Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 46: Thành Dao, cô đừng có được voi đòi tiên.”

Diệp Phỉ Nhiên

09/01/2024

Thật ra thì suy nghĩ của Thành Dao rất đơn giản, cô không muốn đi ra ngoài, đơn thuần là vì cô lo với tính khí thất thường của Tiền Hằng, thì sau khi cô vừa đi, phần cháo này cứ như vậy sẽ bị anh để sang một bên, bản thân lại bận rộn trả lời email.

Cô chỉ là muốn ở lại, nhìn Tiền Hằng ăn cháo xong, mới yên tâm rời đi.

Chỉ là không nghĩ tới suy nghĩ của Tiền Hằng lại không bình thường như vậy…

May mà sau khi giải thích cả buổi, cũng làm cho Tiền Hằng tin cô.

Nhưng chờ anh thay quần áo xong, đối mặt với cháo phục hồi dạ dày, anh đúng là từ chối.

“Tôi không ăn.”

“Sếp, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh, anh ăn được không?”

“Bây giờ tôi không đói bụng.”

“Đó là vì anh quá đói nên không cảm thấy đói, nhưng mỗi lần quá đói như vậy mà không ăn, thì dạ dày cứ như vậy sẽ hư đó!”



Đáng tiếc bất kể Thành Dao khuyên nhủ thế nào, Tiền Hằng cũng rất tùy hứng, không ăn, chính là không ăn.

Thành Dao quả thật không có biện pháp, chỉ có thể cắn răng, dùng đòn sát thủ: “Như vậy đi, nếu anh ăn, thì tôi bằng lòng từ bỏ năm ngày nghỉ có lương theo luật năm nay!”

Tiền Hằng quả nhiên chần chừ.

“Còn bằng lòng tăng ca hai ngày không lương!”

Tiền Hằng động tâm.

“Kéo dài một tháng quét dọn phục vụ cho anh!”

Với đòn cuối cùng này, Tiền Hằng rốt cuộc cũng khuất phục.

Anh cầm bình giữ nhiệt lên, bắt đầu cố ăn.

Chỉ là có lẽ đói quá lâu, nên dạ dày vẫn không thoải mái, Tiền Hằng ăn rất chậm, một hớp nhỏ một hớp nhỏ, ăn rất lâu, cuối cùng mới ăn hơn nửa chén.

Thành Dao rất sốt ruột: “Cũng không có bao nhiêu, còn thừa lại một chút làm gì, ăn hết đi?”

“Không ăn.”

Tại sao vậy tổ tông?! Thành Dao nghĩ, chuyện này không được, cô bỏ tiền ra để cho anh ăn cháo như vậy, anh còn không ăn xong, vậy thì sao được! Cho dù phải miễn cưỡng cũng phải ăn hết!

“Không ngon như cô làm.”

“…”

Không biết tại sao, gần như là trong nháy mắt, toàn bộ ý chí mạnh mẽ lời nói hào hùng vừa rồi, toàn bộ đều mắc ở cổ.

“Được… được rồi… Anh cũng đã nói như vậy, vậy, vậy thì đừng ăn.”

Sếp cũng đã ăn cháo rồi, Thành Dao cũng không cần thiết ở lại nữa, cô lấy bình giữ nhiệt lại, chuẩn bị chào tạm biệt, nhưng lần này, Tiền Hằng lại gọi cô lại.

“Thành Dao.”

“Hả?” Thành Dao dừng lại quay đầu, chờ sếp phân phó.

Tiền Hằng tựa như có hơi lúng túng, anh mím môi: “Không có gì. Cô đi đi.”

Thành Dao mờ mịt gật đầu, chuẩn bị xoay người tiếp tục đi.



“Thành Dao.”

Kết quả Tiền Hằng lại gọi cô lại.

“Là cần chuẩn bị cái gì cho cuộc họp tối nay với Đường Binh sao?” Thành Dao cố gắng nhớ lại, định nhắc nhở những việc dễ quên với sếp, “Tất cả tài liệu đều chuẩn bị ba bản sao, danh sách tài liệu cũng gửi đến hộp thư của anh, nếu như anh muốn thêm gì nữa…”

“Cám ơn.”

Kết quả cô còn chưa nói hết lời, thì bị hai chữ lời ít ý nhiều của Tiền Hằng cắt ngang.

Hai chữ đơn giản, nhưng giọng nói của Tiền Hằng lại nhẹ nhàng giống như cố tình không mong người khác nghe rõ.

Vì vậy, Thành Dao cứ đờ ra, cô lắc đầu: “Sếp, vừa rồi tôi không phải nghe nhầm chứ?”

Tiền Hằng hung dữ trừng mắt nhìn Thành Dao: “Thành Dao, cô đừng có được voi đòi tiên.”

???

“Được rồi, vậy tôi lặp lại lần nữa, cám ơn.” Tiền Hằng dời ánh mắt sang chỗ khác, ngẩng đầu nhìn trần nhà, giọng nói cao sang lãnh diễm, “Nghe rõ chưa?”

Mặc dù Thành Dao rất muốn hỏi thêm, rốt cuộc cô được voi đòi tiên ở đâu? Nhưng lúc này Tiền Hằng giống như một quả bong bóng đầy khí, Thành Dao cảm thấy nếu mình hơi không cẩn thận một chút, thì chỉ sợ anh sẽ phát nổ!

“Nghe rõ nghe rõ.”

“Vậy cô ngạc nhiên cái gì?”

Thành Dao lẩm bẩm: “Tôi chỉ là có hơi bất ngờ, không nghĩ tới trong từ điển của sếp cũng có hai chữ ‘cám ơn’…”

“Vừa mới ghi thêm vào từ điển. Thế nào? Cô có ý kiến?”

“Không có!”

Thành Dao nghĩ thầm, cô dám có ý kiến gì sao?

Mặc dù tốc độ ghi nhận đổi mới từ mới này có hơi chậm, nhưng cuối cùng cũng có tiến bộ!

Hơn nữa mặc kệ như thế nào, thì chuyện cô ép Tiền Hằng ăn cháo này, ít nhất ở trong lòng của Tiền Hằng, là sự cảm kích. Nhận thức này làm cho Thành Dao rất vui vẻ.

“Sếp, đã như vậy, thì có phải là những điều tôi vừa hứa hẹn để anh ăn cháo, như là bỏ năm ngày nghỉ phép có lương với tăng ca không lương, kéo dài thời gian quét dọn vệ sinh, đều không tính phải không?”

Kết quả Tiền Hằng nhíu mày, hỏi ngược lại: “Tại sao không tính chứ?” Anh cười, “Đây cũng là một thỏa thuận bằng miệng, xin hỏi lúc hình thành cái thỏa thuận miệng này, cô có bị uy hiếp không? Tôi có lừa gạt gì không? Cô là người không có năng lực hành vi dân sự hay hạn chế năng lực hành vi dân sự sao? Không có điều kiện cần thiết gì để bãi bỏ hoặc vô hiệu thỏa thuận cả, thỏa thuận này hoàn toàn là ý của cô, tại sao không tính chứ?”

“…”

Thành Dao nghĩ, cô chết đây. Cô lại bị sếp làm tức chết một lần nữa!

*****

Mặc kệ như thế nào, sau khi Tiền Hằng ăn cháo xong, cuối cùng trái tim của Thành Dao cũng thả lỏng lại, cô trở về phòng mình thu xếp qua loa, rồi nhận được điện thoại của Đường Binh.

Để thuận tiện, địa điểm dùng cơm được đặt tại Nhà hàng Tây ở InterContinental.

Vì vậy vào lúc sáu rưỡi tối, Tiền Hằng và Thành Dao gặp mặt Đường Binh lần nữa.

Có lẽ là vì ăn một chút cháo nóng, cộng thêm tắm rửa nghỉ ngơi một lát, nên khí sắc của Tiền Hằng nhìn đã khá hơn nhiều, lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo sức hấp dẫn, cả người anh mặc âu phục sang trọng, hoàn toàn phù hợp với vóc người của anh, anh tuấn lạnh lùng, khí chất nổi bật, gần như là vừa vào nhà hàng Tây, tất cả ánh mắt đều ở trên người và mặt của anh.

Nếu nhìn một mình Đường Binh, thì cũng tính là một doanh nhân giàu có vóc người được, nhưng mà đi bên cạnh Tiền Hằng, thì chính là tỷ lệ giữa gà mái với phượng hoàng, thật sự là vô cùng thê thảm.

Nhưng mà Đường Binh không hề để ý việc này, xuyên suốt bữa tiệc, cảm xúc của ông ấy khá kích động, nói một đống lời tâng bốc, sau đó thì mời rượu. Tiếc là Tiền Hằng rất không nể tình, anh trực tiếp lắc đầu từ chối lời mời rượu của đối phương.

“Buổi tối còn phải bàn chuyện tín thác gia đình, vì trạng thái làm việc, không uống rượu.”

“Cái này là rượu đỏ, uống một chút đi, làm đẹp dưỡng nhan sắc thôi!” Đường Binh vừa nói, vừa nhìn Thành Dao, “Luật sư Tiền không uống thì không uống, để luật sư Tiểu Thành uống với tôi mấy ly, tới tới tới, luật sư Tiểu Thành, đi đi.”



Lúc ở công ty luật trước đây, Thành Dao không ít lần tham gia loại tiệc này, vào lúc này, dĩ nhiên là để trợ lý luật sư lên. Ở công ty luật trước đây, Thành Dao thật sự rất căm ghét việc uống rượu trong bàn tiệc, nhưng mà lần này, cô gần như không chút suy nghĩ, cầm ly rượu lên, chuẩn bị uống một hơi cạn sạch.

Đoán chừng dạ dày của Tiền Hằng mới bị giày vò xong, không thể uống rượu được, nhưng mà có một số thời điểm, quả thật không thể không cho khách hàng mặt mũi được, dù sao Đường Binh cũng là đương sự của một vụ kiện mấy trăm triệu đó! Lúc này, cô uống rượu, có lẽ sẽ thể hiện việc lấy đại cuộc làm trọng.

Chỉ là Thành Dao gần như mới vừa đưa ly lên, thì một cái tay từ bên cạnh cô đưa ra, mạnh mẽ mà ngang ngược cầm ly rượu của cô đi.

“Tôi không uống, cô ấy cũng không uống.”

Có lẽ Đường Binh đã quen cái bộ dạng dầu mỡ kia trên thương trường rồi, lúc này liền cười trêu chọc, rồi lại cầm một ly rượu khác đưa cho Thành Dao: “Luật sư Tiền, cậu làm sếp cũng có quá nhiều phép tắc rồi, cậu xem, luật sư Tiểu Thành người ta chủ động muốn uống với tôi, chuyện này cậu cũng đừng can thiệp vào tự do của người ta chứ? Con gái mà, uống rượu đỏ, vô cùng tốt.” Đường Binh liếc nhìn Thành Dao, “Hay là chúng ta như thế này đi, dân chủ một chút, hỏi luật sư Tiểu Thành thử, bản thân cô ấy có muốn uống hay không?”

Mặc dù trên mặt còn cười vui vẻ, nhưng mỗi cử động của Đường Binh đều đã thể hiện sự không vui, một doanh nhân thành công có giá trị con người như ông ấy, trong bữa tiệc bình thường hơn phân nửa là được người khác bưng bê, ít khi có chuyện từ chối mời rượu, hành động lúc này của Tiền Hằng, hiển nhiên khiến cho ông ấy khó chịu. Nhưng câu cuối cùng ông ấy vừa nói ra, lại ném củ khoai nóng phỏng tay này cho Thành Dao.

Loại vấn đề này, Thành Dao có thể nói thế nào đây? Cô còn có thể nói không muốn sao?

Kết quả là lúc Thành Dao chuẩn bị nhắm mắt làm trái với đáy lòng nói sẵn lòng, thì giọng nói của Tiền Hằng vang lên: “Chính cô ấy sẵn lòng cũng không được.” Giọng nói của anh lạnh như băng, “Trợ lý luật sư của tôi, không được phép uống rượu.”

Lúc này trên mặt của Đường Binh cũng có hơi không nén giận được: “Luật sư Tiền, cậu có hơi hà khắc rồi đó.”

“Công việc của tôi chính là nguyên tắc như thế này, không cho bất kỳ ai phá lệ.”

Thành Dao len lén nhìn Tiền Hằng, vẻ mặt bức người của anh vừa kiêu ngạo vừa có lực uy hiếp.

Trên thế giới này, có lẽ mãi mãi chỉ có người khác nhìn sắc mặt của Tiền Hằng, người có thể khiến cho Tiền Hằng nhìn sắc mặt, e là còn chưa ra đời đâu!

Đường Binh đương nhiên vô cùng khó xử với mất hứng, chỉ hẹn một tiếng sau khi ăn xong thì đến phòng họp của khách sạn bàn bạc vụ kiện, sau đó nhanh chóng kết thúc bữa ăn tối này.

*****

Thành Dao vốn định điện thoại cho nhà trong lúc nghỉ ngơi ở trong phòng, kết quả mới qua nửa tiếng, cô liền nhận được điện thoại của Đường Binh.

