Anh Chồng Tổng Tài Ngây Thơ Của Tôi
Chương 7
Bất Cật Thông Khương Toán
24/09/2024
Tôi không ngờ mình lại gặp Tạ Hành Tri trong hoàn cảnh này.
Càng không ngờ những hành động khác thường của Quý Kỳ An trong thời gian qua, có lẽ là xuất phát từ "lời dạy" của Tạ Hành Tri.
Rõ ràng Tạ Hành Tri là người hiểu rõ nhất tôi ghét nhất chiêu trò “lạt mềm buộc chặt” trong chuyện tình cảm.
"Giang tổng, đến tìm Quý tổng ạ?"
Một giọng nói phá vỡ sự im lặng, cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Là Trần An, trợ lý của Quý Kỳ An.
Giọng nói của Trần An trong văn phòng trống trải không hề nhỏ, Quý Kỳ An trong văn phòng đương nhiên cũng nghe thấy.
Anh sững người, đẩy cửa từ bên trong đi ra.
"Mộ Mộ, sao em lại đến đây?"
Đầu tiên là ánh mắt lóe lên tia sáng, rồi ngay lập tức vụt tắt.
"Em không đợi được nữa, muốn anh ký đơn ly hôn ngay lập tức sao?"
Anh có chút tủi thân nói, "Bây giờ anh ký cũng vô dụng, chúng ta còn ba mươi ngày để suy nghĩ lại mà--"
"Em là lo lắng cho anh." Quý Kỳ An càng nói càng vô lý, tôi vội vàng cắt ngang, "Vừa rồi anh lái xe nhanh như vậy, em sợ anh xảy ra chuyện."
Vẻ mặt tủi thân của Quý Kỳ An khiến tôi không hiểu sao lại muốn cười.
Nếu Quý Kỳ An có tai, ban đầu đang cụp xuống, lúc này nghe thấy lời tôi nói chắc chắn sẽ dựng đứng lên.
Anh có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ba bước gộp làm hai đến nắm tay tôi.
"Thật sao?"
"Mộ Mộ?"
"Em lo lắng cho anh, anh vui quá!"
"Khụ khụ."
Tạ Hành Tri không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Quý Kỳ An.
Nụ cười trên mặt anh ta đã biến mất, chỉ còn ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
"Mộ Mộ, lâu rồi không gặp."
Tôi "ừm" một tiếng, không đáp lại gì thêm.
Quý Kỳ An lộ vẻ nghi hoặc: "Hai người trước đây không phải là bạn cùng bàn sao? Đại học còn học cùng trường, sao em lại như không quen biết anh Hành Tri vậy?"
Tôi: "..."
Chồng tôi vẫn còn quá ngây thơ.
Nếu anh ấy biết tôi và Tạ Hành Tri không chỉ học cùng trường mà còn từng là người yêu, không biết sẽ phản ứng thế nào?
Tôi không trả lời tiếp, mà quay sang hỏi anh: "Vậy hai người quen nhau thế nào?"
"Anh Hành Tri là con của bạn bố anh, chúng anh lớn lên cùng nhau.
"Anh ấy rất tốt với anh, lúc trước anh ấy còn giúp anh..."
"Kỳ An." Tạ Hành Tri đột nhiên ngắt lời anh, "Anh nhớ ra mình còn có việc, phải đi trước đây."
Quý Kỳ An sững người: "Vâng, anh Hành Tri đi thong thả."
Lúc sắp đi, Tạ Hành Tri đưa mã QR trên điện thoại ra trước mặt tôi: "Mộ Mộ, lâu rồi không gặp, chúng ta kết bạn lại nhé."
Tôi theo bản năng nhìn Quý Kỳ An.
Anh ấy khẽ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Hành Tri vẫn giữ nguyên tư thế, dường như hôm nay không thêm được tôi thì sẽ không bỏ qua.
Sợ Quý Kỳ An phát hiện ra điều gì, tôi đành cắn răng thêm Tạ Hành Tri vào danh sách bạn bè.
Càng không ngờ những hành động khác thường của Quý Kỳ An trong thời gian qua, có lẽ là xuất phát từ "lời dạy" của Tạ Hành Tri.
Rõ ràng Tạ Hành Tri là người hiểu rõ nhất tôi ghét nhất chiêu trò “lạt mềm buộc chặt” trong chuyện tình cảm.
"Giang tổng, đến tìm Quý tổng ạ?"
Một giọng nói phá vỡ sự im lặng, cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Là Trần An, trợ lý của Quý Kỳ An.
Giọng nói của Trần An trong văn phòng trống trải không hề nhỏ, Quý Kỳ An trong văn phòng đương nhiên cũng nghe thấy.
Anh sững người, đẩy cửa từ bên trong đi ra.
"Mộ Mộ, sao em lại đến đây?"
Đầu tiên là ánh mắt lóe lên tia sáng, rồi ngay lập tức vụt tắt.
"Em không đợi được nữa, muốn anh ký đơn ly hôn ngay lập tức sao?"
Anh có chút tủi thân nói, "Bây giờ anh ký cũng vô dụng, chúng ta còn ba mươi ngày để suy nghĩ lại mà--"
"Em là lo lắng cho anh." Quý Kỳ An càng nói càng vô lý, tôi vội vàng cắt ngang, "Vừa rồi anh lái xe nhanh như vậy, em sợ anh xảy ra chuyện."
Vẻ mặt tủi thân của Quý Kỳ An khiến tôi không hiểu sao lại muốn cười.
Nếu Quý Kỳ An có tai, ban đầu đang cụp xuống, lúc này nghe thấy lời tôi nói chắc chắn sẽ dựng đứng lên.
Anh có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ba bước gộp làm hai đến nắm tay tôi.
"Thật sao?"
"Mộ Mộ?"
"Em lo lắng cho anh, anh vui quá!"
"Khụ khụ."
Tạ Hành Tri không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Quý Kỳ An.
Nụ cười trên mặt anh ta đã biến mất, chỉ còn ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
"Mộ Mộ, lâu rồi không gặp."
Tôi "ừm" một tiếng, không đáp lại gì thêm.
Quý Kỳ An lộ vẻ nghi hoặc: "Hai người trước đây không phải là bạn cùng bàn sao? Đại học còn học cùng trường, sao em lại như không quen biết anh Hành Tri vậy?"
Tôi: "..."
Chồng tôi vẫn còn quá ngây thơ.
Nếu anh ấy biết tôi và Tạ Hành Tri không chỉ học cùng trường mà còn từng là người yêu, không biết sẽ phản ứng thế nào?
Tôi không trả lời tiếp, mà quay sang hỏi anh: "Vậy hai người quen nhau thế nào?"
"Anh Hành Tri là con của bạn bố anh, chúng anh lớn lên cùng nhau.
"Anh ấy rất tốt với anh, lúc trước anh ấy còn giúp anh..."
"Kỳ An." Tạ Hành Tri đột nhiên ngắt lời anh, "Anh nhớ ra mình còn có việc, phải đi trước đây."
Quý Kỳ An sững người: "Vâng, anh Hành Tri đi thong thả."
Lúc sắp đi, Tạ Hành Tri đưa mã QR trên điện thoại ra trước mặt tôi: "Mộ Mộ, lâu rồi không gặp, chúng ta kết bạn lại nhé."
Tôi theo bản năng nhìn Quý Kỳ An.
Anh ấy khẽ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Hành Tri vẫn giữ nguyên tư thế, dường như hôm nay không thêm được tôi thì sẽ không bỏ qua.
Sợ Quý Kỳ An phát hiện ra điều gì, tôi đành cắn răng thêm Tạ Hành Tri vào danh sách bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.