Chương 8: Đó là ánh trăng rạng ngời nhất trong cuộc đời cô
Tân Di Ổ
08/05/2013
Cờ đỏ năm sao đón gió bay phấp phới… Trịnh Vi vừa ngân nga vừa quay đầu bỏ đi, đi được mấy bước, ngoái đầu nhìn Trần Hiếu Chính một cái, hắn vẫn đứng ở đó, tuyệt quá. Cô cảm tưởng mỗi bước đi của mình đều như bồng bềnh trên mây, mềm mại, rất dễ chịu, cũng rất đáng sợ, không biết có rơi xuống trong lúc vô tình không để ý hay không?
Không thể, không thể, cô cố gắng véo vào gò má nóng bỏng của mình, rất đau. Cô cười ngọt ngào, thật ngọt ngào trong sự đau đớn đó, dường như hoa đang nở giữa mùa xuân.
Trần Hiếu Chính đứng nhìn cô bỏ đi, nhưng với một tâm trạng hoàn toàn khác. Hắn nghĩ, sao lại vậy nhỉ, rõ ràng hắn chỉ không thích cô xem loại phim đó trong ký túc xá nam, rất đơn giản là hắn chỉ muốn nhắc nhở cô mà thôi chứ không có ý đồ nào khác, nhưng hình như sự việc lại phát triển theo chiều hướng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Khi cô đứng trước mặt hắn và cười “Hi hi” một lúc, rồi lần đầu tiên ấp úng định nói gì xong lại thôi như những cô gái bình thường khác, cuối cùng trong giây phút đó cô đỏ bừng hai má và nói “Em vui quá, cảm ơn anh”, hắn phát hiện ra mình không thể dội chậu nước lạnh lên đầu cô, mà chỉ có thể trân trân đứng nhìn cô bỏ đi trong niềm hạnh phúc tột độ.
Cũng đúng, kể từ sau lần hắn vô tình gây sự với cô, có sự việc nào được phát triển theo hướng bình thường? Không còn nghi ngờ gì nữa, giữa hắn và cô chắc chắn phải có một người là người ngoài hành tinh, vấn đề ở đây là, hắn không biết người đó là cô hay là hắn?
Một người từ trước đến nay luôn tự hào mình là người tỉnh táo như Trần Hiếu Chính cũng không thể lý giải được, việc Trịnh Vi xem loại phim không lành mạnh đó, cũng là việc của riêng cô, có gì liên quan đến hắn? Nhưng trong lúc vô tình đi ngang qua và nhìn thấy mọi hành động của cô, tại sao hắn lại sửng sốt và bức xúc đến vậy, đến nỗi khiến hắn sau khi về phòng cất sách vở định đi mua một số đồ, đi được vài bước lại quay đầu lại. Hắn cảm thấy mình không thể chấp nhận được những việc hoang đường mà cô đang làm, nhưng lại không muốn xuống thang can thiệp vào chuyện của cô, đành đi đi lại lại mấy lần ngoài hành lang, một mặt để suy nghĩ xem có nên nhắc nhở cô hay không, mặt khác cũng hy vọng sau khi nhìn thấy hắn cô sẽ biết điều hơn - bất cứ cô gái nào trước mặt chàng trai mà cô ta tự xưng là quý mến, không phải đều cần chú ý đến hình ảnh của mình đó sao? Điều khiến hắn bất ngờ là, mãi cho đến khi ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy việc đi đi lại lại bao nhiêu lần như thế trên hành lang cũng có phần vô duyên, nhưng cô vẫn không hề nhận ra cốt lõi của vấn đề, không hề cảm thấy có gì là không ổn, cuối cùng hắn không thể chịu được nữa, bèn tự mình bước vào lôi cổ cô ra ngoài.
Lúc Trịnh Vi buông ra câu “Liên quan chó gì đến anh”, mặc dù cơn giận đã lên tới đỉnh điểm nhưng thực ra Trần Hiếu Chính cũng không biết đáp lại thế nào, câu nói cực kỳ bất lịch sự này đã nhằm thẳng vào cốt lõi của vấn đề - hắn can thiệp vào đời tư của cô với tư cách gì? Lẽ nào chiến thuật bám riết của cô cuối cùng đã phát huy tác dụng rồi hay sao? Trước khi Trịnh Vi tuyên bố thích hắn, cho dù quan hệ giữa hai người có chút tồi tệ; đối với hắn, cô cũng chỉ là một người dưng khá đáng ghét mà thôi, chằng khác gì con chó con mèo. Nhưng sau khi cô tuyên bố sẽ theo đuổi hắn và không ngừng gây chuyện với hắn, mặc dù vô cùng khó chịu nhưng lâu dần hắn cũng thấy quen, hắn cũng không thể không thừa nhận giữa hắn và cô có một mối liên hệ kỳ quặc. Mặc dù không đến mức thích, nhưng cũng không thể coi cô là người dưng được nữa, vì một người dưng sẽ không thể khiến hắn phải đau đầu như thế.
Hắn tự trách mình, Trần Hiếu Chính, ngươi cũng sĩ diện hão và thiển cận biết bao, ngươi dám nói trong quá trình Trịnh Vi bám riết lấy ngươi, ngoài sự căm ghét, ngươi không thấy mừng thầm chút nào hay sao, ngươi dám nói không một chút nào ư? Không dám phải không. Đám con trai lúc ngồi riêng với nhau đều bàn về hai cô gái xinh đẹp trong khoa xây dựng, không phải ngươi cũng đã từng liếc trộm cô nàng, và phải thừa nhận đúng là cô nàng rất xinh xắn; không phải là ngươi cũng đã từng cảm thấy bối rối, một cô gái như thế thiếu gì bạn trai, tại sao lại bỏ qua mọi tai tiếng và say ngươi như điếu đổ; không phải ngươi cũng có cảm giác thắng lợi trước anh chàng công tử thích cô nàng đó sao; cùng với việc giữ khoảng cách, không phải ngươi cũng bật đèn xanh cho những trò đùa của cô nàng đó sao. Ngươi liên mồm nói cô nàng đáng ghét, cô nàng vô duyên, bảo cô nàng phải tránh xa ra, nhưng ngươi đã từng nói với người nào như thế mà không cảm thấy ngại ngần hay chưa; ngay cả đối với Tăng Dục, ngươi cũng lịch sự khách khí, đối với người thân ngươi ta thường hay ăn nói tùy tiện, đối với người xa lạ ngươi ta lại hay nói năng lịch sự, bắt đầu từ bao giờ ngươi thấy cô nàng gần gũi với ngươi hơn bao người khác?
Khi nghĩ đến những điều này, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, điều càng khiến hắn bực mình hơn là thái độ tiếp ngay sau đó của cô, không ngờ cô nàng lại một lần nữa khiến hắn căm ghét tột đỉnh. Đối với hắn, thích một người cũng giống như yêu một người, là một chuyện nghiêm túc biết bao, đáng lẽ không nên buông lời dễ dàng như thế, nếu đã nói ra lời, làm sao có thể như vòi nước máy bảo đóng là đóng; hắn ghét nhất người làm việc không có định tính, ném hòn đá xuống nước, phủi mông rồi bỏ đi, còn trách sao nước bắn lên mình, thật là vô lý.
Tóm lại, hiện tại hắn tạm thời hiểu ra được một điều - hắn không ghét cô nàng như hắn tưởng, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn thích cô nàng, tại sao cô nàng lại bỏ đi với vẻ hả hê như thế nhỉ? Trịnh Vi không thèm quan tâm đến những điều đó, cô đẩy cửa bước vào phòng và hét lên với cô bạn Nguyễn Nguyễn vừa mới thu dọn đồ đạc xong xuôi: “Nguyễn Nguyễn, tớ thành công rồi!”
Nguyễn Nguyễn ngơ ngác, “Cậu thành công gì?”
“Tớ tán được Trần Hiếu Chính rồi”.
Nguyễn Nguyễn giơ một bàn tay ra, “Mấy ngón đây?”
Trịnh Vi vui vẻ gạt tay cô bạn ra, “Thôi đi, tớ tỉnh táo lắm”.
Nghe Trịnh Vi nói, Nguyễn Nguyên thầm nghĩ, không thể như thế được. Không phải đi ra ngoài loanh quanh một vòng, quay về đã tán đổ được Trần Hiếu Chính khó tính nhất trường đó chứ? Cũng phải, trong con người Trịnh Vi luôn có những sự việc không hợp logic nhưng lại thực sự tồn tại, nhiều lần bị hù dọa, nên cũng thành quen.
Trước khi ra tàu, nghĩ thế nào Trịnh Vi lại gọi điện thoại cho Trần Hiếu Chính.
“Có việc gì?” Hắn hỏi.
“Không có việc gì cả, chỉ là muốn nghe thấy tiếng anh thôi, xem có phải mình nằm mơ không, rất rõ ràng, không phải. Em yên tâm rồi”.
“…”
“Em chuẩn bị về nhà đây, anh có tiễn em không?”
“Không”.
“Tại sao? Không phải những người khác đều tiễn nhau đó thôi?”
“Em không biết đường à?”
“Thôi, em biết là anh sẽ nói như thế. À, điện thoại nhà mẹ em là xxxxxxx, điện thoại nhà bố em là xxxxxxx, anh gọi điện thoại cho em nhé, hay là anh cũng cho em số điện thoại nhà anh, em gọi cho anh?”
“Không cần gọi điện đâu."
“Cũng được, anh không cho em gọi em sẽ đến nhà anh chơi nhé?”
“Điện thoại nhà anh là xxxxxxx, đừng gọi nhiều, anh thường ở nhà buổi tối”.
“Ờ thôi, em phải ra xe đây, í, bọn mình mới gì đó mà đã phải xa nhau hai tháng, khai giảng bọn mình lại tiếp tục gì đó nhé. Anh phải nhớ em đấy”.
“…”
“Phải nhớ em đó nhé!”
“…”
“Anh có nhớ em không?”
“Đừng nói nữa, đau đầu quá”.
“Thế anh bảo có nhớ không?”
“Thôi được, thôi được, mau ra xe đi, còn việc gì nữa không?”
“Không còn gì nữa, anh cúp máy trước đi, trái tim thổn thức của em vẫn đang đập thình thịch, để em trấn tĩnh một chút đã, sau khi bình tĩnh em sẽ cúp”.
“…”
Sau khi Trần Hiếu Chính cúp điện thoại, Trịnh Vi vẫn ghé sát ống nghe vào tai, ngay cả tiếng “Tút tút” trong điện thoại cũng cảm thấy rộn ràng hơn trước. Cô nhìn cô bạn Nguyễn Nguyễn đang cố nhịn cười rồi mới đặt máy xuống và trách một câu: “Cười cái gì mà cười, cậu thì chỉ nghĩ đến việc được gặp anh chàng Triệu Thế Vĩnh của cậu thôi, cũng chẳng cần phải hào hứng như thế đâu”.
“Kể cả bọn tớ có về rồi, có mẹ anh ấy ngồi canh, cũng không thể gặp nhau thường xuyên, đó là tớ mừng cho cậu”.
Nhà Trịnh Vi và nhà Nguyễn Nguyễn đều ở Miền Đông nhưng thuộc hai tỉnh khác nhau, Trịnh Vi xuống tàu trước. Vẫy tay tạm biệt cô bạn thân, mẹ cô đã đợi sẵn ở sân ga, bố cô cũng đã gọi điện trước cho cô, nói cơ quan có việc, không thể đến đón cô, thực ra cô đều hiểu cả.
Hai tháng nghỉ hè, nhà bố, nhà mẹ, nhà bà nội, cô ở mỗi nơi một thời gian, nơi nào cũng chỉ có ăn và ngủ, cô bắt đầu lo mình sẽ béo lên. Đương nhiên cô vẫn thích ở bên mẹ nhất, mẹ và con gái bao giờ cũng gần gũi hơn, sau khi ly hôn, mẹ cô thuê một căn phòng ở gần cơ quan, Trịnh Vi kể cho mẹ nghe chuyện của mình với Trần Hiếu Chính, mẹ cô hỏi: “Có thật là không còn nhớ Lâm Tĩnh nữa không? ”
Đã lâu lắm rồi không có người nhắc đến cái tên Lâm Tĩnh trước mặt Trịnh Vi, dường như cô tưởng rằng mình đã quên rồi, cô im lặng một lát, nói: “Anh ấy đi rồi, nhớ cũng chẳng để làm gì”.
“Lâm Tĩnh là một cậu bé ngoan, hai đứa con vốn hiểu nhau là thế, từ nhỏ con lại thích cậu ấy, Vi Vi, con nói thật xem, con có trách mẹ không?"
Trịnh Vi lắc đầu, mẹ cô đã đủ khổ rồi, cô an ủi mẹ bằng một câu nói cô đọc được trong sách cách đó không lâu: “Những cái vốn là của con sẽ thuộc về con, việc anh ấy rồi xa, chỉ có thể nói lên một điều rằng anh ấy chưa bao giờ là của con".
Cho đến tận bây giờ bác Lâm vẫn chưa ly hôn với cô Tôn, hai bên vẫn giằng co như thế. Vì mối quan hệ với mẹ mà công việc của bác cũng bị ảnh hưởng, cấp trên lấy lý do sức khỏe yêu cầu bác lùi về tuyến dưới trước thời hạn; mẹ cô cũng từ một công việc tốt bị điều về vị trí thủ kho. Cho dù như thế, những lời dị nghị xung quanh vẫn không hề ngớt, hằng ngày mẹ cô vẫn đi làm, cố gắng sống vui hơn, bà nói bà tin bác Lâm.
Trịnh Vi không biết, có phải phụ nữ sinh ra là vì tình yêu hay không, vì thế đứng trước tình yêu, bao giờ họ cũng mạnh mẽ hơn đàn ông.
Trong thời gian nghỉ hè cô có gọi điện thoại cho Trần Hiếu Chính, một người phụ nữ trung niên nhấc máy, cô đoán chắc là mẹ anh, vì thế Trịnh Vi gọi bác ơi rất ngọt, khiến đối phương phải giật mình, lúc đó Trần Hiếu Chính không có nhà. Hôm sau, hắn mới gọi lại cho cô, qua điện thoại vẫn là cô nói hắn nghe, cuối cùng hắn bảo, từ sau thôi để hắn gọi cho cô, Trịnh Vi không phản đối gì cả, chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn, làm thế nào cũng được.
Mãi mới hết kỳ nghỉ hè, Trịnh Vi vội trở lại trường, giống như chú chim non quay về bên Trần Hiếu Chính. Cô thu dọn sơ qua hành lý rồi tung tăng chạy đi tìm hắn.
Trần Hiếu Chính vẫn giữ vẻ không lạnh nhạt không mặn mà đó, nhưng ít nhất không tỏ vẻ chống cự trước sự xuất hiện của cô, hai người còn đến nhà ăn ăn cơm. Trịnh Vi nhìn hắn, ăn được mấy miếng thì dừng lại mỉm cười, cô linh cảm được rằng, cuộc sống của cô sắp lật sang trang mới, hắn cũng sẽ như vậy.
Chưa bao giờ Trần Hiếu Chính nói thích cô, nhưng không có gì quan trọng cả, cô đi ăn cơm cùng hắn, lên giảng đường tự học với hắn, có lúc còn đi học môn tự chọn với hắn. Cô xuất hiện khắp mọi ngóc ngách trong cuộc sống của hắn và cố gắng tìm thấy niềm vui trong đó.
Trần Hiếu Chính thực sự là một người khó gần, kể cả Tiểu Phi Long nhiệt tình sổi nổi như cô, cũng khó tránh khỏi những lúc càm thấy ấm ức, may mà cô có một tinh thần quật cường bất khuất, dần dần, cô nắm được tính cách của hắn nên cũng thấy quen. Hắn không hay nói, có lúc im lặng không đồng nghĩa với việc hắn ghét cô, chỉ có điều tính hắn như vậy mà thôi. Hắn không thích ồn ào, mọi thứ phải có trật tự, có thể sự tồn tại của cô là một ngoại lệ duy nhất. Nhưng nói đi nói lại, đừng tưởng bình thường hắn coi trời bằng vung, với ai cũng lạnh lùng, thực ra trước mặt cô cũng nhiều lúc phải nổi cáu, Trinh Vi thích nhất là nhìn hắn nổi trận lôi đình, mọi vẻ già dặn, thờ ơ, lạnh lùng đều hòa vào làm một.
Trịnh Vi không hề sợ hắn nổi cáu, Trần Hiếu Chính thực sự bó tay trước sự quấy nhiễu và ngang bướng của cô. Chỉ có điều, có được ắt phải có mất, đi ăn cơm cùng hắn đồng nghĩa với việc phải chia tay nhà ăn nhỏ có những món ăn ngon miệng, hắn ăn uống đơn giản, cô cũng làm được điều đó, chỉ cần ở bên hắn, uống nước trắng cũng thấy ngọt; dĩ nhiên, cô cũng phải chia tay với những tháng ngày nhàn cư vi bất thiện trước kia, ít nhất là không được “Hành sự” trong phạm vi quan sát của hắn, bản thân hắn cần cù chăm chỉ nên đương nhiên hắn cũng yêu cầu cô như thế, đặc biệt là hắn rất ghét những hành động tội lỗi như đi học muộn, bỏ học, nhìn bài…Thỉnh thoảng bệnh lười của Trinh Vi nổi lên, cũng phải tránh hắn, buổi tối muốn ở bên hắn thì phải chia tay với các trò chơi điện tử hoặc những buổi lên thư viện đọc sách giải trí, bấm bụng lên giảng đường tự học với hắn.
Cô cảm thấy mình đã thay đổi quá nhiều, nhưng trong mắt Trần Hiếu Chính lại hoàn toàn không phải như vậy. Đơn cử là việc tự học trên giảng đường, cô dòi theo hắn, danh nghĩa là học cùng hắn, nhưng trên thực tế, cô khiến hắn không được yên phút nào. Cầm cuốn tiểu thuyết ngồi bên hắn đọc một cách say sưa còn có thể cho qua, điều hắn không thể chấp nhận được là cô vừa đọc vừa ăn vặt, giảng đường tự học rộng rãi im lặng như tờ, chỉ có tiếng kêu giòn giã, khó nghe của những miếng khoai tây chiên mà cô ăn, mỗi lần người khác nhìn vào, hắn đều đỏ bừng mặt.
Hắn thường xuyên nói: “Trịnh Vi, em là chuột à? Không dừng được một lát hay sao? ” Cô liền tỏ vẻ ngây thơ lảng qua chuyện khác hoặc giục hắn đi mua nước cho cô.
Một điều đáng thương hơn là, hắn phát hiện ra mình ngày càng vô cảm trước những hành động đáng ghét của cô, có lúc không có cô bên cạnh gây sự, thậm chí hắn còn cảm thấy có gì đó không quen. Cuối cùng có một lần, hắn xuất hiện một mình ở nhà ăn, vô tình gặp một cậu bạn cùng lớp hỏi hắn, “Chính này, bà xã của cậu đâu? ” Hắn liền trả lời rất tự nhiên, “Đi chơi với bạn cùng phòng rồi”.
Đúng vậy, cô đi chơi với cô bạn thân cùng phòng Nguyễn Nguyễn, nhưng điều quan trọng là - bắt đầu từ bao giờ hắn cũng ngớ ngẩn mặc nhận cô là một nửa còn lại của hắn?
_ © _
Lúc Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn đi chơi về đường đã lên đèn, thông thường cuối tuần con gái ra phố sắm sửa đều là đi sớm về muộn. Họ cũng không nằm ngoài số đó, một ngày trôi qua, hai người khá là bội thu, quần áo, đồ trang sức trong các cửa hàng thời trang trên đường Lão Thử vừa mới vừa rẻ, rất thu hút những cô gái trẻ như các cô. Sau khi trở về, chiến lợi phẩm được bày hết ra giường, bất kể là của ai, mọi người đều luân phiên thử một lượt, nhận xét cho nhau, xem ai mặc đẹp nhất, và thể là cả phòng lại nhộn nhịp hẳn lên. Mặc dù sau này phần lớn trong số họ đều có nhiều quần áo đẹp hơn, nhưng nói về sở thích shopping, thì không thể bằng thời sinh viên, mặc dù quần áo thời đó phần lớn đều rất rẻ, nhưng tuổi trẻ cần gì đỏi hỏi cao xa?
Tiểu Bắc rút ra một bộ quần áo lót có hình quả anh đào mà Trịnh Vi mới mua, cười lớn, “Vi Vi, loại nội y này cũng chỉ có cậu mới mặc được”.
Trịnh Vi cướp lại ngay, hào hứng ướm thử trước ngực, “Có đẹp không? ”
Duy Quyên đứng trước gương, trên người còn đang mặc chiếc váy mới của Nguyễn Nguyễn, cô nói: “Trông cũng yêu đấy, nhưng không được sexy lắm, ông Chính nhà cậu mà nhìn thấy hoa văn trẻ con như thế này, làm sao thích được”.
“Cậu nói gì vậy? ” Trịnh Vi lườm cô bạn một cái.
Tiểu Bắc hùa theo, “Đúng đấy, Vi Vi còn trong trắng ngây thơ lắm”.
“Đừng có mà bịp người khác, đã yêu nhau mấy tháng rồi lại còn giả vờ trong trắng. Vi Vi, nói thật cho các chị nghe đi, bọn cậu tiến triển đến nấc thứ mấy rồi? ”
Trịnh Vi trợn tròn mắt: “Nấc thứ mấy rồi là sao?"
“Đừng nói với tớ là không biết, không biết xem phim sex hỏng mấy cái ổ CD rồi, thôi đừng vờ vịt nữa, hôn hít chắc chắn phải có rồi, tớ chỉ muốn hỏi có làm việc gì xấu hơn không thôi! ”
Trịnh Vi sững người, bất ngờ mặt đỏ bừng lên, nhưng cô đỏ mặt không phải vì ngượng ngùng mà vì hổ thẹn. Nếu Duy Quyên không nói cô cũng không nghĩ đến vấn đề này một cách nghiêm túc, cô và Trần Hiếu Chính cũng được coi là đã yêu nhau một thời gian khá lâu, hàng ngày đi đâu đều có nhau, nhưng đến giờ cô mới nhận ra rằng họ còn chưa cả cầm tay, thậm chí cô cũng không cảm thấy có gì là không ổn! Đúng là có cái gì đó không ổn thật.
“Nói đi, úp úp mở mở đâu phải là phong cách của cậu”.
“Tớ chưa đến nấc nào cả”. Trịnh Vi thẹn thùng cúi đầu.
“Không thể, lẽ nào Trần Hiếu Chính là Liễu Hạ Huệ[10]? Lục Nha, cậu là người từng trải, cậu bảo thế có vô lý không? ”
“Hả, tớ á? ” Lục Nha đỏ mặt ấp úng nói: “Tớ đâu biết… nhưng chắc là không thể”.
Nguyễn Nguyễn khẽ hắng giọng: “Chuyện này chỉ có thể cảm nhận mà không thể diễn tả bằng lời, có hay không thì cũng không cần nói ra”.
Trịnh Vi vội gật đầu: “Đúng đấy, đúng đấy”.
Nhưng đến tối, lúc đi đánh răng cùng Nguyễn Nguyễn, Trịnh Vi liền ngó quanh, khi thấy chắc chắn chỉ có hai người mới lén ghé sát vào hỏi: “Này, Nguyễn Nguyễn, tớ hỏi cậu nhé, cậu…cậu và Triệu Thế Vĩnh có gì đó không?"
Nguyễn Nguyễn mím môi cười, “Thế nào là có gì đó không? ”
“Ờ, là cái mà hôm nay Duy Quyên nói ấy, bọn cậu có hôn hít gì không? ”
Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu
“Hả? ” Trịnh Vi hét lớn, lẽ nào tất cả mọi người đều có, chỉ có cô là không, chỉ có cô là bất bình thường ư? “Bọn cậu bắt đầu từ bao giờ, từ giai đoạn nào vậy? ”
Nguyễn Nguyễn đặt ngón tay lên môi, “Suỵt…để tớ nghĩ xem, cầm tay hình như từ lúc mới yêu nhau đã cầm rồi, còn về ôm hôn thì tớ quên rồi, tóm lại là chuyện rất tự nhiên thôi, trăng đến rằm thì trăng sẽ tròn mà”.
“Thế sao trăng của tớ vẫn chưa tròn, bọn tớ còn chưa cầm tay, liệu có gì bất bình thường không nhỉ? ” Trịnh Vi mặt mày nhăn nhó, hỏi.
Nguyễn Nguyễn cũng tỏ ra hơi ngạc nhiên, “Thế hả, tớ tưởng ít nhất bọn cậu cũng phải cầm tay rồi chứ? Đúng là hơi lạ thật, chỉ có điều cậu cũng đừng quá coi trọng chuyện này, có thể anh chàng Trần Hiếu Chính nhà cậu nóng chậm, mỗi người mỗi khác mà”.
“Cậu nói gì vậy, tớ chỉ lo rằng không phải anh ấy nóng chậm mà không thể nóng”.
Trịnh Vi chán nản leo lên giường, trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Cô chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc, hôm nay câu hỏi của Duy Quyên khiến cô như người vừa bừng tỉnh sau cơn mơ, đúng vậy, họ đã ở bên nhau lâu rồi, đáng lẽ phải có gì đó chứ. Hiện tại cô và Trần Hiếu Chính thân thiết với nhau, nhưng cũng chỉ là thời gian gần nhau nhiều hơn so với những người bạn bình thường khác chứ chưa bao giờ có cử chỉ thân mật - ngoài việc hắn thường xuyên cốc đầu cô, cô cũng không cảm nhận được dấu hiệu gì từ phía hắn xung quanh vấn đề này. Nguyễn Nguyễn và Triệu Thế Vĩnh có, ngay cả Lục Nha cũng có, tại sao cô lại không có? Cô không cảm thấy cầm tay có gì là thú vị, càng không nghĩ việc hai người kề môi vào nhau có gì là thích thú, nhưng nếu người đó là hắn thì chắc cũng sẽ thấy hay hay chứ nhỉ?
Đáng lẽ nhưng chuyện như thế này phải là con trai chủ động, nhưng hắn không hề nhúc nhích, hay là do cô không có sức hấp dẫn? Chắc không đến nỗi! Ngay cả Ngọc diện Tiểu Phi Long như cô mà còn không thể quyến rũ nổi hắn…Mặc dù cô hơi gầy một chút, ngực hơi nhỏ một chút, sức hấp dẫn của con gái hơi ít một chút, nhưng điều này cũng không đủ trở thành lý do để hắn làm Liễu Hạ Huệ.
Trước khi đi vào giấc ngủ, cô khẳng định, hiện tượng này rất bất bình thường! Hôm sau, ông trời đã giúp Tiểu Phi Long!
Buổi sáng tỉnh dậy, trời mưa lất phất. Buổi sáng, tiết ba và tiết bốn Trịnh Vi mới có giờ, Trần Hiếu Chính cũng vậy, cô cầm chiếc ô hoa đứng đợi hắn dưới sân, thấy hắn đi xuống bèn giơ tay vẫy. Trần Hiếu Chính cầm ô bước tới, Trinh Vi vội ra hiệu cho hắn gập ô lại, hắn thấy lạ, “Cần gì phải hai người đi chung một ô?" Nhưng thấy cô dẩu môi phụng phịu, sợ phiền hà, hắn cũng không nói gì, bèn gập ô lại rồi bước đến bên cô.
Hắn nói: “Để anh cầm ô cho”.
Cô nhìn vào bàn tay đã nắm vào cán ô của hắn, “Không, không cần đâu”.
Hắn tặc một tiếng, “Em thấp, cầm ô toàn vướng vào đầu anh”. Trịnh Vi liền hậm hực đưa ô cho hắn với điều kiện là cô sẽ cầm chiếc ô kia cho hắn. Trần Hiếu Chính nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, trước kia chưa bao giờ thấy cô chủ động làm việc như thế.
Hai người che chung một chiếc ô rất chật, để tránh nước mưa làm ướt người, họ không thể không đi sát vào nhau, tay cô bám vào vai hắn, cô không ngừng nhủ thầm trong bụng, kéo tay em, mau kéo tay em… nhưng cánh tay để ngay cạnh cô của hắn vẫn giơ cao chiếc ô, chăm chú bước đi, hoàn toàn không có ý định gì khác. Trịnh Vi không biết làm thế nào, bèn vòng ra sau lưng hắn chạy sang tới bên kia, bị nước mưa làm ướt mất một ít, hắn vội đổi tay, “Dở hơi à, em chạy sang bên này làm gì, thích cảm à? ”
“Đừng đổi tay, đừng đổi tay”. Cô nói vẻ sốt ruột, thấy hắn không tỏ vẻ gì, bèn nhét cán ô về lại táy trái của hắn. Trần Hiếu Chính cảm thấy giữa mưa tranh nhau một chiếc ô thật vớ vẩn, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cô đổi trở lại tay trái, cố gắng không để hai người ướt giữa trời mưa.
Đã xong, cuối cùng thì bàn tay phải của hắn cũng buông thõng xuống gần tay trái của cô, nhưng giảng đường cũng đã gần tới, Trịnh Vi nghiến răng, lặng lẽ chạm ngón tay vào tay hắn, đang chuẩn bị chạm thì đột nhiên hắn lại giơ tay lên, gạt một giọt nước trên quyển vở, Trịnh Vi bực mình, túm ngay lấy tay hắn đang lau quyển vở.
Trần Hiếu Chính giật nảy mình. “Lại định làm gì hả? ” Cô không nói gì mà vẫn bướng bình túm chặt lấy tay hắn không chịu buông ra. Các loại ô dù đủ màu lướt qua họ, Trần Hiếu Chính khẽ giãy ra nhưng không giãy được, hắn không nói gì, cuối cùng hắn ngần ngừ nắm chặt tay cô với lực mạnh hơn. Hai người cứ nắm chặt tay nhau như thế cho tới khi đến giảng đường mới buông ra, lúc hắn cúi đầu gập ô, Trinh Vi cười bẽn lẽn, thế là hắn quay đầu đi không nhìn cô nữa, mồm lẩm bẩm: “Đồ ngốc” Trịnh Vi lại chạy đến trước mặt hắn chăm chú nhìn vẻ mặt của hắn, hóa ra hắn cũng đang mỉm cười. Trịnh Vi như mở cờ trong bụng, “Trần Hiếu Chính, anh mới là đồ ngốc! ”
Lúc đi vào giảng đường, Nguyễn Nguyễn nhìn thấy cô cầm hai chiếc ô, người lại bị ướt một ít, kinh ngạc hỏi: “Hai chiếc ô của cậu chỉ để cầm chơi thôi à? ” Trịnh Vi ngắm đôi tay thon thả của mình, Trần Hiếu Chính, xem anh thoát khỏi tay em bằng cách nào?
Thầy giáo nói đúng, Trần Hiếu Chính là một sinh viên giỏi, bài vở sau khi đã học, hắn đều biết liên hệ đến các vấn đề có liên quan, không bao giờ bỏ bẵng những kiến thức đó. Bắt đầu từ hôm Trịnh Vi nắm tay hắn, hắn cũng bắt đầu quen với việc nắm chặt tay cô khi có cô bên cạnh. Đúng là bàn tay con gái khác hẳn bàn tay con trai, bàn tay Trịnh Vi nhỏ nhắn mềm mại, ngoài ngón giữa và ngón vô danh bên tay phải có vết hằn do cầm bút nhiều, không có chỗ nào có vết chai nữa, làn da trắng ngần không tỳ vết, móng tay tròn trịa, trông rất đẹp.
Trần Hiếu Chính thích đôi tay Trịnh Vi, đó là một đôi tay chưa từng phải trải qua mưa nắng và lao động, những lúc đọc sách hay rỗi rãi, hắn có thói quen nắm tay Trịnh Vi nghịch. Cô thường trách thú nghịch tay kỳ cục đó của hắn, đó là vì cô chưa bao giờ biết rằng, mỗi lần nắm tay cô, hắn đều tự hỏi mình rằng, Trần Hiếu Chính, người có thể khiến đôi tay này mãi mãi được mềm mại như hôm nay không?
Nhưng trước khi có được đáp án, hắn đã ngất ngây trong niềm hạnh phúc ngọt ngào mà cô đem đến. Mái tóc cô mềm mại làm sao, phảng phất mùi hương thoang thoảng của dầu gội đầu; trước ánh mặt trời, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mong manh trên làn da trắng ngần của cô…Lúc hai người đi xem phim nói tiếng Anh chiếu ở phòng Ngữ âm khoa Ngoại ngữ, mới xem được một nửa, cô đã tựa vào ghế ngủ ngon lành, khi đầu cô vô tình ngả vào vai hắn, một chút luống cuống, rồi hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sợ cô tỉnh giấc, một mùi hương ngọt ngào phảng phất đâu đây. Một thời gian hắn tưởng rằng đây là là mùi thơm của con gái, rất lâu rất lâu sau hắn mới hiểu ra rằng, đây là mùi thơm của riêng Trịnh Vi, một mùi thơm có một không hai trên thế gian.
Một tháng trước sinh nhật lần thứ hai mươi của Trịnh Vi, ngày nào cô cũng nhắc hắn: “Anh Chính, anh sẽ tặng em cái gì? ”
Lần nào hắn cũng trả lời với vẻ thờ ơ: “Tặng cái gì vẫn chưa nghĩ ra”.
Hôm sinh nhật chính thức, bố mẹ đều gửi cho cô một ít tiền để tổ chức sinh nhật. Cộng với việc Tiểu Bắc luôn mồm nhắc nhở sinh nhật lần thứ hai mươi rất có ý nghĩa, chắc chắn phải tổ chức cho thật long trọng, thế là buổi tối hôm đó Trịnh Vi đặt một phòng rộng trong quán trà có các món ăn nhẹ ở gần trường, mời bạn bè cùng ăn tối.
Từ trước đến nay Trịnh Vi luôn được bạn bè quý mến, hôm đó mọi người đến ngồi một bàn trong rộng cũng không hết, thế là họ liền bảo chủ quán chuyển bàn tròn ra chỗ khác, ghép nhiều bàn vuông nhỏ lại với nhau. Bia đã chuẩn bị trước hai thùng, mọi người lần lượt nâng cốc chúc mừng sinh nhật cô, trong tiếng nói cười rộn ràng, hai má Trịnh Vi hồng rực, cô còn không quên hào hứng mời mọi người: “Các đồng chí, ăn uống no say nhé”. Người đến dự phần lớn đều là người quen, ngoài bạn cùng phòng và mấy người bạn khá thân trong lớp, còn có đám bạn cùng phòng Lão Trương và đồng đội trong câu lạc bộ cờ vây, không cần mời họ cũng tự nhiên như thường, phòng trà náo nhiệt vô cùng. Sau khi cơm no rượu say, lúc chuẩn bị cắt bánh ga tô, Nguyễn Nguyễn mới ghé vào tai Trịnh Vi hỏi khẽ: “Trần Hiếu Chính nhà cậu đâu? Sao vẫn chưa thấy đến? ”
Trịnh Vi cố gắng che đi vẻ thất vọng, “Anh ấy bảo phải làm gì đó cho mấy thầy giáo trên khoa, xong việc sẽ đến đây ngay”. Nói xong cô lại cao giọng: “Mọi người đừng đợi nữa, mau cắm nến lên bánh ga tô đi, tớ không đợi được nữa đâu."
Mọi người xúm lại đốt nến, lúc hát chúc mừng sinh nhật Trần Hiếu Chính mới hớt hải chạy đến, lúc đẩy cửa vào, nhìn thấy trong phòng đông người, hắn hơi bất ngờ, Trịnh Vi vội hồ hởi gọi hắn vào, không quên kèm theo câu trách: “Sao mà đến muộn thế, đợi anh lâu lắm rồi đấy”. Trần Hiếu Chính khẽ cười không nói gì.
Sau màn thổi nến ước thầm, mọi người vừa lắng nghe nguyện vọng của cô, vừa thi nhau tặng quà sinh nhật, Hứa Khai Dương là người cuối cùng tặng quà, đó là một chiếc hộp được gói rất đẹp, Trịnh Vi cầm trong tay, “Í, cái gì vậy, có vẻ nặng? ”
“Bóc ra là biết ngay thôi! ” Hưa Khai Dương cười.
Mọi người đều ồ lên bảo cô bóc ra xem, “Thế thì em bóc thật đó nhé”. Trịnh Vi cũng là cô gái có tính tò mò, không ngần ngừ gì nữa, cô bóc ngay giấy gói ra, hóa ra là một chiếc điện thoại di động Nokia đời mới.
Hồi đó đối với sinh viên, điện thoại di động là món quà xa xỉ biết bao, Trịnh Vi cũng sững người, “Đắt tiền quá nhỉ? ”
Hứa Khai Dương tay mân mê tờ giấy gói Trịnh Vi vừa bóc ra, “Quà là tấm lòng, cho dù đắt tiền hay không, ý nghĩa đều giống nhau cả thôi”.
“Cái này…” Trịnh Vi khẽ liếc Trần Hiếu Chính, vẻ mặt hắn vần lạnh lùng như thường, không nhận thấy tín hiệu gì.
“Nếu thấy đắt tiền quá thì em cũng tặng anh một món quà gì đó đi? ” Khai Dương nửa đùa nửa thật.
“Nhưng em không biết nên tặng anh cái gì? ” Trịnh Vi thật thà trả lời.
“Ờ…” Khai Dường dường như đang suy nghĩ, rồi luống cuống hôn nhẹ lên má Trịnh Vi, “Hay là tặng anh cái này nhé”.
Hành động táo bạo, bất ngờ của Hứa Khai Dương khiến cả căn phòng trầm hẳn xuống, mọi người liếc nhìn vẻ mặt vô cảm của Trần Hiếu Chính, rồi quay sang nhìn Trịnh Vi đang thẫn thờ lấy tay che mặt, cuối cùng là nhìn Hứa Khai Dương đang cúi đầu như một đứa trẻ, tất cả đều không biết nói gì.
“Anh Khai Dương học môn nghi lễ ứng xử của phương Tây giỏi quá, cái hôn gió này với Trịnh Vi khiến những kẻ chưa được va chạm với xã hội như tụi em giật bắn mình”. Bất ngờ Nguyễn Nguyễn cười lớn.
“Đúng vậy đúng vậy, Trịnh Vi, tớ cũng hôn cậu một cái nhé? ” Tiểu Bắc vội tiếp lời.
Lão Trương cũng tỏ vẻ hào hứng, “Chính, tớ cũng xếp hàng, cậu không có ý kiến gì chứ? ”
Trần Hiếu Chính vẫn chỉ cười mà không nói gì, sau khi hoàn hồn, Trinh Vi cười đáp: “Tất cả xếp hàng nộp tiền”.
Mọi người sau một hồi ồn ào cưởi nói vui vẻ, không khí ngượng ngùng ban nãy đã bị xua đi, Lão Trương tiếp tục hỏi: “Vi Vi, chúng ta vẫn còn hiệp hai chứ? ”
Trịnh Vi vẫn chưa kịp nói gì, Hứa Khai Dương chậm rãi nói: “Hay là tí nữa chúng ta ra KTV hát karaoke nhé, sinh nhật của Vi Vi, anh mời mọi người…Vi Vi, nếu em phản đối tức là không coi anh là bạn đâu nhé”.
“Ờ…cũng được”. Trinh Vi thấy phần lớn mọi người đều tỏ vẻ hào hứng đành đồng ý.
Sau khi thanh toán, đoàn người rầm rộ đi ra cổng, Trần Hiếu Chính nói với Trịnh Vi:
“Xin lỗi nhé, việc anh hứa làm hộ thầy Chu vẫn chưa xong, hay là mọi người cứ đi chơi đi, mình về trước? Chúc mọi người vui vẻ nhé”.
Nói xong hắn khẽ gật đầu chào mọi người rồi quay người bước đi.
“Anh Chính! ” Trịnh Vi không kịp nghĩ gì đuổi theo ngay, đột nhiên sực nhớ ra điều gì lại hớt hải chạy lại, khẽ nhét chiếc máy điện thoại di động lẫn hộp vào tay Hứa Khai Dương, “Khai Dương, cảm ơn anh, tấm lòng của anh em nhận rồi, món quà này đắt tiền quá, em không thể nhận, coi như…chiếc hôn gió đó là món quà sinh nhật anh tặng em nhé”.
Trịnh Vi đuổi theo Trần Hiếu Chính về tận trường. “Anh Chính, anh sao vậy? ”
“Không sao cả, không phải đã nói với em là có chút việc phải về đó sao, em theo về làm gì, hôm nay em là nhân vật chính, mọi người đang đợi em”. Trần Hiếu Chính vừa đi vừa nói.
“Thông thường con trai bỏ đi, con gái đều phải đuổi theo”. Trinh Vi vừa cười vừa nói, thấy hắn không cười mới hỏi: “Anh giận rồi phải không? ”
Trần Hiếu Chính tỏ vẻ không quan tâm, “Không có việc gì tự nhiên lại gây sự, vô duyên vô cớ giận cái gì? ”
Trịnh Vi bước đến trước mặt hắn, “Anh nói rồi đó nhé, không được giận đâu đấy. Quà của em đâu? ”
Hắn không nhìn cô, một lát sau mới nói: “Dạo này bận bù đầu nên quên khuấy mất chuyện này, thôi xin lỗi nhé”.
Trịnh Vi nhìn hắn với vẻ dò xét, ánh mắt hắn không biết lánh đi đâu, “Đừng chặn đường, anh có việc thật”.
“Anh nói dối! ” Cô nói với vẻ quả quyết.
“Không tin thì thôi”. Hắn cũng không còn kiên nhẫn được nữa, “Bảo rồi, đừng chặn đường, em có nghe thấy không? ”
Trịnh Vi không nể nang gì nữa, mắt quắc lên, “Lấy ra đi, mau lấy ra đi”.
“Không hiểu em đang nói gì”. Hắn giơ tay khẽ đẩy cô ra.
Thấy nói với hắn cũng chẳng ăn thua, Trịnh Vi dùng ngay hành động thay cho lời nói, cô thò tay vào túi quần Trần Hiếu Chính lục tìm.
“Sờ mó gì linh tinh vậy! ” Trần Hiếu Chính ngượng ngùng ngăn bàn tay đang mò mẫm của Trịnh Vi.
“Anh giấu làm gì, ngoan ngoãn lấy ra là xong thôi! ” Trịnh Vi dùng cả hai tay, không đạt mục đích quyết không buông tha, trước khi Trần Hiếu Chính nổi cáu, cô đã thành công tịch thu được chiến lợi phẩm của mình.
Cô cầm món quà nhỏ đó trong tay, ngắm nghía với vẻ hiếu kỳ, hóa ra là một chú tiểu long được khắc bằng gỗ, không giống như những chú rồng hung dữ theo phong cách truyền thống khác, chú tiểu long này mặc dù cũng nhe nanh giơ vuốt, nhưng lại hiền lành đáng yêu, và đường nét sắc sảo, mỗi chiếc vây đều được khắc rất cẩn thận, chắc chắn là rất mất thời gian.
“Ha ha…” Trịnh Vi cầm chú tiểu long xoay tròn một vòng, “Hay quá, xem anh còn dám nói dối không có quà nữa hay không”.
Trần Hiếu Chính tỏ vẻ bất lực, nói, “Đừng tưởng bở, ai bảo là tặng cho em, anh làm để nghịch đó”.
Trịnh Vi lim dim đôi mắt như hồ ly: “Nếu anh không tặng em tức là muốn ngày ngày mang nó bên mình, nhìn vật mà nhớ đến người. Nhưng nó đâu xinh xắn đáng yêu bằng em, anh nhìn nó không bằng ngày ngày nhìn em”.
Trần Hiếu Chính lườm cô một cái, “Thôi thôi đi, thích thì lấy đi, đừng có được đà lấn tới”.
Cô nâng niu chú tiểu long trong tay và kéo tay hắn, “Anh Chính, em rất thích”.
“Ờ”
“Thực sự, thực sự là em rất thích”. Cô nhắc lại.
“Biết rồi, cho anh đi được chưa đây? ” Hắn nói với vẻ bất lực.
Cô lắc lư cái đầu. “Anh đi đi, em uống mấy cốc bia, thấy hơi ngà ngà, em cũng chẳng muốn đi hát karaoke nữa, em đi loanh quanh trong trường một lát cho tỉnh táo."
Hắn lại không đi ngay, “Bây giờ là mấy giờ rồi, em còn lang thang làm gì nữa”.
“Hay là anh đi cùng em? ” Trịnh Vi luôn biết đánh rắn đánh liền tay, đúng thời điểm.
Trần Hiếu Chính ngần ngừ một lát, cuối cùng nói: “Thôi được, anh chỉ đi với em một lát thôi, hóng gió cho tỉnh rượu rồi về”.
Trịnh Vi gật gật đầu như gà con mổ thóc, khoác tay hắn đi lang thang trong trường, đi được một lát thì đến sân bóng rổ lộ thiên của trường. Hai người dừng lại dưới cầu bóng rổ, cả sân bóng rộng như thế chỉ có một góc xa có một bóng đèn, những chỗ còn lại đều tối om om, may mà trăng hôm nay rất tròn, ánh trăng bàng bạc hắt xuống cầu bóng rổ lạnh lẽo, hắt xuống từng đôi trái gái.
Đôi mắt Trịnh Vi liếc xung quanh, đột nhiên cô reo lớn như phát hiện ra châu lục mới: “Anh Chính, anh nhìn kìa, đằng kia có một đôi đang hôn nhau”. Tiếng cô nghe rõ mồn một, cũng không sợ làm giật mình đôi uyên ương trong bóng tối, đến nỗi Trần Hiếu Chính vội vàng bịt ngay mồm cô lại, “Reo cái gì, sao lại can thiệp vào việc của người ta? ! ”
Trịnh Vi cô gắng gỡ tay hắn ra, ú ớ nói: “Đằng kia, đằng kia cũng có một đôi, em thấy lạ mà”.
Hắn khẽ hạ thấp giọng: “Có gì mà lạ, ngoài các đôi yêu nhau ra, ai rỗi hơi mà đến đây vào buổi tối”.
Đột nhiên cô không nói gì nữa. Sự yên tĩnh đến quá bất ngờ này khiến hắn bắt đầu cảm thấy bất an, tay hắn vẫn đang đặt trên môi cô, cô khẽ chớp mắt, bất giác nhắm mắt lại.
Trần Hiếu Chính nín thở ngắm gương mặt trắng ngần đó, đây là lần đầu tiên trong đời hắn luống cuống như vậy. Cặp lông mi cong dài của cô khẽ động đậy, rồi cô từ từ mở mắt, mơ màng nhìn vào đôi mắt vô cùng tỉnh táo của hắn, kèm thêm một chút rầu rĩ, chán nản, rồi cô thì thào: “Vừa nãy em tưởng anh cũng giống như họ”.
Đột nhiên cổ họng hắn nóng lên, bàn tay đang đặt trên môi cô vuốt nhẹ xuống má cô, từ trước tới giờ hắn luôn có một suy nghĩ, muốn véo mạnh vào đôi má đào này, xem rốt cuộc nó làm bằng gì mà đỏ hây hây như thế, nhưng khi bàn tay hắn thực sự đặt lên đó, một cảm giác mềm mại như chạm vào chiếc lông vũ, hắn sợ nếu làm mạnh, làn da mỏng manh đó sẽ xước mất.
Có phần ngại ngùng, đầu hơi cúi xuống, hắn khẽ nâng cằm cô lên, “Vừa nãy thực sự không có ý định đó… nhưng giờ thì có rồi”.
Lúc hắn cúi xuống hôn cô, cả hai người đều thầm ngạc nhiên trong lòng, lần đầu tiên trong đời biết rằng, hóa ra làn môi của con người lại nóng bỏng và mềm mại đến thế. Ngày đầu tiên của tuổi 20, tay trái Trịnh Vi vẫn còn đang nắm chặt chú tiểu long bằng gỗ, tay phải lại để trước ngực chàng trai mà cô yêu thương. Cô cảm thấy mình rất cần nắm vào vật gì nữa, cô phải bám chặt cái gì đó, nếu không quá nhiều quá nhiều niềm vui bất ngờ sẽ không thể tìm được chỗ dựa. Đáng tiếc là cô chỉ có một đôi tay.
Hắn xiết môi cô hết lần này đến lần khác, “Trịnh Vi, em đừng nghiến chặt răng như thế có được không? ”
“Vâng”. Cô thực sự là một đứa trẻ biết nghe lời.
Một lúc lâu sau, hắn ôm cô trong lòng, hai người hít thở thật sâu bầu không khí trong lành, cô khẽ trách: “Anh hư thật đấy, làm sao anh biết đưa lưỡi… anh nói đi, ai dạy anh vậy?”
Ngực hắn khẽ rung lên vì cười, “Ngốc thế, đó là bản năng của đàn ông”.
“Tại sao em không có bản năng đó? ”
“Thế thì em phải tập bay trước, luyện tập nhiều vào”.
Trịnh Vi không phản bác gì thêm, cuối cùng cô chỉ nhớ một câu hỏi của hắn: “Tại sao em cứ phải mở mắt? ”
Cô nói: “Em muốn ghi nhớ ánh trăng đêm nay”.
Đúng vậy, trăng hôm đó rất sáng, bầu trời không một ánh sao, ánh trăng nhuốm mây thành ánh hoàng hôn.
Đó là ánh trăng rạng ngời nhất trong cuộc đời của cô.
Trịnh Vi có phần hổ thẹn, cô thầm nghĩ, chắc chắn là cô đã làm lỡ việc của Trần Hiếu Chính, vì tối hôm đó lúc hắn đưa cô từ sân vận động về ký túc xá đã rất muộn, ngay cả cửa ký túc cũng đã khóa chặt. Trịnh Vi đành phải đứng ngoài cửa gọi cô quản lý ký túc xá vừa mới ngủ say. Cô khoác áo, cau mày ra mở cửa, nhìn thấy Trịnh Vi ngạc nhiên hỏi: “Ấy, không phải cháu là Trịnh Vi phòng 402 đó sao? ”
Trịnh Vi cười hì hì, “Cảm ơn cô” rồi chạy tót lên tầng. Lúc lên đến góc rẽ ở tầng hai, cô nhìn thấy hắn vẫn đứng dưới cổng, cách xa như thế, cũng không dám nói gì, chỉ biết nhìn hắn cười sung sướng, hắn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô lên đi, còn mình cũng quay về phòng.
Đèn phòng đã tắt, ngoài cô ra, tất cả mọi người đều đã yên vị, thấy cô về phòng trong sự hớn hở, Nguyễn Nguyễn mới nói: “Làm tớ giật cả mình, vừa nãy còn lo cậu mất tích rồi cơ?"
Tiểu Bắc thì nói với vẻ bực tức: “Thành thật khai đi, mò đi đâu vậy? Chủ xị chạy mất, bỏ bọn tớ ở đó là sao? ”
“Đúng đấy”. Duy Quyên hùa theo, “Lúc cậu bỏ đi, nhìn vẻ buồn bã của anh Khai Dương, tớ cũng thấy ái ngại."
Bọn họ xúm vào mỗi người một câu nhưng Trịnh Vi đều bỏ ngoài tai, cô lặng lẽ đứng trước chiếc gương lớn trong phòng, nhờ ánh đèn ngủ yếu ớt hắt ra từ giường Lục Nha, ngắm nhìn mình trong gương, hết lần này đến lần khác. Những đường nét quen thuộc đó, có chỗ nào là không giống, ánh mắt long lanh ngời sáng hay đôi môi xinh xắn gợi cảm…Cô giơ tay ra, khẽ đặt ngón giữa lên môi người trong gương, cô nghĩ, cô đã say thật rồi.
Đêm hôm đó, cô chui vào ngủ cùng giường với Nguyễn Nguyễn, hai người thầm thì nói chuyện đến nửa đêm, không ai thấy buồn ngủ.
Không thể, không thể, cô cố gắng véo vào gò má nóng bỏng của mình, rất đau. Cô cười ngọt ngào, thật ngọt ngào trong sự đau đớn đó, dường như hoa đang nở giữa mùa xuân.
Trần Hiếu Chính đứng nhìn cô bỏ đi, nhưng với một tâm trạng hoàn toàn khác. Hắn nghĩ, sao lại vậy nhỉ, rõ ràng hắn chỉ không thích cô xem loại phim đó trong ký túc xá nam, rất đơn giản là hắn chỉ muốn nhắc nhở cô mà thôi chứ không có ý đồ nào khác, nhưng hình như sự việc lại phát triển theo chiều hướng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Khi cô đứng trước mặt hắn và cười “Hi hi” một lúc, rồi lần đầu tiên ấp úng định nói gì xong lại thôi như những cô gái bình thường khác, cuối cùng trong giây phút đó cô đỏ bừng hai má và nói “Em vui quá, cảm ơn anh”, hắn phát hiện ra mình không thể dội chậu nước lạnh lên đầu cô, mà chỉ có thể trân trân đứng nhìn cô bỏ đi trong niềm hạnh phúc tột độ.
Cũng đúng, kể từ sau lần hắn vô tình gây sự với cô, có sự việc nào được phát triển theo hướng bình thường? Không còn nghi ngờ gì nữa, giữa hắn và cô chắc chắn phải có một người là người ngoài hành tinh, vấn đề ở đây là, hắn không biết người đó là cô hay là hắn?
Một người từ trước đến nay luôn tự hào mình là người tỉnh táo như Trần Hiếu Chính cũng không thể lý giải được, việc Trịnh Vi xem loại phim không lành mạnh đó, cũng là việc của riêng cô, có gì liên quan đến hắn? Nhưng trong lúc vô tình đi ngang qua và nhìn thấy mọi hành động của cô, tại sao hắn lại sửng sốt và bức xúc đến vậy, đến nỗi khiến hắn sau khi về phòng cất sách vở định đi mua một số đồ, đi được vài bước lại quay đầu lại. Hắn cảm thấy mình không thể chấp nhận được những việc hoang đường mà cô đang làm, nhưng lại không muốn xuống thang can thiệp vào chuyện của cô, đành đi đi lại lại mấy lần ngoài hành lang, một mặt để suy nghĩ xem có nên nhắc nhở cô hay không, mặt khác cũng hy vọng sau khi nhìn thấy hắn cô sẽ biết điều hơn - bất cứ cô gái nào trước mặt chàng trai mà cô ta tự xưng là quý mến, không phải đều cần chú ý đến hình ảnh của mình đó sao? Điều khiến hắn bất ngờ là, mãi cho đến khi ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy việc đi đi lại lại bao nhiêu lần như thế trên hành lang cũng có phần vô duyên, nhưng cô vẫn không hề nhận ra cốt lõi của vấn đề, không hề cảm thấy có gì là không ổn, cuối cùng hắn không thể chịu được nữa, bèn tự mình bước vào lôi cổ cô ra ngoài.
Lúc Trịnh Vi buông ra câu “Liên quan chó gì đến anh”, mặc dù cơn giận đã lên tới đỉnh điểm nhưng thực ra Trần Hiếu Chính cũng không biết đáp lại thế nào, câu nói cực kỳ bất lịch sự này đã nhằm thẳng vào cốt lõi của vấn đề - hắn can thiệp vào đời tư của cô với tư cách gì? Lẽ nào chiến thuật bám riết của cô cuối cùng đã phát huy tác dụng rồi hay sao? Trước khi Trịnh Vi tuyên bố thích hắn, cho dù quan hệ giữa hai người có chút tồi tệ; đối với hắn, cô cũng chỉ là một người dưng khá đáng ghét mà thôi, chằng khác gì con chó con mèo. Nhưng sau khi cô tuyên bố sẽ theo đuổi hắn và không ngừng gây chuyện với hắn, mặc dù vô cùng khó chịu nhưng lâu dần hắn cũng thấy quen, hắn cũng không thể không thừa nhận giữa hắn và cô có một mối liên hệ kỳ quặc. Mặc dù không đến mức thích, nhưng cũng không thể coi cô là người dưng được nữa, vì một người dưng sẽ không thể khiến hắn phải đau đầu như thế.
Hắn tự trách mình, Trần Hiếu Chính, ngươi cũng sĩ diện hão và thiển cận biết bao, ngươi dám nói trong quá trình Trịnh Vi bám riết lấy ngươi, ngoài sự căm ghét, ngươi không thấy mừng thầm chút nào hay sao, ngươi dám nói không một chút nào ư? Không dám phải không. Đám con trai lúc ngồi riêng với nhau đều bàn về hai cô gái xinh đẹp trong khoa xây dựng, không phải ngươi cũng đã từng liếc trộm cô nàng, và phải thừa nhận đúng là cô nàng rất xinh xắn; không phải là ngươi cũng đã từng cảm thấy bối rối, một cô gái như thế thiếu gì bạn trai, tại sao lại bỏ qua mọi tai tiếng và say ngươi như điếu đổ; không phải ngươi cũng có cảm giác thắng lợi trước anh chàng công tử thích cô nàng đó sao; cùng với việc giữ khoảng cách, không phải ngươi cũng bật đèn xanh cho những trò đùa của cô nàng đó sao. Ngươi liên mồm nói cô nàng đáng ghét, cô nàng vô duyên, bảo cô nàng phải tránh xa ra, nhưng ngươi đã từng nói với người nào như thế mà không cảm thấy ngại ngần hay chưa; ngay cả đối với Tăng Dục, ngươi cũng lịch sự khách khí, đối với người thân ngươi ta thường hay ăn nói tùy tiện, đối với người xa lạ ngươi ta lại hay nói năng lịch sự, bắt đầu từ bao giờ ngươi thấy cô nàng gần gũi với ngươi hơn bao người khác?
Khi nghĩ đến những điều này, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, điều càng khiến hắn bực mình hơn là thái độ tiếp ngay sau đó của cô, không ngờ cô nàng lại một lần nữa khiến hắn căm ghét tột đỉnh. Đối với hắn, thích một người cũng giống như yêu một người, là một chuyện nghiêm túc biết bao, đáng lẽ không nên buông lời dễ dàng như thế, nếu đã nói ra lời, làm sao có thể như vòi nước máy bảo đóng là đóng; hắn ghét nhất người làm việc không có định tính, ném hòn đá xuống nước, phủi mông rồi bỏ đi, còn trách sao nước bắn lên mình, thật là vô lý.
Tóm lại, hiện tại hắn tạm thời hiểu ra được một điều - hắn không ghét cô nàng như hắn tưởng, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn thích cô nàng, tại sao cô nàng lại bỏ đi với vẻ hả hê như thế nhỉ? Trịnh Vi không thèm quan tâm đến những điều đó, cô đẩy cửa bước vào phòng và hét lên với cô bạn Nguyễn Nguyễn vừa mới thu dọn đồ đạc xong xuôi: “Nguyễn Nguyễn, tớ thành công rồi!”
Nguyễn Nguyễn ngơ ngác, “Cậu thành công gì?”
“Tớ tán được Trần Hiếu Chính rồi”.
Nguyễn Nguyễn giơ một bàn tay ra, “Mấy ngón đây?”
Trịnh Vi vui vẻ gạt tay cô bạn ra, “Thôi đi, tớ tỉnh táo lắm”.
Nghe Trịnh Vi nói, Nguyễn Nguyên thầm nghĩ, không thể như thế được. Không phải đi ra ngoài loanh quanh một vòng, quay về đã tán đổ được Trần Hiếu Chính khó tính nhất trường đó chứ? Cũng phải, trong con người Trịnh Vi luôn có những sự việc không hợp logic nhưng lại thực sự tồn tại, nhiều lần bị hù dọa, nên cũng thành quen.
Trước khi ra tàu, nghĩ thế nào Trịnh Vi lại gọi điện thoại cho Trần Hiếu Chính.
“Có việc gì?” Hắn hỏi.
“Không có việc gì cả, chỉ là muốn nghe thấy tiếng anh thôi, xem có phải mình nằm mơ không, rất rõ ràng, không phải. Em yên tâm rồi”.
“…”
“Em chuẩn bị về nhà đây, anh có tiễn em không?”
“Không”.
“Tại sao? Không phải những người khác đều tiễn nhau đó thôi?”
“Em không biết đường à?”
“Thôi, em biết là anh sẽ nói như thế. À, điện thoại nhà mẹ em là xxxxxxx, điện thoại nhà bố em là xxxxxxx, anh gọi điện thoại cho em nhé, hay là anh cũng cho em số điện thoại nhà anh, em gọi cho anh?”
“Không cần gọi điện đâu."
“Cũng được, anh không cho em gọi em sẽ đến nhà anh chơi nhé?”
“Điện thoại nhà anh là xxxxxxx, đừng gọi nhiều, anh thường ở nhà buổi tối”.
“Ờ thôi, em phải ra xe đây, í, bọn mình mới gì đó mà đã phải xa nhau hai tháng, khai giảng bọn mình lại tiếp tục gì đó nhé. Anh phải nhớ em đấy”.
“…”
“Phải nhớ em đó nhé!”
“…”
“Anh có nhớ em không?”
“Đừng nói nữa, đau đầu quá”.
“Thế anh bảo có nhớ không?”
“Thôi được, thôi được, mau ra xe đi, còn việc gì nữa không?”
“Không còn gì nữa, anh cúp máy trước đi, trái tim thổn thức của em vẫn đang đập thình thịch, để em trấn tĩnh một chút đã, sau khi bình tĩnh em sẽ cúp”.
“…”
Sau khi Trần Hiếu Chính cúp điện thoại, Trịnh Vi vẫn ghé sát ống nghe vào tai, ngay cả tiếng “Tút tút” trong điện thoại cũng cảm thấy rộn ràng hơn trước. Cô nhìn cô bạn Nguyễn Nguyễn đang cố nhịn cười rồi mới đặt máy xuống và trách một câu: “Cười cái gì mà cười, cậu thì chỉ nghĩ đến việc được gặp anh chàng Triệu Thế Vĩnh của cậu thôi, cũng chẳng cần phải hào hứng như thế đâu”.
“Kể cả bọn tớ có về rồi, có mẹ anh ấy ngồi canh, cũng không thể gặp nhau thường xuyên, đó là tớ mừng cho cậu”.
Nhà Trịnh Vi và nhà Nguyễn Nguyễn đều ở Miền Đông nhưng thuộc hai tỉnh khác nhau, Trịnh Vi xuống tàu trước. Vẫy tay tạm biệt cô bạn thân, mẹ cô đã đợi sẵn ở sân ga, bố cô cũng đã gọi điện trước cho cô, nói cơ quan có việc, không thể đến đón cô, thực ra cô đều hiểu cả.
Hai tháng nghỉ hè, nhà bố, nhà mẹ, nhà bà nội, cô ở mỗi nơi một thời gian, nơi nào cũng chỉ có ăn và ngủ, cô bắt đầu lo mình sẽ béo lên. Đương nhiên cô vẫn thích ở bên mẹ nhất, mẹ và con gái bao giờ cũng gần gũi hơn, sau khi ly hôn, mẹ cô thuê một căn phòng ở gần cơ quan, Trịnh Vi kể cho mẹ nghe chuyện của mình với Trần Hiếu Chính, mẹ cô hỏi: “Có thật là không còn nhớ Lâm Tĩnh nữa không? ”
Đã lâu lắm rồi không có người nhắc đến cái tên Lâm Tĩnh trước mặt Trịnh Vi, dường như cô tưởng rằng mình đã quên rồi, cô im lặng một lát, nói: “Anh ấy đi rồi, nhớ cũng chẳng để làm gì”.
“Lâm Tĩnh là một cậu bé ngoan, hai đứa con vốn hiểu nhau là thế, từ nhỏ con lại thích cậu ấy, Vi Vi, con nói thật xem, con có trách mẹ không?"
Trịnh Vi lắc đầu, mẹ cô đã đủ khổ rồi, cô an ủi mẹ bằng một câu nói cô đọc được trong sách cách đó không lâu: “Những cái vốn là của con sẽ thuộc về con, việc anh ấy rồi xa, chỉ có thể nói lên một điều rằng anh ấy chưa bao giờ là của con".
Cho đến tận bây giờ bác Lâm vẫn chưa ly hôn với cô Tôn, hai bên vẫn giằng co như thế. Vì mối quan hệ với mẹ mà công việc của bác cũng bị ảnh hưởng, cấp trên lấy lý do sức khỏe yêu cầu bác lùi về tuyến dưới trước thời hạn; mẹ cô cũng từ một công việc tốt bị điều về vị trí thủ kho. Cho dù như thế, những lời dị nghị xung quanh vẫn không hề ngớt, hằng ngày mẹ cô vẫn đi làm, cố gắng sống vui hơn, bà nói bà tin bác Lâm.
Trịnh Vi không biết, có phải phụ nữ sinh ra là vì tình yêu hay không, vì thế đứng trước tình yêu, bao giờ họ cũng mạnh mẽ hơn đàn ông.
Trong thời gian nghỉ hè cô có gọi điện thoại cho Trần Hiếu Chính, một người phụ nữ trung niên nhấc máy, cô đoán chắc là mẹ anh, vì thế Trịnh Vi gọi bác ơi rất ngọt, khiến đối phương phải giật mình, lúc đó Trần Hiếu Chính không có nhà. Hôm sau, hắn mới gọi lại cho cô, qua điện thoại vẫn là cô nói hắn nghe, cuối cùng hắn bảo, từ sau thôi để hắn gọi cho cô, Trịnh Vi không phản đối gì cả, chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn, làm thế nào cũng được.
Mãi mới hết kỳ nghỉ hè, Trịnh Vi vội trở lại trường, giống như chú chim non quay về bên Trần Hiếu Chính. Cô thu dọn sơ qua hành lý rồi tung tăng chạy đi tìm hắn.
Trần Hiếu Chính vẫn giữ vẻ không lạnh nhạt không mặn mà đó, nhưng ít nhất không tỏ vẻ chống cự trước sự xuất hiện của cô, hai người còn đến nhà ăn ăn cơm. Trịnh Vi nhìn hắn, ăn được mấy miếng thì dừng lại mỉm cười, cô linh cảm được rằng, cuộc sống của cô sắp lật sang trang mới, hắn cũng sẽ như vậy.
Chưa bao giờ Trần Hiếu Chính nói thích cô, nhưng không có gì quan trọng cả, cô đi ăn cơm cùng hắn, lên giảng đường tự học với hắn, có lúc còn đi học môn tự chọn với hắn. Cô xuất hiện khắp mọi ngóc ngách trong cuộc sống của hắn và cố gắng tìm thấy niềm vui trong đó.
Trần Hiếu Chính thực sự là một người khó gần, kể cả Tiểu Phi Long nhiệt tình sổi nổi như cô, cũng khó tránh khỏi những lúc càm thấy ấm ức, may mà cô có một tinh thần quật cường bất khuất, dần dần, cô nắm được tính cách của hắn nên cũng thấy quen. Hắn không hay nói, có lúc im lặng không đồng nghĩa với việc hắn ghét cô, chỉ có điều tính hắn như vậy mà thôi. Hắn không thích ồn ào, mọi thứ phải có trật tự, có thể sự tồn tại của cô là một ngoại lệ duy nhất. Nhưng nói đi nói lại, đừng tưởng bình thường hắn coi trời bằng vung, với ai cũng lạnh lùng, thực ra trước mặt cô cũng nhiều lúc phải nổi cáu, Trinh Vi thích nhất là nhìn hắn nổi trận lôi đình, mọi vẻ già dặn, thờ ơ, lạnh lùng đều hòa vào làm một.
Trịnh Vi không hề sợ hắn nổi cáu, Trần Hiếu Chính thực sự bó tay trước sự quấy nhiễu và ngang bướng của cô. Chỉ có điều, có được ắt phải có mất, đi ăn cơm cùng hắn đồng nghĩa với việc phải chia tay nhà ăn nhỏ có những món ăn ngon miệng, hắn ăn uống đơn giản, cô cũng làm được điều đó, chỉ cần ở bên hắn, uống nước trắng cũng thấy ngọt; dĩ nhiên, cô cũng phải chia tay với những tháng ngày nhàn cư vi bất thiện trước kia, ít nhất là không được “Hành sự” trong phạm vi quan sát của hắn, bản thân hắn cần cù chăm chỉ nên đương nhiên hắn cũng yêu cầu cô như thế, đặc biệt là hắn rất ghét những hành động tội lỗi như đi học muộn, bỏ học, nhìn bài…Thỉnh thoảng bệnh lười của Trinh Vi nổi lên, cũng phải tránh hắn, buổi tối muốn ở bên hắn thì phải chia tay với các trò chơi điện tử hoặc những buổi lên thư viện đọc sách giải trí, bấm bụng lên giảng đường tự học với hắn.
Cô cảm thấy mình đã thay đổi quá nhiều, nhưng trong mắt Trần Hiếu Chính lại hoàn toàn không phải như vậy. Đơn cử là việc tự học trên giảng đường, cô dòi theo hắn, danh nghĩa là học cùng hắn, nhưng trên thực tế, cô khiến hắn không được yên phút nào. Cầm cuốn tiểu thuyết ngồi bên hắn đọc một cách say sưa còn có thể cho qua, điều hắn không thể chấp nhận được là cô vừa đọc vừa ăn vặt, giảng đường tự học rộng rãi im lặng như tờ, chỉ có tiếng kêu giòn giã, khó nghe của những miếng khoai tây chiên mà cô ăn, mỗi lần người khác nhìn vào, hắn đều đỏ bừng mặt.
Hắn thường xuyên nói: “Trịnh Vi, em là chuột à? Không dừng được một lát hay sao? ” Cô liền tỏ vẻ ngây thơ lảng qua chuyện khác hoặc giục hắn đi mua nước cho cô.
Một điều đáng thương hơn là, hắn phát hiện ra mình ngày càng vô cảm trước những hành động đáng ghét của cô, có lúc không có cô bên cạnh gây sự, thậm chí hắn còn cảm thấy có gì đó không quen. Cuối cùng có một lần, hắn xuất hiện một mình ở nhà ăn, vô tình gặp một cậu bạn cùng lớp hỏi hắn, “Chính này, bà xã của cậu đâu? ” Hắn liền trả lời rất tự nhiên, “Đi chơi với bạn cùng phòng rồi”.
Đúng vậy, cô đi chơi với cô bạn thân cùng phòng Nguyễn Nguyễn, nhưng điều quan trọng là - bắt đầu từ bao giờ hắn cũng ngớ ngẩn mặc nhận cô là một nửa còn lại của hắn?
_ © _
Lúc Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn đi chơi về đường đã lên đèn, thông thường cuối tuần con gái ra phố sắm sửa đều là đi sớm về muộn. Họ cũng không nằm ngoài số đó, một ngày trôi qua, hai người khá là bội thu, quần áo, đồ trang sức trong các cửa hàng thời trang trên đường Lão Thử vừa mới vừa rẻ, rất thu hút những cô gái trẻ như các cô. Sau khi trở về, chiến lợi phẩm được bày hết ra giường, bất kể là của ai, mọi người đều luân phiên thử một lượt, nhận xét cho nhau, xem ai mặc đẹp nhất, và thể là cả phòng lại nhộn nhịp hẳn lên. Mặc dù sau này phần lớn trong số họ đều có nhiều quần áo đẹp hơn, nhưng nói về sở thích shopping, thì không thể bằng thời sinh viên, mặc dù quần áo thời đó phần lớn đều rất rẻ, nhưng tuổi trẻ cần gì đỏi hỏi cao xa?
Tiểu Bắc rút ra một bộ quần áo lót có hình quả anh đào mà Trịnh Vi mới mua, cười lớn, “Vi Vi, loại nội y này cũng chỉ có cậu mới mặc được”.
Trịnh Vi cướp lại ngay, hào hứng ướm thử trước ngực, “Có đẹp không? ”
Duy Quyên đứng trước gương, trên người còn đang mặc chiếc váy mới của Nguyễn Nguyễn, cô nói: “Trông cũng yêu đấy, nhưng không được sexy lắm, ông Chính nhà cậu mà nhìn thấy hoa văn trẻ con như thế này, làm sao thích được”.
“Cậu nói gì vậy? ” Trịnh Vi lườm cô bạn một cái.
Tiểu Bắc hùa theo, “Đúng đấy, Vi Vi còn trong trắng ngây thơ lắm”.
“Đừng có mà bịp người khác, đã yêu nhau mấy tháng rồi lại còn giả vờ trong trắng. Vi Vi, nói thật cho các chị nghe đi, bọn cậu tiến triển đến nấc thứ mấy rồi? ”
Trịnh Vi trợn tròn mắt: “Nấc thứ mấy rồi là sao?"
“Đừng nói với tớ là không biết, không biết xem phim sex hỏng mấy cái ổ CD rồi, thôi đừng vờ vịt nữa, hôn hít chắc chắn phải có rồi, tớ chỉ muốn hỏi có làm việc gì xấu hơn không thôi! ”
Trịnh Vi sững người, bất ngờ mặt đỏ bừng lên, nhưng cô đỏ mặt không phải vì ngượng ngùng mà vì hổ thẹn. Nếu Duy Quyên không nói cô cũng không nghĩ đến vấn đề này một cách nghiêm túc, cô và Trần Hiếu Chính cũng được coi là đã yêu nhau một thời gian khá lâu, hàng ngày đi đâu đều có nhau, nhưng đến giờ cô mới nhận ra rằng họ còn chưa cả cầm tay, thậm chí cô cũng không cảm thấy có gì là không ổn! Đúng là có cái gì đó không ổn thật.
“Nói đi, úp úp mở mở đâu phải là phong cách của cậu”.
“Tớ chưa đến nấc nào cả”. Trịnh Vi thẹn thùng cúi đầu.
“Không thể, lẽ nào Trần Hiếu Chính là Liễu Hạ Huệ[10]? Lục Nha, cậu là người từng trải, cậu bảo thế có vô lý không? ”
“Hả, tớ á? ” Lục Nha đỏ mặt ấp úng nói: “Tớ đâu biết… nhưng chắc là không thể”.
Nguyễn Nguyễn khẽ hắng giọng: “Chuyện này chỉ có thể cảm nhận mà không thể diễn tả bằng lời, có hay không thì cũng không cần nói ra”.
Trịnh Vi vội gật đầu: “Đúng đấy, đúng đấy”.
Nhưng đến tối, lúc đi đánh răng cùng Nguyễn Nguyễn, Trịnh Vi liền ngó quanh, khi thấy chắc chắn chỉ có hai người mới lén ghé sát vào hỏi: “Này, Nguyễn Nguyễn, tớ hỏi cậu nhé, cậu…cậu và Triệu Thế Vĩnh có gì đó không?"
Nguyễn Nguyễn mím môi cười, “Thế nào là có gì đó không? ”
“Ờ, là cái mà hôm nay Duy Quyên nói ấy, bọn cậu có hôn hít gì không? ”
Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu
“Hả? ” Trịnh Vi hét lớn, lẽ nào tất cả mọi người đều có, chỉ có cô là không, chỉ có cô là bất bình thường ư? “Bọn cậu bắt đầu từ bao giờ, từ giai đoạn nào vậy? ”
Nguyễn Nguyễn đặt ngón tay lên môi, “Suỵt…để tớ nghĩ xem, cầm tay hình như từ lúc mới yêu nhau đã cầm rồi, còn về ôm hôn thì tớ quên rồi, tóm lại là chuyện rất tự nhiên thôi, trăng đến rằm thì trăng sẽ tròn mà”.
“Thế sao trăng của tớ vẫn chưa tròn, bọn tớ còn chưa cầm tay, liệu có gì bất bình thường không nhỉ? ” Trịnh Vi mặt mày nhăn nhó, hỏi.
Nguyễn Nguyễn cũng tỏ ra hơi ngạc nhiên, “Thế hả, tớ tưởng ít nhất bọn cậu cũng phải cầm tay rồi chứ? Đúng là hơi lạ thật, chỉ có điều cậu cũng đừng quá coi trọng chuyện này, có thể anh chàng Trần Hiếu Chính nhà cậu nóng chậm, mỗi người mỗi khác mà”.
“Cậu nói gì vậy, tớ chỉ lo rằng không phải anh ấy nóng chậm mà không thể nóng”.
Trịnh Vi chán nản leo lên giường, trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Cô chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc, hôm nay câu hỏi của Duy Quyên khiến cô như người vừa bừng tỉnh sau cơn mơ, đúng vậy, họ đã ở bên nhau lâu rồi, đáng lẽ phải có gì đó chứ. Hiện tại cô và Trần Hiếu Chính thân thiết với nhau, nhưng cũng chỉ là thời gian gần nhau nhiều hơn so với những người bạn bình thường khác chứ chưa bao giờ có cử chỉ thân mật - ngoài việc hắn thường xuyên cốc đầu cô, cô cũng không cảm nhận được dấu hiệu gì từ phía hắn xung quanh vấn đề này. Nguyễn Nguyễn và Triệu Thế Vĩnh có, ngay cả Lục Nha cũng có, tại sao cô lại không có? Cô không cảm thấy cầm tay có gì là thú vị, càng không nghĩ việc hai người kề môi vào nhau có gì là thích thú, nhưng nếu người đó là hắn thì chắc cũng sẽ thấy hay hay chứ nhỉ?
Đáng lẽ nhưng chuyện như thế này phải là con trai chủ động, nhưng hắn không hề nhúc nhích, hay là do cô không có sức hấp dẫn? Chắc không đến nỗi! Ngay cả Ngọc diện Tiểu Phi Long như cô mà còn không thể quyến rũ nổi hắn…Mặc dù cô hơi gầy một chút, ngực hơi nhỏ một chút, sức hấp dẫn của con gái hơi ít một chút, nhưng điều này cũng không đủ trở thành lý do để hắn làm Liễu Hạ Huệ.
Trước khi đi vào giấc ngủ, cô khẳng định, hiện tượng này rất bất bình thường! Hôm sau, ông trời đã giúp Tiểu Phi Long!
Buổi sáng tỉnh dậy, trời mưa lất phất. Buổi sáng, tiết ba và tiết bốn Trịnh Vi mới có giờ, Trần Hiếu Chính cũng vậy, cô cầm chiếc ô hoa đứng đợi hắn dưới sân, thấy hắn đi xuống bèn giơ tay vẫy. Trần Hiếu Chính cầm ô bước tới, Trinh Vi vội ra hiệu cho hắn gập ô lại, hắn thấy lạ, “Cần gì phải hai người đi chung một ô?" Nhưng thấy cô dẩu môi phụng phịu, sợ phiền hà, hắn cũng không nói gì, bèn gập ô lại rồi bước đến bên cô.
Hắn nói: “Để anh cầm ô cho”.
Cô nhìn vào bàn tay đã nắm vào cán ô của hắn, “Không, không cần đâu”.
Hắn tặc một tiếng, “Em thấp, cầm ô toàn vướng vào đầu anh”. Trịnh Vi liền hậm hực đưa ô cho hắn với điều kiện là cô sẽ cầm chiếc ô kia cho hắn. Trần Hiếu Chính nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, trước kia chưa bao giờ thấy cô chủ động làm việc như thế.
Hai người che chung một chiếc ô rất chật, để tránh nước mưa làm ướt người, họ không thể không đi sát vào nhau, tay cô bám vào vai hắn, cô không ngừng nhủ thầm trong bụng, kéo tay em, mau kéo tay em… nhưng cánh tay để ngay cạnh cô của hắn vẫn giơ cao chiếc ô, chăm chú bước đi, hoàn toàn không có ý định gì khác. Trịnh Vi không biết làm thế nào, bèn vòng ra sau lưng hắn chạy sang tới bên kia, bị nước mưa làm ướt mất một ít, hắn vội đổi tay, “Dở hơi à, em chạy sang bên này làm gì, thích cảm à? ”
“Đừng đổi tay, đừng đổi tay”. Cô nói vẻ sốt ruột, thấy hắn không tỏ vẻ gì, bèn nhét cán ô về lại táy trái của hắn. Trần Hiếu Chính cảm thấy giữa mưa tranh nhau một chiếc ô thật vớ vẩn, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cô đổi trở lại tay trái, cố gắng không để hai người ướt giữa trời mưa.
Đã xong, cuối cùng thì bàn tay phải của hắn cũng buông thõng xuống gần tay trái của cô, nhưng giảng đường cũng đã gần tới, Trịnh Vi nghiến răng, lặng lẽ chạm ngón tay vào tay hắn, đang chuẩn bị chạm thì đột nhiên hắn lại giơ tay lên, gạt một giọt nước trên quyển vở, Trịnh Vi bực mình, túm ngay lấy tay hắn đang lau quyển vở.
Trần Hiếu Chính giật nảy mình. “Lại định làm gì hả? ” Cô không nói gì mà vẫn bướng bình túm chặt lấy tay hắn không chịu buông ra. Các loại ô dù đủ màu lướt qua họ, Trần Hiếu Chính khẽ giãy ra nhưng không giãy được, hắn không nói gì, cuối cùng hắn ngần ngừ nắm chặt tay cô với lực mạnh hơn. Hai người cứ nắm chặt tay nhau như thế cho tới khi đến giảng đường mới buông ra, lúc hắn cúi đầu gập ô, Trinh Vi cười bẽn lẽn, thế là hắn quay đầu đi không nhìn cô nữa, mồm lẩm bẩm: “Đồ ngốc” Trịnh Vi lại chạy đến trước mặt hắn chăm chú nhìn vẻ mặt của hắn, hóa ra hắn cũng đang mỉm cười. Trịnh Vi như mở cờ trong bụng, “Trần Hiếu Chính, anh mới là đồ ngốc! ”
Lúc đi vào giảng đường, Nguyễn Nguyễn nhìn thấy cô cầm hai chiếc ô, người lại bị ướt một ít, kinh ngạc hỏi: “Hai chiếc ô của cậu chỉ để cầm chơi thôi à? ” Trịnh Vi ngắm đôi tay thon thả của mình, Trần Hiếu Chính, xem anh thoát khỏi tay em bằng cách nào?
Thầy giáo nói đúng, Trần Hiếu Chính là một sinh viên giỏi, bài vở sau khi đã học, hắn đều biết liên hệ đến các vấn đề có liên quan, không bao giờ bỏ bẵng những kiến thức đó. Bắt đầu từ hôm Trịnh Vi nắm tay hắn, hắn cũng bắt đầu quen với việc nắm chặt tay cô khi có cô bên cạnh. Đúng là bàn tay con gái khác hẳn bàn tay con trai, bàn tay Trịnh Vi nhỏ nhắn mềm mại, ngoài ngón giữa và ngón vô danh bên tay phải có vết hằn do cầm bút nhiều, không có chỗ nào có vết chai nữa, làn da trắng ngần không tỳ vết, móng tay tròn trịa, trông rất đẹp.
Trần Hiếu Chính thích đôi tay Trịnh Vi, đó là một đôi tay chưa từng phải trải qua mưa nắng và lao động, những lúc đọc sách hay rỗi rãi, hắn có thói quen nắm tay Trịnh Vi nghịch. Cô thường trách thú nghịch tay kỳ cục đó của hắn, đó là vì cô chưa bao giờ biết rằng, mỗi lần nắm tay cô, hắn đều tự hỏi mình rằng, Trần Hiếu Chính, người có thể khiến đôi tay này mãi mãi được mềm mại như hôm nay không?
Nhưng trước khi có được đáp án, hắn đã ngất ngây trong niềm hạnh phúc ngọt ngào mà cô đem đến. Mái tóc cô mềm mại làm sao, phảng phất mùi hương thoang thoảng của dầu gội đầu; trước ánh mặt trời, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mong manh trên làn da trắng ngần của cô…Lúc hai người đi xem phim nói tiếng Anh chiếu ở phòng Ngữ âm khoa Ngoại ngữ, mới xem được một nửa, cô đã tựa vào ghế ngủ ngon lành, khi đầu cô vô tình ngả vào vai hắn, một chút luống cuống, rồi hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sợ cô tỉnh giấc, một mùi hương ngọt ngào phảng phất đâu đây. Một thời gian hắn tưởng rằng đây là là mùi thơm của con gái, rất lâu rất lâu sau hắn mới hiểu ra rằng, đây là mùi thơm của riêng Trịnh Vi, một mùi thơm có một không hai trên thế gian.
Một tháng trước sinh nhật lần thứ hai mươi của Trịnh Vi, ngày nào cô cũng nhắc hắn: “Anh Chính, anh sẽ tặng em cái gì? ”
Lần nào hắn cũng trả lời với vẻ thờ ơ: “Tặng cái gì vẫn chưa nghĩ ra”.
Hôm sinh nhật chính thức, bố mẹ đều gửi cho cô một ít tiền để tổ chức sinh nhật. Cộng với việc Tiểu Bắc luôn mồm nhắc nhở sinh nhật lần thứ hai mươi rất có ý nghĩa, chắc chắn phải tổ chức cho thật long trọng, thế là buổi tối hôm đó Trịnh Vi đặt một phòng rộng trong quán trà có các món ăn nhẹ ở gần trường, mời bạn bè cùng ăn tối.
Từ trước đến nay Trịnh Vi luôn được bạn bè quý mến, hôm đó mọi người đến ngồi một bàn trong rộng cũng không hết, thế là họ liền bảo chủ quán chuyển bàn tròn ra chỗ khác, ghép nhiều bàn vuông nhỏ lại với nhau. Bia đã chuẩn bị trước hai thùng, mọi người lần lượt nâng cốc chúc mừng sinh nhật cô, trong tiếng nói cười rộn ràng, hai má Trịnh Vi hồng rực, cô còn không quên hào hứng mời mọi người: “Các đồng chí, ăn uống no say nhé”. Người đến dự phần lớn đều là người quen, ngoài bạn cùng phòng và mấy người bạn khá thân trong lớp, còn có đám bạn cùng phòng Lão Trương và đồng đội trong câu lạc bộ cờ vây, không cần mời họ cũng tự nhiên như thường, phòng trà náo nhiệt vô cùng. Sau khi cơm no rượu say, lúc chuẩn bị cắt bánh ga tô, Nguyễn Nguyễn mới ghé vào tai Trịnh Vi hỏi khẽ: “Trần Hiếu Chính nhà cậu đâu? Sao vẫn chưa thấy đến? ”
Trịnh Vi cố gắng che đi vẻ thất vọng, “Anh ấy bảo phải làm gì đó cho mấy thầy giáo trên khoa, xong việc sẽ đến đây ngay”. Nói xong cô lại cao giọng: “Mọi người đừng đợi nữa, mau cắm nến lên bánh ga tô đi, tớ không đợi được nữa đâu."
Mọi người xúm lại đốt nến, lúc hát chúc mừng sinh nhật Trần Hiếu Chính mới hớt hải chạy đến, lúc đẩy cửa vào, nhìn thấy trong phòng đông người, hắn hơi bất ngờ, Trịnh Vi vội hồ hởi gọi hắn vào, không quên kèm theo câu trách: “Sao mà đến muộn thế, đợi anh lâu lắm rồi đấy”. Trần Hiếu Chính khẽ cười không nói gì.
Sau màn thổi nến ước thầm, mọi người vừa lắng nghe nguyện vọng của cô, vừa thi nhau tặng quà sinh nhật, Hứa Khai Dương là người cuối cùng tặng quà, đó là một chiếc hộp được gói rất đẹp, Trịnh Vi cầm trong tay, “Í, cái gì vậy, có vẻ nặng? ”
“Bóc ra là biết ngay thôi! ” Hưa Khai Dương cười.
Mọi người đều ồ lên bảo cô bóc ra xem, “Thế thì em bóc thật đó nhé”. Trịnh Vi cũng là cô gái có tính tò mò, không ngần ngừ gì nữa, cô bóc ngay giấy gói ra, hóa ra là một chiếc điện thoại di động Nokia đời mới.
Hồi đó đối với sinh viên, điện thoại di động là món quà xa xỉ biết bao, Trịnh Vi cũng sững người, “Đắt tiền quá nhỉ? ”
Hứa Khai Dương tay mân mê tờ giấy gói Trịnh Vi vừa bóc ra, “Quà là tấm lòng, cho dù đắt tiền hay không, ý nghĩa đều giống nhau cả thôi”.
“Cái này…” Trịnh Vi khẽ liếc Trần Hiếu Chính, vẻ mặt hắn vần lạnh lùng như thường, không nhận thấy tín hiệu gì.
“Nếu thấy đắt tiền quá thì em cũng tặng anh một món quà gì đó đi? ” Khai Dương nửa đùa nửa thật.
“Nhưng em không biết nên tặng anh cái gì? ” Trịnh Vi thật thà trả lời.
“Ờ…” Khai Dường dường như đang suy nghĩ, rồi luống cuống hôn nhẹ lên má Trịnh Vi, “Hay là tặng anh cái này nhé”.
Hành động táo bạo, bất ngờ của Hứa Khai Dương khiến cả căn phòng trầm hẳn xuống, mọi người liếc nhìn vẻ mặt vô cảm của Trần Hiếu Chính, rồi quay sang nhìn Trịnh Vi đang thẫn thờ lấy tay che mặt, cuối cùng là nhìn Hứa Khai Dương đang cúi đầu như một đứa trẻ, tất cả đều không biết nói gì.
“Anh Khai Dương học môn nghi lễ ứng xử của phương Tây giỏi quá, cái hôn gió này với Trịnh Vi khiến những kẻ chưa được va chạm với xã hội như tụi em giật bắn mình”. Bất ngờ Nguyễn Nguyễn cười lớn.
“Đúng vậy đúng vậy, Trịnh Vi, tớ cũng hôn cậu một cái nhé? ” Tiểu Bắc vội tiếp lời.
Lão Trương cũng tỏ vẻ hào hứng, “Chính, tớ cũng xếp hàng, cậu không có ý kiến gì chứ? ”
Trần Hiếu Chính vẫn chỉ cười mà không nói gì, sau khi hoàn hồn, Trinh Vi cười đáp: “Tất cả xếp hàng nộp tiền”.
Mọi người sau một hồi ồn ào cưởi nói vui vẻ, không khí ngượng ngùng ban nãy đã bị xua đi, Lão Trương tiếp tục hỏi: “Vi Vi, chúng ta vẫn còn hiệp hai chứ? ”
Trịnh Vi vẫn chưa kịp nói gì, Hứa Khai Dương chậm rãi nói: “Hay là tí nữa chúng ta ra KTV hát karaoke nhé, sinh nhật của Vi Vi, anh mời mọi người…Vi Vi, nếu em phản đối tức là không coi anh là bạn đâu nhé”.
“Ờ…cũng được”. Trinh Vi thấy phần lớn mọi người đều tỏ vẻ hào hứng đành đồng ý.
Sau khi thanh toán, đoàn người rầm rộ đi ra cổng, Trần Hiếu Chính nói với Trịnh Vi:
“Xin lỗi nhé, việc anh hứa làm hộ thầy Chu vẫn chưa xong, hay là mọi người cứ đi chơi đi, mình về trước? Chúc mọi người vui vẻ nhé”.
Nói xong hắn khẽ gật đầu chào mọi người rồi quay người bước đi.
“Anh Chính! ” Trịnh Vi không kịp nghĩ gì đuổi theo ngay, đột nhiên sực nhớ ra điều gì lại hớt hải chạy lại, khẽ nhét chiếc máy điện thoại di động lẫn hộp vào tay Hứa Khai Dương, “Khai Dương, cảm ơn anh, tấm lòng của anh em nhận rồi, món quà này đắt tiền quá, em không thể nhận, coi như…chiếc hôn gió đó là món quà sinh nhật anh tặng em nhé”.
Trịnh Vi đuổi theo Trần Hiếu Chính về tận trường. “Anh Chính, anh sao vậy? ”
“Không sao cả, không phải đã nói với em là có chút việc phải về đó sao, em theo về làm gì, hôm nay em là nhân vật chính, mọi người đang đợi em”. Trần Hiếu Chính vừa đi vừa nói.
“Thông thường con trai bỏ đi, con gái đều phải đuổi theo”. Trinh Vi vừa cười vừa nói, thấy hắn không cười mới hỏi: “Anh giận rồi phải không? ”
Trần Hiếu Chính tỏ vẻ không quan tâm, “Không có việc gì tự nhiên lại gây sự, vô duyên vô cớ giận cái gì? ”
Trịnh Vi bước đến trước mặt hắn, “Anh nói rồi đó nhé, không được giận đâu đấy. Quà của em đâu? ”
Hắn không nhìn cô, một lát sau mới nói: “Dạo này bận bù đầu nên quên khuấy mất chuyện này, thôi xin lỗi nhé”.
Trịnh Vi nhìn hắn với vẻ dò xét, ánh mắt hắn không biết lánh đi đâu, “Đừng chặn đường, anh có việc thật”.
“Anh nói dối! ” Cô nói với vẻ quả quyết.
“Không tin thì thôi”. Hắn cũng không còn kiên nhẫn được nữa, “Bảo rồi, đừng chặn đường, em có nghe thấy không? ”
Trịnh Vi không nể nang gì nữa, mắt quắc lên, “Lấy ra đi, mau lấy ra đi”.
“Không hiểu em đang nói gì”. Hắn giơ tay khẽ đẩy cô ra.
Thấy nói với hắn cũng chẳng ăn thua, Trịnh Vi dùng ngay hành động thay cho lời nói, cô thò tay vào túi quần Trần Hiếu Chính lục tìm.
“Sờ mó gì linh tinh vậy! ” Trần Hiếu Chính ngượng ngùng ngăn bàn tay đang mò mẫm của Trịnh Vi.
“Anh giấu làm gì, ngoan ngoãn lấy ra là xong thôi! ” Trịnh Vi dùng cả hai tay, không đạt mục đích quyết không buông tha, trước khi Trần Hiếu Chính nổi cáu, cô đã thành công tịch thu được chiến lợi phẩm của mình.
Cô cầm món quà nhỏ đó trong tay, ngắm nghía với vẻ hiếu kỳ, hóa ra là một chú tiểu long được khắc bằng gỗ, không giống như những chú rồng hung dữ theo phong cách truyền thống khác, chú tiểu long này mặc dù cũng nhe nanh giơ vuốt, nhưng lại hiền lành đáng yêu, và đường nét sắc sảo, mỗi chiếc vây đều được khắc rất cẩn thận, chắc chắn là rất mất thời gian.
“Ha ha…” Trịnh Vi cầm chú tiểu long xoay tròn một vòng, “Hay quá, xem anh còn dám nói dối không có quà nữa hay không”.
Trần Hiếu Chính tỏ vẻ bất lực, nói, “Đừng tưởng bở, ai bảo là tặng cho em, anh làm để nghịch đó”.
Trịnh Vi lim dim đôi mắt như hồ ly: “Nếu anh không tặng em tức là muốn ngày ngày mang nó bên mình, nhìn vật mà nhớ đến người. Nhưng nó đâu xinh xắn đáng yêu bằng em, anh nhìn nó không bằng ngày ngày nhìn em”.
Trần Hiếu Chính lườm cô một cái, “Thôi thôi đi, thích thì lấy đi, đừng có được đà lấn tới”.
Cô nâng niu chú tiểu long trong tay và kéo tay hắn, “Anh Chính, em rất thích”.
“Ờ”
“Thực sự, thực sự là em rất thích”. Cô nhắc lại.
“Biết rồi, cho anh đi được chưa đây? ” Hắn nói với vẻ bất lực.
Cô lắc lư cái đầu. “Anh đi đi, em uống mấy cốc bia, thấy hơi ngà ngà, em cũng chẳng muốn đi hát karaoke nữa, em đi loanh quanh trong trường một lát cho tỉnh táo."
Hắn lại không đi ngay, “Bây giờ là mấy giờ rồi, em còn lang thang làm gì nữa”.
“Hay là anh đi cùng em? ” Trịnh Vi luôn biết đánh rắn đánh liền tay, đúng thời điểm.
Trần Hiếu Chính ngần ngừ một lát, cuối cùng nói: “Thôi được, anh chỉ đi với em một lát thôi, hóng gió cho tỉnh rượu rồi về”.
Trịnh Vi gật gật đầu như gà con mổ thóc, khoác tay hắn đi lang thang trong trường, đi được một lát thì đến sân bóng rổ lộ thiên của trường. Hai người dừng lại dưới cầu bóng rổ, cả sân bóng rộng như thế chỉ có một góc xa có một bóng đèn, những chỗ còn lại đều tối om om, may mà trăng hôm nay rất tròn, ánh trăng bàng bạc hắt xuống cầu bóng rổ lạnh lẽo, hắt xuống từng đôi trái gái.
Đôi mắt Trịnh Vi liếc xung quanh, đột nhiên cô reo lớn như phát hiện ra châu lục mới: “Anh Chính, anh nhìn kìa, đằng kia có một đôi đang hôn nhau”. Tiếng cô nghe rõ mồn một, cũng không sợ làm giật mình đôi uyên ương trong bóng tối, đến nỗi Trần Hiếu Chính vội vàng bịt ngay mồm cô lại, “Reo cái gì, sao lại can thiệp vào việc của người ta? ! ”
Trịnh Vi cô gắng gỡ tay hắn ra, ú ớ nói: “Đằng kia, đằng kia cũng có một đôi, em thấy lạ mà”.
Hắn khẽ hạ thấp giọng: “Có gì mà lạ, ngoài các đôi yêu nhau ra, ai rỗi hơi mà đến đây vào buổi tối”.
Đột nhiên cô không nói gì nữa. Sự yên tĩnh đến quá bất ngờ này khiến hắn bắt đầu cảm thấy bất an, tay hắn vẫn đang đặt trên môi cô, cô khẽ chớp mắt, bất giác nhắm mắt lại.
Trần Hiếu Chính nín thở ngắm gương mặt trắng ngần đó, đây là lần đầu tiên trong đời hắn luống cuống như vậy. Cặp lông mi cong dài của cô khẽ động đậy, rồi cô từ từ mở mắt, mơ màng nhìn vào đôi mắt vô cùng tỉnh táo của hắn, kèm thêm một chút rầu rĩ, chán nản, rồi cô thì thào: “Vừa nãy em tưởng anh cũng giống như họ”.
Đột nhiên cổ họng hắn nóng lên, bàn tay đang đặt trên môi cô vuốt nhẹ xuống má cô, từ trước tới giờ hắn luôn có một suy nghĩ, muốn véo mạnh vào đôi má đào này, xem rốt cuộc nó làm bằng gì mà đỏ hây hây như thế, nhưng khi bàn tay hắn thực sự đặt lên đó, một cảm giác mềm mại như chạm vào chiếc lông vũ, hắn sợ nếu làm mạnh, làn da mỏng manh đó sẽ xước mất.
Có phần ngại ngùng, đầu hơi cúi xuống, hắn khẽ nâng cằm cô lên, “Vừa nãy thực sự không có ý định đó… nhưng giờ thì có rồi”.
Lúc hắn cúi xuống hôn cô, cả hai người đều thầm ngạc nhiên trong lòng, lần đầu tiên trong đời biết rằng, hóa ra làn môi của con người lại nóng bỏng và mềm mại đến thế. Ngày đầu tiên của tuổi 20, tay trái Trịnh Vi vẫn còn đang nắm chặt chú tiểu long bằng gỗ, tay phải lại để trước ngực chàng trai mà cô yêu thương. Cô cảm thấy mình rất cần nắm vào vật gì nữa, cô phải bám chặt cái gì đó, nếu không quá nhiều quá nhiều niềm vui bất ngờ sẽ không thể tìm được chỗ dựa. Đáng tiếc là cô chỉ có một đôi tay.
Hắn xiết môi cô hết lần này đến lần khác, “Trịnh Vi, em đừng nghiến chặt răng như thế có được không? ”
“Vâng”. Cô thực sự là một đứa trẻ biết nghe lời.
Một lúc lâu sau, hắn ôm cô trong lòng, hai người hít thở thật sâu bầu không khí trong lành, cô khẽ trách: “Anh hư thật đấy, làm sao anh biết đưa lưỡi… anh nói đi, ai dạy anh vậy?”
Ngực hắn khẽ rung lên vì cười, “Ngốc thế, đó là bản năng của đàn ông”.
“Tại sao em không có bản năng đó? ”
“Thế thì em phải tập bay trước, luyện tập nhiều vào”.
Trịnh Vi không phản bác gì thêm, cuối cùng cô chỉ nhớ một câu hỏi của hắn: “Tại sao em cứ phải mở mắt? ”
Cô nói: “Em muốn ghi nhớ ánh trăng đêm nay”.
Đúng vậy, trăng hôm đó rất sáng, bầu trời không một ánh sao, ánh trăng nhuốm mây thành ánh hoàng hôn.
Đó là ánh trăng rạng ngời nhất trong cuộc đời của cô.
Trịnh Vi có phần hổ thẹn, cô thầm nghĩ, chắc chắn là cô đã làm lỡ việc của Trần Hiếu Chính, vì tối hôm đó lúc hắn đưa cô từ sân vận động về ký túc xá đã rất muộn, ngay cả cửa ký túc cũng đã khóa chặt. Trịnh Vi đành phải đứng ngoài cửa gọi cô quản lý ký túc xá vừa mới ngủ say. Cô khoác áo, cau mày ra mở cửa, nhìn thấy Trịnh Vi ngạc nhiên hỏi: “Ấy, không phải cháu là Trịnh Vi phòng 402 đó sao? ”
Trịnh Vi cười hì hì, “Cảm ơn cô” rồi chạy tót lên tầng. Lúc lên đến góc rẽ ở tầng hai, cô nhìn thấy hắn vẫn đứng dưới cổng, cách xa như thế, cũng không dám nói gì, chỉ biết nhìn hắn cười sung sướng, hắn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô lên đi, còn mình cũng quay về phòng.
Đèn phòng đã tắt, ngoài cô ra, tất cả mọi người đều đã yên vị, thấy cô về phòng trong sự hớn hở, Nguyễn Nguyễn mới nói: “Làm tớ giật cả mình, vừa nãy còn lo cậu mất tích rồi cơ?"
Tiểu Bắc thì nói với vẻ bực tức: “Thành thật khai đi, mò đi đâu vậy? Chủ xị chạy mất, bỏ bọn tớ ở đó là sao? ”
“Đúng đấy”. Duy Quyên hùa theo, “Lúc cậu bỏ đi, nhìn vẻ buồn bã của anh Khai Dương, tớ cũng thấy ái ngại."
Bọn họ xúm vào mỗi người một câu nhưng Trịnh Vi đều bỏ ngoài tai, cô lặng lẽ đứng trước chiếc gương lớn trong phòng, nhờ ánh đèn ngủ yếu ớt hắt ra từ giường Lục Nha, ngắm nhìn mình trong gương, hết lần này đến lần khác. Những đường nét quen thuộc đó, có chỗ nào là không giống, ánh mắt long lanh ngời sáng hay đôi môi xinh xắn gợi cảm…Cô giơ tay ra, khẽ đặt ngón giữa lên môi người trong gương, cô nghĩ, cô đã say thật rồi.
Đêm hôm đó, cô chui vào ngủ cùng giường với Nguyễn Nguyễn, hai người thầm thì nói chuyện đến nửa đêm, không ai thấy buồn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.