Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 27: Có phải cậu nên đi xem trợ lý luật sư nhỏ của cậu một chút hay không?

Diệp Phỉ Nhiên

09/03/2020

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Có cây kim trấn biển [1] Tiền Hằng, Thành Dao ngủ một giấc ngon, ngày hôm sau, gần như là tinh thần sảng khoái mà đến công ty.

[1] Cây kim trấn biển (定海神针): một cách gọi khác của cây kim cang bổng của Tôn Ngộ Không.

Mặc kệ như thế nào, Thành Dao đã quyết định rồi, cho dù trên mạng mắng cô như thế nào, cho dù có bao nhiêu cuộc gọi điện và tin nhắn quấy rối, cô cũng không thể hèn yếu để bị ảnh hưởng như vậy.

Chỉ là cuối cùng cô vẫn quá ngây thơ, lạc quan mà phỏng đoán mức độ hiểm độc của những người núp phía sau mạng Internet.

"Con nhãi luật sư Thành Dao có một người chị tên Thành Tích! Thành Tích này chính là vợ cũ của luật sư Đặng Minh một năm trước!"

"Luật sư Đặng Minh sao lại quen người như vậy?"

"Chính là luật sư hiện tại của Bạch Tinh Manh rồi! Trước đó tham tham gia chương trình "Luật sư hỗ trợ", rất đẹp trai rất chuyên nghiệp, hơn nữa rất có lực hấp dẫn, quan trọng nhất chính là tâm địa hiền lành, thường giúp đỡ quần chúng tầng thấp nhất bảo vệ quyền lợi, phổ cập pháp luật cho mọi người ở đài truyền hình, hoàn toàn ngược lại với loại luật sư như Thành Dao, đây mới là chính nghĩa và lương tâm giới luật pháp!"

"Ồ ồ ồ! Tôi nhớ ra rồi! Thành Tích! Luật sư Đặng đó ở bên ngoài giúp người ta bảo vệ quyền lợi, thì cô ta ở nhà dựa vào thu nhập của luật sư Đặng mà làm bà lớn phu nhân, kết quả lại lạc lối, cắm sừng luật sư Đặng, phải không?"

"Đúng! Chính là cô ta!"

"Chị em cô ta quả là bảo tàng girl! Đào tin xấu trong mình không hết! Nhất định là gia giáo có vấn đề."

"Thực lực nôn mửa, đồ dâm phụ Thành Tích, đồ phụ nữ đê tiện Thành Dao, hôm nay mẹ của bọn họ có nổi khùng không?"

...

Trong bài đăng chửi bởi, bởi vì Bạch Tinh Manh bị chụp nồi, nên đám fans hâm mộ của cô ta với sức chiến đấu dũng mãnh kia, vì bảo vệ thần tượng của mình, mở khẩu hiệu "thay trời hành đạo", tự cho là hiểu rõ chân tướng của sự việc, tùy ý công kích và thịt người [2], có fan hâm mộ thậm chí còn moi ra hình của Thành Tích, còn có người nhiều chuyện photoshop hình của Thành Tích và Thành Dao thành di ảnh.

[2] Thịt người(人肉): là lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại truy tìm, điều tra thân phận thật sự của người nào đó. Thông qua thủ đoạn network, công khai toàn bộ tin tức cá nhân.

Trước đây Thành Dao luôn cảm thấy việc Từ Tuấn tự sát, mặc dù có thể hiểu, nhưng ít nhiều có hơi hèn yếu.

Nhưng giờ phút này, các bài đăng còn lại Thành Dao căn bản không dám xem nữa, tay cô run run để điện thoại xuống, bản thân bị công kích còn có thể kiên cường, mặc dù tâm trạng cũng rất ảm đạm, nhưng còn có thể không đếm xỉa, nhưng mà người nhà bởi vì mình mà bị dính líu, bị nhục mạ đả kích như vậy, nhất là chị Thành Tích vất vả lắm tâm trạng gần đây mới tốt lên đi ra khỏi đoạn hôn nhân tồi tệ kia..

Đều là lỗi của cô.

Trong lòng của Thành Dao chỉ vang lên một câu đó, cô nắm chặt nắm đắm, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng, cố gắng nghĩ đến chuyện tốt xảy ra trong cuộc sống, lấy nó phân tán tinh lực, cô phải rất cố gắng, mới có thể kiềm được nước mắt trong hốc mắt.

*****

Bên trong văn phòng của Tiền Hằng ——

Tiền Hằng liếc nhìn Ngô Quân đang làm ổ trên ghế salon: "Chuyện của Thành Dao, cậu xử lý một chút đi."

Không đợi Ngô Quân phản ứng lại, Tiền Hằng đã hắng giọng, giải thích giống như đương nhiên: "Sự việc lần này đã làm tổn hại danh tiếng của Quân Hằng, cậu là người phụ trách mặt quan hệ công chúng tuyên truyền của các đối tác trong Quân Hằng, chuyện này vừa vặn lại nằm trong phạm vi trách nhiệm."

Ngô Quân ngẩng đầu, giọng có hơi hài hước: "Nếu chuyện liên quan đến danh tiến công ty luật, thì Tiền Hằng, sao cậu lại dùng "chuyện của Thành Dao", mà không phải chuyện "của Quân Hằng"?"

Tiền Hằng mấp máy môi: "Có khác nhau sao? Không phải là một chuyện à."

"Sao lại là một chuyện, cách thức đơn giản nhất, là ngay lập tức sa thải Thành Dao, đẩy ra ngoài cúng trời là xong chuyện, mặt khác phát một cái thông báo, nói Quân Hằng của chúng ta tuyệt đối thực hiện đào tạo kỹ năng và đạo đức nghề nghiệp nghiêm ngặt cho luật sư, những luật sư nổi tiếng của công ty, sẽ hết lòng hết dạ phục vụ cho bạn." Ngô Quân chớp chớp mắt, trên mặt treo nụ cười giống như hồ ly, "Làm như vậy, vừa có thể kiếm được tiếng tăm, nhân tiện tận dụng điểm nóng lớn lần này, không tốn một xu nào, mà làm tuyên truyền cho Quân Hằng, một mũi tên trúng hai con nhạn, chẳng phải rất tốt sao?"

Biểu cảm của Tiền Hằng giống như mưa gió sắp tới.

Ngô Quân lại không sợ chết chút nào tiếp tục nói: "Huống chi không phải cậu vẫn luôn ghét kiểu đường quan hệ của Thành Dao sao, nhân cơ hội này đuổi cô ấy không phải tốt hơn à? Danh chính ngôn thuận đó."

Tiền Hằng ho khan, không đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ngô Quân, anh cúi đầu lật văn kiện: "Ờ, bởi vì xảy ra loại chuyện lần này, cũng không phải tất cả đều là trách nhiệm của Thành Dao, tôi cũng có sơ suất."

"Hả?"



Ngô Quân kinh ngạc, Tiền Hằng lại chủ động thừa nhận mình có sơ suất trong công việc??? Anh sờ trán mình, lại véo bả vai một cái.

"Mẹ! Đau quá!" Ngô Quân nhe răng trợn mắt nói, "Tôi vậy mà không phải đang nằm mơ? Cậu mà lại phạm sai lầm? Vậy cậu nói xem cậu sai ở đâu?"

Tiền Hằng dời ánh mắt đi chỗ khác, nghiêm túc nói: "Tôi lấy tiêu chuẩn của mình để dự đoán năng lực của trợ lý luật sư Thành Dao, đã không nhắc nhở cô ấy cẩn thận Bạch Tinh Manh trước. Đối với chuyện này, tôi cũng phải gánh vác một số trách nhiệm, không sa thải cô ấy, cũng là vì nguyên nhân này. Lần sau khi tôi đã dạy cô ấy, mà cô ấy còn mắc phải loại sai lầm này, sẽ trực tiếp đuổi."

Trên mặt Ngô Quân bày ra biểu cảm hơi ý vị sâu xa: "Được rồi, ai bảo cậu là đầu bài [3] sống của Quân Hằng chúng ta, cậu nói cái gì thì chính là cái đó." Anh lấy điện thoại ra, "Để cho tôi xem một chút, tìm mấy tên cầm đầu gây chuyện xảo quyệt khai đao, lấy toàn bộ chứng cứ xúi giục công kích Quân Hằng, thịt người, nhục mạ Thành Dao công chứng, sau đó truy tố..."

[3] Khi diễn kịch thời xưa, tên diễn viên thường được viết lên một thẻ bài treo trước cửa rạp hát, những thẻ bài được treo ở trước nhất, tức thẻ tên của diễn viên chính, được gọi là đầu bài (头牌). Do vậy, "treo đầu bài" trở thành từ lóng trong nghành phim ảnh kịch nghệ, ý chỉ được đóng chính.

Kết qua anh ta còn chưa nói hết lời, thì đột nhiên giống như bị nghẹn mà dừng lại, sắc mặt cũng thay đổi từ bộ dạng trêu đùa bình thường, thành đông lại, cả người giống như trùm lên một tầng khí đen.

"Sao vậy?" Thủ đoạn quan hệ công chúng của Ngô Quân rất tốt, có thể làm cho cậu ta bày ra biểu cảm như vậy, Tiền Hằng cũng vô cùng bất ngờ, "Là có cái gì không xử lý được sao?"

"Không có." Ngô Quân để điện thoại xuống, trong mắt mang theo chút ý hung ác, "Có người thịt người công khai công kích từ Thành Dao đến Thành Tích, còn moi ra chuyện kia với Đặng Minh, bây giờ cũng lôi cô ấy vào mà cùng công kích nhục mạ."

Nhắc tới Đặng Minh, Tiền Hằng bày ra thái độ khinh thường không chút che giấu trên mặt: "Luật sư đại diện mới của Bạch Tinh Manh là Đặng Minh, không chừng lại là anh ta âm thầm giở trò, dù sao năng lực nghiệp vụ tệ hại, suốt ngày mua danh lấy tiếng tham gia cái loại chương trình tạp kỹ [4] "Luật sự đến", "Luật sư hỗ trợ", ở trước mặt dư luận đại chúng thì làm đủ việc, dựng lên cái mác "Lương tâm của ngành", kết quả sau lưng chuyện trái pháp luật gì cũng làm được, năng lực chuyên môn không bằng người ta, suốt ngày chỉ biết đường ngang ngõ tắt, dựa vào dư luận mà giở trò, dựa vào dư luận gây áp lực ảnh hưởng đến phán quyết."

[4] Chương trình tạp kỹ (综艺节目): chương trình có tổng hợp đủ mọi loại hình biểu diễn.

"Chính là loại rác rưởi này." Ngô Quân nhắc tới Đặng Minh, cũng nghiến răng nghiến lợi như vậy, "Khi đó rõ ràng là hắn ta lên mấy chương trình tạp kỹ, có chút danh tiếng, gặp một cô người mẫu hoang dã, thường xuyên qua lại chơi bời gian dâm, kết quả đối phương mang thai, hắn ta chê bai Thành Tích kết hôn mấy năm mà vẫn không có con, kết quả là đề nghị ly dị, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình, nên dựa vào chút tài nguyên truyền thông của bản thân, mà bịa đặt sự thật, hắt nước bẩn cho Thành Tích, cố ý bóp méo chụp mấy tấm hình lúc Thành Tích đi làm tình nguyện ôm một đứa bé lớn bị thiểu năng trí tuệ, sau đó tìm mấy người gọi là bạn học đến tung tin nói lúc đại học Thành Tích quan hệ trai gái lộn xộn, vì vậy hắn ta dẫn dắt dư luận nói cô ấy trật đường ray, tìm thủy quân [5] xúi giục, kết quả đám cư dân mạng ngu si lại tin!"

[5] Thủy quân (水军): là loại người dùng mạng được trả tiền thuê nhằm comment khen hoặc chê một người nào đó ở các topic trên mạng xã hội.

"Cũng không nhất định là tin hay không, chỉ là muốn nhân dịp điểm nóng của sự kiện trút hết cảm xúc của mình mà thôi, nếu không thì cái khái niệm đám đông Internet đến thế nào?"

Ngô Quân kéo kéo cổ áo phân tán, giọng nói trầm thấp mà mang theo cơn tức giận: "Thành Tích trật đường ray lúc nào? Thời đại học cô ấy chỉ là theo đuổi nhiều con trai thôi, nhưng không phải là quyết một lòng đi theo Đặng Minh sao! Lúc ấy Đặng Minh là cái rắm gì, một gã Phượng hoàng [6] nông thôn đi lên, hai bàn tay trắng, chỉ dựa vào mở miệng nói ngon nói ngọt. Cái kiểu xấu xí đó, cậu cảm thấy có thể so sánh tôi với hắn ta sao?!"

[6] Gã Phượng hoàng (凤凰男): đề cập đến những người (nam giới) xuất thân từ gia đình nghèo khó (đặc biệt là sinh ở vùng nông thôn) đã bỏ nhiều công sức để đi học, sau đó thì ở lại thành phố làm việc. Chính vì thế họ sẽ có cuộc sống, gia đình, suy nghĩ,... trái ngược với những cô gái thành thị và sẽ dẫn đến nhiều mâu thuẫn nếu như họ yêu nhau.

