Chương 21: Quan hệ song phương
Fly
16/05/2013
Quang Anh đang vùi đầu vào máy
tính bỗng nghe có tiếng đập cửa, âm thanh có vẻ như là rất
rất "bấn loạn". Sợ rằng không ra ngay thì sẽ có người chết.
Thế là anh lập tức chạy ra phía cửa. Vừa mở được cánh cửa
ra, Quang Anh đã suýt té ngửa khi người đối diện là Đường Thi
cùng đôi bàn tay vẫy vẫy của cô ấy:
- Xin chào!.
Quang Anh tất nhiên là sẽ đờ người đi trong vài giây, đợi khi tinh thần ổn định anh mới lắp bắp như gà mắc dây chun:
- Là em sao? - Câu hỏi này là do anh quá kích động đây mà.
Đường Thi hạ tay xuống rồi thản nhiên bước vào phòng của Quang Anh, cô đến bên giường và ngồi cái "uỵch" xuống đó khiến lò xo đệm tưng lên mấy phát. Khi đã yên vị, cô mới quay ra chỗ Quang Anh đang làm tượng anh hùng lao động ở đấy, nói:
- Sao thế đồng chí? Bị gái nó ăn mất hồn rồi hay sao?
Quang anh lập tức đóng rầm cửa vào. Anh đi thẳng đến chỗ Đường Thi tưởng chừng như muốn vồ vập cô ngay lập tức. Nhưng khi chỉ còn cách cô chừng ba bước chân nữa thì anh lại đổi hướng...về phía nhà vệ sinh, chui vào trong đó và đống rầm cửa lại. Hành tung của anh cũng mất hút sau cánh cửa ấy.
Đường Thi không có hiểu nổi hành động của anh ta. Dẫu biết rằng Quang anh có hơi bị thiểu về suy nghĩ một tí. Cô nhún vài rồi nằm vật ra giường, vớ lấy một tờ báo cạnh đó và đọc.
Khoảng mười phút sau, Quang Anh từ trong nhà vệ sinh đi ra. Không biết có phải Đường thi nhìn lầm hay không, nhưng thực sự cô thấy anh ta vào trong đó rồi trở ra có phần phong độ hơn. Cô không ngừng chớp chớp mắt để chào đón sự trở lại "đầy hào nhoáng" của chồng cô. Và rồi cô nói:
- Anh không có mang thuốc táo bón đi sao?
Quang anh đang phong độ là vậy, khi nghe Đường Thi nói câu đó chỉ muốn tự nhổ tóc mình để ấn vào cái mồm của cô ta. Suốt từ lúc quen nhau đến giờ, mọi lời cô ta nói đều có những nguy hiểm bất thình lình. "Cái bí mật" ẩn bên trong ấy như muốn làm anh thổ huyết mỗi khi nó tự bùng nổ ra. Nó không những sâu sắc mà còn rất cao thâm. Cuối cùng thì anh cũng thở ra hơi, rồi anh nhìn người vợ đang nằm một cái dáng tương đối quyến rũ trên giường:
- Tại sao phải mang thuốc táo bón?
- Không phải sao? Ở trong đó lâu như vậy tưởng anh bị táo bón chứ?
Trí tưởng tượng của Đường Thi bay cao và xa như vậy đến bao giờ anh mới tóm được nó đây? Quang anh ngồi xuống mí giường, rồi cố tình làm vẻ mặt nghiêm nghị để nói chuyện với con người không biết trời cao đất dày kia:
- Rốt cục là có chuyện gì? Sao tự dưng lại điên điên khùng khùng sang đập cửa phòng người ta?
Đường Thi nhếch môi cười nhạt. Cô giơ bàn tay của mình lên ngắm ngắm và trả lời thản nhiên. Cái thản nhiên đó là cho Quang anh muốn dựng tóc gáy:
- Bố em và cô An Hợp ngày mai sẽ đến đây.
Quang anh không những dựng tóc mà còn thấy chân tay mình bủn rủn như bị ai đó kích điện vào. Thật quả là nói cấm có sai, những lời Đường Thi đưa ra khỏi miệng đều là những từ ngữ chống chỉ định với người yếu tim. Anh thở không ra hơi, thếu thào nói:
- Sao...sao lại đến đây?
- Có việc thì mới đến. Em sang đây cũng là vì chuyện này. Nếu bố thấy chúng ta không hòa hợp, chắc chắn người chết sẽ là anh. Em là người tốt, không phải dạng lấy việc tư để trả thù riêng, cho nên mới sang đây nói với anh để..."chúng ta" cùng bàn kế hoạch.
Quang Anh thấy hai cánh mũi mình hơi cay cay. Sao vợ anh lại có lòng tốt như vậy? Mấy ngày qua không phải ăn nhiều quá, rồi bội thực, rồi nó phát tác luôn cả lên não bộ đó chứ? Anh bắt đầu ngồi sấn lại gần. Cầm lấy tay Đường thi nói với giọng cảm kích:
- Vậy sao? em muốn chúng ta làm hòa?
