Chương 152: Rốt cuộc ai mới là người quá đáng?
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Vào lúc này, nụ cười tà ác của Trần Hạo đã bị Chu Tiểu Nhược bắt gặp, cô ấy lờ mờ
cảm thấy sự việc nhất định phải có liên quan đến Trần Hạo
Sau khi trò hề đã kết thúc, không lâu thì cuộc hội họp nhàn tản này cũng kết thúc!
Mọi người đều bàn tán về chuyện vừa xảy ra, Chu Tiểu Nhược rời khỏi sảnh tiệc
cùng với Trần Hạo với biết bao nhiêu câu hỏi trong đầu
Ngay khi ra ngoài, Trần Hạo nhận được cuộc gọi từ Lê Mạc Khiêm.
Giọng nói hối lỗi của Lệ Mạc Khiêm phát ra từ bên trong: “Trần đại sư, tôi xin lỗi,
tôi vẫn chưa giải quyết xong vấn đề. Tôi đã đặt một phòng cho cậu, nếu cảm thấy
hội này quá nhàm chán, cậu có thể vào phòng để nghỉ ngơi trước. Buổi giám định
sau khoảng một giờ nữa mới bắt đầu.
Trần Hạo nhàn nhạt nói: “Không sao, ông cử là việc của mình đi “Được rồi! Tôi đã cử người tới đưa thẻ phòng cho cậu! Chút nữa sẽ đến ngay!”
“Ừ”, Trần Hạo trả lời xong thì cúp máy.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên nho nhã đã đi thẳng tới chỗ Trần
Hạo.
“Cậu Trần, đây là thẻ phòng của cậu. Mời cậu đi nghỉ ngơi trước, tới lúc hội giám
định bắt đầu thì chúng tôi sẽ quay lại mời cậu!”
“Tốt!”, Trần Hạo tùy ý cầm lấy thẻ.
Người đàn ông trung niên lịch lãm đưa thẻ phòng rồi lịch sự rời đi.
Chu Tiểu Nhược bị cảnh đó làm cho kinh ngạc. Chu Tiểu Nhược biết người đàn ông
trung niên này, ông ta là một trong những người lãnh đạo cấp cao của hội giám
định!
Bây giờ, Chu Tiểu Nhược càng thêm tò mò về thân thể của Trần Hạo
Chu Tiểu Nhược còn chưa kịp hỏi thì Vương Vân đã từ đầu quay lại, khi nhìn thấy
Trần Hạo, ảnh mặt Vương Vân lóe lên một tia căm hận, chỉ có điều cô ta không thể
phát tác trước mặt Chu Tiểu Nhược
“Tiểu Nhược, sao cậu còn ở đây? Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi!”
Chu Tiểu Nhược còn muốn hỏi cái gì đó, thì Trần Hạo đã nói trước: “Cô đi nghỉ
ngơi trước đi, một giờ nữa chúng ta gặp lại ở hội giám định!”
Trần Hạo nói xong thì chậm rãi rời đi,
Chu Tiểu Nhược ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Trần Hạo, trong
lòng tràn đầy những suy đoán về thân thế của Trần Hạo Vương Vân nói ra nói vào bên tai Chu Tiểu Nhược: “Tiểu Nhược, nói thật chứ, cái
tên đó mà cũng xứng đi bên cạnh chúng ta hay sao? Cậu mà cứ đi bên cạnh tên đó
như vậy, người khác nhìn thấy sẽ nói gì về cậu chứ?”
Chu Tiểu Nhược không vui nói: “Vương Vân, Trần Hạo không phải là người bình
thường như cậu nghĩ! Anh ấy không đơn giản đâu!”
Vương Vân nhếch môi khinh thường, cái tên khổ rách áo ôm đó thì có gì mà không
đơn giản? Trừ khi tôi bị mù rồi!
Nhìn thấy nét mặt của Vương Vân, Chu Tiểu Nhược không vui nói: “Tớ về phòng
trước
Nhìn thấy Chu Tiểu Nhược tức giận, Vương Vân vội vàng nịnh nọt, vì tên khố rách
áo ôm Trần Hạo mà bất hòa với Chu Tiểu Nhược thì không đáng. Vương Vân đã tổn
biết bao nhiêu công sức mới được làm bạn với Chu Tiểu Nhược, làm sao cổ ta dám
làm cho Chu Tiểu Nhược tức giận?
Vì vậy, Vương Vân lập tức cười tươi như hoa, hòa hoãn nói: “Tiểu Nhược, là tớ đã
sai rồi. Tớ không nên có thành kiến với người ta như vậy, cậu đừng tức giận mà!”
Bị Vương Vân giữ lại năn nỉ, vẻ mặt của Chu Tiểu Nhược cũng dịu đi một chút
“Đi, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi!”, Vương Vân thân thiết kéo Chu Tiểu
Nhược đi.
Chỉ là Chu Tiểu Nhược không biết, khuôn mặt tràn đầy ý cười của Vương Vân đang
đi bên cạnh cô ấy thật ra vô cùng mong chờ được nhìn thấy Trần Hạo gặp xui xẻo,
vừa rồi Từ Tử Hàm đã nhờ đến một sư huynh đến giúp đỡ, Vương Vân cảm thấy
nhất định một giờ sau Trần Hạo sẽ phải quỳ lạy xin tha!
Một giờ trôi qua nhanh chóng.
Trấn Hạo ngồi thiền trong phòng, thấy thời gian đang đến gần, anh dọn dẹp đơn
giản rồi đi ra ngoài
Hành lang bên ngoài vắng lặng.
Đến gần thang máy, một người đàn ông trung niên từ phía trước bước tới.
Trần Hạo đã cảm thấy một luồng năng lượng xet ngang qua
Hai người sát vai lướt qua nhau, ánh mắt nhìn thẳng.
Một ánh sáng mờ ảo lóe lên ở phía sau, Trân Hạo đứng sững lại như pho tượng
Người đàn ông trung niên nhếch mép cười, quay người lại: “Chỉ có như vậy thôi à!”
Trần Hạo liếc nhìn người đàn ông trung niên:
“Ông là ai?”
“Cậu đã đắc tội với ai, trong lòng cậu không rõ hay sao?”, người đàn ông trung
niên cười nói.
“Hóa ra là người của Từ Tử Hàm!”, Trần Hạo mỉm cười.
Người đàn ông trung niên ngạo mạn nói: “Dù cậu cũng có chút bản lĩnh, nhưng
đáng tiếc là cậu đã động phải tôi
Trần Hạo nhàn nhạt hỏi: “Ông rất lợi hại sao?”
“Chuyện đã đến nước này còn dám tỏ vẻ lên mặt, tôi cũng không ngại nói cho cậu
biết, vừa rồi thứ tôi truyền cho cậu chính là định thân chú của sư môn. Nếu như cậu
không muốn chết, thì phải làm như lời tôi nói!”
Trong khi ông ta còn đang cười đắc ý, thì từ xa, hai tên bị băng bó đầu là Trương
Diệu và Lăng Thiếu Vũ đi tới.
“Ngu xuẩn, dám khiêu chiến với tụi tao, mày đáng gặp xui xẻo!”, nhìn thấy Trần
Hạo không thể động đậy, Lăng Thiếu vũ rất muốn xông lên trả thù.
Trần Hạo ngẫm nghĩ hỏi: “Tụi mày muốn cái gì?”
Trương Diệu cười ha hả nói: “Muốn cái gì? Biết điều thì phối hợp với tụi tao diễn
một màn kịch cho Chu Tiểu Nhược xem, khi nào xong, tụi tao còn có thể cân nhắc
tha cho mày một cái mạng!”
Lăng Thiếu Vũ nói: “Nếu như mày không nghe lời, tụi tao liền ném mày xuống
sông cho cá ăn, sống chết mặc kệ
Trần Hạo cười nói: “Diễn xuất? Tao rất có hứng thủ, nói nghe xem thử
“Vẫn còn dám ra vẻ” Lăng Thiều Vũ khinh thường nói.
Đoạn Hành nói: “Chu Tiểu Nhược là người phụ nữ mà sư đệ của tôi thích, con cóc
ghẻ như cậu mà cũng xứng tranh giành? Chờ lát nữa Chu Tiểu Nhược tới, cậu phải
ở ngay trước mặt cô ấy thừa nhận là mình chỉ ham mê sắc đẹp và tiền tài của nhà
họ Chu, lúc đó tôi sẽ cân nhắc một chút tha mạng cho cậu!”
Trần Hạo cố ý gật đầu một cách hiểu chuyện: mồ! Hóa ra màn kịch này diễn như
vậy!”
Đoạn Hành khinh thường nói: “Đồ không biết tốt xấu, có chút kỹ năng mèo cào mà
cũng dám đối chọi với sư môn của chúng tôi?”
Trần Hạo gian xảo nói: “Thật ra, tôi nghĩ còn có một màn kịch khác thích hợp để
diễn hơn màn đó đấy!”
Đoạn Hành bật cười, chỉ vào Trần Hạo nói: “Đồ ngu ngốc, chết đến nơi còn ra vẻ!
Để xem ông đây chơi chết cậu như thế nào… trảo điều…
Kết quả là, Đoạn Hành còn chưa nói hết lời, Trần Hạo đã đột nhiên quay đầu lại,
thoải mái nhìn ông ta.
Đoạn Hành phát điên lên “Cậu… cậu làm sao có thể cử động?”
Trương Diệu cũng rối trí, không phải sư huynh của Từ Tử Hàm đã nói rằng cái tên
này sẽ không bao giờ có thể di chuyển sau khi bị yểm chú sao? Chuyện gì đã xảy ra
vậy?
Nét mặt của Lăng Thiếu Vũ cũng tràn đầy kinh hãi.
Đúng lúc này, ở cùng tầng phía bên kia, Vương Vân và Từ Tử Hàm đang cùng Chu
Tiểu Nhược đi vào thang máy.
Vương Vân nói: “Tiểu Nhược, những gì cậu Từ nói là đúng đấy. Trần Hạo này hẳn
chỉ là một người tham lam sắc đẹp của cậu và của cải của nhà họ Chu mà thôi”.
Chu Tiểu Nhược cau mày nói: “Vương Vân, Trần Hạo không phải loại người như. đam mỹ hài
cậu đang nói! “
Vương Vân lo lắng nhìn Chu Tiểu Nhược: “Tiểu Nhược, biết người biết mặt không
biết lòng”
Từ Tử Hàm nói: “Tiểu Nhược, loại người này anh đã gặp rất nhiều, em đừng để
mình bị lừa!”
Vương Vân lại nói: “Tiểu Nhược, cậu còn nhớ Trương Linh không? Cô ấy đã bị một
gã đào mỏ lừa tiền và tình, sau đó còn cố tự sát mấy lần! Đến lúc hối hận cũng đã
muộn rồi! Đảm đàn ông đào mỏ này thật tán tận lương tâm!”
Chu Tiểu Nhược cũng lười tranh cãi với hai người này, càng nói càng thấy phiền!
Trần Hạo được người đứng đầu ngân hàng Hoa Kỳ tôn thờ như Phật sống, làm sao
anh có thể là
một tên đào mỏ được?
Lúc này, trong mắt của Chu Tiểu Nhược thi Vương Vân và Từ Tử Hàm mới chính là
hai người có mắt như mù.
Thấy thang máy sắp tới, Từ Tử Hàm càng lúc càng đắc ý.
Sự kinh ngạc và tức giận của Chu Tiểu Nhược khi nhìn thấy cảnh tượng trong
thang máy sau đó dường như đã hiện rõ trong tâm trí của gã.
Nhưng trong giây tiếp theo, khi bước vào thang máy, Từ Tử Hàm đã chết đứng!
Vương Vân cũng ngẩn người.
Bên trong thang máy.
người của tôi lại phải quỳ xuống tự vả vào mặt chính mình! Rốt cuộc ai mới là
người quá đáng?
cảm thấy sự việc nhất định phải có liên quan đến Trần Hạo
Sau khi trò hề đã kết thúc, không lâu thì cuộc hội họp nhàn tản này cũng kết thúc!
Mọi người đều bàn tán về chuyện vừa xảy ra, Chu Tiểu Nhược rời khỏi sảnh tiệc
cùng với Trần Hạo với biết bao nhiêu câu hỏi trong đầu
Ngay khi ra ngoài, Trần Hạo nhận được cuộc gọi từ Lê Mạc Khiêm.
Giọng nói hối lỗi của Lệ Mạc Khiêm phát ra từ bên trong: “Trần đại sư, tôi xin lỗi,
tôi vẫn chưa giải quyết xong vấn đề. Tôi đã đặt một phòng cho cậu, nếu cảm thấy
hội này quá nhàm chán, cậu có thể vào phòng để nghỉ ngơi trước. Buổi giám định
sau khoảng một giờ nữa mới bắt đầu.
Trần Hạo nhàn nhạt nói: “Không sao, ông cử là việc của mình đi “Được rồi! Tôi đã cử người tới đưa thẻ phòng cho cậu! Chút nữa sẽ đến ngay!”
“Ừ”, Trần Hạo trả lời xong thì cúp máy.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên nho nhã đã đi thẳng tới chỗ Trần
Hạo.
“Cậu Trần, đây là thẻ phòng của cậu. Mời cậu đi nghỉ ngơi trước, tới lúc hội giám
định bắt đầu thì chúng tôi sẽ quay lại mời cậu!”
“Tốt!”, Trần Hạo tùy ý cầm lấy thẻ.
Người đàn ông trung niên lịch lãm đưa thẻ phòng rồi lịch sự rời đi.
Chu Tiểu Nhược bị cảnh đó làm cho kinh ngạc. Chu Tiểu Nhược biết người đàn ông
trung niên này, ông ta là một trong những người lãnh đạo cấp cao của hội giám
định!
Bây giờ, Chu Tiểu Nhược càng thêm tò mò về thân thể của Trần Hạo
Chu Tiểu Nhược còn chưa kịp hỏi thì Vương Vân đã từ đầu quay lại, khi nhìn thấy
Trần Hạo, ảnh mặt Vương Vân lóe lên một tia căm hận, chỉ có điều cô ta không thể
phát tác trước mặt Chu Tiểu Nhược
“Tiểu Nhược, sao cậu còn ở đây? Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi!”
Chu Tiểu Nhược còn muốn hỏi cái gì đó, thì Trần Hạo đã nói trước: “Cô đi nghỉ
ngơi trước đi, một giờ nữa chúng ta gặp lại ở hội giám định!”
Trần Hạo nói xong thì chậm rãi rời đi,
Chu Tiểu Nhược ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Trần Hạo, trong
lòng tràn đầy những suy đoán về thân thế của Trần Hạo Vương Vân nói ra nói vào bên tai Chu Tiểu Nhược: “Tiểu Nhược, nói thật chứ, cái
tên đó mà cũng xứng đi bên cạnh chúng ta hay sao? Cậu mà cứ đi bên cạnh tên đó
như vậy, người khác nhìn thấy sẽ nói gì về cậu chứ?”
Chu Tiểu Nhược không vui nói: “Vương Vân, Trần Hạo không phải là người bình
thường như cậu nghĩ! Anh ấy không đơn giản đâu!”
Vương Vân nhếch môi khinh thường, cái tên khổ rách áo ôm đó thì có gì mà không
đơn giản? Trừ khi tôi bị mù rồi!
Nhìn thấy nét mặt của Vương Vân, Chu Tiểu Nhược không vui nói: “Tớ về phòng
trước
Nhìn thấy Chu Tiểu Nhược tức giận, Vương Vân vội vàng nịnh nọt, vì tên khố rách
áo ôm Trần Hạo mà bất hòa với Chu Tiểu Nhược thì không đáng. Vương Vân đã tổn
biết bao nhiêu công sức mới được làm bạn với Chu Tiểu Nhược, làm sao cổ ta dám
làm cho Chu Tiểu Nhược tức giận?
Vì vậy, Vương Vân lập tức cười tươi như hoa, hòa hoãn nói: “Tiểu Nhược, là tớ đã
sai rồi. Tớ không nên có thành kiến với người ta như vậy, cậu đừng tức giận mà!”
Bị Vương Vân giữ lại năn nỉ, vẻ mặt của Chu Tiểu Nhược cũng dịu đi một chút
“Đi, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi!”, Vương Vân thân thiết kéo Chu Tiểu
Nhược đi.
Chỉ là Chu Tiểu Nhược không biết, khuôn mặt tràn đầy ý cười của Vương Vân đang
đi bên cạnh cô ấy thật ra vô cùng mong chờ được nhìn thấy Trần Hạo gặp xui xẻo,
vừa rồi Từ Tử Hàm đã nhờ đến một sư huynh đến giúp đỡ, Vương Vân cảm thấy
nhất định một giờ sau Trần Hạo sẽ phải quỳ lạy xin tha!
Một giờ trôi qua nhanh chóng.
Trấn Hạo ngồi thiền trong phòng, thấy thời gian đang đến gần, anh dọn dẹp đơn
giản rồi đi ra ngoài
Hành lang bên ngoài vắng lặng.
Đến gần thang máy, một người đàn ông trung niên từ phía trước bước tới.
Trần Hạo đã cảm thấy một luồng năng lượng xet ngang qua
Hai người sát vai lướt qua nhau, ánh mắt nhìn thẳng.
Một ánh sáng mờ ảo lóe lên ở phía sau, Trân Hạo đứng sững lại như pho tượng
Người đàn ông trung niên nhếch mép cười, quay người lại: “Chỉ có như vậy thôi à!”
Trần Hạo liếc nhìn người đàn ông trung niên:
“Ông là ai?”
“Cậu đã đắc tội với ai, trong lòng cậu không rõ hay sao?”, người đàn ông trung
niên cười nói.
“Hóa ra là người của Từ Tử Hàm!”, Trần Hạo mỉm cười.
Người đàn ông trung niên ngạo mạn nói: “Dù cậu cũng có chút bản lĩnh, nhưng
đáng tiếc là cậu đã động phải tôi
Trần Hạo nhàn nhạt hỏi: “Ông rất lợi hại sao?”
“Chuyện đã đến nước này còn dám tỏ vẻ lên mặt, tôi cũng không ngại nói cho cậu
biết, vừa rồi thứ tôi truyền cho cậu chính là định thân chú của sư môn. Nếu như cậu
không muốn chết, thì phải làm như lời tôi nói!”
Trong khi ông ta còn đang cười đắc ý, thì từ xa, hai tên bị băng bó đầu là Trương
Diệu và Lăng Thiếu Vũ đi tới.
“Ngu xuẩn, dám khiêu chiến với tụi tao, mày đáng gặp xui xẻo!”, nhìn thấy Trần
Hạo không thể động đậy, Lăng Thiếu vũ rất muốn xông lên trả thù.
Trần Hạo ngẫm nghĩ hỏi: “Tụi mày muốn cái gì?”
Trương Diệu cười ha hả nói: “Muốn cái gì? Biết điều thì phối hợp với tụi tao diễn
một màn kịch cho Chu Tiểu Nhược xem, khi nào xong, tụi tao còn có thể cân nhắc
tha cho mày một cái mạng!”
Lăng Thiếu Vũ nói: “Nếu như mày không nghe lời, tụi tao liền ném mày xuống
sông cho cá ăn, sống chết mặc kệ
Trần Hạo cười nói: “Diễn xuất? Tao rất có hứng thủ, nói nghe xem thử
“Vẫn còn dám ra vẻ” Lăng Thiều Vũ khinh thường nói.
