Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm
Chương 2
Diệp Phỉ Nhiên
26/10/2022
Tề Khê không nhớ nổi là mình có thể đi trên đống lửa, ngồi trên đống than mà trải qua hết lễ tốt nghiệp như thế nào. Cho đến đêm sau khi chính thức tốt nghiệp và rời trường, đối với việc mình đã trải qua vài giờ trước ra sao, cô vẫn cảm thấy hốt hoảng như cũ.
Triệu Y Nhiên ngồi đối diện với Tề Khê, cô ấy là bạn cùng phòng, kiêm cả bạn thân ở trường. Từ trước đến nay, phương châm sống của cô ấy vẫn là hòa hoãn trung hòa, thành tích cũng luôn nằm ở mức trên trung bình. Suýt soát vượt qua kỳ thi tư pháp, hoàn toàn không có bản tính hiếu thắng như Tề Khê. Về công việc cũng chọn con đường bình thường là thi công chức, lúc này đã trúng tuyển, chỉ chờ tốt nghiệp là sẽ nhanh chóng vào Tòa án làm việc.
Hôm nay bởi vì bài phát biểu đầy cảm xúc của Tề Khê, bữa cơm chia tay của hai người cũng không có chút thương cảm, buồn bã nào, Triệu Y Nhiên còn tương đối phấn khích.
"Tề Khê, mình thấy có một đường link đoạn video phần phát biểu của cậu trong lễ tốt nghiệp đó!"
Tề Khê miễn cưỡng uống một hớp nước trái cây: "Đường dẫn đâu? Gửi mình với."
"Cậu muốn báo cáo để xóa sao?"
"Còn làm khác được sao? Chờ Cố Diễn truy cứu hành vi xâm phạm danh dự nhân phẩm à?" Nghĩ đến chuyện nát bét kia, Tề Khê đau đầu tức thì, "Là não mình bị úng nước, là một xúc động nhất thời làm ra sai lầm lớn, mình chấp nhận trả bất cứ giá nào để xóa sạch ảnh hưởng, gánh vác tất cả trách nhiệm, khắc phục hậu quả."
Thực ra sau chuyện này, Tề Khê đã muốn tìm Cố Diễn nói lời xin lỗi, nhưng không biết sao sau lễ tốt nghiệp, Cố Diễn lại không thấy tăm hơi, cô tìm không ra người, chỉ có thể gửi tin WeChat xin lỗi anh. Kết quả là viết cả một cái tin dài, chờ lâu thật lâu cũng không nhận được hồi đáp.
Mà bởi vì không thể tìm được Cố Diễn để xin lỗi, sự tức giận của Tề Khê lại trút lên đầu kẻ đầu sỏ là Trương Gia Lượng. Kết quả là lúc gặp mặt chất vấn, tên Trương Gia Lượng kỳ khôi đó ăn nói hùng hồn…
"Tại sao tôi phải kẹp thư tình vào trong tập đề để Cố Diễn đưa cho cậu? Vì tôi là người hướng nội, dễ xấu hổ. Tôi thích cậu từ lâu, ngay cả việc đối diện để tỏ tình cũng sợ sệt. Tôi sợ nhìn cậu một cái thì tim lại đập nhanh. Sẵn tiện lúc đó cậu để quên tập đề ở thư viện, tôi đã nghĩ đến cách viết thư tình cổ điển lãng mạn, lại ngay lúc Cố Diễn đi ngang, nên tôi để cậu ấy trả lại cho cậu. Không phải trong phim cũng như vậy sao? Tâm sự nam nữ tuổi hồng, nếu như cứ nói thẳng tuồn tuột thì làm sao lãng mạn được, hẳn phải có một người làm trung gian chuyển lời..."
"Đến cả chữ ký, tôi lại là người có khiếu hài hước, chỉ là muốn tạo chút kịch tính để đùa với cậu, để cho tâm tình của cậu như ngồi xe bay vút lên tận mây xanh, nghĩ là Cố Diễn tỏ tình, trong lòng cảm thấy mất mát, cuối cùng lật lại mới phát hiện là người cậu cũng thích, sẽ có cảm giác mừng như điên, như thứ mất đi lại tìm về..."
Mừng như điên cái đầu cậu! Có quỷ mới thích cậu! Thà thích Cố Diễn còn hơn thích một tên đầu óc không bình thường như cậu!
Hôm nay Tề Khê nhớ lại mà còn cảm thấy giận đến không có chỗ xả ra.
Triệu Y Nhiên đồng tình vỗ Tề Khê một cái: "Nói thật, Cố Diễn không đáp lại cậu cũng là rất tiết chế rồi. Đổi lại người bình thường, có khi còn phải đánh cậu!"
"Cậu ấy sẽ không đánh mình." Tề Khê vẫn còn sợ hãi, nói: "Không phải cậu ấy luyện Muay Thai sao? Lỡ như giáng một chưởng xuống, khống chế lực đạo không tốt, đánh cho mình đến thương tật nhẹ cấp độ hai, vậy cũng đủ cấu thành tội cố ý gây thương tích có thể nhận hình phạt, đến lúc đó lại chuyển thành án hình sự, sau này làm luật sư thậm chí có thể bị tước giấy phép hành nghề..."
"..."
Nhưng dù miệng nói như vậy, Tề Khê cũng biết giáo dưỡng của Cố Diễn thực sự vô cùng tốt.
Mặc dù cô ở diễn đàn trường hay trên Weibo đều dùng nick chính đăng bài thanh minh và lời xin lỗi, nhưng như tung tin để chặn đứng một tin đồn khác, đã bị dìm xuống nhanh chóng, căn bản không để lại hiệu ứng gì, lại nghĩ đến số lượng người dự buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy nhiều như vậy…
Tội mình làm với Cố Diễn quả thực là không thể tha thứ, Cố Diễn muốn sao cũng được, cho dù khởi kiện cũng hợp lý, Tề Khê chấp nhận gánh vác tất cả hậu quả pháp lý.
Nhưng Cố Diễn lại không, không làm bất kỳ cái gì, không tiếp nhận lời xin lỗi của mình, không mắng chửi mình, không kiện mình, thậm chí cũng không chủ động đính chính tin đồn thất thiệt.
Sau này mình còn mặt mũi để đối diện với Cố Diễn sao?
Trừ việc cả đời không gặp, Tề Khê không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn.
Đại khái là qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai, Tề Khê suy sụp đến cùng cực rồi lại phục hồi.
Cô lại vừa mới ảo não uống một hớp nước trái cây, điện thoại bỗng "ting" một tiếng báo có thư điện tử.
Tề Khê miễn cưỡng liếc mắt nhìn một cái. Chữ "Congratulations" thật to cùng với tin nhắn của người gửi làm cho adrenaline trong người cô dâng trào, tim đập hỗn loạn.
Đây là thư chấp nhận của trường Đại học luật Columbia!
Tề Khê run rẩy mở bức thư điện tử ra xác nhận nội dung, rốt cuộc không nhịn được, tựa hồ từ trên ghế nhảy cẫng xuống _______
"Triệu Y Nhiên, mình trúng tuyển JD (*) trường Luật Columbia rồi!"
(*) JD (J.D) Juris Doctor degree là bậc học sau đại học của ngành luật ở Mỹ theo hướng thực hành. Đây là cấp tiêu chuẩn để có thể hành nghề luật ở Mỹ, bởi vì ở Mỹ, tốt nghiệp đại học Luật không thể xem là cấp bậc đủ để hành nghề. JD được xem là Tiến sĩ luật thực hành (professional doctorate), tương tự như Tiến sỹ Luật nghiên cứu (research doctorate)
Chỉ có dân học luật mới biết JD của đại học Columbia có ý nghĩa như thế nào. Mắt Triệu Y Nhiên lúc này cũng sáng lên: "Trời ơi! Tề Khê! Cậu mạnh quá! Mình nói chứ, điểm LSAT của cậu cao chót vót như vậy, GPA cũng cao, cuộc thi Tư pháp nhà nước cũng qua rồi, tuy rằng không có kinh nghiệm làm việc gì, nhưng mình đã nói cậu nhất định được mà. Chúc mừng cậu cuối cùng cũng nhận được thư chấp nhận chính thức! Đại học Columbia đấy! Cậu có thể đến New York rồi!"
Trường Luật hàng đầu ở Mỹ, trừ trường luật Harvard, Yale và Stanford ra, xếp ngay phía dưới chính là Columbia. Mà trường luật Harvard, Yale và Stanford, nếu không có kinh nghiệm việc làm tốt liên quan đến pháp luật hoặc được người có tiếng trong ngành tiến cử, tự bản thân sinh viên tốt nghiệp ngành luật đại khái không thể nào chen chân vào được J.D của ba trường này.
Vì vậy, có thể xin được đến Columbia, đối với Tề Khê đã là offer tốt nhất.
Hơn nữa...
Hơn nữa đi Mỹ thì có thể không cần chạm mặt Cố Diễn, dù sao lúc khảo sát việc làm, Tề Khê nhớ là Cố Diễn ghi sẽ vào làm thẳng công ty luật.
Chỉ là khi Tề Khê trở về nhà cùng với khát vọng tương lai, thông báo tin tốt động trời này với ba mình, thứ nhận được lại không phải là sự chúc mừng cùng khen ngợi.
Tề Thụy Minh chẳng những không vui mừng, mà có thể dùng từ nổi trận lôi đình để hình dung: "Không phải nói tốt nghiệp xong sẽ thi công chức sao? Sao con lại lén đi thi LSAT? Lén nộp đơn xin trường?"
"Nhưng mà ba..."
"Không phải đã đồng ý với ba là thi công chức rồi tìm một chỗ ổn định đến chín về năm (*) mà đi làm sao? Ba biết thi công chức là thiên binh vạn mã chen nhau qua cầu độc mộc, nhưng ba cũng không nhất định bắt con phải vào được Công-Kiểm-Pháp (**). Lỡ con thi không đỗ, ba bên này cũng quen với người bên Nhật báo thành phố, dùng quan hệ để con vào làm biên tập viên Ban pháp chế cũng không thành vấn đề, còn rất dễ dàng. Con lại ôn tập, chờ năm sau thi công chức lại."
(*) Đến chín về năm: giờ hành chính ở TQ: sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ tan ca. Cũng có thể dùng để chỉ những công việc tầm thường, ngày này qua ngày khác không có gì thay đổi.
(**) Công kiểm pháp: Công an- kiểm sát- tư pháp.
Lại là những lời của bậc lão thành.
Lòng dạ Tề Khê ngột ngạt khó chịu, tranh thủ lý lẽ: "Con nghĩ con muốn làm luật sư. Nếu như có thể tốt nghiệp J.D ở trường Luật Columbia về, bất kể là việc làm ở Mỹ hay là về nước, vào công ty luật đều có năng lực cạnh tranh, thu nhập cũng không kém, vị trí làm việc có thể lựa chọn lại còn tốt hơn..."
Tề Thụy Minh không cho Tề Khê cơ hội nói hết, ông ta lần nữa cắt đứt lời cô, lần này mang theo thái độ nghiêm túc: "Khê Khê, con là một đứa con gái. Con gái không cần vất vả như thế, dễ dàng một chút, tìm một công việc chín đến năm có thể diện, sau đó lại tìm một đối tượng kết hôn tốt, nhiệm vụ chủ yếu trong tương lai là làm người nội trợ tốt, dạy dỗ con cái. Con nhìn mẹ con mà xem, cũng đều tốt nghiệp trường Luật giống ba và con, cuộc sống bây giờ không phải rất dễ dàng vui vẻ sao? Có chỗ nào không tốt?"
Tề Thụy Minh nhíu chặt mày: "Ngay cả việc làm luật sư cũng là công việc của đàn ông. Con biết công việc ở công ty luật áp lực cỡ nào không? Ba là người từng trải, thật lòng không muốn con phải sống mệt mỏi như vậy. Con nhìn một chút những Cộng sự hàng đầu trong các công ty có bao nhiêu người là nữ? Làm luật sư không đơn giản như con nghĩ, cũng phải đi xã giao uống rượu, còn phải thiết lập mạng lưới xã giao, con nhìn ba bận rộn cỡ nào. Con là một đứa con gái, lại muốn một cuộc sống như thế sao?"
Ông ta lại dẫn dắt từng bước: "Con bây giờ là yêu thích cái vỏ bọc bên ngoài, chờ đến khi con thực sự trở thành luật sư, con sẽ làm đến đâu ghét đến đó. Huống hồ phụ nữ trên phương diện suy luận pháp luật cũng kém hơn so với nam giới. Tự con nhìn xem, bốn năm ở Học viện Pháp lý, cái cậu Cố Diễn nào đó trong lớp con, không phải lần thi nào cũng xếp trên con? Trong trường học đã là vậy, ra ngoài xã hội, ở nơi làm việc, cũng sẽ như vậy."
"Bên ngoài đầy rẫy những luật sư nam ưu tú, so với những người con gặp trong trường còn nhiều hơn. Đứa nhóc như con lại quá tranh cường háo thắng, không đủ mềm dẻo, vừa vào công ty luật, với tính tình như con, chỉ lại tăng thêm tính tình cứng cỏi, cuộc sống hôn nhân sau này sẽ không hạnh phúc. Ba cũng là vì muốn con tốt..."
Tề Thụy Minh vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc cũng bộc lộ ý muốn của mình _______
"Dù sao đi nữa, nếu con muốn đi Mỹ, ba sẽ không cho tiền."
Ban đầu rõ ràng đã nói xong, chỉ cần mình thi đỗ vào J.D của đại học Columbia, sẽ cho mình học phí!
"Ủa ba, lúc đó ba đã đồng ý..."
"Thứ nhất, con gái không cần học nhiều vậy. trình độ học vấn của con như vậy là đủ. Thứ hai, ba không có bao nhiêu tiền, học phí J.D một năm ở Mỹ phải rất nhiều. Đại học Columbia còn ở New York. Vật giá New York con cũng biết mà. Ba không giàu đến vậy. Luật sư cũng không kiếm ra được nhiều tiền như con nghĩ. Ba cũng không dễ dàng, muộn như vậy rồi mà còn phải chuẩn bị tài liệu một vụ án đặc biệt."
Thái độ của Tề Thụy Minh rất kiên quyết. Ông ta nói xong, còn hơi tức giận nhìn sang Hề Văn, mẹ của Tề Khê: "Bà quản cho tốt con gái bà đi. Còn không hiểu chuyện đến như vậy!"
...
Cuối cùng Tề Khê cũng biết, hóa ra ngay từ ban đầu, Tề Thụy Minh đã không có ý định bỏ tiền cho cô sang Mỹ học. Ban đầu ông đồng ý, là bởi vì không nghĩ Tề Khê lại có thể xin được một chỗ trong J.D của đại học Columbia.
