Chương 124: Vũ khí lợi hại
Tg Tinh Quân
28/08/2021
Nghe những lời này, cả hiện trường lại bùng nổ lần nữa!
“Quốc khách” là gì thì mọi người đều có thể hiểu được.
Hai chữ này đại biểu cho những vị khách tôn quý nhất của Hoa Hạ, phần lớn dùng để gọi đại sứ của những quốc gia khác tới thăm nguyên thủ.
Hôm nay, một doanh nhân mà lại có thể trở thành khách quý của đất nước, có thể thấy được sức mạnh tài chính và thế lực của ông ta ghê gớm cỡ nào!
Và hầu hết mọi người đều đã nghe nói về dự án khổng lồ của thành phố Tân Hải. Thành phố Tân Hải hiện tại đang nằm trong diện quy hoạch thành phố thông minh toàn diện lớn nhất ở Hoa Hạ, tích hợp giải trí, du lịch, nhà ở, tài chính và công nghệ cao! Nó là chuẩn mực cho giai đoạn phát triển đô thị tiếp theo của đất nước!
Nhưng một người có thể khiến cho các ông lớn phải nể sợ như vậy lại đang được Tống Ninh Mông dẫn đi, mọi người dù có nghĩ thế nào cũng không thể tin được!
Tại hiện trường, ngay cả với danh tiếng hiển hách của bà cụ Tống, thì ở trước mặt Ruth cũng không khỏi lép vế hơn.
Con cháu ba thế hệ nhà họ Tống cùng nhau cầu nguyện, hy vọng ông trời phù hộ, người đàn ông này hẳn không phải là người giúp đỡ Tống Ninh Mông.
Tuy Ruth cao quý như vậy nhưng lại không lộ ra vẻ gì cao ngạo, chỉ mỉm cười đi về phía bà cụ Tống chủ động lấy lòng: "Bà đây nhất định là bà cụ Tống danh tiếng lẫy lừng. Tôi là Ruth đến từ tập đoàn tài chính Ruth của nước Mễ, tôi và Tống Ninh Mông – cháu gái của bà, là bạn nhưng không màng tuổi tác, nên hôm nay lỗ mãng đến đây quấy rầy! Đây là một chút lòng thành của tôi, chúc bà sinh nhật vui vẻ!"
Sau khi Ruth nói xong, những người tùy tùng bên cạnh đưa ra một hộp trang sức quý giá, sau khi mở ra, trong đó có một chiếc vòng cổ kim cương rất đẹp! Ruth khách khí dâng lên.
Nhìn thấy vòng cổ đó, mọi người xung quanh đều muốn tự tát vào má mình, không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
Chưa cần nói về giá trị thiết kế của chiếc vòng cổ kim cương do Ruth tặng này, chỉ cần nhìn vô số viên kim cương trên đó là biết giá trị của nó thật kinh người!
Bảo bối quý giá như vậy cũng có thể mang đi tặng cho người khác? Thật là... Nỗi bàng hoàng của mọi người lúc này thật không thể diễn tả bằng lời!
Đồng thời, bọn họ còn tò mò hơn về mối quan hệ của Tống Ninh Mông với ông lớn này!
Ngay cả bà cụ Tống cũng sững sờ, lời nói của Ruth, bà ấy nghe sao cũng không thấy nó giống thật!
Bà nội của Tống Ninh Mông là người hiểu rõ nhất về tính cách của cô bé. Nếu cô bé có thể quen biết một người đàn ông tai to mặt lớn như vậy, cô bé còn có thể giữ bí mật cho tới tận bây giờ được hay sao? Có mà không kịp nổ tung lên cho cả thế giới biết ấy chứ?
Thấy bà cụ sững sờ, Ruth nghĩ mình đã sơ xuất nên vội nói: "Tất nhiên, món quà này chỉ là một phần nhỏ. Tôi nghĩ cô Tống Ninh Mông quả là một thiên tài kinh doanh! Sau khi gặp cô ấy, cô ấy đã cho tôi rất nhiều lời khuyên kinh doanh hữu ích. Nếu cô ấy quan tâm đến việc kinh doanh, thì tôi sẽ đảm bảo với cô ấy rằng giao thương giữa nước Mễ và tỉnh La Ba sẽ không bị cản trở!"
Ngay khi nói ra những lời này, con cháu ba thế hệ nhà họ Tống đều nhốn nháo, trước đây còn tưởng rằng cho dù Ruth xuất hiện trên sân khấu thì bọn họ vẫn có thể tranh giành tới cùng, giờ họ mới nhận ra rằng lời đề nghị của bà nội thực chất chỉ là đang bắc cho Tống Ninh Mông một cái thang để dễ bề leo lên!
Thậm chí Tống Nguyệt Tâm còn nghi ngờ, có phải là bà nội thiên vị, sớm đã muốn đem Thương mại Tống thị giao cho Tống Ninh Mông rồi hay không?
Tất nhiên, một số ít người sẽ không từ bỏ điều này, bởi vì nước Mễ quá lớn, họ nghĩ rằng có lẽ Ruth đã quá khoe khoang! Nói không chừng ông ta cũng chẳng thể giải quyết được những rắc rối của nhà họ Tống.
Nhưng chỉ vài giây sau, thì những suy nghĩ trong đầu họ đã bị đập tan tành!
Tống Ninh Mông nhìn Ruth cười nói: "Ông Ruth, nhà họ Tống có công việc kinh doanh ở nước Mễ. Có vẻ như chúng tôi đã bị cản trở. Ông có thể giúp tôi được không?"
Ruth nghe vậy, nét mặt liền trở nên nghiêm túc: "Ai dám cản trở việc làm ăn của bạn tôi chứ! Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là mọi việc sẽ xong xuôi!"
Sau đó, Ruth rút điện thoại ra và thô bạo ra lệnh cho người của mình ở bên kia đại dương: "Đi kiểm tra xem! Ai đã chặn đường làm ăn tại nước Mễ của nhà họ Tống ở thành phố La, Hoa Hạ? Trực tiếp diệt hết cho tôi!"
Sau khi buông điện thoại xuống, Ruth mỉm cười nhìn Tống Ninh Mông nói: "Cô Ninh Mông, như thế này cô có hài lòng không?"
“Cảm ơn ông, ông Ruth, ông đúng là một người tốt!”, chụt! Tống Ninh Mông hôn lên má Ruth.
Trái ngược với sự vui vẻ của Tống Ninh Mông, con cháu ba thế hệ của nhà họ Tống bây giờ đều muốn tìm một nơi để khóc!
Ruth cười lớn, rất nhanh sau đó thì điện thoại của ông ta rung lên, người bên kia báo cáo tình hình, Ruth hài lòng cười nói: “Được, làm tốt lắm, khi tôi về sẽ thưởng công xứng đáng”.
Sau đó, Ruth cúp điện thoại, nhìn Tống Ninh Mông: "Cô Ninh Mông, sự việc đã được giải quyết. Bây giờ công ty đối nghịch với nhà họ Tống đã thuộc tập đoàn Ruth của chúng tôi! Nhà họ Tống muốn làm gì, cô Ninh Mông chỉ cần nói tôi một tiếng là được!"
“...”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều kinh ngạc, người này chẳng phải chỉ là một đại phú hào ngoại quốc thôi sao, vậy mà có thể muốn làm gì cũng được?
Nhà họ Tống rất muốn bắt Tống Ninh Mông lại và hỏi xem mối quan hệ chính xác giữa Ruth với cô bé là gì, còn Tống Sơn thì đang kinh hãi nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo hừ một tiếng: "Nhìn cái gì vậy? Trên mặt tôi có nhọ nồi sao?"
"Có phải là anh làm không? Không ai biết Ninh Mông rõ hơn em cả! Làm sao con bé có thể quen biết Ruth được?"
Trong khi Tống Sơn còn đang kinh ngạc hỏi, thì Ruth đã sải bước đưa Tống Ninh Mông đến chỗ Trần Hạo.
Trần Hạo chán nản nhìn Ruth, tự hỏi ông già này sao mà diễn lố diễn lăng!
Nhìn thấy dáng vẻ của Chí Tôn, Ruth lập tức biết rằng mình đã diễn lố, nên nhanh chóng quay sang Bạch Phi Nhi, lịch sự chào.
"Quý cô xinh đẹp này, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời, dùng tiếng Hoa Hạ thì nói như thế nào nhỉ... đúng rồi, là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, nghiêng nước nghiêng thành!", tất cả các thành ngữ mà Ruth có thể sử dụng, ông ta đều mang ra nói hết.
Gương mặt Bạch Phi Nhi đỏ bừng, chán nản hoài nghi không biết có phải ông già ngoại quốc này đã nhìn trúng cô hay không?
Cô nhanh chóng đáp lại: "Ông Ruth thân mến, tôi đã có... có chồng rồi, anh ấy tên là Trần Hạo!"
Bạch Phi Nhi còn tưởng rằng sau khi nói ra thì ông già sẽ rất thất vọng, không ngờ ông già này còn cười vui vẻ hơn.
"Chà! Đúng là không có gì ngạc nhiên khi cậu kết hôn với một người phụ nữ xinh đẹp như hoa hậu vậy, cậu Trần cốt cách tao nhã, hào hoa lãng mạn..."
Ruth điên cuồng khen ngợi Trần Hạo, bởi vì trình độ tiếng Hoa Hạ của ông ta có hạn nên đã bắt đầu dùng đến ngôn ngữ Ý.
"Ôi trời ơi! Ruth tôi chưa bao giờ nhìn thấy hai người nào xứng đôi như vậy. Tôi có một cặp nhẫn cưới giống như của vợ chồng Hoàng tử Ý. Tôi muốn tặng nó cho cậu. Tôi nghĩ ngoài vợ chồng Hoàng tử Ý ra thì chỉ có hai người là có thể đeo cặp nhẫn cưới này đẹp nhất!"
Tùy tùng của ông ta lại bưng lên hộp trang sức, Trần Hạo đen mặt nhìn trừng trừng ông ta, rất muốn lôi ông già này ra đánh! Ông đến đây để diễn giúp tôi hay là muốn vạch trần tôi vậy?
Mà bà cụ Tống ở bên cạnh nhìn thấy, thầm cảm thán, biết rằng người ngoại quốc này tới đây chính là vì Trần Hạo.
Ruth hoàn toàn không hiểu ý tứ trong ánh mắt của Trần Hạo, cũng không cần biết Bạch Phi Nhi có nhận quà hay không, trực tiếp cứng rắn nhét vào tay hai người!
Đưa quà xong, ông ta lại nhìn Bạch Phi Nhi mời mọc: "Hy vọng cô cậu có rảnh rỗi hãy đến nước Mễ chơi một chuyến! Tôi nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi, ở khắp nơi trên đất nước Mễ đều có công ty cùng biệt thự của tôi, tôi nhất định có thể khiến cho cô cậu cảm thấy như ở nhà!"
Trần Hạo không nhịn được nữa, nhếch miệng cười lạnh: "Cái ông này, ông trông rất thích Phi Nhi nhà tôi, bộ ông muốn cướp vợ của tôi sao?"
Ruth rùng mình một cái, sắc mặt tái nhợt, sau đó nhận ra mình đã sai, nhanh chóng nói: "Ha ha! Xem tôi hưng phấn quá chưa kìa, quên mất sau đó còn phải tham dự cuộc họp đầu tư tại thành phố La!"
Tống Ninh Mông thì vô cùng tự đắc: "Chậc chậc chậc chậc! Nhìn các người mỗi người đều đố kỵ kìa, tại sao cái này không tính là năng lực? Bản thân tôi giao thiệp rộng, chính là năng lực lớn nhất rồi!"
“Nói bậy... đây mà cũng tính là giao thiệp rộng á?”, Tống Nguyệt Tâm phản bác.
Tống Ninh Mông cười nói: “Chẳng lẽ phải giống như chị em các người, suốt ngày đi câu kéo mấy tên nhà giàu vô dụng thì mới gọi là giao thiệp rộng sao?”
“Cô… Tống Ninh Mông, cô nói cái gì!”, Tống Nguyệt Tâm tức giận gầm lên.
Bà cụ Tống hừ lạnh một tiếng, hiện trường lập tức yên lặng: "Ninh Mông nói đúng. Bản thân giao thiệp rộng chính là năng lực hạng nhất. Tôi nói lời sẽ giữ lời, sau này việc của Thương mại Tống thị sẽ giao cho Tống Ninh Mông phụ trách!"
"Ồ de...", Tống Ninh Mông nhảy cẫng lên khi nghe được lời này.
“Quốc khách” là gì thì mọi người đều có thể hiểu được.
Hai chữ này đại biểu cho những vị khách tôn quý nhất của Hoa Hạ, phần lớn dùng để gọi đại sứ của những quốc gia khác tới thăm nguyên thủ.
Hôm nay, một doanh nhân mà lại có thể trở thành khách quý của đất nước, có thể thấy được sức mạnh tài chính và thế lực của ông ta ghê gớm cỡ nào!
Và hầu hết mọi người đều đã nghe nói về dự án khổng lồ của thành phố Tân Hải. Thành phố Tân Hải hiện tại đang nằm trong diện quy hoạch thành phố thông minh toàn diện lớn nhất ở Hoa Hạ, tích hợp giải trí, du lịch, nhà ở, tài chính và công nghệ cao! Nó là chuẩn mực cho giai đoạn phát triển đô thị tiếp theo của đất nước!
Nhưng một người có thể khiến cho các ông lớn phải nể sợ như vậy lại đang được Tống Ninh Mông dẫn đi, mọi người dù có nghĩ thế nào cũng không thể tin được!
Tại hiện trường, ngay cả với danh tiếng hiển hách của bà cụ Tống, thì ở trước mặt Ruth cũng không khỏi lép vế hơn.
Con cháu ba thế hệ nhà họ Tống cùng nhau cầu nguyện, hy vọng ông trời phù hộ, người đàn ông này hẳn không phải là người giúp đỡ Tống Ninh Mông.
Tuy Ruth cao quý như vậy nhưng lại không lộ ra vẻ gì cao ngạo, chỉ mỉm cười đi về phía bà cụ Tống chủ động lấy lòng: "Bà đây nhất định là bà cụ Tống danh tiếng lẫy lừng. Tôi là Ruth đến từ tập đoàn tài chính Ruth của nước Mễ, tôi và Tống Ninh Mông – cháu gái của bà, là bạn nhưng không màng tuổi tác, nên hôm nay lỗ mãng đến đây quấy rầy! Đây là một chút lòng thành của tôi, chúc bà sinh nhật vui vẻ!"
Sau khi Ruth nói xong, những người tùy tùng bên cạnh đưa ra một hộp trang sức quý giá, sau khi mở ra, trong đó có một chiếc vòng cổ kim cương rất đẹp! Ruth khách khí dâng lên.
Nhìn thấy vòng cổ đó, mọi người xung quanh đều muốn tự tát vào má mình, không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
Chưa cần nói về giá trị thiết kế của chiếc vòng cổ kim cương do Ruth tặng này, chỉ cần nhìn vô số viên kim cương trên đó là biết giá trị của nó thật kinh người!
Bảo bối quý giá như vậy cũng có thể mang đi tặng cho người khác? Thật là... Nỗi bàng hoàng của mọi người lúc này thật không thể diễn tả bằng lời!
Đồng thời, bọn họ còn tò mò hơn về mối quan hệ của Tống Ninh Mông với ông lớn này!
Ngay cả bà cụ Tống cũng sững sờ, lời nói của Ruth, bà ấy nghe sao cũng không thấy nó giống thật!
Bà nội của Tống Ninh Mông là người hiểu rõ nhất về tính cách của cô bé. Nếu cô bé có thể quen biết một người đàn ông tai to mặt lớn như vậy, cô bé còn có thể giữ bí mật cho tới tận bây giờ được hay sao? Có mà không kịp nổ tung lên cho cả thế giới biết ấy chứ?
Thấy bà cụ sững sờ, Ruth nghĩ mình đã sơ xuất nên vội nói: "Tất nhiên, món quà này chỉ là một phần nhỏ. Tôi nghĩ cô Tống Ninh Mông quả là một thiên tài kinh doanh! Sau khi gặp cô ấy, cô ấy đã cho tôi rất nhiều lời khuyên kinh doanh hữu ích. Nếu cô ấy quan tâm đến việc kinh doanh, thì tôi sẽ đảm bảo với cô ấy rằng giao thương giữa nước Mễ và tỉnh La Ba sẽ không bị cản trở!"
Ngay khi nói ra những lời này, con cháu ba thế hệ nhà họ Tống đều nhốn nháo, trước đây còn tưởng rằng cho dù Ruth xuất hiện trên sân khấu thì bọn họ vẫn có thể tranh giành tới cùng, giờ họ mới nhận ra rằng lời đề nghị của bà nội thực chất chỉ là đang bắc cho Tống Ninh Mông một cái thang để dễ bề leo lên!
Thậm chí Tống Nguyệt Tâm còn nghi ngờ, có phải là bà nội thiên vị, sớm đã muốn đem Thương mại Tống thị giao cho Tống Ninh Mông rồi hay không?
Tất nhiên, một số ít người sẽ không từ bỏ điều này, bởi vì nước Mễ quá lớn, họ nghĩ rằng có lẽ Ruth đã quá khoe khoang! Nói không chừng ông ta cũng chẳng thể giải quyết được những rắc rối của nhà họ Tống.
Nhưng chỉ vài giây sau, thì những suy nghĩ trong đầu họ đã bị đập tan tành!
Tống Ninh Mông nhìn Ruth cười nói: "Ông Ruth, nhà họ Tống có công việc kinh doanh ở nước Mễ. Có vẻ như chúng tôi đã bị cản trở. Ông có thể giúp tôi được không?"
Ruth nghe vậy, nét mặt liền trở nên nghiêm túc: "Ai dám cản trở việc làm ăn của bạn tôi chứ! Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là mọi việc sẽ xong xuôi!"
Sau đó, Ruth rút điện thoại ra và thô bạo ra lệnh cho người của mình ở bên kia đại dương: "Đi kiểm tra xem! Ai đã chặn đường làm ăn tại nước Mễ của nhà họ Tống ở thành phố La, Hoa Hạ? Trực tiếp diệt hết cho tôi!"
Sau khi buông điện thoại xuống, Ruth mỉm cười nhìn Tống Ninh Mông nói: "Cô Ninh Mông, như thế này cô có hài lòng không?"
“Cảm ơn ông, ông Ruth, ông đúng là một người tốt!”, chụt! Tống Ninh Mông hôn lên má Ruth.
Trái ngược với sự vui vẻ của Tống Ninh Mông, con cháu ba thế hệ của nhà họ Tống bây giờ đều muốn tìm một nơi để khóc!
Ruth cười lớn, rất nhanh sau đó thì điện thoại của ông ta rung lên, người bên kia báo cáo tình hình, Ruth hài lòng cười nói: “Được, làm tốt lắm, khi tôi về sẽ thưởng công xứng đáng”.
Sau đó, Ruth cúp điện thoại, nhìn Tống Ninh Mông: "Cô Ninh Mông, sự việc đã được giải quyết. Bây giờ công ty đối nghịch với nhà họ Tống đã thuộc tập đoàn Ruth của chúng tôi! Nhà họ Tống muốn làm gì, cô Ninh Mông chỉ cần nói tôi một tiếng là được!"
“...”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều kinh ngạc, người này chẳng phải chỉ là một đại phú hào ngoại quốc thôi sao, vậy mà có thể muốn làm gì cũng được?
Nhà họ Tống rất muốn bắt Tống Ninh Mông lại và hỏi xem mối quan hệ chính xác giữa Ruth với cô bé là gì, còn Tống Sơn thì đang kinh hãi nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo hừ một tiếng: "Nhìn cái gì vậy? Trên mặt tôi có nhọ nồi sao?"
"Có phải là anh làm không? Không ai biết Ninh Mông rõ hơn em cả! Làm sao con bé có thể quen biết Ruth được?"
Trong khi Tống Sơn còn đang kinh ngạc hỏi, thì Ruth đã sải bước đưa Tống Ninh Mông đến chỗ Trần Hạo.
Trần Hạo chán nản nhìn Ruth, tự hỏi ông già này sao mà diễn lố diễn lăng!
Nhìn thấy dáng vẻ của Chí Tôn, Ruth lập tức biết rằng mình đã diễn lố, nên nhanh chóng quay sang Bạch Phi Nhi, lịch sự chào.
"Quý cô xinh đẹp này, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời, dùng tiếng Hoa Hạ thì nói như thế nào nhỉ... đúng rồi, là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, nghiêng nước nghiêng thành!", tất cả các thành ngữ mà Ruth có thể sử dụng, ông ta đều mang ra nói hết.
Gương mặt Bạch Phi Nhi đỏ bừng, chán nản hoài nghi không biết có phải ông già ngoại quốc này đã nhìn trúng cô hay không?
Cô nhanh chóng đáp lại: "Ông Ruth thân mến, tôi đã có... có chồng rồi, anh ấy tên là Trần Hạo!"
Bạch Phi Nhi còn tưởng rằng sau khi nói ra thì ông già sẽ rất thất vọng, không ngờ ông già này còn cười vui vẻ hơn.
"Chà! Đúng là không có gì ngạc nhiên khi cậu kết hôn với một người phụ nữ xinh đẹp như hoa hậu vậy, cậu Trần cốt cách tao nhã, hào hoa lãng mạn..."
Ruth điên cuồng khen ngợi Trần Hạo, bởi vì trình độ tiếng Hoa Hạ của ông ta có hạn nên đã bắt đầu dùng đến ngôn ngữ Ý.
"Ôi trời ơi! Ruth tôi chưa bao giờ nhìn thấy hai người nào xứng đôi như vậy. Tôi có một cặp nhẫn cưới giống như của vợ chồng Hoàng tử Ý. Tôi muốn tặng nó cho cậu. Tôi nghĩ ngoài vợ chồng Hoàng tử Ý ra thì chỉ có hai người là có thể đeo cặp nhẫn cưới này đẹp nhất!"
Tùy tùng của ông ta lại bưng lên hộp trang sức, Trần Hạo đen mặt nhìn trừng trừng ông ta, rất muốn lôi ông già này ra đánh! Ông đến đây để diễn giúp tôi hay là muốn vạch trần tôi vậy?
Mà bà cụ Tống ở bên cạnh nhìn thấy, thầm cảm thán, biết rằng người ngoại quốc này tới đây chính là vì Trần Hạo.
Ruth hoàn toàn không hiểu ý tứ trong ánh mắt của Trần Hạo, cũng không cần biết Bạch Phi Nhi có nhận quà hay không, trực tiếp cứng rắn nhét vào tay hai người!
Đưa quà xong, ông ta lại nhìn Bạch Phi Nhi mời mọc: "Hy vọng cô cậu có rảnh rỗi hãy đến nước Mễ chơi một chuyến! Tôi nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi, ở khắp nơi trên đất nước Mễ đều có công ty cùng biệt thự của tôi, tôi nhất định có thể khiến cho cô cậu cảm thấy như ở nhà!"
Trần Hạo không nhịn được nữa, nhếch miệng cười lạnh: "Cái ông này, ông trông rất thích Phi Nhi nhà tôi, bộ ông muốn cướp vợ của tôi sao?"
Ruth rùng mình một cái, sắc mặt tái nhợt, sau đó nhận ra mình đã sai, nhanh chóng nói: "Ha ha! Xem tôi hưng phấn quá chưa kìa, quên mất sau đó còn phải tham dự cuộc họp đầu tư tại thành phố La!"
Tống Ninh Mông thì vô cùng tự đắc: "Chậc chậc chậc chậc! Nhìn các người mỗi người đều đố kỵ kìa, tại sao cái này không tính là năng lực? Bản thân tôi giao thiệp rộng, chính là năng lực lớn nhất rồi!"
“Nói bậy... đây mà cũng tính là giao thiệp rộng á?”, Tống Nguyệt Tâm phản bác.
Tống Ninh Mông cười nói: “Chẳng lẽ phải giống như chị em các người, suốt ngày đi câu kéo mấy tên nhà giàu vô dụng thì mới gọi là giao thiệp rộng sao?”
“Cô… Tống Ninh Mông, cô nói cái gì!”, Tống Nguyệt Tâm tức giận gầm lên.
Bà cụ Tống hừ lạnh một tiếng, hiện trường lập tức yên lặng: "Ninh Mông nói đúng. Bản thân giao thiệp rộng chính là năng lực hạng nhất. Tôi nói lời sẽ giữ lời, sau này việc của Thương mại Tống thị sẽ giao cho Tống Ninh Mông phụ trách!"
"Ồ de...", Tống Ninh Mông nhảy cẫng lên khi nghe được lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.