Anh Chồng Tổng Tài Ngây Thơ Của Tôi
Chương 9
Bất Cật Thông Khương Toán
24/09/2024
Ví dụ như hôm nay phỏng vấn người đại diện, người mẫu có một nốt ruồi ở khóe mắt, tôi cũng có.
Ví dụ như anh ấy phát hiện ra quán vịt quay nào ở thành phố B ngon, lần sau muốn cùng tôi đến ăn thử.
Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện ly hôn, anh ấy sẽ nhanh chóng chuyển chủ đề.
Còn gửi cả sticker "em không nghe, em không nghe".
Mãi đến khi tôi hẹn anh ấy về rồi sẽ nói chuyện rõ ràng, anh ấy mới trở lại bình thường.
"Vậy khi nào anh về?" Tôi cố nhịn cười, "Quý tổng, đừng quên buổi ra mắt sản phẩm hợp tác sắp tới, còn rất nhiều việc cần bàn bạc đấy."
Đầu dây bên kia, Quý Kỳ An gãi đầu:
"Chắc phải một tuần nữa.
"Nhưng em yên tâm, việc tổ chức buổi ra mắt sản phẩm hợp tác, anh đã sắp xếp cho anh Hành Tri lo liệu rồi, em cứ trực tiếp liên hệ với anh ấy là được."
Tôi: "..."
Quý Kỳ An, anh có biết anh Hành Tri của anh đang đào góc tường nhà anh không vậy?
9
Tạ Hành Tri xuất hiện bên cạnh tôi rất thường xuyên.
Từ khi thêm WeChat, anh ta cứ liên tục nhắn tin cho tôi.
Những tin nhắn rủ tôi đi ăn, tôi đều coi như không thấy.
Nhưng tin nhắn hẹn gặp mặt bàn công việc, tôi không thể làm ngơ được nữa.
Hôm nay, cuộc họp kết thúc lúc hơn chín giờ tối.
Quý Kỳ An đưa tôi đi làm đã thành thói quen, tôi không thường xuyên tự lái xe, nên đứng ở dưới tòa nhà công ty đợi tài xế đến đón.
Xe của Tạ Hành Tri dừng lại trước mặt tôi lúc này.
"Để anh đưa em về."
Tôi xua tay: "Không cần đâu, có người đến đón em rồi."
Lên xe người yêu cũ giữa đêm khuya, bị người ta nhìn thấy cũng không hay.
"Anh đã nói với Kỳ An là anh đưa em về rồi, cậu ấy đã cho tài xế tan làm rồi." Tạ Hành Tri nhướng mày, "Mộ Mộ, chỉ là đi nhờ xe thôi mà, em sợ gì chứ?"
Cửa tòa nhà Quý Thị, người qua người lại rất đông, không ít người liếc nhìn chúng tôi.
Tôi không chịu nổi ánh mắt soi mói của mọi người, cuối cùng vẫn mở cửa xe.
Sau khi lên xe, Tạ Hành Tri lại im lặng.
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, vô tình ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy thì thấy xe đã dừng lại ở Đại học A, trường cũ của tôi và Tạ Hành Tri.
Tạ Hành Tri đang dựa vào cửa sổ xe hút thuốc.
Tôi hạ cửa kính xuống: "Sao lại đưa em đến đây?"
Tạ Hành Tri không trả lời, mà đi ra phía cốp xe lục lọi một hồi, rồi bưng một chiếc bánh kem đang cháy nến đến trước mặt tôi.
Tôi sững người một lúc mới nhớ ra hôm nay là ngày gì.
"Em quên cả sinh nhật mình rồi à?" Tạ Hành Tri mỉm cười, "May mà còn có anh nhớ cho em."
Nghe Tạ Hành Tri nói, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Nhưng nhất thời không nói rõ được.
Tôi nhận lấy bánh kem: "Cảm ơn anh."
"Còn khách sáo với anh làm gì?" Tạ Hành Tri lại đưa thêm một chiếc túi màu cam, "Quà cho em."
Một chiếc túi xách hiệu H classic, giá trị không hề nhỏ.
Tôi không dám nhận.
Cũng không muốn nhận.
"Quá quý giá rồi, thôi bỏ đi."
Tạ Hành Tri nhíu mày, có chút cố chấp đưa chiếc túi đến trước mặt tôi.
"Đối với anh, thứ này chẳng đáng là bao.
"Mộ Mộ, anh đã có khả năng cho em những thứ tốt nhất, không thua kém bất cứ ai."
Anh ta tiến lại gần tôi, bất ngờ nắm lấy tay tôi, giọng nói dịu dàng:
"Em có thể quay lại bên anh không?
"Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?"
Bàn tay bị Tạ Hành Tri nắm lấy, như có hàng ngàn mũi kim nhỏ đ.â.m vào da thịt, lan ra khắp cơ thể.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, cảm giác kỳ lạ vừa rồi đến từ đâu.
Tôi và Tạ Hành Tri yêu nhau sau khi thi đại học, chia tay khi tốt nghiệp.
Tạ Hành Tri nói có người muốn tài trợ cho anh ta du học, anh ta không thể từ chối, nhưng muốn tôi đợi anh ta.
Lúc đó, bố tôi bị người mình tin tưởng phản bội, công ty rơi vào khủng hoảng phá sản.
Tôi không thể đi theo Tạ Hành Tri, cũng không níu kéo anh ta quá nhiều.
Anh ta có tương lai mà anh ta muốn.
Tôi không muốn trở thành gánh nặng, nhưng cũng không thể chờ đợi anh ta.
Bởi vì khoảnh khắc tôi cần một chỗ dựa tinh thần nhất, anh ta cũng không ở bên tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ chúng tôi chia tay trong hòa bình.
Nhưng lúc này, lời nói của Tạ Hành Tri không giống như đang cầu xin tình yêu.
Mà giống như đang tha thứ, cũng giống như đang trách móc tôi là kẻ tham tiền bạc tình, bỏ rơi anh ta.
Tôi bỗng thấy buồn cười: "Tạ Hành Tri, em đã kết hôn rồi."
"Anh biết em và Kỳ An chỉ là hôn nhân thương mại, không có tình cảm, anh cũng không để tâm."
"Đó là chuyện của em và Quý Kỳ An." Tôi rút tay ra, "Tạ Hành Tri, chúng ta đã là quá khứ rồi, em đã nói là sẽ không quay đầu lại."
Tôi xuống xe, vẫy một chiếc taxi, động tác nhanh chóng và dứt khoát. Sau khi lên xe, tôi hạ cửa kính xuống, nhìn vào sắc mặt không mấy dễ nhìn của Tạ Hành Tri:
"Còn nữa, anh rõ ràng chưa từng tổ chức sinh nhật cho em, không nhớ sao?"
Trước khi kết hôn, tôi chưa từng tổ chức sinh nhật.
Mẹ tôi khó sinh mà mất khi sinh tôi.
Ví dụ như anh ấy phát hiện ra quán vịt quay nào ở thành phố B ngon, lần sau muốn cùng tôi đến ăn thử.
Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện ly hôn, anh ấy sẽ nhanh chóng chuyển chủ đề.
Còn gửi cả sticker "em không nghe, em không nghe".
Mãi đến khi tôi hẹn anh ấy về rồi sẽ nói chuyện rõ ràng, anh ấy mới trở lại bình thường.
"Vậy khi nào anh về?" Tôi cố nhịn cười, "Quý tổng, đừng quên buổi ra mắt sản phẩm hợp tác sắp tới, còn rất nhiều việc cần bàn bạc đấy."
Đầu dây bên kia, Quý Kỳ An gãi đầu:
"Chắc phải một tuần nữa.
"Nhưng em yên tâm, việc tổ chức buổi ra mắt sản phẩm hợp tác, anh đã sắp xếp cho anh Hành Tri lo liệu rồi, em cứ trực tiếp liên hệ với anh ấy là được."
Tôi: "..."
Quý Kỳ An, anh có biết anh Hành Tri của anh đang đào góc tường nhà anh không vậy?
9
Tạ Hành Tri xuất hiện bên cạnh tôi rất thường xuyên.
Từ khi thêm WeChat, anh ta cứ liên tục nhắn tin cho tôi.
Những tin nhắn rủ tôi đi ăn, tôi đều coi như không thấy.
Nhưng tin nhắn hẹn gặp mặt bàn công việc, tôi không thể làm ngơ được nữa.
Hôm nay, cuộc họp kết thúc lúc hơn chín giờ tối.
Quý Kỳ An đưa tôi đi làm đã thành thói quen, tôi không thường xuyên tự lái xe, nên đứng ở dưới tòa nhà công ty đợi tài xế đến đón.
Xe của Tạ Hành Tri dừng lại trước mặt tôi lúc này.
"Để anh đưa em về."
Tôi xua tay: "Không cần đâu, có người đến đón em rồi."
Lên xe người yêu cũ giữa đêm khuya, bị người ta nhìn thấy cũng không hay.
"Anh đã nói với Kỳ An là anh đưa em về rồi, cậu ấy đã cho tài xế tan làm rồi." Tạ Hành Tri nhướng mày, "Mộ Mộ, chỉ là đi nhờ xe thôi mà, em sợ gì chứ?"
Cửa tòa nhà Quý Thị, người qua người lại rất đông, không ít người liếc nhìn chúng tôi.
Tôi không chịu nổi ánh mắt soi mói của mọi người, cuối cùng vẫn mở cửa xe.
Sau khi lên xe, Tạ Hành Tri lại im lặng.
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, vô tình ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy thì thấy xe đã dừng lại ở Đại học A, trường cũ của tôi và Tạ Hành Tri.
Tạ Hành Tri đang dựa vào cửa sổ xe hút thuốc.
Tôi hạ cửa kính xuống: "Sao lại đưa em đến đây?"
Tạ Hành Tri không trả lời, mà đi ra phía cốp xe lục lọi một hồi, rồi bưng một chiếc bánh kem đang cháy nến đến trước mặt tôi.
Tôi sững người một lúc mới nhớ ra hôm nay là ngày gì.
"Em quên cả sinh nhật mình rồi à?" Tạ Hành Tri mỉm cười, "May mà còn có anh nhớ cho em."
Nghe Tạ Hành Tri nói, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Nhưng nhất thời không nói rõ được.
Tôi nhận lấy bánh kem: "Cảm ơn anh."
"Còn khách sáo với anh làm gì?" Tạ Hành Tri lại đưa thêm một chiếc túi màu cam, "Quà cho em."
Một chiếc túi xách hiệu H classic, giá trị không hề nhỏ.
Tôi không dám nhận.
Cũng không muốn nhận.
"Quá quý giá rồi, thôi bỏ đi."
Tạ Hành Tri nhíu mày, có chút cố chấp đưa chiếc túi đến trước mặt tôi.
"Đối với anh, thứ này chẳng đáng là bao.
"Mộ Mộ, anh đã có khả năng cho em những thứ tốt nhất, không thua kém bất cứ ai."
Anh ta tiến lại gần tôi, bất ngờ nắm lấy tay tôi, giọng nói dịu dàng:
"Em có thể quay lại bên anh không?
"Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?"
Bàn tay bị Tạ Hành Tri nắm lấy, như có hàng ngàn mũi kim nhỏ đ.â.m vào da thịt, lan ra khắp cơ thể.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, cảm giác kỳ lạ vừa rồi đến từ đâu.
Tôi và Tạ Hành Tri yêu nhau sau khi thi đại học, chia tay khi tốt nghiệp.
Tạ Hành Tri nói có người muốn tài trợ cho anh ta du học, anh ta không thể từ chối, nhưng muốn tôi đợi anh ta.
Lúc đó, bố tôi bị người mình tin tưởng phản bội, công ty rơi vào khủng hoảng phá sản.
Tôi không thể đi theo Tạ Hành Tri, cũng không níu kéo anh ta quá nhiều.
Anh ta có tương lai mà anh ta muốn.
Tôi không muốn trở thành gánh nặng, nhưng cũng không thể chờ đợi anh ta.
Bởi vì khoảnh khắc tôi cần một chỗ dựa tinh thần nhất, anh ta cũng không ở bên tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ chúng tôi chia tay trong hòa bình.
Nhưng lúc này, lời nói của Tạ Hành Tri không giống như đang cầu xin tình yêu.
Mà giống như đang tha thứ, cũng giống như đang trách móc tôi là kẻ tham tiền bạc tình, bỏ rơi anh ta.
Tôi bỗng thấy buồn cười: "Tạ Hành Tri, em đã kết hôn rồi."
"Anh biết em và Kỳ An chỉ là hôn nhân thương mại, không có tình cảm, anh cũng không để tâm."
"Đó là chuyện của em và Quý Kỳ An." Tôi rút tay ra, "Tạ Hành Tri, chúng ta đã là quá khứ rồi, em đã nói là sẽ không quay đầu lại."
Tôi xuống xe, vẫy một chiếc taxi, động tác nhanh chóng và dứt khoát. Sau khi lên xe, tôi hạ cửa kính xuống, nhìn vào sắc mặt không mấy dễ nhìn của Tạ Hành Tri:
"Còn nữa, anh rõ ràng chưa từng tổ chức sinh nhật cho em, không nhớ sao?"
Trước khi kết hôn, tôi chưa từng tổ chức sinh nhật.
Mẹ tôi khó sinh mà mất khi sinh tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.