Nhưng...
Có thể ba dù không được xem là một luật sư thành đạt, nhưng cũng là một Cộng sự trong một công ty luật nhỏ. Thu nhập để cáng đáng được học phí không phải là vấn đề, mình lại là con gái một, cũng không có anh chị em chưa thành niên nào khác để phải chi tiêu.
Trong lòng Tề Khê tràn ngập cảm giác uất ức và khó chịu. Chờ Tề Thụy Minh rời khỏi, cô than khổ ngay với mẹ Hề Văn: "Ba rõ ràng là xem thường phụ nữ. Nếu con là con trai, thi đậu J.D của Columbia, dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải để cho con đi."
Giọng điệu Hề Văn ôn hòa xen lẫn chút bất đắc dĩ: "Khê Khê, đừng tìm ba náo loạn nữa, áp lực công việc của ông ấy cũng lớn. Trách mẹ vô dụng. Nếu mẹ cũng đi làm, ba cũng không cần phải mệt mỏi đến vậy, cũng sẽ có tiền cho con đi học. Có điều, ba nói cũng đúng, con gái an ổn là phúc."
Tề Khê đóng sập cửa, nhào lên giường mình, không muốn tiếp tục nghe những chuyện vô vị này của ba mẹ.
Những trường luật đứng đầu của Mỹ đều là trường tư, học phí đắt đỏ. Du học sinh giống như Tề Khê, có thể được nhận vào đã phải cảm ơn trời đất, làm gì có thể hy vọng xa vời đến thứ gọi là học bổng, lại không giống bọn sinh viên bản xứ có thể đi vay hỗ trợ học phí.
Thái độ của ba đủ để cho Tề Khê hoàn toàn tuyệt vọng. Ước mơ J.D của cô sợ là phải tan vỡ.
...
**
"Cho nên cậu nhận được offer tốt như thế, lại không thể đi được?"
Tề Khê ở lì trong nhà hai tuần mới miễn cưỡng chấp nhận thương đau, hẹn Triệu Y Nhiên ra ngoài ăn cơm.
Đối mặt với câu hỏi của Triệu Y Nhiên, Tề Khê buồn bã gật đầu: "Không có tiền thì không nói đến quyền."
"Vậy cậu phải làm sao? Theo sự sắp xếp của ba cậu vào làm biên tập bộ phận pháp chế của tạp chí?"
"Mình không đi." Mặt Tề Khê vẫn bất khuất, cô là người không chịu thua kém. "Mình gấp rút gửi CV, giờ đã nhận được offer của công ty luật Cạnh Hợp rồi. Dù sao cũng không thể thỏa mãn suy nghĩ của ba mình được. Ông ấy không xem trọng việc mình làm luật sư mình lại càng phải làm luật sư. Mình vừa mới tốt nghiệp đã nhận được thư chấp nhận của Đại học Columbia, vậy đi làm hai năm nữa, lý lịch lại càng đẹp. Đến lúc đó không chừng còn xin được trường tốt hơn. Ông ấy không bỏ tiền, thì mình tự bỏ tiền nuôi thân."
Mặt Triệu Y Nhiên ngập tràn thán phục: "Tề Khê, cậu có biết cậu rất giỏi chuốc thù rước hận không? Không phải thư chấp nhận của Đại học Columbia thì là offer của Cạnh Hợp. Qua miệng cậu giống như ra chợ mua mớ hành tây vậy, sinh viên giỏi quả nhiên muốn làm gì cũng được."
Công ty luật Cạnh Hợp là nơi khá tốt trong thành phố Dung, tỷ lệ cạnh tranh tương đối khốc liệt. Được Cạnh Hợp tuyển dụng cũng là một tin tức tốt, nhưng Tề Khê bỗng dưng không nhịn được mà lo lắng: "Có khi nào Cố Diễn cũng đến Cạnh Hợp không?"
"Không có, không có. Cậu yên tâm đi." Triệu Y Nhiên thấp giọng nói, "Lúc trước mình nghe được tin mới nhất, nói trước khi tốt nghiệp, Cố Diễn tự dưng quyết định đi Mỹ học chuyên sâu, không định làm việc trong nước. Lúc trước cậu cũng có kế hoạch đi Mỹ, mình sợ cậu bị áp lực nên không dám nói với cậu."
Tề Khê có chút mặc cảm tội lỗi: "Là bởi vì bị mình bêu xấu trong buổi lễ tốt nghiệp mà thương tâm đến độ muốn bỏ xứ ra đi sao?"
"Không phải, là từ trước lễ tốt nghiệp rồi. Nghe bảo cậu ấy đột nhiên thay đổi ý định, muốn xuất ngoại."
Còn có chuyện tốt như vậy?!
Nội tâm xám xịt của Tề Khê bỗng chốc hửng nắng: "Trời cũng giúp mình! Bây giờ cậu ấy đi Mỹ, mình ở lại trong nước, sau này nước sông không phạm nước giếng, đời này không cần gặp lại!"
Mặc dù đối với việc Cố Diễn có thể đi du học, Tề Khê cũng hơi hâm hộ và ganh tỵ, nhưng cô cũng nhanh chóng phấn chấn trở lại.
Dù sao cô cũng phạm phải tội ác tày trời với Cố Diễn, chủ nợ lại xa xôi viễn xứ, đối với cô mà nói, không có gì không tốt cả.
Ôm trong lòng cảm giác thư thái, Tề Khê nhanh chóng đến Cạnh Hợp báo danh.
**
“Bởi vì em xin việc tương đối trễ, dù CV rất đẹp nhưng những Cộng sự có thâm niên cũng đều tuyển đủ người rồi, nên đành phải sắp xếp em vào đội của một vị vừa mới lên chức Cộng sự, là nữ Cộng sự Cố Tuyết Hàm."
Người phụ trách nhân sự vừa dẫn Tề Khê đi tham quan công ty luật vừa thân thiện giải thích: "Có điều Cộng sự Cố dù rất trẻ tuổi nhưng cũng rất có năng lực, là Cộng sự trẻ tuổi nhất trong số họ, hơn nữa lại mới vừa thành lập đoàn đội, nên em đi theo cô ấy cũng rất tốt. Tương lai sẽ là thành viên nòng cốt. Chờ một lát Cộng sự Cố sẽ gặp mặt trò chuyện một chút với em."
Tề Khê đã tra cứu tư liệu về Cố Tuyết Hàm trên mạng. Chị ấy cũng là nhân tài tốt nghiệp từ Học viện Pháp lý, tốc độ thăng tiến đến vị trí Cộng sự có thể xem là vô tiền khoáng hậu. Người vừa đẹp lại nhiều kinh nghiệm, nhìn một cái đã thấy rõ dáng vẻ người phụ nữ mạnh mẽ sấm rền gió cuốn. Mặc dù là Cộng sự vừa mới thăng chức, nhưng năm đầu tiên lên chức, doanh thu chị ấy kiếm được đã đứng nhất công ty. Mấy diễn đàn pháp luật đều vô cùng coi trọng chị ấy, nhìn nhận tương lai chị ấy có thể sẽ là ngôi sao mới mạnh nhất của Cạnh Hợp.
"Em thấy trên các diễn đàn đều tôn Luật sư Cố là nữ thần mới của giới luật." Tề Khê có chút mơ mộng, "Có thể đi theo chị ấy làm việc, nhất định sẽ học hỏi được nhiều điều mới."
