Anh Chồng Lâm Là Chú Chim Di Trú Về Rừng Của Tôi
Chương 9: [09] Anh đi từ từ thôi, đợi em đuổi kịp anh
Lai Cá Thượng Thượng Thiêm
02/06/2022
Tôi và anh là bạn cùng phòng, bọn tôi yêu nhau bốn năm, tốt nghiệp đại học thì cùng nhau come out.
Bởi vì Lâm tiên sinh nói: “Anh muốn cưới hỏi em đàng hoàng.”
Tôi gật đầu nói: “Được, em chờ anh đến cưới em.”
Sau khi come out, chúng tôi bị bố mẹ đánh đến nửa sống nửa chết. Nửa năm trời cả hai không được gặp nhau, tôi và anh có thể liên lạc cũng chỉ dựa vào điện thoại để nói ra hết những tâm tư nỗi nhớ.
Lâm tiên sinh tìm được một công việc, anh bận đến tối mắt tối mũi, ngày nào cũng bận đến tận khuya. Mỗi lần gọi điện thoại tôi đều có thể nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của Lâm tiên sinh.
“Sở Sở, anh không sao, anh không mệt mà chỉ hơi buồn ngủ thôi, lát nữa anh sẽ đi ngủ sớm một chút.”
“Nhớ đi ngủ sớm nhé, chú ý sức khỏe, đừng để bản thân mệt quá.”
“Sở Sở, hôm nay anh được phát tiền thưởng, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi ăn ngon, có được không?”
“Ừm, em chờ anh.”
“Sở Sở, hôm nay anh đã đàm phán một dự án lớn thành công, công ty chuẩn bị thăng chức cho anh nè.”
“Giỏi quá.”
“Sở Sở, anh rất nhớ em.”
“Em cũng rất nhớ anh.”
Chúng tôi dựa vào chiếc điện thoại lạnh lẽo, mang đến cho nhau hơi ấm nóng rực, cùng nhau gắng gượng chống đỡ vượt qua những ngày tháng khó khăn ấy.
Bố mẹ thỏa hiệp, tôi và Lâm tiên sinh khóc trong điện thoại suốt một đêm. Vào thời khắc đó, tôi cảm thấy rằng chỉ cần mình cố chịu đựng thì hạnh phúc sẽ trong tầm tay.
Hai năm sau, Lâm tiên sinh ngất xỉu, được đưa vào cấp cứu. Anh bị bệnh, lúc phát hiện đã là giai đoạn cuối rồi, khi đó tôi cảm thấy thì ra tháng ngày khó khăn nhất giờ mới là khởi đầu.
Hơn nữa tôi biết, tôi không gắng gượng nổi.
Có đôi khi tôi nghĩ số phận thật biết trêu người!
Một kiện tướng thể dục thể thao như Lâm tiên sinh, một chàng trai sáng sủa như ánh mặt trời lại còn lạc quan yêu đời, chạy bộ được, bơi lội được, sao lại có thể bị bệnh tật hành hạ; mà một trạch nam lười biếng nhạt nhẽo như tôi sao lại có thể sống lâu trăm tuổi chứ.
Lâm tiên sinh bị mấy đợt hoá trị hành hạ đau đớn muốn chết, nhưng mỗi lần gặp tôi anh đều cười rạng rỡ, ngũ quan vốn tinh xảo lại trở nên nhợt nhạt mất sức sống, thân thể cao lớn khoẻ mạnh của anh cũng trở nên gầy trơ xương.
Lâm tiên sinh cong môi, nở nụ cười: “Sở Sở, em đừng cười, xấu quá.”
Tôi nhìn anh, “Anh cười lên cũng xấu lắm.”
Lâm tiên sinh sờ sờ mặt mình, “Thế hả? Anh nhớ em từng nói rằng lúc anh cười tươi trông toả nắng lắm mà.”
Tôi vuốt mặt anh, hai má anh gầy đến mức hóp cả lại, tôi ổn định bàn tay sắp run rẩy của mình, cố ý cười nhạo anh, “Hiện giờ anh chỉ còn thừa lại chút nắng chiều thôi.”
Lâm tiên sinh cọ mặt vào lòng bàn tay tôi: “Nắng chiều cũng được, nắng chiều cũng đẹp mà.”
