Chương 23: Chương 8.2
Mễ Kỳ
27/10/2016
Bọn họ ra như vậy,
Miêu Khả Vân lại không trở về, anh thật muốn tự mình hỏi cô đến cuối
cùng cô muốn làm gì? Chuyện tác phẩm mới khai mạc quan trọng như vậy, cô cũng không để ở trong lòng sao? Sau khi cô đi ngay cả một cuộc điện
thoại cũng không có, là bày tỏ cô sẽ không quay lại nữa sao?
Nếu đúng như vậy, vậy thì cho cô đi đi!
Anh chưa từng cầu xin ai bất cứ điều gì, dù là mến yêu cô cũng vậy, anh nhất định sẽ không cầu xin cô hồi tâm chuyển ý, anh chỉ giữ lại cho mình nội tâm thống khổ và cảm giác cực kỳ mất mác cho mình, coi như đau lòng, giết anh thì cũng không nói cho cô biết.
Anh cầm điện thoại trên bàn làm việc lên, gọi cho phi công lái phi cơ tư nhân của anh.
"Chuẩn bị nhanh, tôi muốn trở về Nhật Bản."
"Vâng."
Cổ Húc Uy cúp điện thoại, cách xa thương tâm đúng là biện pháp tốt, nhất định trong lòng Miêu Khả nghĩ như vậy mới về với ông bà.
Nhưng mà sẽ không biết rốt cuộc là ai tổn thương ai?
Anh cầm áo khoác lên đi ra phòng làm việc, ấn thang máy xuống tầng dưới, cửa thang máy mở ra, anh tiến vào, cửa chậm rãi đóng, anh từ tầng mười đi xuống, suy nghĩ đường đến phi trường . . . . .
Rất không may, một thang máy khác dừng lại ở tầng mười, mở cửa, Miêu Khả Vân đi ra từ trong thang máy.
Cô vội vàng chạy đến phòng hội nghị, cô chạy thẳng từ Nam Bộ đến Đài Bắc, không có về nhà, trực tiếp sẽ tới trình diện, nhưng kẹt xe trên đường làm cho cô tới muộn.
"Rất xin lỗi, tôi tới muộn."
"Không sao, cô là ngôi sao lớn, muộn mười phút cũng là bình thường thôi." David không thay đổi sắc mắt nói điêu, lạnh lùng nhìn dáng vẻ vội vàng của Miêu Khả Vân.
Miêu Khả vân lặng lẽ nhì trong phòng một chút, riêng Cổ Húc Uy là không thấy. . . . . . Tại sao anh ấy không có tới đây?
Theo tình hình này, bọn họ chia tay xong thì, sau này quan hệ của bọn họ cũng chỉ là người đại diện với diễn viên, anh nắm giữ hợp đồng của cô, cô phải làm đúng như công việc mà anh đã sắp xếp.
"Miêu Khả Vân, đây là kịch bản của cô." David tự tay đưa kịch bản cho cô, bắt đầu trao đổi với chuyên gia anh hy vọng có thể tạo ra hiệu quả thị giác, cũng dặn dò nói: "Hơn một nữa cảnh diễn ở hai nước Nhật Bản và Trung Quốc nên phải tới nơi đó lấy cảnh, ở lại nơi đó khoảng một tháng, tôi sẽ nhấn mạnh diễn nội tâm, tốt nhất mọi người nên học thuộc kịch bản đi."
Sau khi Miêu Khả Vân nghe David chỉ dẫn xong, một mình cô cầm kịch bản, đi đến góc, đọc nội dung từng chữ.
Đây là tác phẩm của Cổ Húc Uy, trong kịch bản kể về một cậu con trai mười bảy yêu một cô con gái, hai người lập lời hẹn ước bên bờ biển, sau này lớn lên sẽ kết hôn. . . . . .
Nhưng lúc hai người đều đã trưởng thành, gia cảnh của nữ sa sút long đong, cô ấy lặng lẽ rời khỏi nam chính. Lúc này sự nghiệp của nam chính như mặt trời ban trưa, anh ta dựa vào mọi mối quan hệ để muốn tìm lại nữ chính, dưới sự thúc dục của cha mẹ đành bất đắc dĩ cưới thiên kim nhà giàu làm vợ, sau khi kết hôn cũng không hạnh phúc.
Mà trong một lần đi xã giao, nam chính lại gặp lại nữ chính, anh ra sức bù đắp cho cô ấy, hai người yêu không dừng được, trở thành một tình yêu bất luân.
Sau đó lại bị vợ của nam chính phát hiện, muốn phá hoại hai người ngay lập tức nên khí thế bừng bừng tìm đến nữ chính, thúc ép cô ấy rời đi.
Cũng đúng lúc này nữ chính phát hiện mình bị bênh nan y, chản nản không còn hi vọng lại rời xa nam chính một lần nữa, nam chính không quản ly hôn với vợ cũng phải tìm được nữ chính.
Cuối cùng, anh cũng tìm được cô ở nơi hẹn ước kết cô làm vợ trên bải biển lúc ban đầu, hai người ôm nhau tâm sự trên bãi biển giống như thời còn trẻ, nói xong, cô ra đi bình thản trong lòng nam chính, nam chính trầm mặc ôm cô, nước mắt rơi đầy mặt.
Miêu Khả Vân đọc rất chú tâm, lòng cũng thay đổi theo nội dung kịch bản, đau lòng cho cảnh ngộ của nam nữ chính, cô lơ đãng nghe được hai ba người nữ diễn viên tụ lại nói với nhau ——
"Các cô thấy không? Kịch bản của nhà biên kịch Cổ rất cảm động đó!"
"Giống tôi, nhưng bản thân người biên kịch đó, cũng không nhìn ra là người có cảm tính như vậy!"
"Đúng vậy, thoạt nhìn anh ấy rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng rất khó chung đụng."
"Nói thật, nếu là một người không có tình càm, thì làm sao viết được một kịch bản cảm động như vậy!"
"Nói không chừng anh ta còn một mặt mà mọi người không hề biết đến. . . . . ."
Miêu Khả Vân cũng không thể không đồng ý cách nói của các cô ấy, nếu không phải là một người tình cảm, thì làm sao có thể viết ra một kịch bản tình cảm phong phú như vậy?
Cô khép lại kịch bản, thấy tên kịch bản ở trang đầu, bộ kịch bản này gọi là “Trái tim cưng chiều cô gái" .
Ngón tay của nàng khẽ vuốt vở kịch danh xưng, vở kịch về vở kịch, nhưng người nào sẽ là cổ húc uy trong hiện thực cưng chìu người?
"Anh chỉ làm chuyện có lợi cho em. . . . . ."
Đột nhiên trong lòng cô thoáng qua những lời nói này của anh.
Tại sao đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói của anh?
"Miêu Khả vân, nội tâm của nữ nhân vật chính cô diễn như thế nào? Lần này sẽ kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của cô." David đặc biệt tới đây hỏi cô.
Suy nghĩ trước mắt của Miêu Khả Vân bị cắt đứt, cô đứng dậy nói: "Tôi sẽ cố gắng."
"Nếu được như vậy thì tốt, tôi mỏi mắt mong chờ." David gật đầu nói."Còn có tất cả kỹ thuật diễn và toại hình của cô cần phải thoái khỏi hình tượng Vũ nương, có phân chia rõ ràng, người xem mới có cảm giác mới mẻ ."
"Tôi biết rồi."
"Biết là tốt rồi." David đang muốn xoay người đi về phía người diễn vai nam chính.
"David. . . . . . Cổ Húc Uy đâu?" Miêu Khả Vân thật không biết vì sao mình lại hỏi.
"Vừa rồi anh ấy mới ở đây, chắc là đang ở văn phòng!" David không xác định chắc chắn nói, rồi đi tìm người diễn vai nam chính.
Trên mặt Miêu Khả Vân hơi nóng, cô hỏi Cổ Húc Uy ở đâu làm gì? Không phải cô đã chia tay anh ấy sao?
Cô không còn muốn đứng đây nữa, nhà thiết kế trang phục đã đến kêu cô do thân để làm trang phục, cô cố gắng đặt lực chú ý ở trên công việc, nhưng cô phát hiện, lòng của cô lại luôn rối loạn. Cô còn đang nghĩ, có thể Cổ Húc Uy đột nhiên đi vào không? Nếu dáng vẻ của anh không thèm để ý tới cô, thì cô phải đối mặt với anh như thế nào?
Buổi trưa thuận tiện ở lại công ty, Miêu Khả Vân ăn không vô, nhìn thấy ở đây không còn chuyện của mình, cô nói một tiếng với David, một mình rời đi, nhờ xe lái vào nhà, vừa vào cửa, chị Điền quản lý liền giao một bao phòng bì cho cô.
"Cô, đây là quản lý nhà bên cạnh đưa tới giao cho cô." Chị Điền nói.
"Nhà bên cạnh?" Miêu Khả Vân cầm phong bì, sờ phía trên, hình như là cái chìa khóa, mở ra xem, quả nhiên là chìa khóa của nhà cô. Không cần hỏi, nhìn thấy cái chìa khóa lòng cô cũng đã hiểu ra, đây là do Cổ Húc Uy muốn trả lại cho cô, anh không muốn qua lại tự nhiện trong nhà cô như xưa nữa.
Ý nghĩa này, anh cũng muốn cô phải trả chìa khóa của nhà anh đi!
Cô phải đi tìm anh một chuyến, cô phải nói với anh, cô sẽ trả căn nhà cùng chiếc xe cho anh, như vậy giữa bọn họ sẽ không có quan hệ dây dưa không rõ gì cả.
Cô cầm chìa khóa, đi tới nhà anh.
Đinh đoong. . . . . .
Cô nhấn chuông cửa, trong lòng thấp thỏm chờ đợi.
Cô quản lý đi ra ngoài cửa, nhìn thấy cô thân thiết hỏi: "Cô Miêu, cô tìm ngài Cổ sao?"
"Anh ấy đang ở đâu?" Miêu Khả Vân hỏi.
"Ngài ấy đã trở về Nhật Bản rồi." Nữ quản lý nói.
"Nhật Bản?" Miêu Khả Vân không giấu được ngạc nhiên.
"Đúng vậy, người nhà của ngài ấy đều chuyển sáng sống tại Nhật Bản, nên thỉnh thoảng ngài ấy cũng sẽ đi Nhật Bản."
"Vậy. . . . . . Lúc nào anh ấy trở lại?"
"Ngài ấy không nói! Buổi sáng thì đi máy bay tư nhân trở về, trước khi đi ngài ấy có gọi cho tôi đưa cho cô cái phong thư kia."
"Cô có. . . . . . địa chỉ của anh ất không?" Trong lòng Miêu Khả Vân mịt mờ, cô lại hỏi địa chỉ của anh làm cái gì? Cho dù cô có muốn trả chìa khóa lại cho anh, cũng không cần hỏi địa chỉ nhà của anh ở Nhật Bản. . . . . .
"Có, tôi chép cho cô." Nữ quản lý chạy vào trong phòng viết lại địa chỉ.
Miêu Khả Vân nhìn thấy nữ quản lý vào nhà, lại chậm chạp không có nói câu "Không cần". Cô đứng yên trong sân, trong lòng lại cực kỷ mâu thuẫn đau khổ, rõ ràng trong lòng cô còn có Cổ Húc Uy, mới có thể muốn biết anh đang ở đâu, nhưng cô không nên như vậy, muốn chia tay thì phải chấm dứt sạch sẽ.
Cô không nên hỏi!
"Cô, đây là địa chỉ nhà của ngài ấy ở Nhật Bản." Nữ quản lý sớm trả lại sân trước, đưa địa chỉ cho cô.
"Cám ơn. . . . . ." Ngón tay Miêu Khả Vân run lên nhận lấy, đi ra sân của anh trở về nhà.
Cô ngồi đờ đãn trên ghế salon ở trong phòng khách, một lúc sau mới phát hiện chìa khóa nhà anh ấy còn trong tay cô, thế mà cô lại quên giao cái này cho người quản lý.
Trong lòng cô rối loạn, giống như không thấy Cổ húc Uy, thì cô không cách bình tĩnh được.
Không được, cô phải tìm đến anh, cô còn muốn nói điều trong lòng với anh.
Nếu đúng như vậy, vậy thì cho cô đi đi!
Anh chưa từng cầu xin ai bất cứ điều gì, dù là mến yêu cô cũng vậy, anh nhất định sẽ không cầu xin cô hồi tâm chuyển ý, anh chỉ giữ lại cho mình nội tâm thống khổ và cảm giác cực kỳ mất mác cho mình, coi như đau lòng, giết anh thì cũng không nói cho cô biết.
Anh cầm điện thoại trên bàn làm việc lên, gọi cho phi công lái phi cơ tư nhân của anh.
"Chuẩn bị nhanh, tôi muốn trở về Nhật Bản."
"Vâng."
Cổ Húc Uy cúp điện thoại, cách xa thương tâm đúng là biện pháp tốt, nhất định trong lòng Miêu Khả nghĩ như vậy mới về với ông bà.
Nhưng mà sẽ không biết rốt cuộc là ai tổn thương ai?
Anh cầm áo khoác lên đi ra phòng làm việc, ấn thang máy xuống tầng dưới, cửa thang máy mở ra, anh tiến vào, cửa chậm rãi đóng, anh từ tầng mười đi xuống, suy nghĩ đường đến phi trường . . . . .
Rất không may, một thang máy khác dừng lại ở tầng mười, mở cửa, Miêu Khả Vân đi ra từ trong thang máy.
Cô vội vàng chạy đến phòng hội nghị, cô chạy thẳng từ Nam Bộ đến Đài Bắc, không có về nhà, trực tiếp sẽ tới trình diện, nhưng kẹt xe trên đường làm cho cô tới muộn.
"Rất xin lỗi, tôi tới muộn."
"Không sao, cô là ngôi sao lớn, muộn mười phút cũng là bình thường thôi." David không thay đổi sắc mắt nói điêu, lạnh lùng nhìn dáng vẻ vội vàng của Miêu Khả Vân.
Miêu Khả vân lặng lẽ nhì trong phòng một chút, riêng Cổ Húc Uy là không thấy. . . . . . Tại sao anh ấy không có tới đây?
Theo tình hình này, bọn họ chia tay xong thì, sau này quan hệ của bọn họ cũng chỉ là người đại diện với diễn viên, anh nắm giữ hợp đồng của cô, cô phải làm đúng như công việc mà anh đã sắp xếp.
"Miêu Khả Vân, đây là kịch bản của cô." David tự tay đưa kịch bản cho cô, bắt đầu trao đổi với chuyên gia anh hy vọng có thể tạo ra hiệu quả thị giác, cũng dặn dò nói: "Hơn một nữa cảnh diễn ở hai nước Nhật Bản và Trung Quốc nên phải tới nơi đó lấy cảnh, ở lại nơi đó khoảng một tháng, tôi sẽ nhấn mạnh diễn nội tâm, tốt nhất mọi người nên học thuộc kịch bản đi."
Sau khi Miêu Khả Vân nghe David chỉ dẫn xong, một mình cô cầm kịch bản, đi đến góc, đọc nội dung từng chữ.
Đây là tác phẩm của Cổ Húc Uy, trong kịch bản kể về một cậu con trai mười bảy yêu một cô con gái, hai người lập lời hẹn ước bên bờ biển, sau này lớn lên sẽ kết hôn. . . . . .
Nhưng lúc hai người đều đã trưởng thành, gia cảnh của nữ sa sút long đong, cô ấy lặng lẽ rời khỏi nam chính. Lúc này sự nghiệp của nam chính như mặt trời ban trưa, anh ta dựa vào mọi mối quan hệ để muốn tìm lại nữ chính, dưới sự thúc dục của cha mẹ đành bất đắc dĩ cưới thiên kim nhà giàu làm vợ, sau khi kết hôn cũng không hạnh phúc.
Mà trong một lần đi xã giao, nam chính lại gặp lại nữ chính, anh ra sức bù đắp cho cô ấy, hai người yêu không dừng được, trở thành một tình yêu bất luân.
Sau đó lại bị vợ của nam chính phát hiện, muốn phá hoại hai người ngay lập tức nên khí thế bừng bừng tìm đến nữ chính, thúc ép cô ấy rời đi.
Cũng đúng lúc này nữ chính phát hiện mình bị bênh nan y, chản nản không còn hi vọng lại rời xa nam chính một lần nữa, nam chính không quản ly hôn với vợ cũng phải tìm được nữ chính.
Cuối cùng, anh cũng tìm được cô ở nơi hẹn ước kết cô làm vợ trên bải biển lúc ban đầu, hai người ôm nhau tâm sự trên bãi biển giống như thời còn trẻ, nói xong, cô ra đi bình thản trong lòng nam chính, nam chính trầm mặc ôm cô, nước mắt rơi đầy mặt.
Miêu Khả Vân đọc rất chú tâm, lòng cũng thay đổi theo nội dung kịch bản, đau lòng cho cảnh ngộ của nam nữ chính, cô lơ đãng nghe được hai ba người nữ diễn viên tụ lại nói với nhau ——
"Các cô thấy không? Kịch bản của nhà biên kịch Cổ rất cảm động đó!"
"Giống tôi, nhưng bản thân người biên kịch đó, cũng không nhìn ra là người có cảm tính như vậy!"
"Đúng vậy, thoạt nhìn anh ấy rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng rất khó chung đụng."
"Nói thật, nếu là một người không có tình càm, thì làm sao viết được một kịch bản cảm động như vậy!"
"Nói không chừng anh ta còn một mặt mà mọi người không hề biết đến. . . . . ."
Miêu Khả Vân cũng không thể không đồng ý cách nói của các cô ấy, nếu không phải là một người tình cảm, thì làm sao có thể viết ra một kịch bản tình cảm phong phú như vậy?
Cô khép lại kịch bản, thấy tên kịch bản ở trang đầu, bộ kịch bản này gọi là “Trái tim cưng chiều cô gái" .
Ngón tay của nàng khẽ vuốt vở kịch danh xưng, vở kịch về vở kịch, nhưng người nào sẽ là cổ húc uy trong hiện thực cưng chìu người?
"Anh chỉ làm chuyện có lợi cho em. . . . . ."
Đột nhiên trong lòng cô thoáng qua những lời nói này của anh.
Tại sao đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói của anh?
"Miêu Khả vân, nội tâm của nữ nhân vật chính cô diễn như thế nào? Lần này sẽ kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của cô." David đặc biệt tới đây hỏi cô.
Suy nghĩ trước mắt của Miêu Khả Vân bị cắt đứt, cô đứng dậy nói: "Tôi sẽ cố gắng."
"Nếu được như vậy thì tốt, tôi mỏi mắt mong chờ." David gật đầu nói."Còn có tất cả kỹ thuật diễn và toại hình của cô cần phải thoái khỏi hình tượng Vũ nương, có phân chia rõ ràng, người xem mới có cảm giác mới mẻ ."
"Tôi biết rồi."
"Biết là tốt rồi." David đang muốn xoay người đi về phía người diễn vai nam chính.
"David. . . . . . Cổ Húc Uy đâu?" Miêu Khả Vân thật không biết vì sao mình lại hỏi.
"Vừa rồi anh ấy mới ở đây, chắc là đang ở văn phòng!" David không xác định chắc chắn nói, rồi đi tìm người diễn vai nam chính.
Trên mặt Miêu Khả Vân hơi nóng, cô hỏi Cổ Húc Uy ở đâu làm gì? Không phải cô đã chia tay anh ấy sao?
Cô không còn muốn đứng đây nữa, nhà thiết kế trang phục đã đến kêu cô do thân để làm trang phục, cô cố gắng đặt lực chú ý ở trên công việc, nhưng cô phát hiện, lòng của cô lại luôn rối loạn. Cô còn đang nghĩ, có thể Cổ Húc Uy đột nhiên đi vào không? Nếu dáng vẻ của anh không thèm để ý tới cô, thì cô phải đối mặt với anh như thế nào?
Buổi trưa thuận tiện ở lại công ty, Miêu Khả Vân ăn không vô, nhìn thấy ở đây không còn chuyện của mình, cô nói một tiếng với David, một mình rời đi, nhờ xe lái vào nhà, vừa vào cửa, chị Điền quản lý liền giao một bao phòng bì cho cô.
"Cô, đây là quản lý nhà bên cạnh đưa tới giao cho cô." Chị Điền nói.
"Nhà bên cạnh?" Miêu Khả Vân cầm phong bì, sờ phía trên, hình như là cái chìa khóa, mở ra xem, quả nhiên là chìa khóa của nhà cô. Không cần hỏi, nhìn thấy cái chìa khóa lòng cô cũng đã hiểu ra, đây là do Cổ Húc Uy muốn trả lại cho cô, anh không muốn qua lại tự nhiện trong nhà cô như xưa nữa.
Ý nghĩa này, anh cũng muốn cô phải trả chìa khóa của nhà anh đi!
Cô phải đi tìm anh một chuyến, cô phải nói với anh, cô sẽ trả căn nhà cùng chiếc xe cho anh, như vậy giữa bọn họ sẽ không có quan hệ dây dưa không rõ gì cả.
Cô cầm chìa khóa, đi tới nhà anh.
Đinh đoong. . . . . .
Cô nhấn chuông cửa, trong lòng thấp thỏm chờ đợi.
Cô quản lý đi ra ngoài cửa, nhìn thấy cô thân thiết hỏi: "Cô Miêu, cô tìm ngài Cổ sao?"
"Anh ấy đang ở đâu?" Miêu Khả Vân hỏi.
"Ngài ấy đã trở về Nhật Bản rồi." Nữ quản lý nói.
"Nhật Bản?" Miêu Khả Vân không giấu được ngạc nhiên.
"Đúng vậy, người nhà của ngài ấy đều chuyển sáng sống tại Nhật Bản, nên thỉnh thoảng ngài ấy cũng sẽ đi Nhật Bản."
"Vậy. . . . . . Lúc nào anh ấy trở lại?"
"Ngài ấy không nói! Buổi sáng thì đi máy bay tư nhân trở về, trước khi đi ngài ấy có gọi cho tôi đưa cho cô cái phong thư kia."
"Cô có. . . . . . địa chỉ của anh ất không?" Trong lòng Miêu Khả Vân mịt mờ, cô lại hỏi địa chỉ của anh làm cái gì? Cho dù cô có muốn trả chìa khóa lại cho anh, cũng không cần hỏi địa chỉ nhà của anh ở Nhật Bản. . . . . .
"Có, tôi chép cho cô." Nữ quản lý chạy vào trong phòng viết lại địa chỉ.
Miêu Khả Vân nhìn thấy nữ quản lý vào nhà, lại chậm chạp không có nói câu "Không cần". Cô đứng yên trong sân, trong lòng lại cực kỷ mâu thuẫn đau khổ, rõ ràng trong lòng cô còn có Cổ Húc Uy, mới có thể muốn biết anh đang ở đâu, nhưng cô không nên như vậy, muốn chia tay thì phải chấm dứt sạch sẽ.
Cô không nên hỏi!
"Cô, đây là địa chỉ nhà của ngài ấy ở Nhật Bản." Nữ quản lý sớm trả lại sân trước, đưa địa chỉ cho cô.
"Cám ơn. . . . . ." Ngón tay Miêu Khả Vân run lên nhận lấy, đi ra sân của anh trở về nhà.
Cô ngồi đờ đãn trên ghế salon ở trong phòng khách, một lúc sau mới phát hiện chìa khóa nhà anh ấy còn trong tay cô, thế mà cô lại quên giao cái này cho người quản lý.
Trong lòng cô rối loạn, giống như không thấy Cổ húc Uy, thì cô không cách bình tĩnh được.
Không được, cô phải tìm đến anh, cô còn muốn nói điều trong lòng với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.