Cũng không biết có phải do bầu không khí của công ty luật Cạnh Hợp quá sức nghiêm trang hay không, lời nói mang theo chút kính trọng và tán dương của Tề Khê lại làm cho người phụ trách hành chính nhân sự ngẩn người. Đối phương nhìn Tề Khê bằng một vẻ mặt phức tạp: "Gọi cô ấy là nữ thần, nhất định không phải là người của Cạnh Hợp. Có điều đi theo cô ấy, đúng là em có thể học được rất nhiều thứ."
"Vào đi thôi."
Theo tiếng gọi của người phụ trách hành chính, Tề Khê tự chỉnh trang lại, cũng không kịp nghĩ ngợi gì thêm, rốt cuộc vừa thấp thỏm căng thẳng vừa mơ mộng bước vào trong phòng làm việc của Cố Tuyết Hàm.
Sau đó, thị giác của cô thực sự bị đánh úp một cách dữ dội ________ Cố Tuyết Hàm so với ảnh đăng trên trang web của công ty còn đẹp hơn rất nhiều, mặc trang phục cao cấp, người vừa lạnh lùng lại thanh tao. Cũng không biết có phải vì cảm tình tốt dành cho đàn chị hay không, mà Tề Khê luôn cảm thấy gương mặt chị ấy có chút quen thuộc, để cho cô tự nhiên có cảm giác thân thiết.
Khó trách người ở Cạnh Hợp không gọi Cố Tuyết Hàm là nữ thần, bởi vì Tề Khê cảm thấy dung mạo và khí chất của chị ấy, ngay cả hai chữ nữ thần đều không đủ để diễn tả.
Cố Tuyết Hàm nhìn thấy mặt Tề Khê, cũng có hơi bất ngờ. Chị ấy cười một tiếng: "Xem ra đội của chúng ta là có giá trị nhan sắc hàng đầu công ty. Tề Khê, hoan nghênh em gia nhập Cạnh Hợp."
Tề Khê bất giác ngồi ngay ngắn lại, từ trường học bước vào nơi làm việc, dù nhiều hay ít thì cũng phải có phần căng thẳng.
"Mặc dù công việc trong tay chị không ít, nhưng mục tiêu của chị đối với đoàn đội là ít mà chất. Trước đây đa số các hạng mục là hợp tác với một nhóm nhỏ các luật sư trong sở không có người hướng dẫn cố định thực hiện. Lần này thành lập đoàn đội sẽ dẫn dắt thêm hai người mới, xem như người một nhà. Trừ em ra, còn có một cậu trai khác, là em trai chị. Có điều em cứ yên tâm, việc phân chia công việc và thu nhập tuyệt đối sẽ không có thiên vị..."
Cho nên đồng nghiệp tương lai của mình trong đội là em trai sếp?
Vậy thì cần phải tạo quan hệ thật tốt rồi!
Trong đầu Tề Khê đang quay cuồng với suy nghĩ làm thế nào để tạo mối quan hệ tốt với người kia, lại nghe Cố Tuyết Hàm tiếp tục nói __________
"Em trai chị với em hẳn là bạn học, đều là người tốt nghiệp Học viện Pháp lý khóa này."
Bạn học, được đó! Trừ Trương Gia Lượng và Cố Diễn ra, cô và bạn học nam trong lớp quan hệ cũng tốt. Nhưng mà Trương Gia Lượng thì về quê làm việc, còn Cố Diễn ấy à, xuất ngoại rồi.
Em trai của Cố Tuyết Hàm, là em ruột hay em họ? Nếu như cũng là họ Cố, thì là Cố Thành hay Cố Ích Dân?
Cả hai người mình cũng đều có quan hệ không tệ, ít nhất cũng xem là bạn học, không có xích mích gì.
Trong lòng Tề Khê trấn định lại, làm việc cùng đội với bạn học cũ, bây giờ cô có thể chắc chắn cuộc sống công sở của mình sau này hẳn là tương đối tốt đẹp.
"Mấy ngày nay em cứ thích ứng trước đã, hoàn thành xong thủ tục nhận việc rồi làm một vụ nhỏ khởi động. Em trai chị đi tòa lập án rồi, chờ nó trở về, cũng vừa đúng lúc, chị mời em và nó cùng ăn một bữa cơm chào mừng đơn giản."
Cố Tuyết Hàm uống một ngụm nước, sau đó nhìn Tề Khê, phong thái vẫn tao nhã như cũ: "Liên quan đến vụ việc làm nóng người của em, chị có một việc muốn thỉnh giáo em."
Tề Khê lúc này sẵn sàng ra trận, đứng dậy: "Thỉnh giáo thì không dám nhận, chị nói đi ạ."
"Em không cần căng thẳng. Chẳng qua chỉ là chút việc riêng." Cố Tuyết Hàm cười cười, "Em và em trai chị nếu đã học cùng trường, vậy em biết người nào đã bêu xấu, phỉ báng nó trong buổi lễ tốt nghiệp không?"
"..."
Tề Khê ngẩn người.
Là như mình nghĩ sao...
Cô trợn mắt nhìn Cố Tuyết Hàm, hoảng hốt cảm thấy mình cần phải được đưa đi cấp cứu.
Cố Tuyết Hàm lại cúi đầu uống một hớp nước, không chú ý đến Tề Khê đã đơ cả người, giọng điệu chị ấy lạnh nhạt: "Coi như là chị, hay là một luật sư, đều phải bảo vệ quyền lợi cho em trai chị."
Cố Tuyết Hàm nói đến đây, lại nhìn Tề Khê mộ cái, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Quên nói, em trai chị là Cố Diễn, cũng chính là đồng sự tương lai của em. Em có quen nó không?"
"..." Tề Khê chắc chắn rằng mình đã cấp cứu thất bại, có thể chuyển thẳng ra bên ngoài hỏa táng.
Cố Diễn?! Không phải cậu ấy nên ra nước ngoài sao?!
Tề Khê còn chưa kịp tiêu hóa cảm xúc, đã nghe Cố Tuyết Hàm thanh tao lãnh đạm tiếp tục lạnh nhạt nói: "Bây giờ, em đi điều tra một chút về cô gái này, tên họ, số căn cước và số điện thoại liên lạc."
"Đây là công việc đầu tiên của em_______ Tận lực mà điều tra. Nghe nói lúc đó có không ít người quay video lại, có điều lúc chị muốn xem thì đều đã bị người ta báo cáo yêu cầu xóa hết. Em phụ trách đi tìm lại đoạn clip chứng cứ đó."
Tính tình Cố Tuyết Hàm dễ chịu nhưng quyết đoán, rất nhanh chóng đã giao phó xong phần công việc đầu tiên, "Đây chính là vụ việc thứ nhất của em. Trước hết cho em làm nóng người một chút."
"..." Tề Khê cười giả trân, đã không còn biết đắp lên cảm xúc gì.
Cũng là lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, gương mặt mà Tề Khê cảm thấy cả đời này không cần phải gặp lại xuất hiện ở cửa _____
"Đã lập án xong, ngoài ra, người trong vụ tranh chấp hợp đồng vay tiền hạn mức thấp nói cần phải thay đổi một chút thời gian cuộc hẹn chiều nay..."
"Cố Diễn, em đến đúng lúc lắm, giới thiệu cho em thành viên khác của đội, cũng là bạn học của em, Tề Khê."
"..."
Nội tâm Tề Khê đã có thể dùng cụm từ "khóc không ra nước mắt" mà hình dung.
Giờ phút này mình thực sự là... không phải oan gia không gặp gỡ, đường xuống suối vàng đã đặt chân.
Triệu Y Nhiên ngồi đối diện với Tề Khê, cô ấy là bạn cùng phòng, kiêm cả bạn thân ở trường. Từ trước đến nay, phương châm sống của cô ấy vẫn là hòa hoãn trung hòa, thành tích cũng luôn nằm ở mức trên trung bình. Suýt soát vượt qua kỳ thi tư pháp, hoàn toàn không có bản tính hiếu thắng như Tề Khê. Về công việc cũng chọn con đường bình thường là thi công chức, lúc này đã trúng tuyển, chỉ chờ tốt nghiệp là sẽ nhanh chóng vào Tòa án làm việc.
Hôm nay bởi vì bài phát biểu đầy cảm xúc của Tề Khê, bữa cơm chia tay của hai người cũng không có chút thương cảm, buồn bã nào, Triệu Y Nhiên còn tương đối phấn khích.
"Tề Khê, mình thấy có một đường link đoạn video phần phát biểu của cậu trong lễ tốt nghiệp đó!"
Tề Khê miễn cưỡng uống một hớp nước trái cây: "Đường dẫn đâu? Gửi mình với."
"Cậu muốn báo cáo để xóa sao?"
"Còn làm khác được sao? Chờ Cố Diễn truy cứu hành vi xâm phạm danh dự nhân phẩm à?" Nghĩ đến chuyện nát bét kia, Tề Khê đau đầu tức thì, "Là não mình bị úng nước, là một xúc động nhất thời làm ra sai lầm lớn, mình chấp nhận trả bất cứ giá nào để xóa sạch ảnh hưởng, gánh vác tất cả trách nhiệm, khắc phục hậu quả."
Thực ra sau chuyện này, Tề Khê đã muốn tìm Cố Diễn nói lời xin lỗi, nhưng không biết sao sau lễ tốt nghiệp, Cố Diễn lại không thấy tăm hơi, cô tìm không ra người, chỉ có thể gửi tin WeChat xin lỗi anh. Kết quả là viết cả một cái tin dài, chờ lâu thật lâu cũng không nhận được hồi đáp.
Mà bởi vì không thể tìm được Cố Diễn để xin lỗi, sự tức giận của Tề Khê lại trút lên đầu kẻ đầu sỏ là Trương Gia Lượng. Kết quả là lúc gặp mặt chất vấn, tên Trương Gia Lượng kỳ khôi đó ăn nói hùng hồn…
"Tại sao tôi phải kẹp thư tình vào trong tập đề để Cố Diễn đưa cho cậu? Vì tôi là người hướng nội, dễ xấu hổ. Tôi thích cậu từ lâu, ngay cả việc đối diện để tỏ tình cũng sợ sệt. Tôi sợ nhìn cậu một cái thì tim lại đập nhanh. Sẵn tiện lúc đó cậu để quên tập đề ở thư viện, tôi đã nghĩ đến cách viết thư tình cổ điển lãng mạn, lại ngay lúc Cố Diễn đi ngang, nên tôi để cậu ấy trả lại cho cậu. Không phải trong phim cũng như vậy sao? Tâm sự nam nữ tuổi hồng, nếu như cứ nói thẳng tuồn tuột thì làm sao lãng mạn được, hẳn phải có một người làm trung gian chuyển lời..."
"Đến cả chữ ký, tôi lại là người có khiếu hài hước, chỉ là muốn tạo chút kịch tính để đùa với cậu, để cho tâm tình của cậu như ngồi xe bay vút lên tận mây xanh, nghĩ là Cố Diễn tỏ tình, trong lòng cảm thấy mất mát, cuối cùng lật lại mới phát hiện là người cậu cũng thích, sẽ có cảm giác mừng như điên, như thứ mất đi lại tìm về..."
Mừng như điên cái đầu cậu! Có quỷ mới thích cậu! Thà thích Cố Diễn còn hơn thích một tên đầu óc không bình thường như cậu!
Hôm nay Tề Khê nhớ lại mà còn cảm thấy giận đến không có chỗ xả ra.
Triệu Y Nhiên đồng tình vỗ Tề Khê một cái: "Nói thật, Cố Diễn không đáp lại cậu cũng là rất tiết chế rồi. Đổi lại người bình thường, có khi còn phải đánh cậu!"
"Cậu ấy sẽ không đánh mình." Tề Khê vẫn còn sợ hãi, nói: "Không phải cậu ấy luyện Muay Thai sao? Lỡ như giáng một chưởng xuống, khống chế lực đạo không tốt, đánh cho mình đến thương tật nhẹ cấp độ hai, vậy cũng đủ cấu thành tội cố ý gây thương tích có thể nhận hình phạt, đến lúc đó lại chuyển thành án hình sự, sau này làm luật sư thậm chí có thể bị tước giấy phép hành nghề..."
"..."
Nhưng dù miệng nói như vậy, Tề Khê cũng biết giáo dưỡng của Cố Diễn thực sự vô cùng tốt.
Mặc dù cô ở diễn đàn trường hay trên Weibo đều dùng nick chính đăng bài thanh minh và lời xin lỗi, nhưng như tung tin để chặn đứng một tin đồn khác, đã bị dìm xuống nhanh chóng, căn bản không để lại hiệu ứng gì, lại nghĩ đến số lượng người dự buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy nhiều như vậy…
Tội mình làm với Cố Diễn quả thực là không thể tha thứ, Cố Diễn muốn sao cũng được, cho dù khởi kiện cũng hợp lý, Tề Khê chấp nhận gánh vác tất cả hậu quả pháp lý.
Nhưng Cố Diễn lại không, không làm bất kỳ cái gì, không tiếp nhận lời xin lỗi của mình, không mắng chửi mình, không kiện mình, thậm chí cũng không chủ động đính chính tin đồn thất thiệt.
Sau này mình còn mặt mũi để đối diện với Cố Diễn sao?
Trừ việc cả đời không gặp, Tề Khê không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn.
Đại khái là qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai, Tề Khê suy sụp đến cùng cực rồi lại phục hồi.
Cô lại vừa mới ảo não uống một hớp nước trái cây, điện thoại bỗng "ting" một tiếng báo có thư điện tử.
Tề Khê miễn cưỡng liếc mắt nhìn một cái. Chữ "Congratulations" thật to cùng với tin nhắn của người gửi làm cho adrenaline trong người cô dâng trào, tim đập hỗn loạn.
Đây là thư chấp nhận của trường Đại học luật Columbia!
Tề Khê run rẩy mở bức thư điện tử ra xác nhận nội dung, rốt cuộc không nhịn được, tựa hồ từ trên ghế nhảy cẫng xuống _______
"Triệu Y Nhiên, mình trúng tuyển JD (*) trường Luật Columbia rồi!"
