Chương 224: Đúng là nực cười
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Ngô Thành bực bội châm điếu thuốc: "Mấy ngày trước, một cảnh sát dưới chướng chú bắt cậu ấy về cục cảnh sát vì nghi ngờ, cháu có biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không?"
Mấy cảnh sát xung quanh tò mò nhìn về phía Ngô Thành!
Sau chuyện ngày hôm đó, Ngô Thành thông minh kiểm soát tin này ở phạm vi nhỏ, cho nên đa số cảnh sát hoàn toàn không biết ngày đó xảy ra chuyện.
Ngô Hữu Niên hỏi: "Đã xảy ra gì ạ?" Ngô Thành rít một ngụm thuốc thật mạnh, dáng vẻ nghĩ lại mà sợ.
"Hôm đó sau khi cậu Trần bị bắt, Hạ Vân Đình và Hạ Bách Lăng đích thân đến làm nhân chứng thời gian, Mễ Trấn Nam của nhà họ Mễ sau một hồi chất vấn lại càng bỏ lại một đống chứng cứ không có mặt ở hiện trường, mà cuối cùng cô cả nhà họ Mễ còn tự mình cung kính đón người này đi nữa! Bây giờ cháu có biết mình đã làm một chuyện ngu ngốc cỡ nào chưa?"
Sau khi nghe thấy vậy, Ngô Hữu Niên sụp đố, người run lên, anh ta mới biết tại sao chú lại tức giận như vậy!
Trong đám người này, ai cũng có thể khiến nhà họ tan thành mây khói, anh ta lại ngốc nghếch đi chống đối với người mà những người này đều phải lễ độ cung kính? Đúng là trong đầu có phân!
Một phút trước, Ngô Hữu Niên còn cảm thấy chú chỉ mượn danh nghĩa việc tra rõ thực tình, bây giờ anh ta mới biết nhà họ vừa thoát chết!
Mà lúc này, trong phòng làm
việc, nhân viên nhà xưởng sản xuất thuốc vẫn còn kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Tiêu Nhất Phi cười nói: "Phải làm việc gì thì đi làm việc đó đi? Vây quanh chỗ này làm gì?”
Tổng giám đốc lên tiếng, những người khác mới phản ứng lại, vội vàng rời đi, cú sốc trong lòng không thể nào diễn tả được!
Nhất là Tiểu Vương, giờ anh ta mới hiểu ra trước đây Trần Hạo nói không sợ rắc rối thật sự không phải nói khoác! Lòng dậy sóng!
Sau khi mọi người đi, Tiêu Nhất Phi suy nghĩ nhìn về phía Trần Hạo: "Soái ca! Cậu có từng nghĩ tới hậu quả khi làm vậy không? Ngô Thành này có quan hệ rất rộng rãi, nhà họ Ngô cũng không đơn giản như thế! Tuy cậu không sợ bị báo thù nhưng tôi chí là một cô gái yếu đuối, lỡ như bọn họ nhằm vào tôi thì làm sao?" Trần Hạo mỉm cười: "Bọn họ không dám!"
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Trần Hạo, Tiêu Nhất Phi biết rằng nhà họ Ngô này nhất định không dám chống đối với họ nữa, cộng thêm sự cung kính
của nhà họ Hạ trước đây, nguồn lực tiền tài kinh người, trong lòng cô ấy càng tò mò hơn về thân phận của Trần Hạo, lòng nghĩ, lẽ nào Trần Hạo là cậu chủ của dòng họ nào đó ở Đế Đô sao?
Nếu vậy thì sao anh lại đến nơi nhỏ bé như Hải Dương để kết hôn với Bạch Phi Nhi chứ?
Người đàn ông này càng ngày càng thú vị!
Trần Hạo thấy vẻ mặt hứng
thú với anh của Tiêu Nhất Phi, không nhịn được trêu chọc: "Cô cứ ngưỡng mộ nhìn tôi như vậy, rất dễ khiến tôi kiêu ngạo đó!"
Tiêu Nhất Phi cười nói: "Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ lại gần hơn chút, để cậu có thể kiêu ngạo hơn nữa!"
Trần Hạo không nhịn được cười, đang định nói gì đó thì điện thoại bỗng reo lên.
Lấy ra nhìn, là Giang Ngạo Tuyết gọi tới, sợ có chuyện nên anh nhanh chóng bấm nhận.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trách móc của Giang Ngạo Tuyết: "Trần Hạo, tập hồ sơ tôi bảo anh đưa cho tổng giám đốc đâu? Sao anh chưa đưa vậy?".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Nghe thấy vậy, Trần Hạo ngẩn người, sắc mặt bắt đầu trở lên u ám.
Sáng sớm, Giang Ngạo Tuyết mơ hồ nói muốn đưa một tập hồ sơ, kết quả lại đưa một quyển tạp chí cho anh, sau đó nói mình đưa, sao lúc này lại nhắc đến chuyện này?
Không chờ Trần Hạo trả lời, Giang Ngạo Tuyết ở bên kia đầu dây lẩm bẩm một mình: "Sao tôi không tìm thấy nó đâu nhỉ? Thôi bỏ đi, đúng là chẳng yên tâm anh nổi, bảo anh làm vài chuyện cũng không xong!"
"Tút tút tút...".
Giang Ngạo Tuyết vừa nói xong đã cúp máy.
Trần Hạo nhanh chóng hiểu ra, cái tên bày trận 'âm ĩ sáng nay lại hành động rồi, có lẽ lúc này đang ở trong Bạch thị, nếu không thì không thể nào phát hiện ra trận pháp đã bị phá nhanh thế được!
Nghĩ tới đây, Trần Hạo nở nụ cười nghiền ngẫm, cảm thấy khá thú vị, không ngờ lại có người dám gây chuyện trong Bạch thị, chắc là chê mình sống lâu đây mà!
Anh đang suy nghĩ thì ngửi thấy mùi thơm phức đầy hấp
dẫn, Tiêu Nhất Phi ngồi sát anh, chống cằm si mê nhìn anh như một fan hâm mộ, và điều làm Trần Hạo lúng túng hơn là bên dưới cằm cô là một khung cảnh rất "no" mắt.
"Liệu có khi nào sau này cậu sẽ ruồng bỏ người ta không?", cô ấy hỏi.
Trần Hạo gượng cười: "Nhìn tôi giống thế lắm à?"
"Không thừa nhận đúng không? Mới vừa rồi cậu lại cười cái kiểu đáng ghét đó, cậu mà như vậy nữa thì tôi sẽ tới nhà cậu ngay và luôn, ban ngày hầu hạ bà chủ, ban đêm hầu hạ
Trần Hạo toát mồ hôi lạnh, yêu tinh đáng sợ quá!
Nghĩ vậy, Trần Hạo nhanh chóng mượn việc đứng dậy sửa sang quần áo để tránh khỏi sự lúng túng.
Tiêu Nhất Phi u oán hỏi: "Lại đi nữa à?"
Trần Hạo cười kỳ lạ nói: "Có người gây chuyện, không biết sống chết, đương nhiên tôi phải..."
"Cậu xem kìa, tôi vừa mới nói xong câu lại nữa...", Tiêu Nhất Phi chỉ vào Trần Hạo nói.
Ngay sau đó, Trần Hạo bất lực cười gượng đi ra ngoài: "Rồi sẽ có ngày tôi xử lý yêu tinh nhà cô!"
Tiêu Nhất Phi cười hihi nói: "Đợi cậu đó!"
Trần Hạo suýt chút nữa lảo đảo ngã vật ra, quay lưng lại vẫy tay với Tiêu Nhất Phi rồi rời đi.
Ra khỏi nhà xưởng sản xuất thuốc, Trần Hạo gọi xe về Bạch thị, sau đó đến thẳng bộ phận sales!
Thang máy vừa đến cửa tầng trệt mở ra, Trần Hạo cảm giác được một luồng tà khí đang bay bổng trong tầng.
Chuyện này đối với Trần Hạo mà nói là gây hấn!
Trần Hạo mỉm cười, cười rất kỳ lạ, trong chớp mắt, Âm Dương Cửu Thiên Quyết vận chuyển trong cơ thể, sau khi ngưng tụ trong đôi mắt, anh lập tức phán đoán ra luồng tà khí bày trận truyền đến từ hệ thống thông gió, còn là xuống từ nơi cao nhất!
Trần Hạo biết ngay rằng lúc này đối thủ đang ở tầng thượng,
ngay sau đó bóng người biến mất ở đường đi.
Trên tầng thượng, Ly Hận từng xuất hiện ở trong phòng bệnh của Lưu Gia Ấn đang khắc họa gì đó trên tấm thông gió.
Dưới chân hắn ta là một chiếc hộp gỗ màu đen dán lá bùa vàng, trên hộp có mấy cái lỗ nhỏ. Luồng tà khí nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong, tràn vào cái khe thông gió rồi đi xuống theo những đường khắc họa của Ly Hận.
"Anh bạn! Trên sân thượng gió lớn lắm, không sợ bị lạnh à?”
Ngay khi Ly Hận đang cười khẩy vì nghĩ mình sắp thành công rồi, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng hắn ta.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức xoay người phóng một trận pháp.
Người xuất hiện sau lưng Ly Hận đương nhiên là Trần Hạo.
Một tiếng nổ vang lên, trận pháp đập trúng ngực của anh!
Ly Hận tạm thời đặt mẫu hoa văn trong tay xuống, chắp tay sau lưng, sắc bén nhìn Trần Hạo: "Tao vốn định giải quyết
xong chỗ này rồi mới đi tìm mày, không ngờ mày lại tự tìm đường chết! Như vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện!"
Lúc này Trần Hạo như đã bị trói buộc sau khi bị trận pháp đập trúng.
"Là người của Huyền Môn mà lại dùng trận pháp đối phó với một người bình thường, mày có biết mày đang làm gì không?", Trần Hạo nhìn hắn ta, hỏi.
Ly Hận đứng thẳng lưng, ánh mắt sắc bén: "Chỉ là mê hồn trận mà thôi, không gây tổn thương gì cho thân thể và não
Mấy cảnh sát xung quanh tò mò nhìn về phía Ngô Thành!
Sau chuyện ngày hôm đó, Ngô Thành thông minh kiểm soát tin này ở phạm vi nhỏ, cho nên đa số cảnh sát hoàn toàn không biết ngày đó xảy ra chuyện.
Ngô Hữu Niên hỏi: "Đã xảy ra gì ạ?" Ngô Thành rít một ngụm thuốc thật mạnh, dáng vẻ nghĩ lại mà sợ.
"Hôm đó sau khi cậu Trần bị bắt, Hạ Vân Đình và Hạ Bách Lăng đích thân đến làm nhân chứng thời gian, Mễ Trấn Nam của nhà họ Mễ sau một hồi chất vấn lại càng bỏ lại một đống chứng cứ không có mặt ở hiện trường, mà cuối cùng cô cả nhà họ Mễ còn tự mình cung kính đón người này đi nữa! Bây giờ cháu có biết mình đã làm một chuyện ngu ngốc cỡ nào chưa?"
Sau khi nghe thấy vậy, Ngô Hữu Niên sụp đố, người run lên, anh ta mới biết tại sao chú lại tức giận như vậy!
Trong đám người này, ai cũng có thể khiến nhà họ tan thành mây khói, anh ta lại ngốc nghếch đi chống đối với người mà những người này đều phải lễ độ cung kính? Đúng là trong đầu có phân!
Một phút trước, Ngô Hữu Niên còn cảm thấy chú chỉ mượn danh nghĩa việc tra rõ thực tình, bây giờ anh ta mới biết nhà họ vừa thoát chết!
Mà lúc này, trong phòng làm
việc, nhân viên nhà xưởng sản xuất thuốc vẫn còn kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Tiêu Nhất Phi cười nói: "Phải làm việc gì thì đi làm việc đó đi? Vây quanh chỗ này làm gì?”
Tổng giám đốc lên tiếng, những người khác mới phản ứng lại, vội vàng rời đi, cú sốc trong lòng không thể nào diễn tả được!
Nhất là Tiểu Vương, giờ anh ta mới hiểu ra trước đây Trần Hạo nói không sợ rắc rối thật sự không phải nói khoác! Lòng dậy sóng!
Sau khi mọi người đi, Tiêu Nhất Phi suy nghĩ nhìn về phía Trần Hạo: "Soái ca! Cậu có từng nghĩ tới hậu quả khi làm vậy không? Ngô Thành này có quan hệ rất rộng rãi, nhà họ Ngô cũng không đơn giản như thế! Tuy cậu không sợ bị báo thù nhưng tôi chí là một cô gái yếu đuối, lỡ như bọn họ nhằm vào tôi thì làm sao?" Trần Hạo mỉm cười: "Bọn họ không dám!"
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Trần Hạo, Tiêu Nhất Phi biết rằng nhà họ Ngô này nhất định không dám chống đối với họ nữa, cộng thêm sự cung kính
của nhà họ Hạ trước đây, nguồn lực tiền tài kinh người, trong lòng cô ấy càng tò mò hơn về thân phận của Trần Hạo, lòng nghĩ, lẽ nào Trần Hạo là cậu chủ của dòng họ nào đó ở Đế Đô sao?
Nếu vậy thì sao anh lại đến nơi nhỏ bé như Hải Dương để kết hôn với Bạch Phi Nhi chứ?
Người đàn ông này càng ngày càng thú vị!
Trần Hạo thấy vẻ mặt hứng
thú với anh của Tiêu Nhất Phi, không nhịn được trêu chọc: "Cô cứ ngưỡng mộ nhìn tôi như vậy, rất dễ khiến tôi kiêu ngạo đó!"
Tiêu Nhất Phi cười nói: "Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ lại gần hơn chút, để cậu có thể kiêu ngạo hơn nữa!"
Trần Hạo không nhịn được cười, đang định nói gì đó thì điện thoại bỗng reo lên.
Lấy ra nhìn, là Giang Ngạo Tuyết gọi tới, sợ có chuyện nên anh nhanh chóng bấm nhận.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trách móc của Giang Ngạo Tuyết: "Trần Hạo, tập hồ sơ tôi bảo anh đưa cho tổng giám đốc đâu? Sao anh chưa đưa vậy?".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Nghe thấy vậy, Trần Hạo ngẩn người, sắc mặt bắt đầu trở lên u ám.
Sáng sớm, Giang Ngạo Tuyết mơ hồ nói muốn đưa một tập hồ sơ, kết quả lại đưa một quyển tạp chí cho anh, sau đó nói mình đưa, sao lúc này lại nhắc đến chuyện này?
Không chờ Trần Hạo trả lời, Giang Ngạo Tuyết ở bên kia đầu dây lẩm bẩm một mình: "Sao tôi không tìm thấy nó đâu nhỉ? Thôi bỏ đi, đúng là chẳng yên tâm anh nổi, bảo anh làm vài chuyện cũng không xong!"
"Tút tút tút...".
Giang Ngạo Tuyết vừa nói xong đã cúp máy.
Trần Hạo nhanh chóng hiểu ra, cái tên bày trận 'âm ĩ sáng nay lại hành động rồi, có lẽ lúc này đang ở trong Bạch thị, nếu không thì không thể nào phát hiện ra trận pháp đã bị phá nhanh thế được!
Nghĩ tới đây, Trần Hạo nở nụ cười nghiền ngẫm, cảm thấy khá thú vị, không ngờ lại có người dám gây chuyện trong Bạch thị, chắc là chê mình sống lâu đây mà!
Anh đang suy nghĩ thì ngửi thấy mùi thơm phức đầy hấp
dẫn, Tiêu Nhất Phi ngồi sát anh, chống cằm si mê nhìn anh như một fan hâm mộ, và điều làm Trần Hạo lúng túng hơn là bên dưới cằm cô là một khung cảnh rất "no" mắt.
"Liệu có khi nào sau này cậu sẽ ruồng bỏ người ta không?", cô ấy hỏi.
Trần Hạo gượng cười: "Nhìn tôi giống thế lắm à?"
"Không thừa nhận đúng không? Mới vừa rồi cậu lại cười cái kiểu đáng ghét đó, cậu mà như vậy nữa thì tôi sẽ tới nhà cậu ngay và luôn, ban ngày hầu hạ bà chủ, ban đêm hầu hạ
Trần Hạo toát mồ hôi lạnh, yêu tinh đáng sợ quá!
Nghĩ vậy, Trần Hạo nhanh chóng mượn việc đứng dậy sửa sang quần áo để tránh khỏi sự lúng túng.
Tiêu Nhất Phi u oán hỏi: "Lại đi nữa à?"
Trần Hạo cười kỳ lạ nói: "Có người gây chuyện, không biết sống chết, đương nhiên tôi phải..."
"Cậu xem kìa, tôi vừa mới nói xong câu lại nữa...", Tiêu Nhất Phi chỉ vào Trần Hạo nói.
Ngay sau đó, Trần Hạo bất lực cười gượng đi ra ngoài: "Rồi sẽ có ngày tôi xử lý yêu tinh nhà cô!"
Tiêu Nhất Phi cười hihi nói: "Đợi cậu đó!"
Trần Hạo suýt chút nữa lảo đảo ngã vật ra, quay lưng lại vẫy tay với Tiêu Nhất Phi rồi rời đi.
Ra khỏi nhà xưởng sản xuất thuốc, Trần Hạo gọi xe về Bạch thị, sau đó đến thẳng bộ phận sales!
Thang máy vừa đến cửa tầng trệt mở ra, Trần Hạo cảm giác được một luồng tà khí đang bay bổng trong tầng.
Chuyện này đối với Trần Hạo mà nói là gây hấn!
Trần Hạo mỉm cười, cười rất kỳ lạ, trong chớp mắt, Âm Dương Cửu Thiên Quyết vận chuyển trong cơ thể, sau khi ngưng tụ trong đôi mắt, anh lập tức phán đoán ra luồng tà khí bày trận truyền đến từ hệ thống thông gió, còn là xuống từ nơi cao nhất!
Trần Hạo biết ngay rằng lúc này đối thủ đang ở tầng thượng,
ngay sau đó bóng người biến mất ở đường đi.
Trên tầng thượng, Ly Hận từng xuất hiện ở trong phòng bệnh của Lưu Gia Ấn đang khắc họa gì đó trên tấm thông gió.
Dưới chân hắn ta là một chiếc hộp gỗ màu đen dán lá bùa vàng, trên hộp có mấy cái lỗ nhỏ. Luồng tà khí nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong, tràn vào cái khe thông gió rồi đi xuống theo những đường khắc họa của Ly Hận.
"Anh bạn! Trên sân thượng gió lớn lắm, không sợ bị lạnh à?”
Ngay khi Ly Hận đang cười khẩy vì nghĩ mình sắp thành công rồi, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng hắn ta.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức xoay người phóng một trận pháp.
Người xuất hiện sau lưng Ly Hận đương nhiên là Trần Hạo.
Một tiếng nổ vang lên, trận pháp đập trúng ngực của anh!
Ly Hận tạm thời đặt mẫu hoa văn trong tay xuống, chắp tay sau lưng, sắc bén nhìn Trần Hạo: "Tao vốn định giải quyết
xong chỗ này rồi mới đi tìm mày, không ngờ mày lại tự tìm đường chết! Như vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện!"
Lúc này Trần Hạo như đã bị trói buộc sau khi bị trận pháp đập trúng.
"Là người của Huyền Môn mà lại dùng trận pháp đối phó với một người bình thường, mày có biết mày đang làm gì không?", Trần Hạo nhìn hắn ta, hỏi.
Ly Hận đứng thẳng lưng, ánh mắt sắc bén: "Chỉ là mê hồn trận mà thôi, không gây tổn thương gì cho thân thể và não
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.