Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 55

Nữ vương không ở nhà

17/10/2015

Kể từ sau sự kiện cướp người ở buổỉ dạ vũ, Mạnh Tư Thành công khai thể hiện tình cảm của mình đối với Tô Hồng Tụ trước mặt mọi người.

Mạc Vân bên kia thì cũng thôi đi, vì anh ta đã sớm biết rõ, nên sau đó gặp lại lập tức làm ra vẻ sợ hãi, ý là biết sớm thế tôi đã không làm như vậy, đây thật sự là hiểu lầm thôi! Mạnh Tư Thành đương nhiên biết hắn cố ý gây nên nhưng không thể vạch mặt, chỉ có tìm cơ hội chuốc nhiều rượu cho hắn và dùng lời nói chế nhạo hắn vài câu cho hả giận thôi.Tô Tranh rất hài lòng với sự kiên này, tất cả phát triển theo đúng như dự đoán. Nhưng mà hai người kia đã nhanh chóng rời khỏi thành phố S, bọn họ tới đây mục đích chính là xử lý vụ án kia, hôm nay chuyện của vụ án được xử lý thỏa đáng rồi tự nhiên sẽ phải rời đi.

Trước khi rời đi, Tô Tranh được Tô Hồng Tụ dẫn đến một nơi.

Tô Hồng Tụ nhìn những kiến trúc cũ nát nơi này sắp bị huỷ đi, chợt nhớ tới ban đầu chính tại nơi này mình gặp được Tô Tranh, không khỏi nghi ngờ, đây rốt cuộc là một nơi như thế nào, mà khiến một người như Tô Tranh mỗi khi tới đây lại ưu thương hơn mấy phần.

Tô Tranh cười ha ha mở miệng nói: “Nơi này là nơi tôi lớn lên, nơi có rất nhiều kỉ niệm, đáng tiếc hôm nay cảnh còn người mất, không đúng, ngay cả mảnh đất này cũng sắp bị phá huỷ rồi.”

Tô Hồng Tụ nhìn thấy rõ rất nhiều phiền muộn trong con ngươi xinh đẹp, tinh xảo, cùng với một loại khổ sở không cách nào nói rõ, cô chợt có một loại kích động muốn xóa tan đi nỗi khổ sở đó.

Tô Hồng Tụ muốn mở miệng an ủi nhưng Tô Tranh lại lắc đầu nói:“Chúng ta đi thôi, về sau cũng không thể trở lại nơi này nữa.” Nói xong cô đứng lên trước, ngửa đầu nhìn bầu trời một lát rồi sải bước rời đi.

Tô Hồng Tụ đi theo phía sau của Tô Tranh, nhìn bóng lưng mảnh khảnh lại mơ hồ cảm thấy vô cùng đau lòng và cô đơn.

Tô Tranh rời đi với Mạc Vân, Tô Hồng Tụ tiếp tục ở lại công ty đó. Tô Tranh có hỏi qua ý kiến của Tô Hông Tụ xem bản thân thích công việc nào, Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút thấy nghề ban đầu là thích hợp với mình nhất, làm nhân viên kế toán. Tô Tranh gật đầu một cái, dù suy nghĩ của con người thay đổi như thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi. Hiện tại Tô Hồng Tụ tất nhiên làm việc hào phóng, thoả đáng nhưng bản chất vẫn là Tô Hồng Tụ trước kia. Vì vậy Tô Tranh đồng ý. Tô Hồng Tụ vẫn cứ tiếp tục lưu lại nơi này, làm công tác tài vụ ở công ty.

Sự kiện cướp người trong buổi dạ vũ lần đó thật đúng là phiền toái nhất, việc khắc phục hậu quả có lẽ chính là Quách Tứ , vì anh ta không hề chuẩn bị tâm lý nên thật sự bị chuyện này đả kích!

Quách Tứ đầu tiên là sợ hãi một phen, bạn gái Mạnh Tư Thành thế nhưng không phải Đàm Tư Tư chuyện này khiến anh ta thất kinh. Sau đó bạn gái Mạnh Tư Thành lại chính la cô gái đi cặp cùng Mạc Vân càng làm cho anh ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng cuối cùng để cho anh vạn vạn không nghĩ tới chính là người thâm trầm, chững chạc-Mạnh Tư Thành có một ngày sẽ làm ra hành động điên cuồng cướp người ngay tại chỗ như vậy, tất cả những điều này không thể không khiến anh thở dài. Dĩ nhiên đến thời điểm này, sau khi anh ta vỗ mạnh đầu hồi tưởng lại đủ loại hành vi, rốt cuộc rút kinh nghiệm xương máu bắt đầu cảm giác mình đã hiểu lầm một số chuyện, thật xin lỗi Mạnh Tư Thành. Vì vậy muốn MạnhTư Thành mang theo Tô Hồng Tụ ra ngoài gặp mặt mọi người đồng thời để cho anh nhận lỗi sai.

Mạnh Tư Thành gần đây tiến thêm một bước với Tô Hồng Tụ càng thêm ngọt ngào ,đó là dính nhau như bùn, đâu muốn để ý đến Quách Tứ chứ? Vì vậy Quách Tứ luôn kêu la anh không đủ nghĩa khí, Mạnh Tư Thành cũng lười phản kháng lại anh.

Mà hiện tại không biết Đàm Tư Tư ra sao rồi, thậm chí ngay cả chào cũng không chào đã rời đi, trên thực tế kể từ sau lần vũ hội đó thì không thấy tin tức gì của cô ta, Mạnh Tư Thành vì nghĩ đến tình bạn học, nên có hỏi thăm tung tích của cô ấy qua một vài người bạn học, thì phát hiện cô ấy trở về quê mình, còn về phần mục đích gì thì không thể biết được, sau khi suy nghĩ kỹ Mạnh Tư Thành quyết định không hỏi nữa.

Bọn họ đều là người đã trưởng thành, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì hành động của mình, mà trách nhiệm của Mạnh Tư Thành chính là Tô Hồng Tụ.

Mạnh Tư Thành ngọt ngào cùng Tô Hồng Tụ qua mấy ngày, đảo mắt là đến lễ mừng năm mới, vì vậy Tô Hồng Tụ bắt đầu chuẩn bị về nhà nghỉ lễ đầu xuân.

Mạnh Tư Thành rất nhiều năm chưa trở về qua nhà rồi, dù sao chỗ đó đối với anh mà nói đã sớm không có gì lưu luyến nữa rồi. Chỉ là trước việc Tô Hồng Tụ về nhà, anh thử thăm dò hỏi: “Có muốn anh cùng về nhà với em không?”

Tô Hồng Tụ không hiểu: “Anh không phải đã nói năm trước anh cũng không về nhà sao?”

Mạnh Tư Thành quay đầu sang chỗ khác, giải thích nói: “A, năm trước không về đó, nhưng nếu như em muốn, anh sẽ về nhà với em.” Năm nay với năm trước sao có thể giống nhau chứ.

Tô Hồng Tụ vội vàng nói: ‘Không cần đâu, tự em trở về được rồi. Dù sao từ đây về nhà cũng không xa, em đi xe lửa mấy giờ là đến, những năm này em vẫn thường đi về như vậy, đã sớm thành thói quen.”

Tô Hồng Tụ giải thích một phen, Mạnh Tư Thành hoàn toàn không còn gì để nói, vì vậy đề tài về nhà này cũng không được nhắc tới nữa.

Một ngày kia, Tô Hồng Tụ rời thành phố S, Mạnh Tư Thành cố ý lái xe đưa cô đến bến xe, đứng trên đường, Tô Hồng Tụ nhìn hộp quà lớn nhỏ trong tay anh,cau mày bất đắc dĩ nói: “Thực sự anh đưa nhiều lắm rồi, căn bản không cần dùng!”

Trong lòng Mạnh Tư Thành có nhiều tâm sự, lúc này nghe Tô Hồng Tụ nói vậy, rất là mất hứng: “ Được rồi,nếu em ghét bỏ, vậy dứt khoát ném đi.”

Mạnh Tư Thành đã nói như vậy, Tô Hồng Tụ còn có thể nói gì, đương nhiên là vội vàng nhận lấy để an ủi cảm xúc người nào đó.

Tô Hồng Tụ lên xe, bởi vì đoạn đường không xa, mặc dù Mạnh Tư Thành sợ cô chịu khổ lần nữa, muốn mua vé giường nằm, nhưng cô vẫn kiên trì mua vé ghế ngồi cứng, dù sao cũng đã sớm thành thói quen, có mấy giờ mà thôi.

Đoàn xe chậm rãi chạy, cách cửa sổ xe, Tô Hồng Tụ vẫy vẫy tay với Mạnh Tư Thành, Mạnh Tư Thành hưởng ứng, nhưng Tô Hồng Tụ lại cảm thấy dáng vẻ của Mạnh Tư Thành có chút cô đơn.

Đoàn xe đi, cô còn liều mạng nhìn xuyên qua cửa thuỷ tinh bóng dáng đứng trên đường dần dần biến mất, là cô đơn, không có sai.

Tại sao vậy chứ? Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, cảm thấy gần sang năm mới Mạnh Tư Thành ở lại đây một mình quả thực không dễ chịu. Nhưng cô thực sự muốn về nhà với mẹ, cô không thể nào ở lại cùng với Mạnh Tư Thành mà khiến mẹ một mình cô đơn trong lễ mừng năm mới.

Về đến nhà, Tô Hồng Tụ mang theo các loại hộp qùa lên lầu, nhà bọn họ vốn là ở nông thôn, nên nơi này không có việc mọi người lên lầu vận động, nhà cô hiện nay mới được phân là một căn nhà khoảng sáu mươi mét vuông chia làm hai phòng ngủ một phòng khách so với trước kia thì hẹp hơn, nhưng thật may là chỉ có hai mẹ con nên cũng đủ dùng.

Thật ra thì trước đây mẹ Tô cũng đã đề cập đến, nếu như Tô Hồng Tụ ở bên ngoài quá mức cực khổ, có thể suy tính trở về quê phát triển, đến lúc đó tìm một người đàn ông có thể tin tưởng được ở quê, cho dù đối phương không có phòng ốc thì đến nhà bọn họ ở cũng không sao. Dĩ nhiên khi đó Tô Hồng Tụ còn chưa cân nhắc qua vấn đề này, hôm nay lại càng không thể, vì cô đã có Mạnh Tư Thành.

Mẹ con gặp nhau, hai người rất kích động, Mẹ Tô nhìn dáng vẻ con gái, cảm thấy hình như con gái mình từ trang phục bên ngoài hay phong thái bên trong đều có chút thay đổi, trở nên đẹp và sáng sủa hơn. Nói không thích là giả, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thời gian dài như vậy không gặp con gái có chút xa lạ. Tất nhiên không tính đến thời điểm hai mẹ con nói lời tri tâm, nói xong mẹ Tô cũng cảm thấy cho dù có như thế nào thì vẫn là con gái của mình!

Mẹ Tô đã sớm chuẩn bị một bữa cơm phong phú để tiếp đón Tô Hồng Tụ, vì vậy hai mẹ con dừng lại để ăn uống, ăn xong lại tranh nhau rửa chén,nồi.

Mẹ Tô rảnh rỗi liền sửa sang lại hành lý Tô Hông Tụ mang về, thấy những hộp quà là sản phẩm bổ dưỡng có giá trị dành cho người già, hỏi Tô Hồng Tụ chuyện gì xảy ra. Tô Hồng Tụ còn chưa nói rõ về chuyện Mạnh Tư Thành với mẹ, trước kia là do lo lắng chuyện còn chưa chắc chắn trong lòng nên không có nói, hôm nay dù gì hai người cũng đã phát triển đến trình độ này vì vậy có chút không biết nói rõ như thế nào.

Mẹ Tô nhìn ra bộ dạng con gái có tâm sự, cũng không có hỏi nhiều, nhưng trong lòng không khỏi tưởng tượng, sau lại dùng lời nói thử dò xét truyện bạn trai của con gái, Tô Hồng Tụ chỉ nói thoái thác rằng trước mắt hiện tại không tính đi xem mắt, vì vậy mẹ Tô càng cảm thấy con gái đã yêu đương rồi, chỉ là không biết tại sao tạm thời chưa muốn nói đây?

Thật ra thì không phải Tô Hồng Tụ không muốn nói, cô chính là nghĩ mình và Mạnh Tư Thành đã phát triển đến bước này nhưng vẫn chưa nói cho mẹ mà cảm thấy áy náy, vì vậy trong lòng có chút ngượng ngùng, cảm giác vừa nhắc tới Mạnh Tư Thành, giống như mình và chuyện với anh bị mọi người quan sát vậy. Hơn nữa lúc này nếu mẹ hỏi mình và Mạnh Tư Thành phát triển đến trình độ nào, mình lại biết trả lời làm sao đây? Còn là vẫn lừa mẹ hay trực tiếp nói thẳng ra? Đối với vấn đề này Tô Hồng Tụ có hơi lo lắng. Cô là con gái hiếu thuận không muốn lừa gạt mẹ, nhưng muốn cô trực tiếp nói với mẹ mình và người kia đã sớm thân thiết thật là có chút quá mức kinh thế hãi tục. Vì vậy cô suy nghĩ muốn làm đà điểu, kéo dài một chút nữa đi, qua sang năm mình sẽ từ từ nói với mẹ.

Như thế qua một thời gian hai mẹ con ai cũng không đề cập tới chuyện này nữa, ngày thứ hai chính là đến đêm 30, hai người ôm TV xem chương trình đi hội đầu năm, ăn nửa nồi sủi cảo nóng, cũng hưởng thụ đêm cuối năm vui vẻ.

Thỉnh thoảng Tô Hồng Tụ lại chú ý tin nhắn, kể từ lúc về đến nhà, Mạnh Tư Thành không có nhắn tin hỏi thăm tình huống, cô tự nhiên cũng chỉ sốt ruột mà thôi.

Đối với Tô Hồng Tụ thường xuyên cúi đầu theo dõi tin nhắn, mẹ Tô nhìn ở trong mắt nghi ngờ ở trong lòng, thế nhưng cũng không hỏi cái gì.

Trên TV đang diễn đến tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, điện thoại Tô Hồng Tụ vừa vang lên, cô vội vàng mở ra nhìn, là tin nhắn của Mạnh Tư Thành, nội dung: “Em có nhớ anh không? Anh rất nhớ em, chỉ mong nhìn thấy em ngay lập tức!“

Tô Hồng Tụ bên môi mỉm cười định nhắn tin lại, ai biết tin nhắn Mạnh Tư Thành lại gửi đến: “Anh hiện tại ở dưới lầu nhà em, em đến cho anh được nhìn thấy có được không?”

Tô Hồng Tụ lập tức ngây ngẩn cả người, hiện tại anh đang ở dưới lầu? Đi xuống là có thể thấy anh?

Cô vội nhắn tin lại: “Đừng nói giỡn, em đang xem tiết mục đón xuân với mẹ!”

Mạnh Tư Thành nhắn tin trở lại: “Dĩ nhiên anh không nói giỡn, anh vẫn ở dưới lầu nhà em, nếu em không muốn gặp anh cũng không sao, anh chỉ tiếp tục đứng ở dưới lầu thôi.”

Nghe trong lời nói có bao nhiêu buồn bã, Tô Hồng Tụ nhất thời không đành lòng, vì vậy nhìn trộm về phía mẹ mình, lại phát hiện mẹ đang chuyên tâm xem TV, có sợi tóc trắng phản chiếu ánh sáng của đèn huỳnh quang.



Tô Hồng Tụ nghĩ hay là nói cho mẹ biết chuyện này, nếu không thì tìm lý do đi xuống gặp anh một chút, đang chần chừ có muốn hay không nói ra toàn bộ, ai biết mẹ Tô chợt “Ai nha” một tiếng. Tô Hồng Tụ vội hỏi mẹ làm sao, ai ngờ mẹ Tô nhớ tới có một bao đồ cũ còn chưa vứt đi, căn cứ theo lời mẹ Tô, đồ cũ của một năm nhất định phải để ngày cuối năm mới bỏ đi, mà đặc biệt cũng không được để sang mùng 1 đầu năm mới, nếu không sẽ có điềm xấu.

Tô Hồng Tụ tất nhiên sẽ không nhẫn tâm để mẹ đi ra ngoài đổ rác, hơn nữa cô cũng có tâm sự, vì vậy liền vội vàng đứng dậy tiện tay phủ thêm một chiếc áo khoác nhung, nhấc theo bao đồ bỏ đi đi ra ngoài, ra đến bên ngoài mới âm thầm cảm thấy may mắn, đúng là cơ hội tốt trời ban, vừa tiếp tục cho cô làm một con đà điểu!

Tô Hồng Tụ đi xuống lầu mang theo bao đồ bỏ đi ném vào thùng rác, sau đó lấm lét nhìn trái phải, dưới lầu ánh trăng trong như nước, lạnh lẽo không có bóng người.

Cô còn đang nghi hoặc người đâu rồi, liền nhìn đến nơi xa dưới tàng cây có một người đi ra.

Dưới ánh trăng, anh khoác ngoài một chiếc áo màu đen, tóc ngắn hoạt bát, khuôn mặt tuấn dật, đang đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn cô.

Mặc dù mới xa nhau mấy ngày, nhưng bọn họ chính là đang trong thời kì ngọt ngào mà tách ra, nói không nghĩ tới là giả, vì vậy Tô Hồng Tụ mỉm môi cười: “Anh không phải nói là sẽ không trở lại sao, thế nào bỗng dưng đã xuất hiện?”

Mạnh Tư Thành nghe nói như thế, đến gần cô tỉ mỉ nhìn một chút: “Thì sao, anh không thể xuất hiện sao?“

Tô Hồng Tụ cười thật ngọt ngào, thật mềm mại: “Có thể.”

Mạnh Tư Thành nhích tới gần cô hơn, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: “Anh nhớ em lắm, em có nhớ anh hay không?”

Tô Hồng Tụ khẽ dựa đầu trước ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em dĩ nhiên nhớ anh rồi”

Mạnh Tư Thành vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy em nhớ anh như thế nào?”

Tô Hồng Tụ nghĩ thầm, còn có thể nghĩ như thế nào, đang suy nghĩ trả lời vấn đề này như thế nào, ai biết ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Tư Thành đang nén cười nhìn mình vì vậy đột nhiên hiểu anh chính là đang làm khó mình!

Vì vậy cô tức giận nghiêng đầu đi: “Nhớ chính là nhớ, còn có thể nghĩ như thế nào!”

Mạnh Tư Thành thật ra thì nghĩ trêu chọc cô, khi nhìn thấy thần thái nũng nịu của cô, vội vàng một lần nữa ôm cô vào trong ngực: “Tốt lắm, anh biết em đang nghĩ đến anh rồi”

Tô Hồng Tụ tựa vào trong ngực anh hỏi: “Anh trở về lúc nào, thế nào trước đó không nói với em một tiếng?”

Mạnh Tư Thành khẽ hôn lên tóc của cô: “Đây không phải là muốn cho em vui mừng sao?”

Tô Hồng Tụ đánh vào lồng ngực của anh: “Còn nói vui mừng cái gì, kinh sợ thì có! Nếu không phải là vừa đúng có bao đồ bỏ đi, em đã không cách nào ra ngoài rồi.”

Mạnh Tư Thành nghe nói như thế sắc mặt có chút khó coi: “Mẹ em còn không có biết chuyện của chúng ta sao?”

Tô Hồng Tụ cẩn thận quan sát nét mặt của anh, giải thích nói: “Còn chưa kịp nói.”

Mạnh Tư Thành không ngờ cô lại trả lời như vậy, chậm chạp nói: “Anh còn không bằng một bọc đồ bỏ đi? Xem ra anh phải cảm ơn túi đồ bỏ đi kia, nếu không anh không thể nhìn thấy bạn gái mình rồi!”

Tô Hồng Tụ nghe anh nói như thế chỉ biết im lặng, không biết bắt đầu từ lúc nào, người lạnh lùng, có chút thâm trầm, thần bí như Mạnh Tư Thành lại nói ra những lời ngây thơ, buồn cười mà chỉ có những đứa trẻ mới nói ra như vậy, cô không khỏi thở dài, đàn ông có thể đều có hai mặt, một là cho người bên ngoài nhìn, một chỉ để cho người trong gia đình nhìn.

Chỉ là nghe tiếng anh lầm bầm oán giận, trong lòng mình xác thực có chút áy náy, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi nói: “Em đang chuẩn bị để nói, chỉ là còn chưa kịp.”

Mạnh Tư Thành cúi đầu ngưng mắt nhìn cô, chỉ thấy trên má cô đỏ bừng, con ngươi sáng ngời mà ngượng ngùng như bị che bởi tầng sa mỏng, trong lòng vừa động, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi mắt của cô, sau đó là gương mặt, chóp mũi, khoé môi.

Hôn hôn, mùi vị này đã thay đổi rồi, hô hấp bắt đầu trầm đục, mải hôn đến khi phải thở gấp ngừng lại. Tô Hồng Tụ giùng giằng thở dốc: “Không cần……Đây đang là bên ngoài, sẽ bị người thấy…….” Ngay cả đã sớm cùng anh trải qua nhiều lần, nhưng cô cuối cùng vẫn là nhát gan, ngượng ngùng, cô thật không thể nào hôn ở bên ngoài như vậy, huống chi đây là dưới lầu nhà mình!

Mạnh Tư Thành từ nụ hôn mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, mặc dù là buổi tối nhưng bởi vị là qua đêm nên bốn phía ánh đèn sáng rỡ, nếu như có nhà nào chợt mở cửa sổ ra, xác thực sẽ bị nhìn thấy.

Anh trầm tư một chút, thấy trước cửa lầu tối đen, liền kề vào lỗ tai cô nói nhỏ: “Đã lâu không gặp, anh chính là muốn hôn em, chúng ta qua bên kia có được hay không?” Tuy nói anh là trưng cầu ý kiến, nhưng hiển nhiên giọng nói không cho cự tuyệt. Tô Hồng Tụ cũng không cự tuyệt, vì vậy anh nửa ôm nửa kéo cô cùng đi đến.

55.Chương 55…..

Trong góc tối trước cửa lầu.

Cả lầu phòng này không biết do ai bày trí, xây cũng được bảy, tám năm rồi, nhưng không biết là do tiết kiệm chi phí hay lí do khác, trong hàng lang cứ cách hai tầng lầu mới có một tầng có đèn, mà bóng đèn lại chỉ có ở một đầu và ở giữa lầu, vì vậy ở cửa lầu cũng chỉ có chút ánh sáng mờ mờ.

Mạnh Tư Thành sau khi đến vừa nhìn tình thế trực tiếp mà ôm Tô Hồng Tụ đến góc khuất dưới bậc thang. Bởi vì bị cầu thang nghiêng che lấp, phía dưới này hơi mờ mờ, như thể đưa tay ra không thấy được năm ngón.

Mạnh Tư Thành thấy chỗ này thật bí mật, vì vậy nên không cố kỵ chút nào thắt lưng dùng sức đẩy cô vào giữa giam cầm của chính mình và vách tường, cúi đầu tiếp tục xâm chiếm trong miệng của cô, hấp thu mỹ vị bên trong, mà ở bên trong nụ hôn, hơi thở Tô Hồng Tụ có chút nhốn nháo, cuối cùng chỉ có thể run rẩy xụi lơ trong ngực của anh.

Mạnh Tư Thành có lẽ vốn không muốn như vậy, chỉ là thực sự muốn hôn mà thôi, nhưng do đã mấy ngày chưa từng muốn qua cô, hôm nay được thưởng thức tư vị như vậy, nào chịu được nửa đường buông tha, vì vậy liền rứt khoát cởi áo khoác nhung bên ngoài của cô, tay vươn đến áo ngủ bên trong, rõ ràng phát hiện bên trong cô không có mặc gì, hai trái đào mật nhẵn mềm vừa đúng mặc cho người ta chơi đùa.

Mạnh Tư Thành vừa đưa tay vỗ về, chơi đùa vật yêu thích, một bên vừa cúi đầu có chút tham lam hôn cô, Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ chỉ có thể xuyên qua áo khoác ngoài nắm chặt áo lông của anh, cắn răng nhịn xuống thừa nhận nụ hôn trong miệng.

Tô Hồng Tụ cho là anh chỉ muốn hôn mấy cái thôi, ai biết mình bị anh ôm chặt lấy hôn một lát sau, phía dưới liền cảm thấy một vật cứng rắn cách quần áo ngủ chạm vào nơi mềm mại của mình, vật kia bắt đầu còn không dễ thấy, sau lại càng trướng càng lớn, cuối cùng thế nhưng mình chỉ có thể dựa vào trên tường.

Tô Hồng Tụ đã sớm chịu nhận anh nhiều lần khi dễ, vì vậy đối với người đàn ông vô cùng bướng bỉnh này, biết anh một khi muốn, nhất định là muốn tới cùng, lập tức cảm thấy phía dưới của anh vật kia ngang nhiên đứng thẳng liền có chút kinh hoảng: “Mạnh Tư Thành. . . . . Anh không được làm loạn. . . . . Nơi này cũng không phải thành phố S. . . . . . ” Nơi này là quê của cô, nơi này là dưới lầu nhà cô!

Môi mỏng Mạnh Tư Thành nhỏ giọng mập mờ lầm bầm: “Em là tiểu bại hoại. . . . . Đáng đời chịu phạt. . . . ..”

Tô Hồng Tụ không biết mình đã làm sai điều gì thế mà thành tiểu bại hoại còn phải đáng đời chịu phạt, nhưng giọng Mạnh Tư Thành lúc này hạ thật thấp rỉ tai mang theo khí nóng nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của cô, làm cho thân thể cô run rẩy một trận, cô biết mình cũng muốn anh, nhưng lúc này nơi đây không thể làm ra chuyện hoang đường như thế được!

Ai biết Mạnh Tư Thành căn bản không cho cô cự tuyệt, một tay vịn hông của cô, một tay khác trực tiếp duỗi xuống dưới, xuyên qua chiếc quần ngủ rộng thùng thình tới giữa hai chân của cô.

Nơi đó đã có chút ươn ướt, bàn tay Mạnh Tư Thành mơn trớn, thử thăm dò tách ra hai cánh hoa, tiến vào bên trong.

Tô Hồng Tụ sợ rồi, theo bản năng, kẹp chặt hai chân kháng cự không cho anh tiến vào, nhưng bởi vì tay kia đã xâm nhập đi vào giờ do động tác ép chặt của cô chỉ làm đầu ngón tay anh kẹp chặt vào hơn mà thôi.

Mạnh Tư Thành cảm thấy cô khẩn trương, cười nhẹ bên tai cô: “Tô Hồng Tụ cái đồ ngốc này, có phải em cũng muốn rồi hay không?”

Tô Hồng Tụ không dám lớn tiếng, chỉ có thể lắc đầu nhỏ giọng phản bác: “Không có, đâu có đâu! Anh không được làm loạn, nếu không sẽ bị người thấy.”



Mạnh Tư Thành lại cố ý không tin: “Em tại thời điểm đặc biệt thích, sẽ kẹp anh thật chặt.” Nói đến đây bởi vì ngón tay bị kẹp chặt không thể nhúc nhích đầu ngón tay còn giùng giằng ở giữa hai chân cô muốn động xuống.

Tô Hồng Tụ nghe xong lời này vội vàng buông hai chân ra theo bản năng, ai ngờ như vậy vừa đúng khiến âm mưu của người khác được như ý, đầu ngón tay liền tách cánh hoa ra tiến công tiến sâu vào u cốc.

Tô Hồng Tụ cảm thấy động tác của ngón tay kia, lập tức nóng nảy, vỗ đầu vai anh buồn bực nói: “Mạnh Tư Thành anh không được làm loạn, nơi này là dưới lầu nhà em, sẽ bị người nhìn thấy!”

Mạnh Tư Thành làm như không nghe thấy, không để ý, vừa cúi đầu hôn vào khoé môi cô, ngón tay kia đã ở trong cơ thể cô hoạt động, một bên hoạt động một bên lấy giọng nói ác liệt: “Đáng đời, đúng là đáng đời, bị người thấy vừa đúng, như vậy em cũng không cần lo lắng phải giải thích thế nào rồi!”

Tô Hồng Tụ nghe thấy như thế chợt hiểu, mở mắt to tố cáo Mạnh Tư Thành: “Mạnh Tư Thành anh thật là quá đáng, anh là cố ý, cố ý muốn cho em mất mặt xấu hổ sao?”

Ngón tay Mạnh Tư Thành đang hoạt động trong cô thể cô chợt dừng lại, trong bóng tối, cô không thấy rõ vẻ mặt Mạnh Tư Thành, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở bị đè nén của anh.

Qua một lúc lâu, Mạnh Tư Thành chợt trầm thấp nói: “Không sai, anh chính là cố ý, ở tại nơi này hiện tại không thấy ánh sáng, vậy anh cũng sẽ lôi kéo em làm chuyện mà không thể thấy ngoài sáng, anh không sợ người ta biết.” Bị người biết vừa hay.

Tô Hồng Tụ rõ ràng phát hiện, người đàn ông bình thường không dễ chọc, thời điểm người đàn ông này tức giận càng không dễ chọc!

Cô muốn giãy giụa, cô mới không cần tại dưới lầu nhà mình trong cổng tò vò làm ra loại chuyện tình đồi phong bại tục, nếu như hàng xóm hoặc là mẹ biết còn không bị xem thường chết à? Huống chi cô chỉ là muốn đem bọc đồ bỏ đi ra ngoài mà thôi, quá lâu không trở về mẹ nhất định sẽ lo lắng!

Nhưng cô chưa kịp giãy giụa, Manh Tư Thành giống như nhìn thấu tâm tư của cô, dùng cả tay chân đem cô hoàn toàn vây ở vách tường, lại dùng áo khoác nhung của cô và áo khoác ngoài của anh bọc lấy cô. Cô có chút gấp gáp rồi, đang muốn mở miệng, Mạnh Tư Thành lại trước cô một bước trực tiếp hôn lên miệng cô, làm cho lời nói ra khỏi miệng cô trở thành tiếng “Ưm ưm”.

Lưỡi của anh ở trong miệng cô hoạt động kịch liệt, xâm chiếm như dời sông lấp biển, cảm giác bị ép mở môi ra để tuỳ ý khi dễ không chút nào thua kém cảm giác dưới thân thể bị phái nam đặc biệt xâm nhập.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút uất ức, bọn họ ở chung một chỗ cũng đã nhiều lần rồi, anh cho tới bây giờ chưa từng muốn cô gấp đến như vậy! Vừa nghĩ thì trong mắt bắt đầu có hơi nước, tay liền nắm thành quyền, giãy giụa muốn đánh anh.

Mạnh Tư Thành giữ cô ở trên tường, được áo khoác ngoài và áo khoác nhung che lấp, một tay động tác nhanh chóng cởi quần ngủ của cô ra, sau đó cởi ra thắt lưng của mình, nhanh chóng đưa phân thân của mình chạm vào giữa hai chân cô. Vì cô đang giùng giằng anh sợ gây ra thương tổn cho cô nên không có gấp gáp đi vào, chỉ là ở giữa hai chân cô mà miết nhẹ.

Đang trong lúc Tô Hồng Tụ cho là mình không cách nào hô hấp thì đôi môi mỏng rốt cuộc rời đi, vì vậy cô lập tức uất ức phát ra tiếng khóc sụt sùi: “Mạnh Tư Thành, anh muốn làm gì. . . . . .”

Mạnh Tư Thành biết là mình làm quá mức, nhưng hôm nay tên đã lắp vào cung không phát không được, anh cũng chỉ có thể nhỏ giọng dụ dỗ: “Ngoan, đều tại anh có được hay không? Anh về sau sẽ không như vậy . . . . . “

Tô Hồng Tụ đánh vào đầu vai anh: “Mạnh Tư Thành đây là đang dưới lầu nhà em, tại sao có thể như vậy? Anh để cho em về sau làm cách nào gặp người!”

Mạnh Tư Thành nhìn thấy cô khóc chỉ cho là cô nhất thời tức giận, vì vậy hôn trấn an cô: “Về sau không bao giờ làm như vậy nữa, đây là lần duy nhất có được không? Phía dưới của anh trướng đến khó chịu, nó nhớ em, nhớ suốt mấy ngày.” Lúc nói đến đây, cái đó cứng rắn như cũ ở giữa hai chân cô mè nheo, tại cửa u cốc thử dò xét đi vào.

Tô Hồng Tụ nghe anh nói như vậy, trên mặt nóng hơn, nhưng loại chuyện như vậy dĩ nhiên là không muốn đồng ý, hơn nữa cảm giác cái đó quen thuộc từng để cho mình dục tiên dục tử, vì vậy chỉ có thể cắn môi, quả đấm vô ý thức đánh vào anh.

Chỉ là tại nơi mềm mại của mình bị vật cứng rắn của anh cọ vào, ngay lúc quả đấm của mình nhẹ nhàng đánh vào bộ ngực kiên cố của anh, một loại cảm giác như có như không tê dại chạy khắp toàn thân, khiến thân thể xụi lơ, phía dưới của cô cũng cảm thấy ướt át. Vì vậy chỉ có thể mềm nhũn mặc cho anh áp mình lên trên tường, vì dưới thân ướt át liền dẫn dụ vật cứng làm cho nó ngày càng bành trướng hơn.

Dựa vào kinh nghiệm Mạnh Tư Thành dĩ nhiên biết cô gái này đang khẩu thị tâm phi (nghĩ theo một kiểu, nói theo một kiểu khác), lại thêm tại nơi đó ẩm ướt dụ hoặc, anh dứt khoát để cho lưng của cô chống đỡ tựa vào tường, kéo một chân của cô ra rồi nâng cao bắp đùi lên, để một chân sau chống đỡ sức nặng của cơ thể, sau đó thắt lưng dùng lực mạnh, tiến vào nơi ấm áp.

Vì vậy ở trong bóng tối nơi góc khuất cầu thang, trừ tiếng đàn ông nặng nề thở dốc, tiếng phụ nữ đè nén rên rỉ, còn một loại thanh âm là tiếng nước trơn trượt tạo ra do va chạm.

Vào giờ phút này, Tô Hồng Tụ đã bị vật cứng hoàn toàn dính lên trên tường, cố tình vật này uy hiếp không dừng lại chút nào, vẫn lần lượt tiến vào giống như muốn đem cô đính vào sâu hoàn toàn.

Cách một tầng trang phục, cô nghe được tiếng lưng của mình đụng trên tường, thật may phía sau là tường nếu như đó là ghế sofa hay ghế ngồi trong ôtô, nhất định là không chịu nổi loại lực đạo mạnh mẽ này.

Nhưng sức lực của anh vẫn còn quá mãnh liệt, cô khó nhịn, ngước đầu tựa vào trên tường, dùng sức cắn môi để cho mình không phát ra bất kì thanh âm nào, phải biết bên cạnh lối đi nhỏ này tùy thời cũng có người đi qua, nếu như bị người thấy cô hoàn toàn không còn thể diện sống nữa!

Giống như chính cảm giác khẩn trương sợ bị người ta phát hiện, lai làm cho thân thể cô nhạy cảm hơn so với bình thường, hơn nữa cảm giác từ những đụng chạm có quy luật của người cô yêu, giống như từng cái từng cái đụng vào trong lòng của cô, làm cho toàn thân cô dâng lên một loại cảm giác vui vẻ khó nói thành lời, làm cho cô không nhịn được muốn thét chói tai, khóc rống, làm cho cô nghĩ lớn tiếng nói không. Nước mắt của cô từ từ trượt xuống, cô cảm thấy có một cái gì đó trôi qua ngay trước mắt nhưng không cách nào nắm bắt được dù chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi!

Mạnh Tư Thành cảm nhận được sự biến hoá trong cơ thể của cô gái dưới thân, vì vậy thả chậm tốc độ, thúc vào theo tần số chín cạn một sâu, ở lối vào trằn trọc một phen rồi mới đi vào mà không vào hết.

Tô Hồng Tụ bị trêu chọc không chịu được, dùng sức cắn môi dưới như muốn cắn ra máu: “Mạnh Tư Thành, cho em. . . . . Không được. . . . . .”

Mạnh Tư Thành nghe được cô cầu khẩn, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó bắt đầu đỡ lấy eo cô mạnh mẽ thúc vào.

Ở nơi này đang luật động mạnh, thì trong hàng lang truyền đến tiếng bước chân, một bà lão được cháu trai nâng đỡ, chống gậy tập tễnh đi ra cửa phòng, đây là chủ nhà của lầu dưới.

Bà lão mặc dù tai, mắt đã kém nhưng giống như nghe thấy động tĩnh: “Tiếu Cảnh, cháu nghe xem phải có tiếng gì đó không?”

Cháu trai như còn ít tuổi, giọng nói nghe còn non nớt: “Có, bà nội, hình như có tiếng, nhưng không biết có chuyện gì!”

Bà lão cau mày đỡ mắt kính: “Sắp sang năm mới, gần đến mười hai giờ rồi, cũng không biết nhà nào không an phận như vậy.”

Cháu trai không hiểu thế nào là an phận với không an phận, nhưng rất hiếu thuận: “Bà nội, chúng ta mặc kệ người khác, cháu dẫn bà đi xuống dưới tản bộ tiêu cơm một chút.”

Bà lão thấy cháu trai hiếu thuận, cũng không nghĩ gì nữa, vui vẻ nói: “Tốt. . . . . Chúng ta đi.”

Nói xong hai bà cháu liền cẩn thận đi ra theo lối đi nhỏ, khoảng cách giữa hai người đi trên đường với Tô Hồng Tụ chỉ khoảng một mét.

Tô Hồng Tụ bị dính trên tường, thân thể đã cứng nhắc, xuyên qua đầu vai Mạnh Tư Thành, cô sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào hai bà cháu đang từ từ đi qua ở phía đối diện, lúc này, chỉ cần bọn họ hơi nghiêng đầu, đoán chừng là có thể thấy vẻ mặt chật vật không chịu nổi của mình bên cạnh góc khuất cầu thang.

Mạnh Tư Thành lúc này không tự nhiên phải dừng lại động tác, ôm chặt Tô Hồng Tụ, đồng thời lấy áo khoác ngoài của mình và áo khoác nhung bao chặt thân thể hai người, không để cho người khác thấy.

Cuối cùng cũng đợi được hai người kia đi ra ngoài, Tô Hồng Tụ lúc này mới phát hiện ra đầu ngón tay mình bấm sâu vào thịt Mạnh Tư Thành qua một lớp áo, cô vội vàng buông tay ra, mờ mịt luống cuống nói: “Mau, mau buông ra. . . . . “

Mạnh Tư Thành biết cô sợ, anh cúi đầu trấn an hôn lên môi cô: “Không phải sợ, vừa rồi em muốn, giờ anh cho em.” Nói xong anh tiếp tục động tác mới dừng lại, dùng hơi sức toàn thân thúc vào chỗ sâu nhất của cô.

Tô Hồng Tụ thế nào cũng không nghĩ đến ở nơi này, giờ phút này Mạnh tư Thành vậy mà xông vào trong cơ thể mình, hơn nữa còn vào chỗ sâu nhất, vì vậy cô không hề phòng bị luống cuống, sợ hãi cứ như vậy bị đưa lên cao trào!

Đầu óc cô trống rỗng, đúng là như pháo hoa nở rộ, là bông pháo hoa trong nháy mắt nở ra!

Cũng chính vào lúc này, tiếng chuông báo nửa đêm vang lên, một năm mới bắt đầu, bọn họ nghe được tiếng hoan hô từ phía bên ngoài truyền đến, nghe được tiếng pháo hoa nở rộ, cũng nghe được vô số tiếng pháo đốt vang lên xa gần.

Cô ở nơi này bắt đầu một năm mới, ở nơi này tiếng pháo hoa nở rộ, ở nơi này thời điểm nhà nhà đốt đèn đón năm mới, ở trong bóng tối nơi góc cầu thang, tựa vào trên tường im lặng, cô nằm ở đầu vai anh lặng lẽ khóc sụt sùi, cảm thụ một khắc rung động anh mang đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook