Chương 30: Anh không hối hận
Lani An Diệp
14/11/2022
Sáng sớm, Bon đã dậy lon ton sang phòng Chi trèo lên giường ôm mẹ.
- Sao con dậy sớm thế?
- Mẹ không cho ba ở lại ngủ sao?
- Ba phải về nhà coi trộm chứ?
Bon gật gù đã hiểu nên không hỏi thêm mà vùng dậy.
- Hôm nay Bon phải đến trường sớm còn tập văn nghệ. Cô dặn con nhờ mẹ vuốt keo tóc cho con không nó giống bị điện giật quá!
Chi ngồi dậy nhìn nó, vừa ngủ dậy, cái đầu đúng giống điện giật thật, những sợi tóc xoăn tít không vào nếp trông rất buồn cười. Cô giáo Bon ví von chuẩn quá cơ.
- Vậy đi đánh răng đi mẹ vuốt tóc cho. Con thích mặc gì tự chọn nhé!
- Ok mẹ
- Trời ạ, ai dạy con từ Ok đấy.
- Ba Tùng ạ
Nhìn thân hình tròn vo của Bon chạy như bay vào nhà tắm mà Chi bật cười.
Hai mẹ con quyết định không ăn sáng ở nhà mà đi ăn ngoài. Vào quán ăn phở, ai cũng nhìn Bon chằm chằm, có người buột miệng khen. Bác chủ quán bê phở cho hai mẹ con nhìn Bon xuýt xoa.
- Ôi, cậu bé này càng ngày càng đẹp trai.
Bon nhanh nhảu đáp lời.
- Cảm ơn bà, cháu giống ba cháu nên đẹp trai đấy ạ.
- Vậy chắc ba cháu soái ca lắm nhỉ? Hôm nào đưa ba đến đây ăn sáng nhé!
- Vâng ạ.
Chi mỉm cười, lấy kéo cắt nhỏ bánh phở và thịt cho Bon. Cái miệng nó liếm liếm môi thèm thuồng.
- Mẹ, soái ca có phải là đẹp trai không? Sao bà lại bảo bố là soái ca?
- Soái ca nghĩa là người ta khen ba con đấy, đó là người vừa đẹp trai, vừa giỏi, vừa tốt.
- Vậy thì Bon cũng là soái ca mẹ nhỉ?
Chi bật cười, nháy mắt con trai.
- Đúng, con cũng là soái ca của mẹ. Ăn nhanh còn đi học nào soái ca.
- Ok mẹ
Hai mẹ con ăn gần xong thì một người đàn ông trung tuổi lại gần, ông ngồi xuống cạnh Bon nhìn không chớp mắt.
- Thằng bé kháu khỉnh quá!
Chi thấy ông ta vồn vã quá thì lên tiếng.
- Dạ, cháu cảm ơn bác. Bác có chuyện gì không ạ?
Người đàn ông giật mình khi thấy sự lo lắng trong mắt Chi.
- Không có gì, bác thấy thằng bé đáng yêu quá nên thấy thích. Con trai bác lớn rồi mà không chịu lấy vợ nên bác thích trẻ con.
Chi thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông đánh giá. Ông mặc bộ đồ thể thao chắc là mới đi tập thể dục về, cách nói chuyện và khuôn mặt không giống một người xấu, nhìn ông khá phúc hậu.
- Cháu tên là gì? Mấy tuổi rồi?
Bon nhìn Chi thấy mẹ gật đầu mới trả lời.
- Cháu là Bon, cháu gần 5 tuổi rồi ạ.
- Giỏi quá! Cháu rất đáng yêu. Lần sau mà gặp thì ông sẽ chuẩn bị quà cho cháu.
- Cháu cảm ơn ông.
Hai mẹ con đã ăn xong nên Chi đứng dậy xin phép.
- Xin phép bác, mẹ con cháu phải đi ạ.
Người đàn ông luyến tiếc nhìn Bon rồi khẽ gật đầu.
- Ừ, hai mẹ con đi cẩn thận nhé! Bác trả tiền của hai mẹ con rồi, đi đi không muộn.
- Mẹ con cháu không nhận của bác được đâu ạ, cho cháu...
- Đưa con đi học đi không muộn, lần sau gặp cháu mời bác là được.
