Chương 106: “Anh đã quyết định không buộc garo.”
Diệp Phỉ Nhiên
09/01/2024
Thành Dao vốn tưởng rằng vụ kiện của Trần Lâm Lệ, sẽ không thể có câu trả lời nhanh như vậy, nhưng mà ngoài dự đoán của cô, Tiền Hằng lại giải quyết dứt khoát với Hoàng Nhiễm, thuyết phục bà ấy gặp mặt Trần Lâm Lệ, mà lần gặp mặt này, cũng được Tiền Hằng sấm rền gió cuốn sắp xếp ngay tối đó.
Lúc nhận được điện thoại của Tiền Hằng, món ăn mà Thành Dao và Cố Bắc Thanh gọi vừa lên bàn.
“Có thể hẹn ngày mai không?” Thành Dao có chút lúng túng, “Bữa ăn tối của em còn chưa bắt đầu, quan trọng là Trần Lâm Lệ vẫn còn ở bệnh viện, tối nay sợ rằng vẫn chưa thể xuất viện đi gặp Hoàng Nhiễm.”
Giọng nói của Tiền Hằng rất nghiêm túc: “Hoàng Nhiễm chỉ rảnh vào tối nay.”
Thành Dao có chút nóng nảy: “Nhưng mà tình trạng cơ thể của Trần Lâm Lệ...”
“Không sao, anh sẽ dẫn Hoàng Nhiễm đến bệnh viện gặp cô ấy.” Tiền Hằng điềm tĩnh nói, “Loại chuyện này nên rèn sắt khi còn nóng, anh sợ Hoàng Nhiễm ngủ một giấc xong ngày mai lại thay đổi chủ ý, ngay cả gặp mặt Trần Lâm Lệ một lần cũng không muốn.”
Lời nói của Tiền Hằng rất có lý, lại nghiêm túc, Thành Dao trầm ngâm chốc lát, rồi đồng ý với quan điểm của anh: “Anh nói không sai, như vậy đi, em nói chuyện với Trầm Lâm Lệ, chúng ta gặp mặt ở bệnh viện.”
Sau khi được sự đồng ý của Trần Lâm Lệ, Thành Dao lập tức đưa tên bệnh viện, số phòng cho Tiền Hằng, sau đó dứt khoát xách túi chuẩn bị đi.
Mặt của Cố Bắc Thanh đầy vẻ không biết làm sao, anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Có chuyện gì xảy ra với Tiền Hằng vậy, vụ kiện này của Trần Lâm Lệ còn cách một khoảng thời gian nữa mới mở phiên phúc thẩm, trước kia xử lý vụ kiện sao không thấy anh ta có hiệu suất cao như vậy, bây giờ chọn lúc này gọi điện thoại tới...”
“Là đương sự của anh ấy không có tiện thời gian.” Thành Dao cười cười, “Huống chi loại chuyện này, luật sư nên lấy khách hàng và công việc làm trọng, vì vụ kiện mà hy sinh cũng là phải.”
Cố Bắc Thanh nhíu mày: “Xem ra thành kiến của anh ta đối với anh quá lớn, anh luôn cảm thấy anh ta hình như đang cố ý không để cho em dùng bữa cơm này với anh.”
Thành Dao nói xin lỗi với Cố Bắc Thanh: “Tối nào anh có thời gian, chờ em giải quyết xong lần gặp mặt này thì chúng ta ăn bữa khuya đi.”
“Không thành vấn đề.” Cố Bắc Thanh ôn hòa bật cười, “Đến hẻm ăn vặt bên kia đi, chỗ đó náo nhiệt.”
Thành Dao gần như là chạy một mạch đến bệnh viện, đối với chuyện có thể gặp mặt nói chuyện với Hoàng Nhiễm này, không ai kích động bằng Trần Lâm Lệ.
Khi cô ấy nghe được tin này, liền ngọ ngoạy muốn ngồi dậy từ trên giường: “Luật sư Thành, phiền cô dẫn tôi đi gặp mẹ chồng của tôi.”
“Không cần, bà ấy và luật sư của bà ấy sẽ trực tiếp đến gặp mặt chị.”
Sắc mặt của Trần Lâm Lệ tái nhợt, nhưng tinh thần lại tốt lên, trong mắt tràn ngập nước mắt: “Thật ra thì sau khi xảy ra tai nạn, tôi đã muốn gặp mặt mẹ chồng của tôi một lần, nhưng mà A Khải và Nhiên Nhiên không còn nữa, bà ấy đã kéo toàn bộ phương thức liên lạc của tôi vào danh sách đen, thậm chí còn cảm thấy tôi vì tài sản mà trù tính hại chết A Khải và Nhiên Nhiên. A Khải là con trai độc nhất của bà ấy, A Khải mất, mấy người cháu trai cháu gái bên cạnh bà ấy liền có tâm tư, muốn phần tiền kia của bà ấy, cản trở từ trong, sắp đặt để cho mẹ chồng tôi càng nghi kỵ tôi, còn dưới sự sắp xếp của bọn họ mà nhận rất nhiều bài phỏng vấn, cách con đường hòa giải lại càng ngày càng xa...”
“Tóm lại, cám ơn cô, luật sư Thành!”
“Đừng vội cám ơn tôi, vụ kiện này sẽ như thế nào, còn phải xem chị và mẹ chồng chị gặp mặt nói chuyện như thế nào. Cho dù giải hòa, thì việc phân chia tài sản cũng còn phải tiếp tục đàm phán.”
Trong lòng của Thành Dao còn có chút lo lắng, mặc dù cô đã đưa đoạn video tai nạn kia, lời chứng của các nhân viên trong công ty đối với tình cảm vợ chồng ngày thường của Trần Lâm Lệ, lịch sử nói chuyện của Trần Lâm Lệ và Chương Khải, tất cả những chứng cứ trên đều có thể chứng minh tình cảm một lòng một dạ của hai người chuyển cho Tiền Hằng, nhưng thành kiến của một người, cũng không phải dễ dàng xóa bỏ như vậy.
Mà giống như là muốn nghiệm chứng cho suy đoán của Thành Dao, lúc Tiền Hằng dẫn Hoàng Nhiễm xuất hiện, Hoàng Nhiễm hiển nhiên vẫn vô cùng có ý thù địch.
Tiền Hằng nhìn Thành Dao, hai người vô cùng ăn ý rời khỏi phòng bệnh, để con dâu mẹ chồng không gian riêng.
“Muốn ăn cái gì?” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Thành Dao đi theo Tiền Hằng tới hành lang bệnh viện, cô ngẩn người, ngẩng đầu lên.
Tiền Hằng có vẻ không được tự nhiên: “Không phải em nói cơm tối bị anh cắt ngang sao? Anh cũng chưa ăn, xem như đền bù, vừa vặn mời em ăn.”
Thành Dao vô thức nhìn lại phòng bệnh.
Tiền Hằng mấp mím môi: “Hai người ấy sẽ không nói chuyện xong trong chốc lát đâu. Gần bệnh viện cũng không có nhà hàng đàng hoàng, chỉ là ăn bữa ăn đơn giản thôi, sẽ không quá lâu.”
Từ khi chia tay Tiền Hằng đến nay, trong lòng Thành Dao không phải là không có buồn, đã từng là kiểu hai người gắn bó, nay đột nhiên trở về một người, giống như nghiện đột nhiên phải cai thuốc vậy, lúc đầu mới cai, Thành Dao đã từng khóc lóc mất ngủ. Nhiều lần nghe được tiếng của Tiền Hằng, thậm chí không lý trí đến mức suy nghĩ không quan tâm chuyện kết hôn, muốn trở lại bên cạnh người đàn ông này.
Nhưng mà khi bước vào Kim Chuyên đến nay, công việc bộn bề đã phân tán sự chú ý của Thành Dao, không còn suy nghĩ đến người đàn ông này. Nhưng hôm nay khi mặt đối mặt với Tiền Hằng lần nữa, sự hỗn loạn, sợ hãi, thấp thỏm, bất an và nhát gan trong lòng của Thành Dao lại đến.
Cô muốn gặp anh, lại sợ gặp anh, vừa muốn nói chuyện với anh, lại không dám nói với anh. Bởi vì cô sợ khi gặp mặt, cô sẽ mềm lòng, sự kiên quyết sẽ giảm, sẽ muốn vứt bỏ nguyên tắc của mình mà trở về bên cạnh anh.
“Em muốn ăn món cay Tứ Xuyên.”
Tiền Hằng hoàn toàn không ăn được cay, bình thường mấy món hơi cay cũng không thể nào ăn được, thỉnh thoảng ăn một chút cay, là có thể gọi điên cuồng ba ly nước đá. Thành Dao nghĩ mình ăn món cay Tứ Xuyên thì có thể làm cho anh biết khó mà lui. Bởi vì công việc nên đành phải va chạm với bạn trai cũ, việc ăn một bữa cơm, thì vẫn nên tránh tiếp xúc nhiều thì tốt hơn. Đối đầu với Tiền Hằng, Thành Dao không có quá nhiều lòng tin với bản thân.
Kết quả cô lại không ngờ tới, Tiền Hằng nghe xong thì không có một chút phản ứng gì: “Ừ, được, vậy đi thôi.”
Thành Dao ngẩn người: “Em định ăn món cay Tứ Xuyên. Món cay Tứ Xuyên!”
“Ừ, anh biết.”
Cho đến khi Thành Dao ngồi trong quán ăn Tứ Xuyên, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện bình thản gọi thức ăn, thì vẫn còn hoảng hốt.
Tiền Hằng lại đi ăn đồ cay Tứ Xuyên với cô?
“Anh...” Thành Dao cân nhắc cách dùng từ, “Quán ăn Tứ Xuyên này mấy ngày trước em đã ăn rồi, cay chính hiệu.”
Tiền Hằng nâng mí mắt: “Cố Bắc Thanh có thể ăn đồ cay Tứ Xuyên không?” Thành Dao không rõ lắm, chỉ trả lời theo vô thức: “Anh ấy không cay không vui.”
“Được.”
Tiền Hằng nghe xong, không đầu không đuôi nhả một chữ như vậy.
Hai người ngồi đối mặt nhau như vậy, Thành Dao vô thức muốn nói sang chuyện khác: “Vụ kiện này của Trần Lâm Lệ.”
Nhưng mà cô vừa mới mở miệng, Tiền Hằng liền ngắt lời cô: “Thành Dao.” Anh có vẻ hơi mất tự nhiên, “Hôm nay anh tìm em, không muốn nói chuyện công việc.”
Không biết tại sao, Thành Dao lại cảm thấy Tiền Hằng vào khoảnh khắc này đang mang theo một loại biểu cảm sắp sửa tử trận.
Sau khi yên lặng chốc lát, Thành Dao rốt cuộc cũng nghe được giọng nói anh dũng hi sinh của Tiền Hằng-----------------------------
“Thành Dao, anh nguyện ý kết [1].”
Thành Dao ngẩn người, lạnh mặt nói: “Anh có nguyện ý buộc garo [1] hay không cũng không liên quan đến em.”
Tiền Hằng lại mấp mím môi: “Anh đã quyết định không buộc garo.”
“Cái gì?”
“Bởi vì muốn sinh con với em.” Tiền Hằng dừng một chút, “Anh nói là anh nguyện ý kết hôn [1].”
[1] Từ mà Tiền Hằng nói lần thứ nhất vừa có nghĩa là buộc garo ( ), vừa
có nghĩa là kết hôn ().
Thành Dao:???
Chờ. chờ chút?
Trong lúc nhất thời Thành Dao có chút không tiêu hóa được, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiền Hằng: “Anh không phải là không kết hôn DINK sao?”
Người đầu têu lại mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Ừ, anh đổi ý.”
“Anh không phải nói đó là ranh giới cuối cùng và nguyên tắc tuyệt đối không thể nhượng bộ sao?”
“Con người sống trên đời, dù sao cũng phải đột phá bản thân, thử nghiệm những cái không biết, giống như thách thức món cay Tứ Xuyên vậy.” Tiền Hằng mấp mím môi, “Anh đã nghĩ rồi, em nói đúng, mẫu gen và nhiễm sắc thể xuất sắc phải được lưu truyền, đặc biệt là như của anh, nếu như anh không kết hôn không có con, thì đối với quốc gia sẽ là một loại tổn thất. Em đối với xã hội cũng phải có một chút cảm giác trách nhiệm, phải có vài hành động làm tăng trưởng dân số. Làm người không thể quá ích kỷ.”
Người có tiếng là kiên trì không kết hôn DINK một trăm năm không đổi, đồng thời chết vì sĩ diện như Tiền Hằng, hôm nay lại pa pa pa tự bạt tai vả mặt hai trăm cái, có lẽ cũng có chút làm khó anh.
Nhưng mà sau khi Thành Dao nghe lời nói tự cho mình là vô cùng tốt đẹp quang minh chính đại như trước của anh, lại giận không có chỗ phát ti ết: “Anh rõ ràng không cần vì quốc gia mà miễn cưỡng bản thân anh, con người sống trên đời, quan trọng nhất chính là buông thả, là sống cho bản thân. Huống chi cho dù anh có con, thì sinh một hai đứa như vậy, đối với việc thay đổi thế giới cũng như muối bỏ biển thôi, cho nên không cần để ý nhiều như vậy. Tiền Hằng, anh vẫn đi buộc garo đi.”
“...” Tiền Hằng nghẹn họng, trầm mặc chốc lát, anh mới nhìn Thành Dao nói, “Nếu như anh buộc garo, vậy em thế nào?”
Thành Dao cười híp mắt: “Em? Em tìm người khác sinh con.”
“Thành, Dao.” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Giọng nói của Thành Dao gần như có chút nghiến răng nghiến lợi, anh mở to mắt hung dữ nhìn Thành Dao: “Em thật sự muốn làm anh tức chết.”
“Sao em lại làm anh tức?” Thành Dao cũng trợn mắt nhìn lại, “Gen của anh đúng là đỉnh của xuất sắc, nhưng em cũng chỉ thường thường thôi, Lương Y Nhiên gì gì đó, cũng xuất sắc hơn em, anh muốn vì quốc gia mà có con, lưu truyền gen chất lượng tốt, thì đi tìm Lương Y Nhiên là được.”
“Anh đã biết chuyện Lương Y Nhiên làm với em rồi, anh đã xử lý xong rồi.” Nói đến Lương Y Nhiên, Thành Dao lại tức giận: “Chuyện Lương Y Nhiên này anh có xử lý hay không, em cũng không sao cả. Bởi vì bây giờ mỗi một vụ kiện em làm, đều đang chứng minh năng lực và sự trong sạch của em, có một vài thứ, thời gian sẽ trả lại chân tướng như cũ, em còn trẻ, em không sợ.”
Giọng nói của Tiền Hằng vẫn tựa như mình là người bị hại, con người thẳng nam không chút cầu sinh này lên án: “Nhưng em không nói gì cho anh, thì làm sao anh phát hiện những chuyện Lương Y Nhiên đã làm với em? Trong chuyện này em cũng quá thiếu tín nhiệm anh rồi.”
“Em làm sao nói cho anh? Lấy thân phận gì? Cô nhân viên nhỏ tố cáo cộng sự? Để cho anh lựa chọn thế nào? Rốt cuộc tin tưởng ai?”
“Anh mãi mãi tin tưởng em vô điều kiện.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, nhưng Thành Dao lại khó mà bình tĩnh được, lòng lại không tự chủ nhảy cỡn lên một lần nữa. Cô vô thức tránh ánh mắt của Tiền Hằng, che giấu nói: “Anh đừng nghĩ dùng lời nói hay mà lừa người, càng đừng xấu xa mà cáo trạng trước, chuyện Lương Y Nhiên này, ban đầu chính là anh làm không tốt.” Hôm nay hai người chia tay, Thành Dao cũng không giấu giếm, “Em hiểu Quân Hằng phát triển cần thêm cộng sự mới, nhưng ban đầu anh tuyển Lương Y Nhiên vào công ty, với tư cách là bạn trai, thì ít nhất anh phải thông báo với em một tiếng chứ?”
Kết quả Tiền Hằng lại không muốn cầu sinh một chút nào, mặt đầy vẻ lẽ thẳng khí hùng nói: “Tại sao tuyển Lương Y Nhiên vào còn phải nói với em?”
u »
“Mặc dù em là bạn gái của anh, nhưng không phải là cộng sự công ty luật, mỗi lần tuyển nhân viên hoặc đồng nghiệp anh không thể nào chuyện gì cũng nói mọi chi tiết cho em, việc này cũng không có ý nghĩa.” Tiền Hằng không hiểu nói, “Chẳng lẽ anh tuyển Vương Lộ, Bao Duệ vào, cũng phải nói với em?”
“Vương Lộ Bao Duệ với Lương Y Nhiên không cùng một kiểu!”
“Chẳng lẽ bọn họ không phải là đồng nghiệp bình thường sao?” Tiền Hằng nói đầy vẻ đương nhiên, “Mặc dù Lương Y Nhiên là cộng sự, nhưng đối với anh mà nói, thì với Vương Lộ, Bao Duệ, thân phận ở trong mắt anh đều giống nhau, tại sao đến phiên cô ấy thì phải thông báo riêng với em?”
“Cái gì mà giống nhau? Vương Lộ với Bao Duệ từng tỏ tình với anh sao?” Thành Dao thật sự tức giận mà nghiến răng nghiến lợi, như vậy mà còn vọng tưởng có con với cô sao? Anh nằm mơ đi!
“Anh sắp xếp bạn gái của mình làm việc dưới trướng người phụ nữ trước kia thầm mến anh tỏ tình với anh, còn không nhìn xem đối phương có làm chuyện mờ ám hay không? Vậy mà còn tố cáo em?”
Nhưng khi đối mặt với lời tố cáo của Thành Dao, Tiền Hằng lại rất mờ mịt: “Ai? Ai thầm mến anh? Tỏ tình cái gì?”
“Lương Y Nhiên đó! Thời đại học không phải cô ấy đã từng theo đuổi anh, còn tỏ tình với anh sao?”
