Chương 7: Vợ sắp cưới của tôi.
Chi Chi
25/04/2023
Lúc đưa cô về nhà, có lẽ vì cảm nhận được ánh nhìn của cô luôn thấp thỏm
hướng về phía mình, cuối cùng Đức Lâm cũng thở dài ra chiều bất lực.
- Đừng lén nhìn anh nữa, có gì muốn nói thì em cứ nói đi. Em nhìn như vậy anh không lái xe được.
Hà Thư khẽ ho, mặt đỏ bừng. Cô không nghĩ ánh mắt của cô lại nóng bỏng đến mức khiến đối phương thấy bất tiện như vậy.
- Chuyện đó... bố mẹ anh...
- Ừ, họ có anh do vỡ kế hoạch. Lúc đó cả hai cũng lớn tuổi rồi, tầm tuổi anh trai anh bây giờ. Mọi người khuyên nên bỏ nhưng họ không chịu, cố chấp sinh anh ra. - Đức Lâm vừa cười vừa nói. - Sau đó lại giao anh cho anh trai chăm sóc.
- Ồ. - Hà Thư giờ hai bàn tay lên tính toán. Ừm, nếu vậy thì bây giờ đúng là họ đã rất lớn tuổi rồi nhỉ? - Vậy sức khỏe của họ...
- Bố anh dạo trước bị tai biến nhẹ, may là giữ được mạng nhưng không đi lại được nữa, mẹ anh luôn ở bên cạnh chăm sóc. - Đức Lâm nhìn cô một cái rồi quay đi. - Lý do bố anh bị tai biến là do lúc đó cháu anh lấy vợ, bố anh kêu anh đi xem mắt nhưng anh không chịu, ông ấy tức quá nên đổ bệnh.
Hà Thư lại không nhịn được ho sù sụ. Anh lúc đó cũng báo thật đấy, bố đổ bệnh đến mức ấy nhưng vẫn không đáp ứng luôn.
- Vậy sao bây giờ anh lại chủ động đồng ý vậy?
Nếu anh không đồng ý thì bây giờ tôi đã thoát được thêm một kiếp nạn nữa rồi đấy. Vì anh mà tôi lại phải tốn thêm chút thời gian rồi. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Hà Thư vẫn không dám tỏ thái độ gì với anh. Con người này đôi khi khiến cô vô thức cảm thấy nguy hiểm.
- Lý do à? Cũng không rõ nữa. - Câu trả lời lấp lửng cho thấy đối phương không muốn trả lời câu hỏi này, chứ không phải là không có câu trả lời. Hà Thư nheo mắt, vậy thì chắc chắn có gì đó kích thích khiến anh bắt buộc phải thỏa hiệp rồi. Là gì được nhỉ? Nguyên nhân khiến anh - một người không chấp nhận việc đi xem mắt cho dù bố ngã bệnh - phải chấp nhận cưới một cô gái ngay lần đầu tiên gặp nhau, đó là còn chưa nói cô gái này chẳng có gì xứng với anh cả, vậy thì hẳn là do tình cảm. Ừm, để xem nào? Phải chăng người này có một mối tình nào đó, nhưng đối phương vì một lý do nào đó nên không chấp nhận ở cạnh anh, hoặc là do người anh yêu đơn phương đã có đối tượng hoặc đi lấy chồng khiến anh bị kích thích. Càng nghĩ càng thấy hợp lý, có thể xảy ra lắm nha.
Nhưng nếu vậy người đó cũng nghĩ quẩn quá rồi. Một người xuất sắc như vậy, nhan sắc như vậy, gia cảnh như vậy mà lại bỏ qua, không biết do tiêu chuẩn quá cao hay là gì nữa.
Ấy không, nếu lỡ như người này có môt tật xấu nào đó, hoặc có sở thích nào đó khiến cho đối phương không chấp nhận được... thì sao?
Hà Thư len lén nhìn Đức Lâm. Càng nhìn anh cô càng cảm thấy suy đoán này hợp lý, chợt thấy sống lưng lạnh toát. Khoan! Vậy sau này cô phải làm sao? Cô làm sao mà sống được? Không! Thế thì cuộc hôn nhân này càng không thể thành được! Một mình cô thì cũng thôi đi, nhưng còn hai đứa trẻ ở nhà nữa, cô không thể mạo hiểm nhuộm đen quá trình trưởng thành của chúng được.
Hà Thư cắn móng tay, khẽ nhăn mày.
- Khuôn mặt em đặc sắc thật đấy. - Chợt, Đức Lâm phì cười. - Em lại đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?
Vì chìm đắm trong suy nghĩ quá lâu nên khi anh cất tiếng khiến Hà Thư giật thót. Cô cố nặn ra một nụ cười.
- Em đang nghĩ... đến hai đứa trẻ. - Nuốt nước bọt một cái, cô nói tiếp. - Người nhà anh liệu có biết...
- Không biết. - Đức Lâm lắc đầu. - Lúc gặp em anh mới biết chuyện đó, thì làm sao bố mẹ anh biết được. Anh trai anh cũng không biết.
- Vậy...
- Đừng lo. - Đức Lâm đánh tay lái vào một ngõ nhỏ. - Họ sẽ không để ý chuyện đó đâu.
- Hử? Vì sao?
- Khó khăn lắm mới thấy anh nhân nhượng, bỏ qua rồi không biết bao giờ mới có lần thứ hai. - Đức Lâm cười cười, đáp hết sức tỉnh bơ.
Uầy. Trò đùa này có vẻ nhạt nhẽo thật đấy.
Lúc đến dưới cổng chung cư, Đức Lâm dừng xe xong mới hỏi.
- Ngày mai em định không làm gì thật sao?
- Vâng. - Hà Thư tháo dây an toàn ra, gật đầu chắc nịch. Đức Lâm không nói gì thêm nữa, khẽ gật đầu. - Được rồi. Vậy thứ hai gặp lại.
- Vâng. - Nói xong, cô mở cửa xe ra, bước xuống, chờ anh đi rồi mới chậm rãi lên nhà.
***
Nhưng ngày hôm sau Hà Thư lại không hề có được một ngày nghỉ trọn vẹn như cô mơ ước. Bắp đã bị sốt.
Khi em trai đá cửa phòng cô ra, cô suýt chút nổi điên, định xắn tay áo đấu tay đôi với em trai một trận. Nhưng khi nhìn Bắp nằm trong tay nó đang thở từng hơi thở nặng nhọc, mặt cô tái mét, tóc không kịp chải, đồ không kịp thay, chỉ kịp đánh răng qua loa rồi vội vã soạn đồ.
- Để em đi cùng. - Dương, em trai của Hà Thư vội vã lên tiếng khi thấy khuôn mặt chị gái mình tái hẳn đi. Nhưng cô lắc đầu. - Không được, em ở nhà chăm sóc Bơ cho chị. Chị không muốn Bơ cùng vào trong đó. Chỗ đó chẳng tốt lành gì cả.
- Được rồi. Có gì thì gọi cho em. - Hiểu tính chị mình, Dương cũng không kì kèo thêm nữa.
Trước khi đi, Hà Thư ngồi xuống lau nước mắt cho con gái, mỉm cười trấn an.
- Đừng khóc, em Bắp sẽ không sao đâu. Con ở nhà với cậu, phải thật ngoan nghe chưa? Không được phá cậu đâu đấy.
- Em Bắp sẽ không chết chứ ạ? - Bơ vừa thút thít vừa hỏi, Hà Thư chỉ có thể xoa đầu con, an ủi. - Làm sao có thể, em Bắp là một chàng trai mạnh mẽ đó.
Thấy Bơ bình tĩnh hơn một chút, Hà Thư đỡ lấy Bắp từ tay Dương rồi chạy đi. Thật may là taxi cô gọi đã đậu sẵn ở dưới nhà.
Người Bắp nóng ran, chắc cũng phải hơn 39 độ. Thẳng bé chỉ có thể thở ra những hơi thở nóng rực mà yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền. Hà Thư vuốt tóc con, lau đi những giọt mồ hôi đang rịn trên đó.
Đây không phải là lần đầu tiên thằng bé phát bệnh. Từ khi sinh ra nó đã được chuẩn đoán là bị bệnh tim, dẫu đã được phẫu thuật nhưng chỉ hạn chế được số lần phát bệnh xuống mà thôi, hoàn toàn vẫn chưa chữa dứt hẳn được. Có lẽ chính nó cũng biết bản thân có bệnh cho nên nó chưa từng giống như những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Nó không quậy phá, không nghịch ngợm, thậm chí còn không chơi những môn thể thao nào, dù rằng cô chưa bao giờ cấm cản thằng bé. Sở thích duy nhất của thằng bé là đọc sách, có lẽ đó là minh chứng rõ nhất cho việc mất thứ này nhưng lại được bù cho thứ khác. Nó không có sức khỏe, nhưng lại có một bộ não cực kì thông minh, và cả một cô chị gái hiếu động lúc nào cũng ở bên bảo vệ.
Xe chạy đến bệnh viện, Hà Thư gửi tiền cho tài xế rồi chạy vào tronh. Nhưng hôm nay mọi chuyện cứ như đang muốn chống đối cô vậy, bệnh viện đông nghịt bệnh nhân, đến cả chỗ ngồi cũng không còn nữa. Sau khi làm xong thủ tục chờ khám, Hà Thư ôm Bắp đang nóng rực trong tay, đứng ngẩn ra giữa sảnh. Cảm giác bất lực và mệt mỏi chẳng hiểu vì sao bỗng chốc ùa về. Cô bước đến một chiếc cột, dựa lưng vào đó.
- Thư? - Tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, Hà Thư đưa mắt nhìn sang thì thấy Đức Lâm đang đứng gần đó. Có vẻ như hôm nay anh không phải đi làm, cho nên bộ vest cứng nhắc thường ngày anh hay mặc đã chuyển sang áo phông và quần thể thao thoải mái, đến cả tóc anh cũng không vuốt lên, tùy ý để lòa xòa trước trán.
- Có chuyện gì vậy? - Đức Lâm đi lại gần nhìn cô, rồi lại nhìn đứa bé trong tay cô, gần như đã hiểu ra được vấn đề. Thư cười. - Sao anh lại ở đây?
- Bố anh đang điều dưỡng ở chỗ này. - Đức Lâm nhíu mày, đưa tay ra giúp cô bế Bắp. Khi chạm vào làn da cùng với sắc mặt ửng đỏ của đứa bé, anh lại hỏi. - Sốt sao?
- Bệnh cũ tái phát. - Hà Thư cười gượng, vuốt nhẹ lên tóc con. - Bệnh tim.
- Thế sao em còn đứng đây? - Đức Lâm ngẩng phắt lên nhìn cô nhìn một cái rồi quay người muốn rời đi, Hà Thư vội giữ anh lại. - Em làm thủ tục rồi, đang chờ đến số đăng ký.
- Không cần chờ, đi theo anh. - Đức Lâm cho Bắp dựa cả người vào trước ngực mình, để cằm thằng bé gác lên vai rồi đỡ bằng một tay, tay còn lại của anh nắm lấy tay cô kéo đi.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy yên tâm như vậy, cũng là lần đầu tiên có cảm giác ấm áp như vậy khi được anh nắm tay. Những lần trước cô đều thực hiện như một nghĩa vụ, trong lòng hoàn toàn trống rỗng, vậy mà lần này, nhìn bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy tay cô, sự bất lực, sự uất sự, sự tuyệt vọng dấy lên trong lòng cô mấy phút trước lại đang chậm rãi lắng xuống, chậm rãi tiêu tan.
Đức Lâm dẫn cô tới thẳng phòng khám của trưởng khoa tim, không thèm gõ cửa mà đẩy vào. Người bên trong đang xem bệnh án, nghe tiếng mở cửa thì giật mình ngẩng phắt đầu lên, hơi nhíu mày.
- Làm cái gì đấy? Ông không biết gõ cửa à?
- Qua xem bệnh giúp tôi một chút. - Đức Lâm chẳng thèm đoái hoài đến lời quở trách của bác sĩ, anh đi thẳng tới chiếc giường rồi nhẹ nhàng đặt Bắp xuống. Hà Thư đi theo phía sau, cô không lên tiếng mà chỉ quan sát tình hình bên trong phòng. Liếc lấy biển tên, cô biết người đàn ông này tên là Gia Bảo. Dẫu anh ta nhíu mày và thái độ rất lạnh nhạt, nhưng rõ ràng lại chẳng có chút gì khó chịu cả. Không những không đuổi cô và Đức Lâm ra ngoài, anh ấy còn thật sự đứng dậy tiến về phía giường, đeo ống nghe.
- Sao rồi? Có nghiêm trọng không?
- Vẫn ổn. Nhịp tim đập hơi chậm nhưng không nghiêm trọng, có lẽ bị xúc động nên mới phát sốt như vậy, truyền một bình nước thì sẽ ổn thôi.
- Thật sự không sao chứ?
- Ông đang nghi ngờ chuyên môn của tôi đấy à? Cảm thấy không đáng tin như vậy thì vào đây làm gì? - Gia Bảo tháo ống nghe ra, cuộn tròn rồi gác lên tủ. Anh liếc nhìn thằng bé một cái rồi nhìn Đức Lâm, sau đó lại quay qua nhìn Hà Thư đang im lặng đứng gần đó. Anh đi về bàn của mình cầm cốc nước lên, nói. - Không giới thiệu chút sao?
- Vợ sắp cưới của tôi. - Đức Lâm cúi người sờ trán Bắp, mày vẫn chưa giãn ra. Còn Gia Bảo thì sau khi nghe anh giới thiệu xong, ngụm nước vừa được đưa vào miệng đã phun thẳng ra ngoài, còn ho sù sụ. Phản ứng hình như có hơi thái quá thì phải.
- Vợ... vợ cái gì?
- Vợ sắp cưới. - Đức Lâm đi qua đặt tay lên vai Hà Thư, kéo cô lại gần mình một chút. - Có đến mức ấy không?
- Vậy... vậy đây là con...
- Con cô ấy, không phải con tôi.
Nhìn khuôn mặt biến hóa đa dạng biểu cảm của Gia Bảo, nói thật Hà Thư rất muốn bật cười ngay tại chỗ, nhưng cô cố gắng nhịn lại, cố tỏ ra lịch sự nhất có thể. Đức Lâm cũng quay qua cô giới thiệu.
- Bạn anh, Gia Bảo.
- Chào anh, em là Hà Thư. - Hà Thư lịch sự giơ tay ra, Gia Bảo còn chưa kịp phản ứng thì Đức Lâm đã kéo tay cô về. - Chào hỏi là được rồi, không cần đụng tay đụng chân làm gì cả.
Cái gì mà đụng tay đụng chân cơ? Hà Thư liếc anh ra chiều khó hiểu, mà phía đối diện, Gia Bảo cũng cười khổ.
- Ông vừa phải thôi nhé! Tôi có muốn quyến rũ vợ ông đâu mà ông cứ phòng tôi như phòng dịch vậy? Ông không tin tôi hay không tin vợ ông thế hả?
- Tôi tin vợ tôi, nên có lẽ tôi không tin ông rồi.
- Vậy mà ông còn đến đây nhờ tôi giúp à?
Hai người đàn ông gần ba mươi đứng chí chóe nhau như hai thằng nhóc vậy. Hà Thư cười bất lực, im lặng bước đến bên giường. Cửa được gõ hai tiếng, tiếng cãi nhau cũng ngừng lại. Đức Lâm mở cửa, y tá cầm bình nước bước vào. Cô ấy vừa lén quan sát Hà Thư vừa làm việc, nhưng cô ấy cũng không nhiều lời, im lặng hoàn thành công việc rồi rời đi, trước đó lại lén nhìn Gia Bảo và Đức Lâm cái nữa. Hà Thư hiểu vì sao cô ấy lại như vậy, trong cái phòng làm việc này có tận hai mỹ nam, không nhìn nhiều một chút thì đúng là có lỗi với bản thân mà.
- Đừng lén nhìn anh nữa, có gì muốn nói thì em cứ nói đi. Em nhìn như vậy anh không lái xe được.
Hà Thư khẽ ho, mặt đỏ bừng. Cô không nghĩ ánh mắt của cô lại nóng bỏng đến mức khiến đối phương thấy bất tiện như vậy.
- Chuyện đó... bố mẹ anh...
- Ừ, họ có anh do vỡ kế hoạch. Lúc đó cả hai cũng lớn tuổi rồi, tầm tuổi anh trai anh bây giờ. Mọi người khuyên nên bỏ nhưng họ không chịu, cố chấp sinh anh ra. - Đức Lâm vừa cười vừa nói. - Sau đó lại giao anh cho anh trai chăm sóc.
- Ồ. - Hà Thư giờ hai bàn tay lên tính toán. Ừm, nếu vậy thì bây giờ đúng là họ đã rất lớn tuổi rồi nhỉ? - Vậy sức khỏe của họ...
- Bố anh dạo trước bị tai biến nhẹ, may là giữ được mạng nhưng không đi lại được nữa, mẹ anh luôn ở bên cạnh chăm sóc. - Đức Lâm nhìn cô một cái rồi quay đi. - Lý do bố anh bị tai biến là do lúc đó cháu anh lấy vợ, bố anh kêu anh đi xem mắt nhưng anh không chịu, ông ấy tức quá nên đổ bệnh.
Hà Thư lại không nhịn được ho sù sụ. Anh lúc đó cũng báo thật đấy, bố đổ bệnh đến mức ấy nhưng vẫn không đáp ứng luôn.
- Vậy sao bây giờ anh lại chủ động đồng ý vậy?
Nếu anh không đồng ý thì bây giờ tôi đã thoát được thêm một kiếp nạn nữa rồi đấy. Vì anh mà tôi lại phải tốn thêm chút thời gian rồi. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Hà Thư vẫn không dám tỏ thái độ gì với anh. Con người này đôi khi khiến cô vô thức cảm thấy nguy hiểm.
- Lý do à? Cũng không rõ nữa. - Câu trả lời lấp lửng cho thấy đối phương không muốn trả lời câu hỏi này, chứ không phải là không có câu trả lời. Hà Thư nheo mắt, vậy thì chắc chắn có gì đó kích thích khiến anh bắt buộc phải thỏa hiệp rồi. Là gì được nhỉ? Nguyên nhân khiến anh - một người không chấp nhận việc đi xem mắt cho dù bố ngã bệnh - phải chấp nhận cưới một cô gái ngay lần đầu tiên gặp nhau, đó là còn chưa nói cô gái này chẳng có gì xứng với anh cả, vậy thì hẳn là do tình cảm. Ừm, để xem nào? Phải chăng người này có một mối tình nào đó, nhưng đối phương vì một lý do nào đó nên không chấp nhận ở cạnh anh, hoặc là do người anh yêu đơn phương đã có đối tượng hoặc đi lấy chồng khiến anh bị kích thích. Càng nghĩ càng thấy hợp lý, có thể xảy ra lắm nha.
Nhưng nếu vậy người đó cũng nghĩ quẩn quá rồi. Một người xuất sắc như vậy, nhan sắc như vậy, gia cảnh như vậy mà lại bỏ qua, không biết do tiêu chuẩn quá cao hay là gì nữa.
Ấy không, nếu lỡ như người này có môt tật xấu nào đó, hoặc có sở thích nào đó khiến cho đối phương không chấp nhận được... thì sao?
Hà Thư len lén nhìn Đức Lâm. Càng nhìn anh cô càng cảm thấy suy đoán này hợp lý, chợt thấy sống lưng lạnh toát. Khoan! Vậy sau này cô phải làm sao? Cô làm sao mà sống được? Không! Thế thì cuộc hôn nhân này càng không thể thành được! Một mình cô thì cũng thôi đi, nhưng còn hai đứa trẻ ở nhà nữa, cô không thể mạo hiểm nhuộm đen quá trình trưởng thành của chúng được.
Hà Thư cắn móng tay, khẽ nhăn mày.
- Khuôn mặt em đặc sắc thật đấy. - Chợt, Đức Lâm phì cười. - Em lại đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?
Vì chìm đắm trong suy nghĩ quá lâu nên khi anh cất tiếng khiến Hà Thư giật thót. Cô cố nặn ra một nụ cười.
- Em đang nghĩ... đến hai đứa trẻ. - Nuốt nước bọt một cái, cô nói tiếp. - Người nhà anh liệu có biết...
- Không biết. - Đức Lâm lắc đầu. - Lúc gặp em anh mới biết chuyện đó, thì làm sao bố mẹ anh biết được. Anh trai anh cũng không biết.
- Vậy...
- Đừng lo. - Đức Lâm đánh tay lái vào một ngõ nhỏ. - Họ sẽ không để ý chuyện đó đâu.
- Hử? Vì sao?
- Khó khăn lắm mới thấy anh nhân nhượng, bỏ qua rồi không biết bao giờ mới có lần thứ hai. - Đức Lâm cười cười, đáp hết sức tỉnh bơ.
Uầy. Trò đùa này có vẻ nhạt nhẽo thật đấy.
Lúc đến dưới cổng chung cư, Đức Lâm dừng xe xong mới hỏi.
- Ngày mai em định không làm gì thật sao?
- Vâng. - Hà Thư tháo dây an toàn ra, gật đầu chắc nịch. Đức Lâm không nói gì thêm nữa, khẽ gật đầu. - Được rồi. Vậy thứ hai gặp lại.
- Vâng. - Nói xong, cô mở cửa xe ra, bước xuống, chờ anh đi rồi mới chậm rãi lên nhà.
***
Nhưng ngày hôm sau Hà Thư lại không hề có được một ngày nghỉ trọn vẹn như cô mơ ước. Bắp đã bị sốt.
Khi em trai đá cửa phòng cô ra, cô suýt chút nổi điên, định xắn tay áo đấu tay đôi với em trai một trận. Nhưng khi nhìn Bắp nằm trong tay nó đang thở từng hơi thở nặng nhọc, mặt cô tái mét, tóc không kịp chải, đồ không kịp thay, chỉ kịp đánh răng qua loa rồi vội vã soạn đồ.
- Để em đi cùng. - Dương, em trai của Hà Thư vội vã lên tiếng khi thấy khuôn mặt chị gái mình tái hẳn đi. Nhưng cô lắc đầu. - Không được, em ở nhà chăm sóc Bơ cho chị. Chị không muốn Bơ cùng vào trong đó. Chỗ đó chẳng tốt lành gì cả.
- Được rồi. Có gì thì gọi cho em. - Hiểu tính chị mình, Dương cũng không kì kèo thêm nữa.
Trước khi đi, Hà Thư ngồi xuống lau nước mắt cho con gái, mỉm cười trấn an.
- Đừng khóc, em Bắp sẽ không sao đâu. Con ở nhà với cậu, phải thật ngoan nghe chưa? Không được phá cậu đâu đấy.
- Em Bắp sẽ không chết chứ ạ? - Bơ vừa thút thít vừa hỏi, Hà Thư chỉ có thể xoa đầu con, an ủi. - Làm sao có thể, em Bắp là một chàng trai mạnh mẽ đó.
Thấy Bơ bình tĩnh hơn một chút, Hà Thư đỡ lấy Bắp từ tay Dương rồi chạy đi. Thật may là taxi cô gọi đã đậu sẵn ở dưới nhà.
Người Bắp nóng ran, chắc cũng phải hơn 39 độ. Thẳng bé chỉ có thể thở ra những hơi thở nóng rực mà yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền. Hà Thư vuốt tóc con, lau đi những giọt mồ hôi đang rịn trên đó.
Đây không phải là lần đầu tiên thằng bé phát bệnh. Từ khi sinh ra nó đã được chuẩn đoán là bị bệnh tim, dẫu đã được phẫu thuật nhưng chỉ hạn chế được số lần phát bệnh xuống mà thôi, hoàn toàn vẫn chưa chữa dứt hẳn được. Có lẽ chính nó cũng biết bản thân có bệnh cho nên nó chưa từng giống như những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Nó không quậy phá, không nghịch ngợm, thậm chí còn không chơi những môn thể thao nào, dù rằng cô chưa bao giờ cấm cản thằng bé. Sở thích duy nhất của thằng bé là đọc sách, có lẽ đó là minh chứng rõ nhất cho việc mất thứ này nhưng lại được bù cho thứ khác. Nó không có sức khỏe, nhưng lại có một bộ não cực kì thông minh, và cả một cô chị gái hiếu động lúc nào cũng ở bên bảo vệ.
Xe chạy đến bệnh viện, Hà Thư gửi tiền cho tài xế rồi chạy vào tronh. Nhưng hôm nay mọi chuyện cứ như đang muốn chống đối cô vậy, bệnh viện đông nghịt bệnh nhân, đến cả chỗ ngồi cũng không còn nữa. Sau khi làm xong thủ tục chờ khám, Hà Thư ôm Bắp đang nóng rực trong tay, đứng ngẩn ra giữa sảnh. Cảm giác bất lực và mệt mỏi chẳng hiểu vì sao bỗng chốc ùa về. Cô bước đến một chiếc cột, dựa lưng vào đó.
- Thư? - Tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, Hà Thư đưa mắt nhìn sang thì thấy Đức Lâm đang đứng gần đó. Có vẻ như hôm nay anh không phải đi làm, cho nên bộ vest cứng nhắc thường ngày anh hay mặc đã chuyển sang áo phông và quần thể thao thoải mái, đến cả tóc anh cũng không vuốt lên, tùy ý để lòa xòa trước trán.
- Có chuyện gì vậy? - Đức Lâm đi lại gần nhìn cô, rồi lại nhìn đứa bé trong tay cô, gần như đã hiểu ra được vấn đề. Thư cười. - Sao anh lại ở đây?
- Bố anh đang điều dưỡng ở chỗ này. - Đức Lâm nhíu mày, đưa tay ra giúp cô bế Bắp. Khi chạm vào làn da cùng với sắc mặt ửng đỏ của đứa bé, anh lại hỏi. - Sốt sao?
- Bệnh cũ tái phát. - Hà Thư cười gượng, vuốt nhẹ lên tóc con. - Bệnh tim.
- Thế sao em còn đứng đây? - Đức Lâm ngẩng phắt lên nhìn cô nhìn một cái rồi quay người muốn rời đi, Hà Thư vội giữ anh lại. - Em làm thủ tục rồi, đang chờ đến số đăng ký.
- Không cần chờ, đi theo anh. - Đức Lâm cho Bắp dựa cả người vào trước ngực mình, để cằm thằng bé gác lên vai rồi đỡ bằng một tay, tay còn lại của anh nắm lấy tay cô kéo đi.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy yên tâm như vậy, cũng là lần đầu tiên có cảm giác ấm áp như vậy khi được anh nắm tay. Những lần trước cô đều thực hiện như một nghĩa vụ, trong lòng hoàn toàn trống rỗng, vậy mà lần này, nhìn bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy tay cô, sự bất lực, sự uất sự, sự tuyệt vọng dấy lên trong lòng cô mấy phút trước lại đang chậm rãi lắng xuống, chậm rãi tiêu tan.
Đức Lâm dẫn cô tới thẳng phòng khám của trưởng khoa tim, không thèm gõ cửa mà đẩy vào. Người bên trong đang xem bệnh án, nghe tiếng mở cửa thì giật mình ngẩng phắt đầu lên, hơi nhíu mày.
- Làm cái gì đấy? Ông không biết gõ cửa à?
- Qua xem bệnh giúp tôi một chút. - Đức Lâm chẳng thèm đoái hoài đến lời quở trách của bác sĩ, anh đi thẳng tới chiếc giường rồi nhẹ nhàng đặt Bắp xuống. Hà Thư đi theo phía sau, cô không lên tiếng mà chỉ quan sát tình hình bên trong phòng. Liếc lấy biển tên, cô biết người đàn ông này tên là Gia Bảo. Dẫu anh ta nhíu mày và thái độ rất lạnh nhạt, nhưng rõ ràng lại chẳng có chút gì khó chịu cả. Không những không đuổi cô và Đức Lâm ra ngoài, anh ấy còn thật sự đứng dậy tiến về phía giường, đeo ống nghe.
- Sao rồi? Có nghiêm trọng không?
- Vẫn ổn. Nhịp tim đập hơi chậm nhưng không nghiêm trọng, có lẽ bị xúc động nên mới phát sốt như vậy, truyền một bình nước thì sẽ ổn thôi.
- Thật sự không sao chứ?
- Ông đang nghi ngờ chuyên môn của tôi đấy à? Cảm thấy không đáng tin như vậy thì vào đây làm gì? - Gia Bảo tháo ống nghe ra, cuộn tròn rồi gác lên tủ. Anh liếc nhìn thằng bé một cái rồi nhìn Đức Lâm, sau đó lại quay qua nhìn Hà Thư đang im lặng đứng gần đó. Anh đi về bàn của mình cầm cốc nước lên, nói. - Không giới thiệu chút sao?
- Vợ sắp cưới của tôi. - Đức Lâm cúi người sờ trán Bắp, mày vẫn chưa giãn ra. Còn Gia Bảo thì sau khi nghe anh giới thiệu xong, ngụm nước vừa được đưa vào miệng đã phun thẳng ra ngoài, còn ho sù sụ. Phản ứng hình như có hơi thái quá thì phải.
- Vợ... vợ cái gì?
- Vợ sắp cưới. - Đức Lâm đi qua đặt tay lên vai Hà Thư, kéo cô lại gần mình một chút. - Có đến mức ấy không?
- Vậy... vậy đây là con...
- Con cô ấy, không phải con tôi.
Nhìn khuôn mặt biến hóa đa dạng biểu cảm của Gia Bảo, nói thật Hà Thư rất muốn bật cười ngay tại chỗ, nhưng cô cố gắng nhịn lại, cố tỏ ra lịch sự nhất có thể. Đức Lâm cũng quay qua cô giới thiệu.
- Bạn anh, Gia Bảo.
- Chào anh, em là Hà Thư. - Hà Thư lịch sự giơ tay ra, Gia Bảo còn chưa kịp phản ứng thì Đức Lâm đã kéo tay cô về. - Chào hỏi là được rồi, không cần đụng tay đụng chân làm gì cả.
Cái gì mà đụng tay đụng chân cơ? Hà Thư liếc anh ra chiều khó hiểu, mà phía đối diện, Gia Bảo cũng cười khổ.
- Ông vừa phải thôi nhé! Tôi có muốn quyến rũ vợ ông đâu mà ông cứ phòng tôi như phòng dịch vậy? Ông không tin tôi hay không tin vợ ông thế hả?
- Tôi tin vợ tôi, nên có lẽ tôi không tin ông rồi.
- Vậy mà ông còn đến đây nhờ tôi giúp à?
Hai người đàn ông gần ba mươi đứng chí chóe nhau như hai thằng nhóc vậy. Hà Thư cười bất lực, im lặng bước đến bên giường. Cửa được gõ hai tiếng, tiếng cãi nhau cũng ngừng lại. Đức Lâm mở cửa, y tá cầm bình nước bước vào. Cô ấy vừa lén quan sát Hà Thư vừa làm việc, nhưng cô ấy cũng không nhiều lời, im lặng hoàn thành công việc rồi rời đi, trước đó lại lén nhìn Gia Bảo và Đức Lâm cái nữa. Hà Thư hiểu vì sao cô ấy lại như vậy, trong cái phòng làm việc này có tận hai mỹ nam, không nhìn nhiều một chút thì đúng là có lỗi với bản thân mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.