Anh Chồng Tổng Tài Ngây Thơ Của Tôi
Chương 15
Bất Cật Thông Khương Toán
24/09/2024
Tôi lập tức gọi điện cho Quý Kỳ An, nhưng điện thoại lại reo lên ở phòng khách.
Nửa tiếng sau, tôi bắt đầu hoảng sợ.
Bởi vì tôi phát hiện ra, Quý Kỳ An biến mất rồi, tôi hoàn toàn không biết phải đi đâu tìm anh.
Bạn bè của Quý Kỳ An rất ít, ngoài công việc ra, anh gần như không có giao tiếp xã hội.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi gọi điện cho mẹ Quý Kỳ An.
Bác gái đã ngủ rồi, nói chuyện đều mang chút ngái ngủ: "Kỳ An không về nhà à, sao vậy Mộ Mộ?"
"Không có gì đâu ạ, mẹ, anh ấy vừa nhắn tin cho con nói là phải tăng ca, con làm phiền mẹ ngủ rồi."
"Không sao, cuối tuần về nhà ăn cơm nhé?"
Tôi đồng ý, rồi cúp máy.
Tôi ngồi đợi vô định nửa tiếng, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài thử vận may.
An An thấy tôi lại muốn ra ngoài, lo lắng đi tới đi lui quanh chân tôi.
Tôi đặt nó trở lại ổ mèo, vuốt ve nó an ủi hai cái.
An An vẫn mang vẻ mặt đáng thương, kêu meo meo không ngừng.
Tôi nhẫn tâm, bỏ nó lại rồi xoay người ra khỏi cửa.
Không ngờ vừa mở cửa ra, đã thấy một "An An" khác đang ngồi xổm ở ngoài cửa.
Quý Kỳ An hai tay ôm gối, ngồi xổm trước cổng biệt thự.
Một người cao mét tám lăm, cuộn tròn trong góc, trông vô cùng đáng thương.
Nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, nhìn tôi đầy vẻ tủi thân.
Tôi xoay người bỏ đi.
Quý Kỳ An hoảng hốt bò dậy, từ phía sau ôm chầm lấy tôi.
Hai tay siết chặt lấy tôi, đầu vùi vào vai tôi.
"Anh xin lỗi, anh không phải cố ý không nói chuyện, anh không muốn dùng chiến tranh lạnh."
"Anh chỉ sợ em không cần anh nữa." Giọng anh càng ngày càng nhỏ. "Mộ Mộ, đừng bỏ anh."
Tôi mặc kệ anh ôm, nhưng không nhịn được mà dùng đầu cụng vào anh.
"Quý Kỳ An, anh đừng có đổ oan cho người khác, em khi nào nói không cần anh? "
Giọng điệu của Quý Kỳ An còn tủi thân hơn cả tôi: "Trước đây em vốn không thích anh."
Lúc này tôi nghĩ, trước đây mà Quý Kỳ An nói, là lúc mới kết hôn.
Sau này tôi mới biết là từ trước đó rất lâu rồi.
Giọng anh hơi nghẹn ngào:
"Anh đã thua một lần rồi.
"Đối thủ là anh Hành Tri, sao anh có thể có cơ hội thắng chứ?"
Tôi sững người.
Quý Kỳ An đã từng nói với tôi, Tạ Hành Tri thực ra là con trai của tài xế nhà họ.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, anh luôn coi Tạ Hành Tri là tấm gương.
Quý Kỳ An hồi nhỏ tính cách yếu đuối, bị bắt nạt, là Tạ Hành Tri bảo vệ anh.
Sự xuất sắc của Tạ Hành Tri, là điều mà anh tự cho là mình không thể nào với tới được.
Lúc đó, tôi còn tưởng Quý Kỳ An nói vậy là đang khiêm tốn.
Không ngờ cái bóng mà Tạ Hành Tri để lại trong lòng Quý Kỳ An lại sâu đậm đến vậy.
Quý Kỳ An dụi dụi vào vai tôi, giọng nói u uất:
"Anh ấy còn kể cho anh nghe về chuyện tình cảm của hai người, nói rằng ngay cả việc chia tay cũng là bất đắc dĩ."
Tôi xoay người lại từ trong vòng tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh ấy lừa anh đấy.
"Chưa bao giờ có chuyện bất đắc dĩ."
"Em cũng chưa bao giờ so sánh anh với Tạ Hành Tri." Tôi nhón chân lên hôn lên má anh. "Quý Kỳ An, anh là duy nhất."
Nửa tiếng sau, tôi bắt đầu hoảng sợ.
Bởi vì tôi phát hiện ra, Quý Kỳ An biến mất rồi, tôi hoàn toàn không biết phải đi đâu tìm anh.
Bạn bè của Quý Kỳ An rất ít, ngoài công việc ra, anh gần như không có giao tiếp xã hội.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi gọi điện cho mẹ Quý Kỳ An.
Bác gái đã ngủ rồi, nói chuyện đều mang chút ngái ngủ: "Kỳ An không về nhà à, sao vậy Mộ Mộ?"
"Không có gì đâu ạ, mẹ, anh ấy vừa nhắn tin cho con nói là phải tăng ca, con làm phiền mẹ ngủ rồi."
"Không sao, cuối tuần về nhà ăn cơm nhé?"
Tôi đồng ý, rồi cúp máy.
Tôi ngồi đợi vô định nửa tiếng, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài thử vận may.
An An thấy tôi lại muốn ra ngoài, lo lắng đi tới đi lui quanh chân tôi.
Tôi đặt nó trở lại ổ mèo, vuốt ve nó an ủi hai cái.
An An vẫn mang vẻ mặt đáng thương, kêu meo meo không ngừng.
Tôi nhẫn tâm, bỏ nó lại rồi xoay người ra khỏi cửa.
Không ngờ vừa mở cửa ra, đã thấy một "An An" khác đang ngồi xổm ở ngoài cửa.
Quý Kỳ An hai tay ôm gối, ngồi xổm trước cổng biệt thự.
Một người cao mét tám lăm, cuộn tròn trong góc, trông vô cùng đáng thương.
Nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, nhìn tôi đầy vẻ tủi thân.
Tôi xoay người bỏ đi.
Quý Kỳ An hoảng hốt bò dậy, từ phía sau ôm chầm lấy tôi.
Hai tay siết chặt lấy tôi, đầu vùi vào vai tôi.
"Anh xin lỗi, anh không phải cố ý không nói chuyện, anh không muốn dùng chiến tranh lạnh."
"Anh chỉ sợ em không cần anh nữa." Giọng anh càng ngày càng nhỏ. "Mộ Mộ, đừng bỏ anh."
Tôi mặc kệ anh ôm, nhưng không nhịn được mà dùng đầu cụng vào anh.
"Quý Kỳ An, anh đừng có đổ oan cho người khác, em khi nào nói không cần anh? "
Giọng điệu của Quý Kỳ An còn tủi thân hơn cả tôi: "Trước đây em vốn không thích anh."
Lúc này tôi nghĩ, trước đây mà Quý Kỳ An nói, là lúc mới kết hôn.
Sau này tôi mới biết là từ trước đó rất lâu rồi.
Giọng anh hơi nghẹn ngào:
"Anh đã thua một lần rồi.
"Đối thủ là anh Hành Tri, sao anh có thể có cơ hội thắng chứ?"
Tôi sững người.
Quý Kỳ An đã từng nói với tôi, Tạ Hành Tri thực ra là con trai của tài xế nhà họ.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, anh luôn coi Tạ Hành Tri là tấm gương.
Quý Kỳ An hồi nhỏ tính cách yếu đuối, bị bắt nạt, là Tạ Hành Tri bảo vệ anh.
Sự xuất sắc của Tạ Hành Tri, là điều mà anh tự cho là mình không thể nào với tới được.
Lúc đó, tôi còn tưởng Quý Kỳ An nói vậy là đang khiêm tốn.
Không ngờ cái bóng mà Tạ Hành Tri để lại trong lòng Quý Kỳ An lại sâu đậm đến vậy.
Quý Kỳ An dụi dụi vào vai tôi, giọng nói u uất:
"Anh ấy còn kể cho anh nghe về chuyện tình cảm của hai người, nói rằng ngay cả việc chia tay cũng là bất đắc dĩ."
Tôi xoay người lại từ trong vòng tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh ấy lừa anh đấy.
"Chưa bao giờ có chuyện bất đắc dĩ."
"Em cũng chưa bao giờ so sánh anh với Tạ Hành Tri." Tôi nhón chân lên hôn lên má anh. "Quý Kỳ An, anh là duy nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.