Tiền Hằng bừng tĩnh mà đồng cảm nhìn Ngô Quân, giống như mỗi lần vô cùng hợp tác lắc đầu nói: "Không thể so."

"Chính là tôi..."

Tiền Hằng trực tiếp ngắt lời Ngô Quân, mặt không biểu cảm mà mỉa mai: "Chính là nét mặt đi qua hiện trường tai nạn xe cô của cậu, cũng cứng cỏi hơn anh ta."

"Kiến thức chuyên ngành của hắn ta..."

"Kiến thức chuyên ngành của anh ta kém xa vạn dặm với cậu, đi Tây thiên thỉnh kinh cũng tệ hơn cậu."

"Cho dù tôi..."

"Cho dù sau này cậu mất trí nhớ do tuổi già thì cũng tích cực hơn anh ta."

"Vóc người của hắn ta..."

"Vóc người của anh ta, cộng toàn bộ cơ bắp cả người lại, còn chưa lớn bằng phía dưới của cậu..."

"..."

Ngô Quân trợn mắt nhìn Tiền Hằng, Tiền Hằng không hề có thành ý mà giang tay ra: "Xin lỗi, tôi cũng không có cách nào, trí nhớ quá tốt, cậu nói một lần thì tôi đã thuộc rồi, chỉ là không ngờ rằng lời thoại mỗi lần của cậu đều không đổi mới một chút nào."

"..."

"Tóm lại chuyện này tôi sẽ giải quyết." Ngô Quân từ bỏ nhìn Tiền Hằng hầm hầm, mấp máy môi, "Tôi lập tức bắt tay vào xử lý."

"Lúc cần thiết thì phát bài thanh minh."

"Cái gì?"



"Nói vụ kiện của Bạch Tinh Manh, tất cả đều là một mình tôi người đại diện phụ trách, về tất cả các quyết định của vụ kiện, đều là tôi đưa ra, còn lại luật sư chỉ phụ trách thi hành chỉ thị của tôi."

"Cậu đây là muốn giúp Thành Dao phủi sạch?" Ngô Quân có hơi bất ngờ, đưa tay sờ trán của Tiền Hằng, "Tiền Hằng không phải đầu cậu cháy hỏng rồi chứ?"

Động tác của Tiền Hằng nhanh nhẹn mặt mang vẻ chán ghét mà dời đi nói: "Cậu tự trọng chút, nói chuyện thì nói chuyện, đừng táy máy tay chân."

"Vậy tại sao cậu muốn giúp Thành Dao gánh chuyện chứ?"

"Tôi sợ chuyện của Từ Tuấn tái diễn." Tiền Hằng dời ánh mắt sang chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, "Ai biết năng lực chịu đựng của con gái nhỏ bây giờ thế nào, ngộ nhỡ một khóc hai nháo ba treo cổ, có phải là xem như tai nạn lao động hay không?"

"Vậy cậu cũng không sợ bản thân cậu bởi vì chuyện này mà mất thanh danh sao?"

"Tôi muốn thanh danh gì?" Tiền Hằng hừ hai tiếng, "Tôi không phải u ác tính của ngành sao? Loại chuyện này rất phù hợp với thân phận vị trí của tôi."

"..."

"Vậy phần sau, chuyện của Bạch Tinh Manh xử lý như thế nào?"

"Khởi tố." Tiền Hằng cũng không ngẩng đầu lên, "Tôi đã giao cho Bao Duệ sắp xếp lại chứng cứ rồi, toàn bộ cuộc liên hệ của tôi với Bạch Tinh Manh đều có văn bản thư điện tử, tin nhắn và thu âm giọng nói, trong đó cô ta rõ ràng đã dặn tuyệt đối không hòa giải, lấy phương án của Từ Tuấn đưa, phối hợp với chuỗi chứng cứ còn lại, hoàn toàn có thể chứng minh công ty luật chúng ta chỉ là trung thực thực hiện yêu cầu đại diện của đương sự, đều không vượt quá chức phận tự mình thay đương sự đưa ra bất kỳ quyết định nào. Bài thanh minh mà Bạch Tinh Manh phát không chỉ không thật, mà còn ảnh hưởng đến danh dự của Quân Hằng và luật sư chúng ta, công ty luật của chúng ta không có bất kỳ hành vi không thỏa đáng nào, cho nên phí luật sư một xu cũng không thiếu nhất định phải đưa, ngoài ra đối với việc tạo ra ảnh hưởng xấu đến danh dự của chúng ta, cũng yêu cầu bồi thường đồng thời đòi cô ta công khai nói xin lỗi."

"Không dùng thẳng tài khoản chính thức của Quân Hằng để đưa chứng cứ ra làm mất mặt sao?" Ngô Quân trầm ngâm một chút, "Nhân lúc bây giờ độ chú ý vừa vặn lớn, thông tin làm sáng tỏ mới có thể được nhiều người xem. Cậu cũng biết, từ khởi tố đến phán quyết cuối cùng, phải mất bao lâu, đợi lúc chúng ta cuối cùng cũng thắng kiện, thì chuyện này đã trôi qua bao lâu, sức nóng của chuyện này đã sớm đi qua, lúc ấy cậu phát bài thanh minh, thì người có thể xem cực kỳ ít, tác động tiêu cực với Bạch Tinh Manh cũng nhỏ hơn nhiều so với bây giờ làm sáng tỏ."

"Không thể dùng thẳng tài khoản chính thức đưa chứng cứ được." Tiền Hằng lại không chút do dự từ chối phương án này của Ngô Quân, anh mấp máy môi, giọng dửng dưng, "Trước mắt tất cả những chứng cứ thu từ việc liên lệ với Bạch Tinh Manh, hoàn toàn là dựa trên mối quan hệ ủy thác giữa luật sư với đương sự, dưới tình huống cô ta ký hợp đồng thỏa thuận đại diện với chúng ta. Cho dù bây giờ thỏa thuận đại diện cho Bạch Tinh Manh đã giải trừ, nhưng phần thông tin thu được từ mối quan hệ ủy thác này, cũng vẫn được thỏa thuận giữ bí mật bảo vệ. Chúng ta không thể ngang nhiên không tuân theo tinh thần của hợp đồng được, vì bảo vệ quyền lợi của mình mà coi thường nghĩa vụ của luật sư."

Ngô Quân nhìn về phía Tiền Hằng: "Cậu biết đấy, việc làm này mặc dù không đúng, nhưng sau khi cậu công khai thì về tình lý dư luận hoàn toàn có thể hiểu. Cho dù Bạch Tinh Manh đi khiếu nại, hiệp hội luật sư cũng sẽ không xử phạt nghiêm trọng lắm. Hơn nữa mặc dù trong hợp đồng đại diện ủy thác có điều khoản giữ bí mật, nhưng nếu không tuân theo điều khoản giữ bí mật thì bị xử phạt thế nào lại không có rõ ràng, cho nên nghĩa vụ giữ bí mật này, không khác gì nhiều với chi phiếu khống [7], cho dù cô ta đi khởi tố, thì việc thực hiện xét xử lại kéo dài, cũng không có khả năng sẽ có nhiều hình phạt nghiêm trọng. Mà bây giờ chúng ta công khai phần chứng cứ này, không chỉ lập tức rửa sạch thanh danh của công ty chúng ta, mà còn nhân cơ hội quảng cáo và được biết đến nhiều." Ngô Quân giơ tay, "Huống chi việc các công ty luật bây giờ lợi dụng sức ảnh hưởng của truyền thông sau khi xảy ra tranh chấp với khách hàng cũng không hiếm."

[7] Chi phiếu khống (空头支票): Chi phiếu không có tài khoản, bị ngân hàng trả lại vì không hợp lệ.

"Không được." Đáng tiếc Tiền Hằng vẫn không ngừng cố chấp, anh đặt công việc trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngô Quân, giọng nghiêm túc mà chăm chú, "Tôi biết đây là đường tắt quan hệ công chúng đơn giản nhất của chúng ta, nhưng mà Ngô Quân, không được. Không phải chuyện mọi người ở đây làm cũng là đúng, cũng không phải chuyện được dư luận hiểu chính là đúng đắn. Quân Hằng của chúng ta là công ty luật, không phải công ty quan hệ công chúng, điều công ty luật phải làm chính là chuyên nghiệp và tôn trọng luật pháp tôn trọng nghề nghiệp. Cậu gặp phải một đương sự như Bạch Tinh Manh, thì không phải là lý do để cậu cũng có thể hạ thấp bản thân đến mức độ giống cô ta. Mỗi người trong chúng ta nên có sự kiên định và ranh giới giới cuối cùng của mình."

Ngô Quân cũng cười: "Cũng biết cậu sẽ nói như vậy." Anh ta nhíu mày, "Tôi hỏi như vậy chỉ là muốn xem một chút, bây giờ Thành Dao gặp phải loại chuyện này, thì nguyên tắc của cậu có thể thay đổi hay không, có thể vì cô ấy mà đưa ra quyết định khác hay không."

"Cậu thật sự quá rãnh rỗi." Tiền Hằng lạnh lùng liếc Ngô Quân, "Tín ngưỡng của tôi đối với pháp luật và nguyên tắc nghề nghiệp sẽ không vì bất kỳ người nào mà thay đổi. Huống chi Thành Dao có gì đặc biệt với tôi? Chỉ là một trợ lý luật sư bình thường."

"Được rồi." Ngô Quân nhún vai, "Vậy tôi sẽ phối hợp với phương án của cậu tiến hành xử lý. Khi giải quyết dư luận trên mạng và khởi tố Bạch Tinh Manh tôi đều sẽ liên hệ với phía Bao Duệ, vụ kiện này chắc chắn thắng, đợi lúc nhận được phán quyết thắng kiện, chúng ta sẽ đánh mặt của Bạch Tinh Manh một cách vô cùng hào phóng. Nhưng mà cho dù thế nào, nghĩ về việc hiện tại không thể dứt khoát đánh sưng mặt Bạch Tinh Manh, vẫn rất tiếc nuối." Ngô Quân thở dài, "Thật sự là giết người phóng hỏa thì đeo đai vàng mà, Bạch Tinh Manh không tuân thủ quy tắc không coi trọng ranh giới cuối cùng của con người, hiện thực thì ngược lại rất thuận buồm xuôi gió, chúng ta coi trọng quy tắc thì lại rơi vào thế tệ hại."

"Coi trọng quy tắc mới đi lâu dài." Tiền Hằng lại không cảm thấy bất bình vì chuyện này chút nào, anh cười cười, "Thời gian sẽ chứng minh."

*****

Cuối cùng trước khi rời đi, Ngô Quân tựa như nghĩ đến gì đó quay đầu lại: "Có phải cậu nên đi xem trợ lý luật sư nhỏ của cậu một chút hay không."

Tiền Hằng nhíu mày, mặt đầy ngờ vực: "Cái gì?"

"Nếu như là tôi, bởi vì sai lầm của mình, mà dẫn đến thông tin của người nhà bị công khai nhục mạ như vậy, có thể càng không thể chấp nhận hơn việc mình bị mắng, cũng càng thêm đau khổ."

Tiền Hằng đặt hồ sơ vụ kiện trong tay xuống, mặt không biểu cảm nhìn về phía Ngô Quân: "Cho nên sao?"

"Cho nên cậu có lẽ nên đi an ủi cô ấy chút đi."

"À, uống nhiều nước ấm sao?"

"..."

Ngô Quân cũng không bỏ đi, sau một quãng im lặng ngắn ngủi, anh ta liền kiên trì ngoan cường: "Ít nhất cũng cho cô ấy nghỉ một lát, bảo cô ấy đừng vùi mình ở một chỗ, ra ngoài đi dạo thay đổi tâm trạng di chuyển tầm mắt, hoặc là bảo cô ấy đi ăn chút đồ ngọt gì đó thả lỏng một chút, con gái đều thích ăn ngọt mà, ăn chút đồ ngọt tâm trạng cũng sẽ chuyển tốt. À! Đúng rồi! Trong vụ kiện này cô ấy nhất định đã chịu áp lực rất lớn, tốt nhất là trút hết ra ngoài khóc một trận, đoán chừng tâm trạng có thể dễ chịu hơn!"

"Ngô Quân, cậu cảm thấy tôi rất rãnh rỗi sao? Hơn nữa vấn đề năng lực của bản thân làm sai, dẫn đến kết quả của vụ kiện không tốt, không phải nên là Thành Dao đến an ủi vị sếp vô tội bị liên lụy này sao? Còn muốn tôi an ủi cô ấy?"

Được rồi, Ngô Quân nghĩ, bảo Tiền Hằng đi an ủi người khác, thật sự là tự tìm mạch suy nghĩ mà, không an ủi thì đừng có an ủi, nếu không sẽ an ủi người ta đến chết mất.

Đôi lời tâm tình của editor: Tuy không liên quan gì đến truyện nhưng thật sự thì tình hình dịch bây giờ ghê quá, mình ở Đà Nẵng nghe tin có 2 ông khách nước ngoài nhiễm mà không dám ra đường luôn. Thật sự mong mọi người đều bình an qua mùa dịch này. <3 <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Cũng Có Ngày Này

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook