Chương 30
Tôi là Tô Tố
19/03/2017
Khuôn mặt Tiểu Nhụy và Quế Lượng lúc kéo tôi đi ra ghế ngồi đợi xe buýt thật chẳng khác nào như đang đưa đám, trông khó coi vô cùng. Tôi vừa mới chiễm chệ đặt mông ngồi xuống, Tiểu Nhụy giống như không thể nhịn được, lấy chân đá mạnh một cước vào thùng rác bên cạnh làm nó phát ra âm thanh thật lớn. Tôi bị âm thanh từ chiếc thùng rỗng kia phát lên làm cho dọa sợ, vừa rồi vẫn còn đang trong tình trạng ngà say giờ cũng gần như tỉnh hẳn. Sau đó tôi lén đưa mắt liếc sang, lại phát hiện khuôn mặt Tiểu Nhụy trông cực kỳ dữ tợn, nó đang quay đầu nhìn chầm chầm tôi, hung hăn hỏi:”Ai cho mày trả bọn họ một trăm đồng hả?”
Tôi có chút khiếp đảm, tay giơ lên cao trả lời nó:”Trên người tao giờ chỉ còn lại có một trăm thôi….”
Nó chỉ hận không thể rèn sắc khi còn nóng, lấy tay liều mạng chỉ vào đầu tôi:”Bọn mình đã đến đây, chẳng lẽ còn bày đặt khách sáo với bọn họ sao. Bọn họ một đám nam sinh cấp trên, chúng ta nào có cần thiết để cùng họ tính toán, ăn chia sòng phẳng như thế chứ. Ra ngoài hội hợp cùng nam sinh để làm gì, chính là để bọn họ thay nữ sinh chi trả này nọ đó có biết không! Mày nói xem, giờ tự nhiên tao phải trả cho mày ba mươi đồng, thật sự là hết nói mà!”
Tôi bị thái độ hùng hổ của nó làm cho hoảng sợ, liều mạng ôm đầu né tránh ngón tay của nó không ngừng tấn công mình:”Tao chỉ là không muốn phải thiếu nợ Tần Ngũ gì cả!”
Nếu có một ngày tôi cam tâm tình nguyện để người khác phái mời mình ăn cơm, như vậy người đó nhất định phải là người đối với tôi quan trọng nhất. Ba tôi trước đây đã từng dạy qua, thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí, muốn được miễn phí gì đó thì đồng thời cũng phải trao ra một chút với người ta.
Tôi biết mình thật sự trì độn, lại sợ bản thân trong lúc không hề hay biết vô tình bị mắc nợ với người khác cho nên tôi một mực luôn cố chấp cùng người khác ăn chia sòng phẳng là tốt nhất.
Tôi thấy bản thân không có làm gì sai, nhưng Tiểu Nhụy lại cảm thấy mình đang chịu thiệt thòi, mà kẻ đầu xỏ gây ra lại chính là tôi, nên giờ chỉ đành phải đứng ra chịu trách nhiệm vậy. Cho nên tôi giọng nói lắp bắp hướng Tiểu Nhụy năn nỉ, mong rằng nó sẽ bỏ qua:”Tiểu Nhụy, vậy đi ba mươi đồng đó mày không cần phải trả cho tao, coi như là tao đãi mọi người vậy!”
“Câm ngay! …….Tiểu Mãn……mày……mày đúng là một đứa ngốc mà, tao thật sự càng ngày càng thưởng thức mày đấy!” Tiểu Nhụy và Quế Lượng đồng thời vỗ nhẹ lên bả vai tôi, sau đó cùng nhau không hẹn mà cười:”Nói gì thì nói, ai lại để một mình mày chịu chứ, chúng ta dù sao là chị em mọi thứ cũng nên rõ ràng mới được!”
Tiểu Nhụy ra chiều bí hiểm, nó nhìn tôi nháy mắt một cái, vẻ mặt đầy ái muội giễu cợt nói:”Lần sau khi viết thư cho Diệp Hướng Lăng, mày có định nhắc đến chuyện hôm nay bị người ta tỏ tình không! Nếu mà nhắc đến không biết Diệp Hướng Lăng kia sẽ có thái độ thế nào đây?”
