Chương 559: Sai ở chỗ nào?"
Tg Tinh Quân
20/11/2021
Nghe đến đây, Bạch Phi Nhi lấy tay che những người còn lại trong bức họa đi, chỉ để lại một người để thưởng thức cùng với bối cảnh, xem xong ánh mắt cô tràn đầy bội phục: "Không ngờ chỉ nhìn một người lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau, vui thì nhướng chân mày, tức giận thì kích động, buồn mà phối hợp với không khí này thì thật sự xúc động đến mức rơi nước mắt! Hay quá, bức "Tiệc tối dưới ánh chiều tà" này quá tuyệt!"
Tương Tĩnh Vũ kiêu ngạo nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh rất thích Golding, tranh của ông ấy hầu hết đều thể hiện tư tưởng và quan niệm nghệ thuật của mình, người ngoài nhìn không hiểu kĩ thuật trừu tượng và giả tưởng đó nên đả kích ông ấy không biết vẽ, thế là ông ấy dùng tác phẩm của mình để nói cho người khác biết rằng thực chất kẻ không hiểu là họ chứ không phải mình!"
Nói đến đây, trong mắt anh ta hiện lên vẻ ngưỡng mộ: "Anh rất bội phục người có bản lĩnh thật sự như thế, trên hai bức họa này có muôn vàn nét vẽ, mỗi một nét đều là thành quả của quá trình suy đi nghĩ lại của ông ấy! Kỹ thuật này nói là đứng đầu lịch sử thì không dám nhưng đặt ở đương thời thì chắc chắn là tuyệt nhất!"
Sau khi nghe lời giới thiệu của anh ta, Bạch Phi Nhi tán thành gật đầu.
Trần Hạo đứng bên cạnh làm vẻ mặt cực kỳ buồn chán như hoàn toàn xem không hiểu vậy. Tương Tĩnh Vũ lạnh nhạt nhìn anh, nói: "Xin lỗi cậu Trần, nếu cậu thấy chán thì bên kia có khu nghỉ ngơi, cậu có thể ngồi đó một lát, tôi và Phi Nhi ngắm tranh có thể sẽ mất chút thời gian. Phải rồi, triển lãm nghệ thuật miễn phí cung cấp rượu và bánh ngọt đấy, cậu có thể thỏa thích tận hưởng!"
Anh khó chịu mỉm cười, liếc mắt nhìn tên này rồi ngáp.
Đối với Trần Hạo, buổi triển lãm này xem như đủ tiêu chuẩn, hơn hết, Bạch Phi Nhi chính là người đã điểm xuyết cho bức họa này càng thêm đẹp đẽ. Điều tiếc nuối duy nhất là tên Tương Tĩnh Vũ này cứ luôn miệng lải nhải từ đầu đến cuối làm cho anh thấy rất phiền.
"Thấy chán thì không phải, mấy bức họa ở đây cũng tạm được, có điều là bị anh bẻ lái hơi quá đà. Anh không biết ý nghĩa thật sự của chúng thì không ai cười anh đâu, nhưng cứ làm màu quá thì ai cũng ghét thôi!"
Tương Tĩnh Vũ sững sờ, bật cười: "Ồ! Vậy sao? Ý cậu là những gì tôi vừa nói đều sai phải không? Sai ở chỗ nào?"
Trần Hạo tiến tới, chỉ vào bức "Hoàng hôn" kia: "Ý nghĩa của bức "Hoàng hôn", Golding cố ý dùng hiệu ứng ba lớp màu để thể hiện kỹ thuật sơn dầu truyền thống, những thứ mà anh nói...Toàn bộ đều vớ vẩn!"
Nghe vậy, anh ta ngẩn ngơ quay đầu lại, sau đó cười phá lên
“Cậu đang nghi ngờ lời nói của tôi? Thật nực cười, những lời đó của tôi đều đã được người ta công nhận, ngay cả nhà phê bình hội hoạ nổi tiếng Liễu Phong cũng có cùng quan điểm với tôi, kỹ thuật chồng ba lớp màu này có nguồn gốc từ kỹ thuật tô điểm, điều này cũng đã được bậc thầy hội hoạ Thải Lâm của nước ta giải thích, như vậy còn có thể sai lầm được sao?”
Tương Tĩnh Vũ trào phúng nhìn Trần Hạo, đồng thời khoe khoang sự hiểu biết của mình.
Trần Hạo cười nhạt nói: “Đương nhiên là sai lầm rồi, hơn nữa còn là sai lầm lớn, bức tranh Hoàng hôn này thật ra là được Golding tiện tay vẽ khi đang theo đuổi một cô gái, khi ấy, sau khi nhìn thấy người đẹp kia, bản tính đào hoa của Golding không nhịn được mà trỗi dậy, ông ta tìm đến một hoạ sĩ đang vẽ tranh bên đường để xin chút màu.
Ông ta muốn làm cho người đẹp chú ý đến mình, nên đã vẽ nên bức tranh Hoàng hôn này, còn về cái kỹ thuật chồng ba lớp màu gì đó mà anh nói lại càng là chuyện không thể nào! Điều này hoàn toàn là do khi ấy nghệ sĩ nghiệp dư kia đã hết hai loại màu, nên ông ta mới phải tạm thời phối hợp ba màu sắc khác lại với nhau để tạo nên gam màu ấm áp của ánh chiều tà!”
Tương Tĩnh Vũ nghe xong liền sửng sốt, anh ta nhìn chằm chằm Trần Hạo giống như đang nhìn một kẻ điên.
Bạch Phi Nhi cũng trợn tròn mắt, cô không nghĩ Trần Hạo lại đưa ra lời giải thích thái quá như vậy.
Tương Tĩnh Vũ kiêu ngạo nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh rất thích Golding, tranh của ông ấy hầu hết đều thể hiện tư tưởng và quan niệm nghệ thuật của mình, người ngoài nhìn không hiểu kĩ thuật trừu tượng và giả tưởng đó nên đả kích ông ấy không biết vẽ, thế là ông ấy dùng tác phẩm của mình để nói cho người khác biết rằng thực chất kẻ không hiểu là họ chứ không phải mình!"
Nói đến đây, trong mắt anh ta hiện lên vẻ ngưỡng mộ: "Anh rất bội phục người có bản lĩnh thật sự như thế, trên hai bức họa này có muôn vàn nét vẽ, mỗi một nét đều là thành quả của quá trình suy đi nghĩ lại của ông ấy! Kỹ thuật này nói là đứng đầu lịch sử thì không dám nhưng đặt ở đương thời thì chắc chắn là tuyệt nhất!"
Sau khi nghe lời giới thiệu của anh ta, Bạch Phi Nhi tán thành gật đầu.
Trần Hạo đứng bên cạnh làm vẻ mặt cực kỳ buồn chán như hoàn toàn xem không hiểu vậy. Tương Tĩnh Vũ lạnh nhạt nhìn anh, nói: "Xin lỗi cậu Trần, nếu cậu thấy chán thì bên kia có khu nghỉ ngơi, cậu có thể ngồi đó một lát, tôi và Phi Nhi ngắm tranh có thể sẽ mất chút thời gian. Phải rồi, triển lãm nghệ thuật miễn phí cung cấp rượu và bánh ngọt đấy, cậu có thể thỏa thích tận hưởng!"
Anh khó chịu mỉm cười, liếc mắt nhìn tên này rồi ngáp.
Đối với Trần Hạo, buổi triển lãm này xem như đủ tiêu chuẩn, hơn hết, Bạch Phi Nhi chính là người đã điểm xuyết cho bức họa này càng thêm đẹp đẽ. Điều tiếc nuối duy nhất là tên Tương Tĩnh Vũ này cứ luôn miệng lải nhải từ đầu đến cuối làm cho anh thấy rất phiền.
"Thấy chán thì không phải, mấy bức họa ở đây cũng tạm được, có điều là bị anh bẻ lái hơi quá đà. Anh không biết ý nghĩa thật sự của chúng thì không ai cười anh đâu, nhưng cứ làm màu quá thì ai cũng ghét thôi!"
Tương Tĩnh Vũ sững sờ, bật cười: "Ồ! Vậy sao? Ý cậu là những gì tôi vừa nói đều sai phải không? Sai ở chỗ nào?"
Trần Hạo tiến tới, chỉ vào bức "Hoàng hôn" kia: "Ý nghĩa của bức "Hoàng hôn", Golding cố ý dùng hiệu ứng ba lớp màu để thể hiện kỹ thuật sơn dầu truyền thống, những thứ mà anh nói...Toàn bộ đều vớ vẩn!"
Nghe vậy, anh ta ngẩn ngơ quay đầu lại, sau đó cười phá lên
“Cậu đang nghi ngờ lời nói của tôi? Thật nực cười, những lời đó của tôi đều đã được người ta công nhận, ngay cả nhà phê bình hội hoạ nổi tiếng Liễu Phong cũng có cùng quan điểm với tôi, kỹ thuật chồng ba lớp màu này có nguồn gốc từ kỹ thuật tô điểm, điều này cũng đã được bậc thầy hội hoạ Thải Lâm của nước ta giải thích, như vậy còn có thể sai lầm được sao?”
Tương Tĩnh Vũ trào phúng nhìn Trần Hạo, đồng thời khoe khoang sự hiểu biết của mình.
Trần Hạo cười nhạt nói: “Đương nhiên là sai lầm rồi, hơn nữa còn là sai lầm lớn, bức tranh Hoàng hôn này thật ra là được Golding tiện tay vẽ khi đang theo đuổi một cô gái, khi ấy, sau khi nhìn thấy người đẹp kia, bản tính đào hoa của Golding không nhịn được mà trỗi dậy, ông ta tìm đến một hoạ sĩ đang vẽ tranh bên đường để xin chút màu.
Ông ta muốn làm cho người đẹp chú ý đến mình, nên đã vẽ nên bức tranh Hoàng hôn này, còn về cái kỹ thuật chồng ba lớp màu gì đó mà anh nói lại càng là chuyện không thể nào! Điều này hoàn toàn là do khi ấy nghệ sĩ nghiệp dư kia đã hết hai loại màu, nên ông ta mới phải tạm thời phối hợp ba màu sắc khác lại với nhau để tạo nên gam màu ấm áp của ánh chiều tà!”
Tương Tĩnh Vũ nghe xong liền sửng sốt, anh ta nhìn chằm chằm Trần Hạo giống như đang nhìn một kẻ điên.
Bạch Phi Nhi cũng trợn tròn mắt, cô không nghĩ Trần Hạo lại đưa ra lời giải thích thái quá như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.