Chương 231: Đã có chuẩn bị từ trước?
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Tào Nghĩa Phong nhìn Trần Hạo từ trên xuống dưới, cảm thấy dáng vẻ của Trần Hạo cũng không có gì nổi bật, thờ ơ hỏi: "Anh biết xem bệnh sao?"
"Đúng vậy, uống thuốc thì sẽ khỏi bệnh!", Trần Hạo nói.
LÚC này Bạch Phi Nhi mới nhớ đến năng lực chữa bệnh của Trần Hạo, cô hơi do dự!
Nghĩ đến bệnh của ông nội đã được Trần Hạo chữa khỏi, hơn nữa Lưu Khánh cũng rất sùng bái anh! Điều quan trọng hơn là Bạch Phi Nhi cảm thấy Trần Hạo muốn giúp cô thể hiện bản thân, cuối cùng đành phải nuốt lời nói đến bên miệng vào trong.
Tào Nghĩa Phong lại chế nhạo: "Không cần, bệnh của bố tôi sẽ do bác sĩ chuyên trách đến xem xét!" Trần Hạo nói: "Sao lại phải rắc rối như vậy, tôi liếc mắt một cái là có thế giải quyết!"
Tào Nghĩa Phong nhíu mày, ý tứ của anh ta đã quá rõ ràng, chẳng lẽ anh không hiểu sao?
Nghĩ đến đây, Tào Nghĩa Phong nói: "Bác sĩ nổi tiếng của tỉnh đang ở trên đường đến đây, cảm ơn lòng tốt của anh!"
Nhìn bề ngoài thì Tào Nghĩa Phong nói rất trôi chảy, nhưng thật ra anh ta cảm thấy một nơi nhỏ bé như Hải Dương không thể có được một vị bác sĩ giỏi.
Ngay cả người có danh tiếng như Lưu Khánh thì ở trong mắt anh ta cũng giống như một thầy lang chân đất mà thôi, huống chi là Trần Hạo.
Không ngờ vào lúc này, một người ở phòng trong đẩy cửa bước ra.
"Bố, sao bố không nghỉ ngơi một chút đi?", Tào Nghĩa Phong thấy thế lập tức tiến lên đỡ lấy.
Người ra ngoài khoảng tầm hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt nho nhã, rất bệ vệ, nhưng trên gương mặt lại có nét mệt mỏi, trông hơi uể oải!
Bạch Phi Nhi nhìn thoáng qua liền nhận ra người này chính là Tào Thanh Nguyên, ông chủ của tập đoàn Thác Hải và cũng là bố của Tào Nghĩa Phong.
Tào Thanh Nguyên nói: "Không ngủ được, đi ra ngoài đi dạo một chút, ớ trong phòng chán quá!"
Bạch Phi Nhi bước tới và nói: "Xin chào, chủ tịch Tào!"
"Cô là...1', Tào Thanh Nguyên hỏi.
“Tôi là Bạch Phi Nhi của tập đoàn Bạch Thị!", Bạch Phi Nhi nói.
"0! Hóa ra là chủ tịch Bạch của tập đoàn Bạch Thị, thật xin lỗi, buổi tọa đàm về năng lượng mới ngày hôm nay bị hoãn lại bởi vì sức khỏe của tôi, khiến cho cô lỡ dở một chuyến rồi!", Tào Thanh Nguyên nói. "Tôi nghe nói ông không khỏe nên đến đây thăm!", Bạch
Phi Nhi nói.
"Cảm ơn chủ tịch Bạch đã quan tâm! Vị này là?", ánh mắt của Tào Thanh Nguyên rơi vào trên người Trần Hạo.
"Đây là chồng tôi!", Bạch Phi Nhi nói.
"Vừa rồi ở bên trong, tôi có nghe thấy cậu biết trung y sao?”, Tào Thanh Nguyên cười hỏi.
"Đúng vậy!”, Trần Hạo gật đầu.
Trong lúc trò chuyện, Trần Hạo đã cẩn thận quan sát sắc mặt của Tào Thanh Nguyên,
trong lòng giật mình, tình trạng của Tào Thanh Nguyên không phải do cơ thể của ông ta gây ra, ngược lại, sức khỏe của Tào Thanh Nguyên rất tốt, thật sự không hề có bệnh, việc xuất hiện tình trạng bất thường này là do phạm thái tuế.
Cái gọi là khắc tuế quân cũng giống như tục ngữ nói là phạm thái tuế, tuổi mạng bát tự xung khắc với thiên can!
Giữa hai hàng lông mày của Tào Thanh Nguyên có khí đen cùng vô số điềm xấu, năm hạn không thuận lợi!
Tào Nghĩa Phong không hài lòng và nói: Tôi da noi rat ro ràng, sẽ có bác sĩ chuyên trách..."
Con trai chưa kịp nói xong, Tào Thanh Nguyên đã cắt ngang: "Chỉ là nhìn một chút thôi cũng không có vấn đề gì!"
Nói xong, Tào Thanh Nguyên ngồi xuống sô pha.
Trần Hạo nói: "Thân thể của ông Tào không nghiêm trọng, chỉ cần dùng một số phương pháp xoa bóp một chút là có thể xóa bỏ tình trạng khác thường trong cơ thể của!"
"Thật sao?", Tào Thanh
Nguyên hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy!”, Trần Hạo nói xong liền định ra tay.
Tào Nghĩa Phong nói: "Ai mà biết được anh ta có thật sự biết về y học hay không, bố không thể cứ để cho người không biết cái gì mà đi chữa bệnh như vậy được!"
Trần Hạo cười nói: "Một chút phương pháp nhỏ thôi, mấy phút đồng hồ là xong!"
Tào Thanh Nguyên mỉm cười: "Không sao! Đến thử xem!"
Trần Hạo mỉm cười tiến lên,
xoa xoa hai tay, xoa bóp bả vai và cổ của Tào Thanh Nguyên, linh khí chạy dọc theo lòng bàn tay của anh đi đến các nơi không khỏe của ông ta một cách chậm rãi, chỉ trong hai phút lập tức cảm thấy tinh thần rất sảng khoái!
"Cậu Trần đúng là không đơn giản đâu! Kỹ thuật kỳ diệu, chỉ bóp nhẹ một cái mà tôi đã cảm thấy nhẹ cả người!", Tào Thanh Nguyên mỉm cười khen ngợi.
Không hiểu tại sao Bạch Phi Nhi lại nhớ đến cảnh tượng khi Trần Hạo xoa bóp cho cô vào ngày hôm đó, khuôn mặt xinh
đẹp liền đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Tào Nghĩa Phong thầm hận, nếu sớm biết như vậy thì anh ta đã đuổi người đi luôn rồi, vậy mà lại để cho Bạch Phi Nhi nhân cơ hội này đế tiếp cận bõ mình, bới vì chữa được tình trạng bệnh tật của bố khiến cho một thằng dế nhũi lấy được ấn tượng tốt của ông!
Mà ở bên kia, sau khi Trần Hạo làm xong một bộ phương pháp xoa bóp, sự khác thường trên cơ thể của Tào Thanh Nguyên lập tức biến mất, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
"Cậu Trần thực sự rất giỏi!", Tào Thanh Nguyên nói.
"Ông Tào quá khen rồi, tôi cũng chỉ là biết sơ qua một chút mà thôi!", Trần Hạo đáp lại một cách khiêm tốn.
"Cậu Trần, tôi rất tò mò, tại sao cậu còn trẻ như vậy mà lại biết được trung y vậy? Có phải là do gia truyền không?'1, Tào Thanh Nguyên hỏi.
"Cảm thấy hứng thú đối với những thứ này nên tôi mới cố gắng tìm tòi nghiên cứu!", Trần Hạo nói.
"Vậy thì tình trạng này của
tôi là như thế nào?"
"Nói chính xác thì đây không phải là bệnh! Thật ra sức khỏe của ông Tào rất tốt, phần lớn những người trẻ tuổi đều không tốt bằng ông!", Trần Hạo nói.
“Vậy thì tình hình bệnh của tôi thuộc về loại nào?", Tào Thanh Nguyên trở nên nghiêm túc.
Trần Hạo thấy Tào Thanh Nguyên không làm ra vẻ kiêu ngạo nên đã nói ra sự thật.
"Nói đúng ra, ông Tào phạm phải thái tuế, gặp phải điềm
"Phạm thái tuế?", khuôn mặt của Tào Thanh Nguyên chợt tối sầm xuống khi nghe thấy ba chữ này.
"Đúng vậy!”, Trần Hạo khẳng định rồi gật đầu.
Vốn dĩ Tào Nghĩa Phong còn cảm thấy khó chịu, thậm chí còn không muốn hợp tác với tập đoàn Bạch Thị, không ngờ Trần Hạo lại giải quyết được vấn đề của bố mình chỉ trong nháy mắt, lại còn khiến cho ông yêu thích, có được ấn tượng tốt.
Đúng lúc này, Trần Hạo
bỗng nhiên nhắc đến phạm thái tuế, Tào Nghĩa Phong câm thấy ông trời đúng là đang giúp đỡ anh ta gia tăng cơ hội bóp chết hy vọng hợp tác của tập đoàn Thác Hải và tập đoàn Bạch Thị.
Bố của anh ta là Tào Thanh Nguyên, là một người theo chủ nghĩa vô thần, ý chí vô cùng kiên định, bình thường rất không thích những thứ mơ hồ khó nắm bắt như phong thủy và huyền học này.
Ngay lập tức, Tào Nghĩa Phong chế nhạo: "Nói vớ vấn gì đó, tại sao lại phạm phải thái tuế?"
Bạch Phi Nhi cũng ngấn ra, tại sao đang xem bệnh mà lại nhắc tới vấn đề khác rồi?
"Nói nghe thử xem!", dường như Tào Thanh Nguyên không thèm để ý mà nhìn về phía Trần Hạo với vẻ nghiền ngẫm.
"Chủ tịch Tào thuộc tuổi hợi, năm tuổi phạm phải thái tuế, cộng với việc ông Tào lập mệnh cho mình ở Hải Dương đều là phía đông nam của Ma Đô, địa sát cùng hướng với mệnh sát, e rằng trong mấy ngày gần đây sẽ có tai họa nhiễm máu!"
Trần Hạo nói xong, sắc mặt của Tào Thanh Nguyên lại càng
xấu, nhưng mà ông ta lại không nổi giận.
Thấy sắc mặt của Tào Thanh Nguyên thay đổi, Bạch Phi Nhi vội vàng ngăn lại: "Trần Hạo, anh đang nói cái gì vậy? Sao lại liên lụy đến số mệnh chứ?"
Lúc này trong lòng của Bạch Phi Nhi cực kỳ hối hận, tại sao cô lại cảm thấy người này có thể giải quyết vấn đề chứ?
Bạch Phi Nhi tức giận, trừng mắt nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo hoàn toàn mặc kệ: "Thành thật mà nói, tình huống
của chủ tịch Tào chính là thuộc về phương diện này!"
Tào Nghĩa Phong vui đến nở hoa, anh ta nở nụ cười: "Có phải tiếp theo anh sẽ nói anh có cách giải quyết vấn đề không?"
"Làm sao mà cậu Tào lại biết thế? Đúng là tôi có biện pháp xử lý!", Trần Hạo nói một cách thản nhiên.
Tào Nghĩa Phong cười lạnh rồi nhìn về phía Trần Hạo.
"Chủ tịch Bạch, kế hoạch này của cô thật là tốt! Muốn dùng phương thức này để lừa chúng tôi, sau đó giành được
quyền hợp tác với Thác Hải một cách thuận lợi sao? Xin lỗi, nhà chúng tôi theo chủ nghĩa vô thần, không tin nhất là số mệnh!"
"Đúng vậy, uống thuốc thì sẽ khỏi bệnh!", Trần Hạo nói.
LÚC này Bạch Phi Nhi mới nhớ đến năng lực chữa bệnh của Trần Hạo, cô hơi do dự!
Nghĩ đến bệnh của ông nội đã được Trần Hạo chữa khỏi, hơn nữa Lưu Khánh cũng rất sùng bái anh! Điều quan trọng hơn là Bạch Phi Nhi cảm thấy Trần Hạo muốn giúp cô thể hiện bản thân, cuối cùng đành phải nuốt lời nói đến bên miệng vào trong.
Tào Nghĩa Phong lại chế nhạo: "Không cần, bệnh của bố tôi sẽ do bác sĩ chuyên trách đến xem xét!" Trần Hạo nói: "Sao lại phải rắc rối như vậy, tôi liếc mắt một cái là có thế giải quyết!"
Tào Nghĩa Phong nhíu mày, ý tứ của anh ta đã quá rõ ràng, chẳng lẽ anh không hiểu sao?
Nghĩ đến đây, Tào Nghĩa Phong nói: "Bác sĩ nổi tiếng của tỉnh đang ở trên đường đến đây, cảm ơn lòng tốt của anh!"
Nhìn bề ngoài thì Tào Nghĩa Phong nói rất trôi chảy, nhưng thật ra anh ta cảm thấy một nơi nhỏ bé như Hải Dương không thể có được một vị bác sĩ giỏi.
Ngay cả người có danh tiếng như Lưu Khánh thì ở trong mắt anh ta cũng giống như một thầy lang chân đất mà thôi, huống chi là Trần Hạo.
Không ngờ vào lúc này, một người ở phòng trong đẩy cửa bước ra.
"Bố, sao bố không nghỉ ngơi một chút đi?", Tào Nghĩa Phong thấy thế lập tức tiến lên đỡ lấy.
Người ra ngoài khoảng tầm hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt nho nhã, rất bệ vệ, nhưng trên gương mặt lại có nét mệt mỏi, trông hơi uể oải!
Bạch Phi Nhi nhìn thoáng qua liền nhận ra người này chính là Tào Thanh Nguyên, ông chủ của tập đoàn Thác Hải và cũng là bố của Tào Nghĩa Phong.
Tào Thanh Nguyên nói: "Không ngủ được, đi ra ngoài đi dạo một chút, ớ trong phòng chán quá!"
Bạch Phi Nhi bước tới và nói: "Xin chào, chủ tịch Tào!"
"Cô là...1', Tào Thanh Nguyên hỏi.
“Tôi là Bạch Phi Nhi của tập đoàn Bạch Thị!", Bạch Phi Nhi nói.
"0! Hóa ra là chủ tịch Bạch của tập đoàn Bạch Thị, thật xin lỗi, buổi tọa đàm về năng lượng mới ngày hôm nay bị hoãn lại bởi vì sức khỏe của tôi, khiến cho cô lỡ dở một chuyến rồi!", Tào Thanh Nguyên nói. "Tôi nghe nói ông không khỏe nên đến đây thăm!", Bạch
Phi Nhi nói.
"Cảm ơn chủ tịch Bạch đã quan tâm! Vị này là?", ánh mắt của Tào Thanh Nguyên rơi vào trên người Trần Hạo.
"Đây là chồng tôi!", Bạch Phi Nhi nói.
"Vừa rồi ở bên trong, tôi có nghe thấy cậu biết trung y sao?”, Tào Thanh Nguyên cười hỏi.
"Đúng vậy!”, Trần Hạo gật đầu.
