Chương 25: Tôi không biết uống rượu
Tiểu Hoa Miêu
12/08/2020
Qủa nhiên, ngày thứ hai sau đó Tô Anh liền náo loạn muốn về nhà, Tô Thế
Năm ngạc nhiên, nhưng khi nhìn vợ mình vẫn ung dung không có tí gì là
vội vã cả, chợt như là hiểu ra cái gì.
Tân Viện phong tình vạn chủng đi qua, dừng ở trước mặt thiếu nữ vẫn đang khóc, xoay người một chút, đối đầu với ánh mắt ướt át của cô.
“Muốn về nhà?”
Tô Anh ngơ ngác gật đầu.
“Đương nhiên có thể.” Bà ta tận lực để cho mình có thể cười ôn nhu một chút, nhưng ý tứ lạnh lẽo không tự chủ vẫn treo bên khóe miệng, “Nhưng nếu như con trở về, bà ngoại con liền không có cách nào điều trị tiếp.”
Tô Anh mười tuổi nào nghe hiểu được tất cả, ngây ngốc nhìn bà ta.
“Bà ngoại con sinh bệnh nặng, con không biết sao?”
Tô Anh như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, âm thanh bén nhọn, “Làm sao có thể? Bà ngoại thân thể vẫn rất tốt mà, bà…”
Nói được một nửa cô chợt im bặt bởi vì trong đầu lướt qua rất nhiều hình ảnh, nào là hình ảnh bà ngoại ho khan kịch liệt, thỉnh thoảng từ mũi chảy ra máu tươi, còn có hình ảnh cô hoảng hốt khi thấy bộ dáng bà té xỉu.
“Bệnh của bà ấy, mẹ ruột của con không có năng lực chữa trị nhưng chúng ta có thể.” Tân Viện ngữ khí nhẹn nhàng chậm chạm dần dần dụ dỗ, “Chỉ cần con ngoan ngoãn ở đây, dì có thể đảm bảo bà ngoại con có thể sống được thêm mấy năm.”
Tô Anh hai tay nhỏ kẹp giữa hai chân, một bộ dáng kiên cường là nói dối.
Tiểu cô nương giọng nói run run, “Con muốn gặp bà ngoại.”
“Có thể.” Tân Viện cười, mặt mũi tràn đầy nhân từ, “Con nghe lời, dì sẽ để con đến gặp bà.”
Tô Anh bị bà ta dăm ba câu liền dễ dàng xoa dịu, quay người trở lại phòng của mình.
Tô Thế Năm đi tới, chật vật mở miệng, “Sao lại làm như vậy?”
“Ông xã.” Bà ta gọi rất ngọt, thân mật khoác tay người đàn ông, ngữ điệu rất nhẹ, lại có ý tứ uy hiếp rõ ràng, “Anh hôm qua đã đáp ứng em cái gì, nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Tô Thế Năm bị người khác bày trò trước mặt, lúc này đã hiểu hết mọi chuyện, lạnh lùng hất tay người phụ nữ ra, đi lên lầu.
Tân Viện nhìn bóng dáng của người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi. Nếu như chính bà ta có thể sinh thì làm gì có chuyện cam tâm tiếp nhận đứa con của chồng mình và người phụ nữ khác. Muốn bà ta có thể thực sự tha thứ, đó là điều không thể.
Tô Anh khi vào Tô gia, Tân Viện liền nói với bên ngoại của bà ta nhận cô làm con gái nuôi, chỉ có người Tô gia là biết thân thế thực sự của cô bởi Tân Viên trước nay đều không kiêng dè ở trước mặt người hầu trong nhà gọi cô là con gái tiểu tam. Cô không tin, hết thảy không phải từ miệng mẹ nói ra cô đều không tin, cho nên cũng không thèm để ý đến những người kia, cứ thế dần dần tạo thành tính tình lạnh nhạt, đối với người nào cũng là đạm mạc khinh thường.