Đoạn Hành nói: “Chu Tiểu Nhược là người phụ nữ mà sư đệ của tôi thích, con cóc
ghẻ như cậu mà cũng xứng tranh giành? Chờ lát nữa Chu Tiểu Nhược tới, cậu phải
ở ngay trước mặt cô ấy thừa nhận là mình chỉ ham mê sắc đẹp và tiền tài của nhà
họ Chu, lúc đó tôi sẽ cân nhắc một chút tha mạng cho cậu!”
Trần Hạo cố ý gật đầu một cách hiểu chuyện: mồ! Hóa ra màn kịch này diễn như
vậy!”
Đoạn Hành khinh thường nói: “Đồ không biết tốt xấu, có chút kỹ năng mèo cào mà
cũng dám đối chọi với sư môn của chúng tôi?”
Trần Hạo gian xảo nói: “Thật ra, tôi nghĩ còn có một màn kịch khác thích hợp để
diễn hơn màn đó đấy!”
Đoạn Hành bật cười, chỉ vào Trần Hạo nói: “Đồ ngu ngốc, chết đến nơi còn ra vẻ!
Để xem ông đây chơi chết cậu như thế nào… trảo điều…
Kết quả là, Đoạn Hành còn chưa nói hết lời, Trần Hạo đã đột nhiên quay đầu lại,
thoải mái nhìn ông ta.
Đoạn Hành phát điên lên “Cậu… cậu làm sao có thể cử động?”
Trương Diệu cũng rối trí, không phải sư huynh của Từ Tử Hàm đã nói rằng cái tên
này sẽ không bao giờ có thể di chuyển sau khi bị yểm chú sao? Chuyện gì đã xảy ra
vậy?
Nét mặt của Lăng Thiếu Vũ cũng tràn đầy kinh hãi.
Đúng lúc này, ở cùng tầng phía bên kia, Vương Vân và Từ Tử Hàm đang cùng Chu
Tiểu Nhược đi vào thang máy.
Vương Vân nói: “Tiểu Nhược, những gì cậu Từ nói là đúng đấy. Trần Hạo này hẳn
chỉ là một người tham lam sắc đẹp của cậu và của cải của nhà họ Chu mà thôi”.
Chu Tiểu Nhược cau mày nói: “Vương Vân, Trần Hạo không phải loại người như. đam mỹ hài
cậu đang nói! “
Vương Vân lo lắng nhìn Chu Tiểu Nhược: “Tiểu Nhược, biết người biết mặt không
biết lòng”
Từ Tử Hàm nói: “Tiểu Nhược, loại người này anh đã gặp rất nhiều, em đừng để
mình bị lừa!”
Vương Vân lại nói: “Tiểu Nhược, cậu còn nhớ Trương Linh không? Cô ấy đã bị một
gã đào mỏ lừa tiền và tình, sau đó còn cố tự sát mấy lần! Đến lúc hối hận cũng đã
muộn rồi! Đảm đàn ông đào mỏ này thật tán tận lương tâm!”
Chu Tiểu Nhược cũng lười tranh cãi với hai người này, càng nói càng thấy phiền!
Trần Hạo được người đứng đầu ngân hàng Hoa Kỳ tôn thờ như Phật sống, làm sao
anh có thể là
một tên đào mỏ được?
Lúc này, trong mắt của Chu Tiểu Nhược thi Vương Vân và Từ Tử Hàm mới chính là
hai người có mắt như mù.
Thấy thang máy sắp tới, Từ Tử Hàm càng lúc càng đắc ý.
Sự kinh ngạc và tức giận của Chu Tiểu Nhược khi nhìn thấy cảnh tượng trong
thang máy sau đó dường như đã hiện rõ trong tâm trí của gã.
Nhưng trong giây tiếp theo, khi bước vào thang máy, Từ Tử Hàm đã chết đứng!
Vương Vân cũng ngẩn người.
Bên trong thang máy.
người của tôi lại phải quỳ xuống tự vả vào mặt chính mình! Rốt cuộc ai mới là
người quá đáng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.