Chương 213: Vậy đó chính là ngốc...
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Sau đó, Trần Hạo cầm đá đi lướt qua Lâm Phong Hạo, từ đầu tới cuối vẫn không nhìn đám người Lâm Phong Hạo một chút nào cả.
Trần Hạo đi nửa ngày, Ngũ Tê mới phản ứng được, cười nhạo nói: "Có phải tên này bị ngốc hay không? Cậu nhìn anh ta cầm cái túi kia có giống như ông nội trợ đi mua rau không?
Vương Vũ liếc nhìn Ngũ Tê: "Tên này, chỉ thích nhìn người ta với thành kiến! Nói không chứng người ta giàu có, tiền nhiều muốn đốt thì sao?”
Lâm Phong Hạo thì nhìn bóng lưng của Trần Hạo: "Một tảng đá rác rưởi mà thôi, chỉ có loại người ngớ ngẩn này mới cho là mình nhặt được bảo! Hừ!"
Ông chủ lấy lòng cười với Lâm Phong Hạo, ra dấu im lặng, sợ Trần Hạo nghe được.
Lâm Phong Hạo khó chịu vì Trần Hạo mua mất tảng đá mà anh ta vừa thưởng thức, cảm thấy như đang khiêu khích,
nhưng cũng càng xem thường loại người hai mặt như ông chủ hơn, liền mặc kệ không quan tâm đến nữa, dẫn hai người kia đi dạo sang quầy hàng khác. Tâm mười phút sau, ba người lại dừng lại trước một quầy hàng khác.
Ngũ Tê vuốt vuốt một tảng đá có vỏ rêu trong đó, yêu thích không buông tay, hỏi Lâm Phong Hạo: "Tảng đá này không tệ nhỉ?"
Ông chủ thấy thế liền mỉm cười tiến lên: "Tảng đá kia là tôi lấy được từ nước Pyu, chắc chắn là hàng tốt, bây giờ rất khó tìm
ra tảng đá nào có vỏ rêu! Tỉ lệ ra màu xanh ít nhất là bảy mươi phần trăm!"
Ngũ Tê nghe vậy thì tỏ vẻ đắc ý, mừng rỡ nhìn qua sau đó chuẩn bị thanh toán.
Lâm Phong Hạo thản nhiên nói: "Vỏ rêu này là do con người làm, ở nước Pyu chuyên môn có người làm đá thô vỏ rêu giả!"
Nghe vậy, Ngũ Tê sững sờ.
Ông chủ thấy Lâm Phong Hạo làm hỏng chuyện tốt của mình, khó chịu nói: "Anh bạn này! Cậu nói thế không đúng! Không hiểu thì nói mò làm gì?"
Lâm Phong Hạo xem thường bĩu môi một cái: Tôi không hiếu? Tôi có thế khẳng định trăm phần trăm đây là tảng đá do con người tạo ra, nếu ông không phục thì bảo bên tổ chức đến thư giúp ông?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt ông chủ liền thay đổi, biết mình gặp được người trong nghề, liền cười một tiếng: "Ha ha! Chỉ đùa một chút mà thôi, tảng đá này của tôi là hàng tốt, cậu thích thì cứ tùy tiện cầm đi chơi là được, cần gì chứ? Đều dựa vào đá thô để kiếm cơm mà?”
Lâm Phong Hạo xem thường cười lạnh, thấy ông chủ
sợ hãi, cũng không vạch trần tại chỗ nữa!
Ngũ Tê mới biết được mình suýt nữa làm một việc ngu xuẩn, liền buông tảng đá xuống, trợn mắt nói: "Suýt nữa bị ông lừa!"
Ông chủ lấy lòng cười, cũng không dám nổi giận, không dám cãi lại.
Ngay lúc Lâm Phong Hạo đang ra vẻ ta đây, cười nhạo ông chủ ngu ngốc giả vờ giả vịt trước mặt người trong nghề như anh ta, một bàn tay đã duỗi từ bên cạnh sang: "ông chủ, tảng đá thô này bao nhiêu tiền?"
Đám người không còn gì để nói, đều nhìn về phía giọng nói truyền đến.
Lúc này, Lâm Phong Hạo liền không thể bình tĩnh nữa, tại sao lại là tên này?
Trần Hạo bình tĩnh nhìn ông chủ, không thèm để ý đến ánh mắt của người xung quanh.
Ông chủ cũng trợn tròn mắt, nghĩ thầm không phải tên này bị ngốc đấy chứ? Vừa rồi ông chủ có nhìn thấy Trần Hạo ở bên cạnh, đã nghe được bọn họ nói gì mà vẫn còn mua? Đầu óc có vấn đề sao?
Thấy ông chủ không nói lời nào, Trần Hạo nói: "Cho ông năm mươi ngàn, tảng đá kia để lại cho tôi?”
Lần này người xung quanh đều kinh ngạc, Lâm Phong Hạo càng cảm thấy Trần Hạo đang cố ý chống đối lại anh ta!
Trong lòng càng thêm khó chịu, đáng chết, giả vờ ở trước mặt tôi, con rệp nhỏ như anh cũng xứng?
Trần Hạo lạnh nhạt nhìn đối phương: "Có bán hay không? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Ông chủ giống như con vịt đực bị người ta bóp cổ, sắc mặt cứng đờ, nhưng mà rất nhanh ông ta đã điều chỉnh lại cảm xúc: "Bán...Đương nhiên có bán, cậu đúng là biết nhìn hàng.."
"Quẹt thẻ!", Trần Hạo có vẻ không kiên nhẫn đưa thẻ tới, ông chủ vui vẻ ra mặt quẹt tiền.
Quẹt thẻ xong, Trần Hạo cất tảng đá vào trong túi, mặt không cảm xúc không thèm nhìn Lâm Phong Hạo, lại bỏ đi lần nữa.
"Dừng lại!", ngay lúc Trần Hạo muốn rời khỏi, cuối cùng Lâm Phong Hạo đã không nhịn được lẽn tiếng.
Trần Hạo đi nửa ngày, Ngũ Tê mới phản ứng được, cười nhạo nói: "Có phải tên này bị ngốc hay không? Cậu nhìn anh ta cầm cái túi kia có giống như ông nội trợ đi mua rau không?
Vương Vũ liếc nhìn Ngũ Tê: "Tên này, chỉ thích nhìn người ta với thành kiến! Nói không chứng người ta giàu có, tiền nhiều muốn đốt thì sao?”
Lâm Phong Hạo thì nhìn bóng lưng của Trần Hạo: "Một tảng đá rác rưởi mà thôi, chỉ có loại người ngớ ngẩn này mới cho là mình nhặt được bảo! Hừ!"
Ông chủ lấy lòng cười với Lâm Phong Hạo, ra dấu im lặng, sợ Trần Hạo nghe được.
Lâm Phong Hạo khó chịu vì Trần Hạo mua mất tảng đá mà anh ta vừa thưởng thức, cảm thấy như đang khiêu khích,
nhưng cũng càng xem thường loại người hai mặt như ông chủ hơn, liền mặc kệ không quan tâm đến nữa, dẫn hai người kia đi dạo sang quầy hàng khác. Tâm mười phút sau, ba người lại dừng lại trước một quầy hàng khác.
Ngũ Tê vuốt vuốt một tảng đá có vỏ rêu trong đó, yêu thích không buông tay, hỏi Lâm Phong Hạo: "Tảng đá này không tệ nhỉ?"
Ông chủ thấy thế liền mỉm cười tiến lên: "Tảng đá kia là tôi lấy được từ nước Pyu, chắc chắn là hàng tốt, bây giờ rất khó tìm
ra tảng đá nào có vỏ rêu! Tỉ lệ ra màu xanh ít nhất là bảy mươi phần trăm!"
Ngũ Tê nghe vậy thì tỏ vẻ đắc ý, mừng rỡ nhìn qua sau đó chuẩn bị thanh toán.
Lâm Phong Hạo thản nhiên nói: "Vỏ rêu này là do con người làm, ở nước Pyu chuyên môn có người làm đá thô vỏ rêu giả!"
Nghe vậy, Ngũ Tê sững sờ.
Ông chủ thấy Lâm Phong Hạo làm hỏng chuyện tốt của mình, khó chịu nói: "Anh bạn này! Cậu nói thế không đúng! Không hiểu thì nói mò làm gì?"
Lâm Phong Hạo xem thường bĩu môi một cái: Tôi không hiếu? Tôi có thế khẳng định trăm phần trăm đây là tảng đá do con người tạo ra, nếu ông không phục thì bảo bên tổ chức đến thư giúp ông?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt ông chủ liền thay đổi, biết mình gặp được người trong nghề, liền cười một tiếng: "Ha ha! Chỉ đùa một chút mà thôi, tảng đá này của tôi là hàng tốt, cậu thích thì cứ tùy tiện cầm đi chơi là được, cần gì chứ? Đều dựa vào đá thô để kiếm cơm mà?”
Lâm Phong Hạo xem thường cười lạnh, thấy ông chủ
sợ hãi, cũng không vạch trần tại chỗ nữa!
Ngũ Tê mới biết được mình suýt nữa làm một việc ngu xuẩn, liền buông tảng đá xuống, trợn mắt nói: "Suýt nữa bị ông lừa!"
Ông chủ lấy lòng cười, cũng không dám nổi giận, không dám cãi lại.
Ngay lúc Lâm Phong Hạo đang ra vẻ ta đây, cười nhạo ông chủ ngu ngốc giả vờ giả vịt trước mặt người trong nghề như anh ta, một bàn tay đã duỗi từ bên cạnh sang: "ông chủ, tảng đá thô này bao nhiêu tiền?"
Đám người không còn gì để nói, đều nhìn về phía giọng nói truyền đến.
Lúc này, Lâm Phong Hạo liền không thể bình tĩnh nữa, tại sao lại là tên này?
Trần Hạo bình tĩnh nhìn ông chủ, không thèm để ý đến ánh mắt của người xung quanh.
Ông chủ cũng trợn tròn mắt, nghĩ thầm không phải tên này bị ngốc đấy chứ? Vừa rồi ông chủ có nhìn thấy Trần Hạo ở bên cạnh, đã nghe được bọn họ nói gì mà vẫn còn mua? Đầu óc có vấn đề sao?
Thấy ông chủ không nói lời nào, Trần Hạo nói: "Cho ông năm mươi ngàn, tảng đá kia để lại cho tôi?”
Lần này người xung quanh đều kinh ngạc, Lâm Phong Hạo càng cảm thấy Trần Hạo đang cố ý chống đối lại anh ta!
Trong lòng càng thêm khó chịu, đáng chết, giả vờ ở trước mặt tôi, con rệp nhỏ như anh cũng xứng?
Trần Hạo lạnh nhạt nhìn đối phương: "Có bán hay không? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Ông chủ giống như con vịt đực bị người ta bóp cổ, sắc mặt cứng đờ, nhưng mà rất nhanh ông ta đã điều chỉnh lại cảm xúc: "Bán...Đương nhiên có bán, cậu đúng là biết nhìn hàng.."
"Quẹt thẻ!", Trần Hạo có vẻ không kiên nhẫn đưa thẻ tới, ông chủ vui vẻ ra mặt quẹt tiền.
Quẹt thẻ xong, Trần Hạo cất tảng đá vào trong túi, mặt không cảm xúc không thèm nhìn Lâm Phong Hạo, lại bỏ đi lần nữa.
"Dừng lại!", ngay lúc Trần Hạo muốn rời khỏi, cuối cùng Lâm Phong Hạo đã không nhịn được lẽn tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.