Chương 40: Nhưng như thế thì có sao?
Tiểu Hoa Miêu
13/08/2020
Buổi tối hôm ấy anh bị đám Chung Ý nửa dụ dỗ nửa mời mọc mới đi KTV, Cố
Khê Viễn ngồi tại cách đó không xa, một mặt tiếc hận nhìn cô người mẫu
nóng bỏng anh ta cố ý gọi đến cho anh, vừa lúng túng uống rượu vừa nghĩ
thầm trong đầu Tống Đĩnh Ngôn quả thực còn có thể nhẫn nhịn hơn cả hòa
thượng, biến thái quá đi mất. ( Sau khi đối chiếu với bản raw thì tên anh Thích Ý mình đổi lại thành Chung Ý, tại tên anh ý là “钟意”)
Tống Đĩnh Ngôn không để ý đến đám bạn châm chọc khiêu khích, không bao lâu sau anh liền đứng dậy muốn trở về, Chung Ý ngăn không được cũng liền theo anh.
Nhưng cửa phòng bao vừa mở ra, trước mắt một bóng dáng nữ sinh lướt qua, Tống Đĩnh Ngôn kinh ngạc với chính mình bởi vừa nhìn thoáng qua anh liền nhận ra người đó, bước chân của cô đi rất gấp, mấy bước liền đi xa, bất giác anh nhìn xuống dưới, gặp cô đang đi giày cao gót, mày kiếm không tự giác nhíu lại. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, người liền như bị ma xui quỷ khiến đi theo.
Khoảng khắc cô sắp ngã xuống, anh cơ hồ theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng đỡ lấy, bất quá trong mấy giây, mùi thơm đặc trưng của người con gái cứ thế xâm nhập vào bên trong hơi thở anh, dưới bụng anh căng cứng, ánh mắt đờ đẫn giây lát.
Hai năm sau cô đã bớt đi sự ngây ngô của thiếu nữ, mỗi cái nhấc mày, mỗi ánh mắt của người con gái như một vũ khí câu người, cô tự nhiên không biết anh, vì sự giúp đỡ của anh mà ngại ngùng đỏ mặt, dưới ánh sáng nhu hòa thật xinh đẹp biết bao.
Nhịp tim anh bình ổn, nhưng mỗi một lần rung động cường độ lại vô cùng mạnh mẽ, vài phút lại muốn xông ra khỏi lồng ngực.
Sự việc về sau, tại trong dự liệu của anh nhưng cũng có phần ngoài dự liệu.
Anh vốn cho rằng bất quá tiểu cô nương là nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng khi thấy cô mặc váy ngủ mỏng manh đem anh ép dưới thân, tuyên bố “muốn ngủ với anh”, có trời mới biết lúc đó anh phải dùng hết khí lực toàn thân mới miễn cưỡng khắc chế được nội tâm dâng trào dục hỏa.
Rất rõ ràng, cục diện không kiểm soát, anh cũng không kiểm soát.
Từ lần thứ nhất nhịn không được hôn cô, huyết dịch trong người anh dần nhen nhói một ngọn lửa, càng ngày càng rực cháy khiến ngay cả anh cũng không biết dập tắt thế nào. Một khi tới gần cô, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ, cái gì mà thanh tâm quả dục, cái gì mà ôn nhu tự kiềm chế, chỉ cần cô nằm trong ngực anh, ngoại trừ thô bạo cướp đoạt, hút hết tất cả ngọt ngào từ người cô, cái thứ gọi là lý trí, đã sớm bị đánh tan.
*Thân bất do kỷ: bất đắc dĩ.
Trường đại học A chính là trường tư nhân quý tộc, nhưng ít có người biết, cổ đông lớn nhất chính là Tống Đĩnh Ngôn, đối với anh vị trí cao nhất cũng chỉ là phù du, cũng có những người nể phục, cũng có người không, nhưng phía sau Tống Đĩnh Ngôn là Tống gia nắm giữ huyết mạch của giới chính trị, nên ai cũng không dám động vào.
Khi việc ảnh chụp của cô và anh bị người khác tung lên mạng, anh trước tiên tìm đến hiệu trưởng, gọn gàng dứt khoát làm rõ quan hệ của hai người họ, về phần nên xử lý thế nào, lão hiệu trưởng cáo già chắc hẳn sẽ rõ hơn anh.
Xảy ra việc lộ ảnh này càng làm Tống Đĩnh Ngôn hiểu nếu như cứ ngồi đợi đến khi Tân Dật ra tay thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, cho nên anh lập tức bay tới nước Đức để gặp Tân lão gia.