Kết quả trên mặt Tiền Hằng lại viết đầy chữ không dám tin kinh hoàng: “Có chuyện này?” Anh bừng tỉnh hiểu ra nói, “Thảo nào anh nói tại sao cô ta lại nhằm vào em như thế, hóa ra cô ta đã từng tỏ tình với anh?”
u »
Vị bằng hữu này, anh không để tâm đ ến như vậy, thì không quá tốt đâu, độc thân hai mươi tám năm, thật sự không thể trách cứ xã hội mà.
Tiền Hằng lại không hề cảm thấy bản thân có vấn đề, ngược lại, anh còn rất cây ngay không sợ chết đứng: “Thời đại học người từng tỏ tình với anh quá nhiều, ngoại trừ nữ thì cũng có nam, hoàn toàn không thể nhớ được, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian đi nhớ những chuyện này. Hóa ra Lương Y Nhiên còn từng tỏ tình với anh?”
u »
“Thật xin lỗi, nếu như anh nhớ Lương Y Nhiên từng tỏ tình với anh, thì trước khi cô ta vào Quân Hằng anh sẽ nói với em, cũng tuyệt đối không điều em vào đoàn đội của cô ta.”
11
Tâm tình của Thành Dao phức tạp, cô không biết nếu như Lương Y Nhiên nghe được những lời này của Tiền Hằng, thì có thể trực tiếp hộc máu bỏ mạng hay không.
Sau một hồi trầm mặc, Tiền Hằng rốt cuộc cũng mở miệng lần nữa, giọng nói của anh có chút chật vật: “Anh cũng không thật sự vì quốc gia mà kết hôn.”
Thành Dao không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn anh.
Tiền Hằng giống như con mồi bị sư tử khóa chặt mục tiêu mà hấp hối vùng vẫy mấy giây, sau đó cam chịu số phận từ bỏ giãy giụa: “Anh không quan tâm đ ến quốc gia thế nào thế giới thế nào. Anh chỉ quan tâm em.”
Tiền Hằng mấp mím môi, khuôn mặt xị ra không còn chút mặt mũi: “Thành Dao, sau khi chật vật lựa chọn và suy tính lâu dài, anh quyết định không khăng khăng không kết hôn với DINK nữa.” Giọng của Tiền Hằng khẽ run run, giống như đang khẩn trương, nhưng mà trên mặt vẫn là cái loại bình tĩnh núi Thái Sơn sụp đổ ở trước mắt nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, “Hôn nhân có lẽ cũng không phải không tốt đẹp giống như thế, trong hôn nhân ngoài những cuộc cãi vã và đối đầu, cũng còn có lãng mạn và tình yêu, giống như Trần Lâm Lệ và Chương Khải vậy. Mặc dù anh vẫn cảm thấy hôn nhân và có con đều là loại quyết sách vô cùng nguy hiểm, trong lòng cũng còn có chút không chắc, nhưng vì em, anh nguyện ý thử và nhận loại nguy hiểm này. Anh nguyện ý kết hôn, cũng nguyện ý có con. Anh đồng ý mọi yêu cầu của em.”
“Anh phát hiện anh không có cách nào nhìn em ở bên người khác, kết hôn với người khác, có con với người khác. Nếu như kết hôn, sinh con là kế hoạch mà em nhất định phải trải qua trong cuộc đời, vậy anh hy vọng người kết hôn và có con với em, là anh.” Tiền Hằng nhìn Thành Dao chằm chằm: “Cho nên Thành Dao, chúng ta ở bên nhau lần nữa đi.”
Không khó tưởng tượng là, Tiền Hằng đưa ra quyết định này, đưa ra loại thay đổi này, trong lòng đã phải xoắn xuýt và thỏa hiệp nhượng bộ như thế nào, anh có thể vì cô mà làm đến bước này, thì Thành Dao nói không cảm động là giả, chỉ là...
Chỉ là cái loại ung dung và cảm giác tự cho mình hơn người mơ hồ trong lời nói của Tiền Hằng, lại làm cho Thành Dao cảm thấy không thoải mái.
Bản thân cô quả thật muốn kết hôn và sinh con, nhưng Thành Dao hy vọng, dù là kết hôn, hay sinh con, cũng là chuyện nước chảy thành sông một cách tự nhiên, đây là niềm hạnh phúc được cả hai bên mong đợi, chứ không phải là quyết định tràn ngập nguy hiểm, thấp thỏm giống như trong mắt Tiền Hằng, càng không phải là vì chiều theo cô mà miễn cưỡng thỏa hiệp.
Chia tay đúng là bởi vì quan niệm về kết hôn sinh con khác nhau, nhưng sau khi chia tay, Thành Dao cũng đã bình tĩnh suy nghĩ về mối quan hệ của cô với Tiền Hằng.
Lúc ban đầu là lấy quan hệ cấp trên cấp dưới mà bắt đầu yêu, mặc dù quá trình rất tốt đẹp, nhưng khi bình tĩnh mà suy nghĩ, thì mối quan hệ của hai người không hề ngang nhau, chỉ là thời gian yêu nhau không dài, lớp không đúng này mới chưa hoàn toàn phơi bày.
Tiền Hằng quả thật rất yêu cô, nhưng mà trong kiểu tình yêu này, có trộn lẫn một chút chủ nghĩa gia trưởng ở trên chỗ cao nhìn xuống. Đối mặt với cô, anh quá tự tin, cũng quá ung dung, thật sự giống như tất cả mọi chuyện mãi mãi đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
“Thật xin lỗi, trước mắt em không muốn quay lại với anh.”
Tiền Hằng ngẩn người, anh cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”
“Có phải anh cảm thấy chỉ cần anh đồng ý kết hôn có con, thì bất cứ khi nào em cũng sẽ trở lại bên cạnh anh hay không?” Thành Dao khẽ nhíu mày, cho Tiền Hằng một nụ cười đẹp mà kiêu ngạo, “Có điều thật xin lỗi, lần này anh đoán sai rồi.” Thành Dao gằn từng chữ một, “Tiền Hằng, tại sao anh chưa từng nghĩ tới, cho dù anh muốn kết hôn muốn có con, thì bây giờ em cũng chưa chắc sẽ đồng ý? Ai cho anh ảo tưởng đó? Anh đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều quá rồi sao? Chỉ cần anh quay đầu, thì luôn có nữ chính ngu ngốc đang chờ anh? Cái kiểu chờ đợi hơn mười mấy năm?”
Tiền Hằng cau mày, mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng mà sắc mặt của anh càng đen, thì Thành Dao lại cảm thấy tâm trạng của mình càng thoải mái: “Tiền Hằng, tỉnh táo một chút.”
“Là đàn ông, anh đáng ra phải nhớ lời mình đã nói chứ, kết hôn đối với anh mà nói không phải là phần mộ của tình yêu sao? Có con lại càng là nghĩ không thoáng tự tìm chết sao?”
Tiền Hằng khó nhọc nói: “Là suy nghĩ trước đây của anh chưa đủ chín chắn.”
“À, như vậy à, nhưng mà cho dù anh muốn kết hôn có con, thì cũng không ai dám đâu.” Thành Dao mở to mắt nhìn, “Dầu sao ai mà kết hôn với anh ngộ nhỡ ly hôn thì không chỉ không có một phần tài sản được chia, khó khăn gian khổ mang thai sinh con, cuối cùng ly hôn lại cướp mất quyền nuôi dưỡng, giống hệt như mang thai hộ không lấy tiền vậy, ai mà muốn tìm anh kết hôn chứ?”
Tiền Hằng chịu đựng, gần như là thấp giọng đè nén nói: “Thành Dao, anh sẵn lòng ký thỏa thuận trước khi cưới, điều khoản thỏa thuận em quyết định, một khi ly hôn, thì tất cả tài sản chung đều thuộc về em, con cũng thuộc về em, em muốn viết kiểu điều khoản gì, anh đều đồng ý. Chỉ cần em nguyện ý kết hôn với anh, anh đều có thể chấp nhận...”
Tiền Hằng nói xong, mím môi nhìn về phía Thành Dao, bộ dáng kia lại có chút đáng thương, giống như một nước thuộc địa khi đối mặt với cường quốc xâm lược nhưng lại không có sức chống cự chỉ có thể cắt đất đền tiền.
Vẻ mặt này không khiến cho Thành Dao đồng cảm chút nào, mà ngược lại, sự xấu xa trong nội tâm cô lại trỗi dậy: “Là như vậy, em vẫn cảm thấy chỉ yêu đương với mình anh thì có chút tiếc nuối, đàn ông nhiều như vậy mà, ngoại trừ kiểu của anh, thì em nên thử một vài kiểu khác, mới xem là không có lỗi với cuộc sống này, nếu như anh muốn kết hôn thì cũng được, em yêu cầu open relationship, còn về phương diện đó, sau khi kết hôn anh đừng quản em, em muốn gặp được người mình rung động, nên cũng sẽ yêu đương với người ta, thân thể và tâm hồn, chắc sẽ có một cái trật hướng trên đường.”
Sắc mặt Tiền Hằng tái xanh: “Em nghiêm túc sao?”
Thành Dao gật đầu: “Vâng.”
“Chỉ cần chấp nhận điều này em sẽ kết hôn với anh?”
“Không sai.”
Tiền Hằng là một người siêu cần mặt mũi, Thành Dao cũng biết, anh chắc chắn không thể nào chấp nhận điều khoản nhục nhã như vậy, chỉ là cô không nghĩ tới, sau một hồi im lặng, Tiền Hằng lại mang theo vẻ mặt tràn đầy nhẫn nhục mà gật đầu.
“Anh chấp nhận.”
Chờ... chờ một chút...
Khuôn mặt của Tiền Hằng tái nhợt hiện lên một chút tuyệt vọng: “Không có sao, anh chấp nhận, sau khi kết hôn anh sẽ nghiêm khắc với bản thân, vóc dáng không thay đổi đường mép tóc không thụt lùi, để cho em chỉ thích một mình anh, như vậy là được.”
Mặc dù ngay cả loại thỏa thuận nhục nước mất chủ quyền này Tiền Hằng cũng có thể chấp nhận, Thành Dao vốn phải rất cảm động, nhưng cô lại vô tình phá vỡ ảo tưởng của anh.
“Xin lỗi, em không thật sự muốn open relationship, nếu kết hôn, thì nên có trách nhiệm với hôn nhân.”
Nhưng Tiền Hằng còn chưa kịp vui mừng, thì nghe Thành Dao tiếp tục nói
“Vừa nãy là nói giỡn. Hiện tại em rất hài lòng với trạng thái của mình, yêu đương kết hôn sinh con đều không phải là điều cần thiết trong cuộc sống, nó chỉ là phong cảnh nước chảy thành sông trên đường đời mà thôi. Tình yêu rất đẹp, nhưng nếu như không yêu thì sẽ càng có nhiều thời gian tập trung vào công việc, toàn lực phát triển sự nghiệp hơn.” Cô nhìn Tiền Hằng, “Trước kia anh đã dạy em trong hai năm đầu làm việc không nên vội vàng yêu đương, bây giờ em suy nghĩ lại, mới thấy nói vô cùng có đạo lý! Hai năm quyết định hướng đi tương lai của sự nghiệp này, yêu đương thì lúc nào cũng thể, dù sao yêu đương với ai thì cũng là yêu. Nhưng cơ hội làm việc trong hai năm này, một khi lãng phí thì sẽ không có đường quay đầu lại.”
“Cho nên mặc dù trong tương lai khi em gặp được đúng người thì nhất định sẽ kết hôn sinh con, nhưng trước mắt lại không có suy nghĩ đến chuyện này, em cảm thấy độc thân rất tốt, cảm giác đắm chìm trong công việc cũng rất phong phú!”
Trên mặt của Tiền Hằng thoáng qua một loại trống rỗng sau khi bị đả kích quá độ, qua một lúc lâu, anh tựa như mới khôi phục lại tâm trạng, gắt gao nhìn chăm chú Thành Dao: “Có phải Cố Bắc Thanh hay không?”
“Hả?”
Trên mặt Tiền Hằng lộ ra vẻ muốn giết người: “Có phải gần đây anh ta đang theo đuổi em hay không? Em rung động với anh ta? Anh ta có gì tốt?!” Tiền Hằng tức giận nói, “Anh ta với em không thích hợp!”
Mặc dù không có nói rõ, nhưng mà giờ phút này trên mặt anh chỉ còn thiếu treo một màn mưa đạn “Người thích hợp với em chỉ có anh”.
Nhưng mà Tiền Hằng không biết, cái loại cảm giác tự cho mình hơn người này, chỉ làm cho Thành Dao càng nhìn càng muốn hung hăng lấy chủ nghĩa xã hội mà đánh.
“Đàn anh của em chỗ nào cũng vô cùng giỏi.” Thành Dao tức đến chết không quan tâm gì mà bịa chuyện, “Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, tao nhã lịch sự, tốt nghiệp cùng một trường với em, đề tài chung cũng nhiều, trên chuyên môn cũng có thể giúp đỡ chỉ bảo em rất nhiều; từ trước đến nay đều có sao nói vậy, không có kỳ quặc, bụng dạ thẳng thắn, không cần em đoán; đối với em thì muốn gì được đó, từ trước đến nay cũng không tự cho mình tốt đẹp, cũng không có tư tưởng thẳng nam quá mức; quan trọng nhất chính là biết khi theo đuổi người khác thì phải hạ thấp tư thái.” Thành Dao suy nghĩ một chút, bổ sung nói, “À, anh ấy còn có thể ăn cay với em.”
Tiền Hằng im lặng rất lâu, mới khó nhọc nói: “Ăn cay tính là ưu điểm gì chứ?”
“Đúng vậy, không tính là ưu điểm, nhưng có đôi khi tìm một người bạn trai không ăn được, thì lâu dài sẽ không ổn. Đây xem như là thói quen trong cuộc sống chênh nhau quá lớn.”
Tiền Hằng gần như có chút nghiến răng nghiến lợi: “Ăn cay, anh cũng có thể ăn. Đồ cay Tứ Xuyên, căn bản không làm khó được anh.”
Cũng đúng vào lúc này, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng dọn thức ăn lên bàn một phần mỳ thịt bò trộn với ớt cay.
Cái món mỳ thịt bò trộn với ớt cay [2] này, mặc dù gọi là mỳ, nhưng lại không có nước, hoàn toàn là cắt nhỏ ớt cựa gà trộn với mì sợi và thịt bò bằm. Nếu như muốn ăn thịt bò thơm phức, thì phải chịu đựng vị cay đến bùng nổ của ớt cựa gà trong miệng, mà vị cay của ớt cựa gà, ngay cả Thành Dao thích ăn cay, cũng xếp nó vào cấp “cay bi ến thái”.
[2] Mỳ thịt bò trộn ớt:
Thành Dao đồng cảm nhìn Tiền Hằng: “Ăn cay, anh chắc chắn sao?”
Tiền Hằng hiển nhiên không biết điều vi diệu của món ăn này, còn cười lạnh tự tin nói: “Anh đã nói, con người sống trên đời, dù sao cũng phải thử một vài thứ mới, anh đột nhiên cảm thấy đồ ăn Tứ Xuyên cũng không tệ, ăn cay mà thôi.”
Nói như thế xong, Tiền Hằng không biết sống chết lấy mì sợi, hung tợn ăn một ngụm lớn.
Anh vốn còn có rất nhiều lời muốn nói với Thành Dao, chỉ là sau khi ăn một ngụm mì sợi này xong, một chữ Tiền Hằng cũng không nói ra được.
Cay! Thật sự rất cay! Cay đến chầu trời! Cay đến chết! Cay đến không thể tự lo liệu cuộc sống!
Một Tiền Hằng sau khi trưởng thành chưa từng khóc lóc, nhưng lần đầu tiên, lại không thể nào kìm nén được mà ch ảy nước mắt hối hận.
Sống khỏe mạnh không tốt sao? Sao phải đi ăn cay? Sao phải đắc tội với Thành Dao?
Dáng vẻ bị sặc cay mắt đỏ mũi đỏ còn nước mắt giàn giụa hôm nay của anh, ở trước mặt Thành Dao còn có thể có hình tượng gì mà nói chứ??? Tiền Hằng tức giận nghĩ trong lòng, không nghĩ tới Cố Bắc Thanh còn rất có tài, lại còn là một đối thủ mạnh.
Thành Dao đương nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Tiền Hằng, cô chỉ khiếp sợ nhìn Tiền Hằng ăn một miếng mỳ cay bi ến thái, rồi lại đỏ mắt cố gắng kìm nước mắt bị cay, điên cuồng gọi một ly nước đá, sau đó nhắm mắt lại ăn một ngụm, rồi lại nước đá, sau đó lại một miếng nữa, cho đến khi ăn xong cả bát mì, anh gần như đã uống hết ba bình nước đá lớn...
Thành Dao đã khuyên anh dừng lại mấy lần, nhưng đều bị Tiền Hằng trợn mắt nhìn trở lại.
“Anh. anh có khỏe không?” Nhìn Tiền Hằng ở trước mắt, Thành Dao cũng có chút không đành lòng trong lòng, cô vô thức nói, “Không ăn cay thì không ăn thôi, bây giờ em cảm thấy ăn thanh đạm một chút cũng tốt, cái kiểu cay này quá k ích thích...
Nhưng Tiền Hằng, người vừa bị k ích thích mà lên ý chí chiến đấu lại mặt đầy vẻ kiên cường khí khái, anh cao ngạo nói: “Trong từ điển của Tiền Hằng anh, không có thua! Ăn cay, anh tuyệt đối phải hơn Cố Bắc Thanh! Hôm nay em gọi bao nhiêu món, anh sẽ ăn bấy nhiêu!”
Kết quả lời của anh vừa dứt, thì nhân viên phục vụ lại bưng từng món mới lên đầu cá kho ớt [3], gà cay Trùng Khánh [4], ếch trâu xào [5].
[3] Đầu cá kho ớt ( ): món ăn truyền thống của tỉnh Hồ Nam, có màu đỏ
tươi, hương vị đậm đà, vị mỡ nhưng không ngán, thịt cá mềm tan hoà quyện
X
với vị cay nồng của ớt.
[4] Gà cay Trùng Khánh ( ): Đây là món gà đặc sản của Trùng Khánh và
mang đặc điểm của món ăn Tứ Xuyên vì độ cay của nó.
[5] Êch trâu xào:
Trên những món này, món nào cũng có một đống ớt đủ loại cay đến mức làm người ta nước mắt nước mũi lưng tròng...
Tiền Hằng nhìn những món ăn này, lần đầu tiên rơi vào trầm mặc, mãi đến một lúc sau, anh mới khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía Thành Dao, giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Có hai người ăn mà thôi, sao em lại gọi nhiều món như vậy?”
Lúc nhận được điện thoại của Tiền Hằng, món ăn mà Thành Dao và Cố Bắc Thanh gọi vừa lên bàn.
“Có thể hẹn ngày mai không?” Thành Dao có chút lúng túng, “Bữa ăn tối của em còn chưa bắt đầu, quan trọng là Trần Lâm Lệ vẫn còn ở bệnh viện, tối nay sợ rằng vẫn chưa thể xuất viện đi gặp Hoàng Nhiễm.”
Giọng nói của Tiền Hằng rất nghiêm túc: “Hoàng Nhiễm chỉ rảnh vào tối nay.”
Thành Dao có chút nóng nảy: “Nhưng mà tình trạng cơ thể của Trần Lâm Lệ...”
“Không sao, anh sẽ dẫn Hoàng Nhiễm đến bệnh viện gặp cô ấy.” Tiền Hằng điềm tĩnh nói, “Loại chuyện này nên rèn sắt khi còn nóng, anh sợ Hoàng Nhiễm ngủ một giấc xong ngày mai lại thay đổi chủ ý, ngay cả gặp mặt Trần Lâm Lệ một lần cũng không muốn.”
Lời nói của Tiền Hằng rất có lý, lại nghiêm túc, Thành Dao trầm ngâm chốc lát, rồi đồng ý với quan điểm của anh: “Anh nói không sai, như vậy đi, em nói chuyện với Trầm Lâm Lệ, chúng ta gặp mặt ở bệnh viện.”
Sau khi được sự đồng ý của Trần Lâm Lệ, Thành Dao lập tức đưa tên bệnh viện, số phòng cho Tiền Hằng, sau đó dứt khoát xách túi chuẩn bị đi.
Mặt của Cố Bắc Thanh đầy vẻ không biết làm sao, anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Có chuyện gì xảy ra với Tiền Hằng vậy, vụ kiện này của Trần Lâm Lệ còn cách một khoảng thời gian nữa mới mở phiên phúc thẩm, trước kia xử lý vụ kiện sao không thấy anh ta có hiệu suất cao như vậy, bây giờ chọn lúc này gọi điện thoại tới...”
“Là đương sự của anh ấy không có tiện thời gian.” Thành Dao cười cười, “Huống chi loại chuyện này, luật sư nên lấy khách hàng và công việc làm trọng, vì vụ kiện mà hy sinh cũng là phải.”
Cố Bắc Thanh nhíu mày: “Xem ra thành kiến của anh ta đối với anh quá lớn, anh luôn cảm thấy anh ta hình như đang cố ý không để cho em dùng bữa cơm này với anh.”
Thành Dao nói xin lỗi với Cố Bắc Thanh: “Tối nào anh có thời gian, chờ em giải quyết xong lần gặp mặt này thì chúng ta ăn bữa khuya đi.”
“Không thành vấn đề.” Cố Bắc Thanh ôn hòa bật cười, “Đến hẻm ăn vặt bên kia đi, chỗ đó náo nhiệt.”
Thành Dao gần như là chạy một mạch đến bệnh viện, đối với chuyện có thể gặp mặt nói chuyện với Hoàng Nhiễm này, không ai kích động bằng Trần Lâm Lệ.
Khi cô ấy nghe được tin này, liền ngọ ngoạy muốn ngồi dậy từ trên giường: “Luật sư Thành, phiền cô dẫn tôi đi gặp mẹ chồng của tôi.”
“Không cần, bà ấy và luật sư của bà ấy sẽ trực tiếp đến gặp mặt chị.”
Sắc mặt của Trần Lâm Lệ tái nhợt, nhưng tinh thần lại tốt lên, trong mắt tràn ngập nước mắt: “Thật ra thì sau khi xảy ra tai nạn, tôi đã muốn gặp mặt mẹ chồng của tôi một lần, nhưng mà A Khải và Nhiên Nhiên không còn nữa, bà ấy đã kéo toàn bộ phương thức liên lạc của tôi vào danh sách đen, thậm chí còn cảm thấy tôi vì tài sản mà trù tính hại chết A Khải và Nhiên Nhiên. A Khải là con trai độc nhất của bà ấy, A Khải mất, mấy người cháu trai cháu gái bên cạnh bà ấy liền có tâm tư, muốn phần tiền kia của bà ấy, cản trở từ trong, sắp đặt để cho mẹ chồng tôi càng nghi kỵ tôi, còn dưới sự sắp xếp của bọn họ mà nhận rất nhiều bài phỏng vấn, cách con đường hòa giải lại càng ngày càng xa...”
“Tóm lại, cám ơn cô, luật sư Thành!”
“Đừng vội cám ơn tôi, vụ kiện này sẽ như thế nào, còn phải xem chị và mẹ chồng chị gặp mặt nói chuyện như thế nào. Cho dù giải hòa, thì việc phân chia tài sản cũng còn phải tiếp tục đàm phán.”
Trong lòng của Thành Dao còn có chút lo lắng, mặc dù cô đã đưa đoạn video tai nạn kia, lời chứng của các nhân viên trong công ty đối với tình cảm vợ chồng ngày thường của Trần Lâm Lệ, lịch sử nói chuyện của Trần Lâm Lệ và Chương Khải, tất cả những chứng cứ trên đều có thể chứng minh tình cảm một lòng một dạ của hai người chuyển cho Tiền Hằng, nhưng thành kiến của một người, cũng không phải dễ dàng xóa bỏ như vậy.
Mà giống như là muốn nghiệm chứng cho suy đoán của Thành Dao, lúc Tiền Hằng dẫn Hoàng Nhiễm xuất hiện, Hoàng Nhiễm hiển nhiên vẫn vô cùng có ý thù địch.
Tiền Hằng nhìn Thành Dao, hai người vô cùng ăn ý rời khỏi phòng bệnh, để con dâu mẹ chồng không gian riêng.
“Muốn ăn cái gì?” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Thành Dao đi theo Tiền Hằng tới hành lang bệnh viện, cô ngẩn người, ngẩng đầu lên.
Tiền Hằng có vẻ không được tự nhiên: “Không phải em nói cơm tối bị anh cắt ngang sao? Anh cũng chưa ăn, xem như đền bù, vừa vặn mời em ăn.”
Thành Dao vô thức nhìn lại phòng bệnh.
Tiền Hằng mấp mím môi: “Hai người ấy sẽ không nói chuyện xong trong chốc lát đâu. Gần bệnh viện cũng không có nhà hàng đàng hoàng, chỉ là ăn bữa ăn đơn giản thôi, sẽ không quá lâu.”
Từ khi chia tay Tiền Hằng đến nay, trong lòng Thành Dao không phải là không có buồn, đã từng là kiểu hai người gắn bó, nay đột nhiên trở về một người, giống như nghiện đột nhiên phải cai thuốc vậy, lúc đầu mới cai, Thành Dao đã từng khóc lóc mất ngủ. Nhiều lần nghe được tiếng của Tiền Hằng, thậm chí không lý trí đến mức suy nghĩ không quan tâm chuyện kết hôn, muốn trở lại bên cạnh người đàn ông này.
Nhưng mà khi bước vào Kim Chuyên đến nay, công việc bộn bề đã phân tán sự chú ý của Thành Dao, không còn suy nghĩ đến người đàn ông này. Nhưng hôm nay khi mặt đối mặt với Tiền Hằng lần nữa, sự hỗn loạn, sợ hãi, thấp thỏm, bất an và nhát gan trong lòng của Thành Dao lại đến.
Cô muốn gặp anh, lại sợ gặp anh, vừa muốn nói chuyện với anh, lại không dám nói với anh. Bởi vì cô sợ khi gặp mặt, cô sẽ mềm lòng, sự kiên quyết sẽ giảm, sẽ muốn vứt bỏ nguyên tắc của mình mà trở về bên cạnh anh.
“Em muốn ăn món cay Tứ Xuyên.”
Tiền Hằng hoàn toàn không ăn được cay, bình thường mấy món hơi cay cũng không thể nào ăn được, thỉnh thoảng ăn một chút cay, là có thể gọi điên cuồng ba ly nước đá. Thành Dao nghĩ mình ăn món cay Tứ Xuyên thì có thể làm cho anh biết khó mà lui. Bởi vì công việc nên đành phải va chạm với bạn trai cũ, việc ăn một bữa cơm, thì vẫn nên tránh tiếp xúc nhiều thì tốt hơn. Đối đầu với Tiền Hằng, Thành Dao không có quá nhiều lòng tin với bản thân.
Kết quả cô lại không ngờ tới, Tiền Hằng nghe xong thì không có một chút phản ứng gì: “Ừ, được, vậy đi thôi.”
Thành Dao ngẩn người: “Em định ăn món cay Tứ Xuyên. Món cay Tứ Xuyên!”
“Ừ, anh biết.”
Cho đến khi Thành Dao ngồi trong quán ăn Tứ Xuyên, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện bình thản gọi thức ăn, thì vẫn còn hoảng hốt.
Tiền Hằng lại đi ăn đồ cay Tứ Xuyên với cô?
“Anh...” Thành Dao cân nhắc cách dùng từ, “Quán ăn Tứ Xuyên này mấy ngày trước em đã ăn rồi, cay chính hiệu.”
Tiền Hằng nâng mí mắt: “Cố Bắc Thanh có thể ăn đồ cay Tứ Xuyên không?” Thành Dao không rõ lắm, chỉ trả lời theo vô thức: “Anh ấy không cay không vui.”
“Được.”
Tiền Hằng nghe xong, không đầu không đuôi nhả một chữ như vậy.
Hai người ngồi đối mặt nhau như vậy, Thành Dao vô thức muốn nói sang chuyện khác: “Vụ kiện này của Trần Lâm Lệ.”
Nhưng mà cô vừa mới mở miệng, Tiền Hằng liền ngắt lời cô: “Thành Dao.” Anh có vẻ hơi mất tự nhiên, “Hôm nay anh tìm em, không muốn nói chuyện công việc.”
Không biết tại sao, Thành Dao lại cảm thấy Tiền Hằng vào khoảnh khắc này đang mang theo một loại biểu cảm sắp sửa tử trận.
Sau khi yên lặng chốc lát, Thành Dao rốt cuộc cũng nghe được giọng nói anh dũng hi sinh của Tiền Hằng-----------------------------
“Thành Dao, anh nguyện ý kết [1].”
Thành Dao ngẩn người, lạnh mặt nói: “Anh có nguyện ý buộc garo [1] hay không cũng không liên quan đến em.”
Tiền Hằng lại mấp mím môi: “Anh đã quyết định không buộc garo.”
“Cái gì?”
“Bởi vì muốn sinh con với em.” Tiền Hằng dừng một chút, “Anh nói là anh nguyện ý kết hôn [1].”
[1] Từ mà Tiền Hằng nói lần thứ nhất vừa có nghĩa là buộc garo ( ), vừa
có nghĩa là kết hôn ().
Thành Dao:???
Chờ. chờ chút?
Trong lúc nhất thời Thành Dao có chút không tiêu hóa được, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiền Hằng: “Anh không phải là không kết hôn DINK sao?”
Người đầu têu lại mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Ừ, anh đổi ý.”
“Anh không phải nói đó là ranh giới cuối cùng và nguyên tắc tuyệt đối không thể nhượng bộ sao?”
“Con người sống trên đời, dù sao cũng phải đột phá bản thân, thử nghiệm những cái không biết, giống như thách thức món cay Tứ Xuyên vậy.” Tiền Hằng mấp mím môi, “Anh đã nghĩ rồi, em nói đúng, mẫu gen và nhiễm sắc thể xuất sắc phải được lưu truyền, đặc biệt là như của anh, nếu như anh không kết hôn không có con, thì đối với quốc gia sẽ là một loại tổn thất. Em đối với xã hội cũng phải có một chút cảm giác trách nhiệm, phải có vài hành động làm tăng trưởng dân số. Làm người không thể quá ích kỷ.”
Người có tiếng là kiên trì không kết hôn DINK một trăm năm không đổi, đồng thời chết vì sĩ diện như Tiền Hằng, hôm nay lại pa pa pa tự bạt tai vả mặt hai trăm cái, có lẽ cũng có chút làm khó anh.
Nhưng mà sau khi Thành Dao nghe lời nói tự cho mình là vô cùng tốt đẹp quang minh chính đại như trước của anh, lại giận không có chỗ phát ti ết: “Anh rõ ràng không cần vì quốc gia mà miễn cưỡng bản thân anh, con người sống trên đời, quan trọng nhất chính là buông thả, là sống cho bản thân. Huống chi cho dù anh có con, thì sinh một hai đứa như vậy, đối với việc thay đổi thế giới cũng như muối bỏ biển thôi, cho nên không cần để ý nhiều như vậy. Tiền Hằng, anh vẫn đi buộc garo đi.”
“...” Tiền Hằng nghẹn họng, trầm mặc chốc lát, anh mới nhìn Thành Dao nói, “Nếu như anh buộc garo, vậy em thế nào?”
Thành Dao cười híp mắt: “Em? Em tìm người khác sinh con.”
“Thành, Dao.” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Giọng nói của Thành Dao gần như có chút nghiến răng nghiến lợi, anh mở to mắt hung dữ nhìn Thành Dao: “Em thật sự muốn làm anh tức chết.”
“Sao em lại làm anh tức?” Thành Dao cũng trợn mắt nhìn lại, “Gen của anh đúng là đỉnh của xuất sắc, nhưng em cũng chỉ thường thường thôi, Lương Y Nhiên gì gì đó, cũng xuất sắc hơn em, anh muốn vì quốc gia mà có con, lưu truyền gen chất lượng tốt, thì đi tìm Lương Y Nhiên là được.”
“Anh đã biết chuyện Lương Y Nhiên làm với em rồi, anh đã xử lý xong rồi.” Nói đến Lương Y Nhiên, Thành Dao lại tức giận: “Chuyện Lương Y Nhiên này anh có xử lý hay không, em cũng không sao cả. Bởi vì bây giờ mỗi một vụ kiện em làm, đều đang chứng minh năng lực và sự trong sạch của em, có một vài thứ, thời gian sẽ trả lại chân tướng như cũ, em còn trẻ, em không sợ.”
Giọng nói của Tiền Hằng vẫn tựa như mình là người bị hại, con người thẳng nam không chút cầu sinh này lên án: “Nhưng em không nói gì cho anh, thì làm sao anh phát hiện những chuyện Lương Y Nhiên đã làm với em? Trong chuyện này em cũng quá thiếu tín nhiệm anh rồi.”
“Em làm sao nói cho anh? Lấy thân phận gì? Cô nhân viên nhỏ tố cáo cộng sự? Để cho anh lựa chọn thế nào? Rốt cuộc tin tưởng ai?”
“Anh mãi mãi tin tưởng em vô điều kiện.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, nhưng Thành Dao lại khó mà bình tĩnh được, lòng lại không tự chủ nhảy cỡn lên một lần nữa. Cô vô thức tránh ánh mắt của Tiền Hằng, che giấu nói: “Anh đừng nghĩ dùng lời nói hay mà lừa người, càng đừng xấu xa mà cáo trạng trước, chuyện Lương Y Nhiên này, ban đầu chính là anh làm không tốt.” Hôm nay hai người chia tay, Thành Dao cũng không giấu giếm, “Em hiểu Quân Hằng phát triển cần thêm cộng sự mới, nhưng ban đầu anh tuyển Lương Y Nhiên vào công ty, với tư cách là bạn trai, thì ít nhất anh phải thông báo với em một tiếng chứ?”
Kết quả Tiền Hằng lại không muốn cầu sinh một chút nào, mặt đầy vẻ lẽ thẳng khí hùng nói: “Tại sao tuyển Lương Y Nhiên vào còn phải nói với em?”
u »
“Mặc dù em là bạn gái của anh, nhưng không phải là cộng sự công ty luật, mỗi lần tuyển nhân viên hoặc đồng nghiệp anh không thể nào chuyện gì cũng nói mọi chi tiết cho em, việc này cũng không có ý nghĩa.” Tiền Hằng không hiểu nói, “Chẳng lẽ anh tuyển Vương Lộ, Bao Duệ vào, cũng phải nói với em?”
“Vương Lộ Bao Duệ với Lương Y Nhiên không cùng một kiểu!”
“Chẳng lẽ bọn họ không phải là đồng nghiệp bình thường sao?” Tiền Hằng nói đầy vẻ đương nhiên, “Mặc dù Lương Y Nhiên là cộng sự, nhưng đối với anh mà nói, thì với Vương Lộ, Bao Duệ, thân phận ở trong mắt anh đều giống nhau, tại sao đến phiên cô ấy thì phải thông báo riêng với em?”
“Cái gì mà giống nhau? Vương Lộ với Bao Duệ từng tỏ tình với anh sao?” Thành Dao thật sự tức giận mà nghiến răng nghiến lợi, như vậy mà còn vọng tưởng có con với cô sao? Anh nằm mơ đi!
“Anh sắp xếp bạn gái của mình làm việc dưới trướng người phụ nữ trước kia thầm mến anh tỏ tình với anh, còn không nhìn xem đối phương có làm chuyện mờ ám hay không? Vậy mà còn tố cáo em?”
Nhưng khi đối mặt với lời tố cáo của Thành Dao, Tiền Hằng lại rất mờ mịt: “Ai? Ai thầm mến anh? Tỏ tình cái gì?”
“Lương Y Nhiên đó! Thời đại học không phải cô ấy đã từng theo đuổi anh, còn tỏ tình với anh sao?”
Kết quả trên mặt Tiền Hằng lại viết đầy chữ không dám tin kinh hoàng: “Có chuyện này?” Anh bừng tỉnh hiểu ra nói, “Thảo nào anh nói tại sao cô ta lại nhằm vào em như thế, hóa ra cô ta đã từng tỏ tình với anh?”
u »
Vị bằng hữu này, anh không để tâm đ ến như vậy, thì không quá tốt đâu, độc thân hai mươi tám năm, thật sự không thể trách cứ xã hội mà.
Tiền Hằng lại không hề cảm thấy bản thân có vấn đề, ngược lại, anh còn rất cây ngay không sợ chết đứng: “Thời đại học người từng tỏ tình với anh quá nhiều, ngoại trừ nữ thì cũng có nam, hoàn toàn không thể nhớ được, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian đi nhớ những chuyện này. Hóa ra Lương Y Nhiên còn từng tỏ tình với anh?”
u »
“Thật xin lỗi, nếu như anh nhớ Lương Y Nhiên từng tỏ tình với anh, thì trước khi cô ta vào Quân Hằng anh sẽ nói với em, cũng tuyệt đối không điều em vào đoàn đội của cô ta.”
11
Tâm tình của Thành Dao phức tạp, cô không biết nếu như Lương Y Nhiên nghe được những lời này của Tiền Hằng, thì có thể trực tiếp hộc máu bỏ mạng hay không.
Sau một hồi trầm mặc, Tiền Hằng rốt cuộc cũng mở miệng lần nữa, giọng nói của anh có chút chật vật: “Anh cũng không thật sự vì quốc gia mà kết hôn.”
Thành Dao không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn anh.
Tiền Hằng giống như con mồi bị sư tử khóa chặt mục tiêu mà hấp hối vùng vẫy mấy giây, sau đó cam chịu số phận từ bỏ giãy giụa: “Anh không quan tâm đ ến quốc gia thế nào thế giới thế nào. Anh chỉ quan tâm em.”
Tiền Hằng mấp mím môi, khuôn mặt xị ra không còn chút mặt mũi: “Thành Dao, sau khi chật vật lựa chọn và suy tính lâu dài, anh quyết định không khăng khăng không kết hôn với DINK nữa.” Giọng của Tiền Hằng khẽ run run, giống như đang khẩn trương, nhưng mà trên mặt vẫn là cái loại bình tĩnh núi Thái Sơn sụp đổ ở trước mắt nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, “Hôn nhân có lẽ cũng không phải không tốt đẹp giống như thế, trong hôn nhân ngoài những cuộc cãi vã và đối đầu, cũng còn có lãng mạn và tình yêu, giống như Trần Lâm Lệ và Chương Khải vậy. Mặc dù anh vẫn cảm thấy hôn nhân và có con đều là loại quyết sách vô cùng nguy hiểm, trong lòng cũng còn có chút không chắc, nhưng vì em, anh nguyện ý thử và nhận loại nguy hiểm này. Anh nguyện ý kết hôn, cũng nguyện ý có con. Anh đồng ý mọi yêu cầu của em.”
“Anh phát hiện anh không có cách nào nhìn em ở bên người khác, kết hôn với người khác, có con với người khác. Nếu như kết hôn, sinh con là kế hoạch mà em nhất định phải trải qua trong cuộc đời, vậy anh hy vọng người kết hôn và có con với em, là anh.” Tiền Hằng nhìn Thành Dao chằm chằm: “Cho nên Thành Dao, chúng ta ở bên nhau lần nữa đi.”
Không khó tưởng tượng là, Tiền Hằng đưa ra quyết định này, đưa ra loại thay đổi này, trong lòng đã phải xoắn xuýt và thỏa hiệp nhượng bộ như thế nào, anh có thể vì cô mà làm đến bước này, thì Thành Dao nói không cảm động là giả, chỉ là...
Chỉ là cái loại ung dung và cảm giác tự cho mình hơn người mơ hồ trong lời nói của Tiền Hằng, lại làm cho Thành Dao cảm thấy không thoải mái.
Bản thân cô quả thật muốn kết hôn và sinh con, nhưng Thành Dao hy vọng, dù là kết hôn, hay sinh con, cũng là chuyện nước chảy thành sông một cách tự nhiên, đây là niềm hạnh phúc được cả hai bên mong đợi, chứ không phải là quyết định tràn ngập nguy hiểm, thấp thỏm giống như trong mắt Tiền Hằng, càng không phải là vì chiều theo cô mà miễn cưỡng thỏa hiệp.
Chia tay đúng là bởi vì quan niệm về kết hôn sinh con khác nhau, nhưng sau khi chia tay, Thành Dao cũng đã bình tĩnh suy nghĩ về mối quan hệ của cô với Tiền Hằng.
Lúc ban đầu là lấy quan hệ cấp trên cấp dưới mà bắt đầu yêu, mặc dù quá trình rất tốt đẹp, nhưng khi bình tĩnh mà suy nghĩ, thì mối quan hệ của hai người không hề ngang nhau, chỉ là thời gian yêu nhau không dài, lớp không đúng này mới chưa hoàn toàn phơi bày.
Tiền Hằng quả thật rất yêu cô, nhưng mà trong kiểu tình yêu này, có trộn lẫn một chút chủ nghĩa gia trưởng ở trên chỗ cao nhìn xuống. Đối mặt với cô, anh quá tự tin, cũng quá ung dung, thật sự giống như tất cả mọi chuyện mãi mãi đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
“Thật xin lỗi, trước mắt em không muốn quay lại với anh.”
Tiền Hằng ngẩn người, anh cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”
“Có phải anh cảm thấy chỉ cần anh đồng ý kết hôn có con, thì bất cứ khi nào em cũng sẽ trở lại bên cạnh anh hay không?” Thành Dao khẽ nhíu mày, cho Tiền Hằng một nụ cười đẹp mà kiêu ngạo, “Có điều thật xin lỗi, lần này anh đoán sai rồi.” Thành Dao gằn từng chữ một, “Tiền Hằng, tại sao anh chưa từng nghĩ tới, cho dù anh muốn kết hôn muốn có con, thì bây giờ em cũng chưa chắc sẽ đồng ý? Ai cho anh ảo tưởng đó? Anh đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều quá rồi sao? Chỉ cần anh quay đầu, thì luôn có nữ chính ngu ngốc đang chờ anh? Cái kiểu chờ đợi hơn mười mấy năm?”
Tiền Hằng cau mày, mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng mà sắc mặt của anh càng đen, thì Thành Dao lại cảm thấy tâm trạng của mình càng thoải mái: “Tiền Hằng, tỉnh táo một chút.”
“Là đàn ông, anh đáng ra phải nhớ lời mình đã nói chứ, kết hôn đối với anh mà nói không phải là phần mộ của tình yêu sao? Có con lại càng là nghĩ không thoáng tự tìm chết sao?”
Tiền Hằng khó nhọc nói: “Là suy nghĩ trước đây của anh chưa đủ chín chắn.”
“À, như vậy à, nhưng mà cho dù anh muốn kết hôn có con, thì cũng không ai dám đâu.” Thành Dao mở to mắt nhìn, “Dầu sao ai mà kết hôn với anh ngộ nhỡ ly hôn thì không chỉ không có một phần tài sản được chia, khó khăn gian khổ mang thai sinh con, cuối cùng ly hôn lại cướp mất quyền nuôi dưỡng, giống hệt như mang thai hộ không lấy tiền vậy, ai mà muốn tìm anh kết hôn chứ?”
Tiền Hằng chịu đựng, gần như là thấp giọng đè nén nói: “Thành Dao, anh sẵn lòng ký thỏa thuận trước khi cưới, điều khoản thỏa thuận em quyết định, một khi ly hôn, thì tất cả tài sản chung đều thuộc về em, con cũng thuộc về em, em muốn viết kiểu điều khoản gì, anh đều đồng ý. Chỉ cần em nguyện ý kết hôn với anh, anh đều có thể chấp nhận...”
Tiền Hằng nói xong, mím môi nhìn về phía Thành Dao, bộ dáng kia lại có chút đáng thương, giống như một nước thuộc địa khi đối mặt với cường quốc xâm lược nhưng lại không có sức chống cự chỉ có thể cắt đất đền tiền.
Vẻ mặt này không khiến cho Thành Dao đồng cảm chút nào, mà ngược lại, sự xấu xa trong nội tâm cô lại trỗi dậy: “Là như vậy, em vẫn cảm thấy chỉ yêu đương với mình anh thì có chút tiếc nuối, đàn ông nhiều như vậy mà, ngoại trừ kiểu của anh, thì em nên thử một vài kiểu khác, mới xem là không có lỗi với cuộc sống này, nếu như anh muốn kết hôn thì cũng được, em yêu cầu open relationship, còn về phương diện đó, sau khi kết hôn anh đừng quản em, em muốn gặp được người mình rung động, nên cũng sẽ yêu đương với người ta, thân thể và tâm hồn, chắc sẽ có một cái trật hướng trên đường.”
Sắc mặt Tiền Hằng tái xanh: “Em nghiêm túc sao?”
Thành Dao gật đầu: “Vâng.”
“Chỉ cần chấp nhận điều này em sẽ kết hôn với anh?”
“Không sai.”
Tiền Hằng là một người siêu cần mặt mũi, Thành Dao cũng biết, anh chắc chắn không thể nào chấp nhận điều khoản nhục nhã như vậy, chỉ là cô không nghĩ tới, sau một hồi im lặng, Tiền Hằng lại mang theo vẻ mặt tràn đầy nhẫn nhục mà gật đầu.
“Anh chấp nhận.”
Chờ... chờ một chút...
Khuôn mặt của Tiền Hằng tái nhợt hiện lên một chút tuyệt vọng: “Không có sao, anh chấp nhận, sau khi kết hôn anh sẽ nghiêm khắc với bản thân, vóc dáng không thay đổi đường mép tóc không thụt lùi, để cho em chỉ thích một mình anh, như vậy là được.”
Mặc dù ngay cả loại thỏa thuận nhục nước mất chủ quyền này Tiền Hằng cũng có thể chấp nhận, Thành Dao vốn phải rất cảm động, nhưng cô lại vô tình phá vỡ ảo tưởng của anh.
“Xin lỗi, em không thật sự muốn open relationship, nếu kết hôn, thì nên có trách nhiệm với hôn nhân.”
Nhưng Tiền Hằng còn chưa kịp vui mừng, thì nghe Thành Dao tiếp tục nói
“Vừa nãy là nói giỡn. Hiện tại em rất hài lòng với trạng thái của mình, yêu đương kết hôn sinh con đều không phải là điều cần thiết trong cuộc sống, nó chỉ là phong cảnh nước chảy thành sông trên đường đời mà thôi. Tình yêu rất đẹp, nhưng nếu như không yêu thì sẽ càng có nhiều thời gian tập trung vào công việc, toàn lực phát triển sự nghiệp hơn.” Cô nhìn Tiền Hằng, “Trước kia anh đã dạy em trong hai năm đầu làm việc không nên vội vàng yêu đương, bây giờ em suy nghĩ lại, mới thấy nói vô cùng có đạo lý! Hai năm quyết định hướng đi tương lai của sự nghiệp này, yêu đương thì lúc nào cũng thể, dù sao yêu đương với ai thì cũng là yêu. Nhưng cơ hội làm việc trong hai năm này, một khi lãng phí thì sẽ không có đường quay đầu lại.”
“Cho nên mặc dù trong tương lai khi em gặp được đúng người thì nhất định sẽ kết hôn sinh con, nhưng trước mắt lại không có suy nghĩ đến chuyện này, em cảm thấy độc thân rất tốt, cảm giác đắm chìm trong công việc cũng rất phong phú!”
Trên mặt của Tiền Hằng thoáng qua một loại trống rỗng sau khi bị đả kích quá độ, qua một lúc lâu, anh tựa như mới khôi phục lại tâm trạng, gắt gao nhìn chăm chú Thành Dao: “Có phải Cố Bắc Thanh hay không?”
“Hả?”
Trên mặt Tiền Hằng lộ ra vẻ muốn giết người: “Có phải gần đây anh ta đang theo đuổi em hay không? Em rung động với anh ta? Anh ta có gì tốt?!” Tiền Hằng tức giận nói, “Anh ta với em không thích hợp!”
Mặc dù không có nói rõ, nhưng mà giờ phút này trên mặt anh chỉ còn thiếu treo một màn mưa đạn “Người thích hợp với em chỉ có anh”.
Nhưng mà Tiền Hằng không biết, cái loại cảm giác tự cho mình hơn người này, chỉ làm cho Thành Dao càng nhìn càng muốn hung hăng lấy chủ nghĩa xã hội mà đánh.
“Đàn anh của em chỗ nào cũng vô cùng giỏi.” Thành Dao tức đến chết không quan tâm gì mà bịa chuyện, “Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, tao nhã lịch sự, tốt nghiệp cùng một trường với em, đề tài chung cũng nhiều, trên chuyên môn cũng có thể giúp đỡ chỉ bảo em rất nhiều; từ trước đến nay đều có sao nói vậy, không có kỳ quặc, bụng dạ thẳng thắn, không cần em đoán; đối với em thì muốn gì được đó, từ trước đến nay cũng không tự cho mình tốt đẹp, cũng không có tư tưởng thẳng nam quá mức; quan trọng nhất chính là biết khi theo đuổi người khác thì phải hạ thấp tư thái.” Thành Dao suy nghĩ một chút, bổ sung nói, “À, anh ấy còn có thể ăn cay với em.”
Tiền Hằng im lặng rất lâu, mới khó nhọc nói: “Ăn cay tính là ưu điểm gì chứ?”
“Đúng vậy, không tính là ưu điểm, nhưng có đôi khi tìm một người bạn trai không ăn được, thì lâu dài sẽ không ổn. Đây xem như là thói quen trong cuộc sống chênh nhau quá lớn.”
Tiền Hằng gần như có chút nghiến răng nghiến lợi: “Ăn cay, anh cũng có thể ăn. Đồ cay Tứ Xuyên, căn bản không làm khó được anh.”
Cũng đúng vào lúc này, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng dọn thức ăn lên bàn một phần mỳ thịt bò trộn với ớt cay.
Cái món mỳ thịt bò trộn với ớt cay [2] này, mặc dù gọi là mỳ, nhưng lại không có nước, hoàn toàn là cắt nhỏ ớt cựa gà trộn với mì sợi và thịt bò bằm. Nếu như muốn ăn thịt bò thơm phức, thì phải chịu đựng vị cay đến bùng nổ của ớt cựa gà trong miệng, mà vị cay của ớt cựa gà, ngay cả Thành Dao thích ăn cay, cũng xếp nó vào cấp “cay bi ến thái”.
[2] Mỳ thịt bò trộn ớt:
Thành Dao đồng cảm nhìn Tiền Hằng: “Ăn cay, anh chắc chắn sao?”
Tiền Hằng hiển nhiên không biết điều vi diệu của món ăn này, còn cười lạnh tự tin nói: “Anh đã nói, con người sống trên đời, dù sao cũng phải thử một vài thứ mới, anh đột nhiên cảm thấy đồ ăn Tứ Xuyên cũng không tệ, ăn cay mà thôi.”
Nói như thế xong, Tiền Hằng không biết sống chết lấy mì sợi, hung tợn ăn một ngụm lớn.
Anh vốn còn có rất nhiều lời muốn nói với Thành Dao, chỉ là sau khi ăn một ngụm mì sợi này xong, một chữ Tiền Hằng cũng không nói ra được.
Cay! Thật sự rất cay! Cay đến chầu trời! Cay đến chết! Cay đến không thể tự lo liệu cuộc sống!
Một Tiền Hằng sau khi trưởng thành chưa từng khóc lóc, nhưng lần đầu tiên, lại không thể nào kìm nén được mà ch ảy nước mắt hối hận.
Sống khỏe mạnh không tốt sao? Sao phải đi ăn cay? Sao phải đắc tội với Thành Dao?
Dáng vẻ bị sặc cay mắt đỏ mũi đỏ còn nước mắt giàn giụa hôm nay của anh, ở trước mặt Thành Dao còn có thể có hình tượng gì mà nói chứ??? Tiền Hằng tức giận nghĩ trong lòng, không nghĩ tới Cố Bắc Thanh còn rất có tài, lại còn là một đối thủ mạnh.
Thành Dao đương nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Tiền Hằng, cô chỉ khiếp sợ nhìn Tiền Hằng ăn một miếng mỳ cay bi ến thái, rồi lại đỏ mắt cố gắng kìm nước mắt bị cay, điên cuồng gọi một ly nước đá, sau đó nhắm mắt lại ăn một ngụm, rồi lại nước đá, sau đó lại một miếng nữa, cho đến khi ăn xong cả bát mì, anh gần như đã uống hết ba bình nước đá lớn...
Thành Dao đã khuyên anh dừng lại mấy lần, nhưng đều bị Tiền Hằng trợn mắt nhìn trở lại.
“Anh. anh có khỏe không?” Nhìn Tiền Hằng ở trước mắt, Thành Dao cũng có chút không đành lòng trong lòng, cô vô thức nói, “Không ăn cay thì không ăn thôi, bây giờ em cảm thấy ăn thanh đạm một chút cũng tốt, cái kiểu cay này quá k ích thích...
Nhưng Tiền Hằng, người vừa bị k ích thích mà lên ý chí chiến đấu lại mặt đầy vẻ kiên cường khí khái, anh cao ngạo nói: “Trong từ điển của Tiền Hằng anh, không có thua! Ăn cay, anh tuyệt đối phải hơn Cố Bắc Thanh! Hôm nay em gọi bao nhiêu món, anh sẽ ăn bấy nhiêu!”
Kết quả lời của anh vừa dứt, thì nhân viên phục vụ lại bưng từng món mới lên đầu cá kho ớt [3], gà cay Trùng Khánh [4], ếch trâu xào [5].
[3] Đầu cá kho ớt ( ): món ăn truyền thống của tỉnh Hồ Nam, có màu đỏ
tươi, hương vị đậm đà, vị mỡ nhưng không ngán, thịt cá mềm tan hoà quyện
X
với vị cay nồng của ớt.
[4] Gà cay Trùng Khánh ( ): Đây là món gà đặc sản của Trùng Khánh và
mang đặc điểm của món ăn Tứ Xuyên vì độ cay của nó.
[5] Êch trâu xào:
Trên những món này, món nào cũng có một đống ớt đủ loại cay đến mức làm người ta nước mắt nước mũi lưng tròng...
Tiền Hằng nhìn những món ăn này, lần đầu tiên rơi vào trầm mặc, mãi đến một lúc sau, anh mới khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía Thành Dao, giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Có hai người ăn mà thôi, sao em lại gọi nhiều món như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.