Chương 27
Xạ Hương Oán Đậu
21/11/2020
Khinh Dương quả nhiên đã được sắp xếp chu đáo, sẽ ở cùng phòng với Anh Đào.
Trong lòng Thạch Hổ tính toán gì, sao Anh Đào không biết. Khinh Dương sẽ không nói chuyện, cứ như hoạt tử nhân (người thực vật, xác sống, zombie,…), áo cơm không thể tự gánh vác.
Anh Đào tự tay giúp hắn rửa mặt chải đầu. Trên thân thể kia chằng chịt vết thương. Nhớ lại giây phút bi thảm trong đại doanh của Hô Diên Mô, bất giác trái tim y nghẹn trướng.
Bọt nước theo từng vết sẹo chảy xuống, thời điểm Anh Đào giúp Khinh Dương mặc quần áo, lệ đã rơi đầy mặt.
Đêm khuya, Anh Đào ôm lấy Khinh Dương, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, thế nhưng lúc này lại trở nên xa lạ.
Ngón tay khẽ vuốt ve hai gò má gầy gò, dường như lẩm bẩm “Ngươi thật sự là Dương ca của ta sao?”
Ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ, trên gò má kia đọng lại thứ gì trong suốt. Anh Đào gạt đi một giọt, đặt trong miệng mà tinh tế cảm nhận, thì ra thứ còn sót lại giữa hai người chỉ là chua xót. Ngay cả một câu muốn nói cũng tìm không ra.
Mà nay Khinh Dương đang say giấc, vẫn là người trước kia tồn tại trong giấc mộng của y, vẫn là nụ cười khi ấy, chỉ là trong giấc mộng kia, không có Trịnh Anh Đào……
Thanh huy tịch liêu, đêm dài trầm lắng.
Anh Đào hoảng hốt đứng lên, ngồi bên giường, thở dài
“Nếu ngươi cứ ngủ mãi mãi như thế này thì hay biết mấy, ta sẽ nguyện đi theo ngươi ……”
Đẩy cửa, đi thẳng ra ngoài.
Khinh Dương đã chết, đã sớm chết đi rồi. Mà người đang nằm ở nơi đó, Anh Đào không biết, hắn đến tột cùng là ai.
Dưới ánh trăng, bội giác lạnh lùng. Khu vườn trống trải, cũng chỉ thấy được chút ánh sáng hắt lên từ mặt nước. Anh Đào ngồi bên cạnh bờ ao, yên lặng nhìn ánh trăng trong nước, khẽ thở dài……
“Ai đấy……”
Nghe tiếng quát, Anh Đào kinh ngạc, vội vã đảo qua phía sau mặt ao. Y kêu một tiếng, hai tay tự nhiên duỗi về phía trước……
Bất trì bất khoái, dư âm vỡ vụn trong khoảnh khắc, một đôi tay hữu lực chế trụ thắt lưng y, xoay người đem Anh Đào ôm lấy.
Một lát sau, mới nhìn rõ chủ nhân cái ôm này……
“Quách đại ca!”
Quách Vinh mặt nơi nóng lên, để Anh Đào đứng vững, mới cảm thấy là lạ “Ngươi vừa rồi gọi ta là cái gì?”
Nhất thời tình thế cấp bách, Anh Đào cũng không nghĩ nhiều, giờ phút này mới phát hiện, vừa rồi quả thật có chút thất lễ.
“Quách tướng quân, ta ngủ không được, đi ra ngoài hít thở không khí, khiến ngươi phiền hà ……”
Quách Vinh cũng có tâm tình phiền táo, không ngủ được, mấy ngày nay cứ mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên bóng dáng người này.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Anh Đào, biểu tình vi diệu kia tan biến trong nháy mắt, lại đeo lên chiếc mặt nạ ngày thường. Không khỏi có chút thất vọng.
“Là vì hôm nay đưa người nọ về đây……”
Anh Đào cũng không lảng tránh, gật đầu rồi lại thất thần.
Quách Vinh thấy thế không tiện hỏi lại, bàn tay nhẹ vuốt mái tóc Anh Đào, nói “Hắn nhất định sẽ khá hơn……”
Anh Đào ngẩng đầu lên, bất tri bất giác lộ ra một nụ cười mỏi mệt mà bất đắc dĩ, lộ ra kiều thái khó nói thành lời.
