Chương 184: Chớp mắt đã lên đến mấy trăm
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Trong chốc lát, hai người đã đi tới trước toà nhà văn phòng của đại học Trung y. Lâm Vũ Nặc nói: "Đại thần,
tôi chỉ đưa anh đến đây được thôi, tôi còn phải đi học nữa!"
Trần Hạo gật đầu: "Đi làm việc đi! Tôi nghĩ phòng làm việc của hiệu trưởng các cô sẽ không người nào là không biết! Tôi tùy tiện tìm một người để hỏi là được!"
Lâm Vũ Nặc nói: "Rất chờ mong đến buổi toạ đàm lát nữa của anh! Tôi nghĩ nhất định anh có thể làm tất cả học sinh phải kinh ngạc!"
Trần Hạo sờ mũi cười khổ: "Còn không phải là công lao của ông nội cô sao, không còn cách nào!"
Lâm Vũ Nặc không nhịn được lại cười phì, sau đó bầu không khí bỗng nhiên rơi vào trong yên tĩnh xấu hổ.
Cô nhóc không đi, Trần Hạo cũng không biết nên nói gì nữa. Lâm Vũ Nặc nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, trong mắt có ánh sáng khó hiểu.
Vào lúc Trần Hạo bị nhìn có chút hốt hoảng, muốn nói gì đó, Lâm Vũ Nặc lại đỏ bừng mặt nói: "Còn nữa! Hôm nay anh rất đẹp trai!"
Nói xong, Lâm Vũ Nặc chạy đi luôn!
Trần Hạo ngu ngơ một lúc lâu mới cười khổ nhìn bóng lưng xinh đẹp của Lâm Vũ Nặc biến mất trong tầm mắt.
Ông cụ non Trần Hạo không nhịn được mà nghĩ thầm, tuổi trẻ thật tốt!
Mà hai người lại không biết,
vào lúc này, một bài viết mang
theo tính công kích và dẫn dắt
dư luận cực mạnh đang điên cuồng lên men ngay trong diễn đàn của trường.
Chỉ trong tầm mười phút ngắn ngủi, bài viết này đã thay hình đổi dạng thành mấy chục bài bốc phốt hóng hớt!
"Hình tượng sụp đổ!! Cô nàng giả trân hạng nhất của đại học Trung y!”
"Thánh nữ thảo mai?"
"Nữ thần chết non..."
Đủ loại bài viết với phỏng đoán khác nhau, nhưng nội dung lại giống nhau đại khái cứ ùn ùn kéo đến.
Nguyên nhân gây ra là một bài viết nặc danh vừa đăng lên chưa đến nửa giờ, phía trên đăng một bức ảnh chụp thân mật của Lâm Vũ Nặc và Trần Hạo ở trong trường học.
Những hành động có vẻ hơi thân mật kia, còn có ánh mắt Lâm Vũ Nặc nhìn Trần Hạo, đế cho người ta phải suy nghĩ miên man!
Nhìn thấy ảnh chụp này, đám trạch nam, anh hùng bàn phím liền xao động, đủ loại bình luận bay đầy trời.
Có kẻ liều mạng nói tốt cho Lâm Vũ Nặc, thuộc về đảng không dao động.
Đảng nghi ngờ thì nhiều hơn, đủ loại thuyết âm mưu, đủ loại lời lẽ phỉ nhổ Lâm Vũ Nặc là kẻ thảo mai.
Đương nhiên, Trần Hạo cũng không thiếu bị người ta mắng!
Một đám ủng hộ Lâm Vũ Nặc, trực tiếp xếp Trần Hạo vào người đứng đầu danh sách mười kẻ ác trên diễn đàn.
Kêu gào muốn làm thịt, muốn dạy làm người, nhiều vô số kể!
Mà lúc này Trịnh Thiến Thiến đang nhìn thấy tất cả trên điện thoại, trong lòng âm u đạt được thỏa mãn cực lớn. Cô ta phải dùng biện pháp đặc biệt này để Trần Hạo và Lâm Vũ Nặc hôi hận VI đã đâc tội cô ta!
Sau khi cô ta xem hết một loạt những bài viết, khuôn mặt âm trầm độc ác nói: "Hừ! Dám làm tôi xấu mặt, tôi sẽ đế mấy người các xấu mặt hơn!"
Trịnh Thiến Thiến lại không nghĩ rằng, chuyện trên diễn đàn càng diễn ra càng ác liệt.