Lão gia từ trước đến nay đều yêu thương đứa cháu ngoại này, mặc dù cảm thấy tiếc hận nhưng cũng hiểu rõ đại nghĩa, gật đầu theo tâm nguyện của anh. Nhưng ở bên trong Tân gia, Tân Dật có quyền quyết định nhất, cho nên khi bà tay lấy lý do đồng ý việc cho anh thoát ly Tân gia làm lý do bắt anh về nước, anh không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Anh chưa từng nghĩ tới bà ta tính toán Tô Anh, còn mất công bày ra một trò đùa cho cô nhìn, anh đến nay vẫn không quên được ánh mắt đáng thương như con thú nhỏ, xen lẫn phẫn nộ, thất vọng, nản lòng thoái chí.
Sống trên đời 28 năm lần đầu tiên Tống Đĩnh Ngôn sinh ra cảm giác bối rối, trái tim anh treo lưng lở giữa không trung, buông xuống nâng lên đều không được thật khó chịu, nhưng làm sao cũng không đau đớn bằng lúc cô lạnh nhạt nói “Phải” kia. Bởi vì anh là người của Tân gia cho nên cô không chút do dự buông xuôi tất cả, cô hối hận gặp phải anh, hối hận thích anh, hối hận cùng anh nảy sinh mọi cảm xúc.
Cảm xúc khó chiu trong nháy mắt lan toản khắp cơ thể, anh cuối cùng là khống chế không được, cảm xúc triệt để vượt khỏi tầm kiểm soát. Vậy nên cho dù là chiếm hữu cưỡng chế, anh cũng muốn đem cô kề bên người, anh thậm chí nghĩ đến, nếu như cô không thể tiếp nhận được liền đem cô ngày đêm trói buộc trên giường, “yêu” cô đến khi cô chịu thua mới thôi.
Anh chưa từng khát vọng hòa nhập thân thể với một ai như vậy, nghe người con gái ở bên tai anh thấp giọng nỉ non, ngắm cô khoảnh khắc cao trào khiến anh cảm thấy thoải mãn, khiến anh sinh ra cảm giác cho dù hiện tại có chết đi, anh cũng cam tâm tình nguyện khắc ghi. Anh hiểu rõ một khi thoát ly khỏi Tân gia đồng nghĩa với việc buộc phải từ bỏ một số lượng lớn tài sản, trở thành tình địch của Tân gia.
Nhưng như thế thì có sao?
Thứ anh muốn có nhất chẳng phải hiện tại đã được anh ôm trong ngực rồi hay sao, về phần cái khác, đều là vật ngoài thân, bất quá là có cũng được mà không có cũng không sao.
Anh tắt đèn ngủ đi, thân thể chậm rãi trượt xuống, cúi đầu hôn mi tâm của cô. Từ cổ họng người con gái tràn ra tiếng kêu khe khẽ, chân dài trắng nõn vòng qua thắt lưng anh, khuôn mặt nhỏ chôn càng sâu trong lồng ngực, cả người cô cứ như con gấu koala dính chặt vào người anh. Người nào đó nhìn thấy bộ dáng ỷ lại của cô thấp giọng cười khẽ, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, nghe tiếng hít thở đều đều của cô cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Tống Đĩnh Ngôn không để ý đến đám bạn châm chọc khiêu khích, không bao lâu sau anh liền đứng dậy muốn trở về, Chung Ý ngăn không được cũng liền theo anh.
Nhưng cửa phòng bao vừa mở ra, trước mắt một bóng dáng nữ sinh lướt qua, Tống Đĩnh Ngôn kinh ngạc với chính mình bởi vừa nhìn thoáng qua anh liền nhận ra người đó, bước chân của cô đi rất gấp, mấy bước liền đi xa, bất giác anh nhìn xuống dưới, gặp cô đang đi giày cao gót, mày kiếm không tự giác nhíu lại. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, người liền như bị ma xui quỷ khiến đi theo.
Khoảng khắc cô sắp ngã xuống, anh cơ hồ theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng đỡ lấy, bất quá trong mấy giây, mùi thơm đặc trưng của người con gái cứ thế xâm nhập vào bên trong hơi thở anh, dưới bụng anh căng cứng, ánh mắt đờ đẫn giây lát.
Hai năm sau cô đã bớt đi sự ngây ngô của thiếu nữ, mỗi cái nhấc mày, mỗi ánh mắt của người con gái như một vũ khí câu người, cô tự nhiên không biết anh, vì sự giúp đỡ của anh mà ngại ngùng đỏ mặt, dưới ánh sáng nhu hòa thật xinh đẹp biết bao.
Nhịp tim anh bình ổn, nhưng mỗi một lần rung động cường độ lại vô cùng mạnh mẽ, vài phút lại muốn xông ra khỏi lồng ngực.
Sự việc về sau, tại trong dự liệu của anh nhưng cũng có phần ngoài dự liệu.
Anh vốn cho rằng bất quá tiểu cô nương là nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng khi thấy cô mặc váy ngủ mỏng manh đem anh ép dưới thân, tuyên bố “muốn ngủ với anh”, có trời mới biết lúc đó anh phải dùng hết khí lực toàn thân mới miễn cưỡng khắc chế được nội tâm dâng trào dục hỏa.