Mới nghĩ đến Diệp Hướng Lăng, trong đầu tôi liền bất ngờ hiện lên cặp mắt trong trẻo mà lạnh lùng của anh ta, không biết vì sao khuôn mặt thoáng cái cũng liền ửng đỏ.
Buổi tối khi viết thư, tôi suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn quyết định không đem chuyện xảy ra ở KTV kể ra cho anh ta nghe, chi chọn những chuyện vui vẻ viết xuống.
Mới vừa bỏ thư vào bao, cửa ký túc xá đột nhiên bị người nào đó đá văng một cước. Từ bên ngoài Tiểu Phượng bỗng nhiên xuất hiện mang theo bao lớn bao nhỏ xem ra rất kích động chạy vào.
Vừa vào đến cửa nó liền mỉm cười nhìn tôi:”Tiểu Mãn, lần này trở lại tao có đem theo một ít đồ ăn, tối nay tao với mày ăn chung có chịu không!”
Tôi “ai” một tiếng, cũng liền ba chân bốn cẳng chạy tới giúp nó đỡ hành lý xuống. Ánh mắt nó sắc bén, đảo một cái nhìn sang, thấy giấy viết thư tôi đang đặt trên bàn, tươi cười trên mặt thoáng cái cũng trở nên cứng đờ, nó hỏi:”Lại viết thư cho Diệp Hướng Lăng nữa à?”
Tôi gật gật đầu, không biết vì sao trong lòng có một loại cảm giác xấu hổ giống như mình đang làm phiền lòng người khác. Tôi cố đánh vỡ không khí xấu hổ, ngượng ngập giữa hai người, chủ động lên tiếng hỏi nó:”Mày có muốn viết vài chữ lên đó hay không?”
Tiểu Phượng không nói gì, chỉ cười cười rồi từ trong túi áo rút ra tấm hình mà bọn tôi chụp lần trước khi đi dạo công viên. Trong hình hai đứa tôi đang ngồi gần một bụi hoa, miệng cười thật xinh đẹp. Tôi nhớ lúc đó cả tôi và Tiểu Phượng đều đưa tay ngắt một đóa hoa, sau đó tôi cài nó lên bên chỗ tai bên phải. Đến khi tấm ảnh này được chụp lên thì Tiểu Phượng đồng thời cũng đang cài một đóa hoa bên phía tai trái của nó.
“Thế nào, hình rửa ra rất đẹp chứ?” nó hỏi tôi.
Tôi nhìn tấm ảnh hai đứa chụp chung, hai bên trái phải hai đứa đều đang cài hoa, miệng cười đến trông thật xinh đẹp. Tuy cũng có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng nhìn vào trong lòng lại cảm thấy thật vui vẻ, liền thẳng thắn gật đầu trả lời nó:”Rất rõ, rất đẹp!”
Vẻ mặt nó hơi nhăn lại, tay thụi thụi vào cánh tay tôi, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn vào phong thư mà tôi đang để trên bàn đề nghị:”Vậy lấy cái này gởi cho Diệp Hướng Lăng đi, coi như đây là tấm hình tao và mày tương hợp chiếu đấu!”
Tôi nâng tấm hình lên xem, cảm thấy bên tai mình cài đóa hoa này nhìn vào thật sự rất có phong cách, nếu có thể nhờ nó chọc cho Hướng Lăng cười thì đối với tôi cũng là một chuyệt rất hạnh phúc. Tôi nghĩ vậy liền hớn hở gật đầu, thuận tay còn dùng bút cố vẽ thêm hai cái râu mép trên hình của mình rồi đưa cho Tiểu Phượng xem thử:”Ha…ha…ha, Tiểu Phượng, hay gởi cái này đi, nhìn vào thật sự rất có phong cách bá vương nha!”
Tiểu Phượng tay cầm cốc nước đang kê lên miệng uống, nhìn thấy tấm ảnh của tôi giờ đã mọc thêm hai hàng ria mép, thoáng cái nước trong miệng đang uống dở liền phun hết ra ngoài, nó phá lên cười lớn:”Tiểu Mãn, vẽ như vậy rất đẹp, ha ha ha!”
Cả hai đứa đều há miệng cười lớn, sau đó cũng đem ảnh chụp bỏ chung vào trong bao thơ. Lúc chuẩn bị dán bao thư, tôi lại nghĩ nghĩ một hồi, sau đó đem ảnh chụp kia lấy ra, ở phía sau còn viết thêm vài chữ PS nho nhỏ bên dưới: em là một cây cỏ tầm thường Tiểu Mãn, hoắc hoắc hoắc
…..
Sau khi gởi thư, tôi cũng liền quên béng đi chuyện bức ảnh kia. Kết quả qua ngày hôm sau lúc cầm đến thư của Hướng Lăng, cảm thấy dường như nó lại có vẻ dầy hơn những phong thư trước rất nhiều. Tôi nhận phong thư trong tay mà cảm thấy trái tim cũng đang không ngừng tăng tốc.
“Tiểu Phượng, Tiểu Phượng mày xem xem, phong thư này thật dày nha!” Tôi đưa nó xem, bộ dạng của nó khỏi nói cũng rất kinh hỉ không thôi, rất muốn nhanh chóng mở lá thư ra.
Tôi thuận tay định xé một cái, không ngờ lại bị Tiểu Phượng trừng mắt nhìn mình, rồi nó rất nhanh vươn tay đoạt lấy phong thư từ trên tay tôi: “Tiểu Mãn, mày xé như vậy lỡ như xé luôn thư ở bên trong thì biết làm sao bây giờ?”
Nói rồi nó dùng dao rọc giấy cẩn thận cắt ra, tôi nhìn nhìn bên trong rất nhanh liền phát hiện có một bức ảnh, lòng không khỏi kinh hỉ nhảy dựng:”Tiểu Phượng, Diệp Hướng Lăng thì ra là đã gởi ảnh chụp!!”
Tiểu Phượng tươi cười đến không thể khép miệng lại, đầu ngón tay vươn ra cầm lấy tấm ảnh kia. Tôi tiến tới gần nhìn xem thì ra đó là tấm ảnh được chụp lúc Diệp Hướng Lăng trên người đang mặc cảnh phục. Một tay anh đang bỏ vào túi quần, một bàn tay khác thì đang kẹp một điếu thuốc, biểu tình lạnh lùng đúng thật tiêu chuẩn của sinh viên đại học X. Ánh mắt không đổi vẫn là lãnh đạm như cũ, không thể nghi ngờ tấm ảnh này chính là do người khác đã lén anh ta đang không chú ý mới chụp được, nhưng mặc dù là vậy nhưng mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh đều tràn ngập khí chất bá đạo, nhìn vào đúng là hình ảnh của một siêu cấp bá vương.
“Diệp bạn thân, nhìn vào thật sự rất có khí thế nha!” Tôi lắp bắp nửa ngày mới nói ra lời kết luận thế này.
Tiểu Phượng vẫn nắm chặt ảnh chụp trong tay, nó nhìn thêm một lần nữa sau đó mới lật tấm ảnh lại, nhìn vào những dòng chữ nhỏ ở phía sau la lên:”Ai nha, Tiểu Mãn ở đây còn có viết chữ này.”
Tôi nhìn một chút, Diệp bạn thân ở phía sau tấm ảnh còn ghi rằng PS: anh là người thích nhặt cỏ tầm thường tên gọi Hướng Lăng, hừ hừ….
Tôi nhịn không được nhảy cởn cả lên, định phóng lại lấy viết vẽ thêm râu vào cho anh ta :”Tiểu Phượng, hay là chúng ta cũng đem ảnh này mà vẽ thêm mấy chòm râu, rồi gởi lại cho anh ấy đi!”
Tiểu Phượng lập tức lên tiếng phản đối, nó đem tấm ảnh kia giấu đi rồi trừng mắt nhìn tôi:”Đừng có làm càn! Tiểu Mãn, nếu như mày không thích tấm ảnh này thì tặng lại cho tao đi!”
Á? Động tác trên tay tôi thoáng cái liền bị đông cứng tại chỗ, trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi buồn bực khó tả. Tiểu Phượng, nó thật sự đã hiểu lầm ý tôi, tôi đâu có bao giờ nói là không thích chứ? Tôi rầu rỉ phản bác nó:”Tao, tao thích!”
Tiểu Phượng liền nổi giận hỏi:”Nếu như mày thích vậy tại sao lại còn định vẽ chòm râu trên hình của anh ấy chứ!”