Có kẻ hồ đồ tin theo, cũng có người tỉnh táo đứng ngoài quan sát.
tôi chỉ đưa anh đến đây được thôi, tôi còn phải đi học nữa!"
Trần Hạo gật đầu: "Đi làm việc đi! Tôi nghĩ phòng làm việc của hiệu trưởng các cô sẽ không người nào là không biết! Tôi tùy tiện tìm một người để hỏi là được!"
Lâm Vũ Nặc nói: "Rất chờ mong đến buổi toạ đàm lát nữa của anh! Tôi nghĩ nhất định anh có thể làm tất cả học sinh phải kinh ngạc!"
Trần Hạo sờ mũi cười khổ: "Còn không phải là công lao của ông nội cô sao, không còn cách nào!"
Lâm Vũ Nặc không nhịn được lại cười phì, sau đó bầu không khí bỗng nhiên rơi vào trong yên tĩnh xấu hổ.
Cô nhóc không đi, Trần Hạo cũng không biết nên nói gì nữa. Lâm Vũ Nặc nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, trong mắt có ánh sáng khó hiểu.
Vào lúc Trần Hạo bị nhìn có chút hốt hoảng, muốn nói gì đó, Lâm Vũ Nặc lại đỏ bừng mặt nói: "Còn nữa! Hôm nay anh rất đẹp trai!"
Nói xong, Lâm Vũ Nặc chạy đi luôn!
Trần Hạo ngu ngơ một lúc lâu mới cười khổ nhìn bóng lưng xinh đẹp của Lâm Vũ Nặc biến mất trong tầm mắt.
Ông cụ non Trần Hạo không nhịn được mà nghĩ thầm, tuổi trẻ thật tốt!
Mà hai người lại không biết,
vào lúc này, một bài viết mang
theo tính công kích và dẫn dắt
dư luận cực mạnh đang điên cuồng lên men ngay trong diễn đàn của trường.
Chỉ trong tầm mười phút ngắn ngủi, bài viết này đã thay hình đổi dạng thành mấy chục bài bốc phốt hóng hớt!
"Hình tượng sụp đổ!! Cô nàng giả trân hạng nhất của đại học Trung y!”
"Thánh nữ thảo mai?"
"Nữ thần chết non..."
Đủ loại bài viết với phỏng đoán khác nhau, nhưng nội dung lại giống nhau đại khái cứ ùn ùn kéo đến.
Nguyên nhân gây ra là một bài viết nặc danh vừa đăng lên chưa đến nửa giờ, phía trên đăng một bức ảnh chụp thân mật của Lâm Vũ Nặc và Trần Hạo ở trong trường học.
Những hành động có vẻ hơi thân mật kia, còn có ánh mắt Lâm Vũ Nặc nhìn Trần Hạo, đế cho người ta phải suy nghĩ miên man!
Nhìn thấy ảnh chụp này, đám trạch nam, anh hùng bàn phím liền xao động, đủ loại bình luận bay đầy trời.
Có kẻ liều mạng nói tốt cho Lâm Vũ Nặc, thuộc về đảng không dao động.
Đảng nghi ngờ thì nhiều hơn, đủ loại thuyết âm mưu, đủ loại lời lẽ phỉ nhổ Lâm Vũ Nặc là kẻ thảo mai.
Đương nhiên, Trần Hạo cũng không thiếu bị người ta mắng!
Một đám ủng hộ Lâm Vũ Nặc, trực tiếp xếp Trần Hạo vào người đứng đầu danh sách mười kẻ ác trên diễn đàn.
Kêu gào muốn làm thịt, muốn dạy làm người, nhiều vô số kể!
Mà lúc này Trịnh Thiến Thiến đang nhìn thấy tất cả trên điện thoại, trong lòng âm u đạt được thỏa mãn cực lớn. Cô ta phải dùng biện pháp đặc biệt này để Trần Hạo và Lâm Vũ Nặc hôi hận VI đã đâc tội cô ta!
Sau khi cô ta xem hết một loạt những bài viết, khuôn mặt âm trầm độc ác nói: "Hừ! Dám làm tôi xấu mặt, tôi sẽ đế mấy người các xấu mặt hơn!"
Trịnh Thiến Thiến lại không nghĩ rằng, chuyện trên diễn đàn càng diễn ra càng ác liệt.
Có kẻ hồ đồ tin theo, cũng có người tỉnh táo đứng ngoài quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.