Chương 207: Đồ LƯU MANH, ANH ĐỂ TAY Ớ ĐÂU ĐẤY?
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Sau khi làm rõ sự việc, Giang Ngạo Tuyết không nói thêm gì nữa, lại đứng dậy kiểm tra những chỗ còn thiếu sót ở nơi trang trí. Trần Hạo đi theo sau, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái này, hai mắt hiện lên những tơ máu, chắc là gần đây Giang Ngạo Tuyết không có nghỉ ngơi thật tốt! Không nhịn được liền khuyên nhủ.
"Nhìn trạng thái này của cô, mấy ngày nay cô không ngủ được đúng không? Có một số
việc cô phải học cách để cho cấp dưới làm, bộ phận kinh doanh lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có một mình cô làm việc sao?", Trần Hạo nói.
Một câu nói quan tâm của Trần Hạo khiến trái tim của Giang Ngạo Tuyết rất ấm áp, nhưng cô ấy lại có ý kiến đối với phương thức biểu đạt của Trần Hạo, cái gì gọi là một người làm việc chứ? Cô ấy đang làm đúng nhiệm vụ của mình có được không?
'Tôi phải giao nó cho ai? Chẳng lẽ giao cho anh?11, Giang Ngạo Tuyết đáp lời.
Trần Hạo không quan tâm đến sự mỉa mai trong lời nói của Giang Ngạo Tuyết, cười haha, nói: "Chuyện này cứ giao cho tôi đây lo liệu, sẽ dọn dẹp trong nháy mắt cho cô, nếu có người không nghe lời, tôi sẽ..." "Dừng dừng! Cất ngay cái dáng vẻ kia của anh đi! Đúng là cuồng bạo lực!", Giang Ngạo Tuyết khinh thường, quay mặt đi. Ủng hộ chúng mình tại лhayho。com
Trong lòng thầm nghĩ, có phải nếu có người không nghe lời thì anh sẽ giày vò người ta cho đến chết không? Sao có thể nghĩ được như vậy chứ?
Trần Hạo nhìn thấy vẻ mặt
không nói nên lời của Giang Ngạo Tuyết, mỉm cười không nói gì-
Lúc này, Giang Ngạo Tuyết nhìn thấy công nhân trên giàn giáo ở trước cửa đang lắp đặt những dòng chữ trên bảng hiệu, cô ấy tiến về phía trước.
"Di chuyển các chữ ấy về phía trước một chút, đúng đúng! Như vậy thì sẽ đẹp hơn!"
Trần Hạo mỉm cười bất lực, cảm thấy bản thân nói mấy lời kia coi như vô ích, rõ ràng là Giang Ngạo Tuyết hoàn toàn không nghe lọt tai.
Nhưng mà Trần Hạo cũng cảm thấy Bạch Phi Nhi may mắn khi có được cấp dưới biết quan tâm, làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm như Giang Ngạo Tuyết, phải nói là Bạch Phi Nhi rất may mắn, cũng là may mắn của tập đoàn Bạch Thị!
"Người bên trên cho chữ dịch lên trên một chút..."
Khi Trần Hạo đang suy nghĩ thì Giang Ngạo Tuyết vừa nói vừa đi tới gần giàn giáo.
Khi Giang Ngạo Tuyết đến gần giàn giáo, quản đốc Lý Thần hơi nhếch miệng và nở một nụ cười ranh mãnh.
cảnh tượng này lại bị Trần Hạo ở một bên tình cờ nhìn thấy.
Trong nháy mắt, trong lòng Trần Hạo nổi lên một dự cảm xấu.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, khi Giang Ngạo Tuyết đến gần giàn giáo, dây thừng dùng để lắp đặt bỗng nhiên bị đứt, sau đó công nhân trên giàn giáo bị trượt chân, cũng rất trùng hợp mà các bộ phận lắp đặt lập tức rơi xuống, đập thẳng vào lưng của Giang Ngạo Tuyết.
Quản đốc Lý Thần kêu lên: "Cẩn thận!"
Sau khi nghe thấy âm thanh, Giang Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
Nhìn thấy Giang Ngạo Tuyết sắp bị đụng trúng, một bóng đen xẹt qua nhanh như tia chớp, mang Giang Ngạo Tuyết tránh ra một cách đột ngột, ngã lăn trên mặt đất.
Sau đó, với một cú va chạm, bộ phận lắp đặt của bảng hiệu đã rơi xuống đất và bị vỡ tan tành!
Trong nháy mắt, Giang Ngạo Tuyết cảm thấy sau lưng ướt đằm mồ hôi lạnh, trong lòng
cảm thấy vô cùng may mắn khi sống sót qua tai nạn.
Cô ấy có thể tưởng tượng được nếu như bị thứ này va phải, cô ấy sẽ phải nằm trong bệnh viện ít nhất là ba tháng, thậm chí nếu nghiêm trọng hơn thì cô ấy sẽ mất mạng!
Giang Ngạo Tuyết còn chưa kịp hoàn hồn, ngước mắt lên đã thấy Trần Hạo đang ôm chặt lấy cô ấy, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!
"Cô không sao chứ?", Trần Hạo hỏi.
Nhìn thấy Trần Hạo lo lắng
"Nhìn trạng thái này của cô, mấy ngày nay cô không ngủ được đúng không? Có một số
việc cô phải học cách để cho cấp dưới làm, bộ phận kinh doanh lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có một mình cô làm việc sao?", Trần Hạo nói.
Một câu nói quan tâm của Trần Hạo khiến trái tim của Giang Ngạo Tuyết rất ấm áp, nhưng cô ấy lại có ý kiến đối với phương thức biểu đạt của Trần Hạo, cái gì gọi là một người làm việc chứ? Cô ấy đang làm đúng nhiệm vụ của mình có được không?
'Tôi phải giao nó cho ai? Chẳng lẽ giao cho anh?11, Giang Ngạo Tuyết đáp lời.
Trần Hạo không quan tâm đến sự mỉa mai trong lời nói của Giang Ngạo Tuyết, cười haha, nói: "Chuyện này cứ giao cho tôi đây lo liệu, sẽ dọn dẹp trong nháy mắt cho cô, nếu có người không nghe lời, tôi sẽ..." "Dừng dừng! Cất ngay cái dáng vẻ kia của anh đi! Đúng là cuồng bạo lực!", Giang Ngạo Tuyết khinh thường, quay mặt đi. Ủng hộ chúng mình tại лhayho。com
Trong lòng thầm nghĩ, có phải nếu có người không nghe lời thì anh sẽ giày vò người ta cho đến chết không? Sao có thể nghĩ được như vậy chứ?
Trần Hạo nhìn thấy vẻ mặt
không nói nên lời của Giang Ngạo Tuyết, mỉm cười không nói gì-
Lúc này, Giang Ngạo Tuyết nhìn thấy công nhân trên giàn giáo ở trước cửa đang lắp đặt những dòng chữ trên bảng hiệu, cô ấy tiến về phía trước.
"Di chuyển các chữ ấy về phía trước một chút, đúng đúng! Như vậy thì sẽ đẹp hơn!"
Trần Hạo mỉm cười bất lực, cảm thấy bản thân nói mấy lời kia coi như vô ích, rõ ràng là Giang Ngạo Tuyết hoàn toàn không nghe lọt tai.
Nhưng mà Trần Hạo cũng cảm thấy Bạch Phi Nhi may mắn khi có được cấp dưới biết quan tâm, làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm như Giang Ngạo Tuyết, phải nói là Bạch Phi Nhi rất may mắn, cũng là may mắn của tập đoàn Bạch Thị!
"Người bên trên cho chữ dịch lên trên một chút..."
Khi Trần Hạo đang suy nghĩ thì Giang Ngạo Tuyết vừa nói vừa đi tới gần giàn giáo.
Khi Giang Ngạo Tuyết đến gần giàn giáo, quản đốc Lý Thần hơi nhếch miệng và nở một nụ cười ranh mãnh.
cảnh tượng này lại bị Trần Hạo ở một bên tình cờ nhìn thấy.
Trong nháy mắt, trong lòng Trần Hạo nổi lên một dự cảm xấu.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, khi Giang Ngạo Tuyết đến gần giàn giáo, dây thừng dùng để lắp đặt bỗng nhiên bị đứt, sau đó công nhân trên giàn giáo bị trượt chân, cũng rất trùng hợp mà các bộ phận lắp đặt lập tức rơi xuống, đập thẳng vào lưng của Giang Ngạo Tuyết.
Quản đốc Lý Thần kêu lên: "Cẩn thận!"
Sau khi nghe thấy âm thanh, Giang Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
Nhìn thấy Giang Ngạo Tuyết sắp bị đụng trúng, một bóng đen xẹt qua nhanh như tia chớp, mang Giang Ngạo Tuyết tránh ra một cách đột ngột, ngã lăn trên mặt đất.
Sau đó, với một cú va chạm, bộ phận lắp đặt của bảng hiệu đã rơi xuống đất và bị vỡ tan tành!
Trong nháy mắt, Giang Ngạo Tuyết cảm thấy sau lưng ướt đằm mồ hôi lạnh, trong lòng
cảm thấy vô cùng may mắn khi sống sót qua tai nạn.
Cô ấy có thể tưởng tượng được nếu như bị thứ này va phải, cô ấy sẽ phải nằm trong bệnh viện ít nhất là ba tháng, thậm chí nếu nghiêm trọng hơn thì cô ấy sẽ mất mạng!
Giang Ngạo Tuyết còn chưa kịp hoàn hồn, ngước mắt lên đã thấy Trần Hạo đang ôm chặt lấy cô ấy, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!
"Cô không sao chứ?", Trần Hạo hỏi.
Nhìn thấy Trần Hạo lo lắng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.