Nó đúng là không có một chút tế bào hài hước nào cả mà, bạn thân Diệp Hướng Lăng đã viết rõ ràng như vậy, chẳng phải ý bảo tôi cứ việc vẽ thêm bộ râu cho vui hay sao. Nhưng mà tôi biết giải thích thế nào với Tiểu Phượng đây, con người nó thì luôn luôn nghiêm khắc nhiều hơn đùa giỡn
Tôi bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn bực không tên kéo tới, nhìn nhìn tấm ảnh Hướng Lăng trong tay, sau đó cố gắng dùng hết dũng khí nói với nó:”Tiểu Phượng, tao sẽ không vẽ lên hình nữa thì được chứ gì …”
Lúc này, nó mới nhẹ nhàng mà nở nụ cười, thở dài một hơi ngắt lời tôi nói:”OK, vậy hãy để tao giúp mày bảo quản tấm hình này đi. Mày đó đồ đạc lúc nào cũng vứt tùm lum, ai biết lỡ như làm mất tấm ảnh của Diệp Hướng Lăng thì phải làm sao bây giờ?’
Tôi còn nghĩ muốn tranh thủ vài lời.
Nó ngược lại tiếp tục gặng hỏi:”Tiểu Mãn, mày có album để hình sao?”
Tôi lập tức ngây ra, tôi vốn không thích chụp ảnh, cũng rất ít đem phim đã chụp đi rửa, cho nên căn bản làm gì có album nào để lộng ảnh chứ.
“Cứ để tao giúp mày giữ đi, bỏ chung vào trong album của tao ấy!” Tiểu Phượng lấy ra album của nó, đem tấm ảnh lộng vào, rồi sau đó đưa cho tôi xem. Nó cố tình đem hình này trịnh trọng lồng ở vị trí đầu tiên vừa mở ra sẽ thấy ngay.
Tôi cảm thấy cũng không vấn đề gì lớn nên liền gật đầu đồng ý:”Tiểu Phượng, dù sao mày cũng là người rất ngăn nắp, vậy thì cứ để tấm ảnh ở đó đi.”
Tiểu Phượng lập tức thở phào một hơi, “phốc” một cái liền phóng lại đây hung hăn ôm chầm, nhấc bổng tôi lên:”Tiểu Mãn, mày thật tốt! Thật ra nếu mày có ảnh cũng có thể bỏ chung vào trong đó!”
Tôi bị nó ôm mạnh, trong lòng cũng ấm áp hẳn lên, vươn tay ôm lại nó:”Tiểu Phượng, cám ơn mày!”
Tôi thật ra cũng có cất vài tấm ảnh chụp, chúng giờ đều đang bị nhét vào trong mấy cuốn sách cũ kỹ đằng kia, thậm chí còn có mấy tấm bị nhét tới hình thù nhăn nhúm cả lên. Tôi vốn là người có tính cách mạnh mẽ, nên nói là làm liền, nhanh chóng chạy đến ngăn tủ chỗ giường mình mở ra, lấy mấy tấm ảnh bị nhăn nhúm kia gom hết đem lại đưa cho nó:”Tiểu Phượng, ở đây có mấy tấm này vậy hãy lồng chung vào đó đi! Cám ơn mày nhiều!”
Tiểu Phượng khuôn mặt thoáng cái như bị rút gân. Nó không lên tiếng nói một lời nào, cũng không suy nghĩ chỉ là nhanh chóng đem tất cả hình trong tay tôi lồng hết vào mấy trang cuối cùng của quyển album.
“Cám ơn mày, Tiểu Phượng! Vậy mày hãy để quyển album này trên giường đi, như vậy lúc nào tao muốn cũng có thể tiện tay lấy xem!” Tôi lên tiếng đề nghị nó, nhưng vừa nói xong lại cảm thấy bản thân thật sự có phần hơi quá đáng, nên bèn nói thêm:”Thật ra nếu mày không muốn để chỗ đầu giường thì cũng không sao cả, cứ mỗi tuần chúng ta sẽ lấy ra một lần rồi cùng nhau xem là được!”
Tiểu Phượng vẻ mặt băng bó càng thêm khó coi, đợi hơn nữa ngày tôi mới nghe được giọng nó không vui thốt lên:”Ừ, cũng được!”
Thế là quyển album đó được đặt ngay bên cạnh đầu nằm của nó, bất luận là ai duỗi tay ra cũng có thể chạm tới. Tôi và Tiểu Phượng cũng thường xuyên lấy nó mở ra mà nhìn hoài không chán, nhiều khi bị mọi người trong phòng phát hiện thì hi hi ha ha giễu cợt một hồi, bộ dạng thật là trẻ con. Lúc đó tôi còn rất đơn thuần nên không suy nghĩ sâu xa, ai ngờ chuyện này tưởng nhỏ như chấm đậu xanh, châm chọc thay lại chỉ một bức ảnh đã khơi nguồn bắt đầu cho trận bão táp đầu tiên của tôi và Diệp bạn thân.
Tôi có chút khiếp đảm, tay giơ lên cao trả lời nó:”Trên người tao giờ chỉ còn lại có một trăm thôi….”
Nó chỉ hận không thể rèn sắc khi còn nóng, lấy tay liều mạng chỉ vào đầu tôi:”Bọn mình đã đến đây, chẳng lẽ còn bày đặt khách sáo với bọn họ sao. Bọn họ một đám nam sinh cấp trên, chúng ta nào có cần thiết để cùng họ tính toán, ăn chia sòng phẳng như thế chứ. Ra ngoài hội hợp cùng nam sinh để làm gì, chính là để bọn họ thay nữ sinh chi trả này nọ đó có biết không! Mày nói xem, giờ tự nhiên tao phải trả cho mày ba mươi đồng, thật sự là hết nói mà!”
Tôi bị thái độ hùng hổ của nó làm cho hoảng sợ, liều mạng ôm đầu né tránh ngón tay của nó không ngừng tấn công mình:”Tao chỉ là không muốn phải thiếu nợ Tần Ngũ gì cả!”
Nếu có một ngày tôi cam tâm tình nguyện để người khác phái mời mình ăn cơm, như vậy người đó nhất định phải là người đối với tôi quan trọng nhất. Ba tôi trước đây đã từng dạy qua, thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí, muốn được miễn phí gì đó thì đồng thời cũng phải trao ra một chút với người ta.
Tôi biết mình thật sự trì độn, lại sợ bản thân trong lúc không hề hay biết vô tình bị mắc nợ với người khác cho nên tôi một mực luôn cố chấp cùng người khác ăn chia sòng phẳng là tốt nhất.
Tôi thấy bản thân không có làm gì sai, nhưng Tiểu Nhụy lại cảm thấy mình đang chịu thiệt thòi, mà kẻ đầu xỏ gây ra lại chính là tôi, nên giờ chỉ đành phải đứng ra chịu trách nhiệm vậy. Cho nên tôi giọng nói lắp bắp hướng Tiểu Nhụy năn nỉ, mong rằng nó sẽ bỏ qua:”Tiểu Nhụy, vậy đi ba mươi đồng đó mày không cần phải trả cho tao, coi như là tao đãi mọi người vậy!”
“Câm ngay! …….Tiểu Mãn……mày……mày đúng là một đứa ngốc mà, tao thật sự càng ngày càng thưởng thức mày đấy!” Tiểu Nhụy và Quế Lượng đồng thời vỗ nhẹ lên bả vai tôi, sau đó cùng nhau không hẹn mà cười:”Nói gì thì nói, ai lại để một mình mày chịu chứ, chúng ta dù sao là chị em mọi thứ cũng nên rõ ràng mới được!”
Tiểu Nhụy ra chiều bí hiểm, nó nhìn tôi nháy mắt một cái, vẻ mặt đầy ái muội giễu cợt nói:”Lần sau khi viết thư cho Diệp Hướng Lăng, mày có định nhắc đến chuyện hôm nay bị người ta tỏ tình không! Nếu mà nhắc đến không biết Diệp Hướng Lăng kia sẽ có thái độ thế nào đây?”
Mới nghĩ đến Diệp Hướng Lăng, trong đầu tôi liền bất ngờ hiện lên cặp mắt trong trẻo mà lạnh lùng của anh ta, không biết vì sao khuôn mặt thoáng cái cũng liền ửng đỏ.
Buổi tối khi viết thư, tôi suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn quyết định không đem chuyện xảy ra ở KTV kể ra cho anh ta nghe, chi chọn những chuyện vui vẻ viết xuống.
Mới vừa bỏ thư vào bao, cửa ký túc xá đột nhiên bị người nào đó đá văng một cước. Từ bên ngoài Tiểu Phượng bỗng nhiên xuất hiện mang theo bao lớn bao nhỏ xem ra rất kích động chạy vào.
Vừa vào đến cửa nó liền mỉm cười nhìn tôi:”Tiểu Mãn, lần này trở lại tao có đem theo một ít đồ ăn, tối nay tao với mày ăn chung có chịu không!”
Tôi “ai” một tiếng, cũng liền ba chân bốn cẳng chạy tới giúp nó đỡ hành lý xuống. Ánh mắt nó sắc bén, đảo một cái nhìn sang, thấy giấy viết thư tôi đang đặt trên bàn, tươi cười trên mặt thoáng cái cũng trở nên cứng đờ, nó hỏi:”Lại viết thư cho Diệp Hướng Lăng nữa à?”
Tôi gật gật đầu, không biết vì sao trong lòng có một loại cảm giác xấu hổ giống như mình đang làm phiền lòng người khác. Tôi cố đánh vỡ không khí xấu hổ, ngượng ngập giữa hai người, chủ động lên tiếng hỏi nó:”Mày có muốn viết vài chữ lên đó hay không?”
Tiểu Phượng không nói gì, chỉ cười cười rồi từ trong túi áo rút ra tấm hình mà bọn tôi chụp lần trước khi đi dạo công viên. Trong hình hai đứa tôi đang ngồi gần một bụi hoa, miệng cười thật xinh đẹp. Tôi nhớ lúc đó cả tôi và Tiểu Phượng đều đưa tay ngắt một đóa hoa, sau đó tôi cài nó lên bên chỗ tai bên phải. Đến khi tấm ảnh này được chụp lên thì Tiểu Phượng đồng thời cũng đang cài một đóa hoa bên phía tai trái của nó.
“Thế nào, hình rửa ra rất đẹp chứ?” nó hỏi tôi.
Tôi nhìn tấm ảnh hai đứa chụp chung, hai bên trái phải hai đứa đều đang cài hoa, miệng cười đến trông thật xinh đẹp. Tuy cũng có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng nhìn vào trong lòng lại cảm thấy thật vui vẻ, liền thẳng thắn gật đầu trả lời nó:”Rất rõ, rất đẹp!”
Vẻ mặt nó hơi nhăn lại, tay thụi thụi vào cánh tay tôi, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn vào phong thư mà tôi đang để trên bàn đề nghị:”Vậy lấy cái này gởi cho Diệp Hướng Lăng đi, coi như đây là tấm hình tao và mày tương hợp chiếu đấu!”
Tôi nâng tấm hình lên xem, cảm thấy bên tai mình cài đóa hoa này nhìn vào thật sự rất có phong cách, nếu có thể nhờ nó chọc cho Hướng Lăng cười thì đối với tôi cũng là một chuyệt rất hạnh phúc. Tôi nghĩ vậy liền hớn hở gật đầu, thuận tay còn dùng bút cố vẽ thêm hai cái râu mép trên hình của mình rồi đưa cho Tiểu Phượng xem thử:”Ha…ha…ha, Tiểu Phượng, hay gởi cái này đi, nhìn vào thật sự rất có phong cách bá vương nha!”
Tiểu Phượng tay cầm cốc nước đang kê lên miệng uống, nhìn thấy tấm ảnh của tôi giờ đã mọc thêm hai hàng ria mép, thoáng cái nước trong miệng đang uống dở liền phun hết ra ngoài, nó phá lên cười lớn:”Tiểu Mãn, vẽ như vậy rất đẹp, ha ha ha!”
Cả hai đứa đều há miệng cười lớn, sau đó cũng đem ảnh chụp bỏ chung vào trong bao thơ. Lúc chuẩn bị dán bao thư, tôi lại nghĩ nghĩ một hồi, sau đó đem ảnh chụp kia lấy ra, ở phía sau còn viết thêm vài chữ PS nho nhỏ bên dưới: em là một cây cỏ tầm thường Tiểu Mãn, hoắc hoắc hoắc
…..
Sau khi gởi thư, tôi cũng liền quên béng đi chuyện bức ảnh kia. Kết quả qua ngày hôm sau lúc cầm đến thư của Hướng Lăng, cảm thấy dường như nó lại có vẻ dầy hơn những phong thư trước rất nhiều. Tôi nhận phong thư trong tay mà cảm thấy trái tim cũng đang không ngừng tăng tốc.
“Tiểu Phượng, Tiểu Phượng mày xem xem, phong thư này thật dày nha!” Tôi đưa nó xem, bộ dạng của nó khỏi nói cũng rất kinh hỉ không thôi, rất muốn nhanh chóng mở lá thư ra.
Tôi thuận tay định xé một cái, không ngờ lại bị Tiểu Phượng trừng mắt nhìn mình, rồi nó rất nhanh vươn tay đoạt lấy phong thư từ trên tay tôi: “Tiểu Mãn, mày xé như vậy lỡ như xé luôn thư ở bên trong thì biết làm sao bây giờ?”
Nói rồi nó dùng dao rọc giấy cẩn thận cắt ra, tôi nhìn nhìn bên trong rất nhanh liền phát hiện có một bức ảnh, lòng không khỏi kinh hỉ nhảy dựng:”Tiểu Phượng, Diệp Hướng Lăng thì ra là đã gởi ảnh chụp!!”
Tiểu Phượng tươi cười đến không thể khép miệng lại, đầu ngón tay vươn ra cầm lấy tấm ảnh kia. Tôi tiến tới gần nhìn xem thì ra đó là tấm ảnh được chụp lúc Diệp Hướng Lăng trên người đang mặc cảnh phục. Một tay anh đang bỏ vào túi quần, một bàn tay khác thì đang kẹp một điếu thuốc, biểu tình lạnh lùng đúng thật tiêu chuẩn của sinh viên đại học X. Ánh mắt không đổi vẫn là lãnh đạm như cũ, không thể nghi ngờ tấm ảnh này chính là do người khác đã lén anh ta đang không chú ý mới chụp được, nhưng mặc dù là vậy nhưng mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh đều tràn ngập khí chất bá đạo, nhìn vào đúng là hình ảnh của một siêu cấp bá vương.
“Diệp bạn thân, nhìn vào thật sự rất có khí thế nha!” Tôi lắp bắp nửa ngày mới nói ra lời kết luận thế này.
Tiểu Phượng vẫn nắm chặt ảnh chụp trong tay, nó nhìn thêm một lần nữa sau đó mới lật tấm ảnh lại, nhìn vào những dòng chữ nhỏ ở phía sau la lên:”Ai nha, Tiểu Mãn ở đây còn có viết chữ này.”
Tôi nhìn một chút, Diệp bạn thân ở phía sau tấm ảnh còn ghi rằng PS: anh là người thích nhặt cỏ tầm thường tên gọi Hướng Lăng, hừ hừ….
Tôi nhịn không được nhảy cởn cả lên, định phóng lại lấy viết vẽ thêm râu vào cho anh ta :”Tiểu Phượng, hay là chúng ta cũng đem ảnh này mà vẽ thêm mấy chòm râu, rồi gởi lại cho anh ấy đi!”
Tiểu Phượng lập tức lên tiếng phản đối, nó đem tấm ảnh kia giấu đi rồi trừng mắt nhìn tôi:”Đừng có làm càn! Tiểu Mãn, nếu như mày không thích tấm ảnh này thì tặng lại cho tao đi!”
Á? Động tác trên tay tôi thoáng cái liền bị đông cứng tại chỗ, trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi buồn bực khó tả. Tiểu Phượng, nó thật sự đã hiểu lầm ý tôi, tôi đâu có bao giờ nói là không thích chứ? Tôi rầu rỉ phản bác nó:”Tao, tao thích!”
Tiểu Phượng liền nổi giận hỏi:”Nếu như mày thích vậy tại sao lại còn định vẽ chòm râu trên hình của anh ấy chứ!”
Nó đúng là không có một chút tế bào hài hước nào cả mà, bạn thân Diệp Hướng Lăng đã viết rõ ràng như vậy, chẳng phải ý bảo tôi cứ việc vẽ thêm bộ râu cho vui hay sao. Nhưng mà tôi biết giải thích thế nào với Tiểu Phượng đây, con người nó thì luôn luôn nghiêm khắc nhiều hơn đùa giỡn
Tôi bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn bực không tên kéo tới, nhìn nhìn tấm ảnh Hướng Lăng trong tay, sau đó cố gắng dùng hết dũng khí nói với nó:”Tiểu Phượng, tao sẽ không vẽ lên hình nữa thì được chứ gì …”
Lúc này, nó mới nhẹ nhàng mà nở nụ cười, thở dài một hơi ngắt lời tôi nói:”OK, vậy hãy để tao giúp mày bảo quản tấm hình này đi. Mày đó đồ đạc lúc nào cũng vứt tùm lum, ai biết lỡ như làm mất tấm ảnh của Diệp Hướng Lăng thì phải làm sao bây giờ?’
Tôi còn nghĩ muốn tranh thủ vài lời.
Nó ngược lại tiếp tục gặng hỏi:”Tiểu Mãn, mày có album để hình sao?”
Tôi lập tức ngây ra, tôi vốn không thích chụp ảnh, cũng rất ít đem phim đã chụp đi rửa, cho nên căn bản làm gì có album nào để lộng ảnh chứ.
“Cứ để tao giúp mày giữ đi, bỏ chung vào trong album của tao ấy!” Tiểu Phượng lấy ra album của nó, đem tấm ảnh lộng vào, rồi sau đó đưa cho tôi xem. Nó cố tình đem hình này trịnh trọng lồng ở vị trí đầu tiên vừa mở ra sẽ thấy ngay.
Tôi cảm thấy cũng không vấn đề gì lớn nên liền gật đầu đồng ý:”Tiểu Phượng, dù sao mày cũng là người rất ngăn nắp, vậy thì cứ để tấm ảnh ở đó đi.”
Tiểu Phượng lập tức thở phào một hơi, “phốc” một cái liền phóng lại đây hung hăn ôm chầm, nhấc bổng tôi lên:”Tiểu Mãn, mày thật tốt! Thật ra nếu mày có ảnh cũng có thể bỏ chung vào trong đó!”
Tôi bị nó ôm mạnh, trong lòng cũng ấm áp hẳn lên, vươn tay ôm lại nó:”Tiểu Phượng, cám ơn mày!”
Tôi thật ra cũng có cất vài tấm ảnh chụp, chúng giờ đều đang bị nhét vào trong mấy cuốn sách cũ kỹ đằng kia, thậm chí còn có mấy tấm bị nhét tới hình thù nhăn nhúm cả lên. Tôi vốn là người có tính cách mạnh mẽ, nên nói là làm liền, nhanh chóng chạy đến ngăn tủ chỗ giường mình mở ra, lấy mấy tấm ảnh bị nhăn nhúm kia gom hết đem lại đưa cho nó:”Tiểu Phượng, ở đây có mấy tấm này vậy hãy lồng chung vào đó đi! Cám ơn mày nhiều!”
Tiểu Phượng khuôn mặt thoáng cái như bị rút gân. Nó không lên tiếng nói một lời nào, cũng không suy nghĩ chỉ là nhanh chóng đem tất cả hình trong tay tôi lồng hết vào mấy trang cuối cùng của quyển album.
“Cám ơn mày, Tiểu Phượng! Vậy mày hãy để quyển album này trên giường đi, như vậy lúc nào tao muốn cũng có thể tiện tay lấy xem!” Tôi lên tiếng đề nghị nó, nhưng vừa nói xong lại cảm thấy bản thân thật sự có phần hơi quá đáng, nên bèn nói thêm:”Thật ra nếu mày không muốn để chỗ đầu giường thì cũng không sao cả, cứ mỗi tuần chúng ta sẽ lấy ra một lần rồi cùng nhau xem là được!”
Tiểu Phượng vẻ mặt băng bó càng thêm khó coi, đợi hơn nữa ngày tôi mới nghe được giọng nó không vui thốt lên:”Ừ, cũng được!”
Thế là quyển album đó được đặt ngay bên cạnh đầu nằm của nó, bất luận là ai duỗi tay ra cũng có thể chạm tới. Tôi và Tiểu Phượng cũng thường xuyên lấy nó mở ra mà nhìn hoài không chán, nhiều khi bị mọi người trong phòng phát hiện thì hi hi ha ha giễu cợt một hồi, bộ dạng thật là trẻ con. Lúc đó tôi còn rất đơn thuần nên không suy nghĩ sâu xa, ai ngờ chuyện này tưởng nhỏ như chấm đậu xanh, châm chọc thay lại chỉ một bức ảnh đã khơi nguồn bắt đầu cho trận bão táp đầu tiên của tôi và Diệp bạn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.