Anh Cưới Em Đi Mà

Chương 19

Đào Bạch Bách

02/04/2024

Chiều cao của Ngu Duy Sanh và cậu chênh lệch nhau rất rõ. Lúc Sầm Tinh cúi đầu xuống, dưới góc nhìn của Ngu Duy Sanh cũng chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, không thấy được vẻ mặt. Nhưng anh biết rõ cậu đang khóc.

Lúc Sầm Tinh khóc luôn rất im lặng, không có cả tiếng nghẹn ngào, chỉ thỉnh thoảng hít nhẹ cái mũi, có thể cũng sẽ run theo một tí.

Phần tóc mái không dài không ngắn trước trán mềm mại rủ xuống theo trọng lực. Sầm Tinh có sắc tố nhạt bẩm sinh, mãi tóc dưới ánh sáng có màu nâu sẫm, mềm mại mượt mà, có vẻ sờ vào rất thích.

Ngu Duy Sanh giơ tay lên, đầu ngón tay vừa chạm vào ngọn tóc của cậu đã vội thu về.

“Chúng ta vào nhà trước rồi nói chuyện tiếp.” Anh bảo Sầm Tinh.

Sầm Tinh gật đầu, sợi tóc trước trán cũng lắc lắc.

Trên bàn ăn ở phòng khách đang bày bữa tối cho hai người như mọi ngày.

Trước kia Ngu Duy Sanh sống một mình, ăn uống khá là đơn giản. Anh không thiếu tiền, bình thường sẽ không cố tiết kiệm, nhưng cũng không thích lãng phí. Bình thường quản gia chuẩn bị một món mặn, một món rau và một bát canh, lượng thức ăn cũng không nhiều, một người ăn thừa mấy. Khẩu phần nhỏ thì khó làm mấy món cầu kỳ, Ngu Duy Sanh không hay bắt bẻ, đồ ăn cũng được đơn giản hóa.

Sau khi Sầm Tinh đến, bữa tối trở nên phong phú hơn một chút. Bạn nhỏ này không hề kén ăn, bao tử cũng có chút xíu. Vốn là Ngu Duy Sanh dặn quản gia nấu thêm một món để tăng lượng thức ăn mỗi ngày, xong rồi lại phát hiện ra Sầm Tinh không ăn được nhiều đến thế, chỉ có thể giảm lượng thức ăn về lại như cũ.

Cũng vì thế mà dì quản gia rất buồn lòng. Có nhiều món, ít quá thì khi làm sẽ rất tốn công. .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Sầm Tinh đi theo sau lưng Ngu Duy Sanh vào phòng khách, ngay lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Các món ăn tối hôm nay vẫn ít, thậm chí còn ít hơn so với ngày thường, nhưng lại đa dạng phong phú hơn rất nhiều. Từng đĩa một, bày hết một nửa cái bàn ăn.

Ngoài đồ ăn thì bàn bên phía Sầm Tinh thường dùng để bày sách vở và bài tập về nhà còn có một cái bánh ngọt nhỏ chừng 6 inch.

Cảnh tượng này, hẳn nhiên là để chúc mừng.

Sầm Tinh không hiểu lắm, nhìn về phía Ngu Duy Sanh.

Trong lòng Ngu Duy Sanh thoáng qua chút lúng túng. Vốn anh định chúc mừng một chút, nhưng bây giờ chẳng phù hợp chút nào đúng không? Sầm Tinh thi tệ thì còn có thể khen ngợi sự nỗ lực và nghiêm túc của cậu, nhưng gian lận bị bắt quả tang thì không đáng được khích lệ.

“Đi cất đồ trước đi, rửa tay nữa.” Ngu Duy Sanh vờ như không hiểu ánh mắt của cậu, “Xong rồi qua ăn cơm.”

Sầm Tinh chần chừ một chút, khẽ gật đầu rồi chạy lên lầu.

Chăm sóc trẻ con thật sự là vất vả.

Lúc trước Ngu Duy Sanh nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần cho Sầm Tinh chỗ ở với ngày ba bữa cơm, dễ như trở bàn tay, chẳng có gì khó. Thực tế thì lại vừa lao tâm vừa lao lực.

Phiền phức nhất là, bây giờ anh không thể buông tay mặc kệ được nữa.

Kinh nghiệm chăm sóc em trai tích lũy đã lâu nhưng chưa lần nào phát huy công dụng. Đứa nhỏ Ngu Văn Lạc này có hơi ngỗ nghịch, cũng hay sinh sự, nhưng thành tích luôn rất xuất sắc, cũng không hở một tí là khóc nhè. Cậu ta gây chuyện, Ngu Duy Sanh mắng mấy câu, thậm chí đét mông hai cái cũng không mang gánh nặng tâm lý nào.

Với Sầm Tinh thì chắc chắn không thể. Huống chi cậu là con nhà người ta, tuổi tác cũng không so được.

Không ngờ rằng ra ở riêng rồi mà vẫn chẳng thể tránh được nỗi phiền trông trẻ.

Không lâu sau Sầm Tinh cũng xuống lầu. Lúc rửa tay cậu đã tiện thể rửa mặt rồi, lúc này mặt mũi không còn lấm lem nước mắt nữa, chỉ có mí mắt là còn đang sưng lên.

Trông không đẹp như ngày thường, lại nhiều thêm vài phần khổ sở đáng thương.

Ngu Duy Sanh thầm thở dài.



Sầm Tinh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, ngập ngừng nhìn anh nhưng không cầm đũa lên. Ngu Duy Sanh thấy thế cũng không lên tiếng, anh đứng dậy múc một bát canh nhỏ đặt trước mặt cậu.

“Uống trước một chút đi, anh sợ em mất nước.” Anh nói.

Sầm Tinh vốn rất căng thẳng, nghe thấy vậy thì mặt lập tức đỏ lên. Cậu nâng bát bằng hai tay, cúi đầu húp từng ngụm nhỏ, dáng vẻ không khác mấy lúc uống sữa vào buổi tối mỗi ngày.

“Em đoán xem sao hôm nay lại nấu nhiều món như vậy, còn đặc biệt chuẩn bị cả bánh ngọt?” Ngu Duy Sanh hỏi.

Sầm Tinh để bát xuống, liếm môi một cái, sau đó cầm điện thoại lên.

“Hôm nay là sinh nhật anh ạ?”

Ngu Duy Sanh lắc đầu: “Tinh Tinh cố gắng lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đã thi xong, nên anh muốn chúc mừng.”

Sầm Tinh sửng sốt.

“Mặc dù điểm Toán không lý tưởng lắm,“ Ngu Duy Sanh nói tiếp, “Còn... xuất hiện một chút nhạc đệm nho nhỏ.”

Sầm Tinh cụp mắt.

“Ăn trước đã,“ Ngu Duy Sanh nói, “Dù sao thì em cũng có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”

Sầm Tinh dè dặt nhìn anh một cái, cầm đũa lên, gắp một miếng cơm trắng be bé bỏ vào miệng.

Ngu Duy Sanh thấy thế, chủ động giúp cậu gắp đồ ăn, chất đầy trên cơm trắng.

“Sao cậu bạn kia lại chuyền đáp án cho em?” Anh hỏi.

Sầm Tinh lấy đũa chọc chén cơm mấy cái, ngón tay của bàn tay còn lại thì lướt trên màn hình điện thoại nhưng không gõ chữ.

“Quên đi,“ Ngu Duy Sanh thở dài, lắc đầu cười, “Đừng nói đến chuyện này nữa. Nếu em không muốn ăn cơm thì cứ để dành bụng lát nữa ăn bánh ngọt.”

Sầm Tinh không ngờ anh sẽ phản ứng như vật, ngẩng đầu với vẻ kinh ngạc.

“Em không thích dâu tây à?” Ngu Duy Sanh hỏi.

Bánh quản gia mua là bánh vị dâu tây, ngoài kem tươi và vụn bánh quy ra thì trên mặt bánh còn trang trí đầy những quả dâu tây to tươi ngon, dâu tây lát và sô cô la trắng xếp ngay ngắn trên phần rìa bánh, trông rất đẹp và ngon miệng.

Sầm Tinh lập tức lắc đầu, sau đó nghiêm túc chọt màn hình điện thoại.

“Nhưng em đã làm sai.”

“Ừm,“ Ngu Duy Sanh gật đầu, “Nhưng bây giờ Tinh Tinh đã hối hận đến vậy rồi, có cần anh nói thêm gì nữa không?”

Sầm Tinh nhìn anh, mím môi chớp mắt.

“Dù sao thì đã kết thúc rồi,“ Ngu Duy Sanh nói, “Em mười bảy tuổi chứ không phải bảy tuổi. Những gì đã hiểu rồi thì không cần phải nhắc lại nữa đúng không nào?”

Sầm Tinh vẫn cứ nhìn anh.

Ngu Duy Sanh cười với cậu một cái: “Lần sau tiếp tục cố gắng nhé.”



Sầm Tinh sửng sốt một lúc rồi gật đầu thật mạnh. Cậu bưng chén lên, và từng miếng cơm vào miệng, cong người xuống, cố gắng giấu đi nét mặt mình lúc này.

Đáng tiếc là không thành công. Ngu Duy Sanh thấy rất rõ, hốc mắt Sầm Tinh đỏ hoe, vành mắt đã nhòa lệ.

Anh cũng không vạch trần.

Sầm Tinh hoàn toàn không cần thú tội với anh, dù cứ như vậy lừa gạt cho qua chuyện thì Ngu Duy Sanh cũng sẽ không ép hỏi nhiều. Nhưng cậu lại đoàng hoàng thừa nhận mình có ý định gian lận.

Chịu thêm hình phạt vì trung thực hình như không phải cách nuôi dạy trẻ đáng được ủng hộ.

So với việc phê bình cậu, Ngu Duy Sanh lại lo Sầm Tinh sẽ bị bắt nạt nếu không có anh bên cạnh bảo vệ.

Đêm đó Ngu Duy Sanh nhận được một lá thư viết tay.

Ăn bánh xong, Sầm Tinh nhanh chóng quay về phòng, đóng cửa lại ở trong đó hơn hai tiếng đồng hồ, sau đó chạy tới gõ cửa phòng Ngu Duy Sanh.

Ngu Duy Sanh mở cửa, Sầm Tinh đứng bên ngoài giơ tay cúi đầu, trong tay là tờ giấy viết thư được gấp chỉnh tề. Thấy Ngu Duy Sanh nhận lấy, Sầm Tinh lập tức quay người bỏ chạy.

Ngu Duy Sanh cầm lá thư ra khỏi phòng, trông thấy Sầm Tinh đã chạy về phòng đang nhìn anh qua khe cửa để hé. Ánh mắt hai người chạm nhau, Sầm Tinh gấp gáp đóng cửa lại.

Sầm Tinh viết ở đầu thư, tuy rằng gửi tin nhắn cũng được, nhưng cậu cảm thấy viết tay sẽ có cảm giác trang trọng hơn. Cậu hi vọng Ngu Duy Sanh có thể hiểu được thành ý cậu gửi gắm trong lá thư này.

Sau đó, cậu thuật lại chuyện đã xảy ra một cách tường tận, tiện thể giới thiệu Hoắc Hành Chi một chút, thậm chí đến chi tiết “Em nghĩ cậu ấy thích Dư Tư Tư” cũng không để lọt.

Kể xong thì cậu bắt đầu hối lỗi. Nói rằng đáng lẽ mình không nên nhất thời bị quỷ ám, giở trò gian dối, phụ lòng tin của Ngu Duy Sanh và sự chỉ dạy của Nhạc Tiêu, hành vi này là không tôn trọng tất cả mọi người, bao gồm cả giáo viên ra đề và giáo viên chấm thi.

Phong cách không khác gì một tờ kiểm điểm chuẩn mực nhất.

Sầm Tinh viết cực kỳ trung thực, thậm chí Ngu Duy Sanh còn cảm nhận được những vết ẩm không tự nhiên trên giấy. Bạn nhỏ rất buồn, nhưng rõ ràng người đang đọc lại không thể khống chế được khóe môi nhếch lên của mình.

Rốt cuộc bạn nhỏ này đã trưởng thành như thế nào vậy chứ, có cần phải trung thực đến mức này luôn không? Trước đó còn có tâm tư đùa giỡn với anh. Thật sự khờ đến mức khiến người ta phải lo lắng.

Ngu Duy Sanh cười, lật đến trang sau của tờ giấy, ý cười chẳng mấy chốc cũng khựng lại.

Sầm Tinh giải đáp thắc mắc của anh ở mặt này.

Cậu viết rằng tình yêu thì không được lừa dối, phải đối xử chân thành với người quan trọng của mình thì mới không phụ tâm ý của bản thân. Cậu không mong Ngu Duy Sanh có cảm giác bị lừa gạt, sau đó nghi ngờ tình cảm chân thành của cậu.

“Em cảm thấy rất xấu hổ vì hôm qua nhất thời bị quỷ ám, từ nay về sau, sự việc như thế sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

“Em khát khao được anh công nhận, mong rằng anh có thể yêu chính con người thật của em. Bởi vậy cho nên lừa dối không phải đường tắt, mà là nhầm đường.”

“Ngu tiên sinh, em yêu anh tha thiết, em ngưỡng mộ anh vô ngần, nỗi khát khao anh cũng ngày một tăng thêm.”

“Em muốn kết hôn với anh, em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Đúng là một đứa trẻ kỳ lạ. Rõ ràng rất nhát gan và hay khóc như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác lại dũng cảm ở những chỗ khác thường khiến cho người ta không thể cưỡng lại.

Đào Bạch Bách:

Lời phê của Ngu Duy Sanh: “Yêu tha thiết” ghép sai cách rồi.

Khỉ: Em bé dũng cảm lắm, biết sai biết nhận lỗi, và dũng cảm thổ lộ lòng mình. Em bé cưng ngoan xinh yêu của chị, Ngu tiên sinh rồi sẽ yêu em, chị cũng yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Cưới Em Đi Mà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook