Chương 74: Chấn động
Tg Tinh Quân
28/07/2021
Bác sĩ Kim còn muốn thuyết phục, Mễ Sở Nhân đã xua tay: "Tôi đã quyết định rồi, bác sĩ Kim không cần nói thêm nữa!"
Xem xét tình hình, Trần Hạo nói: “Mang cho tôi một bộ kim bạc!”
Chú Xán nghe vậy liền chạy ra khỏi phòng, hai phút sau quay lại với một bộ kim bạc.
Trần Hạo cầm lấy cây kim bạc và chuẩn bị khử trùng.
"Ông Mễ, quá trình điều trị về sau có thể đau một chút! Ông phải cố gắng nhịn!"
Mễ Sở Nhân gật đầu: "Trần đại sư yên tâm. Mấy năm qua tôi vẫn phải chịu đựng một cuộc sống giống như trong địa ngục, đau một chút đã là gì".
Trần Hạo cười, đưa tay vặn kim, cây kim đầu tiên cắm vào huyệt Thiên Tĩnh!
Ngay sau đó, anh dùng ngón tay nhặt lên ba cây kim, nhanh chóng châm vào các huyệt Thương Khâu, Ngoại Khâu, Đại Khâu!
Những cây kim châm vào với tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy cảnh này, Mễ Quả Quả, người luôn có thành kiến với Trần Hạo, cũng phải thừa nhận rằng anh chàng này rất có bản lĩnh!
Kỹ thuật châm cứu của Trần Hạo giống như tung hứng, nhanh, chính xác, và rất đẹp!
Bác sĩ Kim sửng sốt, tuy là bác sĩ Tây y nhưng ông ta cũng đã từng thấy qua nhiều nhà y học nổi tiếng trong Trung y chữa bệnh bằng phương pháp châm cứu, nhưng không ai có thể nhanh hơn Trần Hạo!
Người bị sốc nhất có lẽ là chú Xán!
Cách mà Trần Hạo tiếp xúc với các huyệt đạo khiến chú Xác bất giác liên tưởng đến võ công.
Động tác hạ kim nhanh và chính xác đến như vậy thì không chỉ đòi hỏi người thi triển phải có tầm nhìn vượt trội mà còn cần có một đôi tay vững vàng hơn người thường.
Đôi tay này có thể hạ kim một cách đều đặn với tốc độ đó, nếu thay kim bạc bằng một con dao, thì còn có thể chấn động đến mức nào!
Sau khi kim châm hạ xuống, Mễ Sở Nhân hơi cau mày vì cảm thấy đau.
Khi nhìn thấy điều đó, Mễ Quả Quả trở nên lo lắng, đôi mắt căng thẳng.
Vài giây sau, Trần Hạo đột nhiên vung lòng bàn tay lên, ba cây kim bạc bay lên không trung, ánh lên ba tia sáng lấp lánh.
Ba cây kim này là mấu chốt của toàn bộ phương pháp điều trị, các mũi kim rơi vào ba huyệt Vân Môn, Quan Môn và U Môn tạo thành mạng khí, khu vực trong mạng khí chính là nơi giữ mạng của Mễ Sở Nhân lúc này.
Khi ba cây kim châm xuống, Mễ Sở Nhân toát mồ hôi lạnh, như thể vừa mới được vớt ra khỏi nước vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Mễ Quả Quả lo lắng muốn hỏi thăm tình hình nhưng chú Xán đã xua tay ngăn cản.
Trần Hạo lặng lẽ theo dõi sắc mặt của Mễ Sở Nhân, cho đến khi gương mặt của ông ấy bắt đầu tái xanh, thì lúc này anh mới tiếp tục ra tay!
Anh trịnh trọng vặn kim bạc, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Cây kim này quyết định thành bại của việc điều trị, và nó cũng là cây kim cuối cùng!
Trần Hạo lắc tay, đâm chiếc kim bạc xuống.
Sau khi cây kim châm vào người Mễ Sở Nhân, ông ấy cảm thấy như thể bị sấm sét đánh trúng, toàn thân lập tức run lên.
Điều kỳ quái hơn nữa chính là, mồ hôi của ông ấy tuôn ra có màu hồng!
Bác sĩ Kim hít một hơi, trong không khí có mùi tanh nhàn nhạt, sau vô số kinh nghiệm phẫu thuật, ông ta có thể lập tức khẳng định rằng đây là mùi mồ hôi hòa với máu.
Mễ Quả Quả rất lo lắng, hai tay nắm thật chặt.
Chú Xán ở phía sau, vỗ nhẹ vào vai cô ấy để an ủi!
Lúc này, chú Xán đã có thể chắc chắn rằng mắt nhìn người của ông cụ Mễ không hề sai!
Trần Hạo có khi không chỉ đơn giản là một nhân tài y học cổ truyền bình thường, người này y thuật võ công đều cao siêu, lại có thể khắc thẻ ngọc, am hiểu sâu rộng.
Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trí lực vượt qua người thường, kỹ thuật thông thiên!
Vào thời khắc quan trọng này, Mễ Sở Nhân hít vào một hơi, nhưng không thể thở ra được một lúc.
“Không ổn… Ông ấy không thở được!”, bác sĩ Kim hét lên.
Mễ Quả Quả run rẩy, gần như ngất xỉu tại chỗ.
Chú Xán sững sờ, nhưng lại không dám kinh động tới, Trần Hạo không thể cứu thì tính mạng của Mễ Sở Nhân cũng không thể giữ!
Không lẽ người nhà họ Mễ lại tin tưởng thằng nhóc trước mặt này đến vậy sao? Đã nói là ông ấy không thở được, thế mà vẫn chẳng ai có phản ứng gì là sao? Sự đố kỵ trong lòng của bác sĩ Kim lại dâng lên.
Bác sĩ Kim thực sự hy vọng rằng Trần Hạo có thể mắc sai lầm vào lúc này và khiến cho Mễ Sở Nhân chết! Ông ta không tin rằng khi Mễ Sở Nhân chết thì nhà họ Mễ lại có thể để yên.
Nghĩ đến đây, bác sĩ Kim bất giác tiếp cận Trần Hạo, lớn tiếng nói: "Dừng lại! Tôi là bác sĩ điều trị của ông Mễ. Bây giờ cậu đang cố ý giết người!"
Trần Hạo quay đầu trừng mắt nhìn bác sĩ Kim, ánh mắt như muốn ăn thịt người! Bác sĩ Kim những muốn nói thêm gì đó, nhưng sợ đến mức nuốt ngược lại lời định nói vào trong.
Chú Xán là người tinh tường, nếu không đã không có tư cách ở lại làm việc cho nhà họ Mễ lâu như vậy. Mặc dù Mễ Sở Nhân ở thời điểm này có biến đổi dị thường, nhưng đó cũng là một phản ứng đối với việc điều trị.
Mà nguyên nhân khiến bác sĩ Kim phản ứng như thế đã quá rõ ràng, chú Xán ngay lập tức quay sang lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông mà còn dám nói thêm một câu nữa làm phiền đến Trần đại sư, tôi sẽ bóp cổ ông!"
Bác sĩ Kim nhận thấy rằng chú Xán thật sự nói được làm được, ít nhất là lúc này, ánh mắt nóng nảy của chú Xán dường như đã nhìn thấu ông ta từ lâu lắm rồi, khiến cho ông ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Ngay lúc này, Mễ Sở Nhân rít ra một hơi, rồi lại bắt đầu hít vào!
Giống như ông ấy trước đó đã bị chìm xuống nước rất lâu, nửa phút sau lại hít vào một hơi!
Sau đó, Mễ Sở Nhân đột nhiên mở to mắt, ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Mễ Quả Quả sững sờ, lúc này trong mắt của bố cô ấy tràn đầy sinh khí, đúng vậy, chính là sinh khí, hoàn toàn không giống như ánh mắt u ám của người sắp chết!
Mễ Sở Nhân ốm đau nằm liệt giường đã từ lâu, nhưng lúc này nỗi đau thể xác dường như đã đột ngột biến mất! Không biết bệnh tình có tốt hơn hay không, nhưng cảm giác thân thể thoải mái lúc này đã khiến cho ông ấy phải thán phục tài năng của Trần Hạo!
Nhìn thấy Mễ Sở Nhân mở mắt ra, Trần Hạo cười nói: "Chúc mừng ông Mễ, cho dù hiện tại không có nguồn thận, nhưng trong nửa năm thân thể của ông cũng sẽ không gặp nguy hiểm! Ông sẽ không bị bệnh tật quật ngã một lần nữa đâu".
Bác sĩ Kim không tin nói: "Chỉ châm cứu thì làm sao chữa khỏi được?"
Trần Hạo nhìn bác sĩ Kim: "Không phải là chữa khỏi mà là kéo dài sự sống cho ông Mễ! Nhà họ Mễ sẽ có nửa năm để tìm ra một quả thận phù hợp! Tất nhiên ông có thể ngay lập tức đưa ông ấy đi kiểm tra lại! Chắc là trong nhà cũng có máy móc để kiểm tra đúng không?"
Bác sĩ Kim định mở miệng, nhưng không thể phản bác được gì nữa, nhìn thần thái tự tin của Trần Hạo và tình trạng của Mễ Sở Nhân, ông ta cũng biết những gì Trần Hạo nói có lẽ là sự thật.
Mễ Quả Quả nhìn Trần Hạo với vẻ hoài nghi, sau đó nhìn sang bố của mình.
Thời gian nửa năm? Đối với bố của cô ấy bây giờ thì thời gian chính là sinh mạng! Nửa năm là thời gian đủ để nhà họ Mễ nghĩ ra nhiều cách chữa trị hơn! Thậm chí họ còn có thể tìm được nguồn thận!
Trần Hạo thực sự đã làm được điều đó?
Mễ Sở Nhân kích động nhìn Trần Hạo: "Trần đại sư, cám ơn cậu, cho dù chỉ có ba tháng không bị bệnh tật hành hạ, thì đối với tôi cũng là vô cùng quý giá rồi!"
Mễ Sở Nhân nói, đứng dậy khỏi ghế để cảm ơn Trần Hạo.
"Ông không cần phải cảm ơn, vốn dĩ chỉ là chuyện cùng người khác tranh đấu. Lúc trước tôi đã nói, nếu thẻ bình an đã vào cửa nhà ông, thì hôm nay mọi chuyện nhất định sẽ có biến hóa dựa trên nhân quả!"
"Nhân quả cái gì? Đây chỉ là một trò lừa gạt kỳ dị, các người đã bị lừa rồi!"
Bác sĩ Kim điên cuồng nghi ngờ, làm sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy? Để chữa một căn bệnh còn cần đến nhân quả biến hóa gì đó hay sao?
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, Mễ Trấn Nam sải bước đi vào.
Nhìn thấy Trần Hạo, Mễ Trấn Nam rất vui mừng.
Ông cụ này vốn được ca tụng là anh hùng, được vô số người ngưỡng mộ sùng bái, vậy mà giờ phút này, ánh mắt của ông ấy nhìn Trần Hạo không chỉ có kính nể, mà còn thật lòng bội phục!
Mễ Quả Quả nhạy cảm nhất với thái độ của ông nội.
Trước đây, sự ngưỡng mộ của ông nội đối với Trần Hạo vẫn còn mang nhiều phân tư lợi.
Nhưng vào giờ phút này, trong mắt của Mễ Trấn Nam không hề có chút ý nghĩ tư lợi nào, chỉ tràn đầy sự ngưỡng mộ thuần túy!
"Trần đại sư, xin hãy nhận của Mễ Trấn Nam một lạy..."
Sau khi nói xong, Mễ Trấn Nam liền muốn cúi đầu trước Trần Hạo.
Khi nhìn thấy điều này, Mễ Sở Nhân kinh ngạc, Mễ Quả Quả hoảng hốt, bác sĩ Kim chết lặng, còn chú Xán thì đưa tay ra để ngăn cản!
Ông cụ Mễ phất tay ngăn cản chú Xán, cung kính tới bên Trần Hạo.
