Chương 32
Xạ Hương Oán Đậu
21/11/2020
Anh Đào ở lại Ký Châu ba ngày, người của Thạch Hổ đã mang tin tức đến.
Rồi tức tốc trở về.
Trên thư chỉ có hai chữ, ngay cả chữ ký cũng không viết.
Chắc là chuyện vô cùng cơ mật.
Người mang tin tức đi suốt đêm, mệt gần chết.
“Mẫu phi……”
“Xem ra, đại sự không còn xa nữa……”
“Con với mẫu phi cùng nhau trở về……”
“Không cần…… Bây giờ chưa phải lúc……”
Anh Đào xoay người lệnh nô tỳ đi thu thập hành trang, lại nói tiếp “Thúy nhi, ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của phụ vương ngươi, tuyệt đối không thể rời Ký Châu một bước bước.”
Thời cơ chưa tới, không thể nhất thời xúc động mà làm hỏng chuyện.
Màn đêm buông xuống, Anh Đào dẫn hai ngàn ngân giáp kỵ binh ra đi.
Thạch Thúy tiễn ra đến ngoài thành.
Lúc sắp đi, Anh Đào nhìn hắn nói “Ta cùng với ngươi phụ vương ngươi ở Tương quốc chờ ngươi.”
Hoàng vân bạch để lũng vân phi, vị đắc báo ân bất đắc quy.
Thạch Thúy hai tay đè dây cương, nén xúc động để không giục ngựa đuổi theo, nhìn bọn họ rời đi.
Lời dạy ân cần vang bên tai, phụ vương, hãy để nhi thần tự quyết định một lần đi.
Chúng tướng cúi đầu không nói, có mấy người hiểu được thiếu niên nắm trọng quyền, cô độc nhưng tâm cao khí ngạo này.
————————————–
Thạch Lặc ngã bệnh, triều cương rối ren.
Thạch Hổ cùng Trình Hà kết thành một phái.
Thế tử Thạch Hoằng chịu sự quản thúc của Lưu hoàng hậu, lại nhất nhất nghe theo lệnh của cậu ruột Trình Hà.
Từ Quang muốn Thạch Lặc sớm tìm cách làm suy yếu binh quyền của Thạch Hổ, Thạch Lặc lại chậm chạp không chịu tỏ thái độ.
Khi Anh Đào đuổi tới đô thành, Thạch Hổ đang từ chỗ kỵ binh trở về, vẻ mặt không chút hờn giận.
“Thạch đại ca chính là vì chuyện của thế tử mới gọi Anh Đào về?”
“Đúng vậy, hơn nữa Thúy nhi thân phận đặc biệt, ta nghĩ ngươi cũng hiểu được.”
Như thế nào lại không hiểu…… Thanh mẫu phi kia, đã mạnh mẽ chặt đứt hết dục niệm của thiếu niên cuồng dại ấy.
“Giang sơn Đại Triệu hơn phân nửa là Thạch Hổ ta chiếm được, hiện giờ lại để tiểu tử bất lực kia làm hoàng đế. Muốn ta phụ tá hắn? Hừ, ta không phục!”
“…… Như vậy, Thạch đại ca tính toán thế nào rồi……”
“Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đợi, hiện giờ Bành Thành vương tọa trấn, hoàng hậu cùng Trình Hà hẳn là đang cùng hắn thương nghị việc binh. Ta gần đây rất muốn mở yến chiêu đãi phiên vương này. Cho nên gọi ngươi trở về, quan sát bọn họ. Vả lại, không thể để Mộ Dung Hoàng nắm được tin tức.”
Anh Đào đáp ứng, dẫn ngoại tộc bình nội chiến, giang sơn này không bằng giao hết cho Thạch Hổ. Thạch Lặc anh minh một đời, nhưng lại giao thiên hạ vào tay một con rối thái tử, thật sự rất buồn cười.
Còn đang cân nhắc, một đôi bàn tay thô to đã ôm chặt từ sau lưng.