Trong lúc trò chuyện, Trần Hạo đã cẩn thận quan sát sắc mặt của Tào Thanh Nguyên,
trong lòng giật mình, tình trạng của Tào Thanh Nguyên không phải do cơ thể của ông ta gây ra, ngược lại, sức khỏe của Tào Thanh Nguyên rất tốt, thật sự không hề có bệnh, việc xuất hiện tình trạng bất thường này là do phạm thái tuế.
Cái gọi là khắc tuế quân cũng giống như tục ngữ nói là phạm thái tuế, tuổi mạng bát tự xung khắc với thiên can!
Giữa hai hàng lông mày của Tào Thanh Nguyên có khí đen cùng vô số điềm xấu, năm hạn không thuận lợi!
Tào Nghĩa Phong không hài lòng và nói: Tôi da noi rat ro ràng, sẽ có bác sĩ chuyên trách..."
Con trai chưa kịp nói xong, Tào Thanh Nguyên đã cắt ngang: "Chỉ là nhìn một chút thôi cũng không có vấn đề gì!"
Nói xong, Tào Thanh Nguyên ngồi xuống sô pha.
Trần Hạo nói: "Thân thể của ông Tào không nghiêm trọng, chỉ cần dùng một số phương pháp xoa bóp một chút là có thể xóa bỏ tình trạng khác thường trong cơ thể của!"
"Thật sao?", Tào Thanh
Nguyên hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy!”, Trần Hạo nói xong liền định ra tay.
Tào Nghĩa Phong nói: "Ai mà biết được anh ta có thật sự biết về y học hay không, bố không thể cứ để cho người không biết cái gì mà đi chữa bệnh như vậy được!"
Trần Hạo cười nói: "Một chút phương pháp nhỏ thôi, mấy phút đồng hồ là xong!"
Tào Thanh Nguyên mỉm cười: "Không sao! Đến thử xem!"
Trần Hạo mỉm cười tiến lên,
xoa xoa hai tay, xoa bóp bả vai và cổ của Tào Thanh Nguyên, linh khí chạy dọc theo lòng bàn tay của anh đi đến các nơi không khỏe của ông ta một cách chậm rãi, chỉ trong hai phút lập tức cảm thấy tinh thần rất sảng khoái!
"Cậu Trần đúng là không đơn giản đâu! Kỹ thuật kỳ diệu, chỉ bóp nhẹ một cái mà tôi đã cảm thấy nhẹ cả người!", Tào Thanh Nguyên mỉm cười khen ngợi.
Không hiểu tại sao Bạch Phi Nhi lại nhớ đến cảnh tượng khi Trần Hạo xoa bóp cho cô vào ngày hôm đó, khuôn mặt xinh
đẹp liền đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Tào Nghĩa Phong thầm hận, nếu sớm biết như vậy thì anh ta đã đuổi người đi luôn rồi, vậy mà lại để cho Bạch Phi Nhi nhân cơ hội này đế tiếp cận bõ mình, bới vì chữa được tình trạng bệnh tật của bố khiến cho một thằng dế nhũi lấy được ấn tượng tốt của ông!
Mà ở bên kia, sau khi Trần Hạo làm xong một bộ phương pháp xoa bóp, sự khác thường trên cơ thể của Tào Thanh Nguyên lập tức biến mất, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
"Cậu Trần thực sự rất giỏi!", Tào Thanh Nguyên nói.
"Ông Tào quá khen rồi, tôi cũng chỉ là biết sơ qua một chút mà thôi!", Trần Hạo đáp lại một cách khiêm tốn.
"Cậu Trần, tôi rất tò mò, tại sao cậu còn trẻ như vậy mà lại biết được trung y vậy? Có phải là do gia truyền không?'1, Tào Thanh Nguyên hỏi.
"Cảm thấy hứng thú đối với những thứ này nên tôi mới cố gắng tìm tòi nghiên cứu!", Trần Hạo nói.
"Vậy thì tình trạng này của
tôi là như thế nào?"
"Nói chính xác thì đây không phải là bệnh! Thật ra sức khỏe của ông Tào rất tốt, phần lớn những người trẻ tuổi đều không tốt bằng ông!", Trần Hạo nói.
“Vậy thì tình hình bệnh của tôi thuộc về loại nào?", Tào Thanh Nguyên trở nên nghiêm túc.
Trần Hạo thấy Tào Thanh Nguyên không làm ra vẻ kiêu ngạo nên đã nói ra sự thật.
"Nói đúng ra, ông Tào phạm phải thái tuế, gặp phải điềm
"Phạm thái tuế?", khuôn mặt của Tào Thanh Nguyên chợt tối sầm xuống khi nghe thấy ba chữ này.
"Đúng vậy!”, Trần Hạo khẳng định rồi gật đầu.
Vốn dĩ Tào Nghĩa Phong còn cảm thấy khó chịu, thậm chí còn không muốn hợp tác với tập đoàn Bạch Thị, không ngờ Trần Hạo lại giải quyết được vấn đề của bố mình chỉ trong nháy mắt, lại còn khiến cho ông yêu thích, có được ấn tượng tốt.
Đúng lúc này, Trần Hạo
bỗng nhiên nhắc đến phạm thái tuế, Tào Nghĩa Phong câm thấy ông trời đúng là đang giúp đỡ anh ta gia tăng cơ hội bóp chết hy vọng hợp tác của tập đoàn Thác Hải và tập đoàn Bạch Thị.
Bố của anh ta là Tào Thanh Nguyên, là một người theo chủ nghĩa vô thần, ý chí vô cùng kiên định, bình thường rất không thích những thứ mơ hồ khó nắm bắt như phong thủy và huyền học này.
Ngay lập tức, Tào Nghĩa Phong chế nhạo: "Nói vớ vấn gì đó, tại sao lại phạm phải thái tuế?"
Bạch Phi Nhi cũng ngấn ra, tại sao đang xem bệnh mà lại nhắc tới vấn đề khác rồi?
"Nói nghe thử xem!", dường như Tào Thanh Nguyên không thèm để ý mà nhìn về phía Trần Hạo với vẻ nghiền ngẫm.
"Chủ tịch Tào thuộc tuổi hợi, năm tuổi phạm phải thái tuế, cộng với việc ông Tào lập mệnh cho mình ở Hải Dương đều là phía đông nam của Ma Đô, địa sát cùng hướng với mệnh sát, e rằng trong mấy ngày gần đây sẽ có tai họa nhiễm máu!"
Trần Hạo nói xong, sắc mặt của Tào Thanh Nguyên lại càng
xấu, nhưng mà ông ta lại không nổi giận.
Thấy sắc mặt của Tào Thanh Nguyên thay đổi, Bạch Phi Nhi vội vàng ngăn lại: "Trần Hạo, anh đang nói cái gì vậy? Sao lại liên lụy đến số mệnh chứ?"
Lúc này trong lòng của Bạch Phi Nhi cực kỳ hối hận, tại sao cô lại cảm thấy người này có thể giải quyết vấn đề chứ?
Bạch Phi Nhi tức giận, trừng mắt nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo hoàn toàn mặc kệ: "Thành thật mà nói, tình huống
của chủ tịch Tào chính là thuộc về phương diện này!"
Tào Nghĩa Phong vui đến nở hoa, anh ta nở nụ cười: "Có phải tiếp theo anh sẽ nói anh có cách giải quyết vấn đề không?"
"Làm sao mà cậu Tào lại biết thế? Đúng là tôi có biện pháp xử lý!", Trần Hạo nói một cách thản nhiên.
Tào Nghĩa Phong cười lạnh rồi nhìn về phía Trần Hạo.
"Chủ tịch Bạch, kế hoạch này của cô thật là tốt! Muốn dùng phương thức này để lừa chúng tôi, sau đó giành được
quyền hợp tác với Thác Hải một cách thuận lợi sao? Xin lỗi, nhà chúng tôi theo chủ nghĩa vô thần, không tin nhất là số mệnh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.