Anh Có Sợ Em Không?

Chương 29: Quyết không từ bỏ

Fly

16/05/2013

Quang Anh chạy xuống dưới sảnh của khách sạn. Chắc chắn cô ấy chưa thể đi đâu xa được. Và đúng như những gì anh dự đoán, Đường Thi đang khệ nệ với đống hành lí quá khổ của cô. Đấy chính là lí do vì sao, khi muốn trốn thoát thì bạn cần phải bỏ của chạy lấy người.

- Đường Thi!

Quang Anh gọi với theo. Nhưng rõ ràng là cô ấy đang cố tình không quay lại, và bước chân thì vẫn hoạt động. Mẹ kiếp! Anh vội buông một câu chửi thề rồi chạy theo cô.

Đường Thi biết Quang Anh đuổi đằng sau thì lập tức dừng lại rồi chau mày nói:

- Anh là cái thể loại gì vậy?

Quang Anh vừa thở vừa nói khiến cho mặt mũi đỏ lựng cả lên:

- Thế sau bao nhiêu ngày sống chung mà em vẫn không biết bản thân mình ở với thể loại gì à?

Đường Thi là một người không dễ cam chịu, nhưng cái khoảnh khắc câm nín của cô lúc này thì...thật khó nói. Tại sao cô lại không thể thắng Quang Anh trong cái chuyện cãi nhau nữa? Tức chết đi được.

Đường Thi quay phắt người lại, dùng ngón tay của mình chỉ chỉ vào ngực Quang Anh rồi gằn từng tiếng:

- Chúng, ta, li, hôn, rồi!

Quang Anh hếch mặt lên:

- Nhà nước cấm li hôn rồi thì không được theo đuổi lại hả?

Á khẩu!!!

Đường Thi muốn rút guốc ra rồi tương thằng vào đầu tên đứng trước mặt mình. Cô chắc chắn là bị thần kinh khi ngày xưa lại dây vào hắn. Đúng là khôn một phút dại một đời.

Tiểu thư Đường Thi cố nuốt cục tức kia xuống, cho nó ngấm dần dần rồi mới nhoẻn miệng cười. Một nụ cười hết sức nguy hiểm:

- Đồng chí, đồng chí có thể nói cho tôi biết tại sao đồng chí lại xuất hiện ở đây không?

Quang Anh vẫn đủng đỉnh:

- Có công chuyện thôi mà!

Đường Thi trợn mắt, nghiến răng nói:

- Thật sao?

- Lại còn nghi ngờ nữa à? - Ngừng một lát rồi Quang Anh mới cố tình ồ lên - À, hóa ra em nghĩ anh đến đây là vì em.

Đường Thi đang đi tìm đuôi người ra, bỗng chốc bị người ra nắm lại đuôi của mình thì không biết phải xử trí ra sao. Cuối cùng cô chữa thẹn bằng cách đeo kính râm vào rồi dùng guốc dẫm thật mạnh lên chân của Quang Anh khiến anh ta la ó thất thanh. Sau khi đã hả dạ cô mới cười đắc ý và nghiêng đầu nói với bảo vệ đang chạy tới:

- Xin lỗi! Tôi không nhìn thấy chân anh ta.

Có người Việt Nam mới hiểu cô ta đang phát ngôn cái gì.

Quang Anh vừa ôm chân vừa cười cười ra hiệu cho bảo vệ giải tán. Đúng là mất mặt, mới sáng ngày ra đã làm trò cười cho thiên hạ.

- Đường Thi! Em cần phải đi học ngoại ngữ thôi. Cứ cái đà này thì em sẽ chẳng thể ở đây được.

- Ai nói là tôi sẽ ở đây?

- Vậy tức nghĩa là em sẽ về Việt Nam hả? - Hai mắt Quang Anh bỗng dưng sáng rực lên.

Đường Thi không nói gì, cô "xì" một cái rõ to rồi xách hành lí bỏ đi tiếp. Quang Anh tất nhiên là sẽ kéo tay cô lại:

- Em đi đâu?

Đường Thi dù có chết cũng không ngờ được rằng mình sẽ phát hiện ra được điều lí thú như vậy: Quang Anh - chồng "cũ" của cô có họ hàng với đỉa! Cô tức mình giằng người ra rồi chỉnh lại quần áo. Sau đó mới quắc mắt lên hăm dọa (cho dù đang đeo kính râm):

- Này con đỉa to xác! Tôi nói lại một lần nữa, trước khi nhà anh bị đè bẹp thì tốt nhất là hãy tránh xa tôi ra. Sức chịu đựng của tôi không phải là vô hạn đâu.

Nếu là trước kia, cho dù đầu Quang Anh có bị úng thủy thì anh cũng sẽ tránh xa Đường Thi theo như lời cô ấy đề nghị. Nhưng với tình cảnh hiện tại, không những nhà anh bị đè bẹp mà cả gia phả nhà anh có tiêu tan thì anh cũng quyết lôi bằng được cô ấy về. Anh đã quyết rồi, có chết cũng sẽ không từ bỏ cô ấy.

- Được, vậy thì làm thử đi.



Đường Thi tức đến nỗi chỉ muốn xổ cả bộ lòng ra ngoài cho con người đang đứng trước mặt mình xem. Cái đồ dai như đỉa này sao hôm nay lại gan cùng mình đến vậy? Chẳng lẽ anh ta làm thân được với mafia? Quên đi! Trời có sập thì con đỉa to xác này cũng không dính dáng đến xã hội đen một lần nữa đâu. Với cô đã là quá đủ rồi.

Vừa lúc đó, một chiếc taxi chầm chậm đi đến. Hay lắm, thời cơ đây rồi! Sau khi người trong taxi bước xuống thì cũng là lúc Đường Thi dùng hết sức bình sinh chạy đến để nhảy vào bên trong đó khiến Quang Anh không biết làm gì ngoài việc đứng ngẩn tò te ra nhìn "em yêu đã vuột xa tầm với".

- Con bà nó! Đến đúng lúc thế.

Quang Anh tức giận chửi thề một câu rồi hậm hực bước trở về phòng của mình. Càng nghĩ lại càng cay, sao lại có taxi đúng lúc như vậy? Nó nghỉ làm một bữa thì chết người hay sao? (Những khi tức giận thì con người chỉ suy nghĩ bằng đầu ngón chân. Huống chi đàn ông là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới). Vừa bước vào thang máy, Quang Anh liền rút điện thoại ra rồi ấn một tràng dài. Các con số nhanh chóng hiện lên trên màn hình điện thoại, sau đó được anh nhấn nút gọi.

Đầu giây bên kia để chuông tầm hai, ba giây gì đó rồi bắt máy. Quang Anh đút tay vào túi quần và nói với vẻ bực bội:

- Cô ấy bỏ đi rồi!

Không biết cái người bí ẩn kia nói gì mà đồng chí Quang Anh lại được dịp khoe tiếng như vậy:

- Cái gì? Tôi dù có là vận động viên điền kinh thì cũng không đuổi kịp taxi.

-...

- Đồ điên, tôi nói cho anh biết. Bằng tất cả mọi giá, anh phải tìm bằng được cô ấy.

-...

- Sao? Tôi không có quyền? Vậy thì anh có quyền chống lại cấp trên chắc?

Sau một hồi nói xa xả vào cái điện thoại. Nước bọt văng tứ tung, vi khuẩn bay loạn xạ thì Quang anh cũng bình tâm lại và...thở hồng hộc. Khi thang máy kêu "ding" một tiếng đơn điệu thì cũng là lúc cửa bật mở và...mĩ nhân xuất hiện. Cô ta có dáng người khá chuẩn. Nếu không muốn nói là vòng một hơi bị lộ liễu thì tất cả đều perfect! Mái tóc vàng, xoăn đậm chất phương Tây, đôi mắt màu xanh ngọc bích thăm thắm như lòng đại dương bao la. Lông mày của cô được tỉa tót rất chu đáo, gọn gàng và thanh thoát. Khiến chiếc mũi tuy không cao lắm cũng được lông mày kéo lên ít nhiều. Đôi môi nhỏ nhắn, đỏ mọng như những trái sơ - ri ngọt lành. Nhìn vào, không biết có bao nhiêu đàn ông muốn thưởng thức nó đây? Nói chung, cô gái này hoàn toàn có tư cách để đem ra so sánh với tiểu thư Đường Thi nhà chúng ta.

Theo thói quen thì tất nhiên là Quang Anh sẽ liếc nhìn một cái rồi lạnh lùng quay đi. Dù sao thì những mùi vị này, anh đâu phải là chưa từng trải qua. Chỉ tiếc là mĩ nhân đó không bỏ qua cho anh.

Cô ta luồn tay qua người anh rồi ngang nhiên kéo anh lại. Sau đó đôi môi ghé sát vào vành tai Quang Anh khiến nó nhột nhột rồi từ từ đỏ lên theo hơi thở của cô.

- Tôi là người sẽ hợp tác với anh!

Quang anh giật mình rồi nhìn cô ta trong vài giây. Não bộ hoạt động nhanh nhạy và linh hoạt để phân tích những gì mà cô ta vừa nói. "Hợp tác"? Lên giường? Hay công việc? Với phụ nữ, Quang Anh cho rằng nó thiên về vế đầu nhiều hơn.