Cằm Thạch Hổ để ở hõm vai Anh Đào, cắn nhẹ lên vành tai tinh xảo.
“Ân…… Thạch đại ca…… Vừa mới trở về, tắm rửa một chút rồi lại đến, được chứ……”
“Ta chờ không kịp, không bằng hôm nay cùng nhau tắm đi……”
Thạch Hổ một phen ôm lấy Anh Đào, cười lớn bước ra ngoài cửa.
Hạ nhân sớm đã quen cảnh hai người thân mật, nhưng thấy Trường thị tướng quân sắc mặt ửng hồng, phong tình tẫn hiển, vẫn không khỏi miệng lưỡi khô khốc.
Trong vương phủ, nơi khí phái nhất không phải chính sảnh đại đường, không phải Thiên Đăng các cất chứa thần binh lợi khí châu báo ngọc ngà, cũng không phải Vô Âm điện thờ phụng gần một ngàn tượng Phật bằng vàng.
Mà là yên trì Thạch Hổ làm riêng cho Anh Đào.
Đáy ao trải mĩ ngọc mã não, bao bọc bởi hành lang dạ minh châu, lá vàng xào xạc, chim trời kéo thành đàn, trông rất sống động, treo vô số những chuông ngọc lưu ly, nghênh gió đêm, bát âm sái nhạc, đẹp không sao tả xiết.
Dẫn sơn tuyền ôn thủy, điều hoa quế rượu ngon, phù dung hoạt phấn, thiên sơn tuyết liên, làm say lòng người.
Cảnh hồ mỹ lệ, lại chẳng thể mỹ lệ bằng người đang nhắm mắt tựa trong hồ, hai gò má nhiễm hồng, đôi môi hé mở, làn nước xẹt qua, khiến bụng dưới Thạch Hổ nóng lên.
Bàn tay to vuốt ve thắt lưng ngập trong làn nước, người trong lòng khẽ hừ một tiếng, tức thì dục hỏa đốt người.
Gắn bó tương giao, môi lưỡi quẩn quanh, hai người thân ảnh dây dưa cuồng dã, Anh Đào khẽ run lên, ngón tay đang vuốt ve cánh mông tuyết trắng của y bỗng nhiên thọc sâu một lóng ngón tay, cùng hương rượu hoa quế phiêu tán khuấy đảo trong thân thể, y không khỏi cong người, giữa những gợn sóng, hai chân mở rộng ra, chậm rãi siết chặt thắt lưng Thạch Hổ.
Hai cây dương cụ nóng như lửa gặp nhau, theo từng đợt ma xát càng trở nên cương cứng. Thạch Hổ chỉ cảm thấy ngón tay bị cái động nhỏ kia hút chặt, cúi đầu cắn mút thịt châu trước ngực Anh Đào, rút ngón tay ra, đem phân thân cực đại đâm vào.
Anh Đào vội kêu lên, khoái cảm như làn sóng dội lại không ngừng. Ngón tay Thạch Hổ đặt bên môi y, y liền ngậm lấy, mút liếm, đến tận khi mất đi lý trí.
Thạch Hổ thu tay, cầm gốc âm kinh Anh Đào, ấn xoa nắn áp, khiến y khẽ bật người run rẩy.
Thanh thanh có tiếng gọi Quý Long tha cho ta đi, mười ngón tay Anh Đào bấu chặt đôi vai Thạch Hổ, tiếng động va chạm trong nước càng lúc càng rõ ràng, có hương hoa quỳnh làm dịu, động tác cũng trở nên ôn hòa. Thạch Hổ lắc hông, co rút một hồi, rốt cục hai người cùng trầm mê.
Da thịt tương liên, hai người vây quanh giao cảnh, tựa vào bờ hồ rên rỉ.
Gió lạnh thổi qua, hòa vào trong nước.
Mọi nơi nhìn lại, trăng sao tỏa ánh hoàng kim, ảnh ngược dao động trên mặt nước, ngân hà trở nên thật bao la.
Giữa khoảnh khắc say mê, trong trời đêm chợt có nhiều tia sáng sặc sỡ xẹt qua.
“Quý Long, ngươi mau nhìn kìa!”
Đợi khi Thạch Hổ ngẩng đầu, vô số sao băng vội vàng rơi xuống, một lát sau, không trung đông bắc càng sáng rõ, hoàng vân lần lượt thay đổi, quả nhiên là kì cảnh.
Bỗng nhiên hồng quang hiện ra, mấy tiếng tiếng sấm ầm ầm nổ, ngay cả nơi này cũng có thể cảm nhận hương vị bụi mù……
Anh Đào quay lại trong ao, trông thấy Thạch Hổ mặt lộ vẻ vui mừng, cũng bỗng nhiên thấy vui lây……
Ngày kế lâm triều, khí sắc Thạch Lặc vẫn không tốt. Đế vương uy phong lẫm liệt khi xưa, giờ thay bằng một thân tang thương suy nhược. Khi Thạch Hổ tiến vào nội cung, hắn đã vô phương cứu chữa, chỉ còn chờ bước vào quan tài.
Các đại thần như thường lệ bẩm tấu một ít chiến sự biên quan, vấn đề lương thảo, mặt khác còn có khoa cử mà Thạch Lặc coi trọng nhất.
Anh Đào đứng bên Thạch Hổ, cúi đầu liếc mắt nhìn thế tử.
Hắn biểu tình lạnh nhạt, dường như hưng vong của quốc gia cùng hắn không quan hệ, sự tồn tại của hoàng đế cùng quần thần cũng thế. Trách không được Thạch Hổ coi thường, người như vậy, như thế nào có thể bảo trụ giang sơn?
Bãi triều, Thạch Lặc giữ Thạch Hổ lại, tiếp tục thương thảo chiến loạn biên quan. Còn lại đều tán đi.
Anh Đào một mình ra cửa cung, còn chưa lên ngựa, đã nghe một người thở phì phò gọi to.
“Trịnh tướng quân………… Dừng bước…… Trịnh tướng quân…… Dừng……”
Đám người tới trước mặt y, đã không còn hơi sức để tức giận.
Sửng sốt hồi lâu, Anh Đào mới phát hiện, đây không phải thế tử sao? Bình thường dáng vẻ như sắp chết, ngay cả chạy vài bước cũng có thể mệt thành như vậy, hắn tìm ta làm cái gì? Chẳng lẽ càng là người như vậy, tâm cơ lại càng mạnh?
“Thế tử tìm tại hạ có chuyện gì?”
Thạch Hoằng rốt cục thuận khí, lúc này mới ôn nhu nói “Trịnh tướng quân có thể cho ta xem Ngân kỵ binh được không……”
Anh Đào hạ mắt, đánh giá hắn từ đầu đến chân “Điện hạ hôm nay sao lại có nhã hứng này?”
Thạch Hoằng bị y nhìn, thập phần không tự nhiên, cứng họng nói không ra lời, đầu đầy mồ hôi.
Thấy vậy, Anh Đào thở dài, giục ngựa bước đi.
Thạch Hoằng ánh mắt nhất thời ảm đạm, chậm rãi xoay người trở về.
Tiếng vó ngựa không đi xa, ngược lại dường như đi theo hắn.
Vừa quay đầu lại, trước mặt là đôi tay mảnh khảnh trắng thuần.
Nâng mắt, chủ nhân bàn tay trắng nõn ấy đang mỉm cười với hắn, dưới ánh dương, tựa gió xuân ấm áp.
Cùng là nam nhân, y mạo mĩ tiêu sái, dũng mãnh thiện chiến, ngay cả Trung Sơn vương của Triệu quốc, kẻ khiến người ta sợ hãi, cũng tin sủng y……
Bất giác đưa tay lên, Thạch Hoằng cũng không biết bản thân bị Anh Đào kéo lên ngựa như thế nào.
Thị vệ canh cửa cung đứng ngây người, chuyện gì vừa xảy ra?
Thế tử dung mạo không sâu sắc, luôn khúm núm trước Trung sơn vương đang cưỡi cùng một con ngựa với Trường thị tướng quân?
Không phải là mỹ nhân kế sao?
“Điện hạ vì sao bỗng nhiên lại có hứng thú với Ngân kỵ binh?”
Thạch Hoằng thân thể cứng còng, hắn không giỏi cưỡi ngựa, cũng không dám dựa vào người Anh Đào, bị người gọi, mặt đỏ tai hồng ngã úp sấp về phía trước.
Anh Đào đỡ lấy hắn, kéo vào trước ngực.
Thạch Hoằng lắp bắp đẩy y ra “Ta…… Ta…… Ta vốn muốn nhìn…… Kim kỵ …………”
Nói đến cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Anh Đào cười rộ lên,“Hay là Thạch đại ca sợ sự kỳ vọng của mọi người?”
“Ta…… Ta muốn giúp phụ hoàng giành lấy giang sơn……”
“…… Tương lai không phải tất cả đều là của ngươi sao? Việc gì phải vội vã……”
“……”
Thạch Hoằng cúi đầu, không nói nữa.
Anh Đào thấy lời nói và việc làm của hắn bất đồng, không biết hắn rốt cuộc có rắp tâm gì. Hắn có thể tìm một tướng quân khác, vì cái gì lại chọn ta?
Ngựa đi không nhanh không chậm, thứ nhất là bởi chiếu cố Thạch Hoằng, thứ hai là đêm qua mây mưa thất thường khiến Anh Đào cũng không chịu nổi xóc nảy.
Ngân kỵ binh không lớn, nhiều lắm là năm nghìn binh mã, nhưng cũng đều được tuyển chọn kỹ càng.
Mặt trời dần lên cao, ngăn cản thao binh.
Rồi tức tốc trở về.
Trên thư chỉ có hai chữ, ngay cả chữ ký cũng không viết.
Chắc là chuyện vô cùng cơ mật.
Người mang tin tức đi suốt đêm, mệt gần chết.
“Mẫu phi……”
“Xem ra, đại sự không còn xa nữa……”
“Con với mẫu phi cùng nhau trở về……”
“Không cần…… Bây giờ chưa phải lúc……”
Anh Đào xoay người lệnh nô tỳ đi thu thập hành trang, lại nói tiếp “Thúy nhi, ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của phụ vương ngươi, tuyệt đối không thể rời Ký Châu một bước bước.”
Thời cơ chưa tới, không thể nhất thời xúc động mà làm hỏng chuyện.
Màn đêm buông xuống, Anh Đào dẫn hai ngàn ngân giáp kỵ binh ra đi.
Thạch Thúy tiễn ra đến ngoài thành.
Lúc sắp đi, Anh Đào nhìn hắn nói “Ta cùng với ngươi phụ vương ngươi ở Tương quốc chờ ngươi.”
Hoàng vân bạch để lũng vân phi, vị đắc báo ân bất đắc quy.
Thạch Thúy hai tay đè dây cương, nén xúc động để không giục ngựa đuổi theo, nhìn bọn họ rời đi.
Lời dạy ân cần vang bên tai, phụ vương, hãy để nhi thần tự quyết định một lần đi.
Chúng tướng cúi đầu không nói, có mấy người hiểu được thiếu niên nắm trọng quyền, cô độc nhưng tâm cao khí ngạo này.
————————————–
Thạch Lặc ngã bệnh, triều cương rối ren.
Thạch Hổ cùng Trình Hà kết thành một phái.
Thế tử Thạch Hoằng chịu sự quản thúc của Lưu hoàng hậu, lại nhất nhất nghe theo lệnh của cậu ruột Trình Hà.
Từ Quang muốn Thạch Lặc sớm tìm cách làm suy yếu binh quyền của Thạch Hổ, Thạch Lặc lại chậm chạp không chịu tỏ thái độ.
Khi Anh Đào đuổi tới đô thành, Thạch Hổ đang từ chỗ kỵ binh trở về, vẻ mặt không chút hờn giận.
“Thạch đại ca chính là vì chuyện của thế tử mới gọi Anh Đào về?”
“Đúng vậy, hơn nữa Thúy nhi thân phận đặc biệt, ta nghĩ ngươi cũng hiểu được.”
Như thế nào lại không hiểu…… Thanh mẫu phi kia, đã mạnh mẽ chặt đứt hết dục niệm của thiếu niên cuồng dại ấy.
“Giang sơn Đại Triệu hơn phân nửa là Thạch Hổ ta chiếm được, hiện giờ lại để tiểu tử bất lực kia làm hoàng đế. Muốn ta phụ tá hắn? Hừ, ta không phục!”
“…… Như vậy, Thạch đại ca tính toán thế nào rồi……”
“Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đợi, hiện giờ Bành Thành vương tọa trấn, hoàng hậu cùng Trình Hà hẳn là đang cùng hắn thương nghị việc binh. Ta gần đây rất muốn mở yến chiêu đãi phiên vương này. Cho nên gọi ngươi trở về, quan sát bọn họ. Vả lại, không thể để Mộ Dung Hoàng nắm được tin tức.”
Anh Đào đáp ứng, dẫn ngoại tộc bình nội chiến, giang sơn này không bằng giao hết cho Thạch Hổ. Thạch Lặc anh minh một đời, nhưng lại giao thiên hạ vào tay một con rối thái tử, thật sự rất buồn cười.
Còn đang cân nhắc, một đôi bàn tay thô to đã ôm chặt từ sau lưng.
Cằm Thạch Hổ để ở hõm vai Anh Đào, cắn nhẹ lên vành tai tinh xảo.
“Ân…… Thạch đại ca…… Vừa mới trở về, tắm rửa một chút rồi lại đến, được chứ……”
“Ta chờ không kịp, không bằng hôm nay cùng nhau tắm đi……”
Thạch Hổ một phen ôm lấy Anh Đào, cười lớn bước ra ngoài cửa.
Hạ nhân sớm đã quen cảnh hai người thân mật, nhưng thấy Trường thị tướng quân sắc mặt ửng hồng, phong tình tẫn hiển, vẫn không khỏi miệng lưỡi khô khốc.
Trong vương phủ, nơi khí phái nhất không phải chính sảnh đại đường, không phải Thiên Đăng các cất chứa thần binh lợi khí châu báo ngọc ngà, cũng không phải Vô Âm điện thờ phụng gần một ngàn tượng Phật bằng vàng.
Mà là yên trì Thạch Hổ làm riêng cho Anh Đào.
Đáy ao trải mĩ ngọc mã não, bao bọc bởi hành lang dạ minh châu, lá vàng xào xạc, chim trời kéo thành đàn, trông rất sống động, treo vô số những chuông ngọc lưu ly, nghênh gió đêm, bát âm sái nhạc, đẹp không sao tả xiết.
Dẫn sơn tuyền ôn thủy, điều hoa quế rượu ngon, phù dung hoạt phấn, thiên sơn tuyết liên, làm say lòng người.
Cảnh hồ mỹ lệ, lại chẳng thể mỹ lệ bằng người đang nhắm mắt tựa trong hồ, hai gò má nhiễm hồng, đôi môi hé mở, làn nước xẹt qua, khiến bụng dưới Thạch Hổ nóng lên.
Bàn tay to vuốt ve thắt lưng ngập trong làn nước, người trong lòng khẽ hừ một tiếng, tức thì dục hỏa đốt người.
Gắn bó tương giao, môi lưỡi quẩn quanh, hai người thân ảnh dây dưa cuồng dã, Anh Đào khẽ run lên, ngón tay đang vuốt ve cánh mông tuyết trắng của y bỗng nhiên thọc sâu một lóng ngón tay, cùng hương rượu hoa quế phiêu tán khuấy đảo trong thân thể, y không khỏi cong người, giữa những gợn sóng, hai chân mở rộng ra, chậm rãi siết chặt thắt lưng Thạch Hổ.
Hai cây dương cụ nóng như lửa gặp nhau, theo từng đợt ma xát càng trở nên cương cứng. Thạch Hổ chỉ cảm thấy ngón tay bị cái động nhỏ kia hút chặt, cúi đầu cắn mút thịt châu trước ngực Anh Đào, rút ngón tay ra, đem phân thân cực đại đâm vào.
Anh Đào vội kêu lên, khoái cảm như làn sóng dội lại không ngừng. Ngón tay Thạch Hổ đặt bên môi y, y liền ngậm lấy, mút liếm, đến tận khi mất đi lý trí.
Thạch Hổ thu tay, cầm gốc âm kinh Anh Đào, ấn xoa nắn áp, khiến y khẽ bật người run rẩy.
Thanh thanh có tiếng gọi Quý Long tha cho ta đi, mười ngón tay Anh Đào bấu chặt đôi vai Thạch Hổ, tiếng động va chạm trong nước càng lúc càng rõ ràng, có hương hoa quỳnh làm dịu, động tác cũng trở nên ôn hòa. Thạch Hổ lắc hông, co rút một hồi, rốt cục hai người cùng trầm mê.
Da thịt tương liên, hai người vây quanh giao cảnh, tựa vào bờ hồ rên rỉ.
Gió lạnh thổi qua, hòa vào trong nước.
Mọi nơi nhìn lại, trăng sao tỏa ánh hoàng kim, ảnh ngược dao động trên mặt nước, ngân hà trở nên thật bao la.
Giữa khoảnh khắc say mê, trong trời đêm chợt có nhiều tia sáng sặc sỡ xẹt qua.
“Quý Long, ngươi mau nhìn kìa!”
Đợi khi Thạch Hổ ngẩng đầu, vô số sao băng vội vàng rơi xuống, một lát sau, không trung đông bắc càng sáng rõ, hoàng vân lần lượt thay đổi, quả nhiên là kì cảnh.
Bỗng nhiên hồng quang hiện ra, mấy tiếng tiếng sấm ầm ầm nổ, ngay cả nơi này cũng có thể cảm nhận hương vị bụi mù……
Anh Đào quay lại trong ao, trông thấy Thạch Hổ mặt lộ vẻ vui mừng, cũng bỗng nhiên thấy vui lây……
Ngày kế lâm triều, khí sắc Thạch Lặc vẫn không tốt. Đế vương uy phong lẫm liệt khi xưa, giờ thay bằng một thân tang thương suy nhược. Khi Thạch Hổ tiến vào nội cung, hắn đã vô phương cứu chữa, chỉ còn chờ bước vào quan tài.
Các đại thần như thường lệ bẩm tấu một ít chiến sự biên quan, vấn đề lương thảo, mặt khác còn có khoa cử mà Thạch Lặc coi trọng nhất.
Anh Đào đứng bên Thạch Hổ, cúi đầu liếc mắt nhìn thế tử.
Hắn biểu tình lạnh nhạt, dường như hưng vong của quốc gia cùng hắn không quan hệ, sự tồn tại của hoàng đế cùng quần thần cũng thế. Trách không được Thạch Hổ coi thường, người như vậy, như thế nào có thể bảo trụ giang sơn?
Bãi triều, Thạch Lặc giữ Thạch Hổ lại, tiếp tục thương thảo chiến loạn biên quan. Còn lại đều tán đi.
Anh Đào một mình ra cửa cung, còn chưa lên ngựa, đã nghe một người thở phì phò gọi to.
“Trịnh tướng quân………… Dừng bước…… Trịnh tướng quân…… Dừng……”
Đám người tới trước mặt y, đã không còn hơi sức để tức giận.
Sửng sốt hồi lâu, Anh Đào mới phát hiện, đây không phải thế tử sao? Bình thường dáng vẻ như sắp chết, ngay cả chạy vài bước cũng có thể mệt thành như vậy, hắn tìm ta làm cái gì? Chẳng lẽ càng là người như vậy, tâm cơ lại càng mạnh?
“Thế tử tìm tại hạ có chuyện gì?”
Thạch Hoằng rốt cục thuận khí, lúc này mới ôn nhu nói “Trịnh tướng quân có thể cho ta xem Ngân kỵ binh được không……”
Anh Đào hạ mắt, đánh giá hắn từ đầu đến chân “Điện hạ hôm nay sao lại có nhã hứng này?”
Thạch Hoằng bị y nhìn, thập phần không tự nhiên, cứng họng nói không ra lời, đầu đầy mồ hôi.
Thấy vậy, Anh Đào thở dài, giục ngựa bước đi.
Thạch Hoằng ánh mắt nhất thời ảm đạm, chậm rãi xoay người trở về.
Tiếng vó ngựa không đi xa, ngược lại dường như đi theo hắn.
Vừa quay đầu lại, trước mặt là đôi tay mảnh khảnh trắng thuần.
Nâng mắt, chủ nhân bàn tay trắng nõn ấy đang mỉm cười với hắn, dưới ánh dương, tựa gió xuân ấm áp.
Cùng là nam nhân, y mạo mĩ tiêu sái, dũng mãnh thiện chiến, ngay cả Trung Sơn vương của Triệu quốc, kẻ khiến người ta sợ hãi, cũng tin sủng y……
Bất giác đưa tay lên, Thạch Hoằng cũng không biết bản thân bị Anh Đào kéo lên ngựa như thế nào.
Thị vệ canh cửa cung đứng ngây người, chuyện gì vừa xảy ra?
Thế tử dung mạo không sâu sắc, luôn khúm núm trước Trung sơn vương đang cưỡi cùng một con ngựa với Trường thị tướng quân?
Không phải là mỹ nhân kế sao?
“Điện hạ vì sao bỗng nhiên lại có hứng thú với Ngân kỵ binh?”
Thạch Hoằng thân thể cứng còng, hắn không giỏi cưỡi ngựa, cũng không dám dựa vào người Anh Đào, bị người gọi, mặt đỏ tai hồng ngã úp sấp về phía trước.
Anh Đào đỡ lấy hắn, kéo vào trước ngực.
Thạch Hoằng lắp bắp đẩy y ra “Ta…… Ta…… Ta vốn muốn nhìn…… Kim kỵ …………”
Nói đến cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Anh Đào cười rộ lên,“Hay là Thạch đại ca sợ sự kỳ vọng của mọi người?”
“Ta…… Ta muốn giúp phụ hoàng giành lấy giang sơn……”
“…… Tương lai không phải tất cả đều là của ngươi sao? Việc gì phải vội vã……”
“……”
Thạch Hoằng cúi đầu, không nói nữa.
Anh Đào thấy lời nói và việc làm của hắn bất đồng, không biết hắn rốt cuộc có rắp tâm gì. Hắn có thể tìm một tướng quân khác, vì cái gì lại chọn ta?
Ngựa đi không nhanh không chậm, thứ nhất là bởi chiếu cố Thạch Hoằng, thứ hai là đêm qua mây mưa thất thường khiến Anh Đào cũng không chịu nổi xóc nảy.
Ngân kỵ binh không lớn, nhiều lắm là năm nghìn binh mã, nhưng cũng đều được tuyển chọn kỹ càng.
Mặt trời dần lên cao, ngăn cản thao binh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.