(*) JD (J.D) Juris Doctor degree là bậc học sau đại học của ngành luật ở Mỹ theo hướng thực hành. Đây là cấp tiêu chuẩn để có thể hành nghề luật ở Mỹ, bởi vì ở Mỹ, tốt nghiệp đại học Luật không thể xem là cấp bậc đủ để hành nghề. JD được xem là Tiến sĩ luật thực hành (professional doctorate), tương tự như Tiến sỹ Luật nghiên cứu (research doctorate)
Chỉ có dân học luật mới biết JD của đại học Columbia có ý nghĩa như thế nào. Mắt Triệu Y Nhiên lúc này cũng sáng lên: "Trời ơi! Tề Khê! Cậu mạnh quá! Mình nói chứ, điểm LSAT của cậu cao chót vót như vậy, GPA cũng cao, cuộc thi Tư pháp nhà nước cũng qua rồi, tuy rằng không có kinh nghiệm làm việc gì, nhưng mình đã nói cậu nhất định được mà. Chúc mừng cậu cuối cùng cũng nhận được thư chấp nhận chính thức! Đại học Columbia đấy! Cậu có thể đến New York rồi!"
Trường Luật hàng đầu ở Mỹ, trừ trường luật Harvard, Yale và Stanford ra, xếp ngay phía dưới chính là Columbia. Mà trường luật Harvard, Yale và Stanford, nếu không có kinh nghiệm việc làm tốt liên quan đến pháp luật hoặc được người có tiếng trong ngành tiến cử, tự bản thân sinh viên tốt nghiệp ngành luật đại khái không thể nào chen chân vào được J.D của ba trường này.
Vì vậy, có thể xin được đến Columbia, đối với Tề Khê đã là offer tốt nhất.
Hơn nữa...
Hơn nữa đi Mỹ thì có thể không cần chạm mặt Cố Diễn, dù sao lúc khảo sát việc làm, Tề Khê nhớ là Cố Diễn ghi sẽ vào làm thẳng công ty luật.
Chỉ là khi Tề Khê trở về nhà cùng với khát vọng tương lai, thông báo tin tốt động trời này với ba mình, thứ nhận được lại không phải là sự chúc mừng cùng khen ngợi.
Tề Thụy Minh chẳng những không vui mừng, mà có thể dùng từ nổi trận lôi đình để hình dung: "Không phải nói tốt nghiệp xong sẽ thi công chức sao? Sao con lại lén đi thi LSAT? Lén nộp đơn xin trường?"
"Nhưng mà ba..."
"Không phải đã đồng ý với ba là thi công chức rồi tìm một chỗ ổn định đến chín về năm (*) mà đi làm sao? Ba biết thi công chức là thiên binh vạn mã chen nhau qua cầu độc mộc, nhưng ba cũng không nhất định bắt con phải vào được Công-Kiểm-Pháp (**). Lỡ con thi không đỗ, ba bên này cũng quen với người bên Nhật báo thành phố, dùng quan hệ để con vào làm biên tập viên Ban pháp chế cũng không thành vấn đề, còn rất dễ dàng. Con lại ôn tập, chờ năm sau thi công chức lại."
(*) Đến chín về năm: giờ hành chính ở TQ: sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ tan ca. Cũng có thể dùng để chỉ những công việc tầm thường, ngày này qua ngày khác không có gì thay đổi.
(**) Công kiểm pháp: Công an- kiểm sát- tư pháp.
Lại là những lời của bậc lão thành.
Lòng dạ Tề Khê ngột ngạt khó chịu, tranh thủ lý lẽ: "Con nghĩ con muốn làm luật sư. Nếu như có thể tốt nghiệp J.D ở trường Luật Columbia về, bất kể là việc làm ở Mỹ hay là về nước, vào công ty luật đều có năng lực cạnh tranh, thu nhập cũng không kém, vị trí làm việc có thể lựa chọn lại còn tốt hơn..."
Tề Thụy Minh không cho Tề Khê cơ hội nói hết, ông ta lần nữa cắt đứt lời cô, lần này mang theo thái độ nghiêm túc: "Khê Khê, con là một đứa con gái. Con gái không cần vất vả như thế, dễ dàng một chút, tìm một công việc chín đến năm có thể diện, sau đó lại tìm một đối tượng kết hôn tốt, nhiệm vụ chủ yếu trong tương lai là làm người nội trợ tốt, dạy dỗ con cái. Con nhìn mẹ con mà xem, cũng đều tốt nghiệp trường Luật giống ba và con, cuộc sống bây giờ không phải rất dễ dàng vui vẻ sao? Có chỗ nào không tốt?"
Tề Thụy Minh nhíu chặt mày: "Ngay cả việc làm luật sư cũng là công việc của đàn ông. Con biết công việc ở công ty luật áp lực cỡ nào không? Ba là người từng trải, thật lòng không muốn con phải sống mệt mỏi như vậy. Con nhìn một chút những Cộng sự hàng đầu trong các công ty có bao nhiêu người là nữ? Làm luật sư không đơn giản như con nghĩ, cũng phải đi xã giao uống rượu, còn phải thiết lập mạng lưới xã giao, con nhìn ba bận rộn cỡ nào. Con là một đứa con gái, lại muốn một cuộc sống như thế sao?"
Ông ta lại dẫn dắt từng bước: "Con bây giờ là yêu thích cái vỏ bọc bên ngoài, chờ đến khi con thực sự trở thành luật sư, con sẽ làm đến đâu ghét đến đó. Huống hồ phụ nữ trên phương diện suy luận pháp luật cũng kém hơn so với nam giới. Tự con nhìn xem, bốn năm ở Học viện Pháp lý, cái cậu Cố Diễn nào đó trong lớp con, không phải lần thi nào cũng xếp trên con? Trong trường học đã là vậy, ra ngoài xã hội, ở nơi làm việc, cũng sẽ như vậy."
"Bên ngoài đầy rẫy những luật sư nam ưu tú, so với những người con gặp trong trường còn nhiều hơn. Đứa nhóc như con lại quá tranh cường háo thắng, không đủ mềm dẻo, vừa vào công ty luật, với tính tình như con, chỉ lại tăng thêm tính tình cứng cỏi, cuộc sống hôn nhân sau này sẽ không hạnh phúc. Ba cũng là vì muốn con tốt..."
Tề Thụy Minh vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc cũng bộc lộ ý muốn của mình _______
"Dù sao đi nữa, nếu con muốn đi Mỹ, ba sẽ không cho tiền."
Ban đầu rõ ràng đã nói xong, chỉ cần mình thi đỗ vào J.D của đại học Columbia, sẽ cho mình học phí!
"Ủa ba, lúc đó ba đã đồng ý..."
"Thứ nhất, con gái không cần học nhiều vậy. trình độ học vấn của con như vậy là đủ. Thứ hai, ba không có bao nhiêu tiền, học phí J.D một năm ở Mỹ phải rất nhiều. Đại học Columbia còn ở New York. Vật giá New York con cũng biết mà. Ba không giàu đến vậy. Luật sư cũng không kiếm ra được nhiều tiền như con nghĩ. Ba cũng không dễ dàng, muộn như vậy rồi mà còn phải chuẩn bị tài liệu một vụ án đặc biệt."
Thái độ của Tề Thụy Minh rất kiên quyết. Ông ta nói xong, còn hơi tức giận nhìn sang Hề Văn, mẹ của Tề Khê: "Bà quản cho tốt con gái bà đi. Còn không hiểu chuyện đến như vậy!"
...
Cuối cùng Tề Khê cũng biết, hóa ra ngay từ ban đầu, Tề Thụy Minh đã không có ý định bỏ tiền cho cô sang Mỹ học. Ban đầu ông đồng ý, là bởi vì không nghĩ Tề Khê lại có thể xin được một chỗ trong J.D của đại học Columbia.
Nhưng...
Có thể ba dù không được xem là một luật sư thành đạt, nhưng cũng là một Cộng sự trong một công ty luật nhỏ. Thu nhập để cáng đáng được học phí không phải là vấn đề, mình lại là con gái một, cũng không có anh chị em chưa thành niên nào khác để phải chi tiêu.
Trong lòng Tề Khê tràn ngập cảm giác uất ức và khó chịu. Chờ Tề Thụy Minh rời khỏi, cô than khổ ngay với mẹ Hề Văn: "Ba rõ ràng là xem thường phụ nữ. Nếu con là con trai, thi đậu J.D của Columbia, dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải để cho con đi."
Giọng điệu Hề Văn ôn hòa xen lẫn chút bất đắc dĩ: "Khê Khê, đừng tìm ba náo loạn nữa, áp lực công việc của ông ấy cũng lớn. Trách mẹ vô dụng. Nếu mẹ cũng đi làm, ba cũng không cần phải mệt mỏi đến vậy, cũng sẽ có tiền cho con đi học. Có điều, ba nói cũng đúng, con gái an ổn là phúc."
Tề Khê đóng sập cửa, nhào lên giường mình, không muốn tiếp tục nghe những chuyện vô vị này của ba mẹ.
Những trường luật đứng đầu của Mỹ đều là trường tư, học phí đắt đỏ. Du học sinh giống như Tề Khê, có thể được nhận vào đã phải cảm ơn trời đất, làm gì có thể hy vọng xa vời đến thứ gọi là học bổng, lại không giống bọn sinh viên bản xứ có thể đi vay hỗ trợ học phí.
Thái độ của ba đủ để cho Tề Khê hoàn toàn tuyệt vọng. Ước mơ J.D của cô sợ là phải tan vỡ.
...
**
"Cho nên cậu nhận được offer tốt như thế, lại không thể đi được?"
Tề Khê ở lì trong nhà hai tuần mới miễn cưỡng chấp nhận thương đau, hẹn Triệu Y Nhiên ra ngoài ăn cơm.
Đối mặt với câu hỏi của Triệu Y Nhiên, Tề Khê buồn bã gật đầu: "Không có tiền thì không nói đến quyền."
"Vậy cậu phải làm sao? Theo sự sắp xếp của ba cậu vào làm biên tập bộ phận pháp chế của tạp chí?"
"Mình không đi." Mặt Tề Khê vẫn bất khuất, cô là người không chịu thua kém. "Mình gấp rút gửi CV, giờ đã nhận được offer của công ty luật Cạnh Hợp rồi. Dù sao cũng không thể thỏa mãn suy nghĩ của ba mình được. Ông ấy không xem trọng việc mình làm luật sư mình lại càng phải làm luật sư. Mình vừa mới tốt nghiệp đã nhận được thư chấp nhận của Đại học Columbia, vậy đi làm hai năm nữa, lý lịch lại càng đẹp. Đến lúc đó không chừng còn xin được trường tốt hơn. Ông ấy không bỏ tiền, thì mình tự bỏ tiền nuôi thân."
Mặt Triệu Y Nhiên ngập tràn thán phục: "Tề Khê, cậu có biết cậu rất giỏi chuốc thù rước hận không? Không phải thư chấp nhận của Đại học Columbia thì là offer của Cạnh Hợp. Qua miệng cậu giống như ra chợ mua mớ hành tây vậy, sinh viên giỏi quả nhiên muốn làm gì cũng được."
Công ty luật Cạnh Hợp là nơi khá tốt trong thành phố Dung, tỷ lệ cạnh tranh tương đối khốc liệt. Được Cạnh Hợp tuyển dụng cũng là một tin tức tốt, nhưng Tề Khê bỗng dưng không nhịn được mà lo lắng: "Có khi nào Cố Diễn cũng đến Cạnh Hợp không?"
"Không có, không có. Cậu yên tâm đi." Triệu Y Nhiên thấp giọng nói, "Lúc trước mình nghe được tin mới nhất, nói trước khi tốt nghiệp, Cố Diễn tự dưng quyết định đi Mỹ học chuyên sâu, không định làm việc trong nước. Lúc trước cậu cũng có kế hoạch đi Mỹ, mình sợ cậu bị áp lực nên không dám nói với cậu."
Tề Khê có chút mặc cảm tội lỗi: "Là bởi vì bị mình bêu xấu trong buổi lễ tốt nghiệp mà thương tâm đến độ muốn bỏ xứ ra đi sao?"
"Không phải, là từ trước lễ tốt nghiệp rồi. Nghe bảo cậu ấy đột nhiên thay đổi ý định, muốn xuất ngoại."
Còn có chuyện tốt như vậy?!
Nội tâm xám xịt của Tề Khê bỗng chốc hửng nắng: "Trời cũng giúp mình! Bây giờ cậu ấy đi Mỹ, mình ở lại trong nước, sau này nước sông không phạm nước giếng, đời này không cần gặp lại!"
Mặc dù đối với việc Cố Diễn có thể đi du học, Tề Khê cũng hơi hâm hộ và ganh tỵ, nhưng cô cũng nhanh chóng phấn chấn trở lại.
Dù sao cô cũng phạm phải tội ác tày trời với Cố Diễn, chủ nợ lại xa xôi viễn xứ, đối với cô mà nói, không có gì không tốt cả.
Ôm trong lòng cảm giác thư thái, Tề Khê nhanh chóng đến Cạnh Hợp báo danh.
**
“Bởi vì em xin việc tương đối trễ, dù CV rất đẹp nhưng những Cộng sự có thâm niên cũng đều tuyển đủ người rồi, nên đành phải sắp xếp em vào đội của một vị vừa mới lên chức Cộng sự, là nữ Cộng sự Cố Tuyết Hàm."
Người phụ trách nhân sự vừa dẫn Tề Khê đi tham quan công ty luật vừa thân thiện giải thích: "Có điều Cộng sự Cố dù rất trẻ tuổi nhưng cũng rất có năng lực, là Cộng sự trẻ tuổi nhất trong số họ, hơn nữa lại mới vừa thành lập đoàn đội, nên em đi theo cô ấy cũng rất tốt. Tương lai sẽ là thành viên nòng cốt. Chờ một lát Cộng sự Cố sẽ gặp mặt trò chuyện một chút với em."
Tề Khê đã tra cứu tư liệu về Cố Tuyết Hàm trên mạng. Chị ấy cũng là nhân tài tốt nghiệp từ Học viện Pháp lý, tốc độ thăng tiến đến vị trí Cộng sự có thể xem là vô tiền khoáng hậu. Người vừa đẹp lại nhiều kinh nghiệm, nhìn một cái đã thấy rõ dáng vẻ người phụ nữ mạnh mẽ sấm rền gió cuốn. Mặc dù là Cộng sự vừa mới thăng chức, nhưng năm đầu tiên lên chức, doanh thu chị ấy kiếm được đã đứng nhất công ty. Mấy diễn đàn pháp luật đều vô cùng coi trọng chị ấy, nhìn nhận tương lai chị ấy có thể sẽ là ngôi sao mới mạnh nhất của Cạnh Hợp.
"Em thấy trên các diễn đàn đều tôn Luật sư Cố là nữ thần mới của giới luật." Tề Khê có chút mơ mộng, "Có thể đi theo chị ấy làm việc, nhất định sẽ học hỏi được nhiều điều mới."