Lúc Tô Anh mười lăm tuổi, cô đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, cho dù ai gặp cũng đều cảm thấy đẹp không gì sánh được. Cũng chính là từ lúc này, cô trở thành người đi cùng Tân Viện trong các buổi tiệc xã giao, cô không cần uống rượu, thậm chí không cần dùng cơm, chỉ cần ngồi một bên, mặt mỉm cười, đè nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên kia, mặc cho những ánh mắt bẩn thỉu của đám đàn ông đang nhìn chằm chằm cô. Nói chung chỉ cần mang theo Tô Anh, mặc kệ là có khó khăn thế nào, Tân Viện đều có thể thuận lợi đàm phán thành công.
Loại sự việc này với cá tính của Tô Anh làm sao có thể tiếp nhận nhưng Tân Viện sẽ bỉ ổi dùng thân thể của bà ngoại uy hiếp cô. Bà ngoại bệnh, một khắc đều không thể rời được việc trị liệu, một khi dừng lại, sinh mệnh sẽ nguy kịch trong chốc lát. Trên đời này cô chỉ còn bà ngoại là người thân, cô không đành lòng, cũng không bỏ được bà ngoại để rời đi.
Tô Anh đến Tô gia năm thứ hai, Mộ Cản vì tâm bệnh mà phải vào viện, một tháng sau, bà ấy mặc bộ sườn xám yêu thích nhất, uống nguyên một lọ thuốc ngủ, yên tĩnh nằm trên giường, cứ như thế tiến vào cõi mộng ra đi mãi mãi. Tô Anh đến nay đều không nghĩ ra nguyên nhân mẹ tự sát, bà thật sự không còn vướng bận gì sao? Nhưng bà rõ ràng còn có mình cùng bà ngoại, vậy mà sao có thể nhẫn tâm bỏ hai người bọn cô mà đi. Cho nên mặc kệ thế nào, cô cũng đều không cho phép bà ngoại lại rời mình đi, chính vì như vậy, mỗi lần đối mặc với việc Tân Viện uy hiếp, cô đều chọn thỏa hiệp.
Nhưng cho dù cô chỉ cần ngồi yên đó, cái gì cũng không cần làm nhưng lại khiến cô cảm thấy mình rất bẩn, tựa hồ bán đi không phải là thân thể của cô mà là linh hồn thuần khiết. Sau đó bà ngoại mất, Tân Viên đi nước Mỹ, ngót nghét cũng đã hai năm rồi. Nhưng khi bà ta đột nhiên trở về, còn muốn như trước kia sử dụng chiêu thức cũ làm Tô Anh nghĩ, bà ta thật là có ý nghĩ hão huyền.
——
Tân Viện nhanh chóng sai người đưa tới không ít lễ phục cùng một tấm thẻ ghi địa chỉ dự tiệc.
Đúng giờ chuẩn phút, cô ưu nhã mặc trên mình chiếc váy dài, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, xuất hiện trước cửa quán rượu sang trọng nhất thành phố A.
Đẩy cửa, người bên trong vẫn đang trò chuyện sôi nổi, Tân Viện là người đầu tiên phát hiện ra cô liền vội vàng đứng dậy chào đón, ngữ khí ôn nhu trách cứ cô: “Làm sao tới muộn như vậy? Các chú các bác đều chờ con được một lúc rồi đó.”
Tô Anh tới, không có gì bất ngờ liếc nhìn ánh mắt của một đám sói đói trước mặt, chỉ là lần này hơi khác trước, trên bàn tiệc xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, đơn giản áo vest quần tây, mang theo mắt kính viền vàng nhã nhặn, ánh mắt rơi trên người cô, có mấy phần thưởng thức.
Cô không nói chuyện, ngồi ở chỗ cách Tân Viện khá xa khiến bà ta cảm thấy bất mãn hết sức nhưng vì nhiều người như vậy trở mặt thì không được tốt lắm, liền bỏ mặc cô muốn ngồi đâu thì ngồi.
Một người đàn ông có cái đầu trọc lóc cảm thán nói, “Chưa từng nghĩ Tân tổng thế nhưng còn cất giấu một cô con gái xinh đẹp như vậy, hôm nay có thể thấy đúng là thật vinh hạnh.”
“Anh cứ nói đùa, con gái nhà tôi cái gì cũng tốt, chỉ mỗi là tính cách hơi lạnh lùng.” Nói xong bà ta nghiêng đầu nhìn về phía Tô Anh, đè ép cuống họng nói: “Còn không mời rượu xin lỗi chú Vu?”
Tô Anh nở nụ cười xinh đẹp, nhu hòa mở miệng, “Tôi không biết uống rượu.”
Tân Viện cắn răng, “Tô Anh.”
Người đàn ông trẻ tuổi mở miệng vì cô giải vây, “Tô tiểu thư không muốn uống, Tân tổng cần gì phải cưỡng ép, Vu gia chúng ta từ trước đến nay không thích ép buộc.”
Tân Viện đè xuống lửa giận, ngượng ngùng cười làm lành, “Vu thiếu gia nói đúng lắm.”
Tô Anh lườm người đàn ông kia một chút, anh ta môi mỏng giương nhẹ, hướng chén rượu về phía cô ra hiệu, biểu thị không cần để ý.
Bữa tiệc xã giao như này, Tô Anh từng trải qua vô số lần, khiến cô có thể mặt không đổi sắc nhìn người khác kẻ tung người hứng, thỉnh thoảng đem đề tài kéo đến cô trêu chọc hai ba câu, cô âm thầm nhìn Tân Viện vẫn thấy bà ta một bộ dạng cười nịnh nọt.
Bữa tiệc đang diễn ra được một nửa, cửa phòng bao đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Đang đi vào là một người phụ nữ tư thái đoan trang, khí chất cực mạnh, chuẩn xác ánh mắt lướt qua một lượt dừng trên người Tân Viện.
“Hóa ra là em à, Tân Viện.”
Điều này khiến cho người đang nâng chén rượu là Tân Viện phút chốc ngây người, kinh ngạc phun ra, “Chị.”
Người phụ nữ kia ánh mắt thuận thế nhìn lướt qua Tô Anh, rất nhanh nhưng lại mang theo miệt thị rõ ràng.
“Chị ở phòng bao kế bên, chị sẽ đợi em.” Người phụ nữ thu hồi ánh mắt, khóe miệng giương lên cười lạnh, “À, nhớ mang theo con gái bảo bối của em nữa nhé.”
Tân Viện phong tình vạn chủng đi qua, dừng ở trước mặt thiếu nữ vẫn đang khóc, xoay người một chút, đối đầu với ánh mắt ướt át của cô.
“Muốn về nhà?”
Tô Anh ngơ ngác gật đầu.
“Đương nhiên có thể.” Bà ta tận lực để cho mình có thể cười ôn nhu một chút, nhưng ý tứ lạnh lẽo không tự chủ vẫn treo bên khóe miệng, “Nhưng nếu như con trở về, bà ngoại con liền không có cách nào điều trị tiếp.”
Tô Anh mười tuổi nào nghe hiểu được tất cả, ngây ngốc nhìn bà ta.
“Bà ngoại con sinh bệnh nặng, con không biết sao?”
Tô Anh như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, âm thanh bén nhọn, “Làm sao có thể? Bà ngoại thân thể vẫn rất tốt mà, bà…”
Nói được một nửa cô chợt im bặt bởi vì trong đầu lướt qua rất nhiều hình ảnh, nào là hình ảnh bà ngoại ho khan kịch liệt, thỉnh thoảng từ mũi chảy ra máu tươi, còn có hình ảnh cô hoảng hốt khi thấy bộ dáng bà té xỉu.
“Bệnh của bà ấy, mẹ ruột của con không có năng lực chữa trị nhưng chúng ta có thể.” Tân Viện ngữ khí nhẹn nhàng chậm chạm dần dần dụ dỗ, “Chỉ cần con ngoan ngoãn ở đây, dì có thể đảm bảo bà ngoại con có thể sống được thêm mấy năm.”
Tô Anh hai tay nhỏ kẹp giữa hai chân, một bộ dáng kiên cường là nói dối.
Tiểu cô nương giọng nói run run, “Con muốn gặp bà ngoại.”
“Có thể.” Tân Viện cười, mặt mũi tràn đầy nhân từ, “Con nghe lời, dì sẽ để con đến gặp bà.”
Tô Anh bị bà ta dăm ba câu liền dễ dàng xoa dịu, quay người trở lại phòng của mình.
Tô Thế Năm đi tới, chật vật mở miệng, “Sao lại làm như vậy?”
“Ông xã.” Bà ta gọi rất ngọt, thân mật khoác tay người đàn ông, ngữ điệu rất nhẹ, lại có ý tứ uy hiếp rõ ràng, “Anh hôm qua đã đáp ứng em cái gì, nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Tô Thế Năm bị người khác bày trò trước mặt, lúc này đã hiểu hết mọi chuyện, lạnh lùng hất tay người phụ nữ ra, đi lên lầu.
Tân Viện nhìn bóng dáng của người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi. Nếu như chính bà ta có thể sinh thì làm gì có chuyện cam tâm tiếp nhận đứa con của chồng mình và người phụ nữ khác. Muốn bà ta có thể thực sự tha thứ, đó là điều không thể.
Tô Anh khi vào Tô gia, Tân Viện liền nói với bên ngoại của bà ta nhận cô làm con gái nuôi, chỉ có người Tô gia là biết thân thế thực sự của cô bởi Tân Viên trước nay đều không kiêng dè ở trước mặt người hầu trong nhà gọi cô là con gái tiểu tam. Cô không tin, hết thảy không phải từ miệng mẹ nói ra cô đều không tin, cho nên cũng không thèm để ý đến những người kia, cứ thế dần dần tạo thành tính tình lạnh nhạt, đối với người nào cũng là đạm mạc khinh thường.
Lúc Tô Anh mười lăm tuổi, cô đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, cho dù ai gặp cũng đều cảm thấy đẹp không gì sánh được. Cũng chính là từ lúc này, cô trở thành người đi cùng Tân Viện trong các buổi tiệc xã giao, cô không cần uống rượu, thậm chí không cần dùng cơm, chỉ cần ngồi một bên, mặt mỉm cười, đè nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên kia, mặc cho những ánh mắt bẩn thỉu của đám đàn ông đang nhìn chằm chằm cô. Nói chung chỉ cần mang theo Tô Anh, mặc kệ là có khó khăn thế nào, Tân Viện đều có thể thuận lợi đàm phán thành công.
Loại sự việc này với cá tính của Tô Anh làm sao có thể tiếp nhận nhưng Tân Viện sẽ bỉ ổi dùng thân thể của bà ngoại uy hiếp cô. Bà ngoại bệnh, một khắc đều không thể rời được việc trị liệu, một khi dừng lại, sinh mệnh sẽ nguy kịch trong chốc lát. Trên đời này cô chỉ còn bà ngoại là người thân, cô không đành lòng, cũng không bỏ được bà ngoại để rời đi.
Tô Anh đến Tô gia năm thứ hai, Mộ Cản vì tâm bệnh mà phải vào viện, một tháng sau, bà ấy mặc bộ sườn xám yêu thích nhất, uống nguyên một lọ thuốc ngủ, yên tĩnh nằm trên giường, cứ như thế tiến vào cõi mộng ra đi mãi mãi. Tô Anh đến nay đều không nghĩ ra nguyên nhân mẹ tự sát, bà thật sự không còn vướng bận gì sao? Nhưng bà rõ ràng còn có mình cùng bà ngoại, vậy mà sao có thể nhẫn tâm bỏ hai người bọn cô mà đi. Cho nên mặc kệ thế nào, cô cũng đều không cho phép bà ngoại lại rời mình đi, chính vì như vậy, mỗi lần đối mặc với việc Tân Viện uy hiếp, cô đều chọn thỏa hiệp.
Nhưng cho dù cô chỉ cần ngồi yên đó, cái gì cũng không cần làm nhưng lại khiến cô cảm thấy mình rất bẩn, tựa hồ bán đi không phải là thân thể của cô mà là linh hồn thuần khiết. Sau đó bà ngoại mất, Tân Viên đi nước Mỹ, ngót nghét cũng đã hai năm rồi. Nhưng khi bà ta đột nhiên trở về, còn muốn như trước kia sử dụng chiêu thức cũ làm Tô Anh nghĩ, bà ta thật là có ý nghĩ hão huyền.
——
Tân Viện nhanh chóng sai người đưa tới không ít lễ phục cùng một tấm thẻ ghi địa chỉ dự tiệc.
Đúng giờ chuẩn phút, cô ưu nhã mặc trên mình chiếc váy dài, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, xuất hiện trước cửa quán rượu sang trọng nhất thành phố A.
Đẩy cửa, người bên trong vẫn đang trò chuyện sôi nổi, Tân Viện là người đầu tiên phát hiện ra cô liền vội vàng đứng dậy chào đón, ngữ khí ôn nhu trách cứ cô: “Làm sao tới muộn như vậy? Các chú các bác đều chờ con được một lúc rồi đó.”
Tô Anh tới, không có gì bất ngờ liếc nhìn ánh mắt của một đám sói đói trước mặt, chỉ là lần này hơi khác trước, trên bàn tiệc xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, đơn giản áo vest quần tây, mang theo mắt kính viền vàng nhã nhặn, ánh mắt rơi trên người cô, có mấy phần thưởng thức.
Cô không nói chuyện, ngồi ở chỗ cách Tân Viện khá xa khiến bà ta cảm thấy bất mãn hết sức nhưng vì nhiều người như vậy trở mặt thì không được tốt lắm, liền bỏ mặc cô muốn ngồi đâu thì ngồi.
Một người đàn ông có cái đầu trọc lóc cảm thán nói, “Chưa từng nghĩ Tân tổng thế nhưng còn cất giấu một cô con gái xinh đẹp như vậy, hôm nay có thể thấy đúng là thật vinh hạnh.”
“Anh cứ nói đùa, con gái nhà tôi cái gì cũng tốt, chỉ mỗi là tính cách hơi lạnh lùng.” Nói xong bà ta nghiêng đầu nhìn về phía Tô Anh, đè ép cuống họng nói: “Còn không mời rượu xin lỗi chú Vu?”
Tô Anh nở nụ cười xinh đẹp, nhu hòa mở miệng, “Tôi không biết uống rượu.”
Tân Viện cắn răng, “Tô Anh.”
Người đàn ông trẻ tuổi mở miệng vì cô giải vây, “Tô tiểu thư không muốn uống, Tân tổng cần gì phải cưỡng ép, Vu gia chúng ta từ trước đến nay không thích ép buộc.”
Tân Viện đè xuống lửa giận, ngượng ngùng cười làm lành, “Vu thiếu gia nói đúng lắm.”
Tô Anh lườm người đàn ông kia một chút, anh ta môi mỏng giương nhẹ, hướng chén rượu về phía cô ra hiệu, biểu thị không cần để ý.
Bữa tiệc xã giao như này, Tô Anh từng trải qua vô số lần, khiến cô có thể mặt không đổi sắc nhìn người khác kẻ tung người hứng, thỉnh thoảng đem đề tài kéo đến cô trêu chọc hai ba câu, cô âm thầm nhìn Tân Viện vẫn thấy bà ta một bộ dạng cười nịnh nọt.
Bữa tiệc đang diễn ra được một nửa, cửa phòng bao đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Đang đi vào là một người phụ nữ tư thái đoan trang, khí chất cực mạnh, chuẩn xác ánh mắt lướt qua một lượt dừng trên người Tân Viện.
“Hóa ra là em à, Tân Viện.”
Điều này khiến cho người đang nâng chén rượu là Tân Viện phút chốc ngây người, kinh ngạc phun ra, “Chị.”
Người phụ nữ kia ánh mắt thuận thế nhìn lướt qua Tô Anh, rất nhanh nhưng lại mang theo miệt thị rõ ràng.
“Chị ở phòng bao kế bên, chị sẽ đợi em.” Người phụ nữ thu hồi ánh mắt, khóe miệng giương lên cười lạnh, “À, nhớ mang theo con gái bảo bối của em nữa nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.