Chương 493: Đáng để tôi trêu chọc sao?
Tg Tinh Quân
12/11/2021
Tống Ninh Mông nói: “Kim Nam Diệu, có chuyện gì thì nói ở đây đi…”
Kim Nam Diệu cười lạnh cắt lời Tống Ninh Mông: “Chuyện này không liên quan gì đến nhà cô cả, cô có thể nói em gái tôi bởi vì cô mang họ Tống, những người khác có nói thì phải cho Kim Nam Diệu tôi đây một câu trả lời thích đáng đã!”
“Không được, tôi không cho phép!”, Tống Ninh Mông chặn trước mặt Trần Hạo.
“Rất xin lỗi, nếu như cô chủ Tống cố tình ngăn cản, thì tôi chỉ có thể đắc tội, tin rằng nếu chuyện này có nói đến trước mặt bà cụ thì tôi cũng chẳng đuối lý!”, Kim Nam Diệu uy hiếp nói.
Tống Ninh Mông còn định nói tiếp thì Trần Hạo đã đặt dĩa xuống, kéo cô bé một cái: “Không sao, anh đi một chút rồi về!”
“Anh rể…”, Tống Ninh Mông muốn khuyên nhưng đã bị anh dùng ánh mắt để ngăn cản.
Kim Nam Diệu liếc mắt nhìn Trần Hạo, bất ngờ vì anh dám đi cùng mình, nhưng cũng không cảm thấy Trần Hạo có thể lật ngược lại tình thế.
Hai người đi ra khỏi cửa chính, chẳng mấy chốc đã tới hành lang ở bên cạnh.
Sự chú ý của mọi người trong nhà hàng cũng dõi theo cả hai người, đều nhìn lén qua cửa kính.
Vừa đến bên ngoài hành lang, Kim Nam Diệu đã làm khó dễ.
“Không ngờ rằng mày cũng có lá gan để theo tao tới đây, này cũng khiến tao bất ngờ đấy, mày trêu đùa em gái của tao, món nợ này chúng ta phải tính toán!”, Kim Nam Diệu vênh váo.
“Trêu đùa? Buồn cười, cô ta thì là cái thá gì, đáng để tôi trêu chọc sao?”, Trần Hạo bình thản nói.
Kim Nam Diệu không ngờ rằng Trần Hạo theo ra tới rồi còn dám nói ngược lại, lúc này hắn ta đã coi anh như một thanh niên không biết sống chết.
“Chắc không phải là mày cho rằng Kim Nam Diệu tao chỉ là ông chủ của một tập đoàn, cho nên mày ỷ vào đằng sau mình có nhà họ Bạch, cho rằng bọn họ có thể bảo vệ mày, nên mới phách lối với tao như vậy đấy chứ?”, Kim Nam Diệu cười lạnh nói.
“Anh có bối cảnh thì sao?”, Trần Hạo hờ hững đáp lại.
Kim Nam Diệu bị Trần Hạo chọc giận, nói: “Mày cho rằng mày là đứa ở rể nhà họ Bạch thì tao không dám động tới mày ư? Kim Nam Diệu tao nếu muốn chơi chết mày thì có rất nhiều biện pháp, trước khi thành lập bất động sản Kim Thị tao làm gì e là mày không biết đâu nhỉ? Mày biết trên tay tao dính bao nhiêu máu rồi không? Mày cho rằng người ở La Thành này đều sợ tao chỉ vì tao có tiền thôi sao? Dám nói chuyện với tao như vậy à?”
Trần Hạo cười nhạo: “Nếu như anh bảo tôi ra đây để nói mấy lời nhảm nhí này thì tôi đề nghị anh vẫn nên tiết kiệm thời gian và công sức của mình đi, tôi rất bận!”
“Mày…”, Kim Nam Diệu suýt nữa đã bị Trần Hạo chọc tức đến phát điên, anh ta vốn định khiến tên này phải quỳ xuống nói xin lỗi với em gái mình, chuyện này coi như được bỏ qua, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi suy nghĩ, quyết định muốn dạy cho thằng nhóc không biết sống chết trước mặt này một bài học.
Nghĩ đến đây, Kim Nam Diệu đưa mắt nhìn vệ sĩ của mình, ý tứ rất rõ ràng, muốn dạy cho Trần Hạo một bài học thật đau.
Tiếp theo, vệ sĩ tâm phúc của Kim Nam Diệu là Đại Cường bèn vọt lên.
Kim Nam Diệu nói: “Lúc đầu không muốn bắt nạt mày, ai ngờ mày lại không thức thời, bây giờ tao sẽ cho mày biết, Kim Nam Diệu tao có thể khiến người ở La Thành này e ngại, không phải bởi vì tao có tiền!”
Kim Nam Diệu cười lạnh cắt lời Tống Ninh Mông: “Chuyện này không liên quan gì đến nhà cô cả, cô có thể nói em gái tôi bởi vì cô mang họ Tống, những người khác có nói thì phải cho Kim Nam Diệu tôi đây một câu trả lời thích đáng đã!”
“Không được, tôi không cho phép!”, Tống Ninh Mông chặn trước mặt Trần Hạo.
“Rất xin lỗi, nếu như cô chủ Tống cố tình ngăn cản, thì tôi chỉ có thể đắc tội, tin rằng nếu chuyện này có nói đến trước mặt bà cụ thì tôi cũng chẳng đuối lý!”, Kim Nam Diệu uy hiếp nói.
Tống Ninh Mông còn định nói tiếp thì Trần Hạo đã đặt dĩa xuống, kéo cô bé một cái: “Không sao, anh đi một chút rồi về!”
“Anh rể…”, Tống Ninh Mông muốn khuyên nhưng đã bị anh dùng ánh mắt để ngăn cản.
Kim Nam Diệu liếc mắt nhìn Trần Hạo, bất ngờ vì anh dám đi cùng mình, nhưng cũng không cảm thấy Trần Hạo có thể lật ngược lại tình thế.
Hai người đi ra khỏi cửa chính, chẳng mấy chốc đã tới hành lang ở bên cạnh.
Sự chú ý của mọi người trong nhà hàng cũng dõi theo cả hai người, đều nhìn lén qua cửa kính.
Vừa đến bên ngoài hành lang, Kim Nam Diệu đã làm khó dễ.
“Không ngờ rằng mày cũng có lá gan để theo tao tới đây, này cũng khiến tao bất ngờ đấy, mày trêu đùa em gái của tao, món nợ này chúng ta phải tính toán!”, Kim Nam Diệu vênh váo.
“Trêu đùa? Buồn cười, cô ta thì là cái thá gì, đáng để tôi trêu chọc sao?”, Trần Hạo bình thản nói.
Kim Nam Diệu không ngờ rằng Trần Hạo theo ra tới rồi còn dám nói ngược lại, lúc này hắn ta đã coi anh như một thanh niên không biết sống chết.
“Chắc không phải là mày cho rằng Kim Nam Diệu tao chỉ là ông chủ của một tập đoàn, cho nên mày ỷ vào đằng sau mình có nhà họ Bạch, cho rằng bọn họ có thể bảo vệ mày, nên mới phách lối với tao như vậy đấy chứ?”, Kim Nam Diệu cười lạnh nói.
“Anh có bối cảnh thì sao?”, Trần Hạo hờ hững đáp lại.
Kim Nam Diệu bị Trần Hạo chọc giận, nói: “Mày cho rằng mày là đứa ở rể nhà họ Bạch thì tao không dám động tới mày ư? Kim Nam Diệu tao nếu muốn chơi chết mày thì có rất nhiều biện pháp, trước khi thành lập bất động sản Kim Thị tao làm gì e là mày không biết đâu nhỉ? Mày biết trên tay tao dính bao nhiêu máu rồi không? Mày cho rằng người ở La Thành này đều sợ tao chỉ vì tao có tiền thôi sao? Dám nói chuyện với tao như vậy à?”
Trần Hạo cười nhạo: “Nếu như anh bảo tôi ra đây để nói mấy lời nhảm nhí này thì tôi đề nghị anh vẫn nên tiết kiệm thời gian và công sức của mình đi, tôi rất bận!”
“Mày…”, Kim Nam Diệu suýt nữa đã bị Trần Hạo chọc tức đến phát điên, anh ta vốn định khiến tên này phải quỳ xuống nói xin lỗi với em gái mình, chuyện này coi như được bỏ qua, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi suy nghĩ, quyết định muốn dạy cho thằng nhóc không biết sống chết trước mặt này một bài học.
Nghĩ đến đây, Kim Nam Diệu đưa mắt nhìn vệ sĩ của mình, ý tứ rất rõ ràng, muốn dạy cho Trần Hạo một bài học thật đau.
Tiếp theo, vệ sĩ tâm phúc của Kim Nam Diệu là Đại Cường bèn vọt lên.
Kim Nam Diệu nói: “Lúc đầu không muốn bắt nạt mày, ai ngờ mày lại không thức thời, bây giờ tao sẽ cho mày biết, Kim Nam Diệu tao có thể khiến người ở La Thành này e ngại, không phải bởi vì tao có tiền!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.