Chương 142: Sau này tôi sẽ trở thành con chó của cậu
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Trần Hạo cười nhạt: “Bên tôi chỉ có một mình tôi đứng ở đầu sóng ngọn gió,
nhưng còn ông là ông hai Hạ, được nhà họ Hạ hậu thuẫn, oai phong lắm cơ mà?”
Hạ Vân Đình nghe nói như vậy, vừa muốn khóc vừa muốn mọi hết ruột gan ra cho
Trần Hạo xem, lão ta tổn biết bao nhiêu tâm tư tìm tới tiểu tông sư, lại bị Trần Hạo
giết chết chỉ trong nháy mắt: Trần Hạo có khi còn muốn giết lão ta chứ chẳng
chơi? Không cầu xin lòng thương xót bây giờ thì chắc chắn là phải chết
“Trần đại sư! Tôi đã biết sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tội vô lễ của hai Hạ tôi!”
Hạ Vân Đình khuỵu xuống trên mặt đất quỳ lạy Trần Hạo, dập đầu mạnh đến mức
phát ra tiếng
Ánh mắt của Trần Hạo lại chuyển sang Hạ Hồng Khang.
Hạ Hồng Khang mới chỉ kịp phản ứng lại, ngay lập tức quỳ xuống và dập đầu thật
mạnh. “Xin Trần đại sự tha thứ cho tôi, tôi biết tôi đã sai, sau này đại sự bảo tôi đi hướng
Đông tôi tuyệt đối không dám đi hướng Tây!”
Thấy gia tộc lớn nhất Hải Dương còn phải quỳ lạy nhượng bộ, những người khác
không biết phải làm thế nào.
Tất cả đều run lên vì sợ hãi, trong đầu hiện ra cảnh tượng Trần Hạo vừa mới đánh
bầm dập Lối Thiên Tuyết.
“Trần đại sư ở trên cao. Từ nay về sau chỉ có Trần đại sư là người lớn nhất…”
Ninh Hách ngây người nhìn cảnh tượng này, không thể tin vào mắt mình, trong
đầu nhớ lại những cảnh tượng kể từ lúc bắt đầu gặp Trần Hạo ngày hôm nay, khiến
cho hắn ta chấn động!
Đột nhiên, Ninh Hách như nghĩ đến điều gì đó, nếu một người như vậy gia nhập
vào đội của họ…
Trần Hạo nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Vân Đình đang dập đầu xuống đất: “Hai Hạ à?
Gọi thiếu một chữ nghe êm tại hơn nhiều!”
Hạ Vân Đình nghe thấy giọng điệu của Trần Hạo đã buông lỏng, liền nhanh chóng
lê đầu gối của mình về phía trước và lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi.
“Đây là của cải mà hai Hạ tôi đã tích lũy bao năm qua, còn có một biệt thự Vân Khê
với vô số bảo vật, cầu xin Trần đại sư tha tội cho hai Hạ tôi!”
Trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, Hạ Vân Đình cầm thẻ ngân hàng trên tay, tiếp tục
dập đầu cầu xin.
Trần Hạo vươn tay cầm lấy thẻ ngân hàng: “Đúng lúc tôi đang cần một con chó giữ
cửa, ông rất thích hợp… nên tha tội chết cho ông đấy!” Dứt lời, Trần Hạo liền xoay người đi ra ngoài cửa!
“Vâng… từ nay về sau hai Hạ tôi sẽ là con chó của Trần đại sư, một con chó trung
thành! Cung tiễn Trần đại sư!”
Giọng của Hạ Vân Đình nhỏ xuống, bóng dáng của Trần Hạo đã biến mất sau cánh
cửa võ quán.
Ninh Hách sửng sốt nhìn Trần Hạo rời đi, trong lòng phấn khích!
Mà chuyện xảy ra ở võ quản cũng không ai dám truyền ra ngoài một chữ
Chính bởi vì những người có mặt vào lúc đó đều biết rõ, Trần đại sư không cho
phép truyền chuyện này ra ngoài, nên nếu ai nói ra thì thứ chờ đợi người đó chỉ có
cái chết!
Thời gian qua rất nhanh, một tuần nháy mắt đã trôi qua. Công việc kinh doanh của
Bạch thị Diệc Hiền đang cực kỳ hot, câu chuyện về hào quang đức Phật Kim Đỉnh
đã mang lại sự nổi tiếng đáng sợ cho Diệc Hiện.
Hàng ngày đều có rất nhiều người đến Diệc Hiên chờ đợi hào quang đức Phật Kim
Đỉnh sẽ xuất hiện một lần nữa!
Mà sản phẩm của Diệc Hiên chỉ cần có hình thức đẹp một chút thì sẽ sớm được bán
hết, nhà máy sản xuất làm việc hết công suất mà vẫn lâm vào tình trạng cung
không đủ cầu!
Đồng thời, việc mở rộng mặt tiền cửa hàng và mở một cửa hàng Flagship cũng đã
được đưa vào thảo luận.
Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đã cùng nhau thảo luận về một cửa hàng ở phía
bắc thành phố, có đầy đủ ba tầng, vị trí này mở cửa hàng Flagship là không thể
thích hợp hơn.
Chỉ có điều, việc thương thảo thuê cửa hàng đã gặp phải một số rác rồi
Ngày hôm nay, Giang Ngạo Tuyết vừa trở lại phòng kinh doanh sau cuộc họp thì đã
tìm Trương Mạn, người phụ trách việc thuê cửa hàng.
“Trương Mạn, chuyện thương lượng với bên bất động sản Hồng Đăng thế nào rồi?
Bọn họ muốn tăng giá sao? Nếu vậy cũng có thể tăng giá thêm một chút!”
Giang Ngạo Tuyết hỏi xong, Trương Mạn nhíu mày: “Vâng thưa trưởng bộ phận,
lát nữa tôi sẽ đến công ty của bọn họ thương lượng!”
Thấy Trương Mạn có vẻ khó xử, Giang Ngạo Tuyết nói: “Thương lượng không
thành công cũng không sao, tôi biết cô đã cố gắng hết sức!”
Trương Mạn gật đầu, đứng dậy thu dọn đồ đạc để đi đến Hồng Đăng
Giang Ngạo Tuyết theo thói quen quét mắt khắp phòng, sau đó đen mặt lại.
Cùng một góc, cùng một tư thế, cùng một con người, cô ấy nghĩ có lẽ anh ta còn
đang chơi cùng một trò chơi như trước giờ vẫn vậy nữa.
“Trần Hạo…”, suy nghĩ xẹt qua đầu của Giang Ngạo Tuyết, sau đó âm lượng của cô
ấy bất giác trở nên to hơn.
“Một phút… chờ một chút.”
Trần Hạo nói mà không nhìn lên.
“…”
Khi Giang Ngạo Tuyết đã bực đến mức muốn đánh người, thì Trần Hạo đã kết thúc
trò chơi rồi lệch xệch đi đến trước mặt Giang Ngạo Tuyết.
“Anh… đi với Trương Mạn!”
“Tại sao…”
“Anh không biết tự suy nghĩ sao?”
Hít một hơi thật sâu, Giang Ngạo Tuyết bực bội quay đầu đi vào phòng làm việc của
mình!
Ha ha ha!
Ngay khi Giang Ngạo Tuyết rời đi, những người khác phá lên cười.
“Trần Hạo… anh đúng là ông trời con! Trưởng bộ phận gọi anh, anh còn dám kêu
cô ấy đợi anh chơi cho xong. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh quả…”, Ngô Thiến cười
nói.
Trần Hạo thờ ơ nói: “Trưởng bộ phận Giang là một cấp trên tốt, yêu thương cấp
dưới như người thân, sẽ không để ý đâu!”
Không ngờ, sau khi Trần Hạo nói xong, Giang Ngạo Tuyết lại đi ra khỏi văn phòng.
“Vậy sao? Tốt lắm, anh đi giúp đỡ Trương Mạn trong việc thương lượng thuê cửa
hàng. Nếu anh làm không xong, tôi sẽ cho anh thấy cảnh tôi yêu thương cấp dưới
của mình như người thân thế nào…, Giang Ngạo tuyết trừng mắt nhìn Trần Hạo
nói, sau đó bấm điện thoại gọi: “Chủ tịch, giấy tờ bên này tôi đã chỉnh lý xong
rồi…”
Sau đó, Giang Ngạo Tuyết vội vàng rời đi, giọng nói của cô ấy từ từ biến mất bên
ngoài văn phòng của bộ phận sales.
