Anh Có Thấy Chim Của Em Không?
Chương 28: Nhân viên tạm thời: Lục Nghiên Kiều
Tây Tử Tự
08/08/2020
Đối với những người nghiện game mà nói, có thể xin được ảnh có chữ ký của tuyển thủ mình thích đúng là chuyện chỉ trong mơ mới có. Chiến
thuật dụ dỗ của Lục Nghiên Kiều quả nhiên đã có tác dụng, lớp trưởng vốn phải cản Lục Nghiên Kiều trốn học lại trở thành đồng lõa của cô vì
không chịu được sức cám dỗ từ chữ ký của tuyển thủ eSports mà cậu ta
thích nhất.
Nhưng trừ lớp trưởng ra, Lục Nghiên Kiều còn một phiền toái không thể không giải quyết —— chú nhỏ của cô. Làm thế nào mới có thể khiến chú nhỏ của cô đồng ý cho cô sang Đức xem thi đấu nhỉ? Lục Nghiên Kiều rơi vào trầm tư.
Nhưng vấn đề của Lục Nghiên Kiều còn chưa được giải quyết thì đội tuyển FCD lại gặp phải một chuyện khá là phiền toái. Bởi vì Giang Chúc bị thương nên trong đội đang thiếu một tay đột kích. Lúc này lại không phải thời kì chuyển nhượng nên không thể thêm tuyển thủ thay thế vào được.
“Thì cứ tuyển bừa một tuyển thủ vào mà đánh trước đi vậy?” Lúc đến bệnh viện thăm Giang Chúc, Lục Nghiên Kiều cũng biết chuyện này, cô đưa ra kiến nghị của mình, “Không thì mọi người tính đánh giải trong nước kiểu gì?” Tuy rằng FCD bây giờ đang đứng đầu bảng điểm trong nước, nhưng nếu bỏ luôn quyền thi đấu thì lại hời hợt quá, cũng thiếu trách nhiệm với fan.
“Không được.” Lý Tư Niên lắc đầu, giải thích, “Trước khi chọn một tuyển thủ vào đánh thì phải ký hợp đồng với người đó đã, đã kí hợp đồng rồi thì dù có không hợp cũng không thể đổi ý.”
Lục Nghiên Kiều nói: “Nhưng bây giờ không phải thời kì chuyển nhượng mà……”
Không phải thời kì chuyển nhượng, nghĩa là những đồng đội có thực lực mạnh mà FCD coi trọng hiện tại không thể gia nhập. Nhưng cứ chấp nhận bừa một người vào thì cũng không có lợi cho FCD. Dầu sao dựa theo tính cách của Hạ Trúc Lịch, nếu không thể phối hợp ăn ý với đồng đội, thì anh thà đi team 3 chứ không đi team 4.
“Thế phải làm sao đây.” Lục Nghiên Kiều nghe nói giải trong nước sẽ tổ chức vào tháng Ba, “Cũng không thể để Giang Chúc ngồi trên xe lăn thi đấu được mà?”
Giang Chúc: “……”
Lý Tư Niên u oán nói: “Nếu Giang Chúc không bị thương xương cùng thì chuyện này thật ra cũng được đấy.”
Giang Chúc yếu ớt giải thích: “…… Em không cố ý mà.”
Lý Tư Niên chẳng cho cậu chút mặt mũi nào: “Anh đã bảo mày đừng cầm vòi sen ca hát lúc đi tắm nữa, không nghe cơ, bây giờ thì hay lắm, hát hỏng cả mông rồi đấy.”
Cái mặt Giang Chúc rất khốn khổ, ra chiều em xin anh đừng nói nữa.
Lục Nghiên Kiều ở bên cạnh nghẹn cười.
Bị thương xương cùng nghĩa là không thể ngồi lâu, đây quả thực là trí mạng với eSports. Bình thường thi đấu ba ván là phải ngồi ít nhất hai ba tiếng đồng hồ, còn không tính đến những tình huống bất ngờ có thể xảy ra giữa đường. Cái mông của Giang Chúc cần phải được bảo vệ, vớ vẩn là hỏng cả mông không biết chừng.
Vì thế phòng bệnh lại lặng đi, Giang Chúc nằm trên giường gặm chuối như một con hamster vô cùng đáng thương, nghe Lý Tư Niên lải nhải. Hạ Trúc Lịch cầm di động trong tay không biết đang nói gì với ai, Đồng Chu Vũ cười tủm tỉm ngồi tại chỗ chẳng nhúc nhích chút nào ——hơn mười phút sau Lục Nghiên Kiều mới phát hiện hóa ra cậu ấy đã ngủ lâu rồi.
Lục Nghiên Kiều nghe Lý Tư Niên nói mà cũng mơ màng sắp ngủ, cuối cùng lúc sắp ngủ gật thật cô tức ở trong lòng nhiều ít, bực bội bật thốt: “Đừng nói nữa Lý Tư Niên, em thấy chị thế nào?”
Lời này vừa ra, không khí trong phòng đọng lại ba giây.
Lục Nghiên Kiều nói: “Đừng thất thần nữa, nói gì đi!”
Lý Tư Niên ngượng ngùng cười: “Tốt, tốt lắm ạ, nhưng em chưa tính đến chuyện yêu đương mà.”
Lục Nghiên Kiều: “……”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Lục Nghiên Kiều nổi giận, cầm một quả chuối to lột vỏ nhét vào mồm Lý Tư Niên: “Em nghĩ cái gì đấy? Chị hỏi em em thấy chị đi thi với các em có được không mà ——”
Lý Tư Niên cũng bị nhét chuối phồng mồm như con hamster: “……”
Lục Nghiên Kiều mở to mắt, muốn khiến mình trông chân thành hơn một chút: “Mọi người thấy đấy, lúc ở Hàn Quốc không phải em cũng sát cánh với mọi người sao? Hơn nữa còn giật được quán quân ấy, thế chẳng phải em cũng được lắm à?”
Lý Tư Niên vất vả lắm mới nuốt được quả chuối xuống, nghe Lục Nghiên Kiều tiếp tục đa cấp bản thân không biết xấu hổ: “Hơn nữa em không cần ký hợp đồng, không cần tiền lương, không cần 5 bảo hiểm 1 trợ cấp, càng không để lộ bí mật, còn biết nghe lời.” Vẻ mặt cô lúc này chẳng khác gì một chú chó con đòi được ôm, chỉ thiếu cái đuôi đang vẫy điên cuồng đằng sau thôi.
(5 bảo hiểm một trợ cấp: Bảo hiểm tài trợ, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật lao động, bảo hiểm thai sản và quỹ hỗ trợ nhà ở.)
Lý Tư Niên nói: “Em……”
Cậu chàng mới nói được một chữ, Lục Nghiên Kiều đã giơ tay ý bảo ngưng, rồi lột thêm quả chuối nữa nhét vào miệng cậu chàng.
Lý Tư Niên: “Au au au……”
Lục Nghiên Kiều: “Nghe không hiểu, đừng nói chuyện.”
Lý Tư Niên: “……”
Lúc này Hạ Trúc Lịch đã buông điện thoại xuống, nhìn Lục Nghiên Kiều với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lục Nghiên Kiều bị cái kiểu nhìn chằm chằm của anh làm cho chột dạ, cô vuốt vuốt mũi, nói cực kì đáng thương: “Em chính là một sức lao động giá rẻ không có phí tổn á, đến lúc đó em sẽ nộp hết mũ 3 giáp 3 98k mà……”
Hạ Trúc Lịch nói: “Anh đi hỏi huấn luyện viên một chút.” Sau đó thật sự đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng nháy mắt lại im lìm.
Lý Tư Niên nuốt quả chuối thứ hai xuống, chảy nước mắt dầm dề, nói Lục Nghiên Kiều chị đừng có mà nằm rừng mơ bắt con tưởng bở, đội trưởng không phải hạng đàn ông dễ bị sắc đẹp dụ dỗ đâu.
Lục Nghiên Kiều nói: “Đúng vậy, anh ấy là hạng đàn ông nghiện chim to.”
Lý Tư Niên: “……” Chị có thể đừng nói con vẹt của chị thành chim to được không, nói thế người ta dễ hiểu nhầm lắm đấy.
Dù sao người hay phát biểu ý kiến trong đội chỉ có Lý Tư Niên và Hạ Trúc Lịch, hai đội viên còn lại thì một cậu là phật Di Lặc, một cậu là bé tàn tật. Lục Nghiên Kiều tự nói với bản thân phải có niềm tin, dù gì cậu em của Hạ Trúc Lịch còn ở trong tay mình —— bình tĩnh đã, sau câu này nghe cứ kì kì thế nhỉ.
Lý Tư Niên không cho là Lục Nghiên Kiều nói thật, chỉ coi như Hạ Trúc Lịch nói thế cho Lục Nghiên Kiều đỡ ngại thôi. Ai mà biết hơn mười phút sau, Hạ Trúc Lịch cầm di động trở về, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Không cần tiền lương thật à?”
Lục Nghiên Kiều: “Đúng đúng đúng đúng!!”
Hạ Trúc Lịch: “Em tới kí hiệp định bảo mật với bên anh đi.”
Lục Nghiên Kiều: “Ký ký ký ký!!”
Hạ Trúc Lịch: “Còn có một điều kiện nữa.”
Lục Nghiên Kiều đã bắt đầu chúc mừng, nói: “Anh nói đi anh nói đi, anh nói gì em đều đáp ứng.”
Hạ Trúc Lịch: “Không được trốn học.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Mặt cô lộ ra vẻ nghi ngờ, “Đây là yêu cầu của huấn luyện viên à?”
Hạ Trúc Lịch mặt mày vô cảm: “Đúng vậy.”
Lục Nghiên Kiều nghĩ thầm huấn luyện viên tốt nhỉ, còn quan tâm đến cả sự nghiệp học hành của cô, không hổ là đội tuyển eSports xịn nhất cả nước.
“Chỉ cần trốn học thì hợp đồng chúng ta đã kí liền kết thúc.” Hạ Trúc Lịch nói rất lạnh lùng tàn nhẫn, “Đã hiểu chưa?”
Lục Nghiên Kiều rưng rưng nước mắt gật đầu.
Mà trong toàn bộ quá trình Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều đối thoại với nhau, Lý Tư Niên đều há to miệng nhìn bọn họ chằm chằm. Chờ lúc nói chuyện xong, Lục Nghiên Kiều mới cười hì hì nhìn Lý Tư Niên: “Khép miệng lại đi, đừng há nữa.”
Lý Tư Niên: “Au au au……”
Lục Nghiên Kiều: “……”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Lý Tư Niên dùng một tay nâng cằm mình lên, tay còn lại điên cuồng gõ chữ trên di động: Hình như cằm em bị trật cmn khớp rồi.
Mọi người quay cuồng trong mơ hồ, cuối cùng vẫn là Lục Nghiên Kiều dẫn cậu chàng đi tìm y tá, vào khoa răng hàm mặt nắn cằm lại. Lúc khám chữa bác sĩ còn nắn cằm cậu chàng bảo là còn trẻ mà hàm hiếc chán quá, về sau đừng ăn đồ cứng đừng há mồm lâu, kẻo thành quen trật hàm mãn tính thì chết.
Lý Tư Niên bị vặn cho chảy cả nước mắt, lúc chống cằm cùng rời khỏi bệnh viện với bọn Lục Nghiên Kiều, ánh mắt u oán của cậu chàng dường như muốn hóa thành hình đến nơi. Lục Nghiên Kiều chỉ làm như không phát hiện ra, vui vẻ chào tạm biệt mọi người, bảo bao giờ lại gặp trong căn cứ huấn luyện.
Chờ cô rời đi rồi, Lý Tư Niên mới lí nhí nói một câu: “Đội trưởng, chị ấy thật sự được chứ ạ?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Con bé có tới hay không cũng thế thôi.”
Quả là như thế, bây giờ số điểm của chiến đội họ ở trong nước đang đứng đầu, dù thi tốt xấu thế nào cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Chỉ cần không rơi xuống đất thành hộp thì tới cuối mùa giải thứ hạng cũng không khác là bao.
“Cũng đúng.” Lý Tư Niên ngẫm ngợi, “Đội trưởng, anh có tay súng bắn tỉa nào anh thích không?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Còn đang bàn tiếp.” Dường như anh cũng chẳng muốn bàn thêm nữa, “Chờ đến tháng Sáu rồi nói sau.” Giữa mùa giải Xuân và mùa giải Hè có một đợt căn chỉnh đội ngũ, khi đó bàn lại vấn đề này cũng không muộn.
“Tốt.” Lý Tư Niên oán trách, “Cằm em trật khớp rồi, chắc chắn là tại hai quả chuối mà Lục Nghiên Kiều nhét vào mồm em……”
“Không ngon à?” Hạ Trúc Lịch đột nhiên nói một câu như thế.
Lý Tư Niên chẳng hiểu mô tê gì: “Cái gì ngon ạ?”
Hạ Trúc Lịch: “Chuối to của Lục Nghiên Kiều ấy.”
Lý Tư Niên: “……” Cậu chàng sửng sốt một lát, mới ngớ ra hóa ra Hạ Trúc Lịch đang đùa bậy.
Ngày hôm sau, sau khi lên lớp trên trường, Lục Nghiên Kiều xuất hiện ở căn cứ của FCD rất đúng giờ, kí hiệp nghị bảo mật với huấn luyện viên. Bởi vì cô không cần tiền lương cũng không phải là nhân viên chính thức trong biên chế, cho nên ký xong hiệp nghị bảo mật thì sẽ trở thành nhân viên tạm thời của FCD.
Lý Tư Niên vẫn chưa khỏi hẳn cằm đưa cô đi tham quan một vòng căn cứ, nói cho Lục Nghiên Kiều chỗ nào không được đi vào.
Lục Nghiên Kiều cũng thấy phòng của Hạ Trúc Lịch, căn phòng này sạch sẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một giá sách và một cái bàn, trông có vẻ cũng không được sử dụng thường xuyên.
“Nơi huấn luyện là lầu hai.” Lý Tư Niên nói lúng búng, “Chị dùng cái máy tính cạnh Hạ Trúc Lịch đi, đương nhiên, chị cũng có thể huấn luyện ở nhà, không nhất định phải đến chỗ này.”
Lục Nghiên Kiều nói: “Thế bình thường tại sao Hạ Trúc Lịch lại huấn luyện ở nhà?”
Lý Tư Niên: “Bởi vì ổng có lý do đặc thù.”
Lục Nghiên Kiều: “…… Lý do đặc thù gì?”
Lý Tư Niên: “Nếu bọn em mà biết thì còn gì là lý do đặc thù nữa.”
Lục Nghiên Kiều nghe Lý Tư Niên nói thế thì cũng thấy tràn đầy hợp lí và vô cùng thuyết phục.
Căn cứ rất lớn, nghe nói còn có một dì chuyên nấu ăn và dịch vụ dọn dẹp nữa, nghe đồn là để phòng ngừa các tuyển thủ chết vì ăn đồ ngoài, mặc dù ai cũng tỏ vẻ đồ ăn mang về cũng ngon mà.
Lục Nghiên Kiều cũng có một dàn máy tính thuộc về riêng cô, cô nghiêm túc viết tên của mình lên nhãn dán cạnh máy tính, sau đó tự hào tuyên bố từ đây mình cũng là người của giới eSports.
Nhưng những người khác trong phòng thì chẳng mảy may xao động gì, còn tỏ vẻ chơi game đê.
Lục Nghiên Kiều: “Mấy đứa không tính nói gì sao?”
Lý Tư Niên: “Buông quả chuối trong tay chị ra, không thì tình bạn giữa chúng ta sẽ chấm dứt tại đây.”
Lục Nghiên Kiều: “Aizz, muốn làm bạn với con trai cũng khó ghê.”
Lý Tư Niên: “……” Sao cái tật xấu này của chị lại tái phát thế??
Nhưng trừ lớp trưởng ra, Lục Nghiên Kiều còn một phiền toái không thể không giải quyết —— chú nhỏ của cô. Làm thế nào mới có thể khiến chú nhỏ của cô đồng ý cho cô sang Đức xem thi đấu nhỉ? Lục Nghiên Kiều rơi vào trầm tư.
Nhưng vấn đề của Lục Nghiên Kiều còn chưa được giải quyết thì đội tuyển FCD lại gặp phải một chuyện khá là phiền toái. Bởi vì Giang Chúc bị thương nên trong đội đang thiếu một tay đột kích. Lúc này lại không phải thời kì chuyển nhượng nên không thể thêm tuyển thủ thay thế vào được.
“Thì cứ tuyển bừa một tuyển thủ vào mà đánh trước đi vậy?” Lúc đến bệnh viện thăm Giang Chúc, Lục Nghiên Kiều cũng biết chuyện này, cô đưa ra kiến nghị của mình, “Không thì mọi người tính đánh giải trong nước kiểu gì?” Tuy rằng FCD bây giờ đang đứng đầu bảng điểm trong nước, nhưng nếu bỏ luôn quyền thi đấu thì lại hời hợt quá, cũng thiếu trách nhiệm với fan.
“Không được.” Lý Tư Niên lắc đầu, giải thích, “Trước khi chọn một tuyển thủ vào đánh thì phải ký hợp đồng với người đó đã, đã kí hợp đồng rồi thì dù có không hợp cũng không thể đổi ý.”
Lục Nghiên Kiều nói: “Nhưng bây giờ không phải thời kì chuyển nhượng mà……”
Không phải thời kì chuyển nhượng, nghĩa là những đồng đội có thực lực mạnh mà FCD coi trọng hiện tại không thể gia nhập. Nhưng cứ chấp nhận bừa một người vào thì cũng không có lợi cho FCD. Dầu sao dựa theo tính cách của Hạ Trúc Lịch, nếu không thể phối hợp ăn ý với đồng đội, thì anh thà đi team 3 chứ không đi team 4.
“Thế phải làm sao đây.” Lục Nghiên Kiều nghe nói giải trong nước sẽ tổ chức vào tháng Ba, “Cũng không thể để Giang Chúc ngồi trên xe lăn thi đấu được mà?”
Giang Chúc: “……”
Lý Tư Niên u oán nói: “Nếu Giang Chúc không bị thương xương cùng thì chuyện này thật ra cũng được đấy.”
Giang Chúc yếu ớt giải thích: “…… Em không cố ý mà.”
Lý Tư Niên chẳng cho cậu chút mặt mũi nào: “Anh đã bảo mày đừng cầm vòi sen ca hát lúc đi tắm nữa, không nghe cơ, bây giờ thì hay lắm, hát hỏng cả mông rồi đấy.”
Cái mặt Giang Chúc rất khốn khổ, ra chiều em xin anh đừng nói nữa.
Lục Nghiên Kiều ở bên cạnh nghẹn cười.
Bị thương xương cùng nghĩa là không thể ngồi lâu, đây quả thực là trí mạng với eSports. Bình thường thi đấu ba ván là phải ngồi ít nhất hai ba tiếng đồng hồ, còn không tính đến những tình huống bất ngờ có thể xảy ra giữa đường. Cái mông của Giang Chúc cần phải được bảo vệ, vớ vẩn là hỏng cả mông không biết chừng.
Vì thế phòng bệnh lại lặng đi, Giang Chúc nằm trên giường gặm chuối như một con hamster vô cùng đáng thương, nghe Lý Tư Niên lải nhải. Hạ Trúc Lịch cầm di động trong tay không biết đang nói gì với ai, Đồng Chu Vũ cười tủm tỉm ngồi tại chỗ chẳng nhúc nhích chút nào ——hơn mười phút sau Lục Nghiên Kiều mới phát hiện hóa ra cậu ấy đã ngủ lâu rồi.
Lục Nghiên Kiều nghe Lý Tư Niên nói mà cũng mơ màng sắp ngủ, cuối cùng lúc sắp ngủ gật thật cô tức ở trong lòng nhiều ít, bực bội bật thốt: “Đừng nói nữa Lý Tư Niên, em thấy chị thế nào?”
Lời này vừa ra, không khí trong phòng đọng lại ba giây.
Lục Nghiên Kiều nói: “Đừng thất thần nữa, nói gì đi!”
Lý Tư Niên ngượng ngùng cười: “Tốt, tốt lắm ạ, nhưng em chưa tính đến chuyện yêu đương mà.”
Lục Nghiên Kiều: “……”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Lục Nghiên Kiều nổi giận, cầm một quả chuối to lột vỏ nhét vào mồm Lý Tư Niên: “Em nghĩ cái gì đấy? Chị hỏi em em thấy chị đi thi với các em có được không mà ——”
Lý Tư Niên cũng bị nhét chuối phồng mồm như con hamster: “……”
Lục Nghiên Kiều mở to mắt, muốn khiến mình trông chân thành hơn một chút: “Mọi người thấy đấy, lúc ở Hàn Quốc không phải em cũng sát cánh với mọi người sao? Hơn nữa còn giật được quán quân ấy, thế chẳng phải em cũng được lắm à?”
Lý Tư Niên vất vả lắm mới nuốt được quả chuối xuống, nghe Lục Nghiên Kiều tiếp tục đa cấp bản thân không biết xấu hổ: “Hơn nữa em không cần ký hợp đồng, không cần tiền lương, không cần 5 bảo hiểm 1 trợ cấp, càng không để lộ bí mật, còn biết nghe lời.” Vẻ mặt cô lúc này chẳng khác gì một chú chó con đòi được ôm, chỉ thiếu cái đuôi đang vẫy điên cuồng đằng sau thôi.
(5 bảo hiểm một trợ cấp: Bảo hiểm tài trợ, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật lao động, bảo hiểm thai sản và quỹ hỗ trợ nhà ở.)
Lý Tư Niên nói: “Em……”
Cậu chàng mới nói được một chữ, Lục Nghiên Kiều đã giơ tay ý bảo ngưng, rồi lột thêm quả chuối nữa nhét vào miệng cậu chàng.
Lý Tư Niên: “Au au au……”
Lục Nghiên Kiều: “Nghe không hiểu, đừng nói chuyện.”
Lý Tư Niên: “……”
Lúc này Hạ Trúc Lịch đã buông điện thoại xuống, nhìn Lục Nghiên Kiều với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lục Nghiên Kiều bị cái kiểu nhìn chằm chằm của anh làm cho chột dạ, cô vuốt vuốt mũi, nói cực kì đáng thương: “Em chính là một sức lao động giá rẻ không có phí tổn á, đến lúc đó em sẽ nộp hết mũ 3 giáp 3 98k mà……”
Hạ Trúc Lịch nói: “Anh đi hỏi huấn luyện viên một chút.” Sau đó thật sự đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng nháy mắt lại im lìm.
Lý Tư Niên nuốt quả chuối thứ hai xuống, chảy nước mắt dầm dề, nói Lục Nghiên Kiều chị đừng có mà nằm rừng mơ bắt con tưởng bở, đội trưởng không phải hạng đàn ông dễ bị sắc đẹp dụ dỗ đâu.
Lục Nghiên Kiều nói: “Đúng vậy, anh ấy là hạng đàn ông nghiện chim to.”
Lý Tư Niên: “……” Chị có thể đừng nói con vẹt của chị thành chim to được không, nói thế người ta dễ hiểu nhầm lắm đấy.
Dù sao người hay phát biểu ý kiến trong đội chỉ có Lý Tư Niên và Hạ Trúc Lịch, hai đội viên còn lại thì một cậu là phật Di Lặc, một cậu là bé tàn tật. Lục Nghiên Kiều tự nói với bản thân phải có niềm tin, dù gì cậu em của Hạ Trúc Lịch còn ở trong tay mình —— bình tĩnh đã, sau câu này nghe cứ kì kì thế nhỉ.
Lý Tư Niên không cho là Lục Nghiên Kiều nói thật, chỉ coi như Hạ Trúc Lịch nói thế cho Lục Nghiên Kiều đỡ ngại thôi. Ai mà biết hơn mười phút sau, Hạ Trúc Lịch cầm di động trở về, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Không cần tiền lương thật à?”
Lục Nghiên Kiều: “Đúng đúng đúng đúng!!”
Hạ Trúc Lịch: “Em tới kí hiệp định bảo mật với bên anh đi.”
Lục Nghiên Kiều: “Ký ký ký ký!!”
Hạ Trúc Lịch: “Còn có một điều kiện nữa.”
Lục Nghiên Kiều đã bắt đầu chúc mừng, nói: “Anh nói đi anh nói đi, anh nói gì em đều đáp ứng.”
Hạ Trúc Lịch: “Không được trốn học.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Mặt cô lộ ra vẻ nghi ngờ, “Đây là yêu cầu của huấn luyện viên à?”
Hạ Trúc Lịch mặt mày vô cảm: “Đúng vậy.”
Lục Nghiên Kiều nghĩ thầm huấn luyện viên tốt nhỉ, còn quan tâm đến cả sự nghiệp học hành của cô, không hổ là đội tuyển eSports xịn nhất cả nước.
“Chỉ cần trốn học thì hợp đồng chúng ta đã kí liền kết thúc.” Hạ Trúc Lịch nói rất lạnh lùng tàn nhẫn, “Đã hiểu chưa?”
Lục Nghiên Kiều rưng rưng nước mắt gật đầu.
Mà trong toàn bộ quá trình Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều đối thoại với nhau, Lý Tư Niên đều há to miệng nhìn bọn họ chằm chằm. Chờ lúc nói chuyện xong, Lục Nghiên Kiều mới cười hì hì nhìn Lý Tư Niên: “Khép miệng lại đi, đừng há nữa.”
Lý Tư Niên: “Au au au……”
Lục Nghiên Kiều: “……”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Lý Tư Niên dùng một tay nâng cằm mình lên, tay còn lại điên cuồng gõ chữ trên di động: Hình như cằm em bị trật cmn khớp rồi.
Mọi người quay cuồng trong mơ hồ, cuối cùng vẫn là Lục Nghiên Kiều dẫn cậu chàng đi tìm y tá, vào khoa răng hàm mặt nắn cằm lại. Lúc khám chữa bác sĩ còn nắn cằm cậu chàng bảo là còn trẻ mà hàm hiếc chán quá, về sau đừng ăn đồ cứng đừng há mồm lâu, kẻo thành quen trật hàm mãn tính thì chết.
Lý Tư Niên bị vặn cho chảy cả nước mắt, lúc chống cằm cùng rời khỏi bệnh viện với bọn Lục Nghiên Kiều, ánh mắt u oán của cậu chàng dường như muốn hóa thành hình đến nơi. Lục Nghiên Kiều chỉ làm như không phát hiện ra, vui vẻ chào tạm biệt mọi người, bảo bao giờ lại gặp trong căn cứ huấn luyện.
Chờ cô rời đi rồi, Lý Tư Niên mới lí nhí nói một câu: “Đội trưởng, chị ấy thật sự được chứ ạ?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Con bé có tới hay không cũng thế thôi.”
Quả là như thế, bây giờ số điểm của chiến đội họ ở trong nước đang đứng đầu, dù thi tốt xấu thế nào cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Chỉ cần không rơi xuống đất thành hộp thì tới cuối mùa giải thứ hạng cũng không khác là bao.
“Cũng đúng.” Lý Tư Niên ngẫm ngợi, “Đội trưởng, anh có tay súng bắn tỉa nào anh thích không?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Còn đang bàn tiếp.” Dường như anh cũng chẳng muốn bàn thêm nữa, “Chờ đến tháng Sáu rồi nói sau.” Giữa mùa giải Xuân và mùa giải Hè có một đợt căn chỉnh đội ngũ, khi đó bàn lại vấn đề này cũng không muộn.
“Tốt.” Lý Tư Niên oán trách, “Cằm em trật khớp rồi, chắc chắn là tại hai quả chuối mà Lục Nghiên Kiều nhét vào mồm em……”
“Không ngon à?” Hạ Trúc Lịch đột nhiên nói một câu như thế.
Lý Tư Niên chẳng hiểu mô tê gì: “Cái gì ngon ạ?”
Hạ Trúc Lịch: “Chuối to của Lục Nghiên Kiều ấy.”
Lý Tư Niên: “……” Cậu chàng sửng sốt một lát, mới ngớ ra hóa ra Hạ Trúc Lịch đang đùa bậy.
Ngày hôm sau, sau khi lên lớp trên trường, Lục Nghiên Kiều xuất hiện ở căn cứ của FCD rất đúng giờ, kí hiệp nghị bảo mật với huấn luyện viên. Bởi vì cô không cần tiền lương cũng không phải là nhân viên chính thức trong biên chế, cho nên ký xong hiệp nghị bảo mật thì sẽ trở thành nhân viên tạm thời của FCD.
Lý Tư Niên vẫn chưa khỏi hẳn cằm đưa cô đi tham quan một vòng căn cứ, nói cho Lục Nghiên Kiều chỗ nào không được đi vào.
Lục Nghiên Kiều cũng thấy phòng của Hạ Trúc Lịch, căn phòng này sạch sẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một giá sách và một cái bàn, trông có vẻ cũng không được sử dụng thường xuyên.
“Nơi huấn luyện là lầu hai.” Lý Tư Niên nói lúng búng, “Chị dùng cái máy tính cạnh Hạ Trúc Lịch đi, đương nhiên, chị cũng có thể huấn luyện ở nhà, không nhất định phải đến chỗ này.”
Lục Nghiên Kiều nói: “Thế bình thường tại sao Hạ Trúc Lịch lại huấn luyện ở nhà?”
Lý Tư Niên: “Bởi vì ổng có lý do đặc thù.”
Lục Nghiên Kiều: “…… Lý do đặc thù gì?”
Lý Tư Niên: “Nếu bọn em mà biết thì còn gì là lý do đặc thù nữa.”
Lục Nghiên Kiều nghe Lý Tư Niên nói thế thì cũng thấy tràn đầy hợp lí và vô cùng thuyết phục.
Căn cứ rất lớn, nghe nói còn có một dì chuyên nấu ăn và dịch vụ dọn dẹp nữa, nghe đồn là để phòng ngừa các tuyển thủ chết vì ăn đồ ngoài, mặc dù ai cũng tỏ vẻ đồ ăn mang về cũng ngon mà.
Lục Nghiên Kiều cũng có một dàn máy tính thuộc về riêng cô, cô nghiêm túc viết tên của mình lên nhãn dán cạnh máy tính, sau đó tự hào tuyên bố từ đây mình cũng là người của giới eSports.
Nhưng những người khác trong phòng thì chẳng mảy may xao động gì, còn tỏ vẻ chơi game đê.
Lục Nghiên Kiều: “Mấy đứa không tính nói gì sao?”
Lý Tư Niên: “Buông quả chuối trong tay chị ra, không thì tình bạn giữa chúng ta sẽ chấm dứt tại đây.”
Lục Nghiên Kiều: “Aizz, muốn làm bạn với con trai cũng khó ghê.”
Lý Tư Niên: “……” Sao cái tật xấu này của chị lại tái phát thế??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.