Chương 35
Xạ Hương Oán Đậu
21/11/2020
Cô đăng bất minh tư úc tuyệt
Quyển duy vọng nguyệt không trường thán
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan
Thượng hữu thanh minh chi trường thiên
Hạ hữu lục thủy chi ba lan
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ
Mộng hồn bất đáo quan sơn nan
Trường tương tư, tồi tâm can
(Đèn lẻ hắt hiu lòng trống vắng
Cuốn rèm nhìn trăng, buột thở than
Người đẹp hiện lên sau mây ngàn
Trên có tầng xanh, trời mênh mang
Dưới có nước biếc, sóng hồ lan
Trời cao đất rộng hồn bay nhọc
Mộng hồn khôn đến được quan san
Nhớ nhau hoài, nẫu ruột gan)
Ta chưa từng hy vọng xa xôi.
Từ khi ra đời, tựa như bì ảnh nhân (con rối bóng) bị người điều khiển, giơ tay nhấc chân đều là diễn. Có lẽ là diễn đã quá lâu, vì thế dần dần có trái tim, mặc kệ trái tim kia là ông trời cho ta mượn, ta vẫn muốn cảm ơn người, bởi đã ban cho ta khán giả.
Hoàng hậu nổi giận, Trình Phi nổi giận, Trình Hà rối loạn.
“Các ngươi trông coi thế tử như thế nào vậy! Một lũ phế vật!”
“Nô tài biết tội, nô tài tội đáng chết vạn lần, hoàng hậu khai ân, nương nương khai ân!”
“Điện hạ! Ngươi chẳng lẽ không biết ai là mối uy hiếp lớn nhất của mình sao? Còn y là ai? Với tình huống của ngươi hiện giờ, cũng dám chú ý đến người nọ hay sao, nếu là vì ham sự mới mẻ, ngày mai ta sẽ gọi cho ngươi vài tiểu quan!”
“Mẫu hậu, con với y không phải như người nghĩ!”
“Không phải sao! Vậy quần áo này là của ai! Ta không nhớ thái tử có loại y phục tục diễm thế này!”
“Đây…… Đây là, này…… Tóm lại không phải như mọi người nghĩ đâu!”
Trong thành ngoài thành đều là người của Thạch Hổ, bao nhiêu mạng người liên quan đến hắn, vậy mà hắn lại lén lút qua lại với Anh Đào.
Trình Phi giáng một cái tát, Thạch Hoằng cúi đầu càng thấp.
Nếu là ngày thường, chắc chắn hắn đã quỳ trước mặt hoàng hậu khóc rống, nhưng lần này ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi. Trình Phi bị hắn chọc tức ấn thái dương dựa vào ghế, nói cũng nói không được. Đứa trẻ học mãi không nên thân này, hiện giờ lại học được thói già mồm, quả thật là bị yêu tinh kia xúi giục.
Mẫu hậu đi rồi, Trình Phi đi rồi, ngay cả nô tỳ thị nữ cũng không có một ai ở lại.
Cánh cửa bằng cây tử đàn kia đem cái thế giới không thuộc về hắn khóa lại.
Hoa nở, hoa tàn, mặt trời mọc, mặt trời lặn, trong mộng người đến người đi, đêm khuya bừng tỉnh, một mình ngồi trong không gian lạnh lẽo của Đông Cung, Thạch Hoằng yên lặng nhìn bộ xiêm y thêu cánh bướm chỉnh tề, hình ảnh ngày ấy y giúp mình mặc bộ y phục này cứ lần lượt hiện lên trong đầu, cảm giác ấy, vừa đau lòng vừa tịch mịch, lại khiến người ta không tự chủ mà chìm trong kí ức.
Đốt đèn, thế nhưng căn phòng lại càng tăm tối. Nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, hít hà hương thơm của gió đêm, tựa hồ, ngoài cửa sổ đều là hương vị của người nọ.
Ngươi đã từng mong có được ta chưa……
Rõ ràng là tự nói, rồi lại tự trả lời.
“Phụ hoàng dựa vào vũ lực chinh phục thiên hạ, người mặc dù không biết chữ, nhưng lại rất thích người đọc sách, người chủ trương nền chính trị nhân từ, mở học đường, tận tụy vì giang sơn xã tắc, nghe nói dân chúng đều ca ngợi người là thánh minh quân chủ……
Ta từ nhỏ cũng rất kính trọng người, cố gắng đọc sách, hy vọng một ngày kia có thể trở thành người giống Hữu hầu…… Chỉ là, ta sai lầm rồi, người kia tư chất trời sinh, người bình thường như ta, dựa vào cái gì mà mong bắt chước?
Nếu hoàng huynh không chết, thì ta chỉ muốn làm chính mình, ngai vàng cao cao tại thượng ấy, phải thuộc về người có năng lực trị quốc bình thiên hạ………
Có lẽ, chính là Thạch đại ca của ngươi……………”
Thiếu nữ kia vẫn ở trong căn phòng nhỏ của nàng, nàng tên gọi Lan Hoa.
Chỉ có một chút khác với ngày xưa, là Tiểu Vân của nàng đã quay trở về, an ổn cuộn tròn nằm trên đùi nàng, tận hưởng sự ấm áp.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng bỗng hiện ra một nụ cười dưới ánh trăng.
“Tiểu Vân, ngươi thấy không, phụ hoàng cùng ca ca đều ở trên trời phù hộ chúng ta đấy……”
Nước mất nhà tan, người cũng tiêu tán. Cuối cùng chỉ có Tiểu Vân cùng nàng còn sống, thì ra ông trời vẫn thương xót nàng.
Nàng không phải hồ ly tinh gì cả, cũng không hề sợ những nữ nhân kia.
Nàng đường đường là công chúa Đại Triệu, con gái bảo nối của Lưu Diệu. Thời điểm quân Hậu Triệu lọt vào thành Trường An, nàng bị người bắt sống, làm lễ vật hiến cho toàn tộc hơn một ngàn mạng người của Thạch Hổ……
Hắn xâm phạm thân thể của nàng, rồi bỏ quên nàng, sau đó nàng ở nơi đây cùng với những nữ nhân không được ân sủng. Nhìn các nàng lục đục với nhau, thương hại nhau, rồi cuối cùng, vẫn bại dưới tay một người nam nhân.
Đến tận ngày đó, ngày nàng tìm thấy Tiểu Vân, nàng mới có dũng khí để tiếp tục sinh tồn.
Nàng biết, nam tử ôn hòa hiền hậu kia không hề làm Tiểu Vân thương tổn, ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã biết.
Hắn là người tốt, nhưng cũng là thế tử của đất nước này. Rõ ràng là kẻ cao cao tại thượng, nhưng trong đôi mắt kia lại có sự bất đắc dĩ y hệt mình. Nếu thực sự có kiếp sau, chỉ mong được là con cái nhà thường dân, rồi gả cho một trượng phu thật thà chất phác, không còn mối hận nước mất nhà tan……
Quyển duy vọng nguyệt không trường thán
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan
Thượng hữu thanh minh chi trường thiên
Hạ hữu lục thủy chi ba lan
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ
Mộng hồn bất đáo quan sơn nan
Trường tương tư, tồi tâm can
(Đèn lẻ hắt hiu lòng trống vắng
Cuốn rèm nhìn trăng, buột thở than
Người đẹp hiện lên sau mây ngàn
Trên có tầng xanh, trời mênh mang
Dưới có nước biếc, sóng hồ lan
Trời cao đất rộng hồn bay nhọc
Mộng hồn khôn đến được quan san
Nhớ nhau hoài, nẫu ruột gan)
Ta chưa từng hy vọng xa xôi.
Từ khi ra đời, tựa như bì ảnh nhân (con rối bóng) bị người điều khiển, giơ tay nhấc chân đều là diễn. Có lẽ là diễn đã quá lâu, vì thế dần dần có trái tim, mặc kệ trái tim kia là ông trời cho ta mượn, ta vẫn muốn cảm ơn người, bởi đã ban cho ta khán giả.
Hoàng hậu nổi giận, Trình Phi nổi giận, Trình Hà rối loạn.
“Các ngươi trông coi thế tử như thế nào vậy! Một lũ phế vật!”
“Nô tài biết tội, nô tài tội đáng chết vạn lần, hoàng hậu khai ân, nương nương khai ân!”
“Điện hạ! Ngươi chẳng lẽ không biết ai là mối uy hiếp lớn nhất của mình sao? Còn y là ai? Với tình huống của ngươi hiện giờ, cũng dám chú ý đến người nọ hay sao, nếu là vì ham sự mới mẻ, ngày mai ta sẽ gọi cho ngươi vài tiểu quan!”
“Mẫu hậu, con với y không phải như người nghĩ!”
“Không phải sao! Vậy quần áo này là của ai! Ta không nhớ thái tử có loại y phục tục diễm thế này!”
“Đây…… Đây là, này…… Tóm lại không phải như mọi người nghĩ đâu!”
Trong thành ngoài thành đều là người của Thạch Hổ, bao nhiêu mạng người liên quan đến hắn, vậy mà hắn lại lén lút qua lại với Anh Đào.