Giống như chờ mong điều gì đó……
Quách Vinh chần chừ một chút, rồi nhẹ nhàng ôm y vào lòng.
Trong lòng Thạch Hổ tính toán gì, sao Anh Đào không biết. Khinh Dương sẽ không nói chuyện, cứ như hoạt tử nhân (người thực vật, xác sống, zombie,…), áo cơm không thể tự gánh vác.
Anh Đào tự tay giúp hắn rửa mặt chải đầu. Trên thân thể kia chằng chịt vết thương. Nhớ lại giây phút bi thảm trong đại doanh của Hô Diên Mô, bất giác trái tim y nghẹn trướng.
Bọt nước theo từng vết sẹo chảy xuống, thời điểm Anh Đào giúp Khinh Dương mặc quần áo, lệ đã rơi đầy mặt.
Đêm khuya, Anh Đào ôm lấy Khinh Dương, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, thế nhưng lúc này lại trở nên xa lạ.
Ngón tay khẽ vuốt ve hai gò má gầy gò, dường như lẩm bẩm “Ngươi thật sự là Dương ca của ta sao?”
Ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ, trên gò má kia đọng lại thứ gì trong suốt. Anh Đào gạt đi một giọt, đặt trong miệng mà tinh tế cảm nhận, thì ra thứ còn sót lại giữa hai người chỉ là chua xót. Ngay cả một câu muốn nói cũng tìm không ra.
Mà nay Khinh Dương đang say giấc, vẫn là người trước kia tồn tại trong giấc mộng của y, vẫn là nụ cười khi ấy, chỉ là trong giấc mộng kia, không có Trịnh Anh Đào……
Thanh huy tịch liêu, đêm dài trầm lắng.
Anh Đào hoảng hốt đứng lên, ngồi bên giường, thở dài
“Nếu ngươi cứ ngủ mãi mãi như thế này thì hay biết mấy, ta sẽ nguyện đi theo ngươi ……”
Đẩy cửa, đi thẳng ra ngoài.
Khinh Dương đã chết, đã sớm chết đi rồi. Mà người đang nằm ở nơi đó, Anh Đào không biết, hắn đến tột cùng là ai.
Dưới ánh trăng, bội giác lạnh lùng. Khu vườn trống trải, cũng chỉ thấy được chút ánh sáng hắt lên từ mặt nước. Anh Đào ngồi bên cạnh bờ ao, yên lặng nhìn ánh trăng trong nước, khẽ thở dài……
“Ai đấy……”
Nghe tiếng quát, Anh Đào kinh ngạc, vội vã đảo qua phía sau mặt ao. Y kêu một tiếng, hai tay tự nhiên duỗi về phía trước……
Bất trì bất khoái, dư âm vỡ vụn trong khoảnh khắc, một đôi tay hữu lực chế trụ thắt lưng y, xoay người đem Anh Đào ôm lấy.
Một lát sau, mới nhìn rõ chủ nhân cái ôm này……
“Quách đại ca!”
Quách Vinh mặt nơi nóng lên, để Anh Đào đứng vững, mới cảm thấy là lạ “Ngươi vừa rồi gọi ta là cái gì?”
Nhất thời tình thế cấp bách, Anh Đào cũng không nghĩ nhiều, giờ phút này mới phát hiện, vừa rồi quả thật có chút thất lễ.
“Quách tướng quân, ta ngủ không được, đi ra ngoài hít thở không khí, khiến ngươi phiền hà ……”
Quách Vinh cũng có tâm tình phiền táo, không ngủ được, mấy ngày nay cứ mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên bóng dáng người này.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Anh Đào, biểu tình vi diệu kia tan biến trong nháy mắt, lại đeo lên chiếc mặt nạ ngày thường. Không khỏi có chút thất vọng.
“Là vì hôm nay đưa người nọ về đây……”
Anh Đào cũng không lảng tránh, gật đầu rồi lại thất thần.
Quách Vinh thấy thế không tiện hỏi lại, bàn tay nhẹ vuốt mái tóc Anh Đào, nói “Hắn nhất định sẽ khá hơn……”
Anh Đào ngẩng đầu lên, bất tri bất giác lộ ra một nụ cười mỏi mệt mà bất đắc dĩ, lộ ra kiều thái khó nói thành lời.
Giống như chờ mong điều gì đó……
Quách Vinh chần chừ một chút, rồi nhẹ nhàng ôm y vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.