Đường thi hất hàm nói:
- Em có nói như vậy sao? Ý em là giả vờ ấy, sau này bố em và cô An hợp đi rồi chúng ta sẽ lại như cũ thôi.
- Tại sao?
Đường Thi đưa tờ báo lên giả vờ đọc đọc, nhưng miệng thì vẫn nói:
- Anh hỏi buồn cười thế? Chẳng phải anh nói, em với anh như mèo và chuột hay sao? Vờn nhau sống vui qua ngày hay sao? Bây giờ chúng ta đang làm như thế đấy?
Quang Anh cứng người, rồi lại từ từ thả lỏng. Quá trình đó sao mà khó khăn. Anh nhận thấy được rằng mình quá hồ đồ. Dẫu rằng tức nước thì có thể vỡ bờ...Nhưng rõ ràng nước còn chưa dâng lên, anh vỡ cái gì cơ chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui. Đường Thi từ trước đến giờ ngoài chuyện đấu khẩu luôn tính thiệt hơn với anh ra thì cô ấy hoàn toàn nhượng bộ anh về mọi việc. Tất nhiên là không tính chuyện trước kia, khi hai người còn như nước với lửa.
Lúc anh đi ăn cùng Sam Thái, cô ấy có tức giận, nhưng rồi cũng bỏ qua. Lúc "đại gia đình" của cô ấy gây khó dễ cho bố mẹ anh, nhưng tuyệt nhiên lại không để họ động đến anh. Lúc anh...có "nhu cầu" tất nhiên là cô cũng như con hổ cái khiến anh chao đảo và đê mê đến từng phút giây...vân vân...Thực ra, làm gì có nước mà dâng cơ chứ?
Đường thi theo dõi từng nét mặt của Quang Anh. Trông anh ta chẳng khác gì một con tắc kè hoa, sắc mặt cứ thay đổi liên tục khiến cô muốn đưa tay tát cho mấy cái để nó đỏ lừ lên. Như thế còn dễ nhìn và cũng đỡ đau mắt.
- Sao thế đồng chí?
Quang Anh cười cười như một bệnh nhân mới trốn viện, đang hết sức hạnh phúc vì thoát khỏi sự cùm kẹp của mấy vị bác sĩ. Anh nói giọng khàn khàn:
- Không có gì? Thế cũng tốt. Nhỉ?
Tốt cái đầu anh ta! Đường thi lườm cho Quang anh một phát chí mạng. Như xuyên qua cả người anh và dừng lại ở nơi sâu kín nhất.
- Ở chung một phòng đi. Em sẽ dọn qua đây.
Quang Anh chỉ ợm ừ vài câu. Thực ra trong lòng anh đang có niềm vui khó nói thành lời. Anh đã mong cô "chuyển khẩu" qua đây lắm rồi. Khi ngoảnh lại đã thấy dáng của Đường Thi khuất sau cánh cửa.
Một lúc sau, cô quay lại với một chiếc vali to bự chảng, hoàn toàn có thể đè chết người. Quang anh nhíu mày rồi chạy nhanh ra đỡ hộ chiếc vali từ tay cô.
- Em nghỉ đi, để anh sắp quần áo giúp em.
Đường Thi thản nhiên thả tay ra làm cái vali rơi cái uỵch xuống. Qua đó ta cũng thấy được bàn chân của Quang Anh đang thò lò dưới hòn đá bằng vải kia. Khi cô quay người lại, cái mà cô nhìn thấy chỉ là một cục thịt đang không ngừng đỏ. Để xem anh ta nhịn được tới mức nào.
Quang anh mím môi rồi từ từ nhấc "kho" hành lí di động của Đường Thi. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là cô ta cố tình, hoàn toàn cố tình. Cô ta có dã tâm đẩy anh vào hoàn cảnh ngồi xe lăn thay cho xe hơi đến lúc về già đây mà.
Đau là vậy nhưng tuyệt nhiên, Quang anh không hề kêu ca lấy một tiếng. Đúng như các cụ ngày xưa nói "thời thế tạo anh hùng". Trong cái hoàn cảnh mạng sống đang treo lơ lửng, hờ hững trước gió thế này, đồng chí Quang anh bỗng trở thành một người hùng. Đúng là một anh hùng...rơm của thế kỉ 21.
Tối hôm đó, Quang Anh lại một lần nữa làm "anh chàng nói dối", anh để Đường Thi ngủ giường còn mình thì chấp nhận làm mấy cái bản thảo "tự nghĩ". Trên thực tế, mấy bản thảo đó là những trò chơi điện tử, mở cửa 24/24 cho các game thủ cày đêm.
Đường Thi cũng chẳng thèm để ý, lăn quay ra ngủ ngon lành. Thỉnh thoảng còn lẩm bẩm mấy câu cho gọi là "ta đang mê sảng". Mấy câu đấy kiểu như thế này:
- Giết đi, mày giết tao đi - Đây chắc hẳn là một giấc mơ mang tính chất hành động.
- Anh yêu, chúng ta tiếp tục chứ? - Giấc mơ này không khỏi làm Quang anh phải chạy vào nhà vệ sinh. Làm gì thì làm, chỉ cần ngăn được ham muốn đang cuộn dâng trong người là được rồi. Sau khi chấn tĩnh lại được, anh mới thấy hoài nghi, người trong giấc mơ ấy là ai?
- Bố, cô An Hợp!...Quang Anh không có tội, hãy tha cho anh ấy....đừng, tùng xéo đến chết thì thà ném anh ấy xuống biển con hơn - Quang Anh đang chơi hăng say, nghe thấy Đường Thi nói mê như vậy lập tức chết đến mấy mạng rồi bị chủ phòng kick ra ngoài. Cái gì mà tùng xẻo đến chết? Cái gì mà ném xuống biển? No, cả hai cái này, chẳng thà cho anh tự cắn lưỡi mình còn hơn. Nhưng mà suy nghĩ kĩ ra, đây chẳng phải là một lời cầu xin cho anh hay sao? Nghĩ thế, Quang Anh không kìm được mà tủm tỉm cười.
***************
Lại một buổi sáng đẹp trời nữa ở thành phố này. Tính đến nay, cả Quang Anh và Đường Thi đã vất vưởng ở đây hơn 2 tuần rồi. Thời gian sao mà trôi nhanh, nhưng sự rạn nứt giữa hai người vẫn chẳng thay đổi gì hết. Là ai đang cứng đầu cứng cổ đây?
Đường Thi thức dậy thấy Quang anh ngủ gục trên bàn máy tính. Cô đưa mắt ngắm nhìn anh, từ vầng trán cho đến đôi môi. Từ thân hình cho đến phong thái, tất cả đều tuyệt mĩ. Từ trước đến nay, cô đương nhiên là không bỏ ra thời gian để ngắm anh lâu như vậy.
Đường Thi bước xuống giường, cô vỗ vỗ nhẹ vào vai Quang anh gọi:
- Này!
Quang Anh hoàn toàn không nhúc nhích. Đường Thi mím môi kiên trì kéo anh ta ra khỏi giấc mộng ngàn thu lần thứ hai:
- Ê!
Cũng không thấy động tĩnh gì. Đường Thi thở dài một hồi, cô kiểm trả lại mồm miệng xem có mùi không rồi mới ghé sát vào tai anh ta thì thầm mùa xuân rằng:
- Bố đến rồi kìa!
Quả nhiên có hiệu lực. Không những thế, hiệu lực còn thừa thãi khiến Quang Anh đổ cả người lẫn ghế ra đằng sau.
Đường thi thấy thế vội cười như nắc nẻ. Sao lại có phản ứng như vậy cơ chứ?
Quang Anh đưa tay xoa coa cột sống đáng thương của mình, rồi lại quay ra phía Đường Thi lườm cho cô một cái đầy âm khí. Sao lại có người đùa ác như vậy cơ chứ? Biết rõ phản ứng tự nhiên của anh nó thế rồi mà còn mang ra chà đạp rồi cười như bị người ta cù vậy. Rõ vô duyên!
Quang Anh tức tối đi thẳng vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại. Anh ở lì trong đó khiến Đường Thi không ngừng gọi lớn bên ngoài:
- Đừng có lập doanh trại ở trong đó. Anh cứ rụt đầu như vậy thì em "chiến" với anh kiểu gì đây?
Tiếng xả nước cùng tiếng của Quang anh hòa làm một. Một man điệu nghe...day dứt lòng người:
- Không đợi được thì chạy sang phòng khác. Phòng này không tiếp những con người bị bại liệt dây thần kinh sợ hãi.
- Anh nói ai bại liệt?
- Ai thì người đấy tự biết, còn để người ta nói ra sao? Hay là cả não cũng bại luôn rồi?
Vì cớ gì mà lời nói của anh ta lại sắc đến như vậy? Ở trong đó ngoài xà phòng và sữa tắm ra thì còn có gì để ăn? A, còn một thứ! Nhưng có lẽ không cần nói ra thì mọi người cũng biết.
Rồi Đường thi tự cho là mình đã đoán đúng. Cô liền gập người xuống và cười, vừa cười vừa nói:
- Được được. Bây giờ anh ra ngay đây đi, em bại não rồi thì anh cũng không cần đề phòng như thế chứ?
Lập tức cánh cửa phòng tắm được mở ra. Một làn khói hay nói cách khác là một làn hơi nước trắng xóa bốc ra ngoài, khiến cho Đường Thi vừa có cảm giác tò mò, mà lại vừa có cảm giác hơi sợ.
Một thế lực đen tối nào đó đã thả bom mù để bắt cóc con người nhỏ bé, ngoài bộ óc để trồng rau thơm, tăng tỉ lệ nông nghiệp cho nước nhà ra thì không còn gì khác ư? Không, có lẽ dạo này cô xem phim hành động quá nhiều rồi.
Đường Thi nhẹ nhàng bước vào. Cái nhà tắm này thật là cao cấp quá đi, giữ hơi nước cứ phải gọi là khiến cho người ta chết ngột trong đó thì mới chịu được. Trong làn hơi nước chưa tan biến ấy, lối đi sao mà mịt mờ. Bỗng bàn tay cô bị kéo giật về một phía. Như muốn giúp cô tìm ra lối thoát.