Cũng không biết có phải do bầu không khí của công ty luật Cạnh Hợp quá sức nghiêm trang hay không, lời nói mang theo chút kính trọng và tán dương của Tề Khê lại làm cho người phụ trách hành chính nhân sự ngẩn người. Đối phương nhìn Tề Khê bằng một vẻ mặt phức tạp: "Gọi cô ấy là nữ thần, nhất định không phải là người của Cạnh Hợp. Có điều đi theo cô ấy, đúng là em có thể học được rất nhiều thứ."
"Vào đi thôi."
Theo tiếng gọi của người phụ trách hành chính, Tề Khê tự chỉnh trang lại, cũng không kịp nghĩ ngợi gì thêm, rốt cuộc vừa thấp thỏm căng thẳng vừa mơ mộng bước vào trong phòng làm việc của Cố Tuyết Hàm.
Sau đó, thị giác của cô thực sự bị đánh úp một cách dữ dội ________ Cố Tuyết Hàm so với ảnh đăng trên trang web của công ty còn đẹp hơn rất nhiều, mặc trang phục cao cấp, người vừa lạnh lùng lại thanh tao. Cũng không biết có phải vì cảm tình tốt dành cho đàn chị hay không, mà Tề Khê luôn cảm thấy gương mặt chị ấy có chút quen thuộc, để cho cô tự nhiên có cảm giác thân thiết.
Khó trách người ở Cạnh Hợp không gọi Cố Tuyết Hàm là nữ thần, bởi vì Tề Khê cảm thấy dung mạo và khí chất của chị ấy, ngay cả hai chữ nữ thần đều không đủ để diễn tả.
Cố Tuyết Hàm nhìn thấy mặt Tề Khê, cũng có hơi bất ngờ. Chị ấy cười một tiếng: "Xem ra đội của chúng ta là có giá trị nhan sắc hàng đầu công ty. Tề Khê, hoan nghênh em gia nhập Cạnh Hợp."
Tề Khê bất giác ngồi ngay ngắn lại, từ trường học bước vào nơi làm việc, dù nhiều hay ít thì cũng phải có phần căng thẳng.
"Mặc dù công việc trong tay chị không ít, nhưng mục tiêu của chị đối với đoàn đội là ít mà chất. Trước đây đa số các hạng mục là hợp tác với một nhóm nhỏ các luật sư trong sở không có người hướng dẫn cố định thực hiện. Lần này thành lập đoàn đội sẽ dẫn dắt thêm hai người mới, xem như người một nhà. Trừ em ra, còn có một cậu trai khác, là em trai chị. Có điều em cứ yên tâm, việc phân chia công việc và thu nhập tuyệt đối sẽ không có thiên vị..."
Cho nên đồng nghiệp tương lai của mình trong đội là em trai sếp?
Vậy thì cần phải tạo quan hệ thật tốt rồi!
Trong đầu Tề Khê đang quay cuồng với suy nghĩ làm thế nào để tạo mối quan hệ tốt với người kia, lại nghe Cố Tuyết Hàm tiếp tục nói __________
"Em trai chị với em hẳn là bạn học, đều là người tốt nghiệp Học viện Pháp lý khóa này."
Bạn học, được đó! Trừ Trương Gia Lượng và Cố Diễn ra, cô và bạn học nam trong lớp quan hệ cũng tốt. Nhưng mà Trương Gia Lượng thì về quê làm việc, còn Cố Diễn ấy à, xuất ngoại rồi.
Em trai của Cố Tuyết Hàm, là em ruột hay em họ? Nếu như cũng là họ Cố, thì là Cố Thành hay Cố Ích Dân?
Cả hai người mình cũng đều có quan hệ không tệ, ít nhất cũng xem là bạn học, không có xích mích gì.
Trong lòng Tề Khê trấn định lại, làm việc cùng đội với bạn học cũ, bây giờ cô có thể chắc chắn cuộc sống công sở của mình sau này hẳn là tương đối tốt đẹp.
"Mấy ngày nay em cứ thích ứng trước đã, hoàn thành xong thủ tục nhận việc rồi làm một vụ nhỏ khởi động. Em trai chị đi tòa lập án rồi, chờ nó trở về, cũng vừa đúng lúc, chị mời em và nó cùng ăn một bữa cơm chào mừng đơn giản."
Cố Tuyết Hàm uống một ngụm nước, sau đó nhìn Tề Khê, phong thái vẫn tao nhã như cũ: "Liên quan đến vụ việc làm nóng người của em, chị có một việc muốn thỉnh giáo em."
Tề Khê lúc này sẵn sàng ra trận, đứng dậy: "Thỉnh giáo thì không dám nhận, chị nói đi ạ."
"Em không cần căng thẳng. Chẳng qua chỉ là chút việc riêng." Cố Tuyết Hàm cười cười, "Em và em trai chị nếu đã học cùng trường, vậy em biết người nào đã bêu xấu, phỉ báng nó trong buổi lễ tốt nghiệp không?"
"..."
Tề Khê ngẩn người.
Là như mình nghĩ sao...
Cô trợn mắt nhìn Cố Tuyết Hàm, hoảng hốt cảm thấy mình cần phải được đưa đi cấp cứu.
Cố Tuyết Hàm lại cúi đầu uống một hớp nước, không chú ý đến Tề Khê đã đơ cả người, giọng điệu chị ấy lạnh nhạt: "Coi như là chị, hay là một luật sư, đều phải bảo vệ quyền lợi cho em trai chị."
Cố Tuyết Hàm nói đến đây, lại nhìn Tề Khê mộ cái, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Quên nói, em trai chị là Cố Diễn, cũng chính là đồng sự tương lai của em. Em có quen nó không?"
"..." Tề Khê chắc chắn rằng mình đã cấp cứu thất bại, có thể chuyển thẳng ra bên ngoài hỏa táng.
Cố Diễn?! Không phải cậu ấy nên ra nước ngoài sao?!
Tề Khê còn chưa kịp tiêu hóa cảm xúc, đã nghe Cố Tuyết Hàm thanh tao lãnh đạm tiếp tục lạnh nhạt nói: "Bây giờ, em đi điều tra một chút về cô gái này, tên họ, số căn cước và số điện thoại liên lạc."
"Đây là công việc đầu tiên của em_______ Tận lực mà điều tra. Nghe nói lúc đó có không ít người quay video lại, có điều lúc chị muốn xem thì đều đã bị người ta báo cáo yêu cầu xóa hết. Em phụ trách đi tìm lại đoạn clip chứng cứ đó."
Tính tình Cố Tuyết Hàm dễ chịu nhưng quyết đoán, rất nhanh chóng đã giao phó xong phần công việc đầu tiên, "Đây chính là vụ việc thứ nhất của em. Trước hết cho em làm nóng người một chút."
"..." Tề Khê cười giả trân, đã không còn biết đắp lên cảm xúc gì.
Cũng là lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, gương mặt mà Tề Khê cảm thấy cả đời này không cần phải gặp lại xuất hiện ở cửa _____
"Đã lập án xong, ngoài ra, người trong vụ tranh chấp hợp đồng vay tiền hạn mức thấp nói cần phải thay đổi một chút thời gian cuộc hẹn chiều nay..."
"Cố Diễn, em đến đúng lúc lắm, giới thiệu cho em thành viên khác của đội, cũng là bạn học của em, Tề Khê."
"..."
Nội tâm Tề Khê đã có thể dùng cụm từ "khóc không ra nước mắt" mà hình dung.
Giờ phút này mình thực sự là... không phải oan gia không gặp gỡ, đường xuống suối vàng đã đặt chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.