Chương 11
Hoa Tổng
18/11/2022
Ngày thứ 4, buổi sáng trong lành. Sau khi xuất viện thì ngày hôm sau tôi đã bắt đầu đi làm lại.
Thứ 4, nhiều việc bận rộn.
-Cái gì? Chính thức hẹn hò luôn rồi sao? Anh Hạo tỏ tình mầy ngay trên giường bệnh luôn hả?
Bảo Châu sau khi nghe tôi kể, nó kinh ngạc hét lớn. Tôi hoảng sợ dùng tay chặn miệng của nó lại.
-Mầy điên à? Hét lớn làm gì?
Nó vỗ vỗ lên tay tôi.
-Ở trong bệnh viện mà cũng tỏ tình, hôn nhau được sao? Bạo quá vậy?
Tôi lườm nó.
-Anh ấy nói, anh ấy ghen thì nghe Phong nói thích tao…
Bảo Châu cười cười.
-Thì ra là muốn khẳng định quyền sở hữu mà!
Bảo Châu thấy Phong đến liền quàng tay qua cổ cậu ta, không ngừng đùa cợt.
-Này! Nghe nói em thích Ái Hân nhà chị đúng không? Tỏ tình thất bại rồi chứ gì? Chị đã bảo mầy rồi… Ái Hân đã là người phụ nữ được anh Hạo sở hữu, mầy bớt dòm ngó đến đồ của người khác đi!!!
Phong cúi đầu, ngượng đỏ chính cả mặt.
-Em… Em biết rồi…
Bảo Châu cười lớn.
-Biết thì tốt, thấy anh Hạo ôn hoà vậy thôi. Chứ một khi đã ghen lên thì rất đáng sợ nhe, có khi còn đuổi việc cả mầy đó!!
Phong sợ sệt, liền bỏ đi. Tôi kéo tay Bảo Châu.
-Mầy hù doạ em ấy làm gì, cái con này!
Bảo Châu hô lớn.
-Mọi người ơi, có tin sốc dẻo đây!!!
Mọi người liền tập trung lại, chú tâm lắng nghe.
-HÔM QUA ANH HẠO VÀ ÁI HÂN HÔN NHAU Ở BỆNH VIỆN ĐÓ!!!
Trời mẹ! Tôi giận đến run rẩy, tóm chặt miệng nó lại.
Cả nhóm ồ lên, cười lớn.
-Ôi! Giám đốc nhà ta bạo thế???
-Hôn ở bệnh viện luôn à, vậy là hôn trên giường bệnh rồi!!!
Người kia cười lớn.
-Nụ hôn sặc mùi khử trùng!!!
Tôi đỏ mặt, gục xuống bàn hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui vào trốn.
Chị Lan trưởng phòng đi vào, vỗ tay cắt ngang tiếng bàn tán của mọi người.
-Nào! Im lặng nào? Sáng sớm mọi người lại có tinh thần thế?
Mọi người im lặng, ai nấy trở về chỗ ngồi của chính mình.
Chị Lan nói tiếp:
-Tôi có một tin vui muốn thông báo đến mọi người đây. Công ty chúng ta đã mua được một khu đất có giá trị ở thành phố, và đã kí kết tiến hành xây dựng trung tâm thương mại thành công!!!
Mọi người hét ầm lên vui sướng.
Chị Lan vỗ tay.
-Tối nay, nghỉ sớm trang điểm cho thật đẹp đến nhà hàng Ánh Dương ăn mừng nhé!!!
Wowww
Cả nhóm vui sướng ra mặt, dự án xây dựng trung tâm thương mại đã được cả công ty triển khai từ 6 tháng trước. Bây giờ kí kết thành công rồi, công sức của mọi người bỏ ra đã được đền đáp nên ai nấy đều vui mừng ra mặt.
Bảo Châu kéo tôi qua một góc.
-Tối nay mầy có hẹn đi với anh Hạo không vậy?
Tôi lắc đầu.
-Tao vẫn chưa nghe anh ấy nói gì cả!
-Vậy tao với mầy đi chung đi. Tao mặc đầm đen body có được không nhỉ?
-Tùy mầy!
-Vậy ok nhé, hẹn tối nay nè!!!
***
19h50, nhà hàng ÁNH DƯƠNG…
Sau khi taxi chạy đi, tôi vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cửa lớn nhà hàng, trong lòng không ngừng thốt lên xa hoa quá vậy.
Bảo Châu kéo tay tôi.
-Đi vào thôi!!
-Này! Sang trọng thế? Có đem đủ tiền trả không vậy?
