Chương 57: Anh đâu có muốn nói vậy?
Tiểu Hoa Miêu
13/08/2020
Chung Ý cực ít mang Đậu Bao khoe với bạn bè, Cố Khê Viễn được một lần
may mắn gặp, lần đó lại trùng hợp Tống Đĩnh Ngôn có việc ở trường nên
không thể đến.
Ngày đó là sinh nhật của Cố Khê Viễn, anh ta là người ưa náo nhiệt, hào phóng bao toàn bộ hội sở, mời người của nhiều giới đến đây, trong hội trường to lớn rộn ràng âm thanh, vô cùng náo nhiệt.
Tới gần 12 giờ Chung Ý mới ung dung đi đến, vẻ mặt bất đắc dĩ, Cố Khê Viễn bận rộn uống rượu với người trên trông thấy, đang muốn mở miệng mắng chửi người, chỉ thấy phía sau anh bạn xuất hiện một tiểu nha đầu, mặt tròn trịa, cười lên rất ngọt ngào.
“Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.” Cô nói.
Cố Khê Viễn nhướng mày nhìn về phía Chung Ý, người đàn ông nghiêng mặt không được tự nhiên đáp, “Đây là cháu gái của tôi, nhất định muốn theo tới đây.”
“À.” Người nào đó ý vị thâm trường cười cười, “Hóa ra là tiểu Ma Vương.”
Chung Ý lườm anh, Cố Khê Viễn hai tay hướng lên trên, làm dáng vẻ đầu hàng, “Tiểu Tịch đúng không?”
Đậu Bao gật đầu.
“Cháu gọi tôi là chú Viễn được rồi.”
Đâu Bao không nháo, ngoan ngoãn gọi, “Chú Viễn.”
“Ngoan.” Cố Khê Viễn một mặt hớn hở, “Chú mời cháu ăn kẹo.”
Chung Ý một cước đạp tới, Cố Khê Viễn ai oán kêu đau, chọc cho Đậu Bao che miệng cười, chân bước lại gần bên tai Chung Ý thì thầm hai câu, anh gật đầu, cô gái nhỏ liền nhảy nhót tung tăng chạy đi.
“Kỳ thật có cơ hội để cô bé gọi tôi một tiếng chú nhỏ thì thật tốt biết bao.”
Ánh mắt sắc bén của ai đó phóng tới, “Cậu nghĩ cũng đừng mơ đến.”
Cố Khê Viễn lui ra sau mấy bước, xác định an toàn mới bạo gan trêu chọc tiếp, “Ôi cái người này, đóng vai chú nhỏ phát nghiện rồi à.”
Người đàn ông tức giận: “Xéo đi.”
——
Bên xe kia là không khí trầm mặc, còn trong xe này lại tràn đầy ngọt ngào.
Nhân lúc đèn giao thông đang đỏ, người nào đó đang ngồi ở ghế lái phụ được Tống Đĩnh Ngôn kéo qua, ôm ngồi trên đùi anh, người đàn ông xiết chặt cánh tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thong dong lái xe. Người con gái làm ổ trong ngực anh cực kỳ thoải mái dễ chịu, thỉnh thoảng câu liếm hai lượt yết hầu mẫn cảm của anh, hạch nhỏ trượt lên xuống, hô hấp người đàn ông bất ổn, một cước thắng gấp xe dừng ở ven đường, cúi đầu phủ lấy môi cô.
Chỉ mới qua ba ngày không có thân mật, Tống Đĩnh Ngôn cảm thấy mỗi tế bào đều khát khao mật ngọt của cô, anh dùng sức ma sát, cánh môi như hoa hồng nhạt giờ bị anh dùng sức cắn cắn đã thành đỏ tươi, càng nhìn càng hấp dẫn, ánh mắt của anh trầm xuống, tựa hồ là tàn bạo liếm láp ngậm cắn.
Nhiệt độ cơ thể anh nóng rực truyền sang cả người cô, âm thanh rên rỉ yêu kiều tỏa ra giữa môi lưỡi triền miên.
“Ưm…”
Anh dừng lại, nhìn chằm chằm ánh mắt tan rã của ai đó, cong môi cười cười, “Em thực sự là muốn mạng anh.”
Sức lực yếu ớt, đầu ngón tay cô từ chỗ bụng của anh di chuyển dần lên trên, nắm lấy hai cúc áo trên đầu của anh đùa nghịch. Thời khắc chiếc cúc bung ra, tay nhỏ linh hoạt tham tiến vào, ánh mắt rực rỡ, cười cười đuôi mắt cong lên như hồ ly nhỏ, dáng vẻ chuẩn bị làm chuyện xấu. Hai ngón tay mảnh khảnh chính xác kẹp lấy hạt đậu đỏ nổi bật, học động tác trêu chọc ngày thường của anh, lúc nặng lúc nhẹ xoa nắn.
“…Ngứa…”
Ánh mắt anh đục ngầu, bàn tay bỗng nhiên thò vào bên trong váy cô, bao lấy mông thịt trắng nõn hung ác nắn bóp mấy cái, được thỏa mãn cơn thèm, khí nóng mới từ từ giảm xuống.
Cảm giác được dưới thân thể nơi nào đó ngày càng trướng to, người con gái cố ý câu dẫn anh, âm thanh kiều mị, “Thầy muốn em sao?”
Tống Đĩnh Ngôn thấp giọng cười, “Anh đâu có muốn nói vậy?”
“Thật đáng tiếc nha~” Cô một mặt tiếc nuối, ánh mắt rũ xuống, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Người đàn ông đưa cô trở lại bên ghế phụ, một tay giữ chặt dây an toàn của cô.
“Ngồi vững.”
Cô không hiểu, “Hả?”
Người đàn ông cười không đáp.
Cô nghiêng người nhắc nhở anh, “Còn dùng bữa tối…”
Bạc môi Tống Đĩnh Ngôn hé mở, “Anh hiện tại càng muốn ăn em hơn.”
Người con gái ngây ra hai giây, sau đó mở khóa dây an toàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của ai đó, tay nhỏ lưu loát kéo xuống khóa quần anh, giải phóng cự vật to dài đỏ tía, cao ngất khiến cô một trận miệng đắng lưỡi khô.
“Anh Đào…”
“Suỵt.” Âm thanh nho nhỏ, cái đầu theo đó chôn xuống, cái miệng xinh thổi nhẹ vào quy đầu nhạy cảm làm cho thân thể người đàn ông trong nháy mắt căng cứng.
Dưới màn đêm vờn quanh, người con gái nói khẽ, “Trước tiên cho em nếm thử hương vị đã.”
Anh không kịp mở miệng ngăn cản, phân thân sưng trướng liền được khuôn miệng nhỏ nhắn ẩm ướt ngậm vào miệng.
“Ưm…” Từ cổ họng anh tràn ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Ngày đó là sinh nhật của Cố Khê Viễn, anh ta là người ưa náo nhiệt, hào phóng bao toàn bộ hội sở, mời người của nhiều giới đến đây, trong hội trường to lớn rộn ràng âm thanh, vô cùng náo nhiệt.
Tới gần 12 giờ Chung Ý mới ung dung đi đến, vẻ mặt bất đắc dĩ, Cố Khê Viễn bận rộn uống rượu với người trên trông thấy, đang muốn mở miệng mắng chửi người, chỉ thấy phía sau anh bạn xuất hiện một tiểu nha đầu, mặt tròn trịa, cười lên rất ngọt ngào.
“Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.” Cô nói.
Cố Khê Viễn nhướng mày nhìn về phía Chung Ý, người đàn ông nghiêng mặt không được tự nhiên đáp, “Đây là cháu gái của tôi, nhất định muốn theo tới đây.”
“À.” Người nào đó ý vị thâm trường cười cười, “Hóa ra là tiểu Ma Vương.”
Chung Ý lườm anh, Cố Khê Viễn hai tay hướng lên trên, làm dáng vẻ đầu hàng, “Tiểu Tịch đúng không?”
Đậu Bao gật đầu.
“Cháu gọi tôi là chú Viễn được rồi.”
Đâu Bao không nháo, ngoan ngoãn gọi, “Chú Viễn.”
“Ngoan.” Cố Khê Viễn một mặt hớn hở, “Chú mời cháu ăn kẹo.”
Chung Ý một cước đạp tới, Cố Khê Viễn ai oán kêu đau, chọc cho Đậu Bao che miệng cười, chân bước lại gần bên tai Chung Ý thì thầm hai câu, anh gật đầu, cô gái nhỏ liền nhảy nhót tung tăng chạy đi.
“Kỳ thật có cơ hội để cô bé gọi tôi một tiếng chú nhỏ thì thật tốt biết bao.”
Ánh mắt sắc bén của ai đó phóng tới, “Cậu nghĩ cũng đừng mơ đến.”
Cố Khê Viễn lui ra sau mấy bước, xác định an toàn mới bạo gan trêu chọc tiếp, “Ôi cái người này, đóng vai chú nhỏ phát nghiện rồi à.”
Người đàn ông tức giận: “Xéo đi.”
——
Bên xe kia là không khí trầm mặc, còn trong xe này lại tràn đầy ngọt ngào.
Nhân lúc đèn giao thông đang đỏ, người nào đó đang ngồi ở ghế lái phụ được Tống Đĩnh Ngôn kéo qua, ôm ngồi trên đùi anh, người đàn ông xiết chặt cánh tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thong dong lái xe. Người con gái làm ổ trong ngực anh cực kỳ thoải mái dễ chịu, thỉnh thoảng câu liếm hai lượt yết hầu mẫn cảm của anh, hạch nhỏ trượt lên xuống, hô hấp người đàn ông bất ổn, một cước thắng gấp xe dừng ở ven đường, cúi đầu phủ lấy môi cô.
Chỉ mới qua ba ngày không có thân mật, Tống Đĩnh Ngôn cảm thấy mỗi tế bào đều khát khao mật ngọt của cô, anh dùng sức ma sát, cánh môi như hoa hồng nhạt giờ bị anh dùng sức cắn cắn đã thành đỏ tươi, càng nhìn càng hấp dẫn, ánh mắt của anh trầm xuống, tựa hồ là tàn bạo liếm láp ngậm cắn.
Nhiệt độ cơ thể anh nóng rực truyền sang cả người cô, âm thanh rên rỉ yêu kiều tỏa ra giữa môi lưỡi triền miên.
“Ưm…”
Anh dừng lại, nhìn chằm chằm ánh mắt tan rã của ai đó, cong môi cười cười, “Em thực sự là muốn mạng anh.”
Sức lực yếu ớt, đầu ngón tay cô từ chỗ bụng của anh di chuyển dần lên trên, nắm lấy hai cúc áo trên đầu của anh đùa nghịch. Thời khắc chiếc cúc bung ra, tay nhỏ linh hoạt tham tiến vào, ánh mắt rực rỡ, cười cười đuôi mắt cong lên như hồ ly nhỏ, dáng vẻ chuẩn bị làm chuyện xấu. Hai ngón tay mảnh khảnh chính xác kẹp lấy hạt đậu đỏ nổi bật, học động tác trêu chọc ngày thường của anh, lúc nặng lúc nhẹ xoa nắn.
“…Ngứa…”
Ánh mắt anh đục ngầu, bàn tay bỗng nhiên thò vào bên trong váy cô, bao lấy mông thịt trắng nõn hung ác nắn bóp mấy cái, được thỏa mãn cơn thèm, khí nóng mới từ từ giảm xuống.
Cảm giác được dưới thân thể nơi nào đó ngày càng trướng to, người con gái cố ý câu dẫn anh, âm thanh kiều mị, “Thầy muốn em sao?”
Tống Đĩnh Ngôn thấp giọng cười, “Anh đâu có muốn nói vậy?”
“Thật đáng tiếc nha~” Cô một mặt tiếc nuối, ánh mắt rũ xuống, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Người đàn ông đưa cô trở lại bên ghế phụ, một tay giữ chặt dây an toàn của cô.
“Ngồi vững.”
Cô không hiểu, “Hả?”
Người đàn ông cười không đáp.
Cô nghiêng người nhắc nhở anh, “Còn dùng bữa tối…”
Bạc môi Tống Đĩnh Ngôn hé mở, “Anh hiện tại càng muốn ăn em hơn.”
Người con gái ngây ra hai giây, sau đó mở khóa dây an toàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của ai đó, tay nhỏ lưu loát kéo xuống khóa quần anh, giải phóng cự vật to dài đỏ tía, cao ngất khiến cô một trận miệng đắng lưỡi khô.
“Anh Đào…”
“Suỵt.” Âm thanh nho nhỏ, cái đầu theo đó chôn xuống, cái miệng xinh thổi nhẹ vào quy đầu nhạy cảm làm cho thân thể người đàn ông trong nháy mắt căng cứng.
Dưới màn đêm vờn quanh, người con gái nói khẽ, “Trước tiên cho em nếm thử hương vị đã.”
Anh không kịp mở miệng ngăn cản, phân thân sưng trướng liền được khuôn miệng nhỏ nhắn ẩm ướt ngậm vào miệng.
“Ưm…” Từ cổ họng anh tràn ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.