Chương 31: Tôi không có ngu!
Tg Tinh Quân
20/04/2021
Bạch Phi Nhi đưa Trần Hạo đến chỗ ngồi, Hà Nham Đông tỏ ra lịch sự, mỉm cười hỏi: "Vị này là?"
“Tôi là Trần Hạo, chồng của Phi Nhi!”, trước khi Bạch Phi Nhi trả lời, Trần Hạo đã tự giới thiệu mình.
Hà Nham Đông khinh thường nghĩ, tên ngốc này mà cũng dám tuyên bố chủ quyền dằn mặt anh ta? Nực cười! Một tên ngốc cũng xứng với Phi Nhi hay sao?
Mặc dù trong lòng đang buồn bực, nhưng trên mặt Hà Nham Đông cũng không lộ ra chút vẻ bất thường nào, chỉ nói: "Anh chính là tên ngốc... À, xin lỗi, tôi đã vô lễ rồi!"
Nói được nửa câu, Hà Nham Đông vội vàng xin lỗi Bạch Phi Nhi và Trần Hạo: "Hai người thông cảm, tôi cũng không cố ý! Tôi xin tự phạt mình một ly, kính tội với anh Trần đây!"
Hà Nham Đông làm như mình thực sự không cố ý, sau khi giẫm lên tự tôn của Trần Hạo thì lập tức xin lỗi một cách giả dối, nên đôi lông mày vốn đang cau lại của Bạch Phi Nhi vì sự vô lễ của Hà Nham Đông cũng dần dần giãn ra.
"Chỉ là lời nói vô tình, cậu chủ Hà không cần phải tự trách mình".
Chút mánh khóe của Hà Nham Đông đã thành công, ánh mắt anh ta liền liếc qua Trần Hạo với vẻ khinh thường.
Khóe miệng của Trần Hạo khẽ nhếch lên.
Thân là thủ lĩnh của Thiên Đường Chiến Thần, chẳng lẽ lại có thể bị đánh bại sao?
Trần Hạo cười nói: "Nghe nói cậu chủ Hà đã du học trở về, hẳn là rất có hiểu biết đúng không?"
Khi Hà Nham Đông thấy Trần Hạo thay đổi chủ đề, chủ động đề cập đến học vấn của anh ta, thì sự coi thường của anh ta dành cho Trần Hạo lại càng lớn hơn.
Nhưng bề ngoài, Hà Nham Đông lại rất khách sáo: "Chỉ là có tài hơn người bình thường một chút, cũng không thể so với anh Trần đây, lúc nào cũng nhàn nhã!"
Trần Hạo dường như không nghe thấy ý châm chọc của đối phương, nhướng mày, có chút nịnh nọt nói: "Cậu chủ Hà khiêm tốn quá, làm sao anh có thể ra nước ngoài được nếu như anh không có thực lực chứ. Tôi có một câu hỏi thú vị về sinh vật, cậu chủ Hà hiểu biết rộng như vậy, chúng ta cùng thảo luận chút nhé!"
Hà Nham Đông ngẩn người rồi bật cười lớn, thầm nghĩ, tên ngốc này đã biết sợ mà đi nịnh nọt mình sao? Không có cửa đâu!
"Mặc dù tôi không biết nhiều về sinh vật học, nhưng vẫn biết được một chút. Tôi cũng khá nổi tiếng khi tôi đi du học, tôi rất thích ở nhà đọc sách nghiên cứu! Anh Trần cứ hỏi đi!"
Hà Nham Đông tỏ vẻ như bản thân rất ưu tú, ngay lập tức biến thành một người uyên bác.
Trần Hạo mỉm cười nói: "Câu hỏi là, động vật và thực vật nào giống như con gà?"
“...”
Hà Nham Đông không nói nên lời, suýt chút nữa trượt khỏi ghế té xuống dưới gầm bàn.
Đây mà là một vấn đề về sinh vật học cần thảo luận à? Mình... con mợ nó chứ!
Nét mặt của Bạch Phi Nhi cũng giật giật, không biết Trần Hạo đang định làm cái quỷ gì: "Đây không phải là vấn đề sinh vật học, đây chỉ là một trò đố mẹo mà thôi!"
Nét mặt Hà Nham Đông tỏ vẻ nghi hoặc nói: "Thật sao? Đố mẹo?"
“...” . Đam Mỹ Hay
Hà Nham Đông không nói nên lời, mà cũng không thể đoán được.
Nhìn thấy Hà Nham Đông lúng túng, Bạch Phi Nhi vội vàng nói: "Ở đâu lại có con gà như vậy chứ? Vớ vẩn!"
Trần Hạo cố tình chỉ vào Hà Nham Đông: "Có mà, không khó đoán đâu! Đối với người uyên bác như cậu chủ Hà đây nhất định không khó!"
Hà Nham Đông không có cách nào, chỉ có thể nói: "Không có động vật và thực vật nào như vậy!"
Trần Hạo cười nói: "Cây và ngựa không phải là thực vật, động vật sao? Cây và ngựa giống như gà (đồng âm với máy ảnh kỹ thuật số) đó!"
Hà Nham Đông suýt chút nữa là nôn ra máu, đúng là một trò đố mẹo nhảm nhí! Tên ngốc đáng chết!
Khóe miệng Bạch Phi Nhi giật giật hồi lâu, sau đó không khỏi bật cười.
Hai người đàn ông liền rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành...
Hà Nham Đông không nhịn được bực bội, trò đùa nhạt nhẽo như vậy mà cũng có thể khiến cho mỹ nhân nở nụ cười?
Bạch Phi Nhi sợ Hà Nham Đông sẽ xấu hổ nên nhanh chóng xoa dịu, lấy món khai vị ném lên đĩa của Trần Hạo, nói: "Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của anh lại!"
Cảnh tượng này càng đổ thêm dầu vào lửa! Nhìn Bạch Phi Nhi như đang mắng yêu Trần Hạo, khiến Hà Nham Đông bùng cháy vì ghen tị.
Nét mặt Trần Hạo đầy oan ức nói: "Tôi chỉ muốn làm sinh động bầu không khí hơn thôi. Những người không quen mà phải dùng bữa cùng nhau thật đúng là ngượng ngùng! Hơn nữa câu hỏi này quả thực không khó mà!"
"Được rồi, anh xem bản thân mình thông minh được bao nhiêu hả!", Bạch Phi Nhi nói.
Trần Hạo oan ức nói: "Vợ à, ba năm nay tôi có bệnh khờ khạo, nhưng tôi không có ngu mà!"
“...”
Hà Nham Đông suýt nữa phun ra thêm một ngụm máu, tên ngu ngốc này rõ ràng là đang cố tình nói anh ta đúng không?
Ý tứ trong lời nói của Trần Hạo rất rõ ràng, chính là anh khờ khạo nhưng không hề ngu, kẻ ngu phải là Hà Nham Đông không khờ khạo kia!
Bạch Phi Nhi thì đang bận xấu hổ vì một tiếng gọi vợ của Trần Hạo, nên làm gì còn thời gian mà quan tâm đến sự xấu hổ của Hà Nham Đông!
Dù rất tức giận nhưng Hà Nham Đông vẫn giữ nụ cười lịch thiệp của một quý ông, sự đào tạo cẩn thận của gia đình và nền giáo dục xuất sắc ở nước ngoài tất nhiên không thể nuôi dưỡng ra một người có lòng dạ tầm thường.
Đúng lúc này, ông chủ nhà hàng từ bên ngoài bước vào với nụ cười trên môi.
"Cậu chủ Hà, sếp Bạch, hai người hôm nay có thể đến thưởng thức món ăn ở quán nhỏ của chúng tôi, đúng là chúng tôi có cát tinh cao chiếu đó!"
Ông chủ nhà hàng, Viên Thế Thành bước vào cửa đầy với vẻ mặt nịnh nọt, nhưng không biết là cố ý hay vô tình lại phớt lờ Trần Hạo.
Khi Viên Thế Thành đến, Hà Nham Đông đã nắm lấy cơ hội để giải tỏa sự bối rối.
Bạch Phi Nhi lịch sự nói: "Anh Viên khách khí quá rồi, ai ở Hải Dương cũng biết dùng bữa ở nhà hàng của anh chính là biểu tượng địa vị! Người cảm thấy vinh dự phải là chúng tôi mới đúng!"
Viên Thế Thành vẫn tiếp tục nịnh nọt: "Nghe nói sếp Bạch là mỹ nhân số một của Hải Dương. Hôm nay khi nhìn thấy cô, tôi liền nghĩ cô không chỉ là số một của Hải Dương. Tôi đoán không có người phụ nữ nào có ngoại hình và khí chất hơn được sếp Bạch của chúng ta!"
“Anh Viên quá lời rồi!”, Bạch Phi Nhi nhẹ giọng đáp lại.
Viên Thế Thành là một người rất miệng lưỡi, tiếp theo lời nói, anh ta liền dẫn đến mục đích chính của mình: "Tôi, Viên Thế Thành thề với trời, đây hoàn toàn là cảm nhận xuất phát từ trái tim của tôi. Khi tôi nhìn thấy sếp Bạch ngày hôm nay, tôi đã hiểu tại sao cậu chủ Hà đã phải suy nghĩ chuẩn bị rất nhiều cho bữa ăn này".
"Anh Viên...", Hà Nham Đông giả bộ tức giận ngăn cản.
Viên Thế Thành "ngượng ngùng" nói: "Coi cái miệng của tôi này, tự nhiên lại bộp chộp thế, mong cậu chủ Hà đừng trách!"
Không biết có phải là do Hà Nham Đông xui khiến hay không, mà hình như anh ta cũng không để Trần Hạo vào trong mắt!
Quay mặt lại, Viên Thế Minh nói với nhân viên của mình: "Đi lấy chai Chateau Lafite Rothschild 82 bảo vật của tôi ra đây, cậu chủ Hà và sếp Bạch đã đến đây mà không được tiếp đãi rượu quý thì sao mà được?"
Bạch Phi Nhi nghe xong liền liếc mắt nhìn Hà Nham Đông: "Cậu chủ Hà, bữa cơm này không lẽ còn có ý tứ gì khác?"
Hà Nham Đông giả vờ giả vịt nói: "Không có ý tứ gì, chỉ cần nó có thể làm cho em cảm thấy thoải mái, anh sẵn sàng làm nhiều hơn thế nữa!"
Bạch Phi Nhi cau mày liếc trộm Trần Hạo một cái, khi cô đến thì đã thấy qua cảnh Trần Hạo đánh người không chút nương tay, ở đây thì Hà Nham Đông liên tục ám chỉ rằng anh ta không coi Trần Hạo và nhà họ Bạch của cô ra gì, Bạch Phi Nhi lo lắng Trần Hạo rồi sẽ lại bộc phát.
Kết quả là Trần Hạo chẳng những không sao, mà còn quét sạch món khai vị chỉ trong nháy mắt!
Nhìn thấy Trần Hạo khờ khạo, Hà Nham Đông càng cảm thấy bản thân mình ưu tú hơn.
Thấy cảnh này, Viên Thế Minh không khỏi thở dài, tại sao bông hoa lài Bạch Phi Nhi lại cắm vào bãi phân trâu Trần Hạo vậy?
Bạch Phi Nhi nói: "Nếu cậu chủ Hà không giải thích ý tứ của bữa ăn này một cách rõ ràng thì tôi không thể nào thoải mái ăn được!"
Hà Nham Đông không nói gì, và Viên Thế Minh biết đã đến lúc mình phải diễn rồi.
"Sếp Bạch, cậu chủ Hà đã tốn rất nhiều tâm sức cho bữa ăn ngày hôm nay. Đầu bếp của ngày hôm nay là đầu bếp đạt sao vàng Michelin mà cậu chủ Hà đích thân mời tới. Người đó đã giành được giải vàng ba năm liên tiếp trong cuộc thi đầu bếp ẩm thực phương Tây toàn cầu. Lần này vị đầu bếp đó đến đây, chỉ nấu năm bữa ăn kiểu Pháp. Nếu cậu chủ Hà không phải là bạn tốt của đầu bếp, làm sao vị đầu bếp ấy lại chịu đến Hải Dương nhỏ bé này để nấu chứ? Có thể nói rằng cậu chủ Hà đối với sếp Bạch..."
Viên Thế Minh là người thông minh, chỉ nhấn mạnh vào điểm đó rồi ngừng.
Nét mặt Hà Nham Đông trông đầy tự hào: "Tôi và vị đầu bếp đó là những người bạn tốt của nhau. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho Phi Nhi. Một bữa ăn kiểu Pháp không có gì đáng nói!"
Bạch Phi Nhi cau mày, có là kẻ ngốc thì cũng sẽ nhìn ra thái độ cố chấp của Hà Nham Đông.
Trần Hạo ở bên cạnh đang cầm dao nĩa ngấu nghiến bữa ăn, cứ như thể chuyện không liên quan gì đến anh.
Bạch Phi Nhi chán nản, tại sao cái tên này không thể thông minh hơn được chứ?
Lợi dụng lúc Bạch Phi Nhi không chú ý, ánh mắt Hà Nham Đông liếc qua ra hiệu Viên Thế Minh nhìn về hướng Trần Hạo.
Viên Thế Minh hiểu ra, lúc đó người phục vụ cũng đã có mặt.
Người phục vụ lịch sự chạy tới chỗ Trần Hạo: "Thưa quý khách, đồ ăn Pháp ngon nhưng số lượng ít. Đây là thực đơn. Quý khách cần gọi thêm món gì nữa, thưa quý khách?"
Hà Nham Đông mỉm cười chế nhạo. Thực đơn toàn bằng tiếng Pháp, làm sao một kẻ ngốc như Trần Hạo có thể hiểu được?
Bạch Phi Nhi thầm cười khổ, biết rằng Hà Nham Đông và Viên Thế Minh đang hợp tác để trêu chọc Trần Hạo, nhưng không dễ vạch trần.
Trần Hạo nhìn lướt qua thực đơn, khóe miệng nhếch lên, nói trong sự kinh ngạc của mọi người.
"Đều là rác rưởi, gọi món gì chứ?"
Nói xong, Trần Hạo giải quyết nốt món khai vị, rồi từ đâu lấy ra một cây tăm, chẳng chút lịch sự trước mặt mọi người đưa tay cạy răng.
Nhìn thấy phong thái của Trần Hạo, những người xung quanh càng thêm khinh thường.
Ngay cả người phục vụ cũng tỏ ra khinh thường trước hành vi của Trần Hạo: "Thưa ông, trong nhà hàng Pháp, việc cạy răng ở nơi công cộng là bất lịch sự!"
Thấy đứa nhân viên của mình quá thông minh, Viên Thế Minh gật đầu đồng ý.
Trần Hạo lại một lần nữa kinh ngạc nói: "Đều là rác rưởi cả. Tôi chỉ hành động một cách tương xứng đối với thứ rác rưởi mà thôi, có gì mà phải tỏ ra lịch sự?"
Viên Thế Minh giả vờ không vui nói: "Anh Trần, tôi biết anh không hiểu các quy tắc khi dùng món ăn phương Tây, nhưng tôi cũng mong anh tôn trọng các đầu bếp đã chuẩn bị thức ăn cho anh trong nhà hàng! Mỗi món ăn đều là công sức chăm chỉ của họ! Khi anh tôn trọng người khác thì người khác sẽ tôn trọng lại anh, đó gọi là tôn trọng lẫn nhau!"
Trần Hạo bật cười: "Anh nói không sai, tôn trọng lẫn nhau, nhưng nếu đã làm ra loại thức ăn rác rưởi như thế này thì dựa vào cái gì muốn cho người ta tôn trọng? Nếu anh nói món ăn này là do đầu bếp có sao vàng Michelin đích thân làm ra, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc anh đã bị lừa rồi!"
Nghe đến đây, Bạch Phi Nhi đau đầu và hối hận vì đã đưa Trần Hạo đến đây.
Trần Hạo rõ ràng là đang tự làm nhục mình!
Nhưng cũng may, tuy rằng thật đáng xấu hổ, nhưng có thể coi như là anh đã có công làm loạn bữa ăn này. Ít nhất thì cô cũng không còn bị Hà Nham Đông làm vướng bận nữa.
- ------------------
“Tôi là Trần Hạo, chồng của Phi Nhi!”, trước khi Bạch Phi Nhi trả lời, Trần Hạo đã tự giới thiệu mình.
Hà Nham Đông khinh thường nghĩ, tên ngốc này mà cũng dám tuyên bố chủ quyền dằn mặt anh ta? Nực cười! Một tên ngốc cũng xứng với Phi Nhi hay sao?
Mặc dù trong lòng đang buồn bực, nhưng trên mặt Hà Nham Đông cũng không lộ ra chút vẻ bất thường nào, chỉ nói: "Anh chính là tên ngốc... À, xin lỗi, tôi đã vô lễ rồi!"
Nói được nửa câu, Hà Nham Đông vội vàng xin lỗi Bạch Phi Nhi và Trần Hạo: "Hai người thông cảm, tôi cũng không cố ý! Tôi xin tự phạt mình một ly, kính tội với anh Trần đây!"
Hà Nham Đông làm như mình thực sự không cố ý, sau khi giẫm lên tự tôn của Trần Hạo thì lập tức xin lỗi một cách giả dối, nên đôi lông mày vốn đang cau lại của Bạch Phi Nhi vì sự vô lễ của Hà Nham Đông cũng dần dần giãn ra.
"Chỉ là lời nói vô tình, cậu chủ Hà không cần phải tự trách mình".
Chút mánh khóe của Hà Nham Đông đã thành công, ánh mắt anh ta liền liếc qua Trần Hạo với vẻ khinh thường.
Khóe miệng của Trần Hạo khẽ nhếch lên.
Thân là thủ lĩnh của Thiên Đường Chiến Thần, chẳng lẽ lại có thể bị đánh bại sao?
Trần Hạo cười nói: "Nghe nói cậu chủ Hà đã du học trở về, hẳn là rất có hiểu biết đúng không?"
Khi Hà Nham Đông thấy Trần Hạo thay đổi chủ đề, chủ động đề cập đến học vấn của anh ta, thì sự coi thường của anh ta dành cho Trần Hạo lại càng lớn hơn.
Nhưng bề ngoài, Hà Nham Đông lại rất khách sáo: "Chỉ là có tài hơn người bình thường một chút, cũng không thể so với anh Trần đây, lúc nào cũng nhàn nhã!"
Trần Hạo dường như không nghe thấy ý châm chọc của đối phương, nhướng mày, có chút nịnh nọt nói: "Cậu chủ Hà khiêm tốn quá, làm sao anh có thể ra nước ngoài được nếu như anh không có thực lực chứ. Tôi có một câu hỏi thú vị về sinh vật, cậu chủ Hà hiểu biết rộng như vậy, chúng ta cùng thảo luận chút nhé!"
Hà Nham Đông ngẩn người rồi bật cười lớn, thầm nghĩ, tên ngốc này đã biết sợ mà đi nịnh nọt mình sao? Không có cửa đâu!
"Mặc dù tôi không biết nhiều về sinh vật học, nhưng vẫn biết được một chút. Tôi cũng khá nổi tiếng khi tôi đi du học, tôi rất thích ở nhà đọc sách nghiên cứu! Anh Trần cứ hỏi đi!"
Hà Nham Đông tỏ vẻ như bản thân rất ưu tú, ngay lập tức biến thành một người uyên bác.
Trần Hạo mỉm cười nói: "Câu hỏi là, động vật và thực vật nào giống như con gà?"
“...”
Hà Nham Đông không nói nên lời, suýt chút nữa trượt khỏi ghế té xuống dưới gầm bàn.
Đây mà là một vấn đề về sinh vật học cần thảo luận à? Mình... con mợ nó chứ!
Nét mặt của Bạch Phi Nhi cũng giật giật, không biết Trần Hạo đang định làm cái quỷ gì: "Đây không phải là vấn đề sinh vật học, đây chỉ là một trò đố mẹo mà thôi!"
Nét mặt Hà Nham Đông tỏ vẻ nghi hoặc nói: "Thật sao? Đố mẹo?"
“...” . Đam Mỹ Hay
Hà Nham Đông không nói nên lời, mà cũng không thể đoán được.
Nhìn thấy Hà Nham Đông lúng túng, Bạch Phi Nhi vội vàng nói: "Ở đâu lại có con gà như vậy chứ? Vớ vẩn!"
Trần Hạo cố tình chỉ vào Hà Nham Đông: "Có mà, không khó đoán đâu! Đối với người uyên bác như cậu chủ Hà đây nhất định không khó!"
Hà Nham Đông không có cách nào, chỉ có thể nói: "Không có động vật và thực vật nào như vậy!"
Trần Hạo cười nói: "Cây và ngựa không phải là thực vật, động vật sao? Cây và ngựa giống như gà (đồng âm với máy ảnh kỹ thuật số) đó!"
Hà Nham Đông suýt chút nữa là nôn ra máu, đúng là một trò đố mẹo nhảm nhí! Tên ngốc đáng chết!
Khóe miệng Bạch Phi Nhi giật giật hồi lâu, sau đó không khỏi bật cười.
Hai người đàn ông liền rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành...
Hà Nham Đông không nhịn được bực bội, trò đùa nhạt nhẽo như vậy mà cũng có thể khiến cho mỹ nhân nở nụ cười?
Bạch Phi Nhi sợ Hà Nham Đông sẽ xấu hổ nên nhanh chóng xoa dịu, lấy món khai vị ném lên đĩa của Trần Hạo, nói: "Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của anh lại!"
Cảnh tượng này càng đổ thêm dầu vào lửa! Nhìn Bạch Phi Nhi như đang mắng yêu Trần Hạo, khiến Hà Nham Đông bùng cháy vì ghen tị.
Nét mặt Trần Hạo đầy oan ức nói: "Tôi chỉ muốn làm sinh động bầu không khí hơn thôi. Những người không quen mà phải dùng bữa cùng nhau thật đúng là ngượng ngùng! Hơn nữa câu hỏi này quả thực không khó mà!"
"Được rồi, anh xem bản thân mình thông minh được bao nhiêu hả!", Bạch Phi Nhi nói.
Trần Hạo oan ức nói: "Vợ à, ba năm nay tôi có bệnh khờ khạo, nhưng tôi không có ngu mà!"
“...”
Hà Nham Đông suýt nữa phun ra thêm một ngụm máu, tên ngu ngốc này rõ ràng là đang cố tình nói anh ta đúng không?
Ý tứ trong lời nói của Trần Hạo rất rõ ràng, chính là anh khờ khạo nhưng không hề ngu, kẻ ngu phải là Hà Nham Đông không khờ khạo kia!
Bạch Phi Nhi thì đang bận xấu hổ vì một tiếng gọi vợ của Trần Hạo, nên làm gì còn thời gian mà quan tâm đến sự xấu hổ của Hà Nham Đông!
Dù rất tức giận nhưng Hà Nham Đông vẫn giữ nụ cười lịch thiệp của một quý ông, sự đào tạo cẩn thận của gia đình và nền giáo dục xuất sắc ở nước ngoài tất nhiên không thể nuôi dưỡng ra một người có lòng dạ tầm thường.
Đúng lúc này, ông chủ nhà hàng từ bên ngoài bước vào với nụ cười trên môi.
"Cậu chủ Hà, sếp Bạch, hai người hôm nay có thể đến thưởng thức món ăn ở quán nhỏ của chúng tôi, đúng là chúng tôi có cát tinh cao chiếu đó!"
Ông chủ nhà hàng, Viên Thế Thành bước vào cửa đầy với vẻ mặt nịnh nọt, nhưng không biết là cố ý hay vô tình lại phớt lờ Trần Hạo.
Khi Viên Thế Thành đến, Hà Nham Đông đã nắm lấy cơ hội để giải tỏa sự bối rối.
Bạch Phi Nhi lịch sự nói: "Anh Viên khách khí quá rồi, ai ở Hải Dương cũng biết dùng bữa ở nhà hàng của anh chính là biểu tượng địa vị! Người cảm thấy vinh dự phải là chúng tôi mới đúng!"
Viên Thế Thành vẫn tiếp tục nịnh nọt: "Nghe nói sếp Bạch là mỹ nhân số một của Hải Dương. Hôm nay khi nhìn thấy cô, tôi liền nghĩ cô không chỉ là số một của Hải Dương. Tôi đoán không có người phụ nữ nào có ngoại hình và khí chất hơn được sếp Bạch của chúng ta!"
“Anh Viên quá lời rồi!”, Bạch Phi Nhi nhẹ giọng đáp lại.
Viên Thế Thành là một người rất miệng lưỡi, tiếp theo lời nói, anh ta liền dẫn đến mục đích chính của mình: "Tôi, Viên Thế Thành thề với trời, đây hoàn toàn là cảm nhận xuất phát từ trái tim của tôi. Khi tôi nhìn thấy sếp Bạch ngày hôm nay, tôi đã hiểu tại sao cậu chủ Hà đã phải suy nghĩ chuẩn bị rất nhiều cho bữa ăn này".
"Anh Viên...", Hà Nham Đông giả bộ tức giận ngăn cản.
Viên Thế Thành "ngượng ngùng" nói: "Coi cái miệng của tôi này, tự nhiên lại bộp chộp thế, mong cậu chủ Hà đừng trách!"
Không biết có phải là do Hà Nham Đông xui khiến hay không, mà hình như anh ta cũng không để Trần Hạo vào trong mắt!
Quay mặt lại, Viên Thế Minh nói với nhân viên của mình: "Đi lấy chai Chateau Lafite Rothschild 82 bảo vật của tôi ra đây, cậu chủ Hà và sếp Bạch đã đến đây mà không được tiếp đãi rượu quý thì sao mà được?"
Bạch Phi Nhi nghe xong liền liếc mắt nhìn Hà Nham Đông: "Cậu chủ Hà, bữa cơm này không lẽ còn có ý tứ gì khác?"
Hà Nham Đông giả vờ giả vịt nói: "Không có ý tứ gì, chỉ cần nó có thể làm cho em cảm thấy thoải mái, anh sẵn sàng làm nhiều hơn thế nữa!"
Bạch Phi Nhi cau mày liếc trộm Trần Hạo một cái, khi cô đến thì đã thấy qua cảnh Trần Hạo đánh người không chút nương tay, ở đây thì Hà Nham Đông liên tục ám chỉ rằng anh ta không coi Trần Hạo và nhà họ Bạch của cô ra gì, Bạch Phi Nhi lo lắng Trần Hạo rồi sẽ lại bộc phát.
Kết quả là Trần Hạo chẳng những không sao, mà còn quét sạch món khai vị chỉ trong nháy mắt!
Nhìn thấy Trần Hạo khờ khạo, Hà Nham Đông càng cảm thấy bản thân mình ưu tú hơn.
Thấy cảnh này, Viên Thế Minh không khỏi thở dài, tại sao bông hoa lài Bạch Phi Nhi lại cắm vào bãi phân trâu Trần Hạo vậy?
Bạch Phi Nhi nói: "Nếu cậu chủ Hà không giải thích ý tứ của bữa ăn này một cách rõ ràng thì tôi không thể nào thoải mái ăn được!"
Hà Nham Đông không nói gì, và Viên Thế Minh biết đã đến lúc mình phải diễn rồi.
"Sếp Bạch, cậu chủ Hà đã tốn rất nhiều tâm sức cho bữa ăn ngày hôm nay. Đầu bếp của ngày hôm nay là đầu bếp đạt sao vàng Michelin mà cậu chủ Hà đích thân mời tới. Người đó đã giành được giải vàng ba năm liên tiếp trong cuộc thi đầu bếp ẩm thực phương Tây toàn cầu. Lần này vị đầu bếp đó đến đây, chỉ nấu năm bữa ăn kiểu Pháp. Nếu cậu chủ Hà không phải là bạn tốt của đầu bếp, làm sao vị đầu bếp ấy lại chịu đến Hải Dương nhỏ bé này để nấu chứ? Có thể nói rằng cậu chủ Hà đối với sếp Bạch..."
Viên Thế Minh là người thông minh, chỉ nhấn mạnh vào điểm đó rồi ngừng.
Nét mặt Hà Nham Đông trông đầy tự hào: "Tôi và vị đầu bếp đó là những người bạn tốt của nhau. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho Phi Nhi. Một bữa ăn kiểu Pháp không có gì đáng nói!"
Bạch Phi Nhi cau mày, có là kẻ ngốc thì cũng sẽ nhìn ra thái độ cố chấp của Hà Nham Đông.
Trần Hạo ở bên cạnh đang cầm dao nĩa ngấu nghiến bữa ăn, cứ như thể chuyện không liên quan gì đến anh.
Bạch Phi Nhi chán nản, tại sao cái tên này không thể thông minh hơn được chứ?
Lợi dụng lúc Bạch Phi Nhi không chú ý, ánh mắt Hà Nham Đông liếc qua ra hiệu Viên Thế Minh nhìn về hướng Trần Hạo.
Viên Thế Minh hiểu ra, lúc đó người phục vụ cũng đã có mặt.
Người phục vụ lịch sự chạy tới chỗ Trần Hạo: "Thưa quý khách, đồ ăn Pháp ngon nhưng số lượng ít. Đây là thực đơn. Quý khách cần gọi thêm món gì nữa, thưa quý khách?"
Hà Nham Đông mỉm cười chế nhạo. Thực đơn toàn bằng tiếng Pháp, làm sao một kẻ ngốc như Trần Hạo có thể hiểu được?
Bạch Phi Nhi thầm cười khổ, biết rằng Hà Nham Đông và Viên Thế Minh đang hợp tác để trêu chọc Trần Hạo, nhưng không dễ vạch trần.
Trần Hạo nhìn lướt qua thực đơn, khóe miệng nhếch lên, nói trong sự kinh ngạc của mọi người.
"Đều là rác rưởi, gọi món gì chứ?"
Nói xong, Trần Hạo giải quyết nốt món khai vị, rồi từ đâu lấy ra một cây tăm, chẳng chút lịch sự trước mặt mọi người đưa tay cạy răng.
Nhìn thấy phong thái của Trần Hạo, những người xung quanh càng thêm khinh thường.
Ngay cả người phục vụ cũng tỏ ra khinh thường trước hành vi của Trần Hạo: "Thưa ông, trong nhà hàng Pháp, việc cạy răng ở nơi công cộng là bất lịch sự!"
Thấy đứa nhân viên của mình quá thông minh, Viên Thế Minh gật đầu đồng ý.
Trần Hạo lại một lần nữa kinh ngạc nói: "Đều là rác rưởi cả. Tôi chỉ hành động một cách tương xứng đối với thứ rác rưởi mà thôi, có gì mà phải tỏ ra lịch sự?"
Viên Thế Minh giả vờ không vui nói: "Anh Trần, tôi biết anh không hiểu các quy tắc khi dùng món ăn phương Tây, nhưng tôi cũng mong anh tôn trọng các đầu bếp đã chuẩn bị thức ăn cho anh trong nhà hàng! Mỗi món ăn đều là công sức chăm chỉ của họ! Khi anh tôn trọng người khác thì người khác sẽ tôn trọng lại anh, đó gọi là tôn trọng lẫn nhau!"
Trần Hạo bật cười: "Anh nói không sai, tôn trọng lẫn nhau, nhưng nếu đã làm ra loại thức ăn rác rưởi như thế này thì dựa vào cái gì muốn cho người ta tôn trọng? Nếu anh nói món ăn này là do đầu bếp có sao vàng Michelin đích thân làm ra, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc anh đã bị lừa rồi!"
Nghe đến đây, Bạch Phi Nhi đau đầu và hối hận vì đã đưa Trần Hạo đến đây.
Trần Hạo rõ ràng là đang tự làm nhục mình!
Nhưng cũng may, tuy rằng thật đáng xấu hổ, nhưng có thể coi như là anh đã có công làm loạn bữa ăn này. Ít nhất thì cô cũng không còn bị Hà Nham Đông làm vướng bận nữa.
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.