Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm
Chương 45
Diệp Phỉ Nhiên
26/10/2022
Tề Khê chưa bao giờ yêu đương, cũng không biết quá trình yêu đương bình thường như thế nào.
Nhưng sau khi làm sáng tỏ hết hiểu lầm với Cố Diễn, cô nhịn không được mà trở nên biếng nhác, chỉ muốn thế giới như ngừng lại, sau đó cô và Cố Diễn có thể làm tổ tại nơi chỉ có hai người này, dù không làm gì cả, như thể chỉ cần có người kia, cô vẫn có thể không cần làm gì, cũng không muốn làm gì cả.
Tề Khê vốn đang ở trong lòng Cố Diễn, nghĩ đến chuyện đi làm, im bỗng giật thót. Bọn họ còn còn đang ở trong căn hộ của Cố Tuyết Hàm!
Tề Khê như thể lập tức nhảy từ trong lòng Cố Diễn ra, cô sửa sang lại bề ngoài, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn, hận không thể ngồi cách xa Cố Diễn thêm mấy mét.
Đối diện với ánh mắt hơi ngờ vực và nghi vấn của Cố Diễn, Tề Khê hắng hắng giọng, lên tiếng nhắc nhở: "Lỡ chị anh trở về nhà đột xuất lấy tài liệu hay văn kiện gì gì đó, nhìn thấy chúng ta quần áo không chỉnh tề ở đây ôm nhau, chắc chắn cảm thấy khó tiếp nhận."
Cô càng nói, giọng càng vì ngượng nghịu mà nhỏ lại: "Dù sao sáng nay hai chúng ta đều xin nghỉ phép, chị ấy lại thấy chúng ta lại chiếm dụng thời gian công mà ở đây yêu đương, hẳn cảm thấy chúng ta không tôn trọng công việc, càng cảm thấy con người em ăn cây táo rào cây sung, ở nhờ nhà chị ấy còn chiếm dụng thời gian của em trai chị ấy, quả thực là hành vi cầm thú lấy oán trả ơn."
Tề Khê nói đến đây, hắng hắng giọng: "Cho nên từ giờ trở đi, cần phải tự tiết chế tình cảm bản thân, chúng ta ở đây phải duy trì khoảng cách, giống như là đồng nghiệp đường đường chính chính mà giữ kỷ luật lễ nghĩa."
Tiếc là lời này không thể thuyết phục Cố Diễn, anh nở nụ cười, sau đó bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Tề Khê: "Cần kìm chế tình cảm bản thân, vậy ý em là, bây giờ em rất muốn ôm anh sao?"
Bị nhìn thấu tâm tư, mặt Tề Khê hơi đỏ lên, cô ngoài mạnh trong yếu mà liếc mắt nhìn Cố Diễn, mạnh miệng phủ nhận: "Không có chuyện đó."
Nhưng lời vừa dứt, Cố Diễn đã ôm lấy cô. Tư thế của anh ban đầu hơi cứng nhắc và căng thẳng rõ rệt, nhưng rất nhanh sau đó như thể dần dần tiếp nhận được vai trò mới, nhẹ nhàng ôm Tề Khê chặt hơn, sau đó hạ người xuống, đầu khẽ khàng đặt trên vai Tề Khê.
Tề Khê cảm thấy chỗ cổ nóng lên, có hơi ngứa. Sau đó cảm giác ngứa ngáy này như thể từ ngoài da mà thấm vào lòng cô, làm tim đập nhanh lên.
Sau đó cô nghe được giọng Cố Diễn gần trong gang tấc______
"Không sao cả, muốn ôm thì ôm thôi."
Cố Diễn vừa nói, vừa ôm chặt hơn từ phía sau.
Rõ ràng Tề Khê không nhìn thấy mặt anh, nhưng không hiểu vì sao, lại cảm thấy so với ôm mặt đối mặt lại càng mặt đỏ tim đập. Nhưng cô nghĩ đến đây là nhà của Cố Tuyết Hàm, cảm giác ngay là sắp bị bắt gặp, xấu hổ như bị bắt gặp ngoài đường, vì thế vội nhẹ nhàng đẩy Cố Diễn, muốn tránh vòng ôm của anh.
"Cố Diễn, anh buông ra trước đã."
Kết quả Cố Diễn lại chơi xấu, anh chàng nói như chuyện hiển nhiên: "Anh không buông."
"Lỡ chị anh về..."
Cố Diễn ôm Tề Khê, vùi đầu vào trong mái tóc dài của cô, giọng nói thầm thấp nhưng điềm tĩnh: "Em yên tâm, chị ấy tuyệt đối sẽ không về."
Này là nói gì chứ! Ngoài kia... mấy người yêu đương vụng trộm cũng toàn nghĩ như thế! Cuối cùng không phải là bị bắt gian tại trận sao!
Tề Khê vừa định khuyên Cố Diễn, chợt nghe anh nói tiếp_____
"Bởi vì căn hộ này không phải của chị anh."
Anh chàng vô cùng bình tĩnh tự vạch trần lời nói dối trước đây của mình, giọng điệu điềm tĩnh đúng lý hợp tình: "Đây là căn hộ của anh, từ trước đến nay đều là của anh, nên chị anh căn bản là sẽ không đến."
Tề Khê mất bình tĩnh, cô xoay người nhìn Cố Diễn: "Anh gạt em?"
"Anh lừa đó, thì làm sao?" Cố Diễn hơi dời mắt đi vài giây, sau đó lần nữa nhìn thẳng Tề Khê, "Không lừa em thì sao có chuyện em đến ở đối diện chỗ anh."
Tuy điệu bộ vô cùng đúng lý hợp tình, nhưng trong lòng Cố Diễn như có hơi ngượng nghịu, vì thế lời ít ý nhiều mà giải thích vài câu: "Vì sách anh nhiều quá, nhưng phòng làm việc căn hộ này được thiết kế nhỏ quá nên lúc ba mẹ anh mua đã mua cả một tầng hai căn đều đứng tên anh. Trước hết là tính riêng tư cũng tốt, thứ hai là cũng còn có chỗ cất đồ, ba nữa..."
Nhưng mới nói được đến ba, anh chàng lại dừng, như thể đột ngột cắt đứt câu chuyện.
Tề Khê ngẩng đầu, liếc anh: "Ba nữa là tới chuyện gì nữa?"
Cố Diễn dời mắt đi, như thể muốn che giấu điều gì đó: "Quên đi, không có gì."
Nhưng anh càng làm vậy lại càng có cảm giác giấu đầu hở đuôi, cũng làm cho Tề Khê càng muốn đuổi cùng giết tận. Cố bắt đầu chơi xấu làm nũng: "Anh nói em nghe đi, nói chuyện mà nói một nửa làm người ta hóng lắm."
Ngay từ đầu Cố Diễn hiển nhiên cũng không muốn nói, nhưng anh quả thật không có sức chống cự với đòi hỏi của Tề Khê, Tề Khê lại còn làm nũng, sau đó dùng ánh mắt ướt át mà dõi theo anh, anh chàng dường như bại trận tức thì, không hề chống cự mà giao nộp vũ khí______
"Ba là lúc ba mẹ mua hai căn hộ này cho anh, nghĩ chuyện sau này anh phải kết hôn sinh con, bọn họ đến trông nom bé cũng tiện, có thể ở ngay đối diện, vừa săn sóc thuận tiện, cũng không can thiệp nhiều vào cuộc sống của chúng ta.
Lý do anh nói vô cùng hợp lý, cũng là suy nghĩ bình thường của người lớn, nhưng cái từ "chúng ta" cùng với ánh mắt anh nhìn cô khi nói đến kết hôn, làm Tề Khê cảm thấy ngượng chín cả người.
Tề Khê giả vờ điềm tĩnh, sau đó dùng giọng điệu dù giả-vờ-bình-tĩnh-nhưng-vẫn-vô-cùng-mất-tự-nhiên nói: "Ba mẹ anh tính cũng xa quá."
Kết quả Cố Diễn lại tiếp nối câu chuyện: "Trước anh cũng thấy họ nghĩ xa quá, nhưng bây giờ lại nghĩ cũng không phải quá xa." Anh chàng ho khụ khụ, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nói tiếp: "Gừng càng già càng cay, nhà đến khi cần lại không có, mua sớm một chút cũng tốt, lúc cần thì có ngay để dùng."
Lời này cũng...
