Chương 137: Rốt cuộc có ý gì?
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Nghĩ đến đây, Bạch Tường Vũ cũng chạy theo
Trần Hạo nhìn Bạch Phi Nhi: “Tôi đi tiễn khách nhé!
Anh không chờ Bạch Phi Nhi trả lời mà đi luôn.
Ở bên ngoài cửa biệt thự, Bạch Tường Vũ vội vàng kéo Tương Tĩnh Vũ lại: “Có
chuyện gì vậy? Một cơ hội tốt như thế mà sao anh không nắm lấy?”
“Cơ hội…, Tương Tĩnh Vũ chau mày, cuối cùng vẫn kìm lại, hừ một tiếng rồi lái xe
rời đi.
Bạch Tường Vũ sờ cằm, không hiểu vì sao Tương Tĩnh Vũ lại tự nhiên giận dỗi như
thế. Bỗng nhiên một bàn tay đập lên vai anh ta. “Cái đm đứa nào…”, Bạch Tường Vũ đang muốn chửi người thì một cơn đau đột
ngột kéo đến: “Mẹ nó… Đau quá!”
Sau đó anh ta quay lại thì thấy Trần Hạo đang nở nụ cười tả ác.
“Anh vợ à, tôi nghĩ chúng ta nên giải quyết chuyện của “đôi mình cho rõ ràng cái
đã nhờ!”
“Trần Hạo… Anh…”, Bạch Tưởng Vũ giãy giụa nhưng cũng vô ích. Trần Hạo dùng
sức, cầm cổ áo của Bạch Tường Vũ rồi lôi anh ta như lôi gà đến một góc của biệt
thự.
Đến góc khuất, Trần Hạo nhìn xung quanh thấy không có ai thì cũng nở một nụ
cười xấu xa: “Anh vợ à, cứ dăm bảy hôm anh lại đến phá hoại hai vợ chồng chúng
tôi thế nhỉ, anh muốn ép tôi giết chết anh phải không?”
“Trần Hạo… Anh bệnh vì đấy! Nói cái gì vậy hả? Tôi phá hoại hai người lúc nào?”
Trần Hạo thản nhiên đáp: “Anh có muốn tôi kể ra từng chuyện một không? Smith,
bộ phận bảo an, trưởng bộ phận sales, anh Tôn của Như Ý Các, còn Tương Tĩnh Vũ
của ngày hôm nay nữa, chẳng lẽ không phải từ anh mà ra à?”
Mất Bạch Tường Vũ lóe lên vẻ khốn nạn: “Nếu anh đã nhìn ra rồi thì tôi cũng nói
thẳng luôn. Ừ đấy thì sao nào? Anh ngu si ba năm, sao không ngu si tiếp đỉ? Nhà họ Bạch chỉ có thể là của người họ Bạch, loại con rể như anh cũng phải quỳ gối trước
mặt người nhà họ Bạch
“Nói hết chưa?”. Trần Hạo cười khì khì.
“Quách mẹ nhà anh”, Bạch Tường Vũ nói xong thì định đi.
Kết quả, Trần Hạo vọt lên trước mặt Bạch Tường Vũ và tát bốp một cái vào má anh
ta, khiến Bạch Tường Vũ ngã nhào xuống đất.
Sau đó Trần Hạo lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số rồi vừa nhìn Bạch Tường Vũ
như nhìn một con chó chết, vừa ra lệnh cho đầu dây bên kia.
“Chắc mấy người thường xuyên làm bài tập đúng không? Đọc mọi thông tin về
Bạch Tường Vũ ra xem thử nào!”
Trần Hạo nói xong thì bắt đầu bật loa ngoài.
“Bạch Tường Vũ, con trai của bác cả nhà họ Bạch, sinh ngày… tại bệnh viện nhân
dân Hải Dương, hồi đại học từng bức hiếp giáo viên nữ, cưỡng hiếp bạn học nữ xuất
thân nông thôn…
“Sau khi vào Bạch thị, thì hợp tác với Lưu Gia Ấn làm điều ác. Năm 2015 bán tài sản
ngoài kế hoạch lấy đi 7 triệu của nhà họ Bạch; năm 2016 thì kết hợp với cổ phần
của Lưu Gia Ấn để mua trước mảnh đất mà nhà họ Bạch thích sau đó lại bán lại cho
nhà họ Bạch, thu lãi 30 triệu! Năm 2017. “
“Đừng… Đừng đọc nữa!”, Bạch Tường Vũ kinh sơ nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo híp mắt nói: “Sao thế, không dám nghe nữa à? Còn nhiều chuyện hay
lắm đấy! Tôi còn nghe nói anh đã ép con gái nhà người ta đến nhảy lầu tại Giai Dạ
của Tân Báo cơ mà!”
Bạch Tường Vũ hoàn toàn sững sờ, hắn không dám tin Trần Hạo lúc này đã từ tên
ngốc đối thành một yêu nghiệt. Những bí mật này hần còn gần như quên hẳn rồi,
rốt cuộc Trần Hạo đào ra từ đâu vậy!”
“Anh định làm gì hả?”, Bạch Tưởng Vũ khiếp sợ hỏi.
“Chả làm gì cả? Chỉ là nói cho anh biết, tôi đây không thích phiền toái!”, vừa nói
Trần Hạo vừa đi đến trước mặt Bạch Tường Vũ và kéo cả thân hình đang co quắp
của anh ta lên, cười như không cười, phủi bụi cho anh ta.
“Sau này ấy! Trong cái Bạch thị này, tôi không muốn thấy anh và mấy con chó của
anh gây chuyện cho tôi nữa đâu. Trong nhà cũng vậy. Tôi bình yên, anh cũng được
yên ổn, còn không… Tạo sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết!”
Trần Hạo cười híp mắt, nói xong thì quay người đi thắng.
Bạch Tường Vũ hoàn toàn phát ngốc, trong lòng hoàng loạn. Cái tên này sao lại
biến thái như vậy chứ?! Uy hiếp người ta một cách rất hung hãn.
Những nội dung liên quan đến Bạch Tường Vũ trong điện thoại đều là thật, mà
không sai một chút nào, biết được cả anh ta mặc quần áo hãng đi!
Những chuyện này, e là đến cả những nhà thám tử tài ba nhất cũng không điều rõ
ràng được như thế.
Trần Hạo này uy hiếp ghê gớm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Khi Bạch Tường Vũ kinh ngạc đến không biết làm gì thì điện thoại bỗng reo lên.
Sau khi bấm nghe, giọng Lưu Gia Ấn truyền đến: “Bạch Tường Vũ, con đ* Giang
Ngạo Tuyết đã tự minh nộp báo cáo kinh doanh quý này cho Bạch Phi Nhi rồi, anh
nghĩ cách lấy cho tôi xem đi?”
Nhưng mãi mà không thấy Bạch Tường Vũ trả lời.
“Bạch Tưởng Vũ, anh có ở đó không? Anh làm sao đấy hả? Hay là xảy ra chuyện
rồi?” Lưu Gia Ấn khó chịu hỏi thắng.
Bạch Tường Vũ hít sâu một hơi rồi nói: “Trần Hạo… Hình như: Không giống ngày
trước nữa!”
Lưu Gia Ấn trong điện thoại bật cười: “Sao mà giống được? Lúc trước là thằng
ngốc, bây giờ đã khỏi hẳn, lại còn biết chút thủ đoạn nữa chứ!”
Bạch Tường Vũ nghe vậy thì thầm nghĩ, chút thủ đoạn? Đùa à? Chỉ một cuộc điện
thoại là đã tra rõ mọi thứ, đây mà là chút thủ đoạn? Lưu Gia Ấn, anh mới là thằng
ngu ấy!
Bạch Tường Vũ lại không lên tiếng nữa, Lưu Gia Ấn hỏi tiếp: “Này anh bị kích gì rồi
à?”
Bạch Tường Vũ nhớ lại những chuyện vừa rồi, lựa chọn che giấu: “Trần Hạo biết
chúng ta liên thủ nhúng tay vào vụ Smith rồi! Hơn nữa còn biết việc chúng ta mua
đất qua bên thứ ba trước rồi bán lại cho Bạch thị ăn lời!”
Lưu Gia Ấn kinh ngạc: “Hắn ta biết hết rồi?”
“Ừ”, Bạch Tường Vũ chỉ có thể chọn hai chuyện ra để nói, những cái khác anh ta
không dám: “Chuyện bí mật như thế mà hắn ta còn biết, chúng ta phải cẩn thận
hơn thôi
Lưu Gia Ấn lại không quan tâm lắm: “Biết rồi thì làm sao? Đó là chuyện đã cũ rồi,
công ty đó đã biển mất, hãn ta đi đâu tìm chứng cứ được? Đừng có yếu bóng vía
như vậy, chuyện này chỉ cần bỏ tiền ra là mua được tin tức mà thôi”.
Bạch Tường Vũ im lặng không đáp
“Thật ra chuyện nhà đất đó, ít nhiều gì Bạch Phi Nhi và lão già kia cũng ngửi thấy
mùi rồi. Nhưng thấy rồi thì sao chứ, hai ông cháu nhà đó vẫn không dám động vào
tôi còn gì? Tức là chúng ta tạm thời không bị sao cả, anh sợ cái gì?”
Bạch Tường Vũ cứ cảm thấy bất an, nhưng vẫn tỏ vẻ tán đồng Lưu Gia Ấn: “Có lý
nhỉ?”
“Thôi, đừng có nghĩ nhiều nữa, vẫn có tôi đây mà! Chúng ta cùng làm chuyện này
thì cùng nhau chịu tội đi! Nhớ lấy báo cáo kinh doanh cho tôi đấy! Tôi tắt đây!”,
Lưu Gia Ấn nói xong thì cúp máy.
Nhưng Bạch Tường Vũ càng nghĩ càng thấy bất an, anh ta mới chỉ nói cho Lưu Gia
Ấn một phần nhỏ của sự việc mà không dám nói nhiều hơn, cũng không dám để
Lưu Gia Ấn biết, vì đó đều là chuyện ác của anh ta
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Tường Vũ nghĩ rằng có lẽ phải đi kiểm người loại bỏ cái gai
thì anh ta đang ở Tụ Hiền Các của Hải Dương uống trà với bố mình.
Trần Hạo nhìn Bạch Phi Nhi: “Tôi đi tiễn khách nhé!
Anh không chờ Bạch Phi Nhi trả lời mà đi luôn.
Ở bên ngoài cửa biệt thự, Bạch Tường Vũ vội vàng kéo Tương Tĩnh Vũ lại: “Có
chuyện gì vậy? Một cơ hội tốt như thế mà sao anh không nắm lấy?”
“Cơ hội…, Tương Tĩnh Vũ chau mày, cuối cùng vẫn kìm lại, hừ một tiếng rồi lái xe
rời đi.
Bạch Tường Vũ sờ cằm, không hiểu vì sao Tương Tĩnh Vũ lại tự nhiên giận dỗi như
thế. Bỗng nhiên một bàn tay đập lên vai anh ta. “Cái đm đứa nào…”, Bạch Tường Vũ đang muốn chửi người thì một cơn đau đột
ngột kéo đến: “Mẹ nó… Đau quá!”
Sau đó anh ta quay lại thì thấy Trần Hạo đang nở nụ cười tả ác.
“Anh vợ à, tôi nghĩ chúng ta nên giải quyết chuyện của “đôi mình cho rõ ràng cái
đã nhờ!”
“Trần Hạo… Anh…”, Bạch Tưởng Vũ giãy giụa nhưng cũng vô ích. Trần Hạo dùng
sức, cầm cổ áo của Bạch Tường Vũ rồi lôi anh ta như lôi gà đến một góc của biệt
thự.
Đến góc khuất, Trần Hạo nhìn xung quanh thấy không có ai thì cũng nở một nụ
cười xấu xa: “Anh vợ à, cứ dăm bảy hôm anh lại đến phá hoại hai vợ chồng chúng
tôi thế nhỉ, anh muốn ép tôi giết chết anh phải không?”
“Trần Hạo… Anh bệnh vì đấy! Nói cái gì vậy hả? Tôi phá hoại hai người lúc nào?”
