Anh Chồng Tổng Tài Ngây Thơ Của Tôi
Chương 13
Bất Cật Thông Khương Toán
24/09/2024
Tôi vùng vẫy một chút, nhưng không thoát ra được.
"Lúc mới tốt nghiệp, để kéo đầu tư cho công ty, không thể tránh khỏi những buổi tiệc rượu." Tôi dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Sau này quen Quý Kỳ An, anh ấy không cho em uống nhiều lắm."
"Hôm nay là ngoại lệ."
Lực ở cổ tay siết chặt hơn, Tạ Hành Tri mím chặt môi: "Kỳ An nói, em có thể sẽ không ly hôn với cậu ấy nữa."
"Ừm."
"Tại sao?" Anh ta cau mày. "Lúc trước em không phải vì yêu cậu ấy mới gả cho cậu ấy, mà là vì biết ơn cậu ấy đã đầu tư vào Giang thị, là hợp tác mà thôi, đúng không?"
Tôi dời mắt: "Không phải."
Tạ Hành Tri nhìn tôi chằm chằm mấy lần, rồi đột nhiên cười.
Giọng điệu của anh ta rất chắc chắn: "Mộ Mộ, em lúc nói dối luôn không dám nhìn anh."
Nói Tạ Hành Tri không hiểu tôi là giả.
Chúng tôi đã bên nhau nhiều năm như vậy, một số hành động nhỏ, anh ta có thể dễ dàng nhận ra.
Anh ta đột nhiên kích động, kéo tôi vào lòng, động tác rất mạnh mẽ.
"Em rõ ràng là không thích cậu ấy.
"Chỉ cần em có một chút thích, khi ngửi thấy trên người cậu ấy có mùi nước hoa của phụ nữ, ngay cả hỏi cũng không hỏi đã đòi ly hôn.
"Trước đây anh chỉ cần nhìn những cô gái khác nhiều hơn một chút là em đã không vui, em đối với Quý Kỳ An thậm chí còn không có tính chiếm hữu, nói gì đến thích? Nói gì đến yêu?
"Em không dám nhìn anh, rõ ràng là vẫn còn tình cảm với anh, đúng không?
"Mộ Mộ, chúng ta đã yêu nhau lâu như vậy."
Tạ Hành Tri ôm rất chặt, mùi t.h.u.ố.c lá trên người anh ta xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi cảm thấy khó chịu cả về tâm lý lẫn sinh lý, giẫm mạnh lên chân anh ta mới đẩy anh ta ra được.
Vừa định lên tiếng, tôi đã liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cách đó không xa, Quý Kỳ An mặt không cảm xúc nhìn tôi và Tạ Hành Tri, không biết đã nghe từ bao giờ.
13
Trong vài giây Quý Kỳ An bước đến gần, đầu óc tôi trống rỗng.
Tạ Hành Tri theo bản năng che chắn tôi phía sau.
Nhưng Quý Kỳ An không hỏi gì cả, chỉ bước qua Tạ Hành Tri đưa tay về phía tôi.
"Lâu rồi không cho em uống rượu, sợ em có chỗ nào không thoải mái nên mới ra ngoài."
Không biết là vì đưa tay ra lâu, hay vì lý do gì khác.
Tay Quý Kỳ An run run nhẹ.
Anh nhìn vào mắt tôi, không hề miễn cưỡng mà cong cong khóe môi: "Vợ à, chúng ta về nhà nhé?"
Tạ Hành Tri vừa định mở miệng nói gì đó, tôi đã chạy đến bên cạnh Quý Kỳ An, nắm lấy tay anh.
Lạnh ngắt.
Tôi phớt lờ ánh mắt u ám của Tạ Hành Tri, đan chặt các ngón tay vào tay Quý Kỳ An: "Chúng ta về nhà."
"Lúc mới tốt nghiệp, để kéo đầu tư cho công ty, không thể tránh khỏi những buổi tiệc rượu." Tôi dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Sau này quen Quý Kỳ An, anh ấy không cho em uống nhiều lắm."
"Hôm nay là ngoại lệ."
Lực ở cổ tay siết chặt hơn, Tạ Hành Tri mím chặt môi: "Kỳ An nói, em có thể sẽ không ly hôn với cậu ấy nữa."
"Ừm."
"Tại sao?" Anh ta cau mày. "Lúc trước em không phải vì yêu cậu ấy mới gả cho cậu ấy, mà là vì biết ơn cậu ấy đã đầu tư vào Giang thị, là hợp tác mà thôi, đúng không?"
Tôi dời mắt: "Không phải."
Tạ Hành Tri nhìn tôi chằm chằm mấy lần, rồi đột nhiên cười.
Giọng điệu của anh ta rất chắc chắn: "Mộ Mộ, em lúc nói dối luôn không dám nhìn anh."
Nói Tạ Hành Tri không hiểu tôi là giả.
Chúng tôi đã bên nhau nhiều năm như vậy, một số hành động nhỏ, anh ta có thể dễ dàng nhận ra.
Anh ta đột nhiên kích động, kéo tôi vào lòng, động tác rất mạnh mẽ.
"Em rõ ràng là không thích cậu ấy.
"Chỉ cần em có một chút thích, khi ngửi thấy trên người cậu ấy có mùi nước hoa của phụ nữ, ngay cả hỏi cũng không hỏi đã đòi ly hôn.
"Trước đây anh chỉ cần nhìn những cô gái khác nhiều hơn một chút là em đã không vui, em đối với Quý Kỳ An thậm chí còn không có tính chiếm hữu, nói gì đến thích? Nói gì đến yêu?
"Em không dám nhìn anh, rõ ràng là vẫn còn tình cảm với anh, đúng không?
"Mộ Mộ, chúng ta đã yêu nhau lâu như vậy."
Tạ Hành Tri ôm rất chặt, mùi t.h.u.ố.c lá trên người anh ta xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi cảm thấy khó chịu cả về tâm lý lẫn sinh lý, giẫm mạnh lên chân anh ta mới đẩy anh ta ra được.
Vừa định lên tiếng, tôi đã liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cách đó không xa, Quý Kỳ An mặt không cảm xúc nhìn tôi và Tạ Hành Tri, không biết đã nghe từ bao giờ.
13
Trong vài giây Quý Kỳ An bước đến gần, đầu óc tôi trống rỗng.
Tạ Hành Tri theo bản năng che chắn tôi phía sau.
Nhưng Quý Kỳ An không hỏi gì cả, chỉ bước qua Tạ Hành Tri đưa tay về phía tôi.
"Lâu rồi không cho em uống rượu, sợ em có chỗ nào không thoải mái nên mới ra ngoài."
Không biết là vì đưa tay ra lâu, hay vì lý do gì khác.
Tay Quý Kỳ An run run nhẹ.
Anh nhìn vào mắt tôi, không hề miễn cưỡng mà cong cong khóe môi: "Vợ à, chúng ta về nhà nhé?"
Tạ Hành Tri vừa định mở miệng nói gì đó, tôi đã chạy đến bên cạnh Quý Kỳ An, nắm lấy tay anh.
Lạnh ngắt.
Tôi phớt lờ ánh mắt u ám của Tạ Hành Tri, đan chặt các ngón tay vào tay Quý Kỳ An: "Chúng ta về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.