Chương 12: Đau lòng
Lani An Diệp
11/11/2022
Chi vẫn khóc, trái tim đau đớn như chảy máu, tại sao cô không nhận ra anh nhẫn tâm với mình như vậy là có lí do chứ?
Chẳng nói thêm lời nào, Chi hoảng loạn chạy nhanh ra xe nhằm nhà Tuấn đi tới. Dù lái xe nhưng Chi vẫn không kìm nén được cảm xúc của mình, cô lái xe một cách vô thức khi nước mắt liên tục rơi.
Vừa đến cổng nhà Tuấn, Chi xuống xe, lau nước mắt liên tục ấn cửa. Mẹ Tuấn xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng:
- Cô đến đây làm gì?
- Bác à, cho con gặp anh Tuấn được không ạ?
Bà gạt tay Chi ra, thờ ơ nhìn cô khóc, lời nói như muốn đâm ngàn mũi dao vào Chi:
- Tuấn không có nhà, cô và nó không còn quan hệ nào nữa thì tìm nó làm gì? Cô về đi, tôi bận rồi.
Chi lắc đầu, quỳ xuống bám lấy chân mẹ Tuấn cầu xin:
- Mẹ à, cho con gặp anh ấy đi được không ạ? Con sai rồi, hãy cho con sửa sai được không ạ?
Mẹ Tuấn hờ hững đẩy Chi ra ngoài:
- Cô về đi, gia đình tôi không muốn gặp cô nữa.
Bà quay lưng, đóng cửa rầm lại trước mặt Chi. Chẳng biết làm gì, cô chỉ biết ngồi khóc nức nở, tay đập vào cửa:
- Tuấn ơi, anh mở cửa cho em đi. Chúng ta nói chuyện được không? Em sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi.
Tuấn đứng trên ban công nhìn Chi khóc vật vã mà định lao xuống nhưng mẹ không cho anh xuống. Lặng lẽ lau giọt nước mắt nóng hổi, anh quay vào phòng lấy điện thoại gọi đi.
Chi cứ ngồi im bất động trước cửa nhà Tuấn, cô muốn được gặp anh, muốn bù đắp lại sai lầm. Tùng ngồi xuống bên cạnh:
- Về thôi em, hãy để cậu ấy nghỉ ngơi đi.
Chi ngước đôi mắt đỏ ngàu sũng nước nhìn Tùng:
- Anh biết chuyện anh ấy bị bệnh phải không? Tại sao lại giấu tôi hả?
Tùng giữ lấy Chi đang hoảng loạn, anh nghiêm giọng:
- Em bình tĩnh đi, về nhà thôi. Anh sẽ khuyên cậu ấy gặp em mà.
Chi đứng dậy, gạt tay Tùng khỏi người mình, nụ cười mỉa mai méo xệch:
- Anh đừng làm phiền tôi nữa có được không?
Chi thất thểu ra xe, Tùng chặn lại không đồng ý nhưng cô gạt tay anh ra gắt lên:
- Anh chưa đủ gây phiền phức cho tôi sao hả? Đừng đi theo tôi nữa, đủ rồi… đừng tỏ ra thương hại tôi nữa. Tôi là con rối của anh đấy à? Hãy để cho tôi được yên đi.
Tùng ngỡ ngàng trước thái độ của Chi, ánh mắt anh trầm lắng, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi đau không tên. Anh buộc phải buông Chi ra để cho cô tự đi. Anh chỉ biết lái xe lững thững đi sau vì sợ Chi xảy ra chuyện.
Thấy Chi về đến nhà an toàn, anh quay xe lại về phía công ti và lặng lẽ gọi cho Tuấn thông báo tình hình.
Ngày nào Chi cũng đi qua nhà Tuấn mong được gặp anh nhưng gần như cô không thấy anh xuất hiện. Cô gọi điện anh không nghe máy nên chỉ còn cách nhắn tin cho anh mỗi ngày.
Nhận được kết quả giám định ADN, Chi không muốn tin nhưng sự thật lại luôn nghiệt ngã như vậy. Bé Bon là con của Tùng chứ không phải của Tuấn. Cô đã cầu mong phép màu xảy ra nhưng nó đã không xảy ra. Cuộc đời có lẽ đang bắt cô phải trả giá cho những gì mình gây ra. Cô chỉ biết ngồi khóc chết lặng giữa bệnh viện, xé nát kết quả vừa nhận được, cô lảm nhảm như vô hồn “ Không đúng, không phải như vậy? Bon phải là con của Tuấn chứ?”
Điện thoại đổ chuông, cô hớt hải vui mừng nhìn máy hi vọng Tuấn gọi nhưng lại là một số máy lạ. Chi ấn từ chối nghe nhưng khi cùng số ấy gọi đến ba lần thì cô buộc phải nghe máy:
- Alo, ai vậy ạ?
- Tôi là mẹ của Tùng, cháu có rảnh không? Chúng ta gặp nhau một lát nhé!
Chi lau nước mắt, hít thở sâu. Dù cô không muốn đối diện với mẹ Tùng lúc này nữa nhưng bà ấy gặp cô thì chắc chắn là có chuyện nên Chi đồng ý gặp.
Vừa vào quán café, mẹ Tùng giơ tay vời Chi lại gần, cô cúi đầu chào người phụ nữ dáng vẻ sang trọng nhưng ánh mắt và phong thái vẫn đầy khó tính:
- Cháu có vẻ béo hơn xưa một chút nhưng còn đẹp hơn hồi con gái nữa nhỉ? Bảo sao thằng Tùng nhà bác vẫn lao đi theo cháu vậy.
Chi bình tĩnh hơn trước kia, cách đây 7 năm, khi nghe mẹ Tùng lên tiếng thì người đã run bần bật. Nhưng bây giờ, cô đã trưởng thành hơn nhiều và bản thân mình cũng không muốn liên quan đến người đàn ông ấy nữa nên thái độ có bình thản đến lạ.
- Cháu không có nhiều thời gian nên xin bác nói chủ đề chính đi ạ.
Bà uống cốc trà vẫn nghi ngút khói, phong thái chẳng khác xưa là bao. Ánh nhìn dành cho Chi vẫn không thiện cảm:
- Cháu có biết vì cháu mà thằng Tùng hoãn hôn ước hai lần rồi không?
Chi hơi sốc, bản thân có quá nhiều mối bận tâm nên gần như không có thời gian để ý đến chuyện của Tùng.
- Có lẽ bác đang hiểu lầm mối quan hệ giữa cháu và anh ấy rồi. Bọn cháu bây giờ chỉ là bạn thôi.
- Bác cũng mong là vậy nhưng mấy hôm trước nó đòi hủy hôn vì muốn lấy cháu. Trước kia bác không đồng ý chuyện hai đứa thì bây giờ cũng không. Hơn nữa bây giờ cháu còn là gái một đời chồng thì làm sao xứng với thằng Tùng nhà bác nữa. Chi nhận thấy rõ sự khinh miệt và mỉa mai của người phụ nữ ấy. Cô nhìn thẳng mắt bà kiên quyết:
- Cháu chưa bao giờ có ý định quay lại với anh ấy. Dù anh ấy nói sẽ cưới cháu nhưng cháu không đồng ý. Bác yên tâm đi, cháu sẽ không bước chân về làm dâu nhà bác đâu ạ. Cháu bận rồi nên xin phép bác ạ.
Chẳng nói thêm lời nào, Chi hoảng loạn chạy nhanh ra xe nhằm nhà Tuấn đi tới. Dù lái xe nhưng Chi vẫn không kìm nén được cảm xúc của mình, cô lái xe một cách vô thức khi nước mắt liên tục rơi.
Vừa đến cổng nhà Tuấn, Chi xuống xe, lau nước mắt liên tục ấn cửa. Mẹ Tuấn xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng:
- Cô đến đây làm gì?
- Bác à, cho con gặp anh Tuấn được không ạ?
Bà gạt tay Chi ra, thờ ơ nhìn cô khóc, lời nói như muốn đâm ngàn mũi dao vào Chi:
- Tuấn không có nhà, cô và nó không còn quan hệ nào nữa thì tìm nó làm gì? Cô về đi, tôi bận rồi.
Chi lắc đầu, quỳ xuống bám lấy chân mẹ Tuấn cầu xin:
- Mẹ à, cho con gặp anh ấy đi được không ạ? Con sai rồi, hãy cho con sửa sai được không ạ?
Mẹ Tuấn hờ hững đẩy Chi ra ngoài:
- Cô về đi, gia đình tôi không muốn gặp cô nữa.
Bà quay lưng, đóng cửa rầm lại trước mặt Chi. Chẳng biết làm gì, cô chỉ biết ngồi khóc nức nở, tay đập vào cửa:
- Tuấn ơi, anh mở cửa cho em đi. Chúng ta nói chuyện được không? Em sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi.
Tuấn đứng trên ban công nhìn Chi khóc vật vã mà định lao xuống nhưng mẹ không cho anh xuống. Lặng lẽ lau giọt nước mắt nóng hổi, anh quay vào phòng lấy điện thoại gọi đi.
Chi cứ ngồi im bất động trước cửa nhà Tuấn, cô muốn được gặp anh, muốn bù đắp lại sai lầm. Tùng ngồi xuống bên cạnh:
- Về thôi em, hãy để cậu ấy nghỉ ngơi đi.
Chi ngước đôi mắt đỏ ngàu sũng nước nhìn Tùng:
- Anh biết chuyện anh ấy bị bệnh phải không? Tại sao lại giấu tôi hả?
Tùng giữ lấy Chi đang hoảng loạn, anh nghiêm giọng:
- Em bình tĩnh đi, về nhà thôi. Anh sẽ khuyên cậu ấy gặp em mà.
Chi đứng dậy, gạt tay Tùng khỏi người mình, nụ cười mỉa mai méo xệch:
- Anh đừng làm phiền tôi nữa có được không?
Chi thất thểu ra xe, Tùng chặn lại không đồng ý nhưng cô gạt tay anh ra gắt lên:
- Anh chưa đủ gây phiền phức cho tôi sao hả? Đừng đi theo tôi nữa, đủ rồi… đừng tỏ ra thương hại tôi nữa. Tôi là con rối của anh đấy à? Hãy để cho tôi được yên đi.
Tùng ngỡ ngàng trước thái độ của Chi, ánh mắt anh trầm lắng, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi đau không tên. Anh buộc phải buông Chi ra để cho cô tự đi. Anh chỉ biết lái xe lững thững đi sau vì sợ Chi xảy ra chuyện.
Thấy Chi về đến nhà an toàn, anh quay xe lại về phía công ti và lặng lẽ gọi cho Tuấn thông báo tình hình.
Ngày nào Chi cũng đi qua nhà Tuấn mong được gặp anh nhưng gần như cô không thấy anh xuất hiện. Cô gọi điện anh không nghe máy nên chỉ còn cách nhắn tin cho anh mỗi ngày.
Nhận được kết quả giám định ADN, Chi không muốn tin nhưng sự thật lại luôn nghiệt ngã như vậy. Bé Bon là con của Tùng chứ không phải của Tuấn. Cô đã cầu mong phép màu xảy ra nhưng nó đã không xảy ra. Cuộc đời có lẽ đang bắt cô phải trả giá cho những gì mình gây ra. Cô chỉ biết ngồi khóc chết lặng giữa bệnh viện, xé nát kết quả vừa nhận được, cô lảm nhảm như vô hồn “ Không đúng, không phải như vậy? Bon phải là con của Tuấn chứ?”
Điện thoại đổ chuông, cô hớt hải vui mừng nhìn máy hi vọng Tuấn gọi nhưng lại là một số máy lạ. Chi ấn từ chối nghe nhưng khi cùng số ấy gọi đến ba lần thì cô buộc phải nghe máy:
- Alo, ai vậy ạ?
- Tôi là mẹ của Tùng, cháu có rảnh không? Chúng ta gặp nhau một lát nhé!
Chi lau nước mắt, hít thở sâu. Dù cô không muốn đối diện với mẹ Tùng lúc này nữa nhưng bà ấy gặp cô thì chắc chắn là có chuyện nên Chi đồng ý gặp.
Vừa vào quán café, mẹ Tùng giơ tay vời Chi lại gần, cô cúi đầu chào người phụ nữ dáng vẻ sang trọng nhưng ánh mắt và phong thái vẫn đầy khó tính:
- Cháu có vẻ béo hơn xưa một chút nhưng còn đẹp hơn hồi con gái nữa nhỉ? Bảo sao thằng Tùng nhà bác vẫn lao đi theo cháu vậy.
Chi bình tĩnh hơn trước kia, cách đây 7 năm, khi nghe mẹ Tùng lên tiếng thì người đã run bần bật. Nhưng bây giờ, cô đã trưởng thành hơn nhiều và bản thân mình cũng không muốn liên quan đến người đàn ông ấy nữa nên thái độ có bình thản đến lạ.
- Cháu không có nhiều thời gian nên xin bác nói chủ đề chính đi ạ.
Bà uống cốc trà vẫn nghi ngút khói, phong thái chẳng khác xưa là bao. Ánh nhìn dành cho Chi vẫn không thiện cảm:
- Cháu có biết vì cháu mà thằng Tùng hoãn hôn ước hai lần rồi không?
Chi hơi sốc, bản thân có quá nhiều mối bận tâm nên gần như không có thời gian để ý đến chuyện của Tùng.
- Có lẽ bác đang hiểu lầm mối quan hệ giữa cháu và anh ấy rồi. Bọn cháu bây giờ chỉ là bạn thôi.
- Bác cũng mong là vậy nhưng mấy hôm trước nó đòi hủy hôn vì muốn lấy cháu. Trước kia bác không đồng ý chuyện hai đứa thì bây giờ cũng không. Hơn nữa bây giờ cháu còn là gái một đời chồng thì làm sao xứng với thằng Tùng nhà bác nữa. Chi nhận thấy rõ sự khinh miệt và mỉa mai của người phụ nữ ấy. Cô nhìn thẳng mắt bà kiên quyết:
- Cháu chưa bao giờ có ý định quay lại với anh ấy. Dù anh ấy nói sẽ cưới cháu nhưng cháu không đồng ý. Bác yên tâm đi, cháu sẽ không bước chân về làm dâu nhà bác đâu ạ. Cháu bận rồi nên xin phép bác ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.