Tôi cười mắng: “Cái đồ không tim không phổi này.”
Anh cười hề hề, nhận hết.
Bác sĩ báo cho Lâm tiên sinh rằng anh chỉ còn lại một tháng để sống. Lúc được báo tin tôi cũng không quá ngạc nhiên, có lẽ tôi đã sớm biết điều đó, và có lẽ Lâm tiên sinh cũng đã sớm nhận rõ được hiện thực.
Lâm tiên sinh nằm trên giường bệnh, khăn trải giường màu trắng lại càng khiến mặt anh trông nhợt nhạt hơn. Anh sắp chết thật rồi, dáng vẻ yếu ớt vô lực, nói một lời phải hít vào ba hơi, nhưng bàn tay nắm lấy tay tôi vẫn rất có lực.
Đôi mắt anh vẫn rất sáng, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, ánh mắt rạng rỡ, nói: “Nếu mà… mệt mỏi quá, vậy thì hãy.. tới.. đi cùng anh.”
Tôi cười, cười rất vui, Lâm tiên sinh thấy thế thì rút ống thở của mình ra. Anh cũng cười, vẫn là nụ cười như mọi khi, vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời vậy.
Anh đi rồi, tôi thu xếp cho Lâm tiên sinh ổn thoả, sắp xếp lại toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của chúng tôi.
Đối với bố mẹ, tôi và Lâm tiên sinh đều là người say*, có lẽ điều may mắn duy nhất là chúng tôi đều có chị em gái.
Tôi lại bị cha mẹ đánh cho một trận, bọn họ đánh hơi ác, toàn thân trên dưới không có nơi nào lành lặn, nhưng tôi không đau.
Thật ra lúc come out tôi cũng không thấy đau, nhưng Lâm tiên sinh lại đau lòng chết đi được.
Hiện tại anh có muốn đau lòng cũng không đau lòng nổi nữa rồi.
Hôm đó ánh mặt trời vừa đẹp…
Tôi mặc bộ quần áo mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nằm ở bên cạnh Lâm tiên sinh, chầm chậm đuổi theo người yêu của tôi.
Lâm Cấu, anh đi từ từ thôi, đợi em đuổi kịp anh, em muốn sà vào cánh rừng rậm bạt ngàn của anh.
.HOÀN.
Bởi vì Lâm tiên sinh nói: “Anh muốn cưới hỏi em đàng hoàng.”
Tôi gật đầu nói: “Được, em chờ anh đến cưới em.”
Sau khi come out, chúng tôi bị bố mẹ đánh đến nửa sống nửa chết. Nửa năm trời cả hai không được gặp nhau, tôi và anh có thể liên lạc cũng chỉ dựa vào điện thoại để nói ra hết những tâm tư nỗi nhớ.
Lâm tiên sinh tìm được một công việc, anh bận đến tối mắt tối mũi, ngày nào cũng bận đến tận khuya. Mỗi lần gọi điện thoại tôi đều có thể nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của Lâm tiên sinh.
“Sở Sở, anh không sao, anh không mệt mà chỉ hơi buồn ngủ thôi, lát nữa anh sẽ đi ngủ sớm một chút.”
“Nhớ đi ngủ sớm nhé, chú ý sức khỏe, đừng để bản thân mệt quá.”
“Sở Sở, hôm nay anh được phát tiền thưởng, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi ăn ngon, có được không?”
“Ừm, em chờ anh.”
“Sở Sở, hôm nay anh đã đàm phán một dự án lớn thành công, công ty chuẩn bị thăng chức cho anh nè.”
“Giỏi quá.”
“Sở Sở, anh rất nhớ em.”
“Em cũng rất nhớ anh.”
Chúng tôi dựa vào chiếc điện thoại lạnh lẽo, mang đến cho nhau hơi ấm nóng rực, cùng nhau gắng gượng chống đỡ vượt qua những ngày tháng khó khăn ấy.
Bố mẹ thỏa hiệp, tôi và Lâm tiên sinh khóc trong điện thoại suốt một đêm. Vào thời khắc đó, tôi cảm thấy rằng chỉ cần mình cố chịu đựng thì hạnh phúc sẽ trong tầm tay.
Hai năm sau, Lâm tiên sinh ngất xỉu, được đưa vào cấp cứu. Anh bị bệnh, lúc phát hiện đã là giai đoạn cuối rồi, khi đó tôi cảm thấy thì ra tháng ngày khó khăn nhất giờ mới là khởi đầu.
Hơn nữa tôi biết, tôi không gắng gượng nổi.
Có đôi khi tôi nghĩ số phận thật biết trêu người!
Một kiện tướng thể dục thể thao như Lâm tiên sinh, một chàng trai sáng sủa như ánh mặt trời lại còn lạc quan yêu đời, chạy bộ được, bơi lội được, sao lại có thể bị bệnh tật hành hạ; mà một trạch nam lười biếng nhạt nhẽo như tôi sao lại có thể sống lâu trăm tuổi chứ.
Lâm tiên sinh bị mấy đợt hoá trị hành hạ đau đớn muốn chết, nhưng mỗi lần gặp tôi anh đều cười rạng rỡ, ngũ quan vốn tinh xảo lại trở nên nhợt nhạt mất sức sống, thân thể cao lớn khoẻ mạnh của anh cũng trở nên gầy trơ xương.
Lâm tiên sinh cong môi, nở nụ cười: “Sở Sở, em đừng cười, xấu quá.”
Tôi nhìn anh, “Anh cười lên cũng xấu lắm.”
Lâm tiên sinh sờ sờ mặt mình, “Thế hả? Anh nhớ em từng nói rằng lúc anh cười tươi trông toả nắng lắm mà.”
Tôi vuốt mặt anh, hai má anh gầy đến mức hóp cả lại, tôi ổn định bàn tay sắp run rẩy của mình, cố ý cười nhạo anh, “Hiện giờ anh chỉ còn thừa lại chút nắng chiều thôi.”
Lâm tiên sinh cọ mặt vào lòng bàn tay tôi: “Nắng chiều cũng được, nắng chiều cũng đẹp mà.”
Tôi cười mắng: “Cái đồ không tim không phổi này.”
Anh cười hề hề, nhận hết.
Bác sĩ báo cho Lâm tiên sinh rằng anh chỉ còn lại một tháng để sống. Lúc được báo tin tôi cũng không quá ngạc nhiên, có lẽ tôi đã sớm biết điều đó, và có lẽ Lâm tiên sinh cũng đã sớm nhận rõ được hiện thực.
Lâm tiên sinh nằm trên giường bệnh, khăn trải giường màu trắng lại càng khiến mặt anh trông nhợt nhạt hơn. Anh sắp chết thật rồi, dáng vẻ yếu ớt vô lực, nói một lời phải hít vào ba hơi, nhưng bàn tay nắm lấy tay tôi vẫn rất có lực.
Đôi mắt anh vẫn rất sáng, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, ánh mắt rạng rỡ, nói: “Nếu mà… mệt mỏi quá, vậy thì hãy.. tới.. đi cùng anh.”
Tôi cười, cười rất vui, Lâm tiên sinh thấy thế thì rút ống thở của mình ra. Anh cũng cười, vẫn là nụ cười như mọi khi, vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời vậy.
Anh đi rồi, tôi thu xếp cho Lâm tiên sinh ổn thoả, sắp xếp lại toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của chúng tôi.
Đối với bố mẹ, tôi và Lâm tiên sinh đều là người say*, có lẽ điều may mắn duy nhất là chúng tôi đều có chị em gái.
Tôi lại bị cha mẹ đánh cho một trận, bọn họ đánh hơi ác, toàn thân trên dưới không có nơi nào lành lặn, nhưng tôi không đau.
Thật ra lúc come out tôi cũng không thấy đau, nhưng Lâm tiên sinh lại đau lòng chết đi được.
Hiện tại anh có muốn đau lòng cũng không đau lòng nổi nữa rồi.
Hôm đó ánh mặt trời vừa đẹp…
Tôi mặc bộ quần áo mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nằm ở bên cạnh Lâm tiên sinh, chầm chậm đuổi theo người yêu của tôi.
Lâm Cấu, anh đi từ từ thôi, đợi em đuổi kịp anh, em muốn sà vào cánh rừng rậm bạt ngàn của anh.
.HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.