Chương 13: Cô quả thật có bệnh, tôi tin rồi
Tg Tinh Quân
20/04/2021
Cả Trương Đức Phát và Ngô Bân đều nghe thấy ba chữ Trần đại sư từ trong miệng của Lưu Khánh thốt ra, liền sững sờ ngay tại chỗ.
Trần Hạo, người chồng ngốc nghếch của Bạch Phi Nhi sao!
Người này chính là mục tiêu để tám chuyện của cả công ty lúc rảnh rỗi, không ai là không biết!
Hôm nay, một tên ngốc đã trở thành Trần đại sư trong sự công nhận của vị bác sĩ nổi tiếng Lưu Khánh!
Đây gọi là có tiền thì có thể điều ma khiển quỷ sao? Không, có tiền có thể khiển quỷ điều ma?
Nhà họ Bạch giàu có, cho nên cả tên ngốc nhà họ Bạch cũng có thể khiến cho người khác phải gọi là đại sư? Nhất định là như vậy!
Trương Đức Phát và Ngô Bân nhìn nhau, cả hai đều sững người, ngơ ngác nhìn Lưu Khánh và Trần Hạo đang nói chuyện với nhau.
Đặc biệt là Ngô Bân, anh ta tự hỏi có phải Trần Hạo đã trở lại bình thường rồi hay không, trong nháy mắt liền trở thành đại sư?
"Trần đại sư, tôi cũng biết mình tới quá mạo muội! Nhưng quả thực tôi có chuyện không biết phải làm như thế nào! Con gái của một người bạn cũ của tôi mắc phải một bệnh rất khó trị, tôi mong có thể mời cậu đến xem qua một chút!"
Thái độ của Lưu Khánh hết sức chân thành, không có một chút thái độ kiêu ngạo của một đại sư, chỉ giống như một cậu học trò đi tìm thầy giáo, vô cùng khiêm tốn nhã nhặn.
"Chuyện này không được đâu, tôi không phải là bác sĩ!", Trần Hạo lười biếng từ chối.
"Trần đại sư, xin cậu hãy giúp đỡ! Sau này có việc gì cần tới tôi, tôi tuyệt đối không trốn tránh!", Lưu Khánh chắp tay làm động tác cầu xin.
Trần Hạo do dự một chút, sau nhìn thấy Trương Đức Phát cùng Ngô Bân đều đang kinh hãi nhìn mình, anh đột nhiên không muốn tỏ ra quá lợi hại ở trước cổng cửa công ty với Lưu Khánh.
"Đi thôi, đi thôi! Đi xem qua một chút!", Trần Hạo kéo tay Lưu Khánh đi khỏi đó.
Lưu Khánh cung kính đón Trần Hạo vào trong xe Mercedes-Benz, mãi đến khi xe chạy đi được một hồi lâu, Ngô Bân mới vuốt mặt hỏi: "Anh Trương, anh nhận lầm người rồi sao?"
“Không, làm gì có!”
"Xem ra tên ngốc đó đã hồi phục rồi!"
“Đúng, đúng vậy!”
"Vừa rồi tôi nói như vậy, liệu tôi có bị trả thù không? Tôi có nên xin lỗi anh ta không?"
"Anh có muốn nhắc lại với ông chủ chuyện đó không?"
“Tôi nghĩ cứ giả bộ không biết là tốt nhất!”
“...”
Trần Hạo lên xe của Lưu Khánh, chiếc xe tăng tốc chạy về phía ngoại ô thành phố. Anh cũng lười hỏi, dù sao anh cũng đã đồng ý, sớm muộn gì cũng sẽ gặp bệnh nhân.
Xe nhanh chóng dừng lại tại một khu điền trang tư nhân ở ngoại ô thành phố, trước cổng có bốn hàng vệ sĩ đứng canh!
Sau khi Lưu Khánh đưa Trần Hạo ra khỏi xe, ông ấy đưa ra giấy mời rồi mới được cho qua.
Xe đi qua khoảng sân vắng, cuối cùng dừng lại trước một ngôi biệt thự sân vườn.
Phong cách cổ điển sang trọng và trang nhã của tòa đình nhỏ, bức tường bình phong nổi tiếng, những chạm khắc tinh xảo trên gỗ, tất cả đều thể hiện cốt cách và sự sang trọng của chủ nhân.
“Đi, đi theo tôi!”, Lưu Khánh chỉ vào tầng trên của biệt thự, dẫn Trần Hạo lên tầng ba.
Khi đến gần tầng ba, Trần Hạo cảm thấy có chút âm u. Khác với vẻ thoáng đãng của tầng một và tầng hai, tầng ba như được cố tình che bớt ánh sáng bằng rèm, lộ ra vẻ trầm mặc mờ mịt!
"Tiểu Tiêu, cháu có ở đó không? Hôm nay chú đưa một đại sư đến đây!", Lưu Khánh dẫn Trần Hạo đến cửa một phòng ngủ rồi gọi lớn.
"Chú Lưu, thật sự không cần đâu! Chú..."
Khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Trần Hạo, một bóng dáng quen thuộc hơn lại xuất hiện trước mặt anh.
“Là cô?”, Trần Hạo gãi gãi mũi, vẻ mặt bất lực.
“Hai người quen nhau sao?”, Lưu Khánh ngạc nhiên.
Nếu như không phải trông nét mặt của Lưu Khánh không có chút nào giả tạo, thì có khi Trần Hạo còn nghĩ đây là vở kịch do Tiêu Nhất Phi đạo diễn!
“Xem ra chúng ta đúng là có duyên!”, Tiêu Nhất Phi cười nhạt nói.
"Là cô bị bệnh sao? Thật sự nhìn không ra! Chẳng lẽ cô phải lòng tôi nên cố tình mời tôi đến đây sao?", Trần Hạo mở miệng nói.
Gương mặt của Lưu Khánh hơi biến sắc, nhưng sau đó ông ấy rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng Tiêu Nhất Phi dường như cũng không có phản ứng gì với điều đó, ông ấy thở phào nhẹ nhõm rồi đưa ánh mắt dò xét của mình về phía Tiêu Nhất Phi.
“Đã là do chú Lưu giới thiệu thì tôi cũng sẽ nghe lời chú ấy mà thử xem thế nào!”, Tiêu Nhất Phi rất tôn trọng Lưu Khánh.
“Vào đi!”, Tiêu Nhất Phi chỉ và phòng.
Trần Hạo đi theo, và cau mày khi bước vào cửa.
Rèm cửa phòng màu tối, ban ngày kéo rèm, trang trí trong phòng cũng là đen trắng, tối giản đồ đạc, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của toàn bộ nơi này!
Nói cách khác, nó hoàn toàn không phù hợp với sự phóng khoáng và nóng nảy của Tiêu Nhất Phi mà Trần Hạo đã nhìn thấy hai lần trước!
“Cô quả thật có bệnh, tôi tin rồi!”, Trần Hạo quan sát kỹ Tiêu Nhất Phi mấy lần, sau đó liền nói.
Tiêu Nhất Phi cười mà như không cười, nói: "Vậy sao? Vậy cậu cho rằng tôi mắc phải bệnh gì?"
Trần Hạo chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ở ngoài cổng.
"Hay là nếu tôi nói cô có bệnh thì sẽ bị anh Trương bắt tôi đi phải không?", Trần Hạo trêu chọc.
“Anh ta sẽ không đến đây đâu!”, Tiêu Nhất Phi hừ một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, liền có tiếng bước chân ở đầu cầu thang.
"Cô hai, anh Trương mời bác sĩ Hồ tới rồi!"
Tiêu Nhất Phi nhíu mày, im lặng một lát mới nhẹ giọng nói: "Để anh ta vào đi!"
Sau một lúc, một người đàn ông khoảng 30 tuổi người mặc âu phục, chân đi giày da sải bước vào phòng.
Người đàn ông này trông vẻ ngoài rất đẹp trai lịch sự, lúc vào phòng ánh mắt quét qua những người có mặt, ngoại trừ lúc ánh mắt phát sáng khi lưu lại ở trên người Tiêu Nhất Phi thì anh ta không còn để ý đến ai khác nữa.
Thái độ tự kiêu khiến người ta rất khó chịu.
"Xin chào cô Tiêu, tôi là Hồ Thần đến từ phòng khám tâm lý số 4 Ma Đô! Tôi đến đây để tư vấn tâm lý cho cô!", Hồ Thần khẽ gật đầu chào Tiêu Nhất Phi.
“Tôi cần làm tư vấn tâm lý sao?”, Tiêu Nhất Phi nhìn Hồ Thần nheo mắt mỉm cười.
Hồ Thần khẽ cười: "Theo tin tức mà anh Trương cung cấp cho tôi, thì cô đúng là cần làm điều này! Nếu cô Tiêu nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi, tôi có thể giới thiệu lại bản thân".
“Hồ Thần, 33 tuổi, có bằng thạc sĩ tâm lý học tại Đại học Oxford và tiến sĩ tâm lý học lâm sàng tại Đại học Columbia. Mười năm nghiên cứu tâm lý học lâm sàng! Là chuyên gia được đặc biệt mời về khoa tâm thần của một trong bốn bệnh viện lớn nhất Ma Đô".
"Không cần thiết phải kê khai lý lịch đâu! Ngồi đi!", Tiêu Nhất Phi có chút buồn bực, chỉ vào sô pha, quay lại cửa sổ.
Sau đó Hồ Thần mới phát hiện Trần Hạo và Lưu Khánh cũng đã ngồi ở đây từ lúc nào, trông họ không giống những người hầu ở đây!
“Họ cũng là bác sĩ và họ cũng đến chữa bệnh cho tôi!”, Tiêu Nhất Phi giải thích như thể thấy được sự nghi ngờ của Hồ Thần.
Hồ Thần cau mày, quay đầu lại hỏi: "Hai vị làm việc ở đâu?"
“Viện Trung Y!”
"Hai người là bác sĩ Trung Y? Có nhầm lẫn gì không vậy, có biết cô ấy mắc bệnh gì không, dám đến đây mua vui?", Hồ Thần không chút giấu giếm mà khinh thường.
“Không phải chỉ là trầm cảm thôi sao!”, Trần Hạo trợn tròn mắt nói.
Hồ Thần nhìn Trần Hạo, không phải coi thường, nhưng người trước mặt thật sự trông không liên quan gì đến nghề bác sĩ!
Người này chỉ đang ngồi trên ghế sô pha một cách thảnh thơi và lười biếng. Nhưng tư chất của người này lại mạnh mẽ, đối mặt với sự hùng hổ của anh ta mà cũng không có chút nào sợ hãi!
"Từ khi nào Trung Y trị được bệnh lý tâm thần vậy? Người ta nói rằng trong nước có rất nhiều kẻ lừa đảo dưới danh nghĩa của Trung y. Đó dường như là một sự thật nhỉ!"
"Anh đã có kiến thức hời hợt như vậy thì đừng nói gì đến sự thật! Tại sao Trung Y lại không chữa được bệnh trầm cảm?"
“Trầm cảm suy nhược, ở bên Trung Y người ta gọi là gan khí ngưng trệ! Anh có biết gan khí ngưng trệ là gì không?”, Trần Hạo hất cằm hỏi.
Hồ Thần giễu cợt: "Không biết có phải gan khí ngưng trệ hay không, nhưng bộ dạng của cậu làm tôi nhớ đến một loại rối loạn tâm lý, là rối loạn nhân cách tự ái! Nếu cần, tôi có thể giúp cậu điều trị!"
"Quên chuyện đó đi, trước tiên anh nên chữa khỏi vấn đề thể chất của mình cái đã rồi nói. Thận hư có khi là chuyện nhỏ, mà cũng có khi là chuyện lớn đó. Đối với một người đàn ông, thì tôi nghĩ đó chính là một chuyện rất lớn!"
Trần Hạo rất coi thường những kẻ ngạo mạn thích thể hiện ta đây, liền độc mồm độc miệng chọc cho Hồ Thần tức đến mức sắc mặt trắng bệch.
- ------------------
Trần Hạo, người chồng ngốc nghếch của Bạch Phi Nhi sao!
Người này chính là mục tiêu để tám chuyện của cả công ty lúc rảnh rỗi, không ai là không biết!
Hôm nay, một tên ngốc đã trở thành Trần đại sư trong sự công nhận của vị bác sĩ nổi tiếng Lưu Khánh!
Đây gọi là có tiền thì có thể điều ma khiển quỷ sao? Không, có tiền có thể khiển quỷ điều ma?
Nhà họ Bạch giàu có, cho nên cả tên ngốc nhà họ Bạch cũng có thể khiến cho người khác phải gọi là đại sư? Nhất định là như vậy!
Trương Đức Phát và Ngô Bân nhìn nhau, cả hai đều sững người, ngơ ngác nhìn Lưu Khánh và Trần Hạo đang nói chuyện với nhau.
Đặc biệt là Ngô Bân, anh ta tự hỏi có phải Trần Hạo đã trở lại bình thường rồi hay không, trong nháy mắt liền trở thành đại sư?
"Trần đại sư, tôi cũng biết mình tới quá mạo muội! Nhưng quả thực tôi có chuyện không biết phải làm như thế nào! Con gái của một người bạn cũ của tôi mắc phải một bệnh rất khó trị, tôi mong có thể mời cậu đến xem qua một chút!"
Thái độ của Lưu Khánh hết sức chân thành, không có một chút thái độ kiêu ngạo của một đại sư, chỉ giống như một cậu học trò đi tìm thầy giáo, vô cùng khiêm tốn nhã nhặn.
"Chuyện này không được đâu, tôi không phải là bác sĩ!", Trần Hạo lười biếng từ chối.
"Trần đại sư, xin cậu hãy giúp đỡ! Sau này có việc gì cần tới tôi, tôi tuyệt đối không trốn tránh!", Lưu Khánh chắp tay làm động tác cầu xin.
Trần Hạo do dự một chút, sau nhìn thấy Trương Đức Phát cùng Ngô Bân đều đang kinh hãi nhìn mình, anh đột nhiên không muốn tỏ ra quá lợi hại ở trước cổng cửa công ty với Lưu Khánh.
"Đi thôi, đi thôi! Đi xem qua một chút!", Trần Hạo kéo tay Lưu Khánh đi khỏi đó.
Lưu Khánh cung kính đón Trần Hạo vào trong xe Mercedes-Benz, mãi đến khi xe chạy đi được một hồi lâu, Ngô Bân mới vuốt mặt hỏi: "Anh Trương, anh nhận lầm người rồi sao?"
“Không, làm gì có!”
"Xem ra tên ngốc đó đã hồi phục rồi!"
“Đúng, đúng vậy!”
"Vừa rồi tôi nói như vậy, liệu tôi có bị trả thù không? Tôi có nên xin lỗi anh ta không?"
"Anh có muốn nhắc lại với ông chủ chuyện đó không?"
“Tôi nghĩ cứ giả bộ không biết là tốt nhất!”
“...”
Trần Hạo lên xe của Lưu Khánh, chiếc xe tăng tốc chạy về phía ngoại ô thành phố. Anh cũng lười hỏi, dù sao anh cũng đã đồng ý, sớm muộn gì cũng sẽ gặp bệnh nhân.
Xe nhanh chóng dừng lại tại một khu điền trang tư nhân ở ngoại ô thành phố, trước cổng có bốn hàng vệ sĩ đứng canh!
Sau khi Lưu Khánh đưa Trần Hạo ra khỏi xe, ông ấy đưa ra giấy mời rồi mới được cho qua.
Xe đi qua khoảng sân vắng, cuối cùng dừng lại trước một ngôi biệt thự sân vườn.
Phong cách cổ điển sang trọng và trang nhã của tòa đình nhỏ, bức tường bình phong nổi tiếng, những chạm khắc tinh xảo trên gỗ, tất cả đều thể hiện cốt cách và sự sang trọng của chủ nhân.