“Luật sư Tiểu Thành, có thể tới phòng họp một chuyến không? Tôi có vài bản tài liệu, có hơi lộn xộn, cần sắp xếp lại, cũng hy vọng cô có thể giúp một tay chuẩn bị phòng họp.” Giọng nói của Đường Binh rất áy náy, “Xin lỗi, bởi vì trở về nước tạm thời, nên rất nhiều chuyện chưa kịp chuẩn bị, có vài tài liệu cũng mới vừa đánh xong ở khách sạn, không kịp để cho trợ lý sửa lại.”

Thành Dao gật đầu thể hiện hiểu, cầm điện thoại chạy tới phòng họp.

Đến phòng họp, Đường Binh quả nhiên đã chờ ở đó.

“Đường tổng, tài liệu gì cần sửa lại cứ đưa cho tôi là được, tôi sẽ lập tức sửa lại.”

Đường Binh khoát tay: “Chuyện tài liệu đợi lát nữa hãy nói, bây giờ có thể phiền luật sư Tiểu Thành cắm nguồn điện máy vi tính giúp tôi được không.”  Ông ấy vừa loay hoay với máy vi tính, vừa thể hiện vẻ mặt khổ não, “Đợi lát nữa có vài tài liệu phải dùng máy tính trình chiếu, eo tôi không tốt lắm, không thể khom nhiều được.”

Thành Dao không nghi ngờ gì, cô cầm đầu cắm, ngồi xổm người xuống, hướng về phía lỗ cắm dưới bàn họp để cắm. Chỉ có điều dây nguồn điện của máy vi tính này quả thật hơi ngắn, lỗ cắm dưới bàn họp lại ở phía trong, Thành Dao buộc lòng phải bò vào trong.

“Luật sư Tiểu Thành à, đi theo luật sư Tiền làm việc, rất mệt phải không?”

Cái váy Thành Dao đang mặc không hợp với những động tác biên độ lớn, cô hơi di chuyển góc độ chui vào dưới bàn họp, vừa trả lời qua loa: “Đi theo luật sư Tiền có thể được rèn luyện rất nhiều.”

“Cô không cần gạt tôi, tôi biết, nhất định là cực khổ, luật sư nhỏ giống như các cô, cho dù luật sư Tiền nhận vụ kiện lớn như của tôi, thì cũng không chia cho các cô được bao nhiêu tiền phải không? Một tháng lương có thể được mấy ngàn tệ chứ.”

Giọng nói của Đường Binh cách Thành Dao càng gần, ông ấy tựa như đứng sau lưng của Thành Dao, khiến cho Thành Dao hơi không thoải mái, bởi vì cô còn giữ tư thế chổng mông lên chui vào dưới bàn họp.

Cũng may là cuối cùng, cũng cắm được nguồn điện.

Nhưng mà ngay tại lúc Thành Dao chuẩn bị lui ra khỏi bàn họp, thì đột nhiên Đường Binh ở sau lưng cô cũng ngồi chồm hổm xuống, sau đó một tay khẽ vỗ lên mông Thành Dao một cái.

Thành Dao dừng một chút, hoảng sợ, theo bản năng muốn lập tức chui ra từ phía dưới bàn họp tránh thoát. Nhưng dù sao Đường Binh cũng là một người đàn ông trung niên, ông ta dùng cơ thể mình ngăn chặn đường ra của Thành Dao.

“Luật sư Tiểu Thành, có ai từng nói với em, mông của em đặc biệt đẹp hay không?” Đi kèm với giọng nói của ông ta, cái tay kia lại đặt lên mông của Thành Dao một lần nữa, “Vừa gặp được em là tôi đã có một loại cảm giác nhất kiến chung tình rồi, làm cho tôi nhớ lại mối tình đầu, em đẹp như vậy, còn khôn khéo, lại thông minh, đúng là đặc biệt trêu ghẹo người. Thật ra thì rất lâu rồi tôi không có loại cảm giác này trong lòng, tôi với vợ tôi đã sớm không còn tình cảm gì, đã sớm ở riêng. Nếu như em bằng lòng ở bên tôi, tôi lập tức đi ly dị ngay…”

Thành Dao gần như lập tức nhận ra bản thân e rằng đang gặp quấy rối tình d/ục ở công sở. Cuộc sống riêng tư của cái tên Đường Binh nói năng ngọt xớt này không hề chừng mực, chỉ là cô không nghĩ tới, ông ta còn đang ở trong phòng họp làm việc, vậy mà không biết sợ dám quấy rối ở đây, là cảm thấy tiền bạc của bản thân có thể làm được tất cả sao? Có phải cảm thấy chỉ cần là phụ nữ, thì đều sẽ khuất phục trước tiền bạc?

Nằm mơ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Cũng Có Ngày Này

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook