Chương 454: Lòng cô như chợt bị Trần Hạo mở lối
Tg Tinh Quân
07/11/2021
Thân thể Trần Hạo thực hiện những động tác gãy gọn chính xác mang tính quy luật như quả lắc đồng hồ, mỗi một động tác đều có sức và mạnh như cái máy nhịp, mang lại hiệu ứng thị giác mạnh mẽ cho những người xung quanh, làm họ cảm thấy cực kỳ rung động!
Đồng thời, trên khuôn mặt của anh cũng dần xuất hiện những biểu cảm phù hợp với lời bài hát. Từ đầu đến cuối, anh đều nhìn về Bạch Phi Nhi.
Tiểu Lưu tết tóc sát da đầu mới đầu còn không quá để mắt đến Trần Hạo nhưng dần dần cũng ngỡ ngàng. Mặc dù các động tác của anh đều không phức tạp và có độ khó không cao nhưng anh bắt nhịp quá chuẩn! Mỗi một động tác và ánh mắt đều rất hợp!
"Oa!"
"Huýt huýt!"
Quảng trường dần dần trở nên sôi động, người qua đường dừng lại xem ngày càng nhiều.
Tiếng hét, tiếng huýt gió và cả tiếng vỗ tay vang lên theo những động tác của Trần Hạo.
Cảm xúc của Bạch Phi Nhi cũng dần dần đi từ khinh thường đến ngạc nhiên, cô và tất cả những người xung quanh đều bị vũ đạo của anh làm cho rung động.
Hơn nữa, cô có thể cảm nhận được lời của bài này hợp với cô và Trần Hạo hơn là những người khác.
Không biết tại sao, giờ phút này, trước bước nhảy cùng với ánh mắt của anh, lòng cô trở nên mềm mại.
m nhạc dần đến cao trào, biên độ động tác của Trần Hạo cũng càng ngày càng lớn.
"Anh cần tình yêu của em, đúng rồi đấy! Và đây là những thứ anh cần ở em. Oh, anh cần tình yêu và tình thương của em. Anh cần sự chăm sóc, yêu thương dịu dàng của em. Anh không nói mò đâu..."
Giờ phút này, Trần Hạo đã hoàn toàn đắm mình trong từng bước nhảy.
Bạch Phi Nhi ở đối diện bị anh làm cho rung động, không thể không dõi mắt theo anh. Cô bị lời ca làm cho cảm động, bị tất cả mọi thứ trước mắt làm hòa tan trái tim cứng cỏi.
Lòng cô như chợt bị Trần Hạo mở lối.
Như trong lời bài hát vậy, chẳng lẽ là đàn ông thì không cần sự chăm sóc và yêu thương sao?
Như những gì mà ánh mắt và cử chỉ của anh biểu đạt vậy, chẳng lẽ là đàn ông thì không cần ai yêu thương sao?
Tâm trí Bạch Phi Nhi lặp đi lặp lại những câu hỏi này.
Tiếng vỗ tay xung quanh từ lác đác rồi đến nhiệt liệt, sau đó là một tràng pháo tay.
Trần Hạo thật sự làm được, anh đã làm cả quảng trường đều bùng nổ.
Mới vừa rồi chỉ có mấy người xem, nhưng giờ đây khắp nơi đều là người với người. Họ nhiệt tình hét lên và reo hò vì Trần Hạo.
Bạch Phi Nhi che miệng, anh bây giờ thật tỏa sáng biết mấy!
Giữa lúc cô rung động sững sờ, Trần hạo đưa tay ra dấu mời với cô.
Không rõ vì sao mà Bạch Phi Nhi quên mất lời từ chối, hay đúng hơn là, cô không muốn từ chối.
Lúc này Tiểu Lưu mới phản ứng được, ngoan ngoãn mở cho hai người một khúc nhạc du dương, lời hát cảm động.
Trần Hạo nở nụ cười nhẹ nhàng, vào lúc này trong mắt của anh chỉ có Bạch Phi Nhi!
Đồng thời, trên khuôn mặt của anh cũng dần xuất hiện những biểu cảm phù hợp với lời bài hát. Từ đầu đến cuối, anh đều nhìn về Bạch Phi Nhi.
Tiểu Lưu tết tóc sát da đầu mới đầu còn không quá để mắt đến Trần Hạo nhưng dần dần cũng ngỡ ngàng. Mặc dù các động tác của anh đều không phức tạp và có độ khó không cao nhưng anh bắt nhịp quá chuẩn! Mỗi một động tác và ánh mắt đều rất hợp!
"Oa!"
"Huýt huýt!"
Quảng trường dần dần trở nên sôi động, người qua đường dừng lại xem ngày càng nhiều.
Tiếng hét, tiếng huýt gió và cả tiếng vỗ tay vang lên theo những động tác của Trần Hạo.
Cảm xúc của Bạch Phi Nhi cũng dần dần đi từ khinh thường đến ngạc nhiên, cô và tất cả những người xung quanh đều bị vũ đạo của anh làm cho rung động.
Hơn nữa, cô có thể cảm nhận được lời của bài này hợp với cô và Trần Hạo hơn là những người khác.
Không biết tại sao, giờ phút này, trước bước nhảy cùng với ánh mắt của anh, lòng cô trở nên mềm mại.
m nhạc dần đến cao trào, biên độ động tác của Trần Hạo cũng càng ngày càng lớn.
"Anh cần tình yêu của em, đúng rồi đấy! Và đây là những thứ anh cần ở em. Oh, anh cần tình yêu và tình thương của em. Anh cần sự chăm sóc, yêu thương dịu dàng của em. Anh không nói mò đâu..."
Giờ phút này, Trần Hạo đã hoàn toàn đắm mình trong từng bước nhảy.
Bạch Phi Nhi ở đối diện bị anh làm cho rung động, không thể không dõi mắt theo anh. Cô bị lời ca làm cho cảm động, bị tất cả mọi thứ trước mắt làm hòa tan trái tim cứng cỏi.
Lòng cô như chợt bị Trần Hạo mở lối.
Như trong lời bài hát vậy, chẳng lẽ là đàn ông thì không cần sự chăm sóc và yêu thương sao?
Như những gì mà ánh mắt và cử chỉ của anh biểu đạt vậy, chẳng lẽ là đàn ông thì không cần ai yêu thương sao?
Tâm trí Bạch Phi Nhi lặp đi lặp lại những câu hỏi này.
Tiếng vỗ tay xung quanh từ lác đác rồi đến nhiệt liệt, sau đó là một tràng pháo tay.
Trần Hạo thật sự làm được, anh đã làm cả quảng trường đều bùng nổ.
Mới vừa rồi chỉ có mấy người xem, nhưng giờ đây khắp nơi đều là người với người. Họ nhiệt tình hét lên và reo hò vì Trần Hạo.
Bạch Phi Nhi che miệng, anh bây giờ thật tỏa sáng biết mấy!
Giữa lúc cô rung động sững sờ, Trần hạo đưa tay ra dấu mời với cô.
Không rõ vì sao mà Bạch Phi Nhi quên mất lời từ chối, hay đúng hơn là, cô không muốn từ chối.
Lúc này Tiểu Lưu mới phản ứng được, ngoan ngoãn mở cho hai người một khúc nhạc du dương, lời hát cảm động.
Trần Hạo nở nụ cười nhẹ nhàng, vào lúc này trong mắt của anh chỉ có Bạch Phi Nhi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.