Chương 37
Vãn Thất Thất
24/07/2017
Editor: Thanh Na
Từ buổi sáng hôm nay, bệnh trạng của phụ nữ có thai của Đỗ Tiểu Mạn dần biểu hiện ra, thích ngủ không nói, thức dậy là bắt đầu nôn ọe. Mẹ Mạnh với ba Mạnh đúng thật theo lời đi không thấy dáng, ngay cả Mạnh Cảnh Vấn cũng không có ở đây. Một mình trong căn nhà trống trải, có vẻ vắng lặng lạ thường. Huống chi máy vi tính, điện thoại chỉ được dùng một ít, càng khiến Đỗ Tiểu Mạn nhàm chán hơn.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ thật đẹp, cô lại lười biếng không muốn ra khỏi cửa, nằm lỳ trên giường hơn nửa giờ mới hoạt động, trong đầu nghĩ quả nhiên trên đời này có người bị làm biếng đến chết đi, bởi vì cô cảm thấy mình sẽ chết vì làm biếng trên chiếc giường này.
Đỗ Tiểu Mạn đứng dậy thay quần áo chuẩn bị ra khỏi cửa, lúc cởi áo ra soi gương, cô chăm chú nhìn xem cái bụng có nổi lên không, lại đưa tay sờ sờ, nhìn không biết cô đang mang thai. Cô gạt ba Mạnh mẹ Mạnh chuyện mình mang thai là vì lúc trước Khang Nghiên Đình có nói với cô, ba tháng mang thai đầu rât nguy hiểm, tốt nhất là đừng đi đâu cũng nói mình mang thai, bằng không rất dễ chảy nước mắt.
Đương nhiên đây chỉ là lời mê tín mà thôi, nhưng đôi khi thà tin có còn hơn không.
Mè nheo chừng một tiếng đồng hồ mới đi đến trung tâm chợ, vừa này ôm bồn cầu nôn hai lần, nhưng dường như chỉ có nôn khan, vốn không có gì để nôn cả.
Cô muốn đi tập kích văn phòng Mạnh đại gia! Không thể để một mình cô khó chịu được, anh phải thấy vậy cảm động một chút mới được….
Văn phòng Mạnh Cảnh Vấn bây giờ trở thành nơi nhiều chuyện. Ai bảo trước khi không có tin tức màu hồng phấn thế này chi, lúc này vừa nghỉ dài hạn về thì không chỉ mang về một chị dâu, mà còn có người lấy tư cách “vị hôn thê” xuất hiện! Tất cả đám nhân viên dưới lầu đều hâm mộ phát khiếp.
“Đứng tại cửa ra vào, tôi không mời cô vào đây.” Cả buổi trưa, tâm trạng Mạnh Cảnh Vấn ngay càng kém, bây giờ trực tiếp nằm dưới đáy cốc luôn rồi, thấy người phụ nữ mặt mày trang điểm đậm là anh không vui nổi. Ngữ khí lạnh nhạt, dù sao cũng là cái sọt mẹ anh chọc vào thì anh làm con trai phải thay bà giải quyết, “Ba tôi nói rõ với cô rồi chứ? Tuy nhiên chuyện này là do ba mẹ tôi chưa biết rõ tình hình nên mới như vậy, tôi thay họ xin lỗi cô. Mặc khác tôi là người đã có vợ rồi, cô Chu, mời cô về đi.”
“Đúng, bác trai đã nói anh đã kết hôn.” Chu Oánh Duyệt rất bình tĩnh, một chút cũng không biểu hiện không vui, “Bây giờ vừa đúng giờ mơ, coi như vì bác gái đã nghĩ sai, anh mời tôi một bữa cơm được không?”
Mạnh Cảnh Vấn nghe vậy nhíu mày nhìn cô, đến mẹ anh cũng lấy ra rồi, người phụ nữ này đúng là biết nói. So với đầu bếp nhà anh thì đầu bếp nhỏ chỉ là học sinh tiểu học! Trong đầu anh đột nhiên hiện ra hình ảnh Đỗ Tiểu Mạn giơ quả đấm kháng nghị, lập túc khiến anh không khỏi nhếch miệng cười.
Aiz! Tình địch của đầu bếp nhỏ gì đó, cứ giao cho anh!
Mạnh Cảnh Vấn linh hoạt đứng lên, cầm áo khoát nói với Chu Oánh Duyệt: “Đi thôi.”
Tại sao lại có thành ngữ “Không khéo không thành sách”? Có lẽ trên thế giới đều có trùng hợp rất nhỏ cũng có thể xảy ra.
Đang lúc Đỗ Tiểu Mạn từ taxi đi ra, đúng lúc thấy Mạnh Cảnh Vấn đi cùng người phụ nữ khác đi về hướng đường đối diện, nhìn bóng lưng hai người, cô sửng sốt một chút.
Rất nhanh cô lại phát hiện bọn Mã Thần Thần lén lén lút lút, cô đi đến sau lưng họ, vỗ nhẹ vai người nọ: “Nhìn gì vậy?”
“Chị dâu?”
“Không, em đâu có nhìn gì đâu.”
“Đúng đó, chị dâu, bọn em đang tập thể dục, hồi trưa tụi em ăn hỏi nhiều.”
“Ha ha, chị dâu tới tìm lão đại à…” Lời ai đó còn chưa nói hết đã bị những người khác ngăn lại kéo về phía sau đánh một trận. Để mày không mở bình thì không biết trong bình đựng gì này!
Đỗ Tiểu Mạn mỉm cười, “Mọi người giúp A Vấn ngăn tôi sao?”
“Không có! Tuyệt đối không có!" Mã Thần THần là người đầu tiên tỏ thái độ, cậu là người kiên định của “chị dâu đảng”.
“Nếu các cậu muốn tìm lão đại các cậu nhiều chuyện thì anh ấy đi về phía bên kia kìa, đúng không?”
“Hả? Chị dâu chị biết rồi sao?”
Đỗ Tiểu Mạn gật gật đầu, nhanh nhảu nói, "Vừa nãy xuống xe thì nhìn thấy, người phụ nữ kia là ai?"
Đừng xem mấy người bình thường bị ức hiếp cực kỳ thảm, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn là ủng hộ lão đại, "Em thề, vừa nãy lão đại đối với người phụ nữ kia cực kì hung dữ!"
"Đúng! Chỉ thiếu chút nữa mắng chửi người thôi!"
"Ha ha, tôi biết rõ tính tình của lão đại mấy cậu, không cần vẽ rắn thêm chân nữa, mau nói xem các cậu biết người phụ nữ kia được bao nhiêu?"
Mấy người liếc nhau, cuối cùng vẫn là Mã Thần Thần gãi gãi đầu nói: "Chợt nghe thấy lão đại gọi nàng "cô Chu", lúc cô ấy tới, cổ bảo- - "
"Bảo cái gì?" Đỗ Tiểu Mạn trầm xuống, dự cảm lời này không phải là lời thích nghe.
Mã Thần Thần nhắm mắt nói luôn, "Nói cô ấy là vị hôn thê của lão đại ."
ồ, vốn là muốn cho Mạnh đại gia một bất ngờ, kết quả ngược lại là bị anh hù sợ. Bọn người Mã Thần Thần câm miệng không nói, dùng trao đổi ánh mắt nửa ngày, quyết tâm hộ giá chị dâu, mấy người lén lén lút lút nhìn Mạnh Cảnh Vấn và Chu Oánh Duyệt ngồi cung một bàn.
Một người cầm một quyển menu che mặt, vãnh tai nghe lén.
Có lẽ chỉ có Đỗ Tiểu Mạn là nghiêm túc nhìn menu, hơn nữa còn hỏi nhân viên mấy món chiêu bài có hình ảnh khá đẹp, sau đó chống càm nhìn mấy người bọn họ phô trương.
"Bọn họ đang nói gì? Mắt mày gần nhất, có nghe được gì không?"
"Xem khẩu hình nói chuyện của người phụ nữ kia thì có vẻ đang nói về chuyện của chị dâu?"
"Cút đi! Khẩu hình gì! TV? Học được môi ngữ rồi hả ?"
"Nói về tôi cái gì?" Đỗ Tiểu Mạn cũng đi theo tham gia náo nhiệt. Rốt cục chính mình thấy rõ cô Chu, tóc dài hơn cô, làn da trắng hơn cô, khuôn mặt đẹp mắt hơn cô. . . Thật sự cô không có gì bằng cô ta! Cô không tự tin nhìn móng tay không bao giờ sơn phết của mình, "Aiz."
Mã Thần Thần cẩn thận quan sát thấy dường như Mạnh Cảnh Vấn không hề động đũa, cậu vừa định nói tin tình báo này cho chị dâu thì, vừa quay đầu lại phát hiện chị dâu đang ăn uống vui vẻ với mấy an hem, vậy mà không ai gọi cậu! Đáng giận! Cậu nhanh chóng cầm đũa tham gia giành ăn.
Đỗ Tiểu Mạn tùy tiện nếm mấy ngụm liền phán quán cơm này không hợp với khẩu vị của Mạnh đại gia, khẩu vị nặng là vị chính, ngoài ra, Mạnh đại gia càng thích thức ăn có phần thiên ngọt hơn. Cô chu mỏ một cái, người đàn ông kia đang ăn cơm với người phụ nữ khác, vậy mà cô còn ở đây nghĩ đến anh ta?
"Chị dâu, chị không ăn?"
"Ăn không vô." Đỗ Tiểu Mạn lắc đầu, một người uống nước chanh, "Các cậu đoán xem, nếu bây giờ tôi qua đó thì sao?" Cô khó chịu, thật sự có chút không chờ được.
Lời này vừa ra, một đám cầm thú nhiệt huyết sôi trào, nội dung vở kịch máu chó tám giờ sắp bắt đầu, bọn họ những này là diễn viên quần chúng đến ủng hộ chị dâu, đồng thời đến xem náo nhiệt!
"Đánh cuộc 100 đồng lão đại sẽ lập tức bỏ người phụ nữ kia, xoay quanh bên cạnh chị dâu, còn giải thích các thứ!"
"Gian xảo quá! Tớ cũng muốn đánh cuộc như vậy!"
Đỗ Tiểu Mạn vui vẻ cười ra tiếng, tự đáy lòng nói: "Vì sao không phải là không thể tin được chỉ vào anh ấy, rồi ôm mặt chạy ra khỏi quán ăn?"
Sau mấy giây im lặng quỷ quái, Mã Thần Thần chùi chùi mồ hôi trên trán, lặng lẽ nói với cô: "Chị dâu, chị muốn diễn thế nào thì nói trước với em, chúng ta có thể có chút lợi nhuận đấy."
Đỗ Tiểu Mạn giơ ngón cái với cậu, cười híp mắt nói: "Các cậu còn có thể đánh cuộc, nếu tôi không để ý thì, ông chủ Mạnh có thể nổi bão không?" Nói xong, cô đi về phía Mạnh Cảnh Vấn.
"Ha, tất nhiên là lão đại tức giận rồi!"
"Chẳng lẽ chị dâu sớm nắm chắc lão đại không nổi bão?"
Mấy người nhìn từ xa, kết quả đã đến tay. Cuối cùng, bình thường Mạnh Cảnh Vấn dâm uy quá đáng! Tất cả mọi người đều không quên rống giận!
Đỗ Tiểu Mạn đứng sau lưng cách đó không xa gọi điện thoại cho anh
Mạnh Cảnh Vấn xem xét điện thoại lập tức bảo, "Bà xã, em dậy rồi à?"
"Ừ hừ, anh ăn cơm chưa?"
"Đang ăn. . . Mẹ nó, em ở nhà chờ anh! Anh lập tức quay lại!" Mạnh Cảnh Vấn hoàn toàn tỉnh ngộ, quên mất phải chuẩn bị bữa tiệc lớn cho bà xã, Hồ lang băm đã từng dạy anh, bắt đầu từ tháng này, e là Đỗ Tiểu Mạn sẽ có phản ứng thai nghén nghiêm trong, dù cô có nôn cũng phải ép cô ăn vào.
"Ông xã, anh tục quá." Đỗ Tiểu Mạn cong miệng, cô từ từ đi đến bên cạnh Mạnh Cảnh Vấn, nìn thấy anh há hốc mồm, vẻ mặt ngu ngốc, vẻ mặt ghét bỏ nâng càm khép miệng anh lại, "Hắc, ở đây ăn cơm với người ta à?"
Từ buổi sáng hôm nay, bệnh trạng của phụ nữ có thai của Đỗ Tiểu Mạn dần biểu hiện ra, thích ngủ không nói, thức dậy là bắt đầu nôn ọe. Mẹ Mạnh với ba Mạnh đúng thật theo lời đi không thấy dáng, ngay cả Mạnh Cảnh Vấn cũng không có ở đây. Một mình trong căn nhà trống trải, có vẻ vắng lặng lạ thường. Huống chi máy vi tính, điện thoại chỉ được dùng một ít, càng khiến Đỗ Tiểu Mạn nhàm chán hơn.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ thật đẹp, cô lại lười biếng không muốn ra khỏi cửa, nằm lỳ trên giường hơn nửa giờ mới hoạt động, trong đầu nghĩ quả nhiên trên đời này có người bị làm biếng đến chết đi, bởi vì cô cảm thấy mình sẽ chết vì làm biếng trên chiếc giường này.
Đỗ Tiểu Mạn đứng dậy thay quần áo chuẩn bị ra khỏi cửa, lúc cởi áo ra soi gương, cô chăm chú nhìn xem cái bụng có nổi lên không, lại đưa tay sờ sờ, nhìn không biết cô đang mang thai. Cô gạt ba Mạnh mẹ Mạnh chuyện mình mang thai là vì lúc trước Khang Nghiên Đình có nói với cô, ba tháng mang thai đầu rât nguy hiểm, tốt nhất là đừng đi đâu cũng nói mình mang thai, bằng không rất dễ chảy nước mắt.
Đương nhiên đây chỉ là lời mê tín mà thôi, nhưng đôi khi thà tin có còn hơn không.
Mè nheo chừng một tiếng đồng hồ mới đi đến trung tâm chợ, vừa này ôm bồn cầu nôn hai lần, nhưng dường như chỉ có nôn khan, vốn không có gì để nôn cả.
Cô muốn đi tập kích văn phòng Mạnh đại gia! Không thể để một mình cô khó chịu được, anh phải thấy vậy cảm động một chút mới được….
Văn phòng Mạnh Cảnh Vấn bây giờ trở thành nơi nhiều chuyện. Ai bảo trước khi không có tin tức màu hồng phấn thế này chi, lúc này vừa nghỉ dài hạn về thì không chỉ mang về một chị dâu, mà còn có người lấy tư cách “vị hôn thê” xuất hiện! Tất cả đám nhân viên dưới lầu đều hâm mộ phát khiếp.
“Đứng tại cửa ra vào, tôi không mời cô vào đây.” Cả buổi trưa, tâm trạng Mạnh Cảnh Vấn ngay càng kém, bây giờ trực tiếp nằm dưới đáy cốc luôn rồi, thấy người phụ nữ mặt mày trang điểm đậm là anh không vui nổi. Ngữ khí lạnh nhạt, dù sao cũng là cái sọt mẹ anh chọc vào thì anh làm con trai phải thay bà giải quyết, “Ba tôi nói rõ với cô rồi chứ? Tuy nhiên chuyện này là do ba mẹ tôi chưa biết rõ tình hình nên mới như vậy, tôi thay họ xin lỗi cô. Mặc khác tôi là người đã có vợ rồi, cô Chu, mời cô về đi.”
“Đúng, bác trai đã nói anh đã kết hôn.” Chu Oánh Duyệt rất bình tĩnh, một chút cũng không biểu hiện không vui, “Bây giờ vừa đúng giờ mơ, coi như vì bác gái đã nghĩ sai, anh mời tôi một bữa cơm được không?”
Mạnh Cảnh Vấn nghe vậy nhíu mày nhìn cô, đến mẹ anh cũng lấy ra rồi, người phụ nữ này đúng là biết nói. So với đầu bếp nhà anh thì đầu bếp nhỏ chỉ là học sinh tiểu học! Trong đầu anh đột nhiên hiện ra hình ảnh Đỗ Tiểu Mạn giơ quả đấm kháng nghị, lập túc khiến anh không khỏi nhếch miệng cười.
Aiz! Tình địch của đầu bếp nhỏ gì đó, cứ giao cho anh!
Mạnh Cảnh Vấn linh hoạt đứng lên, cầm áo khoát nói với Chu Oánh Duyệt: “Đi thôi.”
Tại sao lại có thành ngữ “Không khéo không thành sách”? Có lẽ trên thế giới đều có trùng hợp rất nhỏ cũng có thể xảy ra.
Đang lúc Đỗ Tiểu Mạn từ taxi đi ra, đúng lúc thấy Mạnh Cảnh Vấn đi cùng người phụ nữ khác đi về hướng đường đối diện, nhìn bóng lưng hai người, cô sửng sốt một chút.
Rất nhanh cô lại phát hiện bọn Mã Thần Thần lén lén lút lút, cô đi đến sau lưng họ, vỗ nhẹ vai người nọ: “Nhìn gì vậy?”
“Chị dâu?”
“Không, em đâu có nhìn gì đâu.”
“Đúng đó, chị dâu, bọn em đang tập thể dục, hồi trưa tụi em ăn hỏi nhiều.”
“Ha ha, chị dâu tới tìm lão đại à…” Lời ai đó còn chưa nói hết đã bị những người khác ngăn lại kéo về phía sau đánh một trận. Để mày không mở bình thì không biết trong bình đựng gì này!
Đỗ Tiểu Mạn mỉm cười, “Mọi người giúp A Vấn ngăn tôi sao?”
“Không có! Tuyệt đối không có!" Mã Thần THần là người đầu tiên tỏ thái độ, cậu là người kiên định của “chị dâu đảng”.
“Nếu các cậu muốn tìm lão đại các cậu nhiều chuyện thì anh ấy đi về phía bên kia kìa, đúng không?”
“Hả? Chị dâu chị biết rồi sao?”
Đỗ Tiểu Mạn gật gật đầu, nhanh nhảu nói, "Vừa nãy xuống xe thì nhìn thấy, người phụ nữ kia là ai?"
Đừng xem mấy người bình thường bị ức hiếp cực kỳ thảm, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn là ủng hộ lão đại, "Em thề, vừa nãy lão đại đối với người phụ nữ kia cực kì hung dữ!"
"Đúng! Chỉ thiếu chút nữa mắng chửi người thôi!"
"Ha ha, tôi biết rõ tính tình của lão đại mấy cậu, không cần vẽ rắn thêm chân nữa, mau nói xem các cậu biết người phụ nữ kia được bao nhiêu?"
Mấy người liếc nhau, cuối cùng vẫn là Mã Thần Thần gãi gãi đầu nói: "Chợt nghe thấy lão đại gọi nàng "cô Chu", lúc cô ấy tới, cổ bảo- - "
"Bảo cái gì?" Đỗ Tiểu Mạn trầm xuống, dự cảm lời này không phải là lời thích nghe.
Mã Thần Thần nhắm mắt nói luôn, "Nói cô ấy là vị hôn thê của lão đại ."
ồ, vốn là muốn cho Mạnh đại gia một bất ngờ, kết quả ngược lại là bị anh hù sợ. Bọn người Mã Thần Thần câm miệng không nói, dùng trao đổi ánh mắt nửa ngày, quyết tâm hộ giá chị dâu, mấy người lén lén lút lút nhìn Mạnh Cảnh Vấn và Chu Oánh Duyệt ngồi cung một bàn.
Một người cầm một quyển menu che mặt, vãnh tai nghe lén.
Có lẽ chỉ có Đỗ Tiểu Mạn là nghiêm túc nhìn menu, hơn nữa còn hỏi nhân viên mấy món chiêu bài có hình ảnh khá đẹp, sau đó chống càm nhìn mấy người bọn họ phô trương.
"Bọn họ đang nói gì? Mắt mày gần nhất, có nghe được gì không?"
"Xem khẩu hình nói chuyện của người phụ nữ kia thì có vẻ đang nói về chuyện của chị dâu?"
"Cút đi! Khẩu hình gì! TV? Học được môi ngữ rồi hả ?"
"Nói về tôi cái gì?" Đỗ Tiểu Mạn cũng đi theo tham gia náo nhiệt. Rốt cục chính mình thấy rõ cô Chu, tóc dài hơn cô, làn da trắng hơn cô, khuôn mặt đẹp mắt hơn cô. . . Thật sự cô không có gì bằng cô ta! Cô không tự tin nhìn móng tay không bao giờ sơn phết của mình, "Aiz."
Mã Thần Thần cẩn thận quan sát thấy dường như Mạnh Cảnh Vấn không hề động đũa, cậu vừa định nói tin tình báo này cho chị dâu thì, vừa quay đầu lại phát hiện chị dâu đang ăn uống vui vẻ với mấy an hem, vậy mà không ai gọi cậu! Đáng giận! Cậu nhanh chóng cầm đũa tham gia giành ăn.
Đỗ Tiểu Mạn tùy tiện nếm mấy ngụm liền phán quán cơm này không hợp với khẩu vị của Mạnh đại gia, khẩu vị nặng là vị chính, ngoài ra, Mạnh đại gia càng thích thức ăn có phần thiên ngọt hơn. Cô chu mỏ một cái, người đàn ông kia đang ăn cơm với người phụ nữ khác, vậy mà cô còn ở đây nghĩ đến anh ta?
"Chị dâu, chị không ăn?"
"Ăn không vô." Đỗ Tiểu Mạn lắc đầu, một người uống nước chanh, "Các cậu đoán xem, nếu bây giờ tôi qua đó thì sao?" Cô khó chịu, thật sự có chút không chờ được.
Lời này vừa ra, một đám cầm thú nhiệt huyết sôi trào, nội dung vở kịch máu chó tám giờ sắp bắt đầu, bọn họ những này là diễn viên quần chúng đến ủng hộ chị dâu, đồng thời đến xem náo nhiệt!
"Đánh cuộc 100 đồng lão đại sẽ lập tức bỏ người phụ nữ kia, xoay quanh bên cạnh chị dâu, còn giải thích các thứ!"
"Gian xảo quá! Tớ cũng muốn đánh cuộc như vậy!"
Đỗ Tiểu Mạn vui vẻ cười ra tiếng, tự đáy lòng nói: "Vì sao không phải là không thể tin được chỉ vào anh ấy, rồi ôm mặt chạy ra khỏi quán ăn?"
Sau mấy giây im lặng quỷ quái, Mã Thần Thần chùi chùi mồ hôi trên trán, lặng lẽ nói với cô: "Chị dâu, chị muốn diễn thế nào thì nói trước với em, chúng ta có thể có chút lợi nhuận đấy."
Đỗ Tiểu Mạn giơ ngón cái với cậu, cười híp mắt nói: "Các cậu còn có thể đánh cuộc, nếu tôi không để ý thì, ông chủ Mạnh có thể nổi bão không?" Nói xong, cô đi về phía Mạnh Cảnh Vấn.
"Ha, tất nhiên là lão đại tức giận rồi!"
"Chẳng lẽ chị dâu sớm nắm chắc lão đại không nổi bão?"
Mấy người nhìn từ xa, kết quả đã đến tay. Cuối cùng, bình thường Mạnh Cảnh Vấn dâm uy quá đáng! Tất cả mọi người đều không quên rống giận!
Đỗ Tiểu Mạn đứng sau lưng cách đó không xa gọi điện thoại cho anh
Mạnh Cảnh Vấn xem xét điện thoại lập tức bảo, "Bà xã, em dậy rồi à?"
"Ừ hừ, anh ăn cơm chưa?"
"Đang ăn. . . Mẹ nó, em ở nhà chờ anh! Anh lập tức quay lại!" Mạnh Cảnh Vấn hoàn toàn tỉnh ngộ, quên mất phải chuẩn bị bữa tiệc lớn cho bà xã, Hồ lang băm đã từng dạy anh, bắt đầu từ tháng này, e là Đỗ Tiểu Mạn sẽ có phản ứng thai nghén nghiêm trong, dù cô có nôn cũng phải ép cô ăn vào.
"Ông xã, anh tục quá." Đỗ Tiểu Mạn cong miệng, cô từ từ đi đến bên cạnh Mạnh Cảnh Vấn, nìn thấy anh há hốc mồm, vẻ mặt ngu ngốc, vẻ mặt ghét bỏ nâng càm khép miệng anh lại, "Hắc, ở đây ăn cơm với người ta à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.