Trình Phi giáng một cái tát, Thạch Hoằng cúi đầu càng thấp.
Nếu là ngày thường, chắc chắn hắn đã quỳ trước mặt hoàng hậu khóc rống, nhưng lần này ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi. Trình Phi bị hắn chọc tức ấn thái dương dựa vào ghế, nói cũng nói không được. Đứa trẻ học mãi không nên thân này, hiện giờ lại học được thói già mồm, quả thật là bị yêu tinh kia xúi giục.
Mẫu hậu đi rồi, Trình Phi đi rồi, ngay cả nô tỳ thị nữ cũng không có một ai ở lại.
Cánh cửa bằng cây tử đàn kia đem cái thế giới không thuộc về hắn khóa lại.
Hoa nở, hoa tàn, mặt trời mọc, mặt trời lặn, trong mộng người đến người đi, đêm khuya bừng tỉnh, một mình ngồi trong không gian lạnh lẽo của Đông Cung, Thạch Hoằng yên lặng nhìn bộ xiêm y thêu cánh bướm chỉnh tề, hình ảnh ngày ấy y giúp mình mặc bộ y phục này cứ lần lượt hiện lên trong đầu, cảm giác ấy, vừa đau lòng vừa tịch mịch, lại khiến người ta không tự chủ mà chìm trong kí ức.
Đốt đèn, thế nhưng căn phòng lại càng tăm tối. Nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, hít hà hương thơm của gió đêm, tựa hồ, ngoài cửa sổ đều là hương vị của người nọ.
Ngươi đã từng mong có được ta chưa……
Rõ ràng là tự nói, rồi lại tự trả lời.
“Phụ hoàng dựa vào vũ lực chinh phục thiên hạ, người mặc dù không biết chữ, nhưng lại rất thích người đọc sách, người chủ trương nền chính trị nhân từ, mở học đường, tận tụy vì giang sơn xã tắc, nghe nói dân chúng đều ca ngợi người là thánh minh quân chủ……
Ta từ nhỏ cũng rất kính trọng người, cố gắng đọc sách, hy vọng một ngày kia có thể trở thành người giống Hữu hầu…… Chỉ là, ta sai lầm rồi, người kia tư chất trời sinh, người bình thường như ta, dựa vào cái gì mà mong bắt chước?
Nếu hoàng huynh không chết, thì ta chỉ muốn làm chính mình, ngai vàng cao cao tại thượng ấy, phải thuộc về người có năng lực trị quốc bình thiên hạ………
Có lẽ, chính là Thạch đại ca của ngươi……………”
Thiếu nữ kia vẫn ở trong căn phòng nhỏ của nàng, nàng tên gọi Lan Hoa.
Chỉ có một chút khác với ngày xưa, là Tiểu Vân của nàng đã quay trở về, an ổn cuộn tròn nằm trên đùi nàng, tận hưởng sự ấm áp.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng bỗng hiện ra một nụ cười dưới ánh trăng.
“Tiểu Vân, ngươi thấy không, phụ hoàng cùng ca ca đều ở trên trời phù hộ chúng ta đấy……”
Nước mất nhà tan, người cũng tiêu tán. Cuối cùng chỉ có Tiểu Vân cùng nàng còn sống, thì ra ông trời vẫn thương xót nàng.
Nàng không phải hồ ly tinh gì cả, cũng không hề sợ những nữ nhân kia.
Nàng đường đường là công chúa Đại Triệu, con gái bảo nối của Lưu Diệu. Thời điểm quân Hậu Triệu lọt vào thành Trường An, nàng bị người bắt sống, làm lễ vật hiến cho toàn tộc hơn một ngàn mạng người của Thạch Hổ……
Hắn xâm phạm thân thể của nàng, rồi bỏ quên nàng, sau đó nàng ở nơi đây cùng với những nữ nhân không được ân sủng. Nhìn các nàng lục đục với nhau, thương hại nhau, rồi cuối cùng, vẫn bại dưới tay một người nam nhân.
Đến tận ngày đó, ngày nàng tìm thấy Tiểu Vân, nàng mới có dũng khí để tiếp tục sinh tồn.
Nàng biết, nam tử ôn hòa hiền hậu kia không hề làm Tiểu Vân thương tổn, ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã biết.
Hắn là người tốt, nhưng cũng là thế tử của đất nước này. Rõ ràng là kẻ cao cao tại thượng, nhưng trong đôi mắt kia lại có sự bất đắc dĩ y hệt mình. Nếu thực sự có kiếp sau, chỉ mong được là con cái nhà thường dân, rồi gả cho một trượng phu thật thà chất phác, không còn mối hận nước mất nhà tan……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.