Tề Khê khẽ đánh Cố Diễn một cái, sau đó ngoài mạnh trong yếu mà liếc anh chàng: "Không được nói nữa! Anh là chướng ngại vật trên đường sự nghiệp của em!"
Nhắc đến nhà, Tề Khê cũng bất chợt nhớ đến: "Cho nên lúc đó Trần Toàn muốn ở nhờ cũng là vì anh không muốn cho cậu ta ở?"
Đối với chuyện này, Cố Diễn hoàn toàn không cảm thấy có lỗi, anh lạnh nhạt gật đầu, sau đó thái độ lộ ra một chút bốc đồng: "Là không muốn cho cậu ta ở."
"Nhà này là muốn cho em ở." Anh lại nhẹ nhàng ôm lấy Tề Khê, trở nên giống một cậu nhóc bốc đồng, thầm nghĩ lấy kẹo giấu riêng cho ai đó, dù người khác có muốn đến cỡ nào, anh cũng không nhả ra. Đại khái là muốn biểu đạt tâm tư của bản thân, anh chàng lại cường điệu thêm một lần, "không cho người khác ở."
Anh nhìn vào mắt Tề Khê: "Vất vả lắm mới làm cho em ở cạnh nhà anh được, cũng không muốn ai khác đến đây phá bĩnh, thầm ước hai chúng ta ở cùng một chỗ."
Cố Diễn tiếp tục thẳng thắn nói mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào: "Nên lần đó vốn ba mẹ anh muốn đến thăm, anh cũng không cho."
Lời này Cố Diễn không cảm thấy vấn đề, nhưng Tề Khê nghe xong lại cảm thấy có chút căng thẳng và xúc động: "Anh làm vậy không tốt lắm đâu, lỡ như sau này ba mẹ anh biết, em lại giống như người xấu, còn chưa có gì với anh mà đã tu hú chiếm tổ, đuổi ba mẹ anh đi, sau gặp mặt biết làm sao, có phải sẽ thấy con người em không ra gì..."
"Tề Khê."
"Ừ?"
Cố Diễn lại ôm siết thêm một chút, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Vừa rồi là ai bảo anh không cần nghĩ xa đến vậy?"
Tề Khê ngẩn người, chờ hiểu được ý Cố Diễn, đã thẹn quá hóa giận, giơ tay lên ra vẻ phải đánh anh, Cố Diễn cười không thể ngừng mà buông Tề Khê ra, lúc này Tề Khê mới bỏ qua.
Ăn cháo xong, Tề Khê vẫn cảm thấy chưa no, cô túm ống tay áo Cố Diễn: "Nhà anh còn gì ăn nữa không?"
Cố Diễn trả lời theo phản xạ: ""Trong tủ lạnh có đồ tráng miệng anh mua sẵn."
Đồ ngọt thì hay quá!
Tề Khê cảm thấy mình cần phải gấp gáp bổ sung một ít đường. Chỉ là cô vừa định vào bếp mở tủ lạnh, Cố Diễn dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, chạy như bay đến túm lấy cô______
"Quên đi, xem như anh không có mua đi."
Tề Khê hơi bực, cô dựa vào cửa tủ lạnh, trừng mắt nhìn Cố Diễn: "Vì sao chứ?"
Cố Diễn có vẻ ngượng ngùng, anh ho khụ khụ: "Vì anh mua vị sầu riêng." Anh giải thích, nói: "Mua từ trước, lúc đó còn chưa biết em cũng không thích sầu riêng."
"Em thích hay không không quan trọng, nhưng không phải anh ghét sao? Không phải ngửi đến mùi kia đã chịu không nổi sao? Còn để bánh vị sầu riêng trong tủ lạnh? Không phải cả cái tủ lạnh đều..."
Bộ dạng Cố Diễn thoạt nhìn có vẻ bất đắc dĩ: "Biết làm thế nào." Anh nhìn vào mắt Tề Khê, sau đó như thể xấu hổ quá không nhìn thẳng được, lại hạ tầm mắt, "Dù anh không thích sầu riêng, nhưng em lại nói thích đến vậy, thì anh cũng sẽ cố gắng thích."
Nói đến đây, trên mặt Cố Diễn lộ vẻ trút được gánh nặng, được cứu độ, anh xúc động nói: "May là em không thích."
Nhìn thấy biểu cảm như tai qua nạn khỏi của Cố Diễn khi biết mình cũng không thích sầu riêng, Tề Khê thực sự dở khóc dở cười.
"Anh bị ngốc hả?" Cô kéo vạt áo Cố Diễn, nhỏ giọng nói khẽ, "Dù em thích gì đó, anh cũng không thể thích hết tất cả..."
"Chỉ là nghĩ muốn ăn cùng em." Cố Diễn thú thật, còn thật lòng nói, "Nếu thật sự em thích ăn sầu riêng, anh nghĩ cũng có thể ăn cùng em được."
"Sầu riêng á! Cái mùi kia!" Tề Khê vừa nhắc đến, cả người như hít thở không thông, "Lúc trước là em chịu đựng, Cố Diễn, anh cũng không cần phải vậy!"
Cố Diễn nhấp môi dưới: "Thật ra mỗi lần em mua nhiều vậy cho anh, anh đều gắng gồng mà ăn, dù vẫn chưa thể nói là thích nhưng anh cảm thấy cũng quen được với mùi vị sầu riêng."
Này cũng có thể tạo thành thói quen à...
Tề Khê cảm thấy Cố Diễn hơi hơi ngốc, nhưng đồng thời lại cảm thấy anh có thể là người đàn ông thông minh nhất trên đời, vì anh luôn rõ nói điều gì sẽ có thể dễ dàng làm Tề Khê động lòng và không thể chống cự.
"Sau này không ăn sầu riêng, không bao giờ... bắt anh ăn sầu riêng." Lòng Tề Khê dâng lên một sự dịu dàng và kiên nhẫn khó tả, cô sờ sờ mặt Cố Diễn, "Cố Diễn, anh đồng ý cùng em lần nữa viết lại một quyền "Bách khoa toàn thư Cố Diễn" chính xác không?
Nghe đến mấy chữ "Bách khoa toàn thư Cố Diễn", Cố Diễn quả thật ngẩn người, tiện thể hơi nín cười, nhưng đối với ánh mắt nghiêm túc của Tề Khê, anh cũng không dám cười, tránh cho cô lại thẹn quá hóa giận.
Anh vươn tay ra, dịu dàng xoa đầu cô, sau đó véo nhẹ lên mặt cô, sau đó không chần chừ mà đồng ý với yêu cầu của đối phương_____
"Được."
Bởi vì một chữ "được" này, trái tim Tề Khê lại tăng tốc, như tâm trạng một chú cừu non nghịch ngợm vào thời điểm vượt rào trốn ra ngoài chơi cả đêm. Tề Khê trở nên kích động, tràn ngập khát vọng và hồi hộp chờ mong về tương lai.
Cố Diễn dừng một chút, lỗ tai anh hơi ửng đỏ, nhưng giọng điệu vẫn thực kiên định: "Có điều thứ anh thích nhiều lắm, cũng hơi phức tạp, có thể em cần phải chuẩn bị thời gian dài thật dài mới có thể thật sự biên soạn hoàn chỉnh quyển "Bách khoa toàn thư Cố Diễn."
Anh nhìn Tề Khê: "Cho nên có thể em phải theo anh thật lâu thật lâu." Cố Diễn hạ tầm mắt, "mới có thể thật sự làm ra được một quyền "Bách khoa toàn thư Cố Diễn" trọn vẹn.
Lòng Tề Khê ê ẩm chua chat, nhưng lại không phải chua hoàn toàn, cẩn thận mà nghiệm lại, đằng sau vị chua kia là hương vị ngọt của cam quýt, chua ngọt hòa nhau mới tạo ra vị đậm đà và phong phú.
Lúc này đây một trận ngạc nhiên vui sướng hòa cùng lúng túng luống cuống, lúc này đây tầm tình tràn trề hết chua rồi lại ngọt ngào, Tề Khê đón lấy ánh mắt Cố Diễn, trịnh trọng gật đầu______
"Từ đây về sau, em chính là chủ biên, đồng thời là người chịu trách nhiệm đối với quyển "Bách Khoa toàn thư Cố Diễn", có được quyền giải thích cuối cùng về nội dung quyền "Bách khoa toàn thư Cố Diễn."
Cố Diễn mang theo ý cười, cũng học bộ dạng trình trọng của Tề Khê, gật gật đầu: "Được, em là người biên tập duy nhất."
Nhưng sau khi làm sáng tỏ hết hiểu lầm với Cố Diễn, cô nhịn không được mà trở nên biếng nhác, chỉ muốn thế giới như ngừng lại, sau đó cô và Cố Diễn có thể làm tổ tại nơi chỉ có hai người này, dù không làm gì cả, như thể chỉ cần có người kia, cô vẫn có thể không cần làm gì, cũng không muốn làm gì cả.
Tề Khê vốn đang ở trong lòng Cố Diễn, nghĩ đến chuyện đi làm, im bỗng giật thót. Bọn họ còn còn đang ở trong căn hộ của Cố Tuyết Hàm!
Tề Khê như thể lập tức nhảy từ trong lòng Cố Diễn ra, cô sửa sang lại bề ngoài, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn, hận không thể ngồi cách xa Cố Diễn thêm mấy mét.
Đối diện với ánh mắt hơi ngờ vực và nghi vấn của Cố Diễn, Tề Khê hắng hắng giọng, lên tiếng nhắc nhở: "Lỡ chị anh trở về nhà đột xuất lấy tài liệu hay văn kiện gì gì đó, nhìn thấy chúng ta quần áo không chỉnh tề ở đây ôm nhau, chắc chắn cảm thấy khó tiếp nhận."
Cô càng nói, giọng càng vì ngượng nghịu mà nhỏ lại: "Dù sao sáng nay hai chúng ta đều xin nghỉ phép, chị ấy lại thấy chúng ta lại chiếm dụng thời gian công mà ở đây yêu đương, hẳn cảm thấy chúng ta không tôn trọng công việc, càng cảm thấy con người em ăn cây táo rào cây sung, ở nhờ nhà chị ấy còn chiếm dụng thời gian của em trai chị ấy, quả thực là hành vi cầm thú lấy oán trả ơn."
Tề Khê nói đến đây, hắng hắng giọng: "Cho nên từ giờ trở đi, cần phải tự tiết chế tình cảm bản thân, chúng ta ở đây phải duy trì khoảng cách, giống như là đồng nghiệp đường đường chính chính mà giữ kỷ luật lễ nghĩa."
Tiếc là lời này không thể thuyết phục Cố Diễn, anh nở nụ cười, sau đó bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Tề Khê: "Cần kìm chế tình cảm bản thân, vậy ý em là, bây giờ em rất muốn ôm anh sao?"
Bị nhìn thấu tâm tư, mặt Tề Khê hơi đỏ lên, cô ngoài mạnh trong yếu mà liếc mắt nhìn Cố Diễn, mạnh miệng phủ nhận: "Không có chuyện đó."
Nhưng lời vừa dứt, Cố Diễn đã ôm lấy cô. Tư thế của anh ban đầu hơi cứng nhắc và căng thẳng rõ rệt, nhưng rất nhanh sau đó như thể dần dần tiếp nhận được vai trò mới, nhẹ nhàng ôm Tề Khê chặt hơn, sau đó hạ người xuống, đầu khẽ khàng đặt trên vai Tề Khê.
Tề Khê cảm thấy chỗ cổ nóng lên, có hơi ngứa. Sau đó cảm giác ngứa ngáy này như thể từ ngoài da mà thấm vào lòng cô, làm tim đập nhanh lên.
Sau đó cô nghe được giọng Cố Diễn gần trong gang tấc______
"Không sao cả, muốn ôm thì ôm thôi."
Cố Diễn vừa nói, vừa ôm chặt hơn từ phía sau.
Rõ ràng Tề Khê không nhìn thấy mặt anh, nhưng không hiểu vì sao, lại cảm thấy so với ôm mặt đối mặt lại càng mặt đỏ tim đập. Nhưng cô nghĩ đến đây là nhà của Cố Tuyết Hàm, cảm giác ngay là sắp bị bắt gặp, xấu hổ như bị bắt gặp ngoài đường, vì thế vội nhẹ nhàng đẩy Cố Diễn, muốn tránh vòng ôm của anh.
"Cố Diễn, anh buông ra trước đã."
Kết quả Cố Diễn lại chơi xấu, anh chàng nói như chuyện hiển nhiên: "Anh không buông."
"Lỡ chị anh về..."
Cố Diễn ôm Tề Khê, vùi đầu vào trong mái tóc dài của cô, giọng nói thầm thấp nhưng điềm tĩnh: "Em yên tâm, chị ấy tuyệt đối sẽ không về."
Này là nói gì chứ! Ngoài kia... mấy người yêu đương vụng trộm cũng toàn nghĩ như thế! Cuối cùng không phải là bị bắt gian tại trận sao!
Tề Khê vừa định khuyên Cố Diễn, chợt nghe anh nói tiếp_____
"Bởi vì căn hộ này không phải của chị anh."
Anh chàng vô cùng bình tĩnh tự vạch trần lời nói dối trước đây của mình, giọng điệu điềm tĩnh đúng lý hợp tình: "Đây là căn hộ của anh, từ trước đến nay đều là của anh, nên chị anh căn bản là sẽ không đến."
Tề Khê mất bình tĩnh, cô xoay người nhìn Cố Diễn: "Anh gạt em?"
"Anh lừa đó, thì làm sao?" Cố Diễn hơi dời mắt đi vài giây, sau đó lần nữa nhìn thẳng Tề Khê, "Không lừa em thì sao có chuyện em đến ở đối diện chỗ anh."
Tuy điệu bộ vô cùng đúng lý hợp tình, nhưng trong lòng Cố Diễn như có hơi ngượng nghịu, vì thế lời ít ý nhiều mà giải thích vài câu: "Vì sách anh nhiều quá, nhưng phòng làm việc căn hộ này được thiết kế nhỏ quá nên lúc ba mẹ anh mua đã mua cả một tầng hai căn đều đứng tên anh. Trước hết là tính riêng tư cũng tốt, thứ hai là cũng còn có chỗ cất đồ, ba nữa..."
Nhưng mới nói được đến ba, anh chàng lại dừng, như thể đột ngột cắt đứt câu chuyện.
Tề Khê ngẩng đầu, liếc anh: "Ba nữa là tới chuyện gì nữa?"
Cố Diễn dời mắt đi, như thể muốn che giấu điều gì đó: "Quên đi, không có gì."
Nhưng anh càng làm vậy lại càng có cảm giác giấu đầu hở đuôi, cũng làm cho Tề Khê càng muốn đuổi cùng giết tận. Cố bắt đầu chơi xấu làm nũng: "Anh nói em nghe đi, nói chuyện mà nói một nửa làm người ta hóng lắm."
Ngay từ đầu Cố Diễn hiển nhiên cũng không muốn nói, nhưng anh quả thật không có sức chống cự với đòi hỏi của Tề Khê, Tề Khê lại còn làm nũng, sau đó dùng ánh mắt ướt át mà dõi theo anh, anh chàng dường như bại trận tức thì, không hề chống cự mà giao nộp vũ khí______
"Ba là lúc ba mẹ mua hai căn hộ này cho anh, nghĩ chuyện sau này anh phải kết hôn sinh con, bọn họ đến trông nom bé cũng tiện, có thể ở ngay đối diện, vừa săn sóc thuận tiện, cũng không can thiệp nhiều vào cuộc sống của chúng ta.
Lý do anh nói vô cùng hợp lý, cũng là suy nghĩ bình thường của người lớn, nhưng cái từ "chúng ta" cùng với ánh mắt anh nhìn cô khi nói đến kết hôn, làm Tề Khê cảm thấy ngượng chín cả người.
Tề Khê giả vờ điềm tĩnh, sau đó dùng giọng điệu dù giả-vờ-bình-tĩnh-nhưng-vẫn-vô-cùng-mất-tự-nhiên nói: "Ba mẹ anh tính cũng xa quá."
Kết quả Cố Diễn lại tiếp nối câu chuyện: "Trước anh cũng thấy họ nghĩ xa quá, nhưng bây giờ lại nghĩ cũng không phải quá xa." Anh chàng ho khụ khụ, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nói tiếp: "Gừng càng già càng cay, nhà đến khi cần lại không có, mua sớm một chút cũng tốt, lúc cần thì có ngay để dùng."
Lời này cũng...
Tề Khê khẽ đánh Cố Diễn một cái, sau đó ngoài mạnh trong yếu mà liếc anh chàng: "Không được nói nữa! Anh là chướng ngại vật trên đường sự nghiệp của em!"
Nhắc đến nhà, Tề Khê cũng bất chợt nhớ đến: "Cho nên lúc đó Trần Toàn muốn ở nhờ cũng là vì anh không muốn cho cậu ta ở?"
Đối với chuyện này, Cố Diễn hoàn toàn không cảm thấy có lỗi, anh lạnh nhạt gật đầu, sau đó thái độ lộ ra một chút bốc đồng: "Là không muốn cho cậu ta ở."
"Nhà này là muốn cho em ở." Anh lại nhẹ nhàng ôm lấy Tề Khê, trở nên giống một cậu nhóc bốc đồng, thầm nghĩ lấy kẹo giấu riêng cho ai đó, dù người khác có muốn đến cỡ nào, anh cũng không nhả ra. Đại khái là muốn biểu đạt tâm tư của bản thân, anh chàng lại cường điệu thêm một lần, "không cho người khác ở."
Anh nhìn vào mắt Tề Khê: "Vất vả lắm mới làm cho em ở cạnh nhà anh được, cũng không muốn ai khác đến đây phá bĩnh, thầm ước hai chúng ta ở cùng một chỗ."
Cố Diễn tiếp tục thẳng thắn nói mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào: "Nên lần đó vốn ba mẹ anh muốn đến thăm, anh cũng không cho."
Lời này Cố Diễn không cảm thấy vấn đề, nhưng Tề Khê nghe xong lại cảm thấy có chút căng thẳng và xúc động: "Anh làm vậy không tốt lắm đâu, lỡ như sau này ba mẹ anh biết, em lại giống như người xấu, còn chưa có gì với anh mà đã tu hú chiếm tổ, đuổi ba mẹ anh đi, sau gặp mặt biết làm sao, có phải sẽ thấy con người em không ra gì..."
"Tề Khê."
"Ừ?"
Cố Diễn lại ôm siết thêm một chút, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Vừa rồi là ai bảo anh không cần nghĩ xa đến vậy?"
Tề Khê ngẩn người, chờ hiểu được ý Cố Diễn, đã thẹn quá hóa giận, giơ tay lên ra vẻ phải đánh anh, Cố Diễn cười không thể ngừng mà buông Tề Khê ra, lúc này Tề Khê mới bỏ qua.
Ăn cháo xong, Tề Khê vẫn cảm thấy chưa no, cô túm ống tay áo Cố Diễn: "Nhà anh còn gì ăn nữa không?"
Cố Diễn trả lời theo phản xạ: ""Trong tủ lạnh có đồ tráng miệng anh mua sẵn."
Đồ ngọt thì hay quá!
Tề Khê cảm thấy mình cần phải gấp gáp bổ sung một ít đường. Chỉ là cô vừa định vào bếp mở tủ lạnh, Cố Diễn dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, chạy như bay đến túm lấy cô______
"Quên đi, xem như anh không có mua đi."
Tề Khê hơi bực, cô dựa vào cửa tủ lạnh, trừng mắt nhìn Cố Diễn: "Vì sao chứ?"
Cố Diễn có vẻ ngượng ngùng, anh ho khụ khụ: "Vì anh mua vị sầu riêng." Anh giải thích, nói: "Mua từ trước, lúc đó còn chưa biết em cũng không thích sầu riêng."
"Em thích hay không không quan trọng, nhưng không phải anh ghét sao? Không phải ngửi đến mùi kia đã chịu không nổi sao? Còn để bánh vị sầu riêng trong tủ lạnh? Không phải cả cái tủ lạnh đều..."
Bộ dạng Cố Diễn thoạt nhìn có vẻ bất đắc dĩ: "Biết làm thế nào." Anh nhìn vào mắt Tề Khê, sau đó như thể xấu hổ quá không nhìn thẳng được, lại hạ tầm mắt, "Dù anh không thích sầu riêng, nhưng em lại nói thích đến vậy, thì anh cũng sẽ cố gắng thích."
Nói đến đây, trên mặt Cố Diễn lộ vẻ trút được gánh nặng, được cứu độ, anh xúc động nói: "May là em không thích."
Nhìn thấy biểu cảm như tai qua nạn khỏi của Cố Diễn khi biết mình cũng không thích sầu riêng, Tề Khê thực sự dở khóc dở cười.
"Anh bị ngốc hả?" Cô kéo vạt áo Cố Diễn, nhỏ giọng nói khẽ, "Dù em thích gì đó, anh cũng không thể thích hết tất cả..."
"Chỉ là nghĩ muốn ăn cùng em." Cố Diễn thú thật, còn thật lòng nói, "Nếu thật sự em thích ăn sầu riêng, anh nghĩ cũng có thể ăn cùng em được."
"Sầu riêng á! Cái mùi kia!" Tề Khê vừa nhắc đến, cả người như hít thở không thông, "Lúc trước là em chịu đựng, Cố Diễn, anh cũng không cần phải vậy!"
Cố Diễn nhấp môi dưới: "Thật ra mỗi lần em mua nhiều vậy cho anh, anh đều gắng gồng mà ăn, dù vẫn chưa thể nói là thích nhưng anh cảm thấy cũng quen được với mùi vị sầu riêng."
Này cũng có thể tạo thành thói quen à...
Tề Khê cảm thấy Cố Diễn hơi hơi ngốc, nhưng đồng thời lại cảm thấy anh có thể là người đàn ông thông minh nhất trên đời, vì anh luôn rõ nói điều gì sẽ có thể dễ dàng làm Tề Khê động lòng và không thể chống cự.
"Sau này không ăn sầu riêng, không bao giờ... bắt anh ăn sầu riêng." Lòng Tề Khê dâng lên một sự dịu dàng và kiên nhẫn khó tả, cô sờ sờ mặt Cố Diễn, "Cố Diễn, anh đồng ý cùng em lần nữa viết lại một quyền "Bách khoa toàn thư Cố Diễn" chính xác không?
Nghe đến mấy chữ "Bách khoa toàn thư Cố Diễn", Cố Diễn quả thật ngẩn người, tiện thể hơi nín cười, nhưng đối với ánh mắt nghiêm túc của Tề Khê, anh cũng không dám cười, tránh cho cô lại thẹn quá hóa giận.
Anh vươn tay ra, dịu dàng xoa đầu cô, sau đó véo nhẹ lên mặt cô, sau đó không chần chừ mà đồng ý với yêu cầu của đối phương_____
"Được."
Bởi vì một chữ "được" này, trái tim Tề Khê lại tăng tốc, như tâm trạng một chú cừu non nghịch ngợm vào thời điểm vượt rào trốn ra ngoài chơi cả đêm. Tề Khê trở nên kích động, tràn ngập khát vọng và hồi hộp chờ mong về tương lai.
Cố Diễn dừng một chút, lỗ tai anh hơi ửng đỏ, nhưng giọng điệu vẫn thực kiên định: "Có điều thứ anh thích nhiều lắm, cũng hơi phức tạp, có thể em cần phải chuẩn bị thời gian dài thật dài mới có thể thật sự biên soạn hoàn chỉnh quyển "Bách khoa toàn thư Cố Diễn."
Anh nhìn Tề Khê: "Cho nên có thể em phải theo anh thật lâu thật lâu." Cố Diễn hạ tầm mắt, "mới có thể thật sự làm ra được một quyền "Bách khoa toàn thư Cố Diễn" trọn vẹn.
Lòng Tề Khê ê ẩm chua chat, nhưng lại không phải chua hoàn toàn, cẩn thận mà nghiệm lại, đằng sau vị chua kia là hương vị ngọt của cam quýt, chua ngọt hòa nhau mới tạo ra vị đậm đà và phong phú.
Lúc này đây một trận ngạc nhiên vui sướng hòa cùng lúng túng luống cuống, lúc này đây tầm tình tràn trề hết chua rồi lại ngọt ngào, Tề Khê đón lấy ánh mắt Cố Diễn, trịnh trọng gật đầu______
"Từ đây về sau, em chính là chủ biên, đồng thời là người chịu trách nhiệm đối với quyển "Bách Khoa toàn thư Cố Diễn", có được quyền giải thích cuối cùng về nội dung quyền "Bách khoa toàn thư Cố Diễn."
Cố Diễn mang theo ý cười, cũng học bộ dạng trình trọng của Tề Khê, gật gật đầu: "Được, em là người biên tập duy nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.