Chương 52: Biển xanh cũng không muốn em rời đi
Nấm MP
14/10/2023
"Thiên Trường Cửu! Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh rồi! Tốt nhất cô nên giải thích tại sao..."
Nhất Hàn vừa thấy cô mở mắt liền tức điên mà quát lớn, nhưng anh chợt nhớ ra gì đó nên lại im lặng. Nhìn vẻ mặt vô hồn ấy của Trường Cửu trong đầu anh lại nảy lên vô vàng suy nghĩ. Cô gái này đúng là giỏi thật, diễn kịch giỏi đến nổi một bác sĩ tâm lý như Nhất Hàn cũng chẳng thể nhìn ra.
Trong cô cứ vô cảm như một xác chết nên Nam Phong đã kêu mọi người ra ngoài trừ Nhất Hàn.
"Sau tất cả những gì mà Nhất Hàn làm cho em, em cũng sẽ tin tưởng cậu ta như anh đúng không? Dù sao cậu ta cũng là bác sĩ tâm lý. Nếu em không muốn thì anh cũng có thể nói anh ta ra ngoài"
Nhìn cô cứ mãi im lặng như vậy Nhất Hàn cũng thở dài và nhỏ giọng.
"Cô cảm thấy như thế nào? Ổn không?"
Thiên Trường Cửu vẫn ngồi yên bất động, gương mặt cúi gằm, đôi mắt mơ hồ nhìn bàn tay đầy vải băng. Cứ im lặng một lúc sau đó cô khẽ lắc đầu. Cô không biết có nên nói hay không, Trường Cửu sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được. Nhưng có cảm giác như nếu cô không nói, họ thật sự sẽ mãi ở trong căn phòng này mà đợi cô. Thiên Trường Cửu bắt đầu phát ra âm thanh khe khẽ.
"Khó chịu lắm...Tim tôi đau lắm, như bị ai đó dùng dao cứa vào vậy. Tôi khó thở nữa."
Băng vải trên tay cô bắt đầu ướt đẫm, gương mặt không một cảm xúc nhưng những giọt nước mắt cứ rơi xuống không ngừng. Cô dần không kiểm soát được bản thân nữa, bàn tay không ngừng bấu chặt vào nhau.
"Tôi khó chịu lắm...Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì cả, tôi có cảm giác cả thế giới đang mắng chửi mình vậy. Tôi không biết tại sao tôi vẫn sống đến bây giờ. Tim tôi nó cứ quặn lên. Tôi khó thở lắm....tôi không muốn khóc nhưng tôi không làm được. Tôi ghét việc bản thân mình yếu đuối, tôi ghét việc bản thân không thể kiềm chế được nước mắt. Tôi ghét cái cơ thể này!"
Thiên Trường Cửu bịt hai tai mình lại, cắn chặt răng, nhắm ghì đôi mắt. Cô không thể chịu đựng được cái thế giới tâm tối này. Có cảm giác dù cô làm bất cứ thứ gì nó đều không chấp nhận cô.
Hai chàng trai ấy đau lòng nhìn cô gái trước mặt đang không ngừng tự hành hạ bản thân. Đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, Nam Phong đi đến và chìa tay ra trước mặt cô.
"Theo anh đến một nơi được không?"
Sau vài tiếng đi xe Nam Phong đưa cô đến một bãi biển đẹp đẽ. Nơi đây vắng vẻ không một bóng người, ánh chiều tà chiếu rọi xuống mặt biển xanh biếc. Từng cơn gió trong lành mang theo mùi hương của biển cả. Từng cánh chim tung bay trên bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn. Thiên Trường Cửu ngẩn người nhìn khung cảnh trước mắt, không thể nhìn ra cô đang nghĩ gì, cô gái ấy chỉ đứng bất động hướng về ánh mặt trời.
Bỗng Nam Phong có một cuộc điện thoại, anh nhìn cô một lúc rồi lẳng lặng rời đi chừa lại khoảng không gian yên bình cho cô gái ấy.
"Nam Phong, anh đưa Trường Cửu đi đâu vậy?"
Nhất Hàn gọi điện cho Nam Phong, xung quanh cũng có Bạch Lộc và Dĩ Dương. Họ đều lo cho cô.
"Ra biển thôi, Tôi cũng muốn mang mọi người theo nhưng tôi muốn nhóc con được thoải mái nhất có thể"
"Trở lại với cô ấy đi, có gì thì thông báo cho tụi tôi"
Nam Phong tắt điện thoại và trở về, anh liền hoảng hốt chạy đến khi thấy Trường Cửu đang từ từ bước ra biển, nước đã cao đến đầu gối. Chạy đến gần biển anh lại ngừng lại khi thấy cô đứng bất động.
"Ai nói thế giới này không thương em? Nhìn đi, đến biển cũng cố gắng đẩy em vào bờ kìa. Ngoan, biển lạnh lắm, lên đây"
"Lạnh...nhưng cũng đâu lạnh bằng thế giới này. Nếu bắt buộc phải chọn giữa Bắc Cực và Nam Cực, anh sẽ chọn nơi nào? Em thì sẽ chọn nơi có nhiệt độ cao hơn, dù chỉ một chút nhưng vẫn sẽ ấm hơn nơi có nhiệt độ thấp."
Nam Phong nhất thời không biết phải nói gì, anh ngẩn người nhìn cô gái bé nhỏ ấy đang quay mặt mỉm cười với anh. Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt tươi cười ấy mà lòng anh đau nhói.
"Em chắc chắn là biển ấm lắm, chị Dạ Nguyệt...cũng lựa chọn để biển sâu ôm lấy cơ thể mà...Em lại thấy từng cơn sóng biển đang cố dẫn dắt em đến nơi đó. Nhìn nè, sóng đang không ngừng đẩy em ra nè!"
Thiên Trường Cửu tươi cười như một đứa trẻ mà không ngừng đi về ánh chiều tà. Nam Phong có khuyên ngăn cỡ nào cô cũng không nghe thấy.
"Dạ Nguyệt....em đừng đưa con bé đi mà..."
Dường như cô gái ấy đã nghe lời cầu nguyện của anh, một cơn sóng lớn ập đến xô Thiên Trường Cửu trở lại bờ và ngã xuống đất. Trường Cửu bất ngờ nhìn về phía trước, năm lần bảy lượt cô muốn đi đến nơi xa nhưng tại sao cứ luôn cản trở cô vậy?
"Thấy chưa? Anh đã nói là biển xanh muốn em tiếp tục sống mà. Cái gì mà chẳng có hai mặt. Đúng là kiếp này em đã gặp nhiều chuyện đau khổ. Nhưng nhóc con, em vẫn chưa thấy mặt kia của thế giới mà, nó đang không ngừng cố gắng chữa lành tâm hồn của em"
Nhất Hàn vừa thấy cô mở mắt liền tức điên mà quát lớn, nhưng anh chợt nhớ ra gì đó nên lại im lặng. Nhìn vẻ mặt vô hồn ấy của Trường Cửu trong đầu anh lại nảy lên vô vàng suy nghĩ. Cô gái này đúng là giỏi thật, diễn kịch giỏi đến nổi một bác sĩ tâm lý như Nhất Hàn cũng chẳng thể nhìn ra.
Trong cô cứ vô cảm như một xác chết nên Nam Phong đã kêu mọi người ra ngoài trừ Nhất Hàn.
"Sau tất cả những gì mà Nhất Hàn làm cho em, em cũng sẽ tin tưởng cậu ta như anh đúng không? Dù sao cậu ta cũng là bác sĩ tâm lý. Nếu em không muốn thì anh cũng có thể nói anh ta ra ngoài"
Nhìn cô cứ mãi im lặng như vậy Nhất Hàn cũng thở dài và nhỏ giọng.
"Cô cảm thấy như thế nào? Ổn không?"
Thiên Trường Cửu vẫn ngồi yên bất động, gương mặt cúi gằm, đôi mắt mơ hồ nhìn bàn tay đầy vải băng. Cứ im lặng một lúc sau đó cô khẽ lắc đầu. Cô không biết có nên nói hay không, Trường Cửu sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được. Nhưng có cảm giác như nếu cô không nói, họ thật sự sẽ mãi ở trong căn phòng này mà đợi cô. Thiên Trường Cửu bắt đầu phát ra âm thanh khe khẽ.
"Khó chịu lắm...Tim tôi đau lắm, như bị ai đó dùng dao cứa vào vậy. Tôi khó thở nữa."
Băng vải trên tay cô bắt đầu ướt đẫm, gương mặt không một cảm xúc nhưng những giọt nước mắt cứ rơi xuống không ngừng. Cô dần không kiểm soát được bản thân nữa, bàn tay không ngừng bấu chặt vào nhau.
"Tôi khó chịu lắm...Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì cả, tôi có cảm giác cả thế giới đang mắng chửi mình vậy. Tôi không biết tại sao tôi vẫn sống đến bây giờ. Tim tôi nó cứ quặn lên. Tôi khó thở lắm....tôi không muốn khóc nhưng tôi không làm được. Tôi ghét việc bản thân mình yếu đuối, tôi ghét việc bản thân không thể kiềm chế được nước mắt. Tôi ghét cái cơ thể này!"
Thiên Trường Cửu bịt hai tai mình lại, cắn chặt răng, nhắm ghì đôi mắt. Cô không thể chịu đựng được cái thế giới tâm tối này. Có cảm giác dù cô làm bất cứ thứ gì nó đều không chấp nhận cô.
Hai chàng trai ấy đau lòng nhìn cô gái trước mặt đang không ngừng tự hành hạ bản thân. Đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, Nam Phong đi đến và chìa tay ra trước mặt cô.
"Theo anh đến một nơi được không?"
Sau vài tiếng đi xe Nam Phong đưa cô đến một bãi biển đẹp đẽ. Nơi đây vắng vẻ không một bóng người, ánh chiều tà chiếu rọi xuống mặt biển xanh biếc. Từng cơn gió trong lành mang theo mùi hương của biển cả. Từng cánh chim tung bay trên bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn. Thiên Trường Cửu ngẩn người nhìn khung cảnh trước mắt, không thể nhìn ra cô đang nghĩ gì, cô gái ấy chỉ đứng bất động hướng về ánh mặt trời.
Bỗng Nam Phong có một cuộc điện thoại, anh nhìn cô một lúc rồi lẳng lặng rời đi chừa lại khoảng không gian yên bình cho cô gái ấy.
"Nam Phong, anh đưa Trường Cửu đi đâu vậy?"
Nhất Hàn gọi điện cho Nam Phong, xung quanh cũng có Bạch Lộc và Dĩ Dương. Họ đều lo cho cô.
"Ra biển thôi, Tôi cũng muốn mang mọi người theo nhưng tôi muốn nhóc con được thoải mái nhất có thể"
"Trở lại với cô ấy đi, có gì thì thông báo cho tụi tôi"
Nam Phong tắt điện thoại và trở về, anh liền hoảng hốt chạy đến khi thấy Trường Cửu đang từ từ bước ra biển, nước đã cao đến đầu gối. Chạy đến gần biển anh lại ngừng lại khi thấy cô đứng bất động.
"Ai nói thế giới này không thương em? Nhìn đi, đến biển cũng cố gắng đẩy em vào bờ kìa. Ngoan, biển lạnh lắm, lên đây"
"Lạnh...nhưng cũng đâu lạnh bằng thế giới này. Nếu bắt buộc phải chọn giữa Bắc Cực và Nam Cực, anh sẽ chọn nơi nào? Em thì sẽ chọn nơi có nhiệt độ cao hơn, dù chỉ một chút nhưng vẫn sẽ ấm hơn nơi có nhiệt độ thấp."
Nam Phong nhất thời không biết phải nói gì, anh ngẩn người nhìn cô gái bé nhỏ ấy đang quay mặt mỉm cười với anh. Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt tươi cười ấy mà lòng anh đau nhói.
"Em chắc chắn là biển ấm lắm, chị Dạ Nguyệt...cũng lựa chọn để biển sâu ôm lấy cơ thể mà...Em lại thấy từng cơn sóng biển đang cố dẫn dắt em đến nơi đó. Nhìn nè, sóng đang không ngừng đẩy em ra nè!"
Thiên Trường Cửu tươi cười như một đứa trẻ mà không ngừng đi về ánh chiều tà. Nam Phong có khuyên ngăn cỡ nào cô cũng không nghe thấy.
"Dạ Nguyệt....em đừng đưa con bé đi mà..."
Dường như cô gái ấy đã nghe lời cầu nguyện của anh, một cơn sóng lớn ập đến xô Thiên Trường Cửu trở lại bờ và ngã xuống đất. Trường Cửu bất ngờ nhìn về phía trước, năm lần bảy lượt cô muốn đi đến nơi xa nhưng tại sao cứ luôn cản trở cô vậy?
"Thấy chưa? Anh đã nói là biển xanh muốn em tiếp tục sống mà. Cái gì mà chẳng có hai mặt. Đúng là kiếp này em đã gặp nhiều chuyện đau khổ. Nhưng nhóc con, em vẫn chưa thấy mặt kia của thế giới mà, nó đang không ngừng cố gắng chữa lành tâm hồn của em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.