Chương 209: Vậy thì báo cảnh sát đi!
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Trần Hạo nhẫn nại chờ Giang Ngạo Tuyết xử lý vết thương, dán băng cá nhân cỡ lớn xong rồi mới đứng dậy mặc áo vào.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Trần Hạo như đèn tụ quang trên sân khấu chiếu xuống, trong khoảnh khắc ấy, trông Trần Hạo đầy sức hút.
Giang Ngạo Tuyết không nhịn được nhìn thoáng qua, sau đó mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.
Giờ cô ấy mới nhận ra dáng người của Trần Hạo rất đẹp!
Cơ bắp to, đều đặn, hoàn toàn không có cảm giác khoa trương như những người tập thế hình mà mỗi tấc cơ bắp đều có một sự cân đối hoàn mỹ, tỷ lệ ấy chuẩn đến độ hấp dẫn đến mức tận cùng, không một từ ngữ nào có thể hình dung!
Thêm một phần thì thành béo, ít một phần thì thành gầy, những từ này bình thường chỉ được dùng cho phụ nữ con gái, bây giờ dùng cho Trần Hạo thì lại thích hợp đến vậy.
"Tôi nói này, sao cô nhìn chằm chằm tôi mãi thế? Tưởng nhìn lén sau lưng tôi thì tôi không biết sao? Trưởng phòng,
chẳng lẽ cô có sớ thích nhìn lén đàn ông?", Trần Hạo cười xấu xa. Giang Ngạo Tuyết càng xấu hổ hơn, mắt trợn ngược lên trời: "Đừng tự luyến! Ai nhìn lén anh chứ? Tôi chỉ đang tò mò tại sao trên người anh lại có nhiều sẹo thôi!"
Trần Hạo trả lời: "Tôi lớn lên ở trong núi, lúc bé gan to, hết đào ổ sói đến đốt ố gấu, những vết thương này đều do làm mấy việc đó mà ra".
Giang Ngạo Tuyết giật mình, chợt nhớ tới vừa rồi mình đã thấy một dấu đạn trên đầu vai
của Trần Hạo.
Mấy vết thương khác thì Giang Ngạo Tuyết không rõ nhưng dấu vết này cô ấy rất quen. Thuở bé cô ấy có hàng xóm là một người lính già đã giải ngũ, khi đó Giang Ngạo Tuyết rất thích nghe ông ấy kể về những chuyện trên chiến trường. Trên cánh tay của ông cụ hàng xóm ấy có một vết sẹo do đạn gây ra, gần như giống hệt với vết thương đó của Trần Hạo!
Giang Ngạo Tuyết nhìn Trần Hạo thật sâu, không tiếp tục đề tài này nữa, hơi thất thần, tò mò trước đây Trần Hạo làm nghề gì.
Mặc áo vào xong, Trần Hạo cười hỏi: "Trưởng phòng, vẫn đang nghĩ về tôi à?"
Giang Ngạo Tuyết hoảng hốt: "Nói bậy nói bạ..."
Dứt lời, cô ấy vội vàng đứng dậy bỏ ra ngoài, trốn khỏi không gian nhỏ đầy lúng túng và mập mờ này.
Hai người một trước một sau ra ngoài phòng, Giang Ngạo Tuyết đi thẳng tới nơi ở của quản đốc Lý Thần.
"Lý Thần!", thấy ông quản đốc, co ấy hét lên.
"Trưởng phòng Giang!1', quản đốc Lý Thần thấp thỏm đi tới.
Giang Ngạo Tuyết muốn trách cứ ông ta về vấn đề an toàn ở công trường.
Trần Hạo lại ngắt lời cô ấy, nghiền ngẫm nhìn về phía ông ta, hỏi: "Lý Thần, chuyện vừa rồi ông định giải quyết sao?"
Lý Thân giật mình, nói liến thoắng như chột dạ: "Anh Trần, tôi thật lòng xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, anh cho tôi một con số đi, tôi sẽ đền! Anh cũng biết tôi là người làm nghề, không có nhiều tiền mà, mong anh tha
thứ cho tôi!"
Trần Hạo cười: "Được thôi, đưa tôi năm triệu, chuyện này giải quyết xong!"
"Gì cơ...", mặt Lý Thần lập tức sụp xuống, ông ta há miệng nhưng không thể nói nên lời.
Giang Ngạo Tuyết cũng sững sờ, cô ấy hoàn toàn không ngờ Trần Hạo lại đưa ra một cái giá cắt cổ như vậy. Dẫu sao cũng không xảy ra chuyện gì lớn, bình thường Trần Hạo cũng không phải loại người chuyện bé xé ra to, thích chuốc rắc rối vào mình cơ mà?
Hôm nay sao thế này?
Nghe thế, Lý Thần lập tức hoảng loạn: "Đây chỉ là tai nạn, có cần báo cảnh sát đâu?"
Trần Hạo hả hê nói:
"Sao...Ông sợ à? Sợ thì đưa tiền đi!"
Lý Thần hốt hoảng gắt lên: "Anh Trần, anh làm vậy có khác gì tống tiền tôi đâu?"
Trần Hạo sờ mũi, tỏ vẻ như
vừa ngộ ra: "ừ nhỉ! Tống tiền à? ừm, vậy thì mười triệu đi!"
"Đây...Đây...", Lý Thần bị Trần Hạo làm cho không biết nên nói gì-
Trần Hạo cười tủm tỉm đi đến nơi lắp đặt, cầm lấy đầu sợi dây thừng bị đứt: "Vết đứt gọn gàng như vậy, sẽ không phải là quản đốc Lý cắt đứt từ trước rồi chờ trưởng phòng Giang đi qua sau đó trùng hợp "bị rơi trúng" chứ?"
Sắc mặt Lý Thần lập tức thay đổi: "Anh Trần, anh nói cái gì thế? Tại sao tôi có thể làm chuyện như vậy?"
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Trần Hạo như đèn tụ quang trên sân khấu chiếu xuống, trong khoảnh khắc ấy, trông Trần Hạo đầy sức hút.
Giang Ngạo Tuyết không nhịn được nhìn thoáng qua, sau đó mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.
Giờ cô ấy mới nhận ra dáng người của Trần Hạo rất đẹp!
Cơ bắp to, đều đặn, hoàn toàn không có cảm giác khoa trương như những người tập thế hình mà mỗi tấc cơ bắp đều có một sự cân đối hoàn mỹ, tỷ lệ ấy chuẩn đến độ hấp dẫn đến mức tận cùng, không một từ ngữ nào có thể hình dung!
Thêm một phần thì thành béo, ít một phần thì thành gầy, những từ này bình thường chỉ được dùng cho phụ nữ con gái, bây giờ dùng cho Trần Hạo thì lại thích hợp đến vậy.
"Tôi nói này, sao cô nhìn chằm chằm tôi mãi thế? Tưởng nhìn lén sau lưng tôi thì tôi không biết sao? Trưởng phòng,
chẳng lẽ cô có sớ thích nhìn lén đàn ông?", Trần Hạo cười xấu xa. Giang Ngạo Tuyết càng xấu hổ hơn, mắt trợn ngược lên trời: "Đừng tự luyến! Ai nhìn lén anh chứ? Tôi chỉ đang tò mò tại sao trên người anh lại có nhiều sẹo thôi!"
Trần Hạo trả lời: "Tôi lớn lên ở trong núi, lúc bé gan to, hết đào ổ sói đến đốt ố gấu, những vết thương này đều do làm mấy việc đó mà ra".
Giang Ngạo Tuyết giật mình, chợt nhớ tới vừa rồi mình đã thấy một dấu đạn trên đầu vai
của Trần Hạo.
Mấy vết thương khác thì Giang Ngạo Tuyết không rõ nhưng dấu vết này cô ấy rất quen. Thuở bé cô ấy có hàng xóm là một người lính già đã giải ngũ, khi đó Giang Ngạo Tuyết rất thích nghe ông ấy kể về những chuyện trên chiến trường. Trên cánh tay của ông cụ hàng xóm ấy có một vết sẹo do đạn gây ra, gần như giống hệt với vết thương đó của Trần Hạo!
Giang Ngạo Tuyết nhìn Trần Hạo thật sâu, không tiếp tục đề tài này nữa, hơi thất thần, tò mò trước đây Trần Hạo làm nghề gì.
Mặc áo vào xong, Trần Hạo cười hỏi: "Trưởng phòng, vẫn đang nghĩ về tôi à?"
Giang Ngạo Tuyết hoảng hốt: "Nói bậy nói bạ..."
Dứt lời, cô ấy vội vàng đứng dậy bỏ ra ngoài, trốn khỏi không gian nhỏ đầy lúng túng và mập mờ này.
Hai người một trước một sau ra ngoài phòng, Giang Ngạo Tuyết đi thẳng tới nơi ở của quản đốc Lý Thần.
"Lý Thần!", thấy ông quản đốc, co ấy hét lên.
"Trưởng phòng Giang!1', quản đốc Lý Thần thấp thỏm đi tới.
Giang Ngạo Tuyết muốn trách cứ ông ta về vấn đề an toàn ở công trường.
Trần Hạo lại ngắt lời cô ấy, nghiền ngẫm nhìn về phía ông ta, hỏi: "Lý Thần, chuyện vừa rồi ông định giải quyết sao?"
Lý Thân giật mình, nói liến thoắng như chột dạ: "Anh Trần, tôi thật lòng xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, anh cho tôi một con số đi, tôi sẽ đền! Anh cũng biết tôi là người làm nghề, không có nhiều tiền mà, mong anh tha
thứ cho tôi!"
Trần Hạo cười: "Được thôi, đưa tôi năm triệu, chuyện này giải quyết xong!"
"Gì cơ...", mặt Lý Thần lập tức sụp xuống, ông ta há miệng nhưng không thể nói nên lời.
Giang Ngạo Tuyết cũng sững sờ, cô ấy hoàn toàn không ngờ Trần Hạo lại đưa ra một cái giá cắt cổ như vậy. Dẫu sao cũng không xảy ra chuyện gì lớn, bình thường Trần Hạo cũng không phải loại người chuyện bé xé ra to, thích chuốc rắc rối vào mình cơ mà?
Hôm nay sao thế này?
Nghe thế, Lý Thần lập tức hoảng loạn: "Đây chỉ là tai nạn, có cần báo cảnh sát đâu?"
Trần Hạo hả hê nói:
"Sao...Ông sợ à? Sợ thì đưa tiền đi!"
Lý Thần hốt hoảng gắt lên: "Anh Trần, anh làm vậy có khác gì tống tiền tôi đâu?"
Trần Hạo sờ mũi, tỏ vẻ như
vừa ngộ ra: "ừ nhỉ! Tống tiền à? ừm, vậy thì mười triệu đi!"
"Đây...Đây...", Lý Thần bị Trần Hạo làm cho không biết nên nói gì-
Trần Hạo cười tủm tỉm đi đến nơi lắp đặt, cầm lấy đầu sợi dây thừng bị đứt: "Vết đứt gọn gàng như vậy, sẽ không phải là quản đốc Lý cắt đứt từ trước rồi chờ trưởng phòng Giang đi qua sau đó trùng hợp "bị rơi trúng" chứ?"
Sắc mặt Lý Thần lập tức thay đổi: "Anh Trần, anh nói cái gì thế? Tại sao tôi có thể làm chuyện như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.