Người đàn ông xua hai mẹ con đi, Chi dù không muốn nhưng đành phải nhận.
- Vậy cháu cảm ơn bác. Con chào ông đi.
- Tạm biệt ông, lần sau gặp lại Bon sẽ mời ông ăn.
- Ngoan, hai mẹ con đi cẩn thận nhé!
Chi không hiểu sao người đàn ông này lần đầu gặp hai mẹ con mà đã đối xử thân thiện vậy. Nhưng muộn rồi nên cô cũng không tiện hỏi mà đưa con lên xe rời đi.
Ông Hòa nhìn hai mẹ con đi rồi mới khẽ thở đều lại.
- Thằng bé giống hệt bố nó lúc nhỏ, thật đáng yêu quá!
...
Chi vừa rời phòng họp thì nhận được điện thoại của Tùng.
- Em chuẩn bị đi, anh qua đón.
- Đón đi đâu, tôi đang trong giờ làm việc mà.
Cô nghe thấy tiếng anh thở dài.
- Em quên là đến xem con biểu diễn à? Bon đúng là hiểu tính mẹ mà.
- Ôi đúng rồi, tôi quên mất. Anh cứ đến trước đi, tôi sẽ đến sau.
- Con muốn chúng ta đi cùng nhau. Anh sắp tới công ty em rồi, chuẩn bị xuống đi.
- Vâng ạ.
Chi ngồi đơ người, không có Tùng nhắc thì hôm nay cô lại có lỗi với Bon rồi. Cô tắt máy tính, nhanh chóng đứng dậy rời văn phòng.
- Hà, hủy các lịch chiều nay cho chị nhé!
- Vâng ạ, chị đi hẹn hò với...
- Chị đến trường Bon, đừng có suy đoán lung tung.
Hà cố tình nói to.
- Vâng ạ, sếp Tùng đang dưới sảnh ạ.
Chi ngạc nhiên nhìn thấy Tùng hôm nay không mặc vest mà lại mặc quần jean, áo phông giầy thể thao, có vẻ như anh không phải từ công ty tới đây.
- Hôm nay anh nghỉ làm sao?
- Anh từ chức ở tập đoàn rồi.
Chi thấy Tùng nói chuyện từ chức nhẹ như không thì ngạc nhiên. Tập đoàn nhà anh mà lại từ chức, chuyện này... lẽ nào là do hôm qua anh cãi nhau với mẹ nên mẹ anh đã...
- Anh muốn thoải mái nên từ chức chứ không liên quan đến em đâu nên đừng nghĩ ngợi linh tinh.
- Vâng
Chi thừa biết anh nói thế để cô thoải mái thôi. Không có gì trùng hợp đến độ hôm qua cô gặp mẹ anh ở quán ăn, tối qua anh bị đánh và ngay hôm nay thì anh từ chức. Có lẽ giữa họ thực sự đang rất căng thẳng nên mẹ anh mới làm vậy.
- Tùng à, anh không...
- Anh muốn thế chứ không phải do ai cả. Từ nhỏ đến giờ anh luôn chịu sự chi phối của mẹ, mẹ anh đặt đâu thì anh phải ngồi đấy nên bây giờ anh muốn tự do. Hôm nay thực sự anh thấy rất thoải mái, anh có thể hít thở không khí một cách dễ chịu, thấy mình đang được sống cho chính mình. Hãy để anh được quyết định mọi việc liên quan đến anh. Em cũng vậy đi, đừng nghĩ đến mẹ anh nữa.
Chi nhìn anh định nói tiếp rồi lại thôi. Có lẽ là vậy, tiền bạc và chức vụ đôi khi làm người ta thấy khó thở khi không được làm theo ý mình. Nếu anh đã nghĩ vậy thì cô cũng không nên xen vào.
- Cho tôi xuống siêu thị mua đồ mang đến cho con.
- Anh mua rồi, sáng nay rảnh nên anh mua luôn.
Chi nhìn Tùng mỉm cười, có vẻ như được nghỉ việc anh rất vui thì phải.
- Anh không hối hận chứ?
- Không, thực sự anh thấy rất thoải mái. Đã rất lâu rồi anh không biết giải trí là gì? Vậy nên cuối tuần này, anh đưa hai mẹ con đi cắm trại.
- Anh chọn được địa điểm chưa?
- Chúng ta ra ngoại thành chơi, cho con chơi với thiên nhiên hai ngày.
- Vâng, cũng được.
- Sao con dậy sớm thế?
- Mẹ không cho ba ở lại ngủ sao?
- Ba phải về nhà coi trộm chứ?
Bon gật gù đã hiểu nên không hỏi thêm mà vùng dậy.
- Hôm nay Bon phải đến trường sớm còn tập văn nghệ. Cô dặn con nhờ mẹ vuốt keo tóc cho con không nó giống bị điện giật quá!
Chi ngồi dậy nhìn nó, vừa ngủ dậy, cái đầu đúng giống điện giật thật, những sợi tóc xoăn tít không vào nếp trông rất buồn cười. Cô giáo Bon ví von chuẩn quá cơ.
- Vậy đi đánh răng đi mẹ vuốt tóc cho. Con thích mặc gì tự chọn nhé!
- Ok mẹ
- Trời ạ, ai dạy con từ Ok đấy.
- Ba Tùng ạ
Nhìn thân hình tròn vo của Bon chạy như bay vào nhà tắm mà Chi bật cười.
Hai mẹ con quyết định không ăn sáng ở nhà mà đi ăn ngoài. Vào quán ăn phở, ai cũng nhìn Bon chằm chằm, có người buột miệng khen. Bác chủ quán bê phở cho hai mẹ con nhìn Bon xuýt xoa.
- Ôi, cậu bé này càng ngày càng đẹp trai.
Bon nhanh nhảu đáp lời.
- Cảm ơn bà, cháu giống ba cháu nên đẹp trai đấy ạ.
- Vậy chắc ba cháu soái ca lắm nhỉ? Hôm nào đưa ba đến đây ăn sáng nhé!
- Vâng ạ.
Chi mỉm cười, lấy kéo cắt nhỏ bánh phở và thịt cho Bon. Cái miệng nó liếm liếm môi thèm thuồng.
- Mẹ, soái ca có phải là đẹp trai không? Sao bà lại bảo bố là soái ca?
- Soái ca nghĩa là người ta khen ba con đấy, đó là người vừa đẹp trai, vừa giỏi, vừa tốt.
- Vậy thì Bon cũng là soái ca mẹ nhỉ?
Chi bật cười, nháy mắt con trai.
- Đúng, con cũng là soái ca của mẹ. Ăn nhanh còn đi học nào soái ca.
- Ok mẹ
Hai mẹ con ăn gần xong thì một người đàn ông trung tuổi lại gần, ông ngồi xuống cạnh Bon nhìn không chớp mắt.
- Thằng bé kháu khỉnh quá!
Chi thấy ông ta vồn vã quá thì lên tiếng.
- Dạ, cháu cảm ơn bác. Bác có chuyện gì không ạ?
Người đàn ông giật mình khi thấy sự lo lắng trong mắt Chi.
- Không có gì, bác thấy thằng bé đáng yêu quá nên thấy thích. Con trai bác lớn rồi mà không chịu lấy vợ nên bác thích trẻ con.
Chi thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông đánh giá. Ông mặc bộ đồ thể thao chắc là mới đi tập thể dục về, cách nói chuyện và khuôn mặt không giống một người xấu, nhìn ông khá phúc hậu.
- Cháu tên là gì? Mấy tuổi rồi?
Bon nhìn Chi thấy mẹ gật đầu mới trả lời.
- Cháu là Bon, cháu gần 5 tuổi rồi ạ.
- Giỏi quá! Cháu rất đáng yêu. Lần sau mà gặp thì ông sẽ chuẩn bị quà cho cháu.
- Cháu cảm ơn ông.
Hai mẹ con đã ăn xong nên Chi đứng dậy xin phép.
- Xin phép bác, mẹ con cháu phải đi ạ.
Người đàn ông luyến tiếc nhìn Bon rồi khẽ gật đầu.
- Ừ, hai mẹ con đi cẩn thận nhé! Bác trả tiền của hai mẹ con rồi, đi đi không muộn.
- Mẹ con cháu không nhận của bác được đâu ạ, cho cháu...
- Đưa con đi học đi không muộn, lần sau gặp cháu mời bác là được.
Người đàn ông xua hai mẹ con đi, Chi dù không muốn nhưng đành phải nhận.
- Vậy cháu cảm ơn bác. Con chào ông đi.
- Tạm biệt ông, lần sau gặp lại Bon sẽ mời ông ăn.
- Ngoan, hai mẹ con đi cẩn thận nhé!
Chi không hiểu sao người đàn ông này lần đầu gặp hai mẹ con mà đã đối xử thân thiện vậy. Nhưng muộn rồi nên cô cũng không tiện hỏi mà đưa con lên xe rời đi.
Ông Hòa nhìn hai mẹ con đi rồi mới khẽ thở đều lại.
- Thằng bé giống hệt bố nó lúc nhỏ, thật đáng yêu quá!
...
Chi vừa rời phòng họp thì nhận được điện thoại của Tùng.
- Em chuẩn bị đi, anh qua đón.
- Đón đi đâu, tôi đang trong giờ làm việc mà.
Cô nghe thấy tiếng anh thở dài.
- Em quên là đến xem con biểu diễn à? Bon đúng là hiểu tính mẹ mà.
- Ôi đúng rồi, tôi quên mất. Anh cứ đến trước đi, tôi sẽ đến sau.
- Con muốn chúng ta đi cùng nhau. Anh sắp tới công ty em rồi, chuẩn bị xuống đi.
- Vâng ạ.
Chi ngồi đơ người, không có Tùng nhắc thì hôm nay cô lại có lỗi với Bon rồi. Cô tắt máy tính, nhanh chóng đứng dậy rời văn phòng.
- Hà, hủy các lịch chiều nay cho chị nhé!
- Vâng ạ, chị đi hẹn hò với...
- Chị đến trường Bon, đừng có suy đoán lung tung.
Hà cố tình nói to.
- Vâng ạ, sếp Tùng đang dưới sảnh ạ.
Chi ngạc nhiên nhìn thấy Tùng hôm nay không mặc vest mà lại mặc quần jean, áo phông giầy thể thao, có vẻ như anh không phải từ công ty tới đây.
- Hôm nay anh nghỉ làm sao?
- Anh từ chức ở tập đoàn rồi.
Chi thấy Tùng nói chuyện từ chức nhẹ như không thì ngạc nhiên. Tập đoàn nhà anh mà lại từ chức, chuyện này... lẽ nào là do hôm qua anh cãi nhau với mẹ nên mẹ anh đã...
- Anh muốn thoải mái nên từ chức chứ không liên quan đến em đâu nên đừng nghĩ ngợi linh tinh.
- Vâng
Chi thừa biết anh nói thế để cô thoải mái thôi. Không có gì trùng hợp đến độ hôm qua cô gặp mẹ anh ở quán ăn, tối qua anh bị đánh và ngay hôm nay thì anh từ chức. Có lẽ giữa họ thực sự đang rất căng thẳng nên mẹ anh mới làm vậy.
- Tùng à, anh không...
- Anh muốn thế chứ không phải do ai cả. Từ nhỏ đến giờ anh luôn chịu sự chi phối của mẹ, mẹ anh đặt đâu thì anh phải ngồi đấy nên bây giờ anh muốn tự do. Hôm nay thực sự anh thấy rất thoải mái, anh có thể hít thở không khí một cách dễ chịu, thấy mình đang được sống cho chính mình. Hãy để anh được quyết định mọi việc liên quan đến anh. Em cũng vậy đi, đừng nghĩ đến mẹ anh nữa.
Chi nhìn anh định nói tiếp rồi lại thôi. Có lẽ là vậy, tiền bạc và chức vụ đôi khi làm người ta thấy khó thở khi không được làm theo ý mình. Nếu anh đã nghĩ vậy thì cô cũng không nên xen vào.
- Cho tôi xuống siêu thị mua đồ mang đến cho con.
- Anh mua rồi, sáng nay rảnh nên anh mua luôn.
Chi nhìn Tùng mỉm cười, có vẻ như được nghỉ việc anh rất vui thì phải.
- Anh không hối hận chứ?
- Không, thực sự anh thấy rất thoải mái. Đã rất lâu rồi anh không biết giải trí là gì? Vậy nên cuối tuần này, anh đưa hai mẹ con đi cắm trại.
- Anh chọn được địa điểm chưa?
- Chúng ta ra ngoại thành chơi, cho con chơi với thiên nhiên hai ngày.
- Vâng, cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.