Mấy cô gái trong bộ phận sales lại bật cười, Lý Phần nói: “Thấy mình đã động vào
đại bác chưa? Xem anh còn dám khoe khoang không!”
Trần Hạo tỏ ra không hứng thú, nói: “Không phải chỉ thuê một cái cửa hàng thôi
sao? Làm như là chuyện lớn lắm vậy!”
Ngô Thiến lại bật cười lớn hơn: “Xem kìa xem kìa, lại khoác lác nữa!”
Đầu óc của Trương Mạn lúc này đầy những suy nghĩ mông lung, nhanh chóng rời
khỏi bộ phận sales như không nghe thấy lời chọc ghẹo của những người xung
quanh. Trần Hạo đã nhận thấy điều gì đó bất thường, vội vàng chạy theo cho kịp.
Một lúc sau, cả hai lái xe đến Hồng Đăng.
Gần tới cửa bất động sản Hồng Đảng, Trương Mạn lại do dự.
Trần Hạo cảm thấy được rằng Trương Mạn có gì đó không giống thường ngày, liền
hỏi thăm: “Cô sao vậy? Lạc đường rồi sao?” Trương Mạn do dự mãi, cuối cùng nói:
“Đi cũng vô ích, tốt hơn là nên…”
Trần Hạo đã hiểu ra là Trương Mạn muốn rút lui, liền hỏi tới: “Rốt cuộc là có
chuyện gì đã xảy ra?”
Trương Mạn bất lực nói: “Cửa hàng này đáng ra đã thuê được ngay lần thương
lượng đầu tiên rồi, nhưng sau khi Lạc Thuật Thành, giám đốc bộ phận sales của
Hồng Đăng can thiệp vào, thì mọi chuyện càng ngày càng rắc rối”
“Hắn ta cho rằng giá thấp à? Tăng giả lên! Chuyện nhỏ mà!”
“Không phải…anh ta… anh ta muốn tôi … muốn tôi…, Trương Mạn gượng gạo đỏ
mặt mà không nói ra được.
Trần Hạo tinh như quỷ, làm sao có thể không nghe thấy ý tử trong lời nói của
Trương Mạn, anh liền hỏi: “Chẳng lẽ hắn ta đã đưa ra yêu cầu vô lý nào đối với cô
sao?”
Trương Mạn đỏ mặt gật đầu.
Trần Hạo cuối cùng đã hiểu tại sao Trương Mạn lại lo lắng khi đến Hồng Đăng.
“Haiz! Cũng may tôi không phải phụ nữ!”, Trần Hạo mỉm cười.
Trương Mạn hỏi: “Ý của anh là sao? Coi thường phụ nữ?”
Trần Hạo nói: “Không phải! Chỉ là tôi đã nhận thức sâu sắc được khó khăn của phụ
nữ. Cô xinh đẹp nên dễ bị nhằm tới, chứ nếu là một ông chủ hội chân nào đó thì
nhất định sẽ không gặp phải phiền toái này!”
Trương Mạn sửng sốt, gương mặt buồn bực vừa nãy đã lộ ra nét cười: “Ở nhà anh
cũng dỗ dành chủ tịch như thế này sao?”
“Nói đùa đấy à? Không thấy ngày nào chủ tịch của các cô cũng nhìn tôi một cách
mù quáng hay sao? Đó là cái gì? Chính là tình yêu tươi đẹp đấy!”
Trương Mạn cười tủm tỉm, biết Trần Hạo đang cố ý khoe khoang để chọc cười cô
ấy, nhưng cô ấy cũng không vạch trần anh! Ai trong công ty mà không biết anh chỉ
là đứa con rể thừa không được hoan nghênh?
“Nhưng tôi rất thắc mắc một điều, Bạch thị cũng có thể coi là một công ty có máu
khi xảy ra chuyện cũng sẽ nghe lời anh. Nếu Trần Hạo và mặt đám người này quá
ác, thì nhà họ Hạ sẽ lo lắng, vì vậy anh chỉ gửi một tin nhắn cho Hạ Hành Bắc.
nhưng còn ông là ông hai Hạ, được nhà họ Hạ hậu thuẫn, oai phong lắm cơ mà?”
Hạ Vân Đình nghe nói như vậy, vừa muốn khóc vừa muốn mọi hết ruột gan ra cho
Trần Hạo xem, lão ta tổn biết bao nhiêu tâm tư tìm tới tiểu tông sư, lại bị Trần Hạo
giết chết chỉ trong nháy mắt: Trần Hạo có khi còn muốn giết lão ta chứ chẳng
chơi? Không cầu xin lòng thương xót bây giờ thì chắc chắn là phải chết
“Trần đại sư! Tôi đã biết sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tội vô lễ của hai Hạ tôi!”
Hạ Vân Đình khuỵu xuống trên mặt đất quỳ lạy Trần Hạo, dập đầu mạnh đến mức
phát ra tiếng
Ánh mắt của Trần Hạo lại chuyển sang Hạ Hồng Khang.
Hạ Hồng Khang mới chỉ kịp phản ứng lại, ngay lập tức quỳ xuống và dập đầu thật
mạnh. “Xin Trần đại sự tha thứ cho tôi, tôi biết tôi đã sai, sau này đại sự bảo tôi đi hướng
Đông tôi tuyệt đối không dám đi hướng Tây!”
Thấy gia tộc lớn nhất Hải Dương còn phải quỳ lạy nhượng bộ, những người khác
không biết phải làm thế nào.
Tất cả đều run lên vì sợ hãi, trong đầu hiện ra cảnh tượng Trần Hạo vừa mới đánh
bầm dập Lối Thiên Tuyết.
“Trần đại sư ở trên cao. Từ nay về sau chỉ có Trần đại sư là người lớn nhất…”
Ninh Hách ngây người nhìn cảnh tượng này, không thể tin vào mắt mình, trong
đầu nhớ lại những cảnh tượng kể từ lúc bắt đầu gặp Trần Hạo ngày hôm nay, khiến
cho hắn ta chấn động!
Đột nhiên, Ninh Hách như nghĩ đến điều gì đó, nếu một người như vậy gia nhập
vào đội của họ…
Trần Hạo nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Vân Đình đang dập đầu xuống đất: “Hai Hạ à?
Gọi thiếu một chữ nghe êm tại hơn nhiều!”
Hạ Vân Đình nghe thấy giọng điệu của Trần Hạo đã buông lỏng, liền nhanh chóng
lê đầu gối của mình về phía trước và lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi.
“Đây là của cải mà hai Hạ tôi đã tích lũy bao năm qua, còn có một biệt thự Vân Khê
với vô số bảo vật, cầu xin Trần đại sư tha tội cho hai Hạ tôi!”
Trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, Hạ Vân Đình cầm thẻ ngân hàng trên tay, tiếp tục
dập đầu cầu xin.
Trần Hạo vươn tay cầm lấy thẻ ngân hàng: “Đúng lúc tôi đang cần một con chó giữ
cửa, ông rất thích hợp… nên tha tội chết cho ông đấy!” Dứt lời, Trần Hạo liền xoay người đi ra ngoài cửa!
“Vâng… từ nay về sau hai Hạ tôi sẽ là con chó của Trần đại sư, một con chó trung
thành! Cung tiễn Trần đại sư!”
Giọng của Hạ Vân Đình nhỏ xuống, bóng dáng của Trần Hạo đã biến mất sau cánh
cửa võ quán.
Ninh Hách sửng sốt nhìn Trần Hạo rời đi, trong lòng phấn khích!
Mà chuyện xảy ra ở võ quản cũng không ai dám truyền ra ngoài một chữ
Chính bởi vì những người có mặt vào lúc đó đều biết rõ, Trần đại sư không cho
phép truyền chuyện này ra ngoài, nên nếu ai nói ra thì thứ chờ đợi người đó chỉ có
cái chết!
Thời gian qua rất nhanh, một tuần nháy mắt đã trôi qua. Công việc kinh doanh của
Bạch thị Diệc Hiền đang cực kỳ hot, câu chuyện về hào quang đức Phật Kim Đỉnh
đã mang lại sự nổi tiếng đáng sợ cho Diệc Hiện.
Hàng ngày đều có rất nhiều người đến Diệc Hiên chờ đợi hào quang đức Phật Kim
Đỉnh sẽ xuất hiện một lần nữa!
Mà sản phẩm của Diệc Hiên chỉ cần có hình thức đẹp một chút thì sẽ sớm được bán
hết, nhà máy sản xuất làm việc hết công suất mà vẫn lâm vào tình trạng cung
không đủ cầu!
Đồng thời, việc mở rộng mặt tiền cửa hàng và mở một cửa hàng Flagship cũng đã
được đưa vào thảo luận.
Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đã cùng nhau thảo luận về một cửa hàng ở phía
bắc thành phố, có đầy đủ ba tầng, vị trí này mở cửa hàng Flagship là không thể
thích hợp hơn.
Chỉ có điều, việc thương thảo thuê cửa hàng đã gặp phải một số rác rồi
Ngày hôm nay, Giang Ngạo Tuyết vừa trở lại phòng kinh doanh sau cuộc họp thì đã
tìm Trương Mạn, người phụ trách việc thuê cửa hàng.
“Trương Mạn, chuyện thương lượng với bên bất động sản Hồng Đăng thế nào rồi?
Bọn họ muốn tăng giá sao? Nếu vậy cũng có thể tăng giá thêm một chút!”
Giang Ngạo Tuyết hỏi xong, Trương Mạn nhíu mày: “Vâng thưa trưởng bộ phận,
lát nữa tôi sẽ đến công ty của bọn họ thương lượng!”
Thấy Trương Mạn có vẻ khó xử, Giang Ngạo Tuyết nói: “Thương lượng không
thành công cũng không sao, tôi biết cô đã cố gắng hết sức!”
Trương Mạn gật đầu, đứng dậy thu dọn đồ đạc để đi đến Hồng Đăng
Giang Ngạo Tuyết theo thói quen quét mắt khắp phòng, sau đó đen mặt lại.
Cùng một góc, cùng một tư thế, cùng một con người, cô ấy nghĩ có lẽ anh ta còn
đang chơi cùng một trò chơi như trước giờ vẫn vậy nữa.
“Trần Hạo…”, suy nghĩ xẹt qua đầu của Giang Ngạo Tuyết, sau đó âm lượng của cô
ấy bất giác trở nên to hơn.
“Một phút… chờ một chút.”
Trần Hạo nói mà không nhìn lên.
“…”
Khi Giang Ngạo Tuyết đã bực đến mức muốn đánh người, thì Trần Hạo đã kết thúc
trò chơi rồi lệch xệch đi đến trước mặt Giang Ngạo Tuyết.
“Anh… đi với Trương Mạn!”
“Tại sao…”
“Anh không biết tự suy nghĩ sao?”
Hít một hơi thật sâu, Giang Ngạo Tuyết bực bội quay đầu đi vào phòng làm việc của
mình!
Ha ha ha!
Ngay khi Giang Ngạo Tuyết rời đi, những người khác phá lên cười.
“Trần Hạo… anh đúng là ông trời con! Trưởng bộ phận gọi anh, anh còn dám kêu
cô ấy đợi anh chơi cho xong. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh quả…”, Ngô Thiến cười
nói.
Trần Hạo thờ ơ nói: “Trưởng bộ phận Giang là một cấp trên tốt, yêu thương cấp
dưới như người thân, sẽ không để ý đâu!”
Không ngờ, sau khi Trần Hạo nói xong, Giang Ngạo Tuyết lại đi ra khỏi văn phòng.
“Vậy sao? Tốt lắm, anh đi giúp đỡ Trương Mạn trong việc thương lượng thuê cửa
hàng. Nếu anh làm không xong, tôi sẽ cho anh thấy cảnh tôi yêu thương cấp dưới
của mình như người thân thế nào…, Giang Ngạo tuyết trừng mắt nhìn Trần Hạo
nói, sau đó bấm điện thoại gọi: “Chủ tịch, giấy tờ bên này tôi đã chỉnh lý xong
rồi…”
Sau đó, Giang Ngạo Tuyết vội vàng rời đi, giọng nói của cô ấy từ từ biến mất bên
ngoài văn phòng của bộ phận sales.
Mấy cô gái trong bộ phận sales lại bật cười, Lý Phần nói: “Thấy mình đã động vào
đại bác chưa? Xem anh còn dám khoe khoang không!”
Trần Hạo tỏ ra không hứng thú, nói: “Không phải chỉ thuê một cái cửa hàng thôi
sao? Làm như là chuyện lớn lắm vậy!”
Ngô Thiến lại bật cười lớn hơn: “Xem kìa xem kìa, lại khoác lác nữa!”
Đầu óc của Trương Mạn lúc này đầy những suy nghĩ mông lung, nhanh chóng rời
khỏi bộ phận sales như không nghe thấy lời chọc ghẹo của những người xung
quanh. Trần Hạo đã nhận thấy điều gì đó bất thường, vội vàng chạy theo cho kịp.
Một lúc sau, cả hai lái xe đến Hồng Đăng.
Gần tới cửa bất động sản Hồng Đảng, Trương Mạn lại do dự.
Trần Hạo cảm thấy được rằng Trương Mạn có gì đó không giống thường ngày, liền
hỏi thăm: “Cô sao vậy? Lạc đường rồi sao?” Trương Mạn do dự mãi, cuối cùng nói:
“Đi cũng vô ích, tốt hơn là nên…”
Trần Hạo đã hiểu ra là Trương Mạn muốn rút lui, liền hỏi tới: “Rốt cuộc là có
chuyện gì đã xảy ra?”
Trương Mạn bất lực nói: “Cửa hàng này đáng ra đã thuê được ngay lần thương
lượng đầu tiên rồi, nhưng sau khi Lạc Thuật Thành, giám đốc bộ phận sales của
Hồng Đăng can thiệp vào, thì mọi chuyện càng ngày càng rắc rối”
“Hắn ta cho rằng giá thấp à? Tăng giả lên! Chuyện nhỏ mà!”
“Không phải…anh ta… anh ta muốn tôi … muốn tôi…, Trương Mạn gượng gạo đỏ
mặt mà không nói ra được.
Trần Hạo tinh như quỷ, làm sao có thể không nghe thấy ý tử trong lời nói của
Trương Mạn, anh liền hỏi: “Chẳng lẽ hắn ta đã đưa ra yêu cầu vô lý nào đối với cô
sao?”
Trương Mạn đỏ mặt gật đầu.
Trần Hạo cuối cùng đã hiểu tại sao Trương Mạn lại lo lắng khi đến Hồng Đăng.
“Haiz! Cũng may tôi không phải phụ nữ!”, Trần Hạo mỉm cười.
Trương Mạn hỏi: “Ý của anh là sao? Coi thường phụ nữ?”
Trần Hạo nói: “Không phải! Chỉ là tôi đã nhận thức sâu sắc được khó khăn của phụ
nữ. Cô xinh đẹp nên dễ bị nhằm tới, chứ nếu là một ông chủ hội chân nào đó thì
nhất định sẽ không gặp phải phiền toái này!”
Trương Mạn sửng sốt, gương mặt buồn bực vừa nãy đã lộ ra nét cười: “Ở nhà anh
cũng dỗ dành chủ tịch như thế này sao?”
“Nói đùa đấy à? Không thấy ngày nào chủ tịch của các cô cũng nhìn tôi một cách
mù quáng hay sao? Đó là cái gì? Chính là tình yêu tươi đẹp đấy!”
Trương Mạn cười tủm tỉm, biết Trần Hạo đang cố ý khoe khoang để chọc cười cô
ấy, nhưng cô ấy cũng không vạch trần anh! Ai trong công ty mà không biết anh chỉ
là đứa con rể thừa không được hoan nghênh?
“Nhưng tôi rất thắc mắc một điều, Bạch thị cũng có thể coi là một công ty có máu
khi xảy ra chuyện cũng sẽ nghe lời anh. Nếu Trần Hạo và mặt đám người này quá
ác, thì nhà họ Hạ sẽ lo lắng, vì vậy anh chỉ gửi một tin nhắn cho Hạ Hành Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.