Trần Hạo thẳng thắn tiếp nhận một lạy này, nói: "Nếu tôi đoán không sai thì ông đã có tin tức của nguồn thận rồi đúng không!"
Xem xét tình hình, Trần Hạo nói: “Mang cho tôi một bộ kim bạc!”
Chú Xán nghe vậy liền chạy ra khỏi phòng, hai phút sau quay lại với một bộ kim bạc.
Trần Hạo cầm lấy cây kim bạc và chuẩn bị khử trùng.
"Ông Mễ, quá trình điều trị về sau có thể đau một chút! Ông phải cố gắng nhịn!"
Mễ Sở Nhân gật đầu: "Trần đại sư yên tâm. Mấy năm qua tôi vẫn phải chịu đựng một cuộc sống giống như trong địa ngục, đau một chút đã là gì".
Trần Hạo cười, đưa tay vặn kim, cây kim đầu tiên cắm vào huyệt Thiên Tĩnh!
Ngay sau đó, anh dùng ngón tay nhặt lên ba cây kim, nhanh chóng châm vào các huyệt Thương Khâu, Ngoại Khâu, Đại Khâu!
Những cây kim châm vào với tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy cảnh này, Mễ Quả Quả, người luôn có thành kiến với Trần Hạo, cũng phải thừa nhận rằng anh chàng này rất có bản lĩnh!
Kỹ thuật châm cứu của Trần Hạo giống như tung hứng, nhanh, chính xác, và rất đẹp!
Bác sĩ Kim sửng sốt, tuy là bác sĩ Tây y nhưng ông ta cũng đã từng thấy qua nhiều nhà y học nổi tiếng trong Trung y chữa bệnh bằng phương pháp châm cứu, nhưng không ai có thể nhanh hơn Trần Hạo!
Người bị sốc nhất có lẽ là chú Xán!
Cách mà Trần Hạo tiếp xúc với các huyệt đạo khiến chú Xác bất giác liên tưởng đến võ công.
Động tác hạ kim nhanh và chính xác đến như vậy thì không chỉ đòi hỏi người thi triển phải có tầm nhìn vượt trội mà còn cần có một đôi tay vững vàng hơn người thường.
Đôi tay này có thể hạ kim một cách đều đặn với tốc độ đó, nếu thay kim bạc bằng một con dao, thì còn có thể chấn động đến mức nào!
Sau khi kim châm hạ xuống, Mễ Sở Nhân hơi cau mày vì cảm thấy đau.
Khi nhìn thấy điều đó, Mễ Quả Quả trở nên lo lắng, đôi mắt căng thẳng.
Vài giây sau, Trần Hạo đột nhiên vung lòng bàn tay lên, ba cây kim bạc bay lên không trung, ánh lên ba tia sáng lấp lánh.
Ba cây kim này là mấu chốt của toàn bộ phương pháp điều trị, các mũi kim rơi vào ba huyệt Vân Môn, Quan Môn và U Môn tạo thành mạng khí, khu vực trong mạng khí chính là nơi giữ mạng của Mễ Sở Nhân lúc này.
Khi ba cây kim châm xuống, Mễ Sở Nhân toát mồ hôi lạnh, như thể vừa mới được vớt ra khỏi nước vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Mễ Quả Quả lo lắng muốn hỏi thăm tình hình nhưng chú Xán đã xua tay ngăn cản.
Trần Hạo lặng lẽ theo dõi sắc mặt của Mễ Sở Nhân, cho đến khi gương mặt của ông ấy bắt đầu tái xanh, thì lúc này anh mới tiếp tục ra tay!
Anh trịnh trọng vặn kim bạc, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Cây kim này quyết định thành bại của việc điều trị, và nó cũng là cây kim cuối cùng!
Trần Hạo lắc tay, đâm chiếc kim bạc xuống.
Sau khi cây kim châm vào người Mễ Sở Nhân, ông ấy cảm thấy như thể bị sấm sét đánh trúng, toàn thân lập tức run lên.
Điều kỳ quái hơn nữa chính là, mồ hôi của ông ấy tuôn ra có màu hồng!