- Xin lỗi! Chúng ta quen nhau? - Quang Anh nhếch môi hỏi.

Đôi tay vừa cuốn lấy Quang Anh giờ đã nằm gọn trong mái tóc mềm mượt kia. Cô vừa cười vừa trả lời rất rành mạch câu hỏi của anh:

- Tôi là người của Mac.

- Ồ! Nhưng cô đến chậm một bước rồi, Đường Thi đã đi cách đây 5 phút.

Cô gái đó vẫn tỏ vẻ không có gì là vội vã:

- Không sao! Buổi tối cô ấy sẽ quay lại.

- Sao cô biết?

**********************

Buổi tối, Đường Thi khệ nệ kéo hành lí trở lại khách sạn. Đúng là có lòng mà trời chẳng cho sức! Nghĩ đến đấy, Đường Thi ngước lên nhìn trời, bàn tay áp vào ngực nói như tuyên thệ:

- Nhất định phải đi học ngoại ngữ.

Vậy là đã rõ, không cần tốn công hỏi cô ấy nữa. Là do bất đồng ngôn ngữ nên việc chọn khách sạn cũng gặp khó khăn. Chỉ có khách sạn này, Mac đã giúp cô thuê phòng dài hạn trước khi sang đây. Vốn biết là đi sẽ không lâu nên họ đã chọn khách sạn cho cô.

Sao lại có thể coi thường ý chí vượt khó của cô như vậy cơ chứ?

Khi cô lết được xác đến thang máy thì cũng là lúc cửa thang máy bật mở. Bất ngờ chưa? Quang Anh vừa xa cô được có mấy tiếng mà đã kiếm được một mĩ nhân mang phong cách "cổ quái phương tây" nào thế này? (đàn bà khi đang ghen quả thực...). Hơn thế nữa, thấy cô đứng lù lù một đống ra như vậy mà không thèm đoái hoài. Hai người còn ngang nhiên tình thương mến thương ôm ấp nhau bước qua xác cô làm cô như bị tẩu hỏa nhập ma. Huyết quản bỗng xung lên rồi nóng như lửa đốt, chỉ muốn thét luôn ra ngọn lửa ấy để thiêu đốt đôi gian phu dâm phụ kia.

Tác giả vỗ vai Đường Thi hỏi nhỏ: Tiểu thư, hai người đã chia tay rồi nhỉ?

Đường Thi đá bay tác giả và hét lên: Cút, con nhỏ chết tiệt muốn chọc tức chị hả?

Tiếp tục với sự nghiệp. Tác giả xin được thuật lại cảnh tượng của đôi (liếc nhìn Đường Thi) "gian phu dâm phụ" kia. Quang Anh một tay thì luồn qua eo của mĩ nhân, miệng không ngừng cười nói bằng thứ ngôn ngữ mà đối với Đường Thi, nó lạ hoắc. Ánh mắt thì hau háu vào phần sâu kín nhất của cô ta làm Đường Thi chỉ muốn dùng biện pháp mạnh để lôi kéo anh ta về thế giới thực tại.

Tuy nhiên, Đường Thi không làm vậy. Cô gửi đồ lại chỗ quầy tiếp tân rồi đi theo Quang Anh. Thì ra chỗ anh ta muốn đến chính là khu ăn uống.



Đường Thi càng đi càng thấy mình giống mấy con mụ rình tập chồng trong phim. Rùng mình một cái rồi cô tự nhắc nhở mình hãy tự đề cao cái tôi của bản thân. Đây gọi là giúp người! Tuy đã li hôn nhưng cô muốn tự tay mình chọn vợ tương lai cho Quang Anh.

Tác giả cũng chỉ biết thở dài và nghĩ thầm: Ngụy biện. Cô là mẹ của anh ta chắc!

Quang Anh và mĩ nhân vừa đi vừa cười tủm tỉm. Một là để cười cái người đang lén lút đằng sau, hai là để giả vờ cho cô ta thấy họ thắm thiết cỡ nào. Nhân lúc đó, Quang Anh còn ghé sát tai của mĩ nhân nói nhỏ:

- Hình như cô ấy đang ở phía sau chúng ta!

- Phải! Cứ cái đà này, tôi sẽ bị Đường Thi lôi ra hành hình mất.

Quang Anh cười cười. Anh ưỡn thẳng người ra rồi cho tay vào túi quần, hít một hơi căng lồng ngực sau đó lại thở ra. Cảm giác đó có đôi phần thú vị. Anh nói:

- Tôi hiểu tính Đường Thi, cô ấy sẽ không tự lôi mình ra làm trò cười đâu.

- Phụ nữ Châu Á rất thông minh! - Mĩ nhân phán xét một câu.

Quang Anh nhún vai:

- Có lẽ là vậy.

Đường Thi vừa đi vừa lấp, tìm được cái gì cao cao to to là đứng vào đó ngay. Đúng là một con cáo ngây thơ, cô ta đang nghĩ mình là người vô hình chắc? Hay cô ta không để ý bản thân đang là người gây sự chú ý nhất tại đây? Gạt bỏ tất cả đi, có lẽ Đường Thi chỉ chăm chú vào Quang Anh và mĩ nhân kia thôi. Đường Thi vừa nhìn vừa không khỏi lẩm bẩm:

- Trơ trẽn, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ôm ấp nhau!

Chỉ tiếc là chưa có anh chàng nào chịu làm bù nhìn cho cô tập bắn! Nếu không thì cô đã lao ngay vào người anh ta mà cấu xé cho hả dạ. Hoặc, cô sẽ lấy anh ta ra để trả đũa lại tên đang đi đằng trước.

- Quang Anh!

Cuối cùng thì chiến dịch cũng bùng nổ. Người con gái ấy đã không còn nhẫn nhịn được nữa. Cách mạng sắp thành công rồi!

Không chỉ Quang Anh và mĩ nhân, tất cả những con người có trong gian phòng này đều quay lại nhìn Đường Thi. Từ đầu tới cuối, cô ta là ngôi sao phương nào mà lại gây sự chú ý đến như vậy? Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng không ai là không nhìn cô ấy cả.

Quang Anh và mĩ nhân quay lại, đôi mắt ánh lên một vẻ đắc ý. Nhưng rồi cũng dịu đi ngay. Việc đại sự chưa thành họ quyết không manh động. Quang Anh hếch mặt lên nói giọng thờ ơ, khác hẳn với cái điệu níu kéo của anh buổi sáng:

- Sao thế? Chưa đi à?

Đường Thi cảm thấy đầu bỗng nhiên ngập nước. Cứ lúng ba lúng búng:

- Tôi...Tôi...tôi đói! Tôi thích thức ăn nơi đây.

Suýt nữa thì Quang Anh đã lăn ra cười. Nhưng may sao mà anh bấm mạnh được vào eo của mĩ nhân. Khiến cô ta không khỏi xít lên một tiếng khó chịu ròi nghiến răng với anh:

- Hơi quá trớn rồi đấy.

Quang Anh cũng lẩm bẩm lại:

- Xin lỗi! - Rồi anh quay ra nói với Đường Thi - Vậy thì ăn đi, gọi anh làm gì? Hay là không biết cách gọi phục vụ?

Đường Thi vừa thẹn mà vừa giận. Hận một nỗi không thể độn thổ ngay về nhà nói với Mac nỗi uất nghẹn này.

Mĩ nhân kia nhíu mày rồi nói một câu tiếng Việt. Chất giọng hơi ngai ngái nhưng cũng đủ để Đường Thi hiểu cô ta đang nói gì:

- Tiểu thư, tôi cũng rất thích thức ăn nơi này. Chi bằng chúng ta cùng đến ăn chung đi.

Bùng!!!

Sấm dội giữa trời quang.

Đường Thi nghiến răng kèn kẹt. Tưởng chừng như răng đã bị cô mài mòn đi quá nửa, bụi rơi đầy miệng khiến thanh quản và vòm họng không khỏi muốn tuôn ra một tràng ho dự dội. Thế giới này bị lật ngược cả lên rồi hay sao? Cô ta dám ngang nhiên mời Đường Thi cô vào dùng chung bữa. Có biết cô là ai không?

Hình như Đường Thi đang hiểu nhầm đây là một lời thách đấu của mĩ nhân. Thật là thiện tai, tiểu thư Đường Thi đã quá lo lắng rồi. Cần phải tĩnh tâm đi!

- Này cô, tôi không biết tại sao cô lại cùng xuất hiện với Quang Anh. Càng không biết vì sao cô lại muốn mời tôi ăn cùng nhưng...Được! Tôi sẽ cùng ăn với các người.

Các độc giả có thể dịch câu cuối ra là: Được, tôi quyết sẽ liều một phen sống mái với cô! (Hoặc các người) ="=.

Quang Anh và mĩ nhân chỉ biết trao đổi bằng ánh mắt. Rồi hight five cũng bằng ánh mắt nốt. Rốt cục thì cũng sập bẫy rồi. Ai bảo sói không mắc bệnh teo não đột xuất?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Có Sợ Em Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook