Chương 250: Xe đến trước núi ắt có đường
Tg Tinh Quân
28/09/2021
Bạch Phi Nhi nhíu mày, hai người này đến đây không phải là đế quan tâm đến tập đoàn Bạch thị? Mục đích chính là muốn cho cô cảm thấy ngột ngạt phải không? "Cháu đã có biện pháp xử lý, hai người cứ yên tâm!", âm thanh của Bạch Phi Nhi tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Bạch Minh Hợp nhất thời nổi giận: "Bố, bố xem thái độ của con bé kìa!"
Bạch Chấn Thiên nói: "Anh đến đây để ăn cơm hay đến đế hỏi tội? Ăn cơm thì ngồi xuống ăn, còn hỏi tội thì không cần, nếu tôi đã giao tập đoàn Bạch thị cho Phi Nhi thì tôi cũng đồng ý với mọi quyết định của con bé!"
Bạch Minh Hợp bực bội, trong lòng muốn phun ra một ngụm máu, ông ta đến đây là muốn đâm cho Bạch Phi Nhi vài nhát, đồng thời cho ông cụ Bạch thấy quyết định năm đó của ông sai lầm như thế nào, để củng cố thêm phần thắng cho chuyện tranh quyền đoạt lợi của ông ta
sau này!
Lại không nghĩ tới, chuyện đã đến nước này rồi mà ông cụ vẫn còn tin tưởng con nhóc kia!
Bạch Trình Viễn còn đang muốn nói cái gì đó thì Trần Hạo xen vào: "Ngân hàng ngừng cho vay thì không kiếm được tiền? Não của các người có cấu tạo như thế nào vậy?"
"Cậu...cậu thì biết cái gì!”, Bạch Minh Hợp tức giận, phun ra một tràng: "Đây đâu phải một chút tiền? Bất động sản tồn đọng bao nhiêu tiền của tập đoàn Bạch thị, một khi ngân hàng ngừng cho vay, dây chuyên vốn của tập đoàn Bạch thị sẽ bị phá vỡ, rất nhanh sau đó, các sản nghiệp liên quan của tập đoàn Bạch thị cũng sẽ sụp đổ! Nếu xử lý không tốt, tập đoàn Bạch thị sẽ không thể cứu được nữa!"
"Vấn đề tiền bạc, tôi sẽ nghĩ cách, hai người có thể đi được chưa? Thật khó chịu trong người!", Trần Hạo lười biếng nói.
Lời này của Trần Hạo vừa nói ra, không chỉ có Bạch Minh Hợp và Bạch Trình Viễn ngây người mà cả ông cụ Bạch cũng sửng sốt.
Bạch Minh Hợp sửng sốt
một lúc sau đó tức giận cười cợt: "Cậu tưởng chỗ thiếu hụt là mấy trăm mấy triệu sao? Là hơn một tỷ tiền cho vay, cậu định nghĩ biện pháp thế nào!"
Bạch Chấn Thiên liếc mắt nhìn Trần Hạo, mặc dù hiện giờ ông cụ vì nguyên nhân ngày trước mà thiên vị Trần Hạo hơn một chút, cũng biết bây giờ anh đã có chút năng lực, nhưng vẫn không thể tin anh có thể hiểu rõ vấn đề tài chính.
Trần Hạo còn muốn nói gì đó, Bạch Phi Nhi đã nói trước: "Trần Hạo, anh đừng làm loạn!"
Trần Hạo nói: "Anh cảm thấy chuyện này anh có thể giúp được!"
"Cảm ơn anh, mình em có thể giải quyết được, anh không gây thêm phiền phức đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho em rồi!", Bạch Phi Nhi có chút đau đầu nói.
Tuy biết Trần Hạo cỏ ý tốt, cũng biết anh có quen biết với vài người, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn liên quan đến
vài tỷ, trên thương trường, lợi ích là hàng đầu, đứng trước lợi ích, cho dù mối quan hệ có tốt đến đâu thì cũng trở nên yếu ớt và vô lực, huống chi, quen biết và có tình cảm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Bạch Phi Nhi đâu dám trông cậy vào các mối quan hệ của Trần Hạo?
Thấy Bạch Phi Nhi không tiếp nhận lòng tốt của anh, Trần Hạo cũng không nói gì thêm, chuyện này ở trong mắt anh chỉ là chuyện nhỏ, nếu như Bạch Phi Nhi nói cô có thể tự giải quyết thì anh cũng đành nghe theo cô.
Bạch Minh Hợp còn muốn nói gì đó, nhưng Bạch Chấn
Thiên lại mỉm cười nhìn con trai mình: "Nếu như hiện tại tôi đem việc này giao cho anh thì anh có thể giải quyết được lỗ hổng vài tỷ này không?"
"Con...", Bạch Minh Hợp có chút bất ngờ, bỗng nhiên bị ông cụ Bạch hỏi như vậy, đầu óc ông ta lại trở nên trống rỗng.
Sau một lúc lâu, ông ta mới nói: "Con có thể đi tìm Lý Hàng Trường!”
Bạch Chấn Thiên cười nghiền ngẫm: "A! Anh đi tìm anh ta đế giải quyết? Đi đi! Bây giờ anh gọi điện thoại cho anh ta, nếu anh ta đồng ý, ngày mai, vị
trí chủ tịch tập đoàn Bạch thị là của anh!"
Bạch Minh Hợp và Bạch Trình Viễn đều sững sờ, mặc dù bọn họ biết rõ đây là một cơ hội tốt, nhưng thật sự họ không thể nghĩ ra được biện pháp nào, nếu như Lý Hàng Trường chịu cho vay tiền thì anh ta đã không chủ động gọi điện thoại cho Bạch Minh Hợp.
Khi hai đứa con trai đang vắt óc suy nghĩ thì ông cụ Bạch nhẹ nhàng viết một chữ lên mặt bàn trước măt Bach Phi Nhi.
Nhất thời, Bạch Phi Nhi liền hiếu rõ.
"Phi Nhi, trước tình hình hiện giờ của tập đoàn Bạch thị, cháu có biện pháp gì không?", Bạch Chấn Thiên hỏi.
Bạch Phi Nhi nói: "Đầu tiên, cháu sẽ điều tra rõ nguyên nhân sự việc, sau đó tìm một số tài sản mang đi thế chấp, tập đoàn Bạch thị sụp đổ, đối với ai cũng không phải chuyện tốt, tập đoàn Bạch thị không vay nữa, bọn họ cũng mất đi một mối làm ăn!
Xét về cả tình cảm và lý trí, cháu nghĩ bọn họ sẽ cho chúng ta ít nhất vài ngày, trong vài ngày này, tập đoàn Bạch thị có thể làm rất
nhiều chuyện! Nếu như vẫn không được, trong tay chúng ta vẫn còn mấy mảnh đất, đương nhiên, đây chỉ là phương án tồi tệ nhất, nếu như không phải cực kỳ bất đắc dĩ, cháu sẽ không động đến phần đất này!"
Bạch Chấn Thiên cười lớn, đảo mắt nhìn hai đứa con: "Hiện tại hai anh đã hiểu lý do tại sao con bé lại là chủ tịch mà không phải là hai anh chưa? Hai anh chỉ nghĩ đến chuyện nên trách móc người khác thế nào mà chưa từng nghĩ đến biện pháp để giải quyết vấn đề, cho nên hai người còn không mau đi đi!"
"BỐ...", Bạch Minh Hợp vẫn
còn muốn nói nhưng bị Bạch Trình Viễn ở sau lưng kéo lại.
Bạch Chấn Thiên chán ghét phất tay, giống như đang xua ruồi bọ: "Đi đi!"
Bạch Minh Hợp tức giận dậm chân, trừng mắt nhìn Bạch Phi Nhi, không cam lòng rời đi.
Bạch Trình Viễn nói: "Bố, chuyện này con đã biết, con về trước!"
Hai người đi rồi, Bạch Chấn Thiên mỉm cười ăn một miếng cơm.
Bạch Phi Nhi hỏi: "ông nội, sao ông còn nuốt trôi được chứ!"
"Con người chứ đâu phải sắt đá mà không cần ăn cơm, không ăn thì lấy đâu ra sức lực mà chiến đấu? cả đời này ông đều tranh đấu trên thương trường, những chuyện này cũng đã thấy nhiêu rồi, ăn nhiêu một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức để còn chống đỡ tập đoàn Bạch thị!", Bạch Chấn Thiên cười khẽ, gắp đồ ăn cho cháu gái.
Bạch Phi Nhi lấy lại cảm xúc, trong mắt lại bừng lên ngọn lửa chiến đấu.
Bạch Minh Hợp nhất thời nổi giận: "Bố, bố xem thái độ của con bé kìa!"
Bạch Chấn Thiên nói: "Anh đến đây để ăn cơm hay đến đế hỏi tội? Ăn cơm thì ngồi xuống ăn, còn hỏi tội thì không cần, nếu tôi đã giao tập đoàn Bạch thị cho Phi Nhi thì tôi cũng đồng ý với mọi quyết định của con bé!"
Bạch Minh Hợp bực bội, trong lòng muốn phun ra một ngụm máu, ông ta đến đây là muốn đâm cho Bạch Phi Nhi vài nhát, đồng thời cho ông cụ Bạch thấy quyết định năm đó của ông sai lầm như thế nào, để củng cố thêm phần thắng cho chuyện tranh quyền đoạt lợi của ông ta
sau này!
Lại không nghĩ tới, chuyện đã đến nước này rồi mà ông cụ vẫn còn tin tưởng con nhóc kia!
Bạch Trình Viễn còn đang muốn nói cái gì đó thì Trần Hạo xen vào: "Ngân hàng ngừng cho vay thì không kiếm được tiền? Não của các người có cấu tạo như thế nào vậy?"
"Cậu...cậu thì biết cái gì!”, Bạch Minh Hợp tức giận, phun ra một tràng: "Đây đâu phải một chút tiền? Bất động sản tồn đọng bao nhiêu tiền của tập đoàn Bạch thị, một khi ngân hàng ngừng cho vay, dây chuyên vốn của tập đoàn Bạch thị sẽ bị phá vỡ, rất nhanh sau đó, các sản nghiệp liên quan của tập đoàn Bạch thị cũng sẽ sụp đổ! Nếu xử lý không tốt, tập đoàn Bạch thị sẽ không thể cứu được nữa!"
"Vấn đề tiền bạc, tôi sẽ nghĩ cách, hai người có thể đi được chưa? Thật khó chịu trong người!", Trần Hạo lười biếng nói.
Lời này của Trần Hạo vừa nói ra, không chỉ có Bạch Minh Hợp và Bạch Trình Viễn ngây người mà cả ông cụ Bạch cũng sửng sốt.
Bạch Minh Hợp sửng sốt
một lúc sau đó tức giận cười cợt: "Cậu tưởng chỗ thiếu hụt là mấy trăm mấy triệu sao? Là hơn một tỷ tiền cho vay, cậu định nghĩ biện pháp thế nào!"
Bạch Chấn Thiên liếc mắt nhìn Trần Hạo, mặc dù hiện giờ ông cụ vì nguyên nhân ngày trước mà thiên vị Trần Hạo hơn một chút, cũng biết bây giờ anh đã có chút năng lực, nhưng vẫn không thể tin anh có thể hiểu rõ vấn đề tài chính.
Trần Hạo còn muốn nói gì đó, Bạch Phi Nhi đã nói trước: "Trần Hạo, anh đừng làm loạn!"
Trần Hạo nói: "Anh cảm thấy chuyện này anh có thể giúp được!"
"Cảm ơn anh, mình em có thể giải quyết được, anh không gây thêm phiền phức đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho em rồi!", Bạch Phi Nhi có chút đau đầu nói.
Tuy biết Trần Hạo cỏ ý tốt, cũng biết anh có quen biết với vài người, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn liên quan đến
vài tỷ, trên thương trường, lợi ích là hàng đầu, đứng trước lợi ích, cho dù mối quan hệ có tốt đến đâu thì cũng trở nên yếu ớt và vô lực, huống chi, quen biết và có tình cảm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Bạch Phi Nhi đâu dám trông cậy vào các mối quan hệ của Trần Hạo?
Thấy Bạch Phi Nhi không tiếp nhận lòng tốt của anh, Trần Hạo cũng không nói gì thêm, chuyện này ở trong mắt anh chỉ là chuyện nhỏ, nếu như Bạch Phi Nhi nói cô có thể tự giải quyết thì anh cũng đành nghe theo cô.
Bạch Minh Hợp còn muốn nói gì đó, nhưng Bạch Chấn
Thiên lại mỉm cười nhìn con trai mình: "Nếu như hiện tại tôi đem việc này giao cho anh thì anh có thể giải quyết được lỗ hổng vài tỷ này không?"
"Con...", Bạch Minh Hợp có chút bất ngờ, bỗng nhiên bị ông cụ Bạch hỏi như vậy, đầu óc ông ta lại trở nên trống rỗng.
Sau một lúc lâu, ông ta mới nói: "Con có thể đi tìm Lý Hàng Trường!”
Bạch Chấn Thiên cười nghiền ngẫm: "A! Anh đi tìm anh ta đế giải quyết? Đi đi! Bây giờ anh gọi điện thoại cho anh ta, nếu anh ta đồng ý, ngày mai, vị
trí chủ tịch tập đoàn Bạch thị là của anh!"
Bạch Minh Hợp và Bạch Trình Viễn đều sững sờ, mặc dù bọn họ biết rõ đây là một cơ hội tốt, nhưng thật sự họ không thể nghĩ ra được biện pháp nào, nếu như Lý Hàng Trường chịu cho vay tiền thì anh ta đã không chủ động gọi điện thoại cho Bạch Minh Hợp.
Khi hai đứa con trai đang vắt óc suy nghĩ thì ông cụ Bạch nhẹ nhàng viết một chữ lên mặt bàn trước măt Bach Phi Nhi.
Nhất thời, Bạch Phi Nhi liền hiếu rõ.
"Phi Nhi, trước tình hình hiện giờ của tập đoàn Bạch thị, cháu có biện pháp gì không?", Bạch Chấn Thiên hỏi.
Bạch Phi Nhi nói: "Đầu tiên, cháu sẽ điều tra rõ nguyên nhân sự việc, sau đó tìm một số tài sản mang đi thế chấp, tập đoàn Bạch thị sụp đổ, đối với ai cũng không phải chuyện tốt, tập đoàn Bạch thị không vay nữa, bọn họ cũng mất đi một mối làm ăn!
Xét về cả tình cảm và lý trí, cháu nghĩ bọn họ sẽ cho chúng ta ít nhất vài ngày, trong vài ngày này, tập đoàn Bạch thị có thể làm rất
nhiều chuyện! Nếu như vẫn không được, trong tay chúng ta vẫn còn mấy mảnh đất, đương nhiên, đây chỉ là phương án tồi tệ nhất, nếu như không phải cực kỳ bất đắc dĩ, cháu sẽ không động đến phần đất này!"
Bạch Chấn Thiên cười lớn, đảo mắt nhìn hai đứa con: "Hiện tại hai anh đã hiểu lý do tại sao con bé lại là chủ tịch mà không phải là hai anh chưa? Hai anh chỉ nghĩ đến chuyện nên trách móc người khác thế nào mà chưa từng nghĩ đến biện pháp để giải quyết vấn đề, cho nên hai người còn không mau đi đi!"
"BỐ...", Bạch Minh Hợp vẫn
còn muốn nói nhưng bị Bạch Trình Viễn ở sau lưng kéo lại.
Bạch Chấn Thiên chán ghét phất tay, giống như đang xua ruồi bọ: "Đi đi!"
Bạch Minh Hợp tức giận dậm chân, trừng mắt nhìn Bạch Phi Nhi, không cam lòng rời đi.
Bạch Trình Viễn nói: "Bố, chuyện này con đã biết, con về trước!"
Hai người đi rồi, Bạch Chấn Thiên mỉm cười ăn một miếng cơm.
Bạch Phi Nhi hỏi: "ông nội, sao ông còn nuốt trôi được chứ!"
"Con người chứ đâu phải sắt đá mà không cần ăn cơm, không ăn thì lấy đâu ra sức lực mà chiến đấu? cả đời này ông đều tranh đấu trên thương trường, những chuyện này cũng đã thấy nhiêu rồi, ăn nhiêu một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức để còn chống đỡ tập đoàn Bạch thị!", Bạch Chấn Thiên cười khẽ, gắp đồ ăn cho cháu gái.
Bạch Phi Nhi lấy lại cảm xúc, trong mắt lại bừng lên ngọn lửa chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.