Anh Chồng Quân Nhân Cuồng Dã Eo Thon Chân Dài, Năng Lực Siêu Cường!
Chương 1: Xuyên Thành Bao Cát Trút Giận 1
Vân Thụ
20/06/2024
"Kiều Kiều, con ngốc quá! Gả chồng có gì không tốt? Người ta là phó giám đốc nhà máy, con gả qua đó chẳng phải cả nhà mình đều được thơm lây hay sao?"
"Đúng rồi đấy, hơn nữa con cũng đã mười tám tuổi, đã đến tuổi lấy chồng rồi."
"Nếu con không chịu gả, vậy thì chỉ có nước về quê thôi. Cuộc sống tốt đẹp không muốn mà lại muốn đi tìm chết, Kiều Kiều con thật là... từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để ba mẹ bớt lo."
...
Ôn Kiều mơ màng nghe thấy có người đang nói chuyện, âm thanh lúc xa lúc gần, không nghe rõ lắm.
Đầu óc có chút hỗn loạn, mí mắt Ôn Kiều khẽ động đậy vài cái, cố gắng mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra, trước mắt là một màu trắng xóa mơ hồ không rõ, đầu mũi còn ngửi được mùi thuốc sát trùng quen thuộc.
"Kiều Kiều, con tỉnh rồi." Lý Hương Cầm thấy Ôn Kiều tỉnh lại, vội vàng ghé sát vào: “Con thấy thế nào rồi?"
"Con..." Ôn Kiều khẽ mở miệng, giọng nói khàn đặc, cảm giác còn hơi sưng đau.
Cô ho nhẹ vài tiếng, đợi đến khi tầm nhìn dần rõ ràng mới nhìn thấy bên giường có hai người phụ nữ xa lạ đang nhìn mình với ánh mắt mang ba phần chế giễu, ba phần lạnh nhạt và bốn phần thờ ơ.
Ôn Kiều: ?
Không phải chứ, hai người này là ai vậy?
Đúng lúc Ôn Kiều đang nghi hoặc, trong đầu bỗng nhiên ùa về một số ký ức xa lạ.
Hình như... cô xuyên sách rồi.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngÔn Hinh mô típ ở thời đại 70. Trong truyện, ba mẹ Ôn Kiều là công nhân viên chức nhà nước, ba còn là chủ nhiệm phân xưởng, ở thời đó thì đây là gia đình rất khá giả, nhưng éo le thay... con gái lại bị tráo đổi!
Và Ôn Kiều, chính là đứa trẻ bị tráo đổi đó.
Nhà họ Ngưu chỉ là nông dân bình thường, ba Ngưu thậm chí còn bị tàn tật bẩm sinh, năm Ôn Kiều tám tuổi, ông lên thành phố khám bệnh thì gặp tai nạn giao thông, phải đến lúc hiến máu xong cô mới biết mình không phải con ruột của họ, cuối cùng vì kho máu thiếu máu mà ba mẹ không qua khỏi.
Ôn Kiều trở thành trẻ mồ côi.
Bệnh viện thấy cô đáng thương nên giúp cô tra lại hồ sơ sinh cách đây 8 năm, lúc này mới biết là bị tráo đổi.
Sau đó là màn nhận người thân.
Lúc đầu vợ chồng nhà họ Ôn không muốn tin, suy cho cùng... ai mà ngờ được con gái mình nuôi 8 năm lại là con nhà người ta?
"Đúng rồi đấy, hơn nữa con cũng đã mười tám tuổi, đã đến tuổi lấy chồng rồi."
"Nếu con không chịu gả, vậy thì chỉ có nước về quê thôi. Cuộc sống tốt đẹp không muốn mà lại muốn đi tìm chết, Kiều Kiều con thật là... từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để ba mẹ bớt lo."
...
Ôn Kiều mơ màng nghe thấy có người đang nói chuyện, âm thanh lúc xa lúc gần, không nghe rõ lắm.
Đầu óc có chút hỗn loạn, mí mắt Ôn Kiều khẽ động đậy vài cái, cố gắng mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra, trước mắt là một màu trắng xóa mơ hồ không rõ, đầu mũi còn ngửi được mùi thuốc sát trùng quen thuộc.
"Kiều Kiều, con tỉnh rồi." Lý Hương Cầm thấy Ôn Kiều tỉnh lại, vội vàng ghé sát vào: “Con thấy thế nào rồi?"
"Con..." Ôn Kiều khẽ mở miệng, giọng nói khàn đặc, cảm giác còn hơi sưng đau.
Cô ho nhẹ vài tiếng, đợi đến khi tầm nhìn dần rõ ràng mới nhìn thấy bên giường có hai người phụ nữ xa lạ đang nhìn mình với ánh mắt mang ba phần chế giễu, ba phần lạnh nhạt và bốn phần thờ ơ.
Ôn Kiều: ?
Không phải chứ, hai người này là ai vậy?
Đúng lúc Ôn Kiều đang nghi hoặc, trong đầu bỗng nhiên ùa về một số ký ức xa lạ.
Hình như... cô xuyên sách rồi.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngÔn Hinh mô típ ở thời đại 70. Trong truyện, ba mẹ Ôn Kiều là công nhân viên chức nhà nước, ba còn là chủ nhiệm phân xưởng, ở thời đó thì đây là gia đình rất khá giả, nhưng éo le thay... con gái lại bị tráo đổi!
Và Ôn Kiều, chính là đứa trẻ bị tráo đổi đó.
Nhà họ Ngưu chỉ là nông dân bình thường, ba Ngưu thậm chí còn bị tàn tật bẩm sinh, năm Ôn Kiều tám tuổi, ông lên thành phố khám bệnh thì gặp tai nạn giao thông, phải đến lúc hiến máu xong cô mới biết mình không phải con ruột của họ, cuối cùng vì kho máu thiếu máu mà ba mẹ không qua khỏi.
Ôn Kiều trở thành trẻ mồ côi.
Bệnh viện thấy cô đáng thương nên giúp cô tra lại hồ sơ sinh cách đây 8 năm, lúc này mới biết là bị tráo đổi.
Sau đó là màn nhận người thân.
Lúc đầu vợ chồng nhà họ Ôn không muốn tin, suy cho cùng... ai mà ngờ được con gái mình nuôi 8 năm lại là con nhà người ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.