“Đi, đi theo tôi!”, Lưu Khánh chỉ vào tầng trên của biệt thự, dẫn Trần Hạo lên tầng ba.
Khi đến gần tầng ba, Trần Hạo cảm thấy có chút âm u. Khác với vẻ thoáng đãng của tầng một và tầng hai, tầng ba như được cố tình che bớt ánh sáng bằng rèm, lộ ra vẻ trầm mặc mờ mịt!
"Tiểu Tiêu, cháu có ở đó không? Hôm nay chú đưa một đại sư đến đây!", Lưu Khánh dẫn Trần Hạo đến cửa một phòng ngủ rồi gọi lớn.
"Chú Lưu, thật sự không cần đâu! Chú..."
Khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Trần Hạo, một bóng dáng quen thuộc hơn lại xuất hiện trước mặt anh.
“Là cô?”, Trần Hạo gãi gãi mũi, vẻ mặt bất lực.
“Hai người quen nhau sao?”, Lưu Khánh ngạc nhiên.
Nếu như không phải trông nét mặt của Lưu Khánh không có chút nào giả tạo, thì có khi Trần Hạo còn nghĩ đây là vở kịch do Tiêu Nhất Phi đạo diễn!
“Xem ra chúng ta đúng là có duyên!”, Tiêu Nhất Phi cười nhạt nói.
"Là cô bị bệnh sao? Thật sự nhìn không ra! Chẳng lẽ cô phải lòng tôi nên cố tình mời tôi đến đây sao?", Trần Hạo mở miệng nói.
Gương mặt của Lưu Khánh hơi biến sắc, nhưng sau đó ông ấy rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng Tiêu Nhất Phi dường như cũng không có phản ứng gì với điều đó, ông ấy thở phào nhẹ nhõm rồi đưa ánh mắt dò xét của mình về phía Tiêu Nhất Phi.
“Đã là do chú Lưu giới thiệu thì tôi cũng sẽ nghe lời chú ấy mà thử xem thế nào!”, Tiêu Nhất Phi rất tôn trọng Lưu Khánh.
“Vào đi!”, Tiêu Nhất Phi chỉ và phòng.
Trần Hạo đi theo, và cau mày khi bước vào cửa.
Rèm cửa phòng màu tối, ban ngày kéo rèm, trang trí trong phòng cũng là đen trắng, tối giản đồ đạc, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của toàn bộ nơi này!
Nói cách khác, nó hoàn toàn không phù hợp với sự phóng khoáng và nóng nảy của Tiêu Nhất Phi mà Trần Hạo đã nhìn thấy hai lần trước!
“Cô quả thật có bệnh, tôi tin rồi!”, Trần Hạo quan sát kỹ Tiêu Nhất Phi mấy lần, sau đó liền nói.
Tiêu Nhất Phi cười mà như không cười, nói: "Vậy sao? Vậy cậu cho rằng tôi mắc phải bệnh gì?"
Trần Hạo chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ở ngoài cổng.
"Hay là nếu tôi nói cô có bệnh thì sẽ bị anh Trương bắt tôi đi phải không?", Trần Hạo trêu chọc.
“Anh ta sẽ không đến đây đâu!”, Tiêu Nhất Phi hừ một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, liền có tiếng bước chân ở đầu cầu thang.
"Cô hai, anh Trương mời bác sĩ Hồ tới rồi!"
Tiêu Nhất Phi nhíu mày, im lặng một lát mới nhẹ giọng nói: "Để anh ta vào đi!"
Sau một lúc, một người đàn ông khoảng 30 tuổi người mặc âu phục, chân đi giày da sải bước vào phòng.
Người đàn ông này trông vẻ ngoài rất đẹp trai lịch sự, lúc vào phòng ánh mắt quét qua những người có mặt, ngoại trừ lúc ánh mắt phát sáng khi lưu lại ở trên người Tiêu Nhất Phi thì anh ta không còn để ý đến ai khác nữa.
Thái độ tự kiêu khiến người ta rất khó chịu.
"Xin chào cô Tiêu, tôi là Hồ Thần đến từ phòng khám tâm lý số 4 Ma Đô! Tôi đến đây để tư vấn tâm lý cho cô!", Hồ Thần khẽ gật đầu chào Tiêu Nhất Phi.
“Tôi cần làm tư vấn tâm lý sao?”, Tiêu Nhất Phi nhìn Hồ Thần nheo mắt mỉm cười.
Hồ Thần khẽ cười: "Theo tin tức mà anh Trương cung cấp cho tôi, thì cô đúng là cần làm điều này! Nếu cô Tiêu nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi, tôi có thể giới thiệu lại bản thân".
“Hồ Thần, 33 tuổi, có bằng thạc sĩ tâm lý học tại Đại học Oxford và tiến sĩ tâm lý học lâm sàng tại Đại học Columbia. Mười năm nghiên cứu tâm lý học lâm sàng! Là chuyên gia được đặc biệt mời về khoa tâm thần của một trong bốn bệnh viện lớn nhất Ma Đô".
"Không cần thiết phải kê khai lý lịch đâu! Ngồi đi!", Tiêu Nhất Phi có chút buồn bực, chỉ vào sô pha, quay lại cửa sổ.
Sau đó Hồ Thần mới phát hiện Trần Hạo và Lưu Khánh cũng đã ngồi ở đây từ lúc nào, trông họ không giống những người hầu ở đây!
“Họ cũng là bác sĩ và họ cũng đến chữa bệnh cho tôi!”, Tiêu Nhất Phi giải thích như thể thấy được sự nghi ngờ của Hồ Thần.
Hồ Thần cau mày, quay đầu lại hỏi: "Hai vị làm việc ở đâu?"
“Viện Trung Y!”
"Hai người là bác sĩ Trung Y? Có nhầm lẫn gì không vậy, có biết cô ấy mắc bệnh gì không, dám đến đây mua vui?", Hồ Thần không chút giấu giếm mà khinh thường.
“Không phải chỉ là trầm cảm thôi sao!”, Trần Hạo trợn tròn mắt nói.
Hồ Thần nhìn Trần Hạo, không phải coi thường, nhưng người trước mặt thật sự trông không liên quan gì đến nghề bác sĩ!
Người này chỉ đang ngồi trên ghế sô pha một cách thảnh thơi và lười biếng. Nhưng tư chất của người này lại mạnh mẽ, đối mặt với sự hùng hổ của anh ta mà cũng không có chút nào sợ hãi!
"Từ khi nào Trung Y trị được bệnh lý tâm thần vậy? Người ta nói rằng trong nước có rất nhiều kẻ lừa đảo dưới danh nghĩa của Trung y. Đó dường như là một sự thật nhỉ!"
"Anh đã có kiến thức hời hợt như vậy thì đừng nói gì đến sự thật! Tại sao Trung Y lại không chữa được bệnh trầm cảm?"
“Trầm cảm suy nhược, ở bên Trung Y người ta gọi là gan khí ngưng trệ! Anh có biết gan khí ngưng trệ là gì không?”, Trần Hạo hất cằm hỏi.
Hồ Thần giễu cợt: "Không biết có phải gan khí ngưng trệ hay không, nhưng bộ dạng của cậu làm tôi nhớ đến một loại rối loạn tâm lý, là rối loạn nhân cách tự ái! Nếu cần, tôi có thể giúp cậu điều trị!"
"Quên chuyện đó đi, trước tiên anh nên chữa khỏi vấn đề thể chất của mình cái đã rồi nói. Thận hư có khi là chuyện nhỏ, mà cũng có khi là chuyện lớn đó. Đối với một người đàn ông, thì tôi nghĩ đó chính là một chuyện rất lớn!"
Trần Hạo rất coi thường những kẻ ngạo mạn thích thể hiện ta đây, liền độc mồm độc miệng chọc cho Hồ Thần tức đến mức sắc mặt trắng bệch.
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.