Bảo Châu tức giận gõ tay lên đầu tôi.
-Mầy điên à? Công ty đãi mà, đâu phải nhân viên tự bỏ tiền túi ra đâu. Lo gì chứ?
Tôi suýt thì quên mất, miễn cưỡng mặc cho Bảo Châu kéo vào trong.
Đi vào nhà hàng, không khí có hơi lạnh, trời đã vào thu, nơi này vẫn chỉnh điều hòa mát lạnh. Hai người theo chân nhân viên phục vụ đi thẳng đến phòng tiệc, tiếng giày cao gót thanh thúy giẫm trên mặt thảm mềm mại, thoáng bị hấp thu hết toàn bộ tiếng động.
-Thưa hai cô, chính là đây, mời vào.
Nhân viên phục vụ chậm rãi mở cửa lớn phòng tiệc ra.
Cửa chính lộng lẫy từ từ mở, thứ âm nhạc du dương cũng lọt ra, tại đại sảnh phòng tiệc, những bóng hồng thướt tha, rượu ngon thơm ngát, người dự tiệc không ít, có người tôi quen cũng có người tôi không biết.
Chị Lan trưởng phòng thấy hai chúng tôi vào liền đi đến.
-Sao bây giờ mới đến hả?
Bảo Châu nhăn nhó.
-Em và Ái Hân đến bằng taxi nên đợi hơi lâu xe mới đến đón.
Tôi bĩu môi.
-Bảo Châu trang điểm mất hơn hai tiếng đấy chị!
Chị Lan cười nhẹ nhìn sang tôi, có ý thâm dò.
-Ái Hân! Thường ngày em không ăn diện chị nhìn đã thấy em rất xinh đẹp rồi, hôm nay diện váy làm tóc chị nhìn quả thật không ra đó!
Chị Lan hết lời tán thưởng. Bảo Châu liền nói thêm.
-Đúng đó chị! Trời sinh Ái Hân ra đã có làn da vô cùng đẹp, vậy mà nó chẳng biết chăm sóc cái gì?
Tôi cười.
Chị Lan nói tiếp.
-Hôm nay đến đây thì chơi cho thổi mái nhé, đều là công sức của công ty chúng ta trong suốt 6 tháng qua…
Bảo Châu cười lớn.
-Em nhất định sẽ không say không về!
-Ái Hân! Lúc nãy anh Hạo có hỏi em đã đến chưa đó, em đến rồi thì qua bên kia tìm anh ấy đi.
-À! Dạ chị.
Ánh mắt tôi rơi trúng hình dáng anh đứng ở đằng xa, Bảo Châu hất vai tôi.
-Mầy đến đó đi, tao qua bên kia ăn chút gì đó. Đói quá!!
-Ok!
Tôi từng bước tiến để chỗ của anh, anh cũng rất kiên nhẫn đứng yên một chỗ chờ đợi. Ly rượu vang trên tay khẽ nâng lên môi nhấp từng ngụm thưởng thức, bóng dáng anh đẹp trai hoàn mỹ không xen lẫn vào đâu.
-Ái Hân…
Anh khẽ gọi tên tôi.
-Sao? Em đến rồi đây!
Anh chủ động vương tay đến, bắt lấy cổ tay tôi kéo lại gần.
-Suýt chút nữa, khiến anh không nhận ra rồi.
Tôi bĩu môi.
-Bộ ngày thường, nhìn em xấu lắm sao?
-Không! Em lúc nào cũng xinh đẹp cả, dáng vẻ của em anh ngắm mãi cũng không thấy chán.
Anh thẳng thắng trả lời.
-Anh dẻo miệng thật!
Một đồng nghiệp đi đến, đưa ly rượu trước mặt tôi.
-Ái Hân! Uống một ly ăn mừng nào?
Lúc tôi còn phân vân, thì ly rượu đã bị tay anh đoạt lấy.
-Ái Hân! Vừa mới xuất viện… Không uống rượu được, để anh uống thay cô ấy.
Đồng nghiệp liền ngượng.
-Dạ! Vậy mới anh Hạo một ly nhé…
Anh nâng rượu uống cạn một hơi.
Sau khi nhập tiệc, mọi người ăn uống no say trong tình trạng say xỉn. Chỉ có tôi và là tỉnh táo nhất thì phải, vì hầu như ly rượu nào đưa đến, anh cũng uống thay tôi.
Anh say rồi, ánh mắt đã nhuốm hơi men. Đến khi buổi tiệc kết thúc, tôi dìu anh ra xe…
Nhưng tôi không biết lái xe, anh ngủ trên ghế sau. Tôi còn đang loay hoay không biết làm gì, thì thấy Phong đi ra từ trong buổi tiệc.
-Phong! Phong!
Tôi không nghĩ ngợi, liền gọi cậu ta. Phong nghe tôi gọi liền chạy đến.
-Sao thế chị?
Tôi khó xử.
-Em… Có thể giúp chị lái xe đưa anh ấy về nhà không… Anh ấy say rồi…
Phong nhìn vào trong xe, thấy anh bất tỉnh.
-À! Được, để em lái cho!
Tôi vui vẻ.
-Vậy! Cảm ơn em nhé.
Phong lái chiếc xe của anh, đưa chúng tôi về nhà. Sau đó bắt taxi tự mình trở về, tôi hết lòng cảm kích cậu ta.
Dì Tâm mẹ anh, đã ra Bắc với bố anh. Nên nhà chỉ còn lại một mình anh, tôi đỡ anh lên phòng. Giúp anh lau nước ấm, lúc tay chạm đến cúc áo liền cảm thấy chính mình ngượng ngùng.
Đột nhiên, cổ tay bị một lực giữa chặt. Anh xoay người đem tôi đè dưới thân, tôi hoảng loạn…
Anh thì thầm.
-Ái Hân…
-Hạo! Anh…
Ưm…
Nụ hôn ập đến, môi anh bao phủ khống chế khiến tôi cứng đờ. Anh mơn trớn, môi dùng lực hôn gấp gáp hơi thở đi kèm với mùi rượu vang xâm lẫn trong khoang miệng tôi.
Tôi chớp mắt, mi tâm co giật. Cơ thể tôi run lên, tay anh chạm đến vị trí mẫn cảm ở ngực tôi liền giật mình.
-Anh…
Hô hấp ngưng đọng tại chỗ, toàn thân tôi cứng đờ, tôi không dám tưởng tượng đến hành động tiếp theo. Nhưng anh gục xuống, cứ thế mà ngủ say…
Tôi thở một hơi dài.
-Mẹ ơi! Anh ấy còn hành động tiếp… Chắc chắn con sẽ đầu hàng mất!!!
Tôi đẩy anh ra, sau đó ngồi dậy. Dùng khăn ấm chườm lên trán anh, mới ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại.
Tim đập liên hồi…
Thứ 4, nhiều việc bận rộn.
-Cái gì? Chính thức hẹn hò luôn rồi sao? Anh Hạo tỏ tình mầy ngay trên giường bệnh luôn hả?
Bảo Châu sau khi nghe tôi kể, nó kinh ngạc hét lớn. Tôi hoảng sợ dùng tay chặn miệng của nó lại.
-Mầy điên à? Hét lớn làm gì?
Nó vỗ vỗ lên tay tôi.
-Ở trong bệnh viện mà cũng tỏ tình, hôn nhau được sao? Bạo quá vậy?
Tôi lườm nó.
-Anh ấy nói, anh ấy ghen thì nghe Phong nói thích tao…
Bảo Châu cười cười.
-Thì ra là muốn khẳng định quyền sở hữu mà!
Bảo Châu thấy Phong đến liền quàng tay qua cổ cậu ta, không ngừng đùa cợt.
-Này! Nghe nói em thích Ái Hân nhà chị đúng không? Tỏ tình thất bại rồi chứ gì? Chị đã bảo mầy rồi… Ái Hân đã là người phụ nữ được anh Hạo sở hữu, mầy bớt dòm ngó đến đồ của người khác đi!!!
Phong cúi đầu, ngượng đỏ chính cả mặt.
-Em… Em biết rồi…
Bảo Châu cười lớn.
-Biết thì tốt, thấy anh Hạo ôn hoà vậy thôi. Chứ một khi đã ghen lên thì rất đáng sợ nhe, có khi còn đuổi việc cả mầy đó!!
Phong sợ sệt, liền bỏ đi. Tôi kéo tay Bảo Châu.
-Mầy hù doạ em ấy làm gì, cái con này!
Bảo Châu hô lớn.
-Mọi người ơi, có tin sốc dẻo đây!!!
Mọi người liền tập trung lại, chú tâm lắng nghe.
-HÔM QUA ANH HẠO VÀ ÁI HÂN HÔN NHAU Ở BỆNH VIỆN ĐÓ!!!
Trời mẹ! Tôi giận đến run rẩy, tóm chặt miệng nó lại.
Cả nhóm ồ lên, cười lớn.
-Ôi! Giám đốc nhà ta bạo thế???
-Hôn ở bệnh viện luôn à, vậy là hôn trên giường bệnh rồi!!!
Người kia cười lớn.
-Nụ hôn sặc mùi khử trùng!!!
Tôi đỏ mặt, gục xuống bàn hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui vào trốn.
Chị Lan trưởng phòng đi vào, vỗ tay cắt ngang tiếng bàn tán của mọi người.
-Nào! Im lặng nào? Sáng sớm mọi người lại có tinh thần thế?
Mọi người im lặng, ai nấy trở về chỗ ngồi của chính mình.
Chị Lan nói tiếp:
-Tôi có một tin vui muốn thông báo đến mọi người đây. Công ty chúng ta đã mua được một khu đất có giá trị ở thành phố, và đã kí kết tiến hành xây dựng trung tâm thương mại thành công!!!
Mọi người hét ầm lên vui sướng.
Chị Lan vỗ tay.
-Tối nay, nghỉ sớm trang điểm cho thật đẹp đến nhà hàng Ánh Dương ăn mừng nhé!!!
Wowww
Cả nhóm vui sướng ra mặt, dự án xây dựng trung tâm thương mại đã được cả công ty triển khai từ 6 tháng trước. Bây giờ kí kết thành công rồi, công sức của mọi người bỏ ra đã được đền đáp nên ai nấy đều vui mừng ra mặt.
Bảo Châu kéo tôi qua một góc.
-Tối nay mầy có hẹn đi với anh Hạo không vậy?
Tôi lắc đầu.
-Tao vẫn chưa nghe anh ấy nói gì cả!
-Vậy tao với mầy đi chung đi. Tao mặc đầm đen body có được không nhỉ?
-Tùy mầy!
-Vậy ok nhé, hẹn tối nay nè!!!
***
19h50, nhà hàng ÁNH DƯƠNG…
Sau khi taxi chạy đi, tôi vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cửa lớn nhà hàng, trong lòng không ngừng thốt lên xa hoa quá vậy.
Bảo Châu kéo tay tôi.
-Đi vào thôi!!
-Này! Sang trọng thế? Có đem đủ tiền trả không vậy?
Bảo Châu tức giận gõ tay lên đầu tôi.
-Mầy điên à? Công ty đãi mà, đâu phải nhân viên tự bỏ tiền túi ra đâu. Lo gì chứ?
Tôi suýt thì quên mất, miễn cưỡng mặc cho Bảo Châu kéo vào trong.
Đi vào nhà hàng, không khí có hơi lạnh, trời đã vào thu, nơi này vẫn chỉnh điều hòa mát lạnh. Hai người theo chân nhân viên phục vụ đi thẳng đến phòng tiệc, tiếng giày cao gót thanh thúy giẫm trên mặt thảm mềm mại, thoáng bị hấp thu hết toàn bộ tiếng động.
-Thưa hai cô, chính là đây, mời vào.
Nhân viên phục vụ chậm rãi mở cửa lớn phòng tiệc ra.
Cửa chính lộng lẫy từ từ mở, thứ âm nhạc du dương cũng lọt ra, tại đại sảnh phòng tiệc, những bóng hồng thướt tha, rượu ngon thơm ngát, người dự tiệc không ít, có người tôi quen cũng có người tôi không biết.
Chị Lan trưởng phòng thấy hai chúng tôi vào liền đi đến.
-Sao bây giờ mới đến hả?
Bảo Châu nhăn nhó.
-Em và Ái Hân đến bằng taxi nên đợi hơi lâu xe mới đến đón.
Tôi bĩu môi.
-Bảo Châu trang điểm mất hơn hai tiếng đấy chị!
Chị Lan cười nhẹ nhìn sang tôi, có ý thâm dò.
-Ái Hân! Thường ngày em không ăn diện chị nhìn đã thấy em rất xinh đẹp rồi, hôm nay diện váy làm tóc chị nhìn quả thật không ra đó!
Chị Lan hết lời tán thưởng. Bảo Châu liền nói thêm.
-Đúng đó chị! Trời sinh Ái Hân ra đã có làn da vô cùng đẹp, vậy mà nó chẳng biết chăm sóc cái gì?
Tôi cười.
Chị Lan nói tiếp.
-Hôm nay đến đây thì chơi cho thổi mái nhé, đều là công sức của công ty chúng ta trong suốt 6 tháng qua…
Bảo Châu cười lớn.
-Em nhất định sẽ không say không về!
-Ái Hân! Lúc nãy anh Hạo có hỏi em đã đến chưa đó, em đến rồi thì qua bên kia tìm anh ấy đi.
-À! Dạ chị.
Ánh mắt tôi rơi trúng hình dáng anh đứng ở đằng xa, Bảo Châu hất vai tôi.
-Mầy đến đó đi, tao qua bên kia ăn chút gì đó. Đói quá!!
-Ok!
Tôi từng bước tiến để chỗ của anh, anh cũng rất kiên nhẫn đứng yên một chỗ chờ đợi. Ly rượu vang trên tay khẽ nâng lên môi nhấp từng ngụm thưởng thức, bóng dáng anh đẹp trai hoàn mỹ không xen lẫn vào đâu.
-Ái Hân…
Anh khẽ gọi tên tôi.
-Sao? Em đến rồi đây!
Anh chủ động vương tay đến, bắt lấy cổ tay tôi kéo lại gần.
-Suýt chút nữa, khiến anh không nhận ra rồi.
Tôi bĩu môi.
-Bộ ngày thường, nhìn em xấu lắm sao?
-Không! Em lúc nào cũng xinh đẹp cả, dáng vẻ của em anh ngắm mãi cũng không thấy chán.
Anh thẳng thắng trả lời.
-Anh dẻo miệng thật!
Một đồng nghiệp đi đến, đưa ly rượu trước mặt tôi.
-Ái Hân! Uống một ly ăn mừng nào?
Lúc tôi còn phân vân, thì ly rượu đã bị tay anh đoạt lấy.
-Ái Hân! Vừa mới xuất viện… Không uống rượu được, để anh uống thay cô ấy.
Đồng nghiệp liền ngượng.
-Dạ! Vậy mới anh Hạo một ly nhé…
Anh nâng rượu uống cạn một hơi.
Sau khi nhập tiệc, mọi người ăn uống no say trong tình trạng say xỉn. Chỉ có tôi và là tỉnh táo nhất thì phải, vì hầu như ly rượu nào đưa đến, anh cũng uống thay tôi.
Anh say rồi, ánh mắt đã nhuốm hơi men. Đến khi buổi tiệc kết thúc, tôi dìu anh ra xe…
Nhưng tôi không biết lái xe, anh ngủ trên ghế sau. Tôi còn đang loay hoay không biết làm gì, thì thấy Phong đi ra từ trong buổi tiệc.
-Phong! Phong!
Tôi không nghĩ ngợi, liền gọi cậu ta. Phong nghe tôi gọi liền chạy đến.
-Sao thế chị?
Tôi khó xử.
-Em… Có thể giúp chị lái xe đưa anh ấy về nhà không… Anh ấy say rồi…
Phong nhìn vào trong xe, thấy anh bất tỉnh.
-À! Được, để em lái cho!
Tôi vui vẻ.
-Vậy! Cảm ơn em nhé.
Phong lái chiếc xe của anh, đưa chúng tôi về nhà. Sau đó bắt taxi tự mình trở về, tôi hết lòng cảm kích cậu ta.
Dì Tâm mẹ anh, đã ra Bắc với bố anh. Nên nhà chỉ còn lại một mình anh, tôi đỡ anh lên phòng. Giúp anh lau nước ấm, lúc tay chạm đến cúc áo liền cảm thấy chính mình ngượng ngùng.
Đột nhiên, cổ tay bị một lực giữa chặt. Anh xoay người đem tôi đè dưới thân, tôi hoảng loạn…
Anh thì thầm.
-Ái Hân…
-Hạo! Anh…
Ưm…
Nụ hôn ập đến, môi anh bao phủ khống chế khiến tôi cứng đờ. Anh mơn trớn, môi dùng lực hôn gấp gáp hơi thở đi kèm với mùi rượu vang xâm lẫn trong khoang miệng tôi.
Tôi chớp mắt, mi tâm co giật. Cơ thể tôi run lên, tay anh chạm đến vị trí mẫn cảm ở ngực tôi liền giật mình.
-Anh…
Hô hấp ngưng đọng tại chỗ, toàn thân tôi cứng đờ, tôi không dám tưởng tượng đến hành động tiếp theo. Nhưng anh gục xuống, cứ thế mà ngủ say…
Tôi thở một hơi dài.
-Mẹ ơi! Anh ấy còn hành động tiếp… Chắc chắn con sẽ đầu hàng mất!!!
Tôi đẩy anh ra, sau đó ngồi dậy. Dùng khăn ấm chườm lên trán anh, mới ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại.
Tim đập liên hồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.