Trần Hạo thản nhiên đáp: “Anh có muốn tôi kể ra từng chuyện một không? Smith,
bộ phận bảo an, trưởng bộ phận sales, anh Tôn của Như Ý Các, còn Tương Tĩnh Vũ
của ngày hôm nay nữa, chẳng lẽ không phải từ anh mà ra à?”
Mất Bạch Tường Vũ lóe lên vẻ khốn nạn: “Nếu anh đã nhìn ra rồi thì tôi cũng nói
thẳng luôn. Ừ đấy thì sao nào? Anh ngu si ba năm, sao không ngu si tiếp đỉ? Nhà họ Bạch chỉ có thể là của người họ Bạch, loại con rể như anh cũng phải quỳ gối trước
mặt người nhà họ Bạch
“Nói hết chưa?”. Trần Hạo cười khì khì.
“Quách mẹ nhà anh”, Bạch Tường Vũ nói xong thì định đi.
Kết quả, Trần Hạo vọt lên trước mặt Bạch Tường Vũ và tát bốp một cái vào má anh
ta, khiến Bạch Tường Vũ ngã nhào xuống đất.
Sau đó Trần Hạo lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số rồi vừa nhìn Bạch Tường Vũ
như nhìn một con chó chết, vừa ra lệnh cho đầu dây bên kia.
“Chắc mấy người thường xuyên làm bài tập đúng không? Đọc mọi thông tin về
Bạch Tường Vũ ra xem thử nào!”
Trần Hạo nói xong thì bắt đầu bật loa ngoài.
“Bạch Tường Vũ, con trai của bác cả nhà họ Bạch, sinh ngày… tại bệnh viện nhân
dân Hải Dương, hồi đại học từng bức hiếp giáo viên nữ, cưỡng hiếp bạn học nữ xuất
thân nông thôn…
“Sau khi vào Bạch thị, thì hợp tác với Lưu Gia Ấn làm điều ác. Năm 2015 bán tài sản
ngoài kế hoạch lấy đi 7 triệu của nhà họ Bạch; năm 2016 thì kết hợp với cổ phần
của Lưu Gia Ấn để mua trước mảnh đất mà nhà họ Bạch thích sau đó lại bán lại cho
nhà họ Bạch, thu lãi 30 triệu! Năm 2017. “
“Đừng… Đừng đọc nữa!”, Bạch Tường Vũ kinh sơ nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo híp mắt nói: “Sao thế, không dám nghe nữa à? Còn nhiều chuyện hay
lắm đấy! Tôi còn nghe nói anh đã ép con gái nhà người ta đến nhảy lầu tại Giai Dạ
của Tân Báo cơ mà!”
Bạch Tường Vũ hoàn toàn sững sờ, hắn không dám tin Trần Hạo lúc này đã từ tên
ngốc đối thành một yêu nghiệt. Những bí mật này hần còn gần như quên hẳn rồi,
rốt cuộc Trần Hạo đào ra từ đâu vậy!”
“Anh định làm gì hả?”, Bạch Tưởng Vũ khiếp sợ hỏi.
“Chả làm gì cả? Chỉ là nói cho anh biết, tôi đây không thích phiền toái!”, vừa nói
Trần Hạo vừa đi đến trước mặt Bạch Tường Vũ và kéo cả thân hình đang co quắp
của anh ta lên, cười như không cười, phủi bụi cho anh ta.
“Sau này ấy! Trong cái Bạch thị này, tôi không muốn thấy anh và mấy con chó của
anh gây chuyện cho tôi nữa đâu. Trong nhà cũng vậy. Tôi bình yên, anh cũng được
yên ổn, còn không… Tạo sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết!”
Trần Hạo cười híp mắt, nói xong thì quay người đi thắng.
Bạch Tường Vũ hoàn toàn phát ngốc, trong lòng hoàng loạn. Cái tên này sao lại
biến thái như vậy chứ?! Uy hiếp người ta một cách rất hung hãn.
Những nội dung liên quan đến Bạch Tường Vũ trong điện thoại đều là thật, mà
không sai một chút nào, biết được cả anh ta mặc quần áo hãng đi!
Những chuyện này, e là đến cả những nhà thám tử tài ba nhất cũng không điều rõ
ràng được như thế.
Trần Hạo này uy hiếp ghê gớm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Khi Bạch Tường Vũ kinh ngạc đến không biết làm gì thì điện thoại bỗng reo lên.
Sau khi bấm nghe, giọng Lưu Gia Ấn truyền đến: “Bạch Tường Vũ, con đ* Giang
Ngạo Tuyết đã tự minh nộp báo cáo kinh doanh quý này cho Bạch Phi Nhi rồi, anh
nghĩ cách lấy cho tôi xem đi?”
Nhưng mãi mà không thấy Bạch Tường Vũ trả lời.
“Bạch Tưởng Vũ, anh có ở đó không? Anh làm sao đấy hả? Hay là xảy ra chuyện
rồi?” Lưu Gia Ấn khó chịu hỏi thắng.
Bạch Tường Vũ hít sâu một hơi rồi nói: “Trần Hạo… Hình như: Không giống ngày
trước nữa!”
Lưu Gia Ấn trong điện thoại bật cười: “Sao mà giống được? Lúc trước là thằng
ngốc, bây giờ đã khỏi hẳn, lại còn biết chút thủ đoạn nữa chứ!”
Bạch Tường Vũ nghe vậy thì thầm nghĩ, chút thủ đoạn? Đùa à? Chỉ một cuộc điện
thoại là đã tra rõ mọi thứ, đây mà là chút thủ đoạn? Lưu Gia Ấn, anh mới là thằng
ngu ấy!
Bạch Tường Vũ lại không lên tiếng nữa, Lưu Gia Ấn hỏi tiếp: “Này anh bị kích gì rồi
à?”
Bạch Tường Vũ nhớ lại những chuyện vừa rồi, lựa chọn che giấu: “Trần Hạo biết
chúng ta liên thủ nhúng tay vào vụ Smith rồi! Hơn nữa còn biết việc chúng ta mua
đất qua bên thứ ba trước rồi bán lại cho Bạch thị ăn lời!”
Lưu Gia Ấn kinh ngạc: “Hắn ta biết hết rồi?”
“Ừ”, Bạch Tường Vũ chỉ có thể chọn hai chuyện ra để nói, những cái khác anh ta
không dám: “Chuyện bí mật như thế mà hắn ta còn biết, chúng ta phải cẩn thận
hơn thôi
Lưu Gia Ấn lại không quan tâm lắm: “Biết rồi thì làm sao? Đó là chuyện đã cũ rồi,
công ty đó đã biển mất, hãn ta đi đâu tìm chứng cứ được? Đừng có yếu bóng vía
như vậy, chuyện này chỉ cần bỏ tiền ra là mua được tin tức mà thôi”.
Bạch Tường Vũ im lặng không đáp
“Thật ra chuyện nhà đất đó, ít nhiều gì Bạch Phi Nhi và lão già kia cũng ngửi thấy
mùi rồi. Nhưng thấy rồi thì sao chứ, hai ông cháu nhà đó vẫn không dám động vào
tôi còn gì? Tức là chúng ta tạm thời không bị sao cả, anh sợ cái gì?”
Bạch Tường Vũ cứ cảm thấy bất an, nhưng vẫn tỏ vẻ tán đồng Lưu Gia Ấn: “Có lý
nhỉ?”
“Thôi, đừng có nghĩ nhiều nữa, vẫn có tôi đây mà! Chúng ta cùng làm chuyện này
thì cùng nhau chịu tội đi! Nhớ lấy báo cáo kinh doanh cho tôi đấy! Tôi tắt đây!”,
Lưu Gia Ấn nói xong thì cúp máy.
Nhưng Bạch Tường Vũ càng nghĩ càng thấy bất an, anh ta mới chỉ nói cho Lưu Gia
Ấn một phần nhỏ của sự việc mà không dám nói nhiều hơn, cũng không dám để
Lưu Gia Ấn biết, vì đó đều là chuyện ác của anh ta
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Tường Vũ nghĩ rằng có lẽ phải đi kiểm người loại bỏ cái gai
thì anh ta đang ở Tụ Hiền Các của Hải Dương uống trà với bố mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.