Bác sĩ Kim hít một hơi, trong không khí có mùi tanh nhàn nhạt, sau vô số kinh nghiệm phẫu thuật, ông ta có thể lập tức khẳng định rằng đây là mùi mồ hôi hòa với máu.
Mễ Quả Quả rất lo lắng, hai tay nắm thật chặt.
Chú Xán ở phía sau, vỗ nhẹ vào vai cô ấy để an ủi!
Lúc này, chú Xán đã có thể chắc chắn rằng mắt nhìn người của ông cụ Mễ không hề sai!
Trần Hạo có khi không chỉ đơn giản là một nhân tài y học cổ truyền bình thường, người này y thuật võ công đều cao siêu, lại có thể khắc thẻ ngọc, am hiểu sâu rộng.
Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trí lực vượt qua người thường, kỹ thuật thông thiên!
Vào thời khắc quan trọng này, Mễ Sở Nhân hít vào một hơi, nhưng không thể thở ra được một lúc.
“Không ổn… Ông ấy không thở được!”, bác sĩ Kim hét lên.
Mễ Quả Quả run rẩy, gần như ngất xỉu tại chỗ.
Chú Xán sững sờ, nhưng lại không dám kinh động tới, Trần Hạo không thể cứu thì tính mạng của Mễ Sở Nhân cũng không thể giữ!
Không lẽ người nhà họ Mễ lại tin tưởng thằng nhóc trước mặt này đến vậy sao? Đã nói là ông ấy không thở được, thế mà vẫn chẳng ai có phản ứng gì là sao? Sự đố kỵ trong lòng của bác sĩ Kim lại dâng lên.
Bác sĩ Kim thực sự hy vọng rằng Trần Hạo có thể mắc sai lầm vào lúc này và khiến cho Mễ Sở Nhân chết! Ông ta không tin rằng khi Mễ Sở Nhân chết thì nhà họ Mễ lại có thể để yên.
Nghĩ đến đây, bác sĩ Kim bất giác tiếp cận Trần Hạo, lớn tiếng nói: "Dừng lại! Tôi là bác sĩ điều trị của ông Mễ. Bây giờ cậu đang cố ý giết người!"
Trần Hạo quay đầu trừng mắt nhìn bác sĩ Kim, ánh mắt như muốn ăn thịt người! Bác sĩ Kim những muốn nói thêm gì đó, nhưng sợ đến mức nuốt ngược lại lời định nói vào trong.
Chú Xán là người tinh tường, nếu không đã không có tư cách ở lại làm việc cho nhà họ Mễ lâu như vậy. Mặc dù Mễ Sở Nhân ở thời điểm này có biến đổi dị thường, nhưng đó cũng là một phản ứng đối với việc điều trị.
Mà nguyên nhân khiến bác sĩ Kim phản ứng như thế đã quá rõ ràng, chú Xán ngay lập tức quay sang lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông mà còn dám nói thêm một câu nữa làm phiền đến Trần đại sư, tôi sẽ bóp cổ ông!"
Bác sĩ Kim nhận thấy rằng chú Xán thật sự nói được làm được, ít nhất là lúc này, ánh mắt nóng nảy của chú Xán dường như đã nhìn thấu ông ta từ lâu lắm rồi, khiến cho ông ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Ngay lúc này, Mễ Sở Nhân rít ra một hơi, rồi lại bắt đầu hít vào!
Giống như ông ấy trước đó đã bị chìm xuống nước rất lâu, nửa phút sau lại hít vào một hơi!
Sau đó, Mễ Sở Nhân đột nhiên mở to mắt, ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Mễ Quả Quả sững sờ, lúc này trong mắt của bố cô ấy tràn đầy sinh khí, đúng vậy, chính là sinh khí, hoàn toàn không giống như ánh mắt u ám của người sắp chết!
Mễ Sở Nhân ốm đau nằm liệt giường đã từ lâu, nhưng lúc này nỗi đau thể xác dường như đã đột ngột biến mất! Không biết bệnh tình có tốt hơn hay không, nhưng cảm giác thân thể thoải mái lúc này đã khiến cho ông ấy phải thán phục tài năng của Trần Hạo!
Nhìn thấy Mễ Sở Nhân mở mắt ra, Trần Hạo cười nói: "Chúc mừng ông Mễ, cho dù hiện tại không có nguồn thận, nhưng trong nửa năm thân thể của ông cũng sẽ không gặp nguy hiểm! Ông sẽ không bị bệnh tật quật ngã một lần nữa đâu".
Bác sĩ Kim không tin nói: "Chỉ châm cứu thì làm sao chữa khỏi được?"
Trần Hạo nhìn bác sĩ Kim: "Không phải là chữa khỏi mà là kéo dài sự sống cho ông Mễ! Nhà họ Mễ sẽ có nửa năm để tìm ra một quả thận phù hợp! Tất nhiên ông có thể ngay lập tức đưa ông ấy đi kiểm tra lại! Chắc là trong nhà cũng có máy móc để kiểm tra đúng không?"
Bác sĩ Kim định mở miệng, nhưng không thể phản bác được gì nữa, nhìn thần thái tự tin của Trần Hạo và tình trạng của Mễ Sở Nhân, ông ta cũng biết những gì Trần Hạo nói có lẽ là sự thật.
Mễ Quả Quả nhìn Trần Hạo với vẻ hoài nghi, sau đó nhìn sang bố của mình.
Thời gian nửa năm? Đối với bố của cô ấy bây giờ thì thời gian chính là sinh mạng! Nửa năm là thời gian đủ để nhà họ Mễ nghĩ ra nhiều cách chữa trị hơn! Thậm chí họ còn có thể tìm được nguồn thận!
Trần Hạo thực sự đã làm được điều đó?
Mễ Sở Nhân kích động nhìn Trần Hạo: "Trần đại sư, cám ơn cậu, cho dù chỉ có ba tháng không bị bệnh tật hành hạ, thì đối với tôi cũng là vô cùng quý giá rồi!"
Mễ Sở Nhân nói, đứng dậy khỏi ghế để cảm ơn Trần Hạo.
"Ông không cần phải cảm ơn, vốn dĩ chỉ là chuyện cùng người khác tranh đấu. Lúc trước tôi đã nói, nếu thẻ bình an đã vào cửa nhà ông, thì hôm nay mọi chuyện nhất định sẽ có biến hóa dựa trên nhân quả!"
"Nhân quả cái gì? Đây chỉ là một trò lừa gạt kỳ dị, các người đã bị lừa rồi!"
Bác sĩ Kim điên cuồng nghi ngờ, làm sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy? Để chữa một căn bệnh còn cần đến nhân quả biến hóa gì đó hay sao?
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, Mễ Trấn Nam sải bước đi vào.
Nhìn thấy Trần Hạo, Mễ Trấn Nam rất vui mừng.
Ông cụ này vốn được ca tụng là anh hùng, được vô số người ngưỡng mộ sùng bái, vậy mà giờ phút này, ánh mắt của ông ấy nhìn Trần Hạo không chỉ có kính nể, mà còn thật lòng bội phục!
Mễ Quả Quả nhạy cảm nhất với thái độ của ông nội.
Trước đây, sự ngưỡng mộ của ông nội đối với Trần Hạo vẫn còn mang nhiều phân tư lợi.
Nhưng vào giờ phút này, trong mắt của Mễ Trấn Nam không hề có chút ý nghĩ tư lợi nào, chỉ tràn đầy sự ngưỡng mộ thuần túy!
"Trần đại sư, xin hãy nhận của Mễ Trấn Nam một lạy..."
Sau khi nói xong, Mễ Trấn Nam liền muốn cúi đầu trước Trần Hạo.
Khi nhìn thấy điều này, Mễ Sở Nhân kinh ngạc, Mễ Quả Quả hoảng hốt, bác sĩ Kim chết lặng, còn chú Xán thì đưa tay ra để ngăn cản!
Ông cụ Mễ phất tay ngăn cản chú Xán, cung kính tới bên Trần Hạo.
Trần Hạo thẳng thắn tiếp nhận một lạy này, nói: "Nếu tôi đoán không sai thì ông đã có tin tức của nguồn thận rồi đúng không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.