"ùm".
Ngoài nước văng tung tóe vào mắt vào miệng, rồi nhanh chóng ngấm vào váy ngủ ra thì chẳng còn gì. Khi mà mắt đã quen với nơi đây rồi, cái cô thấy được nữa chính là vẻ mặt đắc ý của Quang anh. Anh ta giám kéo cô vào bồn tắm.
Đường Thi định nhổm người lên thì lại bị anh ta ấn xuống. Hơi thở gấp gáp của anh phả vào người cô. Thành ra đã nóng nay càng nóng hơn, chỉ muốn trút bỏ bộ váy ngủ ra ngoài. Đường Thi quát lớn:
- Đỡ em dậy! Ướt hết rồi.
Quang anh vừa cười vừa giữ chặt người cô lại. Tay anh như gọng kìm khóa mọi đường trốn thoát của cô:
- Chẳng phải em bảo muốn "chiến" hay sao? Có giỏi thì thoát đi.
Đường Thi vùng vẫy, sau một hồi, chiếc váy ngủ của cô đã bết dính cả vào người tạo lên những đường cong tuyệt mĩ. Đúng là sản phẩm chất lượng cao của tạo hóa! Cô đưa tay tát tới tấp vào người Quang anh khiến da thịt anh trong phút chốc đã đỏ ửng lên.
- Em nói lại lần cuối. Còn đùa nữa là anh chết chắc đó.
Quang anh cười cười rồi buông người cô ra. Anh không đỡ cô dậy, chỉ nhởn nhơ ngắm nhìn con mồi đang khổ sở sau một hồi vùng vẫy.
Đường Thi mặt đỏ tía tai loạng choạng đứng dậy, đầu tóc thì bú rù như mấy nhân vật điên loạn trong vài bộ phim nào đó. Nhưng tất nhiên là trông cô lúc này còn quyến rũ hơn cả lúc bình thường. Đường Thi vơ lây chiếc khăn tắm cạnh đó cuốn lên người mình rồi nhảy bổ người về phía Quang anh. Cô dùng cánh tay kẹp đầu anh lại và ra sức dứt lấy bộ tóc cũng không kém phần long trọng của anh. Vừa thực thi hành động dã man đó, Đường Thi vừa cười lớn và nói:
- Anh dám dở trò bỉ ổi với em sao?
Quang anh chỉ biết kêu la như lợn bị chọc tiết:
- Dừng tay, em mà còn dứt nữa là chồng em hói đấy.
- Hói à? Anh hói được thì hói luôn đi.
- Em muốn bị phát hiện trược mặt bố sao?
Đường Thi lập tức buông tay, cô biết thừa vừa nãy Quang anh đủ sức để nạt lại cô. Thế mà anh không làm, lại mặc sức cho cô hành hạ. Trong lòng cô bỗng nhiên giấy lên một sự ấm áp, một sự vui mừng. Và thêm một cảm giác buồn cười nữa. Đường Thi ngồi vào mé bồn tắm, đưa tay vờn nước rồi lại té nhẹ lên người Quang Anh. Cô nheo mắt nói:
- Anh sợ bố em đến thế sao?
Quang anh trả lời theo lẽ tự nhiên:
- Phải. Sợ bố em còn hơn cả tử thần.
Đường Thi ngửa cổ cười khanh khách. Quang anh không phải là người đầu tiên sợ bố cô như vậy. Ngay đến cả cô cũng còn sợ bố cô như chuột sợ rắn cơ mà. Rồi cô nhìn Quang anh hỏi tiếp:
- Vậy anh có sợ em không?
Quang Anh liền ra sức hất nước lên người Đường Thi, rồi lại nhận lấy mấy hành động thô bạo từ phía cô. Lúc này anh mới nói:
- Đấy, em như vậy anh không sợ sao được!.
- Ý anh là em đang "bạo lực gia đình" ấy hả?
Quang Anh nẳm ngửa người ra bồn tắm. Thân thể anh đỏ ửng lên vì mấy cái đánh của Đường Thi. Từng cơ bắp rắn chắc lộ lên khiến nhiều người mơ ước. Cái này đương nhiên Đường Thi cũng nhìn chán mắt rồi:
- Bạo lực á? Còn hơn thế nữa ấy chứ. Em đang hành hạ chồng đấy.
Đường Thi nhíu đôi mày xuống rồi nói:
- Anh có là đàn ông không thế? Sao lại để vợ trèo đầu cưỡi cổ như vậy?
- Anh là đàn ông nên mới chịu được em đến giờ đấy! Ý anh nói là nhịn nhé.
Đường Thi vỗ vỗ mặt Quang Anh theo kiểu hài lòng. Rồi cô đứng lên toan bước ra ngoài. Trước khi đi cô không quên nhắc:
- Nhanh lên, chúng ta còn đi gặp bố.
Vậy là quan hệ song phương giữa hai người vẫn hết sức mập mờ. Chưa có tuyên bố nào mang ý hòa giải hay tiếp tục chiến tranh được đưa ra. Rốt cục thì đến bao giờ những con người xung quanh hai thái cực này mới được bình yên? Những người trong khách sạn đang không ngừng la ó vì họ. Bởi vậy mà các cụ mới có câu "trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết".
- Xin chào!.
Quang Anh tất nhiên là sẽ đờ người đi trong vài giây, đợi khi tinh thần ổn định anh mới lắp bắp như gà mắc dây chun:
- Là em sao? - Câu hỏi này là do anh quá kích động đây mà.
Đường Thi hạ tay xuống rồi thản nhiên bước vào phòng của Quang Anh, cô đến bên giường và ngồi cái "uỵch" xuống đó khiến lò xo đệm tưng lên mấy phát. Khi đã yên vị, cô mới quay ra chỗ Quang Anh đang làm tượng anh hùng lao động ở đấy, nói:
- Sao thế đồng chí? Bị gái nó ăn mất hồn rồi hay sao?
Quang anh lập tức đóng rầm cửa vào. Anh đi thẳng đến chỗ Đường Thi tưởng chừng như muốn vồ vập cô ngay lập tức. Nhưng khi chỉ còn cách cô chừng ba bước chân nữa thì anh lại đổi hướng...về phía nhà vệ sinh, chui vào trong đó và đống rầm cửa lại. Hành tung của anh cũng mất hút sau cánh cửa ấy.
Đường Thi không có hiểu nổi hành động của anh ta. Dẫu biết rằng Quang anh có hơi bị thiểu về suy nghĩ một tí. Cô nhún vài rồi nằm vật ra giường, vớ lấy một tờ báo cạnh đó và đọc.
Khoảng mười phút sau, Quang Anh từ trong nhà vệ sinh đi ra. Không biết có phải Đường thi nhìn lầm hay không, nhưng thực sự cô thấy anh ta vào trong đó rồi trở ra có phần phong độ hơn. Cô không ngừng chớp chớp mắt để chào đón sự trở lại "đầy hào nhoáng" của chồng cô. Và rồi cô nói:
- Anh không có mang thuốc táo bón đi sao?
Quang anh đang phong độ là vậy, khi nghe Đường Thi nói câu đó chỉ muốn tự nhổ tóc mình để ấn vào cái mồm của cô ta. Suốt từ lúc quen nhau đến giờ, mọi lời cô ta nói đều có những nguy hiểm bất thình lình. "Cái bí mật" ẩn bên trong ấy như muốn làm anh thổ huyết mỗi khi nó tự bùng nổ ra. Nó không những sâu sắc mà còn rất cao thâm. Cuối cùng thì anh cũng thở ra hơi, rồi anh nhìn người vợ đang nằm một cái dáng tương đối quyến rũ trên giường:
- Tại sao phải mang thuốc táo bón?
- Không phải sao? Ở trong đó lâu như vậy tưởng anh bị táo bón chứ?
Trí tưởng tượng của Đường Thi bay cao và xa như vậy đến bao giờ anh mới tóm được nó đây? Quang anh ngồi xuống mí giường, rồi cố tình làm vẻ mặt nghiêm nghị để nói chuyện với con người không biết trời cao đất dày kia:
- Rốt cục là có chuyện gì? Sao tự dưng lại điên điên khùng khùng sang đập cửa phòng người ta?
Đường Thi nhếch môi cười nhạt. Cô giơ bàn tay của mình lên ngắm ngắm và trả lời thản nhiên. Cái thản nhiên đó là cho Quang anh muốn dựng tóc gáy:
- Bố em và cô An Hợp ngày mai sẽ đến đây.
Quang anh không những dựng tóc mà còn thấy chân tay mình bủn rủn như bị ai đó kích điện vào. Thật quả là nói cấm có sai, những lời Đường Thi đưa ra khỏi miệng đều là những từ ngữ chống chỉ định với người yếu tim. Anh thở không ra hơi, thếu thào nói:
- Sao...sao lại đến đây?
- Có việc thì mới đến. Em sang đây cũng là vì chuyện này. Nếu bố thấy chúng ta không hòa hợp, chắc chắn người chết sẽ là anh. Em là người tốt, không phải dạng lấy việc tư để trả thù riêng, cho nên mới sang đây nói với anh để..."chúng ta" cùng bàn kế hoạch.
Quang Anh thấy hai cánh mũi mình hơi cay cay. Sao vợ anh lại có lòng tốt như vậy? Mấy ngày qua không phải ăn nhiều quá, rồi bội thực, rồi nó phát tác luôn cả lên não bộ đó chứ? Anh bắt đầu ngồi sấn lại gần. Cầm lấy tay Đường thi nói với giọng cảm kích:
- Vậy sao? em muốn chúng ta làm hòa?
Đường thi hất hàm nói:
- Em có nói như vậy sao? Ý em là giả vờ ấy, sau này bố em và cô An hợp đi rồi chúng ta sẽ lại như cũ thôi.
- Tại sao?
Đường Thi đưa tờ báo lên giả vờ đọc đọc, nhưng miệng thì vẫn nói:
- Anh hỏi buồn cười thế? Chẳng phải anh nói, em với anh như mèo và chuột hay sao? Vờn nhau sống vui qua ngày hay sao? Bây giờ chúng ta đang làm như thế đấy?
Quang Anh cứng người, rồi lại từ từ thả lỏng. Quá trình đó sao mà khó khăn. Anh nhận thấy được rằng mình quá hồ đồ. Dẫu rằng tức nước thì có thể vỡ bờ...Nhưng rõ ràng nước còn chưa dâng lên, anh vỡ cái gì cơ chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui. Đường Thi từ trước đến giờ ngoài chuyện đấu khẩu luôn tính thiệt hơn với anh ra thì cô ấy hoàn toàn nhượng bộ anh về mọi việc. Tất nhiên là không tính chuyện trước kia, khi hai người còn như nước với lửa.
Lúc anh đi ăn cùng Sam Thái, cô ấy có tức giận, nhưng rồi cũng bỏ qua. Lúc "đại gia đình" của cô ấy gây khó dễ cho bố mẹ anh, nhưng tuyệt nhiên lại không để họ động đến anh. Lúc anh...có "nhu cầu" tất nhiên là cô cũng như con hổ cái khiến anh chao đảo và đê mê đến từng phút giây...vân vân...Thực ra, làm gì có nước mà dâng cơ chứ?
Đường thi theo dõi từng nét mặt của Quang Anh. Trông anh ta chẳng khác gì một con tắc kè hoa, sắc mặt cứ thay đổi liên tục khiến cô muốn đưa tay tát cho mấy cái để nó đỏ lừ lên. Như thế còn dễ nhìn và cũng đỡ đau mắt.
- Sao thế đồng chí?
Quang Anh cười cười như một bệnh nhân mới trốn viện, đang hết sức hạnh phúc vì thoát khỏi sự cùm kẹp của mấy vị bác sĩ. Anh nói giọng khàn khàn:
- Không có gì? Thế cũng tốt. Nhỉ?
Tốt cái đầu anh ta! Đường thi lườm cho Quang anh một phát chí mạng. Như xuyên qua cả người anh và dừng lại ở nơi sâu kín nhất.
- Ở chung một phòng đi. Em sẽ dọn qua đây.
Quang Anh chỉ ợm ừ vài câu. Thực ra trong lòng anh đang có niềm vui khó nói thành lời. Anh đã mong cô "chuyển khẩu" qua đây lắm rồi. Khi ngoảnh lại đã thấy dáng của Đường Thi khuất sau cánh cửa.
Một lúc sau, cô quay lại với một chiếc vali to bự chảng, hoàn toàn có thể đè chết người. Quang anh nhíu mày rồi chạy nhanh ra đỡ hộ chiếc vali từ tay cô.
- Em nghỉ đi, để anh sắp quần áo giúp em.
Đường Thi thản nhiên thả tay ra làm cái vali rơi cái uỵch xuống. Qua đó ta cũng thấy được bàn chân của Quang Anh đang thò lò dưới hòn đá bằng vải kia. Khi cô quay người lại, cái mà cô nhìn thấy chỉ là một cục thịt đang không ngừng đỏ. Để xem anh ta nhịn được tới mức nào.
Quang anh mím môi rồi từ từ nhấc "kho" hành lí di động của Đường Thi. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là cô ta cố tình, hoàn toàn cố tình. Cô ta có dã tâm đẩy anh vào hoàn cảnh ngồi xe lăn thay cho xe hơi đến lúc về già đây mà.
Đau là vậy nhưng tuyệt nhiên, Quang anh không hề kêu ca lấy một tiếng. Đúng như các cụ ngày xưa nói "thời thế tạo anh hùng". Trong cái hoàn cảnh mạng sống đang treo lơ lửng, hờ hững trước gió thế này, đồng chí Quang anh bỗng trở thành một người hùng. Đúng là một anh hùng...rơm của thế kỉ 21.
Tối hôm đó, Quang Anh lại một lần nữa làm "anh chàng nói dối", anh để Đường Thi ngủ giường còn mình thì chấp nhận làm mấy cái bản thảo "tự nghĩ". Trên thực tế, mấy bản thảo đó là những trò chơi điện tử, mở cửa 24/24 cho các game thủ cày đêm.
Đường Thi cũng chẳng thèm để ý, lăn quay ra ngủ ngon lành. Thỉnh thoảng còn lẩm bẩm mấy câu cho gọi là "ta đang mê sảng". Mấy câu đấy kiểu như thế này:
- Giết đi, mày giết tao đi - Đây chắc hẳn là một giấc mơ mang tính chất hành động.
- Anh yêu, chúng ta tiếp tục chứ? - Giấc mơ này không khỏi làm Quang anh phải chạy vào nhà vệ sinh. Làm gì thì làm, chỉ cần ngăn được ham muốn đang cuộn dâng trong người là được rồi. Sau khi chấn tĩnh lại được, anh mới thấy hoài nghi, người trong giấc mơ ấy là ai?
- Bố, cô An Hợp!...Quang Anh không có tội, hãy tha cho anh ấy....đừng, tùng xéo đến chết thì thà ném anh ấy xuống biển con hơn - Quang Anh đang chơi hăng say, nghe thấy Đường Thi nói mê như vậy lập tức chết đến mấy mạng rồi bị chủ phòng kick ra ngoài. Cái gì mà tùng xẻo đến chết? Cái gì mà ném xuống biển? No, cả hai cái này, chẳng thà cho anh tự cắn lưỡi mình còn hơn. Nhưng mà suy nghĩ kĩ ra, đây chẳng phải là một lời cầu xin cho anh hay sao? Nghĩ thế, Quang Anh không kìm được mà tủm tỉm cười.
***************
Lại một buổi sáng đẹp trời nữa ở thành phố này. Tính đến nay, cả Quang Anh và Đường Thi đã vất vưởng ở đây hơn 2 tuần rồi. Thời gian sao mà trôi nhanh, nhưng sự rạn nứt giữa hai người vẫn chẳng thay đổi gì hết. Là ai đang cứng đầu cứng cổ đây?
Đường Thi thức dậy thấy Quang anh ngủ gục trên bàn máy tính. Cô đưa mắt ngắm nhìn anh, từ vầng trán cho đến đôi môi. Từ thân hình cho đến phong thái, tất cả đều tuyệt mĩ. Từ trước đến nay, cô đương nhiên là không bỏ ra thời gian để ngắm anh lâu như vậy.
Đường Thi bước xuống giường, cô vỗ vỗ nhẹ vào vai Quang anh gọi:
- Này!
Quang Anh hoàn toàn không nhúc nhích. Đường Thi mím môi kiên trì kéo anh ta ra khỏi giấc mộng ngàn thu lần thứ hai:
- Ê!
Cũng không thấy động tĩnh gì. Đường Thi thở dài một hồi, cô kiểm trả lại mồm miệng xem có mùi không rồi mới ghé sát vào tai anh ta thì thầm mùa xuân rằng:
- Bố đến rồi kìa!
Quả nhiên có hiệu lực. Không những thế, hiệu lực còn thừa thãi khiến Quang Anh đổ cả người lẫn ghế ra đằng sau.
Đường thi thấy thế vội cười như nắc nẻ. Sao lại có phản ứng như vậy cơ chứ?
Quang Anh đưa tay xoa coa cột sống đáng thương của mình, rồi lại quay ra phía Đường Thi lườm cho cô một cái đầy âm khí. Sao lại có người đùa ác như vậy cơ chứ? Biết rõ phản ứng tự nhiên của anh nó thế rồi mà còn mang ra chà đạp rồi cười như bị người ta cù vậy. Rõ vô duyên!
Quang Anh tức tối đi thẳng vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại. Anh ở lì trong đó khiến Đường Thi không ngừng gọi lớn bên ngoài:
- Đừng có lập doanh trại ở trong đó. Anh cứ rụt đầu như vậy thì em "chiến" với anh kiểu gì đây?
Tiếng xả nước cùng tiếng của Quang anh hòa làm một. Một man điệu nghe...day dứt lòng người:
- Không đợi được thì chạy sang phòng khác. Phòng này không tiếp những con người bị bại liệt dây thần kinh sợ hãi.
- Anh nói ai bại liệt?
- Ai thì người đấy tự biết, còn để người ta nói ra sao? Hay là cả não cũng bại luôn rồi?
Vì cớ gì mà lời nói của anh ta lại sắc đến như vậy? Ở trong đó ngoài xà phòng và sữa tắm ra thì còn có gì để ăn? A, còn một thứ! Nhưng có lẽ không cần nói ra thì mọi người cũng biết.
Rồi Đường thi tự cho là mình đã đoán đúng. Cô liền gập người xuống và cười, vừa cười vừa nói:
- Được được. Bây giờ anh ra ngay đây đi, em bại não rồi thì anh cũng không cần đề phòng như thế chứ?
Lập tức cánh cửa phòng tắm được mở ra. Một làn khói hay nói cách khác là một làn hơi nước trắng xóa bốc ra ngoài, khiến cho Đường Thi vừa có cảm giác tò mò, mà lại vừa có cảm giác hơi sợ.
Một thế lực đen tối nào đó đã thả bom mù để bắt cóc con người nhỏ bé, ngoài bộ óc để trồng rau thơm, tăng tỉ lệ nông nghiệp cho nước nhà ra thì không còn gì khác ư? Không, có lẽ dạo này cô xem phim hành động quá nhiều rồi.
Đường Thi nhẹ nhàng bước vào. Cái nhà tắm này thật là cao cấp quá đi, giữ hơi nước cứ phải gọi là khiến cho người ta chết ngột trong đó thì mới chịu được. Trong làn hơi nước chưa tan biến ấy, lối đi sao mà mịt mờ. Bỗng bàn tay cô bị kéo giật về một phía. Như muốn giúp cô tìm ra lối thoát.
"ùm".
Ngoài nước văng tung tóe vào mắt vào miệng, rồi nhanh chóng ngấm vào váy ngủ ra thì chẳng còn gì. Khi mà mắt đã quen với nơi đây rồi, cái cô thấy được nữa chính là vẻ mặt đắc ý của Quang anh. Anh ta giám kéo cô vào bồn tắm.
Đường Thi định nhổm người lên thì lại bị anh ta ấn xuống. Hơi thở gấp gáp của anh phả vào người cô. Thành ra đã nóng nay càng nóng hơn, chỉ muốn trút bỏ bộ váy ngủ ra ngoài. Đường Thi quát lớn:
- Đỡ em dậy! Ướt hết rồi.
Quang anh vừa cười vừa giữ chặt người cô lại. Tay anh như gọng kìm khóa mọi đường trốn thoát của cô:
- Chẳng phải em bảo muốn "chiến" hay sao? Có giỏi thì thoát đi.
Đường Thi vùng vẫy, sau một hồi, chiếc váy ngủ của cô đã bết dính cả vào người tạo lên những đường cong tuyệt mĩ. Đúng là sản phẩm chất lượng cao của tạo hóa! Cô đưa tay tát tới tấp vào người Quang anh khiến da thịt anh trong phút chốc đã đỏ ửng lên.
- Em nói lại lần cuối. Còn đùa nữa là anh chết chắc đó.
Quang anh cười cười rồi buông người cô ra. Anh không đỡ cô dậy, chỉ nhởn nhơ ngắm nhìn con mồi đang khổ sở sau một hồi vùng vẫy.
Đường Thi mặt đỏ tía tai loạng choạng đứng dậy, đầu tóc thì bú rù như mấy nhân vật điên loạn trong vài bộ phim nào đó. Nhưng tất nhiên là trông cô lúc này còn quyến rũ hơn cả lúc bình thường. Đường Thi vơ lây chiếc khăn tắm cạnh đó cuốn lên người mình rồi nhảy bổ người về phía Quang anh. Cô dùng cánh tay kẹp đầu anh lại và ra sức dứt lấy bộ tóc cũng không kém phần long trọng của anh. Vừa thực thi hành động dã man đó, Đường Thi vừa cười lớn và nói:
- Anh dám dở trò bỉ ổi với em sao?
Quang anh chỉ biết kêu la như lợn bị chọc tiết:
- Dừng tay, em mà còn dứt nữa là chồng em hói đấy.
- Hói à? Anh hói được thì hói luôn đi.
- Em muốn bị phát hiện trược mặt bố sao?
Đường Thi lập tức buông tay, cô biết thừa vừa nãy Quang anh đủ sức để nạt lại cô. Thế mà anh không làm, lại mặc sức cho cô hành hạ. Trong lòng cô bỗng nhiên giấy lên một sự ấm áp, một sự vui mừng. Và thêm một cảm giác buồn cười nữa. Đường Thi ngồi vào mé bồn tắm, đưa tay vờn nước rồi lại té nhẹ lên người Quang Anh. Cô nheo mắt nói:
- Anh sợ bố em đến thế sao?
Quang anh trả lời theo lẽ tự nhiên:
- Phải. Sợ bố em còn hơn cả tử thần.
Đường Thi ngửa cổ cười khanh khách. Quang anh không phải là người đầu tiên sợ bố cô như vậy. Ngay đến cả cô cũng còn sợ bố cô như chuột sợ rắn cơ mà. Rồi cô nhìn Quang anh hỏi tiếp:
- Vậy anh có sợ em không?
Quang Anh liền ra sức hất nước lên người Đường Thi, rồi lại nhận lấy mấy hành động thô bạo từ phía cô. Lúc này anh mới nói:
- Đấy, em như vậy anh không sợ sao được!.
- Ý anh là em đang "bạo lực gia đình" ấy hả?
Quang Anh nẳm ngửa người ra bồn tắm. Thân thể anh đỏ ửng lên vì mấy cái đánh của Đường Thi. Từng cơ bắp rắn chắc lộ lên khiến nhiều người mơ ước. Cái này đương nhiên Đường Thi cũng nhìn chán mắt rồi:
- Bạo lực á? Còn hơn thế nữa ấy chứ. Em đang hành hạ chồng đấy.
Đường Thi nhíu đôi mày xuống rồi nói:
- Anh có là đàn ông không thế? Sao lại để vợ trèo đầu cưỡi cổ như vậy?
- Anh là đàn ông nên mới chịu được em đến giờ đấy! Ý anh nói là nhịn nhé.
Đường Thi vỗ vỗ mặt Quang Anh theo kiểu hài lòng. Rồi cô đứng lên toan bước ra ngoài. Trước khi đi cô không quên nhắc:
- Nhanh lên, chúng ta còn đi gặp bố.
Vậy là quan hệ song phương giữa hai người vẫn hết sức mập mờ. Chưa có tuyên bố nào mang ý hòa giải hay tiếp tục chiến tranh được đưa ra. Rốt cục thì đến bao giờ những con người xung quanh hai thái cực này mới được bình yên? Những người trong khách sạn đang không ngừng la ó vì họ. Bởi vậy mà các cụ mới có câu "trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.