Anh Chồng Lâm Là Chú Chim Di Trú Về Rừng Của Tôi
Chương 5: [5] Vận động
Lai Cá Thượng Thượng Thiêm
02/06/2022
Lâm tiên sinh là một kiện tướng thể dục thể thao, anh có thể nhảy cao, có thể bơi lội và cũng chạy được đường dài nữa. Hàng năm trường sẽ tổ chức đại hội thể thao, mỗi lần Lâm tiên sinh đều sẽ tham gia chạy 5000 mét nam, mà tôi lại là một kẻ chạy kém, bị ủy viên thể dục của lớp nài nỉ lắm mới đăng kí tham gia chạy 1000 mét nam.
“Em đăng kí chạy 1000 mét à?” Lâm tiên sinh nghe thấy tiếng cười cao vút của ủy viên thể dục, tiếng cười đó có thể truyền đi ngàn dặm nữa ấy chứ.
Tôi dang tay nhún vai: “Hết cách rồi, tên đó đã nài nỉ em vậy rồi, em cũng phải nể mặt người ta chứ.”
Lâm tiên sinh sáp tới, thấp giọng lên án: “Thế sao tối hôm qua anh nài nỉ em thêm lần nữa thôi mà em không chịu nể mặt anh vậy.”
Tôi liếc xéo anh một cái.
Đêm trước đại hội thể thao, vì muốn rèn luyện sức khoẻ cho việc chạy đường dài của tôi, nên tối nài Lâm tiên sinh cũng sẽ lôi tôi đến sân thể dục chạy vài vòng. Mỗi lần tôi chạy được hai vòng là kịch kim rồi, Lâm tiên sinh sẽ kéo tôi bắt chạy hai vòng nữa, sau đó bản thân anh sẽ chạy thêm vài vòng quanh tôi. Chân Lâm tiên sinh rất dài, lúc chạy cực kỳ không tốn sức, tôi nhìn chân mình, nghĩ rằng có lẽ chức năng của nó chỉ dùng để đi đường mà thôi.
“Em có muốn chạy một vòng với anh không?” Lâm tiên sinh sáp qua với mái đầu nhễ nhại mồ hôi, anh thở hổn hển, ánh mắt anh rạng rỡ như ráng chiều vậy.
Tôi dùng tay áo lau mồ hôi cho anh, “Em không chạy đâu.”
Lâm tiên sinh bĩu môi, “Vậy anh chạy tiếp đây, em phải đợi anh về cùng đấy.”
Anh vừa chạy vừa nhìn về phía này, sợ rằng tôi lén chuồn mất.
Bài huấn luyện của Lâm tiên sinh vẫn có ích phết đấy. Lúc tôi chạy 1000 mét, Lâm tiên sinh cũng chạy cùng tôi ở vòng ngoài, anh ấy thuộc hội sinh viên nên không ai chỉ chỏ gì khi anh xuất hiện trên sân thi đấu. Anh dẫn tôi chạy, giúp tôi điều chỉnh nhịp thở, chạy xong 1000 mét cũng là lúc tôi cảm giác mình sắp tàn đến nơi rồi. Cuối cùng thì tôi về nhì, Lâm tiên sinh còn vui hơn cả tôi nữa, chung quy cũng là do tôi đã mệt đến mức thở không ra hơi.
Lâm tiên sinh về nhất mục chạy 5000 mét, ít hơn người về nhì hai vòng. Chân dài khi chạy đúng là thế như chẻ tre, anh nhanh chóng băng qua vạch đích, vui vẻ ôm lấy tôi đang thở hổn hển đứng trước vạch.
Ầy, ôm em đến độ đau sốc cả hông rồi, thật là bó tay bó chân với anh.
“Em đăng kí chạy 1000 mét à?” Lâm tiên sinh nghe thấy tiếng cười cao vút của ủy viên thể dục, tiếng cười đó có thể truyền đi ngàn dặm nữa ấy chứ.
Tôi dang tay nhún vai: “Hết cách rồi, tên đó đã nài nỉ em vậy rồi, em cũng phải nể mặt người ta chứ.”
Lâm tiên sinh sáp tới, thấp giọng lên án: “Thế sao tối hôm qua anh nài nỉ em thêm lần nữa thôi mà em không chịu nể mặt anh vậy.”
Tôi liếc xéo anh một cái.
Đêm trước đại hội thể thao, vì muốn rèn luyện sức khoẻ cho việc chạy đường dài của tôi, nên tối nài Lâm tiên sinh cũng sẽ lôi tôi đến sân thể dục chạy vài vòng. Mỗi lần tôi chạy được hai vòng là kịch kim rồi, Lâm tiên sinh sẽ kéo tôi bắt chạy hai vòng nữa, sau đó bản thân anh sẽ chạy thêm vài vòng quanh tôi. Chân Lâm tiên sinh rất dài, lúc chạy cực kỳ không tốn sức, tôi nhìn chân mình, nghĩ rằng có lẽ chức năng của nó chỉ dùng để đi đường mà thôi.
“Em có muốn chạy một vòng với anh không?” Lâm tiên sinh sáp qua với mái đầu nhễ nhại mồ hôi, anh thở hổn hển, ánh mắt anh rạng rỡ như ráng chiều vậy.
Tôi dùng tay áo lau mồ hôi cho anh, “Em không chạy đâu.”
Lâm tiên sinh bĩu môi, “Vậy anh chạy tiếp đây, em phải đợi anh về cùng đấy.”
Anh vừa chạy vừa nhìn về phía này, sợ rằng tôi lén chuồn mất.
Bài huấn luyện của Lâm tiên sinh vẫn có ích phết đấy. Lúc tôi chạy 1000 mét, Lâm tiên sinh cũng chạy cùng tôi ở vòng ngoài, anh ấy thuộc hội sinh viên nên không ai chỉ chỏ gì khi anh xuất hiện trên sân thi đấu. Anh dẫn tôi chạy, giúp tôi điều chỉnh nhịp thở, chạy xong 1000 mét cũng là lúc tôi cảm giác mình sắp tàn đến nơi rồi. Cuối cùng thì tôi về nhì, Lâm tiên sinh còn vui hơn cả tôi nữa, chung quy cũng là do tôi đã mệt đến mức thở không ra hơi.
Lâm tiên sinh về nhất mục chạy 5000 mét, ít hơn người về nhì hai vòng. Chân dài khi chạy đúng là thế như chẻ tre, anh nhanh chóng băng qua vạch đích, vui vẻ ôm lấy tôi đang thở hổn hển đứng trước vạch.
Ầy, ôm em đến độ đau sốc cả hông rồi, thật là bó tay bó chân với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.