Rất rõ ràng, cục diện không kiểm soát, anh cũng không kiểm soát.
Từ lần thứ nhất nhịn không được hôn cô, huyết dịch trong người anh dần nhen nhói một ngọn lửa, càng ngày càng rực cháy khiến ngay cả anh cũng không biết dập tắt thế nào. Một khi tới gần cô, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ, cái gì mà thanh tâm quả dục, cái gì mà ôn nhu tự kiềm chế, chỉ cần cô nằm trong ngực anh, ngoại trừ thô bạo cướp đoạt, hút hết tất cả ngọt ngào từ người cô, cái thứ gọi là lý trí, đã sớm bị đánh tan.
*Thân bất do kỷ: bất đắc dĩ.
Trường đại học A chính là trường tư nhân quý tộc, nhưng ít có người biết, cổ đông lớn nhất chính là Tống Đĩnh Ngôn, đối với anh vị trí cao nhất cũng chỉ là phù du, cũng có những người nể phục, cũng có người không, nhưng phía sau Tống Đĩnh Ngôn là Tống gia nắm giữ huyết mạch của giới chính trị, nên ai cũng không dám động vào.
Khi việc ảnh chụp của cô và anh bị người khác tung lên mạng, anh trước tiên tìm đến hiệu trưởng, gọn gàng dứt khoát làm rõ quan hệ của hai người họ, về phần nên xử lý thế nào, lão hiệu trưởng cáo già chắc hẳn sẽ rõ hơn anh.
Xảy ra việc lộ ảnh này càng làm Tống Đĩnh Ngôn hiểu nếu như cứ ngồi đợi đến khi Tân Dật ra tay thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, cho nên anh lập tức bay tới nước Đức để gặp Tân lão gia.
Lão gia từ trước đến nay đều yêu thương đứa cháu ngoại này, mặc dù cảm thấy tiếc hận nhưng cũng hiểu rõ đại nghĩa, gật đầu theo tâm nguyện của anh. Nhưng ở bên trong Tân gia, Tân Dật có quyền quyết định nhất, cho nên khi bà tay lấy lý do đồng ý việc cho anh thoát ly Tân gia làm lý do bắt anh về nước, anh không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Anh chưa từng nghĩ tới bà ta tính toán Tô Anh, còn mất công bày ra một trò đùa cho cô nhìn, anh đến nay vẫn không quên được ánh mắt đáng thương như con thú nhỏ, xen lẫn phẫn nộ, thất vọng, nản lòng thoái chí.
Sống trên đời 28 năm lần đầu tiên Tống Đĩnh Ngôn sinh ra cảm giác bối rối, trái tim anh treo lưng lở giữa không trung, buông xuống nâng lên đều không được thật khó chịu, nhưng làm sao cũng không đau đớn bằng lúc cô lạnh nhạt nói “Phải” kia. Bởi vì anh là người của Tân gia cho nên cô không chút do dự buông xuôi tất cả, cô hối hận gặp phải anh, hối hận thích anh, hối hận cùng anh nảy sinh mọi cảm xúc.
Cảm xúc khó chiu trong nháy mắt lan toản khắp cơ thể, anh cuối cùng là khống chế không được, cảm xúc triệt để vượt khỏi tầm kiểm soát. Vậy nên cho dù là chiếm hữu cưỡng chế, anh cũng muốn đem cô kề bên người, anh thậm chí nghĩ đến, nếu như cô không thể tiếp nhận được liền đem cô ngày đêm trói buộc trên giường, “yêu” cô đến khi cô chịu thua mới thôi.
Anh chưa từng khát vọng hòa nhập thân thể với một ai như vậy, nghe người con gái ở bên tai anh thấp giọng nỉ non, ngắm cô khoảnh khắc cao trào khiến anh cảm thấy thoải mãn, khiến anh sinh ra cảm giác cho dù hiện tại có chết đi, anh cũng cam tâm tình nguyện khắc ghi. Anh hiểu rõ một khi thoát ly khỏi Tân gia đồng nghĩa với việc buộc phải từ bỏ một số lượng lớn tài sản, trở thành tình địch của Tân gia.
Nhưng như thế thì có sao?
Thứ anh muốn có nhất chẳng phải hiện tại đã được anh ôm trong ngực rồi hay sao, về phần cái khác, đều là vật ngoài thân, bất quá là có cũng được mà không có cũng không sao.
Anh tắt đèn ngủ đi, thân thể chậm rãi trượt xuống, cúi đầu hôn mi tâm của cô. Từ cổ họng người con gái tràn ra tiếng kêu khe khẽ, chân dài trắng nõn vòng qua thắt lưng anh, khuôn mặt nhỏ chôn càng sâu trong lồng ngực, cả người cô cứ như con gấu koala dính chặt vào người anh. Người nào đó nhìn thấy bộ dáng ỷ lại của cô thấp giọng cười khẽ, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, nghe tiếng hít thở đều đều của cô cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.