Chương 40: Giải cứu
Nấm MP
14/10/2023
"Alo!"
"Em tìm ra được biển số xe nhưng đây chỉ là xe thuê thôi, đám người đó che mặt nên chủ xe cũng không biết ai đã thuê. Số điện thoại, danh thiếp tất cả đều là giả"
"Tiếp tục điều tra!"
Nam Phong sốt ruột đập mạnh xuống bàn. Cấp dưới của Hàn Tư Phong cũng điên cuồng tìm kiếm tung tích Thiên Trường Cửu. Bỗng một cô gái trẻ cùng chiếc đầm tím nhạt vui vẻ mở tung cửa chạy vào nhà và ôm chầm Tư Phong
"A Phong, em biết có một nhà hàng nổi tiếng lắm chúng ta đi nha."
"Để khi khác nha, anh có chút việc"
"Việc gì chứ, việc đó quan trọng hơn em hả?"
"Thiên Trường Cửu mất tích rồi..."
Mộc Liên Hoa hốt hoảng và lo lắng.
"Vậy anh đã tìm ra tung tích của cô ấy chưa? Cầu mong Trường Cửu sẽ an toàn!"
Nam Phong nhìn Mộc Liên Hoa với ánh mắt đăm chiêu. Anh nhận thấy có gì đó không ổn trong câu nói của Mộc Liên Hoa, nghe thì có vẻ cô cũng rất lo lắng nhưng có gì đó không đúng cho lắm.
"Mộc Liên Hoa, cô có gặp nhóc con của tôi không?"
"Không, em ở nhà cả ngày hôm nay. Nam Phong, anh nghi ngờ em?"
Câu nói của Nam Phong khiến Mộc Liên Hoa có chút lo sợ, không lẽ cô đã bị bại lộ? Hay anh đã bắt đầu nghi ngờ cô rồi?"
"Không có chỉ là... Sao trông mặt cô có vẻ xanh xao vậy?"
Nam Phong từ từ tiến lại gần Mộc Liên Hoa khiến cô sợ hãi lùi lại. Từ ánh mắt, giọng điệu hay cử chỉ của anh đều khiến cô có linh cảm như anh đã phát hiện ra gì đó. Nhưng Hàn Tư Phong đã đi đến chắn trước mặt Mộc Liên Hoa.
"Đủ rồi, Tiểu Hoa đến tận bây giờ mới biết Thiên Trường Cửu bị mất tích. Không lẽ anh nghi ngờ cô ấy liên quan đến chuyện này?"
Nhìn dáng vẻ bảo vệ người tình của Hàn Tư Phong, Nam Phong không nói gì và quay lưng trở về vị trí. Mộc Liên Hoa lúc này cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Anh! Em tìm được chị ấy rồi!"
Từ đầu đến cuối Lạc Dĩ Dương và Nam Phong luôn giữ liên lạc với nhau để có thể trao đổi ngay lập tức. Sau khi lần mò ra được vị trí của Thiên Trường Cửu, Lạc Dĩ Dương liền lên xe và vội báo cáo.
"Ở đâu?"
Cả Nam Phong và Hàn Tư Phong đều sốt ruột mà đồng thanh.
"Ở một ngôi nhà bỏ hoang đằng sau ngọn núi, cách vị trí của chúng ta khoảng mười bốn cây số!"
Không nói không rằng Nam Phong liền chạy ra ngoài, Hàn Tư Phong cũng có ý định đó nhưng Mộc Liên Hoa liền níu tay anh lại.
"Tốt quá rồi, tìm thấy cô ấy rồi. Còn lại vẫn nên giao cho anh Nam Phong đi, anh đi theo cũng đâu làm được gì!"
"Ngoan anh đi một lát sẽ về!"
Hàn Tư Phong hất tay Mộc Liên Hoa ra và lên xe chạy hết tốc lực để đuổi kịp Nam Phong. Liên Hoa cũng chạy ra khỏi nhà nhưng không thể đuổi kịp. Cô tức giận cắn răng, gọi điện cho tay sai của mình.
"Tao không cần biết bọn bây làm thế nào nhưng cản trở Hàn Tư Phong cho tao. Nên nhớ không được làm hắn bị thương!"
Chạy được một lúc Hàn Tư Phong và Nam Phong bị một chiếc xe lạ bám đuôi, không lâu sau chúng liền vượt lên và đột ngột bẻ lái để chặn đầu xe. Không còn thời gian để nói chuyện, Nam Phong ngay lập tức quay đầu chạy một đường khác nhưng trước sau đều bị chặn. Hết cách cả hai chỉ có thể xuống xe. Đám người đó cũng bước xuống, trên tay ai cũng cầm một cây gậy và dao. Số lượng thật sự quá nhiều, cả hai lại không thể chậm trễ, dù chẳng muốn hợp tác nhưng khi Nam Phong và Tư Phong đứng đối lưng vào nhau, Nam Phong đã liên tiếng.
"Đánh được không?"
"Anh coi thường tôi quá!"
Nghe thấy câu hỏi của Nam Phong, Hàn Tư Phong liền nở một nụ cười. Sau ba tiếng đếm cả hai đồng loạt lao về hai phía dọn sạch vật cản. Sau mười lăm phút cũng đã xử lý xong những kẻ ngáng đường, dù hai chàng trai ấy vẫn chảy một chút máu nhưng không quan trọng nữa. Không một giây nghỉ ngơi, Nam Phong và Hàn Tư Phong liền lên xe và chạy đến nơi với tốc độ nhanh nhất.
Bên phía Lạc Dĩ Dương, sau một hồi di chuyển anh cũng đến nơi nhưng có vẻ cũng chẳng dễ dàng.
"Đón tiếp nồng hậu vậy?"
Trước mặt anh có khoảng ba mươi, bốn mươi tên tay cầm vũ khí đứng đợi. Đã đến đây thì Dĩ Dương cũng đâu thể đi một mình, anh búng tay một cái, tất cả vệ sĩ đều lao đến. Hai bên liền tiến vào cuộc ẩu đả. Khi cuộc chiến vừa kéo dài khoảng mười phút thì nhóm Nam Phong cũng vừa đến.
"Vào trong tìm chị ấy, em sẽ xử lý đám người này!"
Nhận được câu nói ấy Nam Phong và Hàn Tư Phong liền lao vào đá bay cánh cửa bằng gỗ mục nát. Nhưng cảnh tượng trước mặt đã khiến cả hai như chết lặng.
"Nhóc con...?"
"Em tìm ra được biển số xe nhưng đây chỉ là xe thuê thôi, đám người đó che mặt nên chủ xe cũng không biết ai đã thuê. Số điện thoại, danh thiếp tất cả đều là giả"
"Tiếp tục điều tra!"
Nam Phong sốt ruột đập mạnh xuống bàn. Cấp dưới của Hàn Tư Phong cũng điên cuồng tìm kiếm tung tích Thiên Trường Cửu. Bỗng một cô gái trẻ cùng chiếc đầm tím nhạt vui vẻ mở tung cửa chạy vào nhà và ôm chầm Tư Phong
"A Phong, em biết có một nhà hàng nổi tiếng lắm chúng ta đi nha."
"Để khi khác nha, anh có chút việc"
"Việc gì chứ, việc đó quan trọng hơn em hả?"
"Thiên Trường Cửu mất tích rồi..."
Mộc Liên Hoa hốt hoảng và lo lắng.
"Vậy anh đã tìm ra tung tích của cô ấy chưa? Cầu mong Trường Cửu sẽ an toàn!"
Nam Phong nhìn Mộc Liên Hoa với ánh mắt đăm chiêu. Anh nhận thấy có gì đó không ổn trong câu nói của Mộc Liên Hoa, nghe thì có vẻ cô cũng rất lo lắng nhưng có gì đó không đúng cho lắm.
"Mộc Liên Hoa, cô có gặp nhóc con của tôi không?"
"Không, em ở nhà cả ngày hôm nay. Nam Phong, anh nghi ngờ em?"
Câu nói của Nam Phong khiến Mộc Liên Hoa có chút lo sợ, không lẽ cô đã bị bại lộ? Hay anh đã bắt đầu nghi ngờ cô rồi?"
"Không có chỉ là... Sao trông mặt cô có vẻ xanh xao vậy?"
Nam Phong từ từ tiến lại gần Mộc Liên Hoa khiến cô sợ hãi lùi lại. Từ ánh mắt, giọng điệu hay cử chỉ của anh đều khiến cô có linh cảm như anh đã phát hiện ra gì đó. Nhưng Hàn Tư Phong đã đi đến chắn trước mặt Mộc Liên Hoa.
"Đủ rồi, Tiểu Hoa đến tận bây giờ mới biết Thiên Trường Cửu bị mất tích. Không lẽ anh nghi ngờ cô ấy liên quan đến chuyện này?"
Nhìn dáng vẻ bảo vệ người tình của Hàn Tư Phong, Nam Phong không nói gì và quay lưng trở về vị trí. Mộc Liên Hoa lúc này cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Anh! Em tìm được chị ấy rồi!"
Từ đầu đến cuối Lạc Dĩ Dương và Nam Phong luôn giữ liên lạc với nhau để có thể trao đổi ngay lập tức. Sau khi lần mò ra được vị trí của Thiên Trường Cửu, Lạc Dĩ Dương liền lên xe và vội báo cáo.
"Ở đâu?"
Cả Nam Phong và Hàn Tư Phong đều sốt ruột mà đồng thanh.
"Ở một ngôi nhà bỏ hoang đằng sau ngọn núi, cách vị trí của chúng ta khoảng mười bốn cây số!"
Không nói không rằng Nam Phong liền chạy ra ngoài, Hàn Tư Phong cũng có ý định đó nhưng Mộc Liên Hoa liền níu tay anh lại.
"Tốt quá rồi, tìm thấy cô ấy rồi. Còn lại vẫn nên giao cho anh Nam Phong đi, anh đi theo cũng đâu làm được gì!"
"Ngoan anh đi một lát sẽ về!"
Hàn Tư Phong hất tay Mộc Liên Hoa ra và lên xe chạy hết tốc lực để đuổi kịp Nam Phong. Liên Hoa cũng chạy ra khỏi nhà nhưng không thể đuổi kịp. Cô tức giận cắn răng, gọi điện cho tay sai của mình.
"Tao không cần biết bọn bây làm thế nào nhưng cản trở Hàn Tư Phong cho tao. Nên nhớ không được làm hắn bị thương!"
Chạy được một lúc Hàn Tư Phong và Nam Phong bị một chiếc xe lạ bám đuôi, không lâu sau chúng liền vượt lên và đột ngột bẻ lái để chặn đầu xe. Không còn thời gian để nói chuyện, Nam Phong ngay lập tức quay đầu chạy một đường khác nhưng trước sau đều bị chặn. Hết cách cả hai chỉ có thể xuống xe. Đám người đó cũng bước xuống, trên tay ai cũng cầm một cây gậy và dao. Số lượng thật sự quá nhiều, cả hai lại không thể chậm trễ, dù chẳng muốn hợp tác nhưng khi Nam Phong và Tư Phong đứng đối lưng vào nhau, Nam Phong đã liên tiếng.
"Đánh được không?"
"Anh coi thường tôi quá!"
Nghe thấy câu hỏi của Nam Phong, Hàn Tư Phong liền nở một nụ cười. Sau ba tiếng đếm cả hai đồng loạt lao về hai phía dọn sạch vật cản. Sau mười lăm phút cũng đã xử lý xong những kẻ ngáng đường, dù hai chàng trai ấy vẫn chảy một chút máu nhưng không quan trọng nữa. Không một giây nghỉ ngơi, Nam Phong và Hàn Tư Phong liền lên xe và chạy đến nơi với tốc độ nhanh nhất.
Bên phía Lạc Dĩ Dương, sau một hồi di chuyển anh cũng đến nơi nhưng có vẻ cũng chẳng dễ dàng.
"Đón tiếp nồng hậu vậy?"
Trước mặt anh có khoảng ba mươi, bốn mươi tên tay cầm vũ khí đứng đợi. Đã đến đây thì Dĩ Dương cũng đâu thể đi một mình, anh búng tay một cái, tất cả vệ sĩ đều lao đến. Hai bên liền tiến vào cuộc ẩu đả. Khi cuộc chiến vừa kéo dài khoảng mười phút thì nhóm Nam Phong cũng vừa đến.
"Vào trong tìm chị ấy, em sẽ xử lý đám người này!"
Nhận được câu nói ấy Nam Phong và Hàn Tư Phong liền lao vào đá bay cánh cửa bằng gỗ mục nát. Nhưng cảnh tượng trước mặt đã khiến cả hai